Thúc Sinh nằm ngay đơ, mắt trợn ngược lên, có lay thế nào cũng không tỉnh dậy. Cô gái kiều diễm trong phòng yên lặng rúc vào góc, thấy Thúc Sinh như thế thì nhanh chân chạy ra ngoài, hét toáng lên, Thúy Vân muốn cản cũng không kịp. Nàng ta hét: “Bớ, có án mạng rồi, có người chết rồi!!!”
Thúy Vân: “...”, cô nương, cô chưa kéo... áo... lên...
Cơ mà thôi, nàng ta cũng lỡ chạy ra ngoài rồi.
Nàng ta chạy ra không được bao lâu đã có người vén rèm tông cửa đi vào, dẫn đầu là hai tên gia đinh xem chừng cao to lực lưỡng, phía sau là một phụ nhân trung niên, tuy đã có tuổi nhưng gương mặt vẫn đánh một lớp phấn khá dày. Bà ta xem ra vẫn biết chừng mực, quần áo dù hơi mỏng nhưng ít ra màu sắc không lòe loẹt diêm dúa giống những cô nương trẻ tuổi ở đây.
Thấy cảnh tượng trong phòng thì mọi người đều khựng lại, hai tên gia đinh khó xử nhìn Tú Bà. Nghe hô có án mạng, những tưởng sẽ thấy cảnh máu me đầm đìa, nào ngờ vào trong chỉ thấy một nam nhân nằm ngủ trên sàn, phía trên là hai người khác đang ngồi uống trà. Tú Bà thấy không có nguy hiểm gì nên bước lên phía trước, ánh mắt tò mò, vừa định nói gì đó nhưng tên tiểu nhị khi nãy chạy đến nói nhỏ vào tai bà ta, ngay lập tức bà ta cười một cách rực rỡ:
“Thật là, có khách quý đến mà nô gia không ra đón tiếp được, thất lễ, thất lễ, mong đại nhân bỏ qua...”
Thúy Vân ngồi bên cạnh Từ Hải, nhìn nhìn tách trà mà bà ta vừa mới rót, sau đó ngó Từ Hải. Này, ý như là... Bà ta rót, ta không uống, huynh uống thì uống đi nhé!
Thấy ánh mắt đó của Thúy Vân, Từ Hải bật cười nhẹ, xoa xoa đầu nàng, lại quay sang nói với Tú Bà: “Ta có chuyện cần nói với bạn hữu, các ngươi lui ra ngoài đi.”
Khí thế của Từ Hải là của bậc quân vương lãnh đạo, giọng nói trầm lạnh hùng hồn, trước giờ dùng để nói với anh em dưới trướng trên đảo, người thường nghe xong không khỏi rùng mình sợ hãi, vội lui đi không còn một người, trong chốc lát căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Từ Hải đổ tách trà mà Tú Bà vừa rót ra lên mặt Thúc Sinh, bản thân mình ung dung đưa tách khác cho Thúy Vân, quan sát nàng uống.
Thúy Vân đưa lên mũi ngửi ngửi, xác nhận không có độc dược gì mới uống, vừa nhấp một ngụm, thấy Từ Hải nhìn mình chăn chú như thế nên không khỏi ngượng, mắt hạnh chớp chớp mấy cái, nghĩ một hồi mới nhớ ra là Từ Hải chưa uống. Thảo nào lại nhìn mình bằng ánh mắt thèm khát thế kia, khát thì tự mà rót uống.
Thế là mỗ nữ tiếp tục uống, tuy ở thanh lâu nhưng trà ngon thật, rất thơm, dường như là loại hảo hạng! Bất giác Thúy Vân nhớ tới tờ ngân phiếu trăm lượng bay tới bay lui...
Người ta bỏ tiền ra để mi đi tìm đại tỉ đó Thúy Vân à...
Nghĩ kĩ rồi Thúy Vân mới đưa tách trà cho Từ Hải, lí nhí nói: “Này, huynh muốn thì uống đi...”
Thúy Vân cứ tưởng Từ Hải sẽ nhận lấy tách trà, đổ nước còn lại ra, rót trà mới, nào ngờ hắn bê lên uống cạn sạch.
Từ Hải sợ trong những cái tách khác có độc nên không dám uống, chỉ dám uống chung tách với Thúy Vân thì còn có thể tạm hiểu được nhưng sao lại uống...
Mặt Thúy Vân bỗng nhiên đỏ phừng lên, nàng ngượng ngùng ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao lại ngượng thế kia nữa. Từ Hải không chú ý nhiều vậy, cả hai cứ ngồi uống hết khoảng ba ấm trà thì kẻ nằm dài trên đất là Thúc Sinh mới chịu tỉnh.
Thúc Sinh ngồi dậy, tay xoa xoa giữa mặt, nhăn nhó cực kì khó coi, hắn lớn tiếng gọi: “Người đâu?”, tiếc là gọi tới lễ Đạp Thanh năm sau cũng không có ai vào! Khi nãy Từ Hải đã dặn rồi, Từ Hải mà chưa bước ra thì nơi này không ai có quyền bước chân vào!
Chậc chậc, không thể phủ nhận, có tiền thích thật!
Thúc Sinh mơ mơ màng màng ngồi thừ người trên sàn gỗ, cố gắng đứng dậy, vừa vịn tay vào ghế đứng dậy đã thấy Từ Hải cùng Thúy Vân ngồi trong phòng. Lúc này hắn đã tỉnh táo hơn khi nãy một chút, chỉ hỏi đơn giản: “Các người là ai? Đến đây làm gì?”
Từ Hải không thèm trả lời, tay cứ nghịch nghịch mấy lọn tóc dài của Thúy Vân, còn Thúy Vân thì nhìn chằm chằm vào hắn như thể đang dò xét. Thấy không có ai lên tiếng trả lời, Thúc Sinh mò mẫm đi ra ngoài, nào ngờ hắn ta vừa bước ra đã có một gia đinh cản lại.
“Làm gì vậy?”
“Khách quan, có người chuyển thứ này cho ngài!”
Thúc Sinh nhận lấy mảnh giấy kia, vừa đọc xong gương mặt tái mét đi, nắm đấm siết chặt, mắt nhìn về phía lầu đối diện, Thúy Vân không ngờ một người trông hiền lành như hắn lại có thể có nét mặt đáng sợ kia. Hắn toan bước đi, lúc này Từ Hải cũng không rảnh rang ngồi chơi nữa, không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ thấy một vật gì đó bay về phía của Thúc Sinh, tới khi nó bị vỡ nát trước mặt Thúc Sinh, Thúy Vân mới biết đó là một trong số mấy cái tách trà ở đây.
Từ Hải ra tay xong lại tiếp tục nghịch đuôi tóc của Thúy Vân như thể mọi chuyện ở đây không liên quan gì tới mình. Thúc Sinh quay đầu, đôi mắt lạnh tanh nhìn Từ Hải: “Ngươi là ai? Tại sao cứ cố ý gây chuyện với ta?”
“Thúy Kiều cô nương đang ở đâu?”
Người hỏi là Thúy Vân, Thúc Sinh nghe nhắc tới Thúy Kiều thì mở to mắt, không thể tin được mà nhìn hai người, dường như môi còn hơi run rẩy. Hắn quay trở lại trong phòng, đến trước mặt Thúy Vân mà ngồi xuống, đôi mắt còn óng lên một tầng sương mù mỏng. Nhìn kĩ người thiếu niên kia có đến bảy phần giống với Thúy Kiều, Thúc Sinh cảm thấy trái tim lại vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
Thấy Thúc Sinh rơi lệ, Thúy Vân thật sự không thể hiểu được đang có chuyện gì xảy ra. Nàng có linh cảm không lành...
Từ Hải khá điềm tĩnh, cứ thản nhiên ngồi đó chứng kiến mọi việc như thể chuyện này không liên quan gì tới mình. Ngay lúc này, từ bên ngoài, một cô nương bước vào trong. Nàng ấy còn rất trẻ, nhan sắc tinh tế mĩ lệ, ngũ quan cực xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đượm buồn xa cách. Nàng ấy mặc một bộ quần áo tím nhạt tôn lên nước da trắng ngần như ngọc; tuy rất trẻ nhưng lại búi kiểu tóc của nữ nhân đã lập gia thất.
Đằng sau phu nhân kia là mấy tên gia đinh, dường như là người làm trong quan phủ, loại quần áo đó nhìn khá quen mắt.
Thúc Sinh cũng nhìn theo Thúy Vân cùng Từ Hải, đến khi thấy phu nhân kia thì gương mặt tái dần lại, tuy trên người còn bốc lên mùi men rượu nồng nặc nhưng đôi mắt hắn vô cùng sáng suốt, thậm chí còn buốt rét thấu xương. Thúc Sinh căm hận nhìn người kia, phu nhân trẻ tuổi kia chỉ dừng lại trước cửa, nàng ta yên lặng nhìn Thúc Sinh, cả hai cứ nhìn nhau như thế. Thúy Vân không hiểu người kia là ai, sao trông Thúc Sinh có vẻ căm thù cô ta như vậy.
Thúc Sinh hừ giọng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Cô gái kia không đáp lời, vẫn giữ nguyên bộ sạng yên lặng của mình, hai tay nắm lại để trước bụng, đầu hơi cúi xuống. Một gia đinh bước lên: “Thiếu gia, chúng ta phải trở về nhà thôi. Lão gia cùng phu nhân đang đi tìm người...”
Nghe tên gia đinh đó nói xong, Thúc Sinh ngửa đầu lên trời cười một tràng thật dài, càng nghe càng rợn người, khi hắn ta trừng mắt nhìn đám người kia lần nữa, Thúy Vân không khỏi không giật mình. Con ngươi hắn mở lớn ra, tròng đỏ ngầu rất đáng sợ. Hắn ta dùng sức lật đổ một cái bàn để gần lối ra vào, bên trên có vài lọ hoa dùng để trang trí bị văng xuống đất, bình hoa vỡ tan tành, bàn gỗ cũng bị gãy vụn.
Thúc Sinh chỉ tay vào bọn họ, cả đám gia đinh người hầu nhìn thấy bộ dáng nguy hiểm này của Thúc Sinh thì vội che chắn cô nương kia lại ra phía sau, ánh mắt có hơi cảnh giác đề phòng Thúc Sinh. Thúc Sinh lại tiếp tục cười, mở lớn mắt mà gằn giọng cười: “Hoạn Thư, ngươi không cần giả nhân giả nghĩa như thế đâu! Nhìn ngươi ta chỉ thấy kinh tởm thêm...”
Hoạn Thư????
Hoạn Thư? Hắn nói cô nương kia là Hoạn Thư à? Hoạn Thư không phải là vợ cả của Thúc Sinh hay sao? Thúy Vân cứ nghĩ Thúc Sinh rất sợ Hoạn Thư chứ, không ngờ hắn lại căm ghét cô ta như vậy.
Hoạn Thư không đáp trả, bước lên trước vài bước, đến trước mặt Thúc Sinh, nhỏ giọng: “Tướng công, cha cùng mẹ đang rất tức giận, chàng mau trở về nhà đi...”, một cánh tay vươn ra muốn chạm vào vai Thúc Sinh, nào ngờ bị hắn dùng sức hất ra.
Choang một tiếng, lần này Thúc Sinh vớ lấy một cái lọ hoa trong phòng mà ném về phía Hoạn Thư. Do mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên không ai kịp phản ứng, chỉ duy có Hoạn Thư nhanh chóng lùi sang một bên, tuy không bị lọ hoa đập trúng nhưng lại bị mảnh vỡ của nó cứa ngang bàn tay. Nàng ấy che vết thương trên tay lại, vẻ mặt bình tĩnh đến khó tin: “Tướng công, nơi này là kĩ viện, có chuyện gì thì về nhà rồi giải quyết...”
“Giải quyết? Ngươi còn muốn giải quyết chuyện gì? Kiều Nhi đã bị các người dồn ép tới đường cùng, bỏ ta mà rời khỏi đây, bây giờ nàng sống chết ra sao ta cũng không biết...”
Nắm tay của Hoạn Thư siết chặt lại, gương mặt xinh đẹp dần tái nhợt, máu trên tay bắt đầu ứa ra. Bọn gia đinh tiến lên ý muốn xem vết thương thì bị Hoạn Thư cản lại: “Không cần đâu, các ngươi trở về trước đi, nói với lão gia cùng phu nhân là ta đã tìm được thiếu gia rồi!”
“Thiếu phu nhân, người bị thương...”
“Vết thương nhỏ, không sao! Các người mau đi đi!”
Thấy thái độ kiên quyết của Hoạn Thư, bọn họ cũng đành phải theo lệnh mà rời đi, trong phòng còn lại bốn người Thúy Vân Từ Hải, Thúc Sinh, Hoạn Thư cùng một đống đồ đổ nát. Không cần phải hỏi, Thúy Vân đã có thể đoán ra được đang có chuyện gì xảy ra rồi.
Dường như là, đại tỉ Thúy Kiều của nàng đã bỏ trốn ra ngoài do chịu không nổi sự khắc nghiệt tàn bạo của Hoạn Thư.
Thúy Vân nhìn kĩ Hoạn Thư lần nữa, quả thật ngoài sức tưởng tượng. Từ lúc nghe đại tỉ Thúy Kiều tỉ tê tâm sự về những ngày gian khổ đã qua, Thúy Vân cứ ngỡ Hoạn Thư là một nữ nhân rất kinh khủng, to béo mập mạp, khuôn mặt hung dữ, tính cách kì cục khó chiều, Thúc Sinh sợ nàng ta là vì chức vụ của cha nàng ta trong triều khá cao chứ không ngờ Hoạn Thư lại là một cô gái xinh đẹp đến nhường này.
Nhìn phong thái của nàng ta lại càng không giống với những người vợ đanh đá chua ngoa, trông rất nhu nhược yếu đuối.
Thấy vị công tử mặt trắng kia cứ nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá, Hoạn Thư cũng không nổi giận, thậm chí còn nhướn mi lên, chăm chú nhìn lại, đôi mắt khẽ ánh lên tia sắc bén nhưng rất nhanh đã cụp mắt xuống, tay che vết thương, yên lặng đứng chờ Thúc Sinh. Sau một hồi mất kiểm soát, Thúc Sinh miễn cưỡng đứng dậy, ánh mắt lướt qua Hoạn Thư đang đứng trước mặt mình bằng thái độ hờ hững nhất, sau đó quay sang hỏi Từ Hải: “Hai người là gì của Thúy Kiều cô nương? Lại đi hỏi về nàng?”
Nghe cái tên Thúy Kiều, hai mắt Hoạn Thư hơi tối lại, trên môi cong lên nụ cười tự giễu, bề ngoài nhìn vào sẽ thấy độc ác nhưng không hiểu sao Thúy Vân lại cảm thấy nụ cười ấy rất thê lương. Thúy Vân đắn đo một hồi mới quyết tâm đứng dậy, đi tới trước mặt Hoạn Thư, bỏ qua ánh mắt đề phòng của nàng ấy mà chìa tay ra: “Phu nhân, thứ thuốc này rất hiệu nghiệm, ta là đại phu, để ta băng bó vết thương cho cô!”
Hoạn Thư rụt tay về sát người, vẻ mặt hoài nghi gấp bội khiến Thúy Vân không nhịn được phải la lên: “Ta là đại phu thật mà!”
Thúy Vân chầm chậm băng bó vết thương trên tay lại cho Hoạn Thư, Thúc Sinh nhìn thấy vết thương ấy thì cơn nóng giận cũng nguội xuống, trông hắn có vẻ hơi ân hận, đi loanh quanh sau lưng Hoạn Thư, chốc chốc lại nhìn lên xem Thúy Vân băng bó như thế nào. Thúy Vân nhìn thấy cảnh tượng đó, thật không biết phải nghĩ ra sao. Rõ ràng là quan tâm Hoạn Thư nhưng trong lòng lại một mực nhớ đại tỉ Thúy Kiều.
Không lẽ nam nhân ai cũng như vậy sao?
Sau một chặng đường dài bôn ba mệt nhọc, dù đã đến được Vô Tích nhưng Thúy Vân vẫn chưa thể tìm ra được đại tỉ Thúy Kiều của mình, ngược lại manh mối càng lúc càng mông lung không chính xác. Nàng đã điều tra dọc hết các kĩ viện, có thể nói suốt thời gian qua, từ khi vừa đặt chân đến Vô Tích, Thúy Vân xông xáo không biết bao nhiêu là nơi, cuối cùng vẫn không tìm ra được gì.
Thúy Vân thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, chạy dọc quanh hết các đường lớn nhỏ của quận Vô Tích, trưa chỉ dừng lại nghỉ ngơi một tí, lại bôn ba tới tối mịt mới trở về, hôm sau tiếp tục. Cứ dầm mưa dãi nắng như thế trong suốt bảy ngày, Thúy Vân ngã bệnh. Nàng nằm trên giường, thiêm thiếp nhìn Từ Hải, vẻ mặt không cam tâm: “Từ đại ca, huynh nhất định phải tìm ra đại tỉ cho ta...”
Từ Hải mỉm cười thân thiện, một tay nắm lấy tay của Thúy Vân, tay kia chỉnh lại cái khăn ướt đang giắt trên trán nàng, giọng điệu trầm ấm vô cùng dễ nghe: “Đừng lo, nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, ta sẽ cố gắng hết khả năng của mình để tìm ra Thúy Kiều cô nương!”
Thúy Vân chỉ chờ những lời đó của Từ Hải, nghe xong nàng mới yên lòng nghỉ trong khách điếm. Chờ Thúy Vân ngủ, Từ Hải ung dung đẩy cửa bước ra ngoài, tâm tình nhẹ bồng bềnh, khuôn mặt chói ráng rực rỡ như có ngàn ánh mặt trời chiếu vào. Mặc dù tiểu tử kia ngã bệnh, trong lòng rất lo lắng nhưng so với việc hắn tìm ra cô ả Thúy Kiều kia thì có vẻ không đáng sợ bằng. Bây giờ tiểu tử kia không còn đủ sức chạy loanh quanh nữa, thế thì mặc Từ Hải muốn làm gì thì làm, miễn sao đưa được cô nương kia trình diện cho Thúy Vân thôi!
Đối với Từ Hải mà nói, đâu đâu cũng có người của hải tặc, do đó, việc huy động lực lượng đi tìm một cô nương không có gì khó, cái khó là quận Vô Tích này không hề nhỏ, cô nương ở đây có vô số, để tìm ra một người chắc tốn không ít thời gian. Từ Hải có hỏi qua Thúy Vân xem phải tìm Thúy Kiều ở đâu, Thúy Vân lại không chắc chắn, chỉ nói có thể ở trong kĩ viện hoặc đang làm vợ lẻ của một người tên là Thúc Sinh.
Từ Hải cho người đi tìm Thúc Sinh, không phải Thúy Vân chưa từng suy nghĩ tới chuyện tìm Thúc Sinh mà là nàng không có khả năng tìm. Cặp chân của Thúy Vân có thể chạy khắp nơi mà hỏi về một người sao!
Mang tiếng là đi tìm Thúy Kiều, thực chất Từ Hải chỉ thuê thêm một phòng bên cạnh, ngồi điềm đạm uống trà ngắm cảnh, chờ người của mình đem tin tức tới nơi. Tin về tới, Từ Hải nhẹ nhàng phủi áo đứng dậy, trước khi đi còn lén nhìn sang chỗ Thúy Vân một tí mới an tâm, dặn dò người bảo vệ nàng kĩ lưỡng, sau đó rón rén đi...
Thúy Vân đang nằm trên giường, mí mắt khe khẽ động đậy...
Từ Hải bước vào một gian phòng nằm ở tầng trên của kĩ viện, ngửi thấy mùi son phấn ở đây thì nhíu mày. Không phải Từ Hải hắn chán ghét son phấn, chỉ là mùi hương quá đậm khiến người ta khó chịu. Mấy cô nương nơi đây vừa trông thấy dáng người cao to khí phách của Từ Hải thì như ong vỡ tổ, đâu cần quan tâm người kia có tuấn tú hay không, chỉ cần biết xem hắn có đủ khả năng để chuộc các nàng ra thôi. Thế là bọn họ quấn lấy Từ Hải như sam, hai người dán sát trước lồng ngực, ba người níu áo phía sau lưng.
Hắn không nói gì, tuy lông mày hơi giãn ra nhưng nét mặt đã trầm xuống, lạnh nhạt hất tay đẩy đám nữ nhân kia ra. Vài người biết chuyện thì không dám đến gần nữa, chỉ có một cô nương sống chết túm chặt lấy áo của Từ Hải, tuổi xem chừng còn khá nhỏ, nhỏ hơn cả Thúy Vân, đôi mắt non nớt óng lên nước mắt nhìn chằm chằm Từ Hải, có gỡ thế nào cũng gỡ không được. Cuối cùng Từ Hải dùng sức đẩy nàng ta, ánh mắt không vui liếc nhìn cảnh cáo, vừa lúc này, một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên.
Thúy Vân dùng sức chạy tới, kéo cô bé kia tránh xa khỏi Từ Hải, chặn trước mặt hắn, nét mặt bỗng chốc hung hăng, mắt hạnh mở lớn trừng nàng ta: “Này, làm gì đấy? Ban ngày ban mặt, một cô nương lại đi lôi kéo nam nhân nhà người ta, còn ra cái thể thống gì nữa?”
Mọi người xung quanh: “...”, vị thư sinh tuấn tú kia, công tử thật là ngây thơ, ở kĩ viện mà đòi thể thống...
Từ Hải nhìn thấy Thúy Vân xuất hiện ở nơi này, vốn đang vui tươi hớn hở lại trầm mặt xuống, túm lấy cánh tay của Thúy Vân xách nàng lên: “Sao không nghỉ ngơi, chạy theo ta làm gì?”
“Ta nghe người của huynh báo đã tìm ra được Thúc Sinh nên ta cố đến đây, biết đâu gặp được tỉ ấy thì sao!”
“Ngươi nghe lén?”
“Không nghe lén làm sao biết được! Đại ca, ta biết huynh lo lắng cho ta, muốn ta nghỉ ngơi hồi sức nhưng chuyện quan trọng thế này sao huynh giấu ta!”
Từ Hải câm nín không nói nên lời, cứ ngỡ tiểu tử này yên ổn ngủ, nào ngờ...
Thúy Vân chợt nhớ tới cô gái khi nãy lôi kéo Từ Hải thì quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ lại, dọa nạt răn đe: “Tuổi của cô còn nhỏ, tìm người khác mà kéo, đại ca của ta đã có người trong lòng rồi, không được có ý định tranh giành.”
Thấy thái độ gay gắt của Thúy Vân, tâm tình nặng nề của Từ Hải thả lỏng ra, giọng nói cũng mềm mại trầm ấm hơn điệu bộ khó nghe khi nãy: “Vân Du, ngươi cũng biết chuyện đó à!”, vừa nói vừa chỉnh hai cái tay đang xách Thúy Vân thành dìu một cách nhẹ nhàng. Thúy Vân vốn đang không khỏe trong người, lại phải ngồi trong xe ngựa dằn xóc đến nỗi choáng voáng mặt mũi, đầu óc chỉ đủ cảnh cáo cô gái kia không được lại gần tỉ phu nhà nàng, còn lại, không biết gì nữa cả, để mặc cho Từ Hải đỡ vào lòng.
Cô gái kia định bước lên nói gì đó nhưng trông thấy ánh mắt đáng sợ của Từ Hải thì rụt người lui về phía sau, từ từ lẩn đi mất dạng. Những người còn lại trong kĩ viện cũng sớm quay về chuyện của họ, không ai rảnh rỗi mà chú ý tới Thúy Vân cùng Từ Hải. Từ Hải dìu Thúy Vân lên bậc cầu thang gỗ, cẩn thận nhìn bên dưới chân xem có thứ gì nguy hiểm hay không mới để cho Thúy Vân bước tới, Thúy Vân thì không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ một lòng muốn gặp lại đại tỉ Thúy Kiều của mình.
“Đại ca, Thúy Kiều cô nương đang ở đây à?”
“Không có, ta tìm được Thúc Sinh đang ở đây!”
Thúc Sinh là tướng công của đại tỉ, đó là chưa kể hắn ta còn có một cô vợ cả tên là Hoạn Thư, không ở nhà, lại đến chốn lầu xanh mua vui này để làm gì?
Nhìn vào mấy tấm màn mỏng phớt màu hồng nhạt đang bay lượn phấp phới trước mặt, Thúy Vân chướng mắt không thôi. Đúng là nam nhân, không người nào tốt lành gì cả...
Lúc Từ Hải và Thúy Vân đến lầu thứ hai của kĩ viện thì bị một gia nô chặn lại. Hắn ta khá nhỏ con, chỉ cao bằng Thúy Vân, khuôn mặt hơi gầy, niềm nở tươi cười: “Hai vị khách nhân, đây là gian phòng riêng đã có người ở trong, tiểu nhân sẽ tìm một nơi khác cho hai vị, xin hai vị...”
Từ Hải không dong dài, lấy từ trong túi ra một tờ ngân phiếu, Thúy Vân nhìn thấy tờ ngân phiếu ấy thì bỏng cả mắt, trợn ngược lên nhìn Từ Hải với ánh mắt khó tin trong khi Từ Hải khá bình thản, khẽ phẩy tay nhẹ ý muốn tiểu nhị kia đi nơi khác. Tiểu nhị khó xử nhìn Từ Hải, sau đó ngoái đầu nhìn phía bên trong. Thúy Vân dường như đã hiểu ra được chuyện gì, nở nụ cười tỏa sáng của mình lên với tiểu nhị khiến hắn hoàn toàn ngây ngốc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thúy Vân. Vị công tử này... sao lại có thể xinh đẹp như thế? Còn đẹp hơn cả các cô nương ở đây...
Thúy Vân nói: “Vị đại ca, khách nhân ở bên trong là hảo hữu của chúng ta, có chuyện gì chúng ta sẽ chịu trách nhiệm, huynh không cần lo lắng!”
Cứ như vậy, Từ Hải cùng Thúy Vân qua cửa một cách dễ dàng.
Cũng không hẳn là dễ dàng, Từ Hải rút một tờ ngân phiếu một trăm lượng ra đấy. Một trăm lượng, một trăm lượng...
Thúy Vân đau khổ túm lấy tay áo của Từ Hải, khổ sở lên tiếng: “Đại ca, sau này đừng chi tiêu phung phí thế kia,... ngân lượng... rất khó kiếm...”
Nàng để dành suốt bao nhiêu năm không dám ăn không dám mặt được chưa tới một trăm lượng, vậy mà hắn nỡ lòng nào...
Đã thế, lần này nhất định phải tìm cho ra Thúy Kiều, không thể để tốn hao thêm nữa. Từ lúc Thúy Vân bị đạo tặc cướp bóc tới nay đã dùng không biết bao nhiêu tiền của Từ Hải, bây giờ lại thế này. Đến lúc tìm ra đại tỉ, cho dù nàng có bán thân trả nợ cũng không hết nữa. Ôi tiền ơi là tiền...
Từ Hải dìu Thúy Vân vào bên trong, rèm vừa vén lên nàng đã thấy một cảnh tượng rất ư là...
Từ Hải che mắt Thúy Vân lại, ánh mắt cực kỳ không hài lòng nhìn cảnh tượng có phần hơi trụy lạc trước mặt. Cô nương đang hầu hạ cho Thúc Sinh thấy có hai người lạ tiến vào vẫn khá bình thản, nàng ta tiếp tục công việc của mình, tay ngọc rót rượu đầy ly, sau đó đưa tới trước mặt của nam nhân bên cạnh, giọng nói ngọt ngào khiến nam nhân mềm nhũn: “Đại nhân ~...”
Nam nhân kia quần áo lụa là, có thể nhìn ra là gấm vóc thượng hạng, ngay cả hoa văn thêu trên cổ áo cũng hết sức cầu kì, gương mặt trắng hồng như ngọc, tóc đen như mun, ngũ quan tinh tế, vừa nhã nhặn vừa khiến người khác động lòng.
Đấy là miêu tả của tác giả, còn thực chất, Thúy Vân cùng Từ Hải có cùng suy nghĩ.
Chưa thấy tên nam nhân nào ẻo lã như tên này!
Cô nương kia được hầu hạ Thúc Sinh xem chừng cũng rất mãn nguyện, nàng ta không ngần ngại cởi áo ngoài ra, trên người chỉ còn mỗi cái yếm đỏ tươi, một bên dây đã bị tuột xuống, để lộ gần một bầu ngực sữa bên trái...
Thúy Vân là nữ nhân thấy cảnh tượng này còn phải nóng mặt, cô gái kia kiều diễm xinh đẹp, tuy hơi lẳng lơ nhưng không thể phũ nhận, nàng ta rất quyến rũ. Từ Hải giấu luôn mặt của Thúy Vân vào lòng mình, lạnh giọng ra lệnh cho cô gái kia: “Ra ngoài.”
Cô ta có hơi e dè Từ Hải, trông hắn to cao như thế, xem chừng là con nhà võ nhưng vẫn không rời đi, người chỉ di chuyển một chút núp sau lưng của Thúc Sinh. Thúc Sinh vốn đang mơ mơ màng màng, hắn ta cười vài tiếng, tay khẽ vuốt vẻ gương mặt của cô gái kia, đến khi thấy trong phòng còn loáng thoáng có người xuất hiện mới không vui mà ngồi dậy, vốn định lớn tiếng đuổi kẻ lạ mặt trong phòng đi nhưng khi nhìn thấy Thúy Vân thì sửng người lại, mắt mở to ra.
Cô nương kia không thèm kéo áo lại, tay vòng qua ôm lấy cổ Thúc Sinh, không ngờ lại bị Thúc Sinh đẩy ra, hất sang một bên. Nàng ta khó hiểu ngồi dậy nhìn Thúc Sinh, sau đó lại nhìn sang chỗ Thúy Vân, không hiểu có chuyện gì ở đây.
Từ Hải cảnh giác cao độ, kiếm có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần Thúc Sinh manh động thì sẽ lãnh đủ. Tiếc là lúc này Thúc Sinh đã say bí tỉ, nhìn thấy gương mặt của Thúy Vân thì loạng choạng đứng dậy, liêu xiêu đi tới trước mặt Thúy Vân, tay hơi vương ra, vừa lúc sắp chạm tới mặt của Thúy Vân thì bị Từ Hải dùng vỏ kiếm đánh mạnh lên khiến hắn đau mà rụt tay về.
Thúc Sinh oán hận nhìn Từ Hải, giọng nói lè nhè: “Kiều Nhi... nàng... hắn ta là ai? Sao lại ôm nàng như thế?”
Thúy Vân sợ ngây người, nép sát vào lòng Từ Hải, đôi mắt vừa khó hiểu vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào Thúc Sinh. Thúc Sinh liều mạng không sợ chết, chụp lấy cánh tay trắng xanh của Thúy Vân kéo về hướng mình, bỏ mặc Từ Hải sang một bên. Ban đầu Từ Hải kiêng nể đây là người quan trọng mà Thúy Vân muốn gặp nên không ra tay, bây giờ thì hay lắm, dám cướp người của ông đây.
Thúy Vân mím môi, vốn định hét toáng lên nhưng chưa kịp hét đã thấy Thúc Sinh bật ngửa ra phía sau, nằm ngay đơ không nhúc nhích, trên mặt là một vết giày ngay trực diện...
Thúy Vân thở ra một hơi, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy vết giày kia hơi quen quen...
(-_-||||), Từ đại ca, hình như huynh ra tay hơi nặng...