Thúy Kiều chặn ngang Thúy Vân lại, nhất định không cho nàng rời đi, kéo Thúy Vân đi về phòng của mình, vừa kéo vừa nói: “Muội cũng thật là, trong người không khỏe thì ở yên trong phòng đi, còn chạy tới chạy lui hại ta lo lắng không biết muội đang ở đâu...”
Thúy Vân gỡ tay Thúy Kiều ra, khó xử: “Đại tỉ, Hoạn Thư còn đang chờ muội ở bên kia, bây giờ không đi cùng tỉ được!”
“Hoạn Thư? Muội thân thiết với Hoạn Thư như vậy à?”
“Không, nàng ấy đang có bệnh trong người...”
Thúy Kiều hơi nghĩ ngợi, không nói nửa câu đã xoay người đi lên lầu, để mặc Thúy Vân đứng đó. Nàng thở dài, giằng co với đại tỉ một hồi lâu mới thoát được, không biết Hoạn Thư chờ có sốt ruột không. Lúc Thúy Vân đặt chân vào phòng đã thấy Từ Hải cũng ngồi đó, dường như đang trò chuyện cùng Trần Đông. Cả hai hấy nàng đi vào thì im bặt, chăm chú nhìn Thúy Vân. Vốn đang bình thường, bỗng nhiên gặp Từ Hải, Thúy Vân có hơi khó xử, tay chân lúng túng, cụp mắt xuống đi thẳng đến bên giường, khẽ nâng Hoạn Thư dậy.
“Ngươi đi đâu mà lâu quá vậy?”, Hoạn Thư không vui yếu ớt hỏi, Thúy Vân không trả lời, cười nhẹ, sau đó nhanh chóng lấy ra mấy lọ thuốc, lần lượt đưa cho Hoạn Thư nuốt vào. Hoạn Thư uống thuốc xong vẫn mệt mỏi thở dài một hơi, dù đang rất mệt vẫn quay sang trêu chọc Thúy Vân vài câu: “Tiểu tử, sao lại u sầu thế kia! Lo cho tỉ đến thế cơ à!”
Thúy Vân phì cười, nhận Hoạn Thư nằm xuống giường: “Lo cái quỷ gì, sau này bớt uống rượu lại giùm ta một tí!”
Hoạn Thư cười ha ha vài tiếng, lát sau đã ngủ. Hoạn Thư ngủ rồi, Thúy Vân đến ngồi ở bàn bên, vốn định nói mọi người cùng nhau đi ăn sáng thì Thúy Vân bước vào khiến Thúy Vân sặc nước trà. Nàng sửng sờ: “Đại tỉ? Sao tỉ lại...”
Thúy Kiều nhìn quanh phòng, thấy Hoạn Thư quả thật đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì không nhìn nữa, đi thẳng vào giữa phòng, vén váy ngồi xuống. Thấy Thúy Kiều bước vào, Trần Đông có hơi giật mình nhìn nàng nhưng rất nhanh sau đó đã cụp mắt xuống vuốt ve cây quạt của mình.
“Tìm ra ngươi có gì khó? Hỏi vài người là xong.”
“À vâng...”
Thúy Vân bị kẹp giữa Từ Hải cùng Thúy Kiều, nàng hơi cúi mặt xuống, trái tim bắt đầu giựt lên liên hồi. Ở đây đều là người thân quen nên Thúy Vân cũng không ngại mà bàn chuyện quan trọng: “Đại tỉ, bây giờ tỉ định như thế nào? Trở về hay là...”
“Trở về! Đương nhiên là trở về rồi!”, Thúy Kiều tao nhã cười, nâng tay rót một cốc trà cho mình, trước khi uống còn đưa lên mũi ngửi lấy hương thơm của nó. Thúy Vân e dè hỏi tiếp: “Vậy Thúc Sinh thì sao?”
Cạch một tiếng, Thúy Kiều đặt tách trà xuống bàn, sức tay hơi mạnh nên tiếng vang khá lớn khiến Trần Đông cùng Từ Hải đều ngước đầu nhìn. Nàng chớp chớp mi mắt: “Thúc Sinh thì liên quan gì?”
“Vân Nhi, có điều này muội nên nhớ...”
Từ Hải nghe tới đây thì ngẩng mặt lên, nghi hoặc nhìn Thúy Vân rồi lại nhìn sang Thúy Kiều: “Muội?”
“Ặc...”, lúc này Thúy Kiều mới nhớ mình quen miệng nên gọi nhầm, vội cười cười đính chính: “Ha ha, ân nhân, do huynh không biết, ở nhà phụ thân rất hay trêu Vân Nhi giống nữ nhân nên chúng ta gọi mãi thành quen...”
Thúy Vân ngồi vuốt mồ hôi hột, chỉ biết gượng ngạo cười chứ không biết nói gì hơn trong khi Trần Đông thì xòe quạt ra che miệng, đôi mắt mang theo tia hào hứng nhìn Thúy Vân.
“Vân Nhi, đây là chuyện ta đang lo ngại. Liệu bọn người của thanh lâu này có cho ta rời đi hay không?”
Về vấn đề này, Thúy Vân có nghĩ qua nhưng ở đây đã có Từ Hải, chưa kể bây giờ còn thêm Trần Đông, nàng không tin hai người bọn họ đánh không lại đám gia nhân cùi mía của kĩ viện nên ra sức an ủi Thúy Kiều sẽ không sao đâu, điều khiến Thúy Vân lo hơn cả chính là... cái giá mà Tú Bà ra để chuộc thân cho Thúy Kiều không hề nhỏ.
Thúc Sinh biết chuyện Thúy Kiều muốn chuộc thân ra khỏi kĩ viện thì phấn khởi sẵn sàng chi tiền, nào ngờ Thúy Kiều lại lạnh nhạt từ chối. Hiển nhiên lần này Trần Đông đại gia phải mất một khoản lớn, hắn tiếc hận liếc nhìn Từ Hải, lén nói nhỏ: “Từ Hải, về nhà ta đòi tiền lại, đừng tưởng ta rộng rãi, năm vạn lượng á...”
Thúy Kiều nghe giá năm vạn lượng thì choáng váng, Thúy Vân cũng choáng váng, hai tỉ muội kéo nhau ra một góc đếm tiền, đếm mãi cũng không đủ, ban đầu Thúy Kiều còn không chịu rời đi, nàng nói chỉ cần ở đây làm việc thêm một thời gian nữa, Thúy Kiều sẽ có thể tự chuộc mình ra nhưng Thúy Vân không chịu, ở nhà Vương Quan cùng Kim Trọng đều đã đỗ đạt làm quan cho triều đình, chắc chắn có đủ tiền để trả lại cho Từ Hải. Thúy Kiều cảm động kéo tay Thúy Vân đến quỳ trước mặt Từ Hải, rưng rưng vái lạy: “Ân nhân, lần này không biết phải làm sao mới trả hết món nợ này cho ngài nữa...”
Từ Hải ái ngại kéo Thúy Kiều đứng dậy, Thúy Vân ở phía sau cũng lồm cồm đứng lên, câm nín phủi bụi trên người mình, ánh mắt lẳng lặng quay sang chỗ khác nhìn.
Thúc Sinh không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn phải đau khổ trắng tay quay về. Cái hôm mọi người chia tay, hắn vẫn luyến tiếc nắm chặt bàn tay Thúy Kiều không muốn rời đi, Thúy Kiều chỉ đành cười xởi lởi khéo léo rút tay lại, thái độ khá cương quyết, nói vài lời chào tạm biệt tử tế, nàng liền quay lên xe ngựa, sau đó ngồi luôn ở bên trong. Thúc Sinh biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, u sầu trở về. Hoạn Thư đã ngồi sẵn trên ngựa, yên lặng thúc ngựa đi theo phía sau. Thúc Sinh cùng Hoạn Thư đi mất, bọn Từ Hải cùng Thúy Vân cũng khởi hành.
Trần Đông dõi mắt nhìn theo bóng lưng Hoạn Thư, mãi tới khi không còn trông thấy nữa mới thở dài một hơi, tựa lưng vào xe ngựa mà nhắm chặt mắt lại. Thúy Vân có chú ý thấy ánh mắt kia của Trần Đông, dường như hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt lóe sáng nhưng tiếc cho Trần Đông, Hoạn Thư đã...
Mọi người khởi hành trở về, lần này Thúy Vân đã liên lạc với Kim Trọng đến đón các nàng, Từ Hải cùng Trần Đông đưa đi đoạn đầu, tới khi nào gặp người của Kim Trọng thì bọn họ sẽ trở về. Không khí yên lặng đến kì lạ, ngay cả cái người lúc nào cũng pha trò nhốn nháo như Trần Đông cũng không buồn lên tiếng. Thúy Vân nghĩ, việc quan trọng mà bây giờ nàng nên làm chính là khiến cho Thúy Kiều cùng Từ Hải yêu nhau, có như vậy mới đúng với những chuyện đã xảy ra được. Nàng buồn bã gác đầu lên cửa sổ, quan sát cảnh vật đang vùn vụt lao qua trước mắt, lòng càng lúc càng nặng xuống.
Khẽ nâng mắt nhìn đại tỉ Thúy Kiều đang mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết, gương mặt yêu mị nay pha thêm nét vui tươi hồn nhiên càng khiến người ta đắm chìm. Thúy Kiều sắp được trở về gặp lại người thân, lúc khóc lúc cười, cứ quấn chặt lấy Thúy Vân mà hỏi về chuyện của Kim Trọng, của Vương Quan... Thúy Vân như người vô hồn, Thúy Kiều hỏi câu nào, nàng trả lời câu ấy. Nghe Thúy Kiều hỏi về Kim Trọng, Thúy Vân khẽ nhìn ra Từ Hải đang đánh xe ngựa bên ngoài, lòng nhao nhao rối hết cả lên.
Xe ngựa đang đi bỗng nhiên đột ngột dừng lại khiến Thúy Vân mất thăng bằng té chúi nhũi, mặt đập vào lưng của Từ Hải. Nàng cùng Thúy Kiều khó hiểu, vén rèm ra ngoài thì bất ngờ, cả hai nghệt mặt ra nhìn sau, sau đó nhìn người đang chặn ngựa của các nàng.
Hoạn Thư thở dốc, trên mặt ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ. Nàng ấy chống nạnh cười lớn: “Ha ha, cuối cùng cũng đuổi kịp các người!”
Từ Hải cũng hơi cười nhẹ, ánh mắt liếc nhìn sang Trần Đông, thấy vẻ mặt thẫn thờ của hắn thì càng muốn cười hơn! Thế là đoàn năm người của bọn họ bắt đầu tiến về phía Sơn Đông. Lần này đi thong thả hơn những lần trước nên bọn họ chọn đường vòng vào các thành chứ không đâm thẳng vào rừng như ngày trước nữa để dễ bề nghỉ ngơi lẫn ăn uống.
Ban đầu Hoạn Thư cùng Thúy Kiều có hơi ngại ngùng không dám trò chuyện cùng nhau nhưng Hoạn Thư lại là người phá vỡ bầu không khí kì lạ đó. Nữ nhân các nàng không có lỗi, lỗi, chỉ có thể trách tên nam nhân kia.
Điều đáng nói là... từ ngày trở về đến giờ, Thúy Vân hoàn toàn tránh mặt Từ Hải.
Lúc ăn nàng chỉ cúi đầu, mặc cho mọi người xung quanh cười nói. Ai hỏi nàng cũng trả lời, Từ Hải hỏi, nàng cụp mắt xuống, tránh né không dám nhìn vào ánh mắt hắn, lí nhí miễn cưỡng nói vài câu, sau đó lại thôi.
Trên đường đi, Hoạn Thư lẫn Thúy Kiều đều bước ra ngoài đi dạo vào vòng, riêng Thúy Vân luôn luôn ru rú bên trong xe ngựa.
Từ Hải muốn gặp riêng, nàng luôn né tránh.
Khi vừa vào khách điếm, nàng đã nhanh chân lấy một phòng, sau đó lẩn lên trên ấy luôn, cửa còn chốt chặt lại.
Bây giờ hắn hết hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa, buồn bực suy nghĩ, càng nghĩ càng giận, giận xong rồi lại buồn bã. Rõ ràng từ ngày Thúy Kiều đồng hành, tiểu tử kia rất kì lạ. Nhất định là sợ Thúy Kiều hiểu lầm nên mới như thế này đây.
Từ Hải ấm ức trong lòng một thời gian dài, cuối cùng không nhịn được nữa, kéo Thúy Kiều ra riêng một góc, nghiêm nghị nói: “Thúy Kiều cô nương, mặc dù biết cô cùng Vân tiểu tử có mối quan hệ đặc biệt nhưng hắn còn nhỏ như thế, làm sao mà...”
Thúy Kiều nghệt mặt không hiểu ý của Từ Hải.
“Ý ta là... cô nương không nên khiến Vân tiểu tử ảo tưởng nữa. Cô nương có yêu hắn không?”
“Hở?”
Từ Hải do nóng vội nên túm chặt lấy vai của Thúy Kiều mà lắc, Thúy Kiều ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra, hai vô tình đặt lên lồng ngực của Từ Hải, cốt muốn đẩy hắn ra: “Ân nhân, người đang nói chuyện gì vậy?”
“Cô còn giả vờ? Ta hỏi cô có yêu Vân tiểu tử không?”
“Đương nhiên là có! Ân nhân,...”, Thúy Vân là muội muội của nàng, nàng không yêu thương nó thì nên yêu ai?
Hắn không biết nói sao nữa, Vân Du yêu Thúy Kiều, bây giờ Thúy Kiều cũng yêu Vân Du, vậy thì hắn phải nói gì? Thấy sắc mặt xám như tro tàn của Từ Hải, Thúy Kiều vội đến bên cạnh lo lắng hỏi han: “Ân nhân, ngài bị sao vậy?”
Từ Hải xoay người đi, gắng gượng cười: “Vậy... nhớ chăm sóc tốt cho hắn!”
Thúy Kiều vội níu chặt tay áo của Từ Hải lại, mở to mắt ra: “Ân nhân, huynh nói gì vậy? Vân Nhi là đệ đệ ruột của ta mà, đương nhiên phải chăm sóc tốt rồi! Suốt thời gian qua nó vất vả bôn ba đi khắp nơi để tìm ta như vậy...”
Mặc cho Thúy Kiều thao thao không ngừng, Từ Hải bấy giờ mới vỡ lẽ ra, mặt lúc trắng lúc hồng, trong lòng mắng Thước Hỉ không thôi, làm tí nữa hắn đã nâng tiểu tử kia nhường cho người khác rồi!
Tuy nhiên không phải ai cũng nghe được đoạn đối thoại của Từ Hải cùng Thúy Kiều. Thúy Vân từ trên lầu hai của khách điếm lẳng lặng nhìn bên dưới, từ đầu tới cuối nàng chứng kiến cả, thấy Thúy Kiều nắm lấy một bên tay áo của Từ Hải, nàng không nhìn nữa, âm thầm đóng cửa sổ lại.
Mọi chuyện đâu vào đấy rồi, nàng đã làm tất cả những gì nên làm rồi, chẳng phải sao? Vốn Thúy Vân phải ra sức mai mốt cho Từ Hải cùng Thúy Kiều, thế nhưng nàng không làm được. Bắt nàng phải mở miệng bảo Từ Hải yêu Thúy Kiều đi, nàng không làm được, có cố cách mấy cũng không được. Nhưng mà bây giờ không cần Thúy Vân nói, bọn họ cũng đã có tình cảm với nhau rồi!
Tay bấu chặt vào trái tim đang thổn thức, nước mắt bất giác lăn dài trên má. Từ Hải, kiếp trước huynh đã yêu đại tỉ thế nào, kiếp này vẫn thế thôi. Huynh yêu tỉ ấy đến nỗi cả mạng cũng giao cho tỉ ấy, ta nên mừng vì điều đó chứ hả?
Thúy Vân mím chặt môi, mặc cho nước mắt rơi xuống. Trong lòng nàng lúc này trăm mối tơ vò, Từ Hải từng quan tâm nàng nhiều như vậy, ở bên cạnh nàng lâu như vậy, có khi nào hắn cũng có tình cảm với nàng hay không? Phải chi Thúy Vân có cơ hội đứng trước mặt hắn mà nói, nàng không phải nam nhân, khi ấy hắn sẽ phản ứng ra sao? Xoa đầu nàng, vẫn tiếp tục coi nàng là một cô muội muội nhỏ bé?
Không muốn, không muốn thấy Từ Hải ở bên cạnh người khác tí nào. Chưa bao giờ Thúy Vân lại khó thở đến vậy, một cái gì đó thật là nặng cứ đè nơi cổ họng, ngay cả khóc cũng không thành tiếng. Tim à, đừng đau như vậy nữa... nhưng càng nghĩ tới Từ Hải, nước mắt càng rơi.
Hôm đó tâm tình Từ Hải rất tốt, khi ăn cơm tối còn quay sang nói với Thúy Kiều nhiều hơn mấy câu, bây giờ trong mắt hắn, Thúy Kiều thuật mắt hơn nhiều, không còn đáng ghét như ngày trước nữa! Thúy Vân ngồi bên cạnh Thúy Kiều khẽ nâng mắt nhìn Từ Hải đang nói cười rất thoải mái, nàng lại cúi đầu lùa cơm vào miệng. Cơm đắng chát...
Nước mắt lại sắp rơi ra, Thúy Vân phải cố gồng mình chịu đựng, không được để nó rơi xuống. Đang yên đang lành lại khóc, mọi người sẽ nghĩ nàng như thế nào?
Hoạn Thư nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thúy Vân thì kéo nhẹ tay áo của nàng, hỏi: “Vân tiểu tử bị sao vậy?”
Thúy Vân vội buông chén cơm xuống, cười nhẹ, vẫn nụ cười như thường ngày, không hiểu sao Hoạn Thư thấy có chút gì đó khá kì lạ. Ăn cơm xong, Thúy Vân định đi về phòng mình nghỉ ngơi, vừa đứng lên đã bị Từ Hải túm đi mất. Tim Thúy Vân lỗi vài nhịp, cố sức vùng vẫy hất Từ Hải ra, nào ngờ Từ Hải siết chặt cổ tay khiến Thúy Vân đau muốn khóc.
“Từ Hải, huynh muốn cái gì?”
“Câu này để ta hỏi mới đúng, cuối cùng ngươi muốn gì? Tại sao mấy hôm nay lại tránh ta?”
Thúy Vân không nhìn Từ Hải, đầu ngoái sang một bên, tay vẫn xoa xoa vết đỏ ửng khi nãy bị Từ Hải lôi đi. Nàng hít vào một hơi, Thúy Vân nghĩ, nàng cùng Từ Hải tốt nhất không nên dây dưa nữa, để đại tỉ hiểu lầm thì không hay. Dù sao bây giờ cũng không còn như lúc trước.
Thúy Vân mở miệng hỏi một câu phải gọi là ngu nhất thế kỉ: “...Huynh thấy đại tỉ ta như thế nào?”
“Ý ngươi là sao?”
“Có tốt không?”
Tuy không hiểu sao Thúy Vân lại hỏi như vậy nhưng Từ Hải vẫn chậm chạp trả lời: “Có, sao vậy?”
“Ừm... tốt là được rồi...”
Thúy Vân nghe như thế là đủ rồi, nàng không muốn nghe, cũng không muốn đứng riêng với Từ Hải thêm một khắc nào nữa. Thúy Vân vừa quay đi đã bị Từ Hải kéo ngược lại, áp người nàng vào sát vách tường, đôi mắt khá đáng sợ, đầu cúi sát xuống mặt Thúy Vân: “Thái độ này là gì?”
“Ta... Buông ta ra, như thế này không hay lắm...”
Từ Hải mặc kệ vẻ lạnh lùng của Thúy Vân, không hiểu nàng đang giận dỗi chuyện gì, môi áp sát xuống, lại muốn hôn Thúy Vân, nào ngờ nàng vùng vẫy kịch liệt, lấy trán đập CỐP vào đầu Từ Hải. Thúy Vân dùng rất nhiều sức lực khiến Từ Hải choáng váng lùi ra sau vài bước, Thúy Vân cũng đau đến nỗi ôm trán, nước mắt nhỏ giọt xuống. Nàng vẫn chưa chịu, còn vung tay tát Từ Hải một cái, hét lên: “Từ Hải, huynh đừng quá đáng...”
Nàng khóc hu hu bỏ đi một mạch, mặc kệ Từ Hải đứng bơ vơ giữa trời gió, vẻ mặt ngây ngô đáng thương không hiểu chuyện gì cả, chỉ có cảm giác tê buốt trên mặt vẫn còn. Hắn nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ không hiểu mình đã làm gì mà tiểu tử kia lại giận như thế? Lẽ nào...
Mặt Từ Hải tái dần lại, hắn không thể yêu đại tỉ ruột của mình rồi, vậy lí do để Thúy Vân tránh xa Từ Hải chính là... tiểu tử kia biết tình cảm của Từ Hải, hắn chán ghét, muốn tránh xa.
Đúng rồi... đâu phải ai cũng chấp nhận được chuyện này...
Hoạn Thư nằm ngay đơ, xung quanh yên ắng vô cùng.
Mọi người trầm mặc, ba vị huynh đệ xấu số khi nãy đã được người vác về phòng chữa trị cấp cứu, giữa sảnh chỉ còn Từ Hải cùng Thúy Vân đứng dính một chỗ, Trần Đông sửa sửa lại cổ áo bị nhàu nát, ánh mắt nhìn nhìn Hoạn Thư như thể sợ nàng ta sẽ sống dậy, Hoạn Thư thì miễn bàn, nằm ngay đơ không nhúc nhích, chắc là xỉu thật rồi.
Tiểu nhị cùng chưởng quầy trốn phía dưới cái bàn bấy giờ mới bò ra. Chưởng quầy cầm bàn tính lên tính toán gì đó một hồi, lại nhìn mọi người mà nói: “Tổng cộng tổn thất hơn hai mươi lượng, tiểu nhân mạn phép hỏi, ai sẽ đền ạ?”
Từ Hải cùng Thúy Vân đồng loạt chỉ vào phía Trần Đông, chưởng quầy nhìn nhìn Trần Đông, tướng tá đạo mạo, xem ra là người có tiền nên gật gật đầu, vội sai người dọn dẹp cảnh tượng hỗn loạn do một tay Hoạn Thư gây nên, niềm nở quay sang chỗ Thúy Vân mà nói: “Đêm đã khuya, mời khách nhân mau nghỉ ngơi!”
Đêm khuya cũng không tiện trở về nơi kia, vả lại Từ Hải cũng không muốn trở về nên lôi Thúy Vân đi thẳng lên trên lầu, Trần Đông thấy hai người bọn họ đi như tên bắn thì gọi ngược lại: “Này này, còn cái cô gái này ta biết làm sao?”
Từ Hải vô sỉ nói: “Ngươi đánh cô ta ngất, ngươi tự giải quyết!”, đoạn, kéo Thúy Vân đi mất dạng, để Trần Đông trơ mặt đứng đó.
Thúy Vân vẫn rất lo lắng cho Hoạn Thư nên đẩy cửa muốn đi qua xem Hoạn Thư thế nào, nào ngờ Từ Hải chặn cửa lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng: “Ngươi ở yên trong phòng đi, ngươi đi ra ngoài thì giúp ích được gì?”
Thúy Vân vẫn không cam tâm ở yên trong phòng: “Nhưng mà... ta có thể cho nàng ấy uống một tí thuốc giải rượu...”
Cạch một tiếng, cửa bị Từ Hải chốt chặt lại, khiến Thúy Vân bất mãn quay lại ngồi trên ghế, đầu tựa ra cửa sổ. Đêm nay trăng khống sáng lắm, đã bị đám mây đen che đi gần hết rồi. Nàng thở dài, sau đó lại tiếp tục thở dài.
Một lát sau, tiểu nhị bê lên thau nước ấm cùng hai cái khăn sạch, để ở đó xong cũng tranh thủ lui xuống. Từ Hải gọi Thúy Vân lại rửa mặt rồi ngủ, nàng nheo mắt đề phòng nhìn Từ Hải nhưng vẫn từ từ tới gần, nhận lấy khăn, lau sơ sơ lại bò lên giường nằm xuống.
Mấy hôm nay mệt chết Thúy Vân rồi. Nàng vừa nằm xuống, vẫn tư thế cũ, lưng quay ra ngoài, mặt hướng vào trong. Lúc Từ Hải ngồi lên giường đã nghe tiếng ngáy khe khẽ của Thúy Vân. Hắn không dám động mạnh, nhẹ nhàng hết sức có thể, nằm xuống ngay ngắn bên cạnh Thúy Vân.
“Vân Du?”
Không có tiếng trả lời.
“Vân tiểu tử?”
Từ Hải thở ra một hơi, tay chống lên đầu, nghiêng người nhìn Thúy Vân. Từ góc nhìn của Từ Hải chỉ thấy bóng lưng nàng nhưng không hiểu sao bóng lưng nhỏ bé ấy lại quật cường đến thế. Từ ngày gặp được Thúy Vân, dù có đi đến đâu, xa như thế nào cũng chưa từng nghe nàng than vãn lấy nửa tiếng, âm thầm chịu đựng. Đi một chặng đường dài, vừa đến nơi, chưa kịp nghỉ ngơi Thúy Vân đã tức tốc đi tìm thông tin của Thúy Kiều.
Nhìn thấy Thúy Vân ngủ say như thế là biết nàng đã mệt mỏi đến nhường nào!
Từ Hải nhích lại sát sau lưng Thúy Vân, tay khe khẽ vươn lên, sau đó từ từ hạ xuống rồi để yên trên bụng Thúy Vân. Thúy Vân vẫn ngủ say như chết, không hay biết gì cả.
Hắn lại thở dài bất lực vài tiếng, môi hôn nhẹ lên gò mã bầu bĩnh của Thúy Vân. Nàng có hơi động đậy nhưng không có tỉnh giấc, cảm giác được sau lưng có vật gì đó ấm áp lại vững chắc làm điểm tựa, Thúy Vân theo quán tính quay qua, mặt dựa sát vào đó. Từ Hải giật mình, có hơi lúng túng không biết làm sao, chỉ sợ Thúy Vân tỉnh dậy lại hét toáng lên, nào ngờ thấy nàng xoay người một cái, sau đó hơi thở lại đều đều thì trấn an trái tim của mình lại.
Trong đầu Từ Hải nghĩ biết bao nhiêu là chuyện, Thúy Vân tìm ra đại tỉ rồi chắc chắn sẽ trở về. Lúc ấy hắn phải làm sao? Dù sao hiện tại ôm hắn ngủ như thế này là mãn nguyện rồi...
Hôm sau, khi tỉnh dậy, Thúy Vân đã nhận ra tư thế của mình cùng Từ Hải hơi quá thân thiết nhưng nàng không nghĩ nhiều nữa, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sang gương mặt đang ngủ của Từ Hải. Gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị này của hắn khi ngủ mới hơi giãn ra, môi còn hơi mỉm cười, chắc là đang mơ thấy chuyện gì vui!
Thấy Từ Hải cười, Thúy Vân bất giác cũng cười theo, sau đó nụ cười trên môi nàng tắt ngấm. Nàng hít sâu một hơi, cứ như đem mùi hương trên người Từ Hải ngửi vào một lần để khắc cốt ghi tâm, đầu còn hơi dúi vào lòng hắn, tay cũng vòng qua eo Từ Hải, sau đó siết chặt lấy.
Từ Hải...
Từ Hải nghe thấy người trong lòng mình động đậy thì thức dậy, đôi mắt hơi mù sương nhướn lên nhìn Thúy Vân. Nhìn Từ Hải lúc này không khác gì cọp bị cắt sạch móng vuốt, nhìn cứ như con mèo to con đang say ke. Vốn trước giờ hiếm khi nào Thúy Vân dậy trước Từ Hải nên chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của hắn bao giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhận ra Từ Hải lại có vẻ mặt đáng yêu thế này! Từ Hải lười ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở cứ nằm yên trên giường, tay vẫn quàng qua ôm hông Thúy Vân, nàng cũng không chối bỏ, thậm chí còn nghiêng người, nghịch ngợm lấy ngón tay viền theo lông mày dày của Từ Hải. Từ Hải ngày thường vốn rất tỉnh táo, không hiểu sao hôm nay lại hơi mê man, cảm giác lâng lâng như đang trong mộng chứ không phải thực, cảm giác ấm áp cùng hương thơm thoang thoảng của Thúy Vân càng khiến hắn thêm mụ mị.
Thúy Vân nghịch mặt Từ Hải chán thì chầm chập áp đầu lên lồng ngực của Từ Hải, mắt nhắm lại, cảm nhận nhịp tim đang đập trong lồng ngực quen thuộc này...
Nàng nhẹ nhàng ôn nhu đặt lên môi Từ Hải một nụ hôn, chỉ là khẽ lướt qua nhưng lại rất lưu luyến. Hốc mắt Thúy Vân đỏ lên, nước mắt lại sắp tràn ra. Nàng ngồi dậy, gỡ tay của Từ Hải xuống, thẩn thờ một lúc lâu mới lau đi không cho giọt nước mắt kia rơi ra. Bình tâm lại, Thúy Vân quay sang gọi Từ Hải: “Đại ca, dậy thôi, trời sáng rồi!”
Không đợi cho Từ Hải tỉnh táo, Thúy Vân vội chạy ra ngoài, gần như là bỏ trốn. Nàng lang thang đi dọc hành lang của tửu lâu, ghé mắt nhìn xuống quang cảnh dưới đường. Trời tờ mờ sáng, sương mù vẫn còn khá dày, đèn lồng đã được tắt hết, chỉ chừa lại vài cái nơi phố chợ đông đúc. Từ xa xa, Thúy Vân còn ngửi được mùi thơm của bánh bao đang nghi ngút bốc khói. Nhìn bánh bao, Thúy Vân lại nhớ tới lúc trên đường tới đây, Từ Hải nhét cho nàng một túi đầy bánh bao, tối hôm đó còn gối đầu lên vai hắn nói biết bao nhiêu chuyện...
Nàng lấy hai tay đập mạnh vào mặt mình, đau, nhưng như thế Thúy Vân mới tỉnh táo lại.
Nàng vội tìm tiểu nhị, hỏi thăm xem Hoạn Thư đang ở đâu. Tiểu nhị thật thà chỉ phòng, tối hôm qua Trần Đông đứng hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào khác đành vác Hoạn Thư đến phòng bên cạnh, ném nàng ấy vào trong rồi đi về phòng mình. Phòng của Hoạn Thư đối diện với phòng của Từ Hải cùng Thúy Vân, thực chất mà nói, cái tửu lâu này tuy nhỏ nhưng lại tới ba tầng lầu, phòng ốc cũng rất thoải mái, thảo nào Trần Đông lại chịu khó ở nơi này!
Thúy Vân khẽ gõ cửa, không có tiếng trả lời, nàng mới rón rén đẩy cửa vào, nào ngờ nhìn thấy Trần Đông đang ngồi bên trong thì trượt chân muốn té. Cứ tưởng Trần Đông đang ở phòng của hắn chứ, sao lại ở nơi này rồi?
Trần Đông vốn đang chống tay ngủ gật trên bàn, thấy Thúy Vân đi vào thì lừ mắt liếc nàng, tiện thể giải thích: “Tối hôm qua cô ta tỉnh dậy lại náo loạn cho một trận nữa, ta phải đánh cô ta ngất xỉu lần thứ hai mới chịu yên đấy. Hừ, Trần Đông ta cả đời không động tay động chân với nữ nhân yếu đuối...”
“Hôm qua mới động xong...”, Thúy Vân ngắt lời làm Trần Đông nghẹn lại. Hắn không thèm nói nữa, tông cửa vươn vai đi ra ngoài, mắt hơi thâm quầng, xem chừng là thức hết đêm rồi. Những tưởng Trần Đông sẽ về phòng ngủ một giấc hoặc đi tìm Từ Hải, nào ngờ hắn xuống dưới đại sảnh, tốt bụng rinh một thau nước nóng lên rồi để trên phòng cho Hoạn Thư. Lúc Trần Đông quay trở lên, Hoạn Thư cũng đã được Thúy Vân đánh thức.
Nàng ta nhíu chặt mi, ngồi thừ trên giường, một tay nắm chặt chăn, tay kia vuốt vuốt cục u trên trán. Tuy rất choáng váng nhưng nàng ấy vẫn nhận ra Thúy Vân, đôi mắt mờ mịt hỏi: “Ta đang ở đâu đây? Sao cả người lại đau nhức thế này?”
Thúy Vân gạt tay Hoạn Thư xuống, vắt nhẹ khăn, sau đó cẩn thận chùi hết gương mặt cho Hoạn Thư. Lau khoảng chừng ba lần như thế, mấy vết bẩn trên mặt của Hoạn Thư đều được Thúy Vân lau sạch, dần dần để lộ ra nhan sắc xinh đẹp, tiếc là gương mặt hơi tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không còn giọt máu. Không có lược nên Thúy Vân vươn tay vuốt tóc của Hoạn Thư lại, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một mĩ nhân yếu ớt nhu nhược.
Thúy Vân sờ lên trán Hoạn Thư: “Có thấy không ổn chỗ nào không?”
“Không sao, chỉ là nghe hơi mệt mỏi!”, Hoạn Thư khàn giọng trả lời. Thấy Hoạn Thư không có gì bất thường, Thúy Vân mới đứng dậy trở về Phụng Uyển Lâu lấy thùng thuốc gỗ sang đây. Thúy Vân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trần Đông cùng Hoạn Thư. Vốn ban đầu Hoạn Thư không mấy để ý nhưng lát sau thấy có người đến bên giường, còn nhìn mình bằng ánh mắt soi mói thế kia khiến Hoạn Thư không nhịn được mà nhíu chặt mi:
“Vị công tử kia, không biết công tử vào phòng ta có chuyện gì?”
Trần Đông không trả lời, trong đầu âm thầm so sánh hình tượng nhu nhược hôm nay của Hoạn Thư với hình ảnh ả đàn bà hung hãn hôm qua, thực sự là... không thể tưởng tượng được, đó chính là một người. Sao lại như hai người khác nhau hoàn toàn thế kia?
Đầu Hoạn Thư đau như búa bổ, mắt cứ giựt giựt, tay chân đau nhức vô biên, chỉ cần nhẹ cử động đã khiến nàng đau đến khóc đi được, môi cùng cổ khô khốc cả lên. Hoạn Thư nằm chờ mãi không thấy Thúy Vân quay trở lại đành miễn cưỡng tự mình níu rèm ngồi dậy, run run muốn đi rót một tách trà.
Thấy Hoạn Thư ngồi còn không vững, Trần Đông tốt bụng rót cho nàng một tách trà rồi đưa đến bên giường. Hoạn Thư ngạc nhiên nhìn Trần Đông ngây ngốc một hồi mới nhoẻn miệng cười: “Đa tạ công tử!”
Nước tràn vào làm dịu đi cơn đau rát nơi cổ họng, Hoạn Thư đưa trả cốc trà vào tay Trần Đông, bản thân mình không nằm xuống nữa mà dựa đầu vào thành giường, ánh mắt cười cười hỏi Trần Đông: “Công tử đây là hảo hữu của Từ Hải cùng Vân Du à?”
Trần Đông gật đầu, lại tiếp tục đánh giá nàng. Lúc này Hoạn Thư mặc kệ, nhắm mắt lại dưỡng thần, nhịn không được lại phải mở mắt ra, gắng gượng hỏi: “Không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, sao bây giờ ta lại...”
“Cô thật sự không nhớ gì cả à?”
Thấy bộ mặt bán tín bán nghi của Trần Đông, Hoạn Thư thành thật lắc đầu. Nàng mà nhớ, nàng hỏi làm gì? Trần Đông cũng không giấu, bắt đầu từ từ kể lại cho Hoạn Thư nghe: “Hôm qua cô đến đây uống rượu...”
“Ừ, đoạn này có nhớ...”
“Sau đó cô ra tay động thủ với ta...”
“Ừ... dường như cũng nhớ mang máng...”
Cả hai im lặng, không khí lâm vào trầm mặc, mất một lúc lâu sau Hoạn Thư mới khó nhọc mở miệng lặp lại: “Công tử nói... tối hôm qua... ta đánh nhau với công tử?”
Trần Đông gật đầu.
Hoạn Thư lại im lặng, mày nhíu chặt lại, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó.
“Vậy chính công tử đã đánh ta thành thế này đây?”
Trần Đông nghẹn, không biết nên gật đầu hay lắc đầu đây nữa. Rõ ràng là nàng ấy tự tổn thương mình nhưng không thể phủ nhận, Trần Đông hắn cũng có một phần trong đó. Những tưởng nghe vậy, Hoạn Thư sẽ sửng cồ lên đòi sống chết với hắn, nào ngờ nàng chỉ xoa xoa cổ tay, nhẹ giọng cười trừ: “Thật ngại quá, lại thất lễ với công tử rồi!”
Ban đầu không chú ý, bây giờ Trần Đông lại bắt đầu tò mò muốn biết xem đâu mới là gương mặt thật của Hoạn Thư. Rõ ràng hôm qua sung sức lắm, cường hãn lắm, vậy sao hôm nay lại như tiểu thư đài các thế này?
Tiểu nhị thấy cửa đang mở thì đi vào, trên tay bê một chén cháo nghi ngút khói. Thấy Hoạn Thư cùng Trần Đông nhìn mình chằm chằm, tiểu nhị vội lên tiếng giải thích: “Là vị công tử tuấn tú đi cùng hai người bảo ta chuẩn bị rồi mang lên đây...”
Hoạn Thư biết Thúy Vân gọi cho mình, muốn ngồi dậy đến bàn ăn thì Trần Đông bất ngờ kéo ghế lại sát bên giường, trên tay cầm chén cháo nóng hôi hổi, đưa sát lại trước mặt Hoạn Thư. Thấy Hoạn Thư nghi hoặc nhìn mình, Trần Đông đành phải giải thích: “Hôm qua bị thương không ít, hôm nay cứ ngồi yên trên giường dưỡng thương đi.”
Càng bất ngờ hơn nữa là Trần Đông lại múc muỗng cháo lên, trước khi đút cho Hoạn Thư còn tỉ mỉ thổi cho nguội lại. Hoạn Thư nghệt mặt, khó hiểu: “Công tử? Huynh cứ để trên bàn, lát nữa ta sẽ ăn, đa tạ lòng tốt của huynh...”
“Không được, dù sao ta cũng có công đánh cô nương thành ra thế này, cứ để ta bồi tội đi...”
Hoạn Thư: “....”, cái gì gọi là có công đánh nàng thành ra thế này?
Hoạn Thư cũng không miễn cưỡng, có người đút, mình cứ ăn. Vẻ mặt nàng nhợt nhạt, đuôi mắt hơi mang theo tia băng giá, chỉ chậm rãi tập trung vào chén cháo, không hề nhìn loạn xung quanh, không hề còn sức sống nháo lên bờ xuống ruộng giống hôm qua nữa.
Ăn được hơn nửa chén cháo, Hoạn Thư nghiêng đầu ý không muốn ăn nữa, Trần Đông hiểu ý, rút tay về, đặt chén cháo lên bàn. Nàng đưa tay lên quẹt ngang miệng, nào ngờ Trần Đông lại cầm tay nàng lên khiến Hoạn Thư giật mình, hắn lấy tay áo chùi sạch bàn tay nõn nà mảnh khảnh của Hoạn Thư, sau đó lại đỏ mặt nhìn ra ngoài.
Hoạn Thư lịch sự nói: “Đa tạ công tử!”
“Không có gì... Ta...”
Không chờ Trần Đông nói hết, Hoạn Thư đã nằm xuống, mắt nhắm nghiền, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trần Đông ngạc nhiên không thôi, nàng ấy đang ở trong phòng cùng một nam tử hàng thật giá thật mà dám an tâm ngủ như vậy, Trần Đông phải khen bản thân mình quá chính nhân quân tử hay khen Hoạn Thư can đảm đây? Trần Đông nào biết, thấy Trần Đông là người hảo hữu của Từ Hải cùng Thúy Vân, Hoạn Thư đã sớm không yên tâm về hắn, còn cho rằng Thúy Vân nhờ hắn ở đây chăm sóc cho mình. Nàng day day trán, trong đầu cứ muốn Thúy Vân nhanh chóng trở về ở bên cạnh nàng, có Thúy Vân bên cạnh, nàng cảm thấy dễ chịu hơn không ít!
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chapter 74
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thúy Kiều chặn ngang Thúy Vân lại, nhất định không cho nàng rời đi, kéo Thúy Vân đi về phòng của mình, vừa kéo vừa nói: “Muội cũng thật là, trong người không khỏe thì ở yên trong phòng đi, còn chạy tới chạy lui hại ta lo lắng không biết muội đang ở đâu...”
Thúy Vân gỡ tay Thúy Kiều ra, khó xử: “Đại tỉ, Hoạn Thư còn đang chờ muội ở bên kia, bây giờ không đi cùng tỉ được!”
“Hoạn Thư? Muội thân thiết với Hoạn Thư như vậy à?”
“Không, nàng ấy đang có bệnh trong người...”
Thúy Kiều hơi nghĩ ngợi, không nói nửa câu đã xoay người đi lên lầu, để mặc Thúy Vân đứng đó. Nàng thở dài, giằng co với đại tỉ một hồi lâu mới thoát được, không biết Hoạn Thư chờ có sốt ruột không. Lúc Thúy Vân đặt chân vào phòng đã thấy Từ Hải cũng ngồi đó, dường như đang trò chuyện cùng Trần Đông. Cả hai hấy nàng đi vào thì im bặt, chăm chú nhìn Thúy Vân. Vốn đang bình thường, bỗng nhiên gặp Từ Hải, Thúy Vân có hơi khó xử, tay chân lúng túng, cụp mắt xuống đi thẳng đến bên giường, khẽ nâng Hoạn Thư dậy.
“Ngươi đi đâu mà lâu quá vậy?”, Hoạn Thư không vui yếu ớt hỏi, Thúy Vân không trả lời, cười nhẹ, sau đó nhanh chóng lấy ra mấy lọ thuốc, lần lượt đưa cho Hoạn Thư nuốt vào. Hoạn Thư uống thuốc xong vẫn mệt mỏi thở dài một hơi, dù đang rất mệt vẫn quay sang trêu chọc Thúy Vân vài câu: “Tiểu tử, sao lại u sầu thế kia! Lo cho tỉ đến thế cơ à!”
Thúy Vân phì cười, nhận Hoạn Thư nằm xuống giường: “Lo cái quỷ gì, sau này bớt uống rượu lại giùm ta một tí!”
Hoạn Thư cười ha ha vài tiếng, lát sau đã ngủ. Hoạn Thư ngủ rồi, Thúy Vân đến ngồi ở bàn bên, vốn định nói mọi người cùng nhau đi ăn sáng thì Thúy Vân bước vào khiến Thúy Vân sặc nước trà. Nàng sửng sờ: “Đại tỉ? Sao tỉ lại...”
Thúy Kiều nhìn quanh phòng, thấy Hoạn Thư quả thật đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì không nhìn nữa, đi thẳng vào giữa phòng, vén váy ngồi xuống. Thấy Thúy Kiều bước vào, Trần Đông có hơi giật mình nhìn nàng nhưng rất nhanh sau đó đã cụp mắt xuống vuốt ve cây quạt của mình.
“Tìm ra ngươi có gì khó? Hỏi vài người là xong.”
“À vâng...”
Thúy Vân bị kẹp giữa Từ Hải cùng Thúy Kiều, nàng hơi cúi mặt xuống, trái tim bắt đầu giựt lên liên hồi. Ở đây đều là người thân quen nên Thúy Vân cũng không ngại mà bàn chuyện quan trọng: “Đại tỉ, bây giờ tỉ định như thế nào? Trở về hay là...”
“Trở về! Đương nhiên là trở về rồi!”, Thúy Kiều tao nhã cười, nâng tay rót một cốc trà cho mình, trước khi uống còn đưa lên mũi ngửi lấy hương thơm của nó. Thúy Vân e dè hỏi tiếp: “Vậy Thúc Sinh thì sao?”
Cạch một tiếng, Thúy Kiều đặt tách trà xuống bàn, sức tay hơi mạnh nên tiếng vang khá lớn khiến Trần Đông cùng Từ Hải đều ngước đầu nhìn. Nàng chớp chớp mi mắt: “Thúc Sinh thì liên quan gì?”
“Vân Nhi, có điều này muội nên nhớ...”
Từ Hải nghe tới đây thì ngẩng mặt lên, nghi hoặc nhìn Thúy Vân rồi lại nhìn sang Thúy Kiều: “Muội?”
“Ặc...”, lúc này Thúy Kiều mới nhớ mình quen miệng nên gọi nhầm, vội cười cười đính chính: “Ha ha, ân nhân, do huynh không biết, ở nhà phụ thân rất hay trêu Vân Nhi giống nữ nhân nên chúng ta gọi mãi thành quen...”
Thúy Vân ngồi vuốt mồ hôi hột, chỉ biết gượng ngạo cười chứ không biết nói gì hơn trong khi Trần Đông thì xòe quạt ra che miệng, đôi mắt mang theo tia hào hứng nhìn Thúy Vân.
“Vân Nhi, đây là chuyện ta đang lo ngại. Liệu bọn người của thanh lâu này có cho ta rời đi hay không?”
Về vấn đề này, Thúy Vân có nghĩ qua nhưng ở đây đã có Từ Hải, chưa kể bây giờ còn thêm Trần Đông, nàng không tin hai người bọn họ đánh không lại đám gia nhân cùi mía của kĩ viện nên ra sức an ủi Thúy Kiều sẽ không sao đâu, điều khiến Thúy Vân lo hơn cả chính là... cái giá mà Tú Bà ra để chuộc thân cho Thúy Kiều không hề nhỏ.
Thúc Sinh biết chuyện Thúy Kiều muốn chuộc thân ra khỏi kĩ viện thì phấn khởi sẵn sàng chi tiền, nào ngờ Thúy Kiều lại lạnh nhạt từ chối. Hiển nhiên lần này Trần Đông đại gia phải mất một khoản lớn, hắn tiếc hận liếc nhìn Từ Hải, lén nói nhỏ: “Từ Hải, về nhà ta đòi tiền lại, đừng tưởng ta rộng rãi, năm vạn lượng á...”
Thúy Kiều nghe giá năm vạn lượng thì choáng váng, Thúy Vân cũng choáng váng, hai tỉ muội kéo nhau ra một góc đếm tiền, đếm mãi cũng không đủ, ban đầu Thúy Kiều còn không chịu rời đi, nàng nói chỉ cần ở đây làm việc thêm một thời gian nữa, Thúy Kiều sẽ có thể tự chuộc mình ra nhưng Thúy Vân không chịu, ở nhà Vương Quan cùng Kim Trọng đều đã đỗ đạt làm quan cho triều đình, chắc chắn có đủ tiền để trả lại cho Từ Hải. Thúy Kiều cảm động kéo tay Thúy Vân đến quỳ trước mặt Từ Hải, rưng rưng vái lạy: “Ân nhân, lần này không biết phải làm sao mới trả hết món nợ này cho ngài nữa...”
Từ Hải ái ngại kéo Thúy Kiều đứng dậy, Thúy Vân ở phía sau cũng lồm cồm đứng lên, câm nín phủi bụi trên người mình, ánh mắt lẳng lặng quay sang chỗ khác nhìn.
Thúc Sinh không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn phải đau khổ trắng tay quay về. Cái hôm mọi người chia tay, hắn vẫn luyến tiếc nắm chặt bàn tay Thúy Kiều không muốn rời đi, Thúy Kiều chỉ đành cười xởi lởi khéo léo rút tay lại, thái độ khá cương quyết, nói vài lời chào tạm biệt tử tế, nàng liền quay lên xe ngựa, sau đó ngồi luôn ở bên trong. Thúc Sinh biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, u sầu trở về. Hoạn Thư đã ngồi sẵn trên ngựa, yên lặng thúc ngựa đi theo phía sau. Thúc Sinh cùng Hoạn Thư đi mất, bọn Từ Hải cùng Thúy Vân cũng khởi hành.
Trần Đông dõi mắt nhìn theo bóng lưng Hoạn Thư, mãi tới khi không còn trông thấy nữa mới thở dài một hơi, tựa lưng vào xe ngựa mà nhắm chặt mắt lại. Thúy Vân có chú ý thấy ánh mắt kia của Trần Đông, dường như hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt lóe sáng nhưng tiếc cho Trần Đông, Hoạn Thư đã...
Mọi người khởi hành trở về, lần này Thúy Vân đã liên lạc với Kim Trọng đến đón các nàng, Từ Hải cùng Trần Đông đưa đi đoạn đầu, tới khi nào gặp người của Kim Trọng thì bọn họ sẽ trở về. Không khí yên lặng đến kì lạ, ngay cả cái người lúc nào cũng pha trò nhốn nháo như Trần Đông cũng không buồn lên tiếng. Thúy Vân nghĩ, việc quan trọng mà bây giờ nàng nên làm chính là khiến cho Thúy Kiều cùng Từ Hải yêu nhau, có như vậy mới đúng với những chuyện đã xảy ra được. Nàng buồn bã gác đầu lên cửa sổ, quan sát cảnh vật đang vùn vụt lao qua trước mắt, lòng càng lúc càng nặng xuống.
Khẽ nâng mắt nhìn đại tỉ Thúy Kiều đang mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết, gương mặt yêu mị nay pha thêm nét vui tươi hồn nhiên càng khiến người ta đắm chìm. Thúy Kiều sắp được trở về gặp lại người thân, lúc khóc lúc cười, cứ quấn chặt lấy Thúy Vân mà hỏi về chuyện của Kim Trọng, của Vương Quan... Thúy Vân như người vô hồn, Thúy Kiều hỏi câu nào, nàng trả lời câu ấy. Nghe Thúy Kiều hỏi về Kim Trọng, Thúy Vân khẽ nhìn ra Từ Hải đang đánh xe ngựa bên ngoài, lòng nhao nhao rối hết cả lên.
Xe ngựa đang đi bỗng nhiên đột ngột dừng lại khiến Thúy Vân mất thăng bằng té chúi nhũi, mặt đập vào lưng của Từ Hải. Nàng cùng Thúy Kiều khó hiểu, vén rèm ra ngoài thì bất ngờ, cả hai nghệt mặt ra nhìn sau, sau đó nhìn người đang chặn ngựa của các nàng.
Hoạn Thư thở dốc, trên mặt ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ. Nàng ấy chống nạnh cười lớn: “Ha ha, cuối cùng cũng đuổi kịp các người!”
Từ Hải cũng hơi cười nhẹ, ánh mắt liếc nhìn sang Trần Đông, thấy vẻ mặt thẫn thờ của hắn thì càng muốn cười hơn! Thế là đoàn năm người của bọn họ bắt đầu tiến về phía Sơn Đông. Lần này đi thong thả hơn những lần trước nên bọn họ chọn đường vòng vào các thành chứ không đâm thẳng vào rừng như ngày trước nữa để dễ bề nghỉ ngơi lẫn ăn uống.
Ban đầu Hoạn Thư cùng Thúy Kiều có hơi ngại ngùng không dám trò chuyện cùng nhau nhưng Hoạn Thư lại là người phá vỡ bầu không khí kì lạ đó. Nữ nhân các nàng không có lỗi, lỗi, chỉ có thể trách tên nam nhân kia.
Điều đáng nói là... từ ngày trở về đến giờ, Thúy Vân hoàn toàn tránh mặt Từ Hải.
Lúc ăn nàng chỉ cúi đầu, mặc cho mọi người xung quanh cười nói. Ai hỏi nàng cũng trả lời, Từ Hải hỏi, nàng cụp mắt xuống, tránh né không dám nhìn vào ánh mắt hắn, lí nhí miễn cưỡng nói vài câu, sau đó lại thôi.
Trên đường đi, Hoạn Thư lẫn Thúy Kiều đều bước ra ngoài đi dạo vào vòng, riêng Thúy Vân luôn luôn ru rú bên trong xe ngựa.
Từ Hải muốn gặp riêng, nàng luôn né tránh.
Khi vừa vào khách điếm, nàng đã nhanh chân lấy một phòng, sau đó lẩn lên trên ấy luôn, cửa còn chốt chặt lại.
Bây giờ hắn hết hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa, buồn bực suy nghĩ, càng nghĩ càng giận, giận xong rồi lại buồn bã. Rõ ràng từ ngày Thúy Kiều đồng hành, tiểu tử kia rất kì lạ. Nhất định là sợ Thúy Kiều hiểu lầm nên mới như thế này đây.
Từ Hải ấm ức trong lòng một thời gian dài, cuối cùng không nhịn được nữa, kéo Thúy Kiều ra riêng một góc, nghiêm nghị nói: “Thúy Kiều cô nương, mặc dù biết cô cùng Vân tiểu tử có mối quan hệ đặc biệt nhưng hắn còn nhỏ như thế, làm sao mà...”
Thúy Kiều nghệt mặt không hiểu ý của Từ Hải.
“Ý ta là... cô nương không nên khiến Vân tiểu tử ảo tưởng nữa. Cô nương có yêu hắn không?”
“Hở?”
Từ Hải do nóng vội nên túm chặt lấy vai của Thúy Kiều mà lắc, Thúy Kiều ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra, hai vô tình đặt lên lồng ngực của Từ Hải, cốt muốn đẩy hắn ra: “Ân nhân, người đang nói chuyện gì vậy?”
“Cô còn giả vờ? Ta hỏi cô có yêu Vân tiểu tử không?”
“Đương nhiên là có! Ân nhân,...”, Thúy Vân là muội muội của nàng, nàng không yêu thương nó thì nên yêu ai?
Hắn không biết nói sao nữa, Vân Du yêu Thúy Kiều, bây giờ Thúy Kiều cũng yêu Vân Du, vậy thì hắn phải nói gì? Thấy sắc mặt xám như tro tàn của Từ Hải, Thúy Kiều vội đến bên cạnh lo lắng hỏi han: “Ân nhân, ngài bị sao vậy?”
Từ Hải xoay người đi, gắng gượng cười: “Vậy... nhớ chăm sóc tốt cho hắn!”
Thúy Kiều vội níu chặt tay áo của Từ Hải lại, mở to mắt ra: “Ân nhân, huynh nói gì vậy? Vân Nhi là đệ đệ ruột của ta mà, đương nhiên phải chăm sóc tốt rồi! Suốt thời gian qua nó vất vả bôn ba đi khắp nơi để tìm ta như vậy...”
Mặc cho Thúy Kiều thao thao không ngừng, Từ Hải bấy giờ mới vỡ lẽ ra, mặt lúc trắng lúc hồng, trong lòng mắng Thước Hỉ không thôi, làm tí nữa hắn đã nâng tiểu tử kia nhường cho người khác rồi!
Tuy nhiên không phải ai cũng nghe được đoạn đối thoại của Từ Hải cùng Thúy Kiều. Thúy Vân từ trên lầu hai của khách điếm lẳng lặng nhìn bên dưới, từ đầu tới cuối nàng chứng kiến cả, thấy Thúy Kiều nắm lấy một bên tay áo của Từ Hải, nàng không nhìn nữa, âm thầm đóng cửa sổ lại.
Mọi chuyện đâu vào đấy rồi, nàng đã làm tất cả những gì nên làm rồi, chẳng phải sao? Vốn Thúy Vân phải ra sức mai mốt cho Từ Hải cùng Thúy Kiều, thế nhưng nàng không làm được. Bắt nàng phải mở miệng bảo Từ Hải yêu Thúy Kiều đi, nàng không làm được, có cố cách mấy cũng không được. Nhưng mà bây giờ không cần Thúy Vân nói, bọn họ cũng đã có tình cảm với nhau rồi!
Tay bấu chặt vào trái tim đang thổn thức, nước mắt bất giác lăn dài trên má. Từ Hải, kiếp trước huynh đã yêu đại tỉ thế nào, kiếp này vẫn thế thôi. Huynh yêu tỉ ấy đến nỗi cả mạng cũng giao cho tỉ ấy, ta nên mừng vì điều đó chứ hả?
Thúy Vân mím chặt môi, mặc cho nước mắt rơi xuống. Trong lòng nàng lúc này trăm mối tơ vò, Từ Hải từng quan tâm nàng nhiều như vậy, ở bên cạnh nàng lâu như vậy, có khi nào hắn cũng có tình cảm với nàng hay không? Phải chi Thúy Vân có cơ hội đứng trước mặt hắn mà nói, nàng không phải nam nhân, khi ấy hắn sẽ phản ứng ra sao? Xoa đầu nàng, vẫn tiếp tục coi nàng là một cô muội muội nhỏ bé?
Không muốn, không muốn thấy Từ Hải ở bên cạnh người khác tí nào. Chưa bao giờ Thúy Vân lại khó thở đến vậy, một cái gì đó thật là nặng cứ đè nơi cổ họng, ngay cả khóc cũng không thành tiếng. Tim à, đừng đau như vậy nữa... nhưng càng nghĩ tới Từ Hải, nước mắt càng rơi.
Hôm đó tâm tình Từ Hải rất tốt, khi ăn cơm tối còn quay sang nói với Thúy Kiều nhiều hơn mấy câu, bây giờ trong mắt hắn, Thúy Kiều thuật mắt hơn nhiều, không còn đáng ghét như ngày trước nữa! Thúy Vân ngồi bên cạnh Thúy Kiều khẽ nâng mắt nhìn Từ Hải đang nói cười rất thoải mái, nàng lại cúi đầu lùa cơm vào miệng. Cơm đắng chát...
Nước mắt lại sắp rơi ra, Thúy Vân phải cố gồng mình chịu đựng, không được để nó rơi xuống. Đang yên đang lành lại khóc, mọi người sẽ nghĩ nàng như thế nào?
Hoạn Thư nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thúy Vân thì kéo nhẹ tay áo của nàng, hỏi: “Vân tiểu tử bị sao vậy?”
Thúy Vân vội buông chén cơm xuống, cười nhẹ, vẫn nụ cười như thường ngày, không hiểu sao Hoạn Thư thấy có chút gì đó khá kì lạ. Ăn cơm xong, Thúy Vân định đi về phòng mình nghỉ ngơi, vừa đứng lên đã bị Từ Hải túm đi mất. Tim Thúy Vân lỗi vài nhịp, cố sức vùng vẫy hất Từ Hải ra, nào ngờ Từ Hải siết chặt cổ tay khiến Thúy Vân đau muốn khóc.
“Từ Hải, huynh muốn cái gì?”
“Câu này để ta hỏi mới đúng, cuối cùng ngươi muốn gì? Tại sao mấy hôm nay lại tránh ta?”
Thúy Vân không nhìn Từ Hải, đầu ngoái sang một bên, tay vẫn xoa xoa vết đỏ ửng khi nãy bị Từ Hải lôi đi. Nàng hít vào một hơi, Thúy Vân nghĩ, nàng cùng Từ Hải tốt nhất không nên dây dưa nữa, để đại tỉ hiểu lầm thì không hay. Dù sao bây giờ cũng không còn như lúc trước.
Thúy Vân mở miệng hỏi một câu phải gọi là ngu nhất thế kỉ: “...Huynh thấy đại tỉ ta như thế nào?”
“Ý ngươi là sao?”
“Có tốt không?”
Tuy không hiểu sao Thúy Vân lại hỏi như vậy nhưng Từ Hải vẫn chậm chạp trả lời: “Có, sao vậy?”
“Ừm... tốt là được rồi...”
Thúy Vân nghe như thế là đủ rồi, nàng không muốn nghe, cũng không muốn đứng riêng với Từ Hải thêm một khắc nào nữa. Thúy Vân vừa quay đi đã bị Từ Hải kéo ngược lại, áp người nàng vào sát vách tường, đôi mắt khá đáng sợ, đầu cúi sát xuống mặt Thúy Vân: “Thái độ này là gì?”
“Ta... Buông ta ra, như thế này không hay lắm...”
Từ Hải mặc kệ vẻ lạnh lùng của Thúy Vân, không hiểu nàng đang giận dỗi chuyện gì, môi áp sát xuống, lại muốn hôn Thúy Vân, nào ngờ nàng vùng vẫy kịch liệt, lấy trán đập CỐP vào đầu Từ Hải. Thúy Vân dùng rất nhiều sức lực khiến Từ Hải choáng váng lùi ra sau vài bước, Thúy Vân cũng đau đến nỗi ôm trán, nước mắt nhỏ giọt xuống. Nàng vẫn chưa chịu, còn vung tay tát Từ Hải một cái, hét lên: “Từ Hải, huynh đừng quá đáng...”
Nàng khóc hu hu bỏ đi một mạch, mặc kệ Từ Hải đứng bơ vơ giữa trời gió, vẻ mặt ngây ngô đáng thương không hiểu chuyện gì cả, chỉ có cảm giác tê buốt trên mặt vẫn còn. Hắn nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ không hiểu mình đã làm gì mà tiểu tử kia lại giận như thế? Lẽ nào...
Mặt Từ Hải tái dần lại, hắn không thể yêu đại tỉ ruột của mình rồi, vậy lí do để Thúy Vân tránh xa Từ Hải chính là... tiểu tử kia biết tình cảm của Từ Hải, hắn chán ghét, muốn tránh xa.
Đúng rồi... đâu phải ai cũng chấp nhận được chuyện này...