Trần Đông cùng Hoạn Thư lần lượt đáp xuống mái ngói của khách điếm Phục Lai lớn nhất nhì Giang Tô này, Hoạn Thư ngoan ngoãn ngồi yên sau lưng Trần Đông, chờ cho hắn đi dò xét. Trần Đông nhìn quanh một vòng, sau đó lại ra hiệu cho Hoạn Thư tiếp tục di chuyển.
Cả hai đứng ở nóc nhà đối diện nhìn sang căn phòng sang trọng lộng lẫy phía bên kia.
Trần Đông khoanh tay trước ngực, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hơi nham hiểm mà theo cách mà Hoạn Thư gọi thì chính là... hơi khốn nạn!
Thúy Kiều bị bắt ngồi ở trên giường, dường như tay còn bị trói chặt lại không thể cử động, lạnh nhạt nâng mắt nhìn chằm chằm nam tử vận trang phục trắng tinh thêu hình rồng nước kia, môi không nói nửa lời. Người kia cũng không nói gì, yên lặng nâng mắt nhìn Thúy Kiều, hai bên cứu giữ nguyên như vậy hồi lâu, cuối cùng người kia đứng dậy, đi đến bên giường, người hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thúy Kiều vào lòng.
Hoạn Thư há to miệng nhìn cảnh tượng thân thiết kia, rõ ràng nếu nàng nhớ không lầm thì Thúy Kiều còn một vị hôn phu tên là Kim Trọng ở quê nhà đang ngóng trông, tại sao bây giờ lại ... như thế này?
“Người kia là Tam Vương Gia, cháu trai của thiên tử đúng không?”
Nghe Trần Đông hỏi, Hoạn Thư gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hiểu hết sự tình, ái ngại nhìn hai người đang ở trong phòng kia. Thúy Kiều dùng hết sức lực mà vùng vẫy, cuối cùng vùng không ra, đành giữ nguyên tư thế đó, gằn giọng lên tiếng trước: “Tam Vương Gia, ngài làm vậy là có ý gì?”
Nam tử kia thở dài một hơi, nghe ra đầy sự bất lực, lúc này hắn mới buông Thúy Kiều ra, ngồi bên cạnh nàng, tay vươn ra phía sau cởi dây trói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết ư?”
Gỡ dây trói xong, hắn hơi nâng gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều lên, âu yếm nhìn nàng: “Tiểu Kiều Nhi, chẳng lẽ một thời gian không gặp, nàng lại trở nên ngu ngốc như thế? Ngày thường nàng rất thông minh mà!”
Thúy Kiều chỉ căm hận nhìn hắn mà không trả lời, hắn lại kéo nàng ngã xuống giường, cười lớn nói: “Đêm qua ta muốn tổ chức một cuộc thi để tuyển Vương Phi, nào ngờ lại nhìn trúng nàng!”
Vốn chỉ muốn vui đùa một tí nên Thúy Kiều mới tham gia, nào ngờ sự tình lại như thế nên vẻ mặt của nàng có hơi tái đi, gượng gạo muốn rút tay ra, hắn lại không cho, đầu dụi vào mớ tóc dài của Thúy Kiều mà hít vài hơi, lại tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Kiều Nhi lại dành nhiều tình cảm cho bổn vương như vậy!”
Thúy Kiều biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng nên nàng chọn cách yên lặng, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm ra ngoài, mặc kệ những gì hắn vừa nói.
Tam Vương Gia không chịu yếu thế, nhấn Thúy Kiều nằm xuống dưới thân mình, tay bắt đầu cởi lớp áo bên ngoài cùng của nàng ra. Thúy Kiều sợ hãi, vừa định la lên thì đã nghe tiếng của Hoạn Thư lanh lảnh trong phòng: “Ban ngày ban mặc, một vị Vương Gia lại đi cưỡng gian dân nữ nhà lành thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hắn ngừng động tác đang làm trên tay lại, ngoái đầu nhìn Hoạn Thư, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới cười cười: “Hoạn tiểu thư, cô đâu có liên quan tới chuyện này!”
Vốn Trần Đông còn muốn đứng bên ngoài quan sát thêm một tí nữa rồi mới can thiệp, nào ngờ Hoạn Thư đã tung người nhảy vào bên trong. Tên Tam Vương Gia này có rất nhiều hộ vệ nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy ai, thế nên hai người bọn họ mới có thể tiếp cận một cách dễ dàng như vậy. Thấy Trần Đông xuất hiện, Vương Gia nheo mắt nhìn rồi cười to: “Trần đại nhân danh bất hư truyền, hôm nay mới có dịp diện kiến!”
Trần Đông gật đầu cười nhẹ coi như chào hỏi với nhau, Hoạn Thư thì không được tử tế như vậy, lạnh mắt ra lệnh: “Mau thả Thúy Kiều ra. Ngài không nên xuất hiện ở nơi này...”
“Cô nghĩ Trần Đông cùng Từ Hải có thể xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải các ngươi là ân nhân cứu Thúy Kiều thì ta đã sớm cho người bắt các ngươi về quy án rồi!”
Lần này đến lượt Hoạn Thư ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trần Đông với đôi mắt khó hiểu khiến Trần Đông hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tên Vương Gia kia lại tiếp tục: “Bọn chúng là uy khấu, cô không biết sao?”
“Này khấu?”
Trần Đông tránh né ánh của của Hoạn Thư, đầu quay hẳn sang một chỗ khác. Vốn nghe triều đình đang truy nã ráo riết mấy tên uy khấu nhưng không ngờ Trần Đông cùng Từ Hải lại là... Bây giờ hải tặc trên biển chính là mối đe dọa hàng đầu của triều đình nên triều đình không tiếc tiền của, treo giải cho những người bắt được uy khấu rất cao.
Thúy Kiều nhân lúc bọn họ nói chuyện mà vùng dậy, chạy đến đứng sau lưng Hoạn Thư, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn về phía vị Vương Gia này. Thấy Thúy Kiều thoát rồi, hắn chỉ co chân lên giường, cười khổ: “Tiểu Kiều Nhi, nàng ghét ta đến thế à?”
“...”
“Ta coi như câu trả lời của nàng là có đi!”
“Ngài cho người vô cớ đến bắt dân nữ đi, lại nói những thứ khó hiểu thế này, quả thật dân nữ không biết phải làm sao...!”
“Ha ha, phải như thế mới giống Tiểu Kiều Nhi chứ! Lại đây!”
Thúy Kiều lễ phép nhún người xuống hành lễ với Vương Gia, nhỏ giọng nói: “Thưa Vương Gia, dân nữ còn phải trở về để chăm sóc tiểu đệ ở nhà, không tiện ở lại đây...”
Ngón tay hắn nhịp lên thành ghế gần đó, bâng quơ nói: “Nếu hôm nay nàng dám rời đi, ta đảm bảo bọn họ không toàn mạng bước ra khỏi căn phòng này!”
Hắn vừa nói câu này xong, thị vệ đã bao vây căn phòng lại. Trần Đông đập đập trán, quả nhiên dạo này hắn ngu hẳn ra, biết có vấn đề rồi mà vẫn cứ lao vào. Hoạn Thư giật nảy mình, nghệt mặt nhìn đám thủ vệ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt kia, thốt ra một câu khiến mọi người muốn té xỉu: “Nhan sắc đẹp như vậy mà lại đi làm thị vệ à? Uổng thế?”
Trần Đông cố giữ cơ thể đứng vững, thật sự hết hiểu nổi, trong cái tình hình éo le hiểm trở như thế này, quả nhiên chỉ có mình Hoạn Thư mới có thể phát ngôn được một câu như vậy. Không chỉ Trần Đông mà Tam Vương Gia bên kia cũng khá choáng váng, hắn mở lớn mắt nhìn Hoạn Thư như thú lạ, sau đó lại bắt đầu nhập tâm đóng vai phản diện: “Không nhiều lời nữa, Tiểu Kiều Nhi, nàng muốn thế nào!”
Thúy Kiều đang đứng sau lưng Hoạn Thư, nghe có người nhắc tới tên mình thì gương mặt hơi tái đi, người kia như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, rõ ràng không nên làm liên lụy tới hai người này. Hoạn Thư ái ngại nhìn Thúy Kiều: “Này... ta nghĩ ta đánh không lại với đám nam nhân xinh đẹp này...”
Trần Đông gật đầu phụ họa: “Một mình ta thì may ra còn trốn thoát, nhưng mà bây giờ lại có thêm hai người các cô thì...”
Nói như vậy cũng chỉ để làm màu mè lên, thực chất, ý bọn họ chính là: “Bọn ta đánh không lại, thôi thì cô nương chịu khó nghe theo lời hắn đi!”
Ngoài cách này ra, Thúy Kiều không còn cách nào khác, hộ vệ của hoàng tộc không phải tay mơ, chỉ có một mình Trần Đông, đúng là bọn họ không có khả năng rời khỏi nơi này. Thúy Kiều hít sâu một hơi, gương mặt dần dần tươi tỉnh trở lại, nắm chặt tay của Hoạn Thư, cẩn thận dặn dò: “Phiền cô nương chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, ta sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng!”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Thúy Kiều, Hoạn Thư không nỡ rời đi nhưng Trần Đông đã sớm kéo nàng đi mất. Thấy vẻ phiền muộn của Hoạn Thư, Trần Đông đành phải lên tiếng trấn an nàng: “Tên kia dường như có tình ý với Thúy Kiều cô nương nên chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy đâu, nàng đừng nghĩ nhiều!”
Hoạn Thư không trả lời, nhắm thẳng hướng khách điếm mà lao đi, nào ngờ cổ áo lại bị Trần Đông kéo ngược lại khiến nàng loạn choạng tí nữa ngã sấp ra đất. Nàng bực dọc trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ, khẽ nắm tay kéo Hoạn Thư chầm chậm đi bộ trên con đường được lát đá giữa phố.
“Để bọn họ ở cùng nhau một lát nữa đi, ta dắt nàng đi ăn thử vài món ở đây xem! Thức ăn ở nơi này ngon lắm!”
Vốn Hoạn Thư muốn gạt tay Trần Đông ra, nào ngờ nghe tới thức ăn ngon thì lưỡng lự, cắn cắn môi đắn đo suy nghĩ. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Đông đã nhìn ra điểm yếu của nàng, chỉ cần có thức ăn ngon, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì...
“Đi!!!!”
Nghĩ kĩ rồi, Thúy Vân có Từ Hải chăm sóc, nàng cũng không quấy rầy bọn họ! Đi lấp no cái bao tử trước đã!
Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ, tìm một góc kín đáo khuất người mà chui vào. Trần Đông gọi hai tô hoành thánh, Hoạn Thư không ngại quán nhỏ mà chê bai gì, ngược lại rất hào hứng, mắt nhìn chăm chăm mấy thứ gia vị đặt ở trên bàn, chốc chốc lại khều Trần Đông hỏi xem đây là thứ gì! Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư không chú ý lại cong mắt nhìn vẻ hoạt bát sinh động này của Hoạn Thư, tiện thể giải thích luôn một lượt cho nàng nghe. Bất giác nhớ tới chuyện khi nãy, Hoạn Thư hào hứng nhìn Trần Đông: “Này, ngươi là uy khấu thật sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Trần Đông thoáng đơ lại, dần dần trở nên nghiêm nghị, cụp mắt xuống, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, tùy nàng nghĩ sao cũng được!”
Hai tay Hoạn Thư bỗng nhiên giữ chặt lấy đầu không cho Trần Đông quay đi nơi khác, ép Trần Đông nhìn thẳng vào mắt mình. Trần Đông lúng túng không biết sao nàng lại làm thế, gò má phiếm hồng lên, ngay cả mắt cũng hơi long lanh như muốn khóc: “Nàng... nàng làm gì đấy?”
Hoạn Thư mặc kệ Trần Đông, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, vênh váo hỏi: “Sao lại xấu hổ? Ngươi cảm thấy xấu hổ cái gì?”
Mắt Trần Đông lại tiếp tục cụp xuống, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hôm nay. Nếu Hoạn Thư biết hắn là uy khấu, không phải uy khấu bình thường mà còn là lãnh đạo của một đám uy khấu, khi ấy nàng sẽ phản ứng thế nào? Hoạn Thư lại là con nhà quan...
Bất giác Hoạn Thư cười khẽ, lực tay giảm xuống, nựng nựng gò mà của Trần Đông một cái, sau đó yên vị, tay cầm sẵn đôi đũa, cong mắt mà cười với hắn: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung! Nếu ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì cứ thoải mái, sao lại phải quan tâm người khác nghĩ gì!”
Trần Đông muốn phản bác, hắn không có quan tâm tới người khác nghĩ gì, chỉ quan tâm tới Hoạn Thư nghĩ gì nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt dường như rất uất ức khiến Hoạn Thư nhịn không được mà ụp mặt xuống bàn cười to thành tiếng, đến khi nàng ngẩng mặt lên, khóe mi còn vương vài giọt nước. Hoạn Thư nén không cười nữa, gương mặt đỏ lự lên nhìn vẻ túng quẫn của Trần Đông mà nói: “Ngươi cần gì phải bày cái vẻ mặt đáng yêu đó ra cho ta xem!”
Nghe Hoạn Thư bảo mình đáng yêu, Trần Đông vui sướng không thôi, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà tai lẫn vùng cổ đều nóng rực như tôm luộc nhưng sau đó đã xụ mặt xuống. Một đấng nam nhi như hắn mà nàng bảo đáng yêu à?
Không ngờ Trần Đông càng phản ứng, Hoạn Thư càng cười dữ tợn. Trần Đông ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng trong lòng đã tan thành nước, cảm thấy chỉ cần thế này mãi thôi cũng được. Hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp mà dò hỏi Hoạn Thư: “Vậy... nàng không chán ghét uy khấu à?”
“Hửm? Tùy lúc chứ! Mỗi người có một suy nghĩ, một định hướng khác nhau, làm sao mà bắt người này làm theo ý người kia được!”
Hoành thánh được bê ra, Trần Đông cẩn thận đẩy tô đến trước mặt Hoạn Thư rồi mới bắt đầu ăn. Hoạn Thư nói tiếp: “Thú thật, ta chán ghét cái triều đình này lắm rồi nên đối với ta, nơi nào cũng được, ai cũng được, chỉ cần thật lòng đối đãi, ta sẽ thật lòng lại!”
“Nếu đã suy nghĩ được đến như vậy, tại sao trước kia lại cam chịu đi theo Thúc Sinh?”
Hoạn Thư nghe câu hỏi của Trần Đông xong ngạc nhiên không thôi, Trần Đông cũng biết mình lỡ lời nên cúi mặt xuống, giả vờ như mình chưa từng hỏi gì. Hoạn Thư cũng ăn, nhưng vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng nàng lại khiến Trần Đông sững sờ: “Trước kia giống như phải làm theo những gì người khác nói, lấy chồng rồi theo phục tùng cho chồng là chuyện hiển nhiên thôi. Ta từng nghĩ sau này già ta sẽ chết trong cô đơn tẻ nhạt nữa kìa...”
Trần Đông lặng thing cho Hoạn Thư nói.
“... Chỉ là dường như từ lúc gặp được Vân tiểu tử, ta cảm thấy có một thứ gì đó mới lạ, cứ như hắn rất thông cảm thương hại ta, duy chỉ có mình hắn... Không rõ nữa, đại khái là Vân tiểu tử từng nói, có cơ hội thì hãy sống cho mình, đừng sống cho người khác, chết rồi lại hối tiếc...”
Không khí im lặng thật lâu, Trần Đông buông đũa không ăn nữa, ý muốn nghe Hoạn Thư nói cho hết, tiếc là nàng không nói, chỉ lặng lẽ nở nụ cười mãn nguyện. Trần Đông kiềm lòng không được, đành hỏi tới: “Vậy nên nàng từ bỏ Thúc Sinh?”
“Ừ!”
Thấy đáy mắt Hoạn Thư có tia mất mát, Trần Đông buồn bã: “Có hối tiếc không?”
Những lúc như thế này thật lạ, biết rõ là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, biết câu trả lời của đối phương có thể khiến mình tổn thương nhưng lại cứ muốn nghe. Nào ngờ Hoạn Thư lại trầm giọng đáp: “Chưa từng, ta còn nghĩ, nếu ngày trước hòa ly cùng hắn sớm một chút, có phải giờ đây ta càng tự do tự tại hay không! Trong cuộc đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như lúc này! Muốn làm gì thì làm, không cần nơm nớp lo sợ hay ngồi ủ rũ một chỗ mà không thấy tương lai nữa!”
“Từ ngày Thúc Sinh đến với người khác, tình cảm của ta đã chết rồi!”
Dường như Trần Đông hiểu ra gì đó, ngây ngô ngồi cười một mình, nhanh chóng ăn hết tô hoành thánh, Hoạn Thư chưa kịp đứng lên, Trần Đông đã xách nàng chạy ra ngoài thanh toán rồi phi thân vun vút đi một nơi nào đó. Hoạn Thư choáng, vừa định hình đã phát hiện ra Trần Đông kéo nàng đứng trên bức tường thành cao chót vót, kiên cố không thôi. Hoạn Thư vừa định mở miệng mắng Trần Đông, hỏi hắn bị bại não à, nào ngờ vừa nhìn xuống bên dưới đã ngây người...
Hoàng hôn dần dần buông xuống, một màu cam đỏ nhè nhẹ bao phủ vạn vật, trên bầu trời, một nửa đã sẫm đen, nữa kia vẫn còn trong vắt, khung cảnh bình dị đến lạ thường. Sông tĩnh lặng, trên nước, mấy chiếc thuyền vẫn lững lờ trôi xuôi dòng, xa xa còn nhìn thấy một khoảng rừng to lớn, cây cối dần mất màu xanh, chỉ còn lại bóng đen trải dài tới cuối chân trời.
Gió mạnh cuồn cuộn khiến Hoạn Thư nghiêng đầu tránh, tay vén tóc lại. Trần Đông sợ nàng ngã xuống dưới nên kéo nàng sát vào lòng, hơi xoay người chắn gió cho Hoạn Thư. Nàng cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ban đầu chỉ là câu cảm ơn đơn thuần, nào ngờ Hoạn Thư lại lặp lại lần nữa: “Trần Đông, cảm ơn...”
Nghe giọng Hoạn Thư có hơi là lạ, Trần Đông vội cúi người xuống nhìn nàng thì thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp đã sớm vương đầy nước mắt. Hoạn Thư mặc kệ, buông bỏ hết thảy, cứ để nước mắt tuôn ra. Không ngờ thiên hạ này lại xinh đẹp như vậy, không ngờ nàng còn có thể sống một cuộc sôang vui vẻ như vậy, không ngờ vẫn còn có người muốn bảo vệ nàng như vậy...
Lâu lắm rồi, Hoạn Thư không có khóc, hôm nay không có chuyện gì bỗng dưng nước mắt cứ rơi. Trần Đông để cho nàng khóc, hắn nghĩ, nếu nàng muốn nói, nàng sẽ nói, nàng không muốn nói, chỉ cần đứng yên một bên cho nàng chỗ dựa là tốt rồi.
Phần tình cảm của Trần Đông, lẽ nào Hoạn Thư không nhận ra, chỉ là...
“Trần Đông... ta đã từng có chồng rồi, không còn...”
Không để cho Hoạn Thư nói hết câu, Trần Đông đã vươn tay che miệng nàng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, chưa bao giờ Hoạn Thư thấy Trần Đông lại nghiêm túc đến như vậy: “Nàng là cô nương mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Ta cảm thấy ta yêu bản tính đó của nàng, không thứ gì có thể khiến nàng gục ngã được!”
Trần Đông siết chặt vòng tay, ôm Hoạn Thư vào lòng: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!”
Hoạn Thư lặng lẽ chôn mặt trong ngực Trần Đông, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lại cứ trào ra, nàng chỉ nghĩ tự giải thoát, trả lại tự do cho bản thân chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lại yêu một ai đó và sẽ có một ai đó tự nguyện đến bên cạnh nàng...
Trần Đông dường như lột xác, không còn vẻ lúng túng như ngày thường nữa, ngược lại rất chững chạc: “Trên đời này chỉ có một Hoạn Thư mà thôi!”
Thấy Hoạn Thư vẫn không nói gì nhưng được ôm nàng thế này, lại được bày tỏ toàn bộ chân thành ra ngoài, Trần Đông nhẹ nhỏm đi hẳn. Hắn cúi người, lau nước mắt trên mặt Hoạn Thư đi, khẽ cười nhẹ: “Ta không ép hay hi vọng nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng nàng đừng đặt nặng vấn đề trước kia. Quá khứ là quá khứ, ta không có mặt trong quá khứ của nàng nên ta không quan tâm! Ta chỉ mong muốn, trong những ngày sắp tới, có nàng ở bên cạnh là được rồi!”
Hoạn Thư không quan tâm chuyện hắn là hải tặc bị cả triều đình tróc nã thì Trần Đông không còn lo sợ gì nữa, cứ bày tỏ thôi!
Trần Đông đứng yên nghe Từ Hải tâm sự.
“... Không nghĩ là hắn còn tát ta một cái...”
“Phụt!!!”
Từ Hải nhướn mi không vui nhìn Trần Đông vừa phun hết ngụm rượu mới uống, Trần Đông ngượng ngùng lấy tay áo chùi chùi miệng, niềm nở nói: “Ngươi nói tiếp đi! Ta nghe đây!”
“Trần Đông, bây giờ ta phải làm sao? Càng ngày đường càng ngắn lại mà hắn thì... tránh mặt ta thấy rõ...”
Không khí lại im lặng, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên trời nhìn trăng sáng vằng vặc kia. Từ Hải nằm yên trên mái ngói, Trần Đông thì gác một tay lên gối, tay kia cầm bầu rượu nhẹ lắc lắc.
Từ Hải bên cạnh Trần Đông không kìm lòng được mà thở dài một hơi. Trần Đông nhìn hắn, tuy vẻ mặt rất đau xót nhưng trong lòng đã xoắn lại hình con bướm vì nín cười! Từ Hải ơi là Từ Hải, ngày thường lạnh mặt với huynh đệ, lúc nào cũng nghiêm túc đến phát chán, chưa có chuyện gì khiến hắn khốn đốn, vậy mà bây giờ mới ăn một cái tát đã như vậy rồi!
“Sao không thử nói với hắn đi! Nói với Vân tiểu tử là ngươi yêu hắn ấy!”
“Không được, nói ra lại ăn tát lần nữa...”, bị tát không đau, người tát lại là tiểu tử trong lòng nên mới đau.
“Chuyện này cũng rất khó chấp nhận, chúng ta thấy mãi thành quen, còn tiểu tử kia là nam nhân bình thường, làm sao chịu được...”
“Aiz....”
Trần Đông dùng ánh mắt thương hại nhìn Từ Hải, Từ Hải cũng không để ý, ánh mắt buồn bã nhìn lên bầu trời đen kịt, đen như cái tương lai u ám sắp tới của hắn vậy. Không có Thúy Vân, những ngày sắp tới chắc rất trống vắng khó chịu.
Lúc này bên dưới bỗng nhiên vang lên tiếng gọi: “Ân nhân? Trần Đông công tử?”
Từ Hải vẫn nằm yên không nhúc nhích nên Trần Đông đành phải đứng dậy, phi thân chui ngược từ cửa sổ vào phòng. Thúy Kiều thấy Trần Đông xuất hiện thì cười nhẹ nói với hắn: “Lại làm phiền công tử rồi! Chỉ là bọn ta dự định sẽ xuống phố tham gia lễ hội một tí! May mắn, nơi này đang có hội vui lắm!”
Trần Đông quan tâm hỏi thêm: “Có cần bọn ta đi cùng không?”
Nghe Trần Đông hỏi vậy, Thúy Kiều xua tay liên tục: “Không cần đâu! Hai người cứ nghỉ ngơi đi!”
Thúy Kiều đi rồi, Trần Đông lại tiếp tục trèo lên trên mái, vươn vai vài cái rồi tường thuật lại cho Từ Hải nghe. Từ Hải chăm chú nghe xong thì bâng quơ hỏi: “Vậy tiểu tử kia có đi không?”
“Chắc có! Thấy bọn họ khá thân thiết với nhau mà!”
Không để cho Trần Đông nằm xuống, Từ Hải đã xách hắn lên, sau đó đến trước phòng của Hoạn Thư, bắt Trần Đông gõ cửa: “Chúng ta... vào được không?”
Cửa CẠCH một tiếng, được mở ra, người mở là Thúy Kiều.
Thúy Kiều cười tủm tỉm bảo hai người vào trong ngồi đi! Trần Đông thì khách sáo cười, Từ Hải lại vác cái mặt đen như đít nồi đi vào, khi vào còn hơi liếc nhìn Thúy Vân đang đứng chải tóc cho Hoạn Thư một cái, vừa ngay lúc thấy Thúy Vân cũng nhìn lại mình thì vội quay mặt đi nơi khác.
Thúy Kiều đã trang điểm xong, gương mặt vốn đã xinh đẹp như hoa phù dung nên chỉ cần tô điểm nhẹ một lớp phấn đã khiến nàng ấy xinh đẹp như tiên tử giáng trần. Quần áo trên người Thúy Kiều thì đỏ rực rỡ khiến nhan sắc càng trở nên yêu mị. Trái ngược với Thúy Kiều, Hoạn Thư chỉ mặc một bộ quần áo vàng nhạt, đai lưng viền kim tuyến ôm sát lấy vào eo mảnh khảnh, ngay cả tay áo cũng được một đường viền vàng sậm tạo nên nét duyên dáng yểu điệu khó tả.
Mở cửa cho Từ Hải cùng Trần Đông xong, Thúy Kiều lại quay đến bên bàn trang điểm, cầm một thỏi giấy đỏ lên đưa cho Hoạn Thư ngậm chặt lấy, sau đó dùng tay bôi đều son ra. Ban đầu vì Hoạn Thư đưa lưng về phía này nên Trần Đông không nhìn rõ, mãi khi nàng ấy đứng dậy, lấy tay xoa xoa đầu Thúy Vân, Trần Đông mới ngẩn người.
Tóc Hoạn Thư rất dài được xõa tự nhiên ra, trên đầu chỉ búi thành một búi tóc nhỏ, cố định bởi ba cây trâm hồ điệp, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Nhìn nàng xúng xính trong bộ váy đơn giản này không hiểu sao lại rất đáng yêu, xinh đẹp hơn vạn lần khi khoác trên người bộ quần áo của đương gia chủ mẫu.
Hoạn Thư cười cười hỏi Từ Hải cùng Trần Đông: “Bọn ta đi lòng vòng, chỉ sợ hai người mau chán thôi!”
Từ Hải thì không trả lời, Trần Đông lại thẹn thùng đỏ mặt: “Này... có hai người nam nhân đi cùng vẫn an tâm hơn!”
Thúy Vân đã chuẩn bị xong từ trước, nàng chỉ mặc bộ quần áo màu lam nhạt như cũ, tóc cột cao trông không khác thường ngày là bao, có điều gương mặt lại hơi tiều tụy, dường như do thiếu ngủ nên mới vậy. Mọi người cùng nhau đi xuống phố, phố phường đêm nay rất đẹp, lồng đèn được giăng bắt chéo khắp nơi, ngay cả trên mấy thân cây to lớn cũng được treo đèn lên đấy, người người qua lại nhộn nhịp, một màu đỏ rực bao trùm lấy góc thành!
Thúy Kiều cùng Hoạn Thư hớn hở, mỗi người giữ một tay của Thúy Vân mà kéo nàng đi về phía trước, gặp gian hàng nàng cũng tấp vào, ngay cả gian hàng bán rổ tre cũng không tha. Không biết lấy hứng thú từ đâu, lại nhất định mua cho được một cái sọt to rồi ném ngược lại cho Trần Đông ôm. Thế là trên phố xuất hiện cảnh tượng một vị công tử hào hoa phong nhã, đốn tim không biết bao nhiêu thiếu nữ, quạt tre lại ... kẹp dưới nách, hai tay bê một cái sọt tre, bên trong chứa khá nhiều đồ dùng của nữ nhân, ngay cả cái yếm cũng có khiến mấy cô nương khi nãy mắt còn long lên hình trái tim, nhìn xong lại dạt dạt ra xa.
Cũng khó trách, ai nhìn vào cũng nghĩ Trần Đông biến thái, nào hiểu được sự tình bên trong!
Từ Hải khoanh tay trước ngực, khuôn mặt hơi ủ dột, đôi mắt lúc nào cũng âm thầm quan sát bóng lưng nhỏ bé đang bị kéo chạy ngược chạy xui kia. Trần Đông thì ngốc cả mặt ra, thấy Hoạn Thư cười vui vẻ, hắn cũng cười, mặc kệ chuyện mình đang vác đống đồ kia đi lòng vòng trên phố!
Hai người kia như lần đầu tiên được giải phóng nên thứ gì cũng thấy lạ, dường như mua không biết mệt. Thúy Vân khẽ liếc nhìn túi tiền của Hoạn Thư cùng Thúy Kiều, âm thầm đau ruột đau gan. Đã đành đại tỉ Thúy Kiều quanh năm suốt tháng bị nhốt ở thanh lâu không được đặt chân ra ngoài, Hoạn Thư thì chỉ biết ru rú trong nhà làm một vị chánh thê nghiêm túc, đau đầu đau não suy nghĩ ra cách bắt chẹt đám thê thiếp nhưng hai người bọn họ có cần phải hào hứng thế không?
Thúy Vân chóng hết cả mặt, thấy hai người kia lại vác nàng nhằm vào đám đông phía trước thì thở dài...
Thôi rồi...
Phía trước là một lễ đài lớn được dựng ở ngoài trời nằm bên cạnh bờ sông, bên trên giăng đèn phải gọi là cực kì hoành tráng. Một nam nhân cao lớn, quần xắn lên tận đầu gối, gương mặt được phủ bởi một lớp mặt nạ đen, tay cầm hai cái dùi trống to, sau một hồi trống thật dài mới dừng lại khiến mọi người chú ý không thôi. Nam nhân kia vừa dừng tay, đã có một cô gái xinh đẹp đứng ra, hai tay vươn về phía trước trấn an đám đông: “Chư vị, xin mọi người hãy giữ yên lặng. Hôm nay đại nhân nhà chúng tôi có ý định muốn mở một cuộc thi tài cho các cô nương ở Bình Tây thành này có cơ hội đua tài cùng nhau!...”
Hoạn Thư ở dưới này chen chúc muốn nhẹp cả ruột, nói nhỏ vào tai Thúy Vân: “Cái này mấy hôm trước ta có nghe qua nhưng không ngờ lại làm lớn thế kia! Ngươi có muốn lên thi thử không?”
Thúy Kiều cùng Thúy Vân cười trừ từ chối, chỉ có ý định đứng một bên xem vui nên Hoạn Thư cũng không nói nữa, nào ngờ cô nương kia lại nhắc tới giải thưởng: “Người về nhất đêm nay sẽ nhận được một cặp Tử Uyển Bội!”
Trên tay nàng ta là một cái khay gỗ được phủ lụa màu vàng nhung, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cặp ngọc bội tím thuần khiết kia. Tuy Thúy Vân chưa từng nghe danh Tử Uyển Bội nhưng nhìn sơ qua liền biết giá trị của nó không hề nhỏ. Nếu như mà bán đi thì chắc rất nhiều tiền á! Vậy thì sớm có thể trả lại tiền cho tỉ phu rồi! Hoạn Thư giật mình níu tay áo của Thúy Kiều: “Cô có nghe không? Tử Uyển Bội... sao lại ở đây?”
Trước kia lúc còn ở thanh lâu, Thúy Kiều cũng từng nghe sơ qua về những thứ này, tuy nhiên đây là lần đầu tiên nàng được thấy tận mắt. Hoạn Thư khẽ tự hỏi trong lòng: “Nếu đây là hàng thật thì xem ra người đứng phía sau có thế lực không đơn giản...”
Bất ngờ tay của Hoạn Thư cùng Thúy Kiều bị Thúy Vân nắm chặt. Không biết động lực ở đâu ra, Thúy Vân kéo hai người bọn họ băng băng về nơi đăng kí, vừa hồ hởi định báo tên thì vị cô nương ngồi ở bàn ghi danh cười gượng ngùng nói: “Hai vị cô nương kia thì được nhưng công tử thì không được!”
Thúy Vân sượng đơ mặt, Thúy Kiều lại hỏi nàng: “Muội thích thứ kia à?”
Thúy Vân gật gật đầu, ánh mắt nhìn phần thưởng kia không chớp, Thúy Kiều cũng không thèm suy nghĩ nhiều, tiện tay đăng kí luôn, Hoạn Thư thì không tự tin lắm về phần này nên không đăng kí. Đứng bên hông lễ đài, Thúy Kiều lấy ra một cái mặt nạ bằng bạc được chế tác tinh tế đeo lên mặt, chỉ để lộ ra cặp môi căng mọng, xinh đẹp lại yêu dã như muốn đòi mạng người khác! Hoạn Thư cùng Thúy Vân trố mắt ra nhìn, Thúy Kiều cười cười giải thích: “Thứ này vừa mới mua được hôm qua! Đẹp chứ hả?”
Thúy Vân gật đầu, Thúy Kiều lại phẩy phẩy tay: “Lên đàn bừa một bài, biết đâu lại có thể rinh giải!”
Hoạn Thư không vui vẻ giống Thúy Kiều, ánh mắt hơi cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một tửu lâu. Người ngồi trên đó...
Nàng ấy cả kinh, lấy tay che miệng lại, thảng thốt nói không nên lời. Đến lúc này Thúy Vân mới chú ý, xung quanh có rất nhiều cô nương, hình như đều là tiểu thư khuê các, vẻ mặt điềm đạm, tay ôm một cây cầm, tì nữ bên cạnh tỉ mỉ bung dù che cho các nàng ấy.
Hoạn Thư cùng Thúy Vân đen mặt, vốn là ban đêm mà, bung dù cái gì!
Từ Hải cùng Trần Đông không bon chen được như bọn Hoạn Thư nên đành đứng yên bên dưới chờ, dõi mắt nhìn lên lễ đài lớn. Bọn họ bắt đầu, một loạt cô nương tiến lên, đàn hát có, thổi sáo vẽ tranh ngâm thơ các loại... đủ cả! Thúy Vân lúc này mới hơi nghi ngờ hỏi nhỏ Hoạn Thư: “Lạ thật, thi mà không thấy ai ngồi cho ý kiến thì sao biết ai giỏi nhất?”
“Vân tiểu tử, ngươi có thấy những cô nương có mặt ở đây, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, vừa nhìn qua là biết đều là tiểu thư khuê các...”
“Ừa, thì sao?”
“Nhất định người đứng ra tổ chức cuộc thi này có thể lực không hề tầm thường!”
“Ồ, Hoạn Thư, tỉ thật là thông minh!”
“Thực ra... ta đã nhìn thấy rồi, Tam vương gia đang ở đây...”
“Quao, tỉ thật là giỏi, quan sát một hồi...”
Thúy Vân nói nửa chừng thì im bặt. Cái gì mà Tam Vương Gia?
Nàng bất an nhìn một vòng thì không thấy đại tỉ của mình ở đâu nữa, tìm một hồi mới thấy tỉ ấy đã lên trên lễ đài mất rồi, muốn cản cũng không kịp.
Riêng chuyện Thúy Kiều đeo mặt nạ đã khiến nhiều người chú ý, nào ngờ trước khi lên biểu diễn, Thúy Kiều còn kéo tuột một bên vai áo của mình xuống, lộ ra bả vai trắng nõn mê người. Thúy Kiều nói giai điệu cho người đàn hát kia đàn, còn mình thì tiến ra giữa. Nhạc vừa lên, Thúy Kiều đã cất thanh âm trong trẻo, chân di chuyển những bước đầu tiên, năm ngón tay khéo léo vươn lên hạ xuống...
Tài năng của Thúy Kiều thì không cần bàn tới, chưa kể thời gian ở thanh lâu được tôi luyện không ít. Thúy Kiều vừa biểu diễn xong, không khí bên dưới im lặng như tờ. Thúy Kiều cũng không cảm thấy lạ, vừa múa xong, nàng đã tao nhã khụy gối nhún người chào, sau đó đi thẳng xuống bên dưới, túm lấy Thúy Vân cùng Hoạn Thư đi thẳng tìm bọn Trần Đông cùng Từ Hải. Thúy Vân khó hiểu:
“Đại tỉ, sao vậy? Chúng ta còn chưa...”
“Không cần chờ nữa, đi thôi...”
Thúy Kiều gỡ mặt nạ xuống, hối hả bỏ đi, không còn vẻ hào hứng như khi nãy nữa. Nơi này rất đông người, đi vào gần thì được chứ còn đi ngược ra thế này cực kì khó khăn. Thúy Vân cùng Hoạn Thư bị người ta ép đến nỗi thở không xong, lạc mất Thúy Kiều khi nào cũng không hay. Hoạn Thư đứng không vững, bị người ta xô xô đẩy đẩy đến khó chịu thì bỗng nhiên cả người được ôm lấy.
Hoạn Thư nghệt mặt nhìn Trần Đông đang giữ nàng chặt trong ngực mà lội ngược dòng người, thấy nàng nhìn mình như vậy, Trần Đông cười tươi: “Đi thôi, ta đưa cô nương ra ngoài!”
Thúy Vân không tìm thấy đại tỉ nhà mình, trong lòng bất an ghê gớm, vừa chạy ra chỗ thoáng đã vội nhìn xung quanh.
Không thấy mọi người đâu cả. Bất giác ngay lúc này Thúy Vân lại nhớ tới Từ Hải. Lúc trước Từ Hải ghét nàng thật nhưng hắn chưa bao giờ ném nàng ở một mình cả... Khi nãy cả hai gặp nhau chỉ yên lặng cúi đầu, nếu Thúy Vân không lầm thì Từ Hải còn giữ khoảng cách không đến gần nàng. Rõ ràng mọi chuyện đã theo như ý muốn của nàng rồi, Từ Hải tránh xa nàng, nàng không cần phải nhọc lòng nghĩ cách né hắn nữa. Thế nhưng... sao lại không vui lên được chút nào cả... Thật khó hiểu!
Nhớ tới Thúy Kiều. nàng lo lắng tự nói thầm trong đầu: “Có thể đi đâu được chứ...”
Ngay lúc này Thúy Vân trông thấy một bóng áo đỏ từ xa đang chạy đi, nàng không suy nghĩ, vội đuổi theo, trong lòng rủa không biết sao đại tỉ lại chạy đi nhanh như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì bất ổn ư? Đến khi đuổi theo gần tới nơi thì bóng áo đỏ của đại tỉ dừng lại giữa một cây cầu đá bắc ngang giữa dòng.
Thúy Vân dừng lại thở mấy hơi, định đi lên đến bên cạnh đại tỉ, nào ngờ xuất hiện một bóng người. Người kia không nhìn rõ mặt, chỉ thấy tay của đại tỉ bị nắm chặt, dù đại tỉ Thúy Kiều dùng vẻ mặt khó chịu không vui muốn vung tay ra, người kia cũng không cho, nhất quyết siết lấy. Dường như hai bên đang to tiếng với nhau, Thúy Vân nhìn Thúy Kiều xoay người định chạy đi, nào ngờ bị người kia ôm chặt vào trong lòng.
Thúy Vân nhịn hết được, hét toáng lên, tay vớ bừa cục đá trên đường: “Này này này, sao lại dám phi lễ cô nương ở giữa đường thế kia?”
Vốn ban đầu chỉ thấy mình tên dê xồm kia, nào ngờ nàng vừa chạy tới đầu cầu, hai người mặc áo đen từ trên cây rớt xuống, chặn trước mặt Thúy Vân, trầm giọng quát: “Mau lùi lại, ngươi dám tiến lên thì đừng trách ta...”
Nàng bị hù cho hết hồn, tay đang cầm viên đá chọi bừa về phía trước. Hộ vệ áo đen dễ dàng né được viên đá, nào ngờ bị Hoạn Thư đánh cho một kiếm, khi động thủ còn kèm theo một câu: “Trách con mẹ nhà ngươi ấy, tên láo toét...”
Hai người kia gằn giọng: “Ngươi đừng nghĩ bọn ta không dám đánh nữ nhân.”
“Ờ, vậy à?”
Kiếm vừa đánh ra, Trần Đông đã ung dung lấy quạt siết chặt hai lưỡi gươm sắc bén kia, tay giật ngược, kiếm đã bay ra xa. Hắn tao nhã phe phẩy cây quạt: “Tại hạ là nam nhân đây, hai vị huynh đệ cứ ra tay thoải mái!”
Hai người kia cảnh giác nhìn Hoạn Thư cùng Trần Đông trước mặt, nhân lúc họ không chú ý, Thúy Vân băng băng leo lên cầu, nào ngờ một người khác xuất hiện, ý định tấn công Thúy Vân. Nàng nhay sang một bên tránh kiếm kẻ kia đâm tới, tim đập bình bịch, tay chân bắt đầu run rẩy lo lắng không thôi. Đại tỉ, tỉ lại chọc vào cái đám người gì thế này?
Người kia quơ kiếm một vòng, Thúy Vân đứng sát lan can cầu không còn chỗ tránh, mặt tái xanh té bật ngửa ra phía sau...
TỎM một tiếng cộng với tiếng hét thất thanh của Thúy Vân, mọi người ai cũng hướng mắt về phía này. Thúy Kiều vội đẩy người kia ra, chạy đến nhìn xuống dòng nước, hoảng hốt gọi: “Vân Nhi, Vân Nhi...”
“Vân Nhi?”
Thúy Kiều căm hận nhìn người kia, sau đó la to lên: “Trần Đông, công tử mau cứu Thúy Vân đi, muội ấy không biết bơi đâu...”
Nam tử lạ mặt kia phẩy tay, một người hộ vệ định nhảy xuống, nào ngờ người kia chưa kịp ra tay thì đã có một bóng người nhanh như cắt lao thẳng xuống nước, chẳng mấy chốc đã cứu được Thúy Vân lên.
Hoạn Thư cùng Trần Đông vội đứng trên bờ kéo Thúy Vân đã tái mét, ngất xỉu lên, Từ Hải ở phía sau đỡ lấy nàng, vừa lên tới bờ đã bế Thúy Vân phóng đi mất dạng. Trần Đông vội gọi Thúy Kiều cùng Hoạn Thư trở về khách điếm, không biết tiểu tử kia có sao không. Thúy Kiều tức giận trừng mắt nhìn người kia, hắn thấy thế thì để cho nàng đi, không có ý định đuổi theo.
Một đêm vốn rất náo nhiệt lại trở thành thế này đây!
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chapter 77
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần Đông cùng Hoạn Thư lần lượt đáp xuống mái ngói của khách điếm Phục Lai lớn nhất nhì Giang Tô này, Hoạn Thư ngoan ngoãn ngồi yên sau lưng Trần Đông, chờ cho hắn đi dò xét. Trần Đông nhìn quanh một vòng, sau đó lại ra hiệu cho Hoạn Thư tiếp tục di chuyển.
Cả hai đứng ở nóc nhà đối diện nhìn sang căn phòng sang trọng lộng lẫy phía bên kia.
Trần Đông khoanh tay trước ngực, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hơi nham hiểm mà theo cách mà Hoạn Thư gọi thì chính là... hơi khốn nạn!
Thúy Kiều bị bắt ngồi ở trên giường, dường như tay còn bị trói chặt lại không thể cử động, lạnh nhạt nâng mắt nhìn chằm chằm nam tử vận trang phục trắng tinh thêu hình rồng nước kia, môi không nói nửa lời. Người kia cũng không nói gì, yên lặng nâng mắt nhìn Thúy Kiều, hai bên cứu giữ nguyên như vậy hồi lâu, cuối cùng người kia đứng dậy, đi đến bên giường, người hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thúy Kiều vào lòng.
Hoạn Thư há to miệng nhìn cảnh tượng thân thiết kia, rõ ràng nếu nàng nhớ không lầm thì Thúy Kiều còn một vị hôn phu tên là Kim Trọng ở quê nhà đang ngóng trông, tại sao bây giờ lại ... như thế này?
“Người kia là Tam Vương Gia, cháu trai của thiên tử đúng không?”
Nghe Trần Đông hỏi, Hoạn Thư gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hiểu hết sự tình, ái ngại nhìn hai người đang ở trong phòng kia. Thúy Kiều dùng hết sức lực mà vùng vẫy, cuối cùng vùng không ra, đành giữ nguyên tư thế đó, gằn giọng lên tiếng trước: “Tam Vương Gia, ngài làm vậy là có ý gì?”
Nam tử kia thở dài một hơi, nghe ra đầy sự bất lực, lúc này hắn mới buông Thúy Kiều ra, ngồi bên cạnh nàng, tay vươn ra phía sau cởi dây trói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết ư?”
Gỡ dây trói xong, hắn hơi nâng gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều lên, âu yếm nhìn nàng: “Tiểu Kiều Nhi, chẳng lẽ một thời gian không gặp, nàng lại trở nên ngu ngốc như thế? Ngày thường nàng rất thông minh mà!”
Thúy Kiều chỉ căm hận nhìn hắn mà không trả lời, hắn lại kéo nàng ngã xuống giường, cười lớn nói: “Đêm qua ta muốn tổ chức một cuộc thi để tuyển Vương Phi, nào ngờ lại nhìn trúng nàng!”
Vốn chỉ muốn vui đùa một tí nên Thúy Kiều mới tham gia, nào ngờ sự tình lại như thế nên vẻ mặt của nàng có hơi tái đi, gượng gạo muốn rút tay ra, hắn lại không cho, đầu dụi vào mớ tóc dài của Thúy Kiều mà hít vài hơi, lại tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Kiều Nhi lại dành nhiều tình cảm cho bổn vương như vậy!”
Thúy Kiều biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng nên nàng chọn cách yên lặng, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm ra ngoài, mặc kệ những gì hắn vừa nói.
Tam Vương Gia không chịu yếu thế, nhấn Thúy Kiều nằm xuống dưới thân mình, tay bắt đầu cởi lớp áo bên ngoài cùng của nàng ra. Thúy Kiều sợ hãi, vừa định la lên thì đã nghe tiếng của Hoạn Thư lanh lảnh trong phòng: “Ban ngày ban mặc, một vị Vương Gia lại đi cưỡng gian dân nữ nhà lành thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hắn ngừng động tác đang làm trên tay lại, ngoái đầu nhìn Hoạn Thư, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới cười cười: “Hoạn tiểu thư, cô đâu có liên quan tới chuyện này!”
Vốn Trần Đông còn muốn đứng bên ngoài quan sát thêm một tí nữa rồi mới can thiệp, nào ngờ Hoạn Thư đã tung người nhảy vào bên trong. Tên Tam Vương Gia này có rất nhiều hộ vệ nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy ai, thế nên hai người bọn họ mới có thể tiếp cận một cách dễ dàng như vậy. Thấy Trần Đông xuất hiện, Vương Gia nheo mắt nhìn rồi cười to: “Trần đại nhân danh bất hư truyền, hôm nay mới có dịp diện kiến!”
Trần Đông gật đầu cười nhẹ coi như chào hỏi với nhau, Hoạn Thư thì không được tử tế như vậy, lạnh mắt ra lệnh: “Mau thả Thúy Kiều ra. Ngài không nên xuất hiện ở nơi này...”
“Cô nghĩ Trần Đông cùng Từ Hải có thể xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải các ngươi là ân nhân cứu Thúy Kiều thì ta đã sớm cho người bắt các ngươi về quy án rồi!”
Lần này đến lượt Hoạn Thư ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trần Đông với đôi mắt khó hiểu khiến Trần Đông hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tên Vương Gia kia lại tiếp tục: “Bọn chúng là uy khấu, cô không biết sao?”
“Này khấu?”
Trần Đông tránh né ánh của của Hoạn Thư, đầu quay hẳn sang một chỗ khác. Vốn nghe triều đình đang truy nã ráo riết mấy tên uy khấu nhưng không ngờ Trần Đông cùng Từ Hải lại là... Bây giờ hải tặc trên biển chính là mối đe dọa hàng đầu của triều đình nên triều đình không tiếc tiền của, treo giải cho những người bắt được uy khấu rất cao.
Thúy Kiều nhân lúc bọn họ nói chuyện mà vùng dậy, chạy đến đứng sau lưng Hoạn Thư, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn về phía vị Vương Gia này. Thấy Thúy Kiều thoát rồi, hắn chỉ co chân lên giường, cười khổ: “Tiểu Kiều Nhi, nàng ghét ta đến thế à?”
“...”
“Ta coi như câu trả lời của nàng là có đi!”
“Ngài cho người vô cớ đến bắt dân nữ đi, lại nói những thứ khó hiểu thế này, quả thật dân nữ không biết phải làm sao...!”
“Ha ha, phải như thế mới giống Tiểu Kiều Nhi chứ! Lại đây!”
Thúy Kiều lễ phép nhún người xuống hành lễ với Vương Gia, nhỏ giọng nói: “Thưa Vương Gia, dân nữ còn phải trở về để chăm sóc tiểu đệ ở nhà, không tiện ở lại đây...”
Ngón tay hắn nhịp lên thành ghế gần đó, bâng quơ nói: “Nếu hôm nay nàng dám rời đi, ta đảm bảo bọn họ không toàn mạng bước ra khỏi căn phòng này!”
Hắn vừa nói câu này xong, thị vệ đã bao vây căn phòng lại. Trần Đông đập đập trán, quả nhiên dạo này hắn ngu hẳn ra, biết có vấn đề rồi mà vẫn cứ lao vào. Hoạn Thư giật nảy mình, nghệt mặt nhìn đám thủ vệ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt kia, thốt ra một câu khiến mọi người muốn té xỉu: “Nhan sắc đẹp như vậy mà lại đi làm thị vệ à? Uổng thế?”
Trần Đông cố giữ cơ thể đứng vững, thật sự hết hiểu nổi, trong cái tình hình éo le hiểm trở như thế này, quả nhiên chỉ có mình Hoạn Thư mới có thể phát ngôn được một câu như vậy. Không chỉ Trần Đông mà Tam Vương Gia bên kia cũng khá choáng váng, hắn mở lớn mắt nhìn Hoạn Thư như thú lạ, sau đó lại bắt đầu nhập tâm đóng vai phản diện: “Không nhiều lời nữa, Tiểu Kiều Nhi, nàng muốn thế nào!”
Thúy Kiều đang đứng sau lưng Hoạn Thư, nghe có người nhắc tới tên mình thì gương mặt hơi tái đi, người kia như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, rõ ràng không nên làm liên lụy tới hai người này. Hoạn Thư ái ngại nhìn Thúy Kiều: “Này... ta nghĩ ta đánh không lại với đám nam nhân xinh đẹp này...”
Trần Đông gật đầu phụ họa: “Một mình ta thì may ra còn trốn thoát, nhưng mà bây giờ lại có thêm hai người các cô thì...”
Nói như vậy cũng chỉ để làm màu mè lên, thực chất, ý bọn họ chính là: “Bọn ta đánh không lại, thôi thì cô nương chịu khó nghe theo lời hắn đi!”
Ngoài cách này ra, Thúy Kiều không còn cách nào khác, hộ vệ của hoàng tộc không phải tay mơ, chỉ có một mình Trần Đông, đúng là bọn họ không có khả năng rời khỏi nơi này. Thúy Kiều hít sâu một hơi, gương mặt dần dần tươi tỉnh trở lại, nắm chặt tay của Hoạn Thư, cẩn thận dặn dò: “Phiền cô nương chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, ta sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng!”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Thúy Kiều, Hoạn Thư không nỡ rời đi nhưng Trần Đông đã sớm kéo nàng đi mất. Thấy vẻ phiền muộn của Hoạn Thư, Trần Đông đành phải lên tiếng trấn an nàng: “Tên kia dường như có tình ý với Thúy Kiều cô nương nên chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy đâu, nàng đừng nghĩ nhiều!”
Hoạn Thư không trả lời, nhắm thẳng hướng khách điếm mà lao đi, nào ngờ cổ áo lại bị Trần Đông kéo ngược lại khiến nàng loạn choạng tí nữa ngã sấp ra đất. Nàng bực dọc trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ, khẽ nắm tay kéo Hoạn Thư chầm chậm đi bộ trên con đường được lát đá giữa phố.
“Để bọn họ ở cùng nhau một lát nữa đi, ta dắt nàng đi ăn thử vài món ở đây xem! Thức ăn ở nơi này ngon lắm!”
Vốn Hoạn Thư muốn gạt tay Trần Đông ra, nào ngờ nghe tới thức ăn ngon thì lưỡng lự, cắn cắn môi đắn đo suy nghĩ. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Đông đã nhìn ra điểm yếu của nàng, chỉ cần có thức ăn ngon, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì...
“Đi!!!!”
Nghĩ kĩ rồi, Thúy Vân có Từ Hải chăm sóc, nàng cũng không quấy rầy bọn họ! Đi lấp no cái bao tử trước đã!
Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ, tìm một góc kín đáo khuất người mà chui vào. Trần Đông gọi hai tô hoành thánh, Hoạn Thư không ngại quán nhỏ mà chê bai gì, ngược lại rất hào hứng, mắt nhìn chăm chăm mấy thứ gia vị đặt ở trên bàn, chốc chốc lại khều Trần Đông hỏi xem đây là thứ gì! Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư không chú ý lại cong mắt nhìn vẻ hoạt bát sinh động này của Hoạn Thư, tiện thể giải thích luôn một lượt cho nàng nghe. Bất giác nhớ tới chuyện khi nãy, Hoạn Thư hào hứng nhìn Trần Đông: “Này, ngươi là uy khấu thật sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Trần Đông thoáng đơ lại, dần dần trở nên nghiêm nghị, cụp mắt xuống, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, tùy nàng nghĩ sao cũng được!”
Hai tay Hoạn Thư bỗng nhiên giữ chặt lấy đầu không cho Trần Đông quay đi nơi khác, ép Trần Đông nhìn thẳng vào mắt mình. Trần Đông lúng túng không biết sao nàng lại làm thế, gò má phiếm hồng lên, ngay cả mắt cũng hơi long lanh như muốn khóc: “Nàng... nàng làm gì đấy?”
Hoạn Thư mặc kệ Trần Đông, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, vênh váo hỏi: “Sao lại xấu hổ? Ngươi cảm thấy xấu hổ cái gì?”
Mắt Trần Đông lại tiếp tục cụp xuống, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hôm nay. Nếu Hoạn Thư biết hắn là uy khấu, không phải uy khấu bình thường mà còn là lãnh đạo của một đám uy khấu, khi ấy nàng sẽ phản ứng thế nào? Hoạn Thư lại là con nhà quan...
Bất giác Hoạn Thư cười khẽ, lực tay giảm xuống, nựng nựng gò mà của Trần Đông một cái, sau đó yên vị, tay cầm sẵn đôi đũa, cong mắt mà cười với hắn: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung! Nếu ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì cứ thoải mái, sao lại phải quan tâm người khác nghĩ gì!”
Trần Đông muốn phản bác, hắn không có quan tâm tới người khác nghĩ gì, chỉ quan tâm tới Hoạn Thư nghĩ gì nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt dường như rất uất ức khiến Hoạn Thư nhịn không được mà ụp mặt xuống bàn cười to thành tiếng, đến khi nàng ngẩng mặt lên, khóe mi còn vương vài giọt nước. Hoạn Thư nén không cười nữa, gương mặt đỏ lự lên nhìn vẻ túng quẫn của Trần Đông mà nói: “Ngươi cần gì phải bày cái vẻ mặt đáng yêu đó ra cho ta xem!”
Nghe Hoạn Thư bảo mình đáng yêu, Trần Đông vui sướng không thôi, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà tai lẫn vùng cổ đều nóng rực như tôm luộc nhưng sau đó đã xụ mặt xuống. Một đấng nam nhi như hắn mà nàng bảo đáng yêu à?
Không ngờ Trần Đông càng phản ứng, Hoạn Thư càng cười dữ tợn. Trần Đông ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng trong lòng đã tan thành nước, cảm thấy chỉ cần thế này mãi thôi cũng được. Hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp mà dò hỏi Hoạn Thư: “Vậy... nàng không chán ghét uy khấu à?”
“Hửm? Tùy lúc chứ! Mỗi người có một suy nghĩ, một định hướng khác nhau, làm sao mà bắt người này làm theo ý người kia được!”
Hoành thánh được bê ra, Trần Đông cẩn thận đẩy tô đến trước mặt Hoạn Thư rồi mới bắt đầu ăn. Hoạn Thư nói tiếp: “Thú thật, ta chán ghét cái triều đình này lắm rồi nên đối với ta, nơi nào cũng được, ai cũng được, chỉ cần thật lòng đối đãi, ta sẽ thật lòng lại!”
“Nếu đã suy nghĩ được đến như vậy, tại sao trước kia lại cam chịu đi theo Thúc Sinh?”
Hoạn Thư nghe câu hỏi của Trần Đông xong ngạc nhiên không thôi, Trần Đông cũng biết mình lỡ lời nên cúi mặt xuống, giả vờ như mình chưa từng hỏi gì. Hoạn Thư cũng ăn, nhưng vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng nàng lại khiến Trần Đông sững sờ: “Trước kia giống như phải làm theo những gì người khác nói, lấy chồng rồi theo phục tùng cho chồng là chuyện hiển nhiên thôi. Ta từng nghĩ sau này già ta sẽ chết trong cô đơn tẻ nhạt nữa kìa...”
Trần Đông lặng thing cho Hoạn Thư nói.
“... Chỉ là dường như từ lúc gặp được Vân tiểu tử, ta cảm thấy có một thứ gì đó mới lạ, cứ như hắn rất thông cảm thương hại ta, duy chỉ có mình hắn... Không rõ nữa, đại khái là Vân tiểu tử từng nói, có cơ hội thì hãy sống cho mình, đừng sống cho người khác, chết rồi lại hối tiếc...”
Không khí im lặng thật lâu, Trần Đông buông đũa không ăn nữa, ý muốn nghe Hoạn Thư nói cho hết, tiếc là nàng không nói, chỉ lặng lẽ nở nụ cười mãn nguyện. Trần Đông kiềm lòng không được, đành hỏi tới: “Vậy nên nàng từ bỏ Thúc Sinh?”
“Ừ!”
Thấy đáy mắt Hoạn Thư có tia mất mát, Trần Đông buồn bã: “Có hối tiếc không?”
Những lúc như thế này thật lạ, biết rõ là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, biết câu trả lời của đối phương có thể khiến mình tổn thương nhưng lại cứ muốn nghe. Nào ngờ Hoạn Thư lại trầm giọng đáp: “Chưa từng, ta còn nghĩ, nếu ngày trước hòa ly cùng hắn sớm một chút, có phải giờ đây ta càng tự do tự tại hay không! Trong cuộc đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như lúc này! Muốn làm gì thì làm, không cần nơm nớp lo sợ hay ngồi ủ rũ một chỗ mà không thấy tương lai nữa!”
“Từ ngày Thúc Sinh đến với người khác, tình cảm của ta đã chết rồi!”
Dường như Trần Đông hiểu ra gì đó, ngây ngô ngồi cười một mình, nhanh chóng ăn hết tô hoành thánh, Hoạn Thư chưa kịp đứng lên, Trần Đông đã xách nàng chạy ra ngoài thanh toán rồi phi thân vun vút đi một nơi nào đó. Hoạn Thư choáng, vừa định hình đã phát hiện ra Trần Đông kéo nàng đứng trên bức tường thành cao chót vót, kiên cố không thôi. Hoạn Thư vừa định mở miệng mắng Trần Đông, hỏi hắn bị bại não à, nào ngờ vừa nhìn xuống bên dưới đã ngây người...
Hoàng hôn dần dần buông xuống, một màu cam đỏ nhè nhẹ bao phủ vạn vật, trên bầu trời, một nửa đã sẫm đen, nữa kia vẫn còn trong vắt, khung cảnh bình dị đến lạ thường. Sông tĩnh lặng, trên nước, mấy chiếc thuyền vẫn lững lờ trôi xuôi dòng, xa xa còn nhìn thấy một khoảng rừng to lớn, cây cối dần mất màu xanh, chỉ còn lại bóng đen trải dài tới cuối chân trời.
Gió mạnh cuồn cuộn khiến Hoạn Thư nghiêng đầu tránh, tay vén tóc lại. Trần Đông sợ nàng ngã xuống dưới nên kéo nàng sát vào lòng, hơi xoay người chắn gió cho Hoạn Thư. Nàng cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ban đầu chỉ là câu cảm ơn đơn thuần, nào ngờ Hoạn Thư lại lặp lại lần nữa: “Trần Đông, cảm ơn...”
Nghe giọng Hoạn Thư có hơi là lạ, Trần Đông vội cúi người xuống nhìn nàng thì thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp đã sớm vương đầy nước mắt. Hoạn Thư mặc kệ, buông bỏ hết thảy, cứ để nước mắt tuôn ra. Không ngờ thiên hạ này lại xinh đẹp như vậy, không ngờ nàng còn có thể sống một cuộc sôang vui vẻ như vậy, không ngờ vẫn còn có người muốn bảo vệ nàng như vậy...
Lâu lắm rồi, Hoạn Thư không có khóc, hôm nay không có chuyện gì bỗng dưng nước mắt cứ rơi. Trần Đông để cho nàng khóc, hắn nghĩ, nếu nàng muốn nói, nàng sẽ nói, nàng không muốn nói, chỉ cần đứng yên một bên cho nàng chỗ dựa là tốt rồi.
Phần tình cảm của Trần Đông, lẽ nào Hoạn Thư không nhận ra, chỉ là...
“Trần Đông... ta đã từng có chồng rồi, không còn...”
Không để cho Hoạn Thư nói hết câu, Trần Đông đã vươn tay che miệng nàng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, chưa bao giờ Hoạn Thư thấy Trần Đông lại nghiêm túc đến như vậy: “Nàng là cô nương mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Ta cảm thấy ta yêu bản tính đó của nàng, không thứ gì có thể khiến nàng gục ngã được!”
Trần Đông siết chặt vòng tay, ôm Hoạn Thư vào lòng: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!”
Hoạn Thư lặng lẽ chôn mặt trong ngực Trần Đông, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lại cứ trào ra, nàng chỉ nghĩ tự giải thoát, trả lại tự do cho bản thân chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lại yêu một ai đó và sẽ có một ai đó tự nguyện đến bên cạnh nàng...
Trần Đông dường như lột xác, không còn vẻ lúng túng như ngày thường nữa, ngược lại rất chững chạc: “Trên đời này chỉ có một Hoạn Thư mà thôi!”
Thấy Hoạn Thư vẫn không nói gì nhưng được ôm nàng thế này, lại được bày tỏ toàn bộ chân thành ra ngoài, Trần Đông nhẹ nhỏm đi hẳn. Hắn cúi người, lau nước mắt trên mặt Hoạn Thư đi, khẽ cười nhẹ: “Ta không ép hay hi vọng nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng nàng đừng đặt nặng vấn đề trước kia. Quá khứ là quá khứ, ta không có mặt trong quá khứ của nàng nên ta không quan tâm! Ta chỉ mong muốn, trong những ngày sắp tới, có nàng ở bên cạnh là được rồi!”
Hoạn Thư không quan tâm chuyện hắn là hải tặc bị cả triều đình tróc nã thì Trần Đông không còn lo sợ gì nữa, cứ bày tỏ thôi!