Thúy Vân ngồi rên hừ hừ trên giường, cả người quấn một cái mền bông dày, tóc vẫn còn ướt sũng bết chặt vào nhau. Từ Hải đang ngồi phía sau Thúy Vân, tay cầm khăn lau tóc cho nàng. Thúy Vân run run mắng Hoạn Thư: “Biết mình uống rượu vào sẽ gây họa, vậy mà vẫn cứ uống...”
Từ Hải cười nhẹ một tiếng, dường như không có ý kiến gì. Tóc của Thúy Vân rất dày lại dài nên lau thì không biết khi nào mới khô, nàng xót Từ Hải, thế là quay lại giữ chặt tay không cho hắn lau nữa.
“Quá nửa đêm rồi, huynh nghỉ ngơi đi, tóc ta cứ để đấy, một lát cũng sẽ khô!”
Một tay Thúy Vân thò ra bắt lấy tay Từ Hải, bàn tay nhỏ bé trắng hồng so với làn da ngâm đen của Từ Hải càng nổi bật lên, cả người cứ rúc vào chăn bông, tóc ươn ướt rũ nhẹ xuống, Từ Hải càng nhìn càng thấy yêu không hết, nhịn không được cọ cọ mặt mình vào gò má mũm mĩm của Thúy Vân. Nàng nhân lúc hắn không để ý mà cướp lấy cái khăn trên tay Từ Hải, ấn hắn nằm xuống, bản thân mình thì trèo lên người hắn, tư thế hơi bất nhã nên Từ Hải trợn to mắt nhìn nàng, lắp bắp kinh hãi: “Vân Du, ngươi làm cái gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Từ Hải là sự im lặng của Thúy Vân. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Hải, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve khắp khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị rất đỗi thân thuộc kia khiến Từ Hải đang nằm bên dưới nín cả thở, tim đập ình ịch.
Hai cánh tay nhỏ dừng lại trức ngực Từ Hải, Thúy Vân mím chặt môi, hít sâu vào một hơi: “Từ Hải, ta trở thành người của huynh nhé!”
Bên trong phòng không có tiếng động, chỉ nghe tiếng rì rào của sóng biển đang đập vào mạn thuyền, chốc chốc con thuyền lại hơi nghiêng sang một bên.
Từ Hải co chân giật lùi người lại, Thúy Vân lại không cho, bấu chặt Từ Hải hơn khiến hắn không thể cử động. Từ Hải như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, chỉ thấy hắn thộn mặt ra thật lâu, đầu nghẹo sang một bên, lớp áo bên ngoài bị Thúy Vân cởi xuống lúc nào cũng không hay, tới khi nhận ra thì lúng túng không giữ áo lại được.
Ba lớp áo của Từ Hải, Thúy Vân đã cởi xuống một cái ngoài cùng, lớp thứ hai đang bị nàng dày vò, lớp nội y trong cùng may mắn còn nguyên vẹn. Từ Hải chống cự tới cùng, dùng sức giữ chặt hai tay Thúy Vân lại mới thấy tiểu tử này có chút kì lạ, dường như nói nhiều hơn mọi hôm, trên người lại toát ra mùi rượu, không lẽ khi nãy uống rượu?
Tay Thúy Vân bị nắm đau nên nàng khóc, nước mắt chực rơi ra, Từ Hải vội buông tay, tay vừa được buông, Thúy Vân đã nhảy bổ lên người Từ Hải ngồi lại, tiếp tục lột áo hắn. Không cho Từ Hải kháng cự, Thúy Vân ép người xuống hôn lên môi Từ Hải, trong lúc hôn còn thô bạo cắn hắn đến chảy máu, cắn xong lại nhẹ nhàng mút lấy. Lúc Thúy Vân buông Từ Hải ra, mặt hắn đỏ lự, còn Thúy Vân hài lòng gật gật đầu.
Đầu Từ Hải dựa hẳn vào hõm vai của Thúy Vân, người nàng hơi cứng đờ, cái tay đang nắm tay Từ Hải giữ nguyên như vậy, không khí có hơi mờ ám. Giọng Từ Hải hơi khàn khàn, Thúy Vân cũng không rõ vẻ mặt hắn như thế nào, chỉ nghe hắn hơi ấp úng: “Ngươi bị làm sao vậy? Sao lại muốn thành người của ta?”
Thúy Vân đẩy đầu Từ Hải ra, trong đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm: “Người ta yêu huynh mà...”
Đầu Từ Hải ong lên một cái, choáng váng. Vốn hắn chỉ cần tiểu tử này có chút tình cảm với hắn là đủ rồi, nào ngờ tiểu tử này lại...
Từ Hải cắn chặt răng, gằn giọng hỏi, áp chế cảm giác lâng lâng hạnh phúc trong lòng lại: “Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Chúng ta...”
Không cho Từ Hải nói hết, Thúy Vân lại dùng sức ôm ngang lấy người Từ Hải mà vật hắn ngã ra giường, tay túm lấy lưng quần Từ Hải, bỏ qua giai đoạn, không thèm lột áo nữa. Từ Hải khổ sở giữ lấy lưng quần không cho Thúy Vân lột ra, dây đai trên áo bào do không chịu được sự thô bạo của Thúy Vân đã sớm tuột xuống, vạt áo mở rộng, không có thứ gì cản trở, Thúy Vân sống chết túm ống quần Từ Hải, giật mạnh ra, tới lúc thành công rồi nàng lại sửng sốt: “Vẫn còn á? Vậy thì tiếp tục lột!”
“Vân Du, ngừng tay, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Khung cảnh trên giường rất hỗn độn, Từ Hải nửa nằm nửa ngồi, một tay giữ cái quần cuối cùng trên người, tay kia kéo tay Thúy Vân, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc. Thúy Vân không cử động được thì liều mạng chống cự, vùng vẫy liên tục, cả người bức bối nhất định không chịu đầu hàng, tới khi Từ Hải ôm chặt nàng vào lòng mới ngoan ngoãn nằm yên.
Mặt Từ Hải nóng ran lên, môi mím chặt, mắt hơi mở lớn, lấy hết dũng cảm mà ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi trước mặt mình: “Chúng ta... chúng ta... chuyện đó... Lần đầu hơi khó chịu, sau đó sẽ không sao...”
“Gì mà khó chịu, Từ Hải, huynh nói nhiều quá!”
“Vân Du, ngươi có chắc là muốn như vậy không?”
Thúy Vân rúc vào người Từ Hải, tựa đầu vào lòng hắn, gật gật. Nàng mơ mơ màng màng nhớ tới kiếp trước, nhớ tới vài chuyện không vui của mình, cảm giác buồn bã dâng lên khiến Thúy Vân lặng lẽ rơi lệ: “Từ Hải, ta muốn có con...”
Mặt của Từ Hải bây giờ chỉ có thể dùng mấy chữ “hồng rực rỡ” mà hình dung. Hắn ôm Thúy Vân trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, giọng nói có hơi bất lực: “Vân Du, ta và ngươi đều là nam nhân, ngươi cũng hiểu rõ mà...”
Lúc này Thúy Vân ngáo đá mới sực tỉnh ra, dường như tới tận bây giờ Từ Hải vẫn chưa biết thân phận thật của Thúy Vân thì phải? Nghĩ nàng là nam nhân, vậy chẳng lẽ hắn định...
Khóe môi Thúy Vân giật giật, đầu óc dần tỉnh táo lại, bắt đầu nghịch ngợm muốn chọc ghẹo Từ Hải thêm một hồi nữa. Nàng cười nham nhở: “Vậy bắt Trần Đông cưới vợ sinh con đi, chúng ta bắt con hắn về nuôi! Huynh chịu không!!!”
Từ Hải phì cười, yêu thương vuốt gò má bầu bĩnh của Thúy Vân: “Được, ngươi muốn gì cũng được!”
“Thật sự không hối hận chứ?”
“Thật!!”
Sau một hồi suy nghĩ, Từ Hải không ngượng nữa, giọng nói dứt khoát hơn nhiều, đẩy Thúy Vân ngã xuống giường, mình thì chặn lên không cho nàng ngồi dậy hay đổi ý bỏ trốn: “Ngươi không cần sợ, lên trên đảo rồi sẽ không có ai kì thị đâu, ở đó mọi người suy nghĩ rất thoáng...”
Thúy Vân dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt như người sắp chết vì ngượng của Từ Hải, lại nhìn tới tư thế bây giờ của hai người, không khỏi thở dài. Tên Từ Hải này có phải ngốc quá rồi hay không? Bây giờ Thúy Vân không sợ Thúy Kiều, nàng xác định rõ nàng yêu Từ Hải rồi đương nhiên sẽ không để hắn chết, càng không thể để hắn vào tay người khác, chưa kể là Từ Hải cũng yêu nàng mà!
Sớm muộn Từ Hải cũng sẽ biết sự thật, chỉ là bây giờ nàng cứ muốn trêu chọc Từ Hải! Vui chết đi được!
Thúy Vân không chờ Từ Hải nữa mà chủ động kéo đầu hắn xuống, nhè nhẹ hôn lên môi hắn. Ban đầu chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, càng về sau nụ hôn càng mãnh liệt. Từ Hải hôn đến khi Thúy Vân thở không nổi mới thả nàng ra. Thúy Vân hít lấy một hơi sâu, tay ôm cổ Từ Hải, bây giờ lại tới lượt nàng vùi cả mặt vào cổ Từ Hải, hơi thở vì nụ hôn khi nãy mà vẫn chưa ổn định được, lồng ngực cứ nhấp nhô lên xuống.
Cảm thấy vẫn sợ, sợ tiểu tử này sẽ đổi ý nên Từ Hải lại hỏi: “Chúng ta... có thể chứ?”, đến nỗi Thúy Vân còn phát bực. Từ sau cái hôm nằm mơ thấy Từ Hải chết, Thúy Vân nhận ra, nếu Từ Hải chết thật, khi ấy nàng không biết nàng sẽ sống như thế nào nữa. Ngay cả bây giờ xa Từ Hải nàng còn không nỡ, huống gì...
Lớp áo ngoài của Thúy Vân bị kéo xuống, Từ Hải đặt lên cổ Thúy Vân một nụ hôn khiến cả người nàng cứng lại, gương mặt vẫn không lộ ra ngoài, tay bấu chặt áo của Từ Hải.
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo một cái trình tự hết sức tự nhiên, cho đến khi áo của Thúy Vân bị cởi xuống hết, Từ Hải lại phát hiện ra ngực của nàng quấn một lớp băng dày. Tưởng Thúy Vân bị thương mà giấu mình, Từ Hải vội gỡ lớp băng kia xuống, mỗi một vòng băng được gỡ ra, lồng ngực Thúy Vân lại nhẹ đi. Vòng băng cuối cùng rơi xuống, Từ Hải đực mặt hồi lâu, nhìn mớ vải trên tay mình, sau đó lại nhìn người trong lòng.
Thúy Vân bên kia cũng không yếu thế, người Từ Hải cũng đã bị nàng dày một cách trần trụi, cứ rờ tới rờ lui, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng của Từ Hải. Từ Hải kéo Thúy Vân ra, không cho nàng lẩn trốn nữa thì phát hiện ra gương mặt Thúy Vân bây giờ hây hây hồng, mắt cong lên cười cười với Từ Hải.
“Vân Du... ngươi... là...”
Thúy Vân tỉnh queo gật đầu: “Là nữ nhân!”
Đúng như nàng tưởng tưởng, cái vẻ mặt này của Từ Hải đáng yêu chết đi được. Ánh mắt hắn dại ra, há hốc kinh ngạc, mắt cứ trợn ngược lên nhìn Thúy Vân không dứt.
Điều Thúy Vân không thể ngờ tới chính là Từ Hải không nói không rằng, ngồi bất động hồi lâu, tiếp theo chầm chậm mặc lại quần áo cho Thúy Vân, chỉ là lớp vải băng ngực kia bị hắn ném xuống sàn. Sau khi mặc lại hết quần áo cho Thúy Vân, Từ Hải cũng khoác lại áo, sau đó nhẹ nhàng đặt Thúy Vân nằm xuống, đắp chăn lên cho nàng, đoạn, bước ra ngoài.
Đến lúc nằm xuống giường, Thúy Vân vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn... phản ứng thế này là sao?
Từ Hải bước mấy bước ra tới cửa phòng đã nghe tiếng nghiến răng của Thúy Vân: “Từ Hải, ngươi đứng lại đó...”
Đúng là Từ Hải đứng lại, một bước cũng không đi nhưng lưng vẫn đưa về hướng của Thúy Vân. Dường như nàng hiểu ra chuyện gì đó, cảm giác tủi thân cứ ập tới không dứt được, càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt bắt đầu ứa ra.
“...Lúc nghĩ ta là nam nhân thì đòi làm chuyện xấu xa với ta, bây giờ biết ta là nữ nhân, cái gì huynh cũng thấy cả rồi, vậy mà huynh dám...”
Thúy Vân nấc lên, nói không ra hơi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập không thông của nàng. Từ Hải siết chặt nấm đấm, nhất định không quay đầu lại. Thúy Vân còn tủi thân hơn nữa, nàng hu hu khóc: “Tên khốn nạn huynh, nếu hôm nay bước chân ra khỏi nơi này thì đừng bào giờ nhìn mặt ta nữa!!”
Không thể phủ nhận, lời hăm dọa này của Thúy Vân rất hữu hiệu. Từ Hải quay lại thật, hắn khó khăn bước tới bên giường, thấy nước mắt Thúy Vân cứ thay nhau lăn xuống như thế, trong lòng còn khổ sở hơn Thúy Vân vạn lần. Thúy Vân hất cánh tay muốn lau nước mắt trên mặt mình của Từ Hải ra, trợn mắt trừng hắn, mắt càng mở to, nước mắt rơi càng nhanh.
“Ta...”
“Ta cái gì? Thấy ta không phải nam nhân nên ngươi hối hận rồi phải không? Tức giận lắm đúng không? Vậy thì thả ta về đi, quay lại đất liền, ta tự tìm được đường về...”
Nàng nghẹn lại: “Từ Hải đáng chết, không có huynh ta vẫn sống tốt, hu hu...”
Thúy Vân bưng mặt khóc, Từ Hải không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều, ôm nàng vào lòng rồi siết chặt lại, dỗ dành: “Ngoan, ý ta không phải như thế!”
Thúy Vân vùng vẫy bắt hắn buông tay, Từ Hải không buông, nàng tức giận cắn vào bắp tay hắn một cái bật máu. Từ Hải bị đau vẫn không buông ra, vòng tay còn siết chặt hơn, điều này càng làm cho Thúy Vân tức giận: “Khi nãy định bỏ ra ngoài cơ mà, bây giờ ở đây ôm ta làm cái gì? Ngươi chê ta không phải nam nhân mà...”
“Đồ ngốc, khi trước ta không biết ngươi là nữ nhân...”
“Bây giờ biết là nữ nhân rồi sao lại bỏ đi? Ngươi chê ta cái gì?”
“Ta...”
“Đừng có ngụy biện, ta đây không muốn nghe, bây giờ ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”
Giọng Thúy Vân lạnh như tiền, không biết là đang giận hay đang bình thường, chỉ thấy giọng đều đều không cảm xúc, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt âm u khá đáng sợ.
“Nàng là nữ nhân, làm sao ta có thể làm vậy với nàng?”
Nghe Từ Hải nói xong, một tia sét xẹt ngang qua đầu Thúy Vân đánh tan mọi vọng tưởng về tình yêu tươi sáng giữa nàng và Từ Hải. Hắn không thể... với nữ nhân, vậy hắn thật sự chỉ có thể... với nam nhân?
Vẻ mặt của Thúy Vân nói lên tất cả, Từ Hải thật sự hận không thể bóp chết nàng.
“Ý ta là ta cùng nàng chưa cưới chưa hỏi, nếu như vậy thiên hạ sẽ chê cười gia đình nàng, có hiểu hay không?”
Nghe tới đây, Thúy Vân mới có thể thở ra một hơi. Dạo này đi cùng bọn Đình Trung mãi, thành thử ra nhìn đâu cũng liên tưởng được... Tuy Từ Hải giải thích như vậy nhưng Thúy Vân vẫn không tin lắm, nàng nhíu chặt mày lại: “Liên quan gì? Ta đây đồng ý là được, đã vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lần đầu tiên thấy Thúy Vân chủ động một cách táo bạo như vậy, Từ Hải vội giữ chặt tay không cho nàng làm bậy, khổ sở nói: “Lỡ đâu gia đình của nàng...”
Tay Thúy Vân bịt miệng Từ Hải lại rất đúng lúc, ánh mắt lấp lánh như sao, chắc nịch cong mắt hăm dọa: “Ta quyết định là được rồi, đừng có nói nhiều, hôm nay huynh không muốn, ta càng muốn!”
“Danh tiết của một nữ nhân quan trọng như thế nào, làm sao lại tùy tiện được! Khi nào gặp được song thân của nàng, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta mới...”
“Bọn họ không đồng ý thì sao?”
Từ Hải thở dài thườn thượt: “Nàng không cần nghĩ nhiều, mọi việc vứ để ta lo là được rồi!”
Thúy Vân hừ một tiếng, quay mặt vào trong nằm, mặc kệ cho Từ Hải lay như thế nào cũng không thèm nhìn tới hắn, được một lúc thì siêu lòng, mím môi cảnh cáo Từ Hải: “Bây giờ có còn yêu ta không?”
Từ Hải phì cười, tay kéo Thúy Vân lại ôm vào lòng, nhẹ xoa lưng cho nàng: “Có!”
“Nam cũng yêu, nữ cũng yêu, cuối cùng huynh yêu ai?”
“Ha ha, Vân Du, nam hay nữ gì chẳng phải vẫn là một người sao!”
Thúy Vân ngẩn ra, ngẫm lại mới thấy đúng là nàng suy nghĩ không tới, nãy giờ chỉ toàn hành hạ Từ Hải, môi bẽn lẽn nở nụ cười, tay vòng xuống ôm thắt lưng Từ Hải, đầu dụi dụi vào đấy. Từ Hải thấy nàng chủ động bám riết lấy mình như thế thì vui phơi phới, tay vuốt vuốt lọn tóc của Thúy Vân.
“Nhưng mà... chúng ta ở cùng một phòng thế này có làm sao không?”
Thúy Vân chán nản đập cho Từ Hải một cái, trề môi: “Cứ như ngày trước chưa từng ở cùng phòng ấy, ở cùng phòng có là cái gì, huynh với ta còn ngủ chung một giường.”
Nàng chịu không nổi, ngồi phắt dậy, túm lấy cổ áo của Từ Hải mà kéo: “Huynh đường đường là lãnh đạo cướp biển, vì cớ gì cứ lằng nhằng như nữ nhân vậy?”
“Ta không muốn nàng bị thiệt thòi mà...”
“Phì!!!!”, Thúy Vân cười bất chấp vẻ mặt đen như nhọ nồi của Từ Hải. Không ngờ cướp biển mà cũng lễ tiết như thế! Quan trọng làm gì, miễn Từ Hải có yêu nàng là được rồi!
Thúy Vân lấy ngón tay chọt chọt vào lồng ngực Từ Hải, giọng nói nhỏ như mèo: “Từ Hải, ta kể cho huynh nghe một câu chuyện hơi đáng sợ nhé!”
Từ Hải ừ hử không lên tiếng, gương mặt vùi vào mớ tóc dài của Thúy Vân, mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Thúy Vân bắt đầu bằng một câu chuyện trong quá khứ của nàng...
“Có một tiểu thư là con gái nhỏ của gia đình quyền quý, trong một lần lên chùa cùng với đại tỉ để cầu phước thì gặp được một chuyện. Đại tỉ nàng ấy bị kẻ xấu bắt đi, trong lúc cứu đại tỉ, nàng ấy gặp được một hồn ma của cô gái đã chết, bị chính người yêu của mình giết. Người yêu của cô gái kia là một kẻ buôn bán nội tạng người, giết cô ấy rồi hắn ta lại dùng băng để giữ xác của cô ấy lại...”
Từ Hải hơi sượng người lại, Thúy Vân cười thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp tục: “Người giúp đỡ cô tiểu thư ấy chính là một vị hòa thượng! Vị hòa thượng kia rất giỏi võ công, hạ được tên giết người đang lẩn trốn sống trong chùa bấy lâu nay...”
Gác đầu lên lồng ngực Từ Hải, Thúy Vân ngước mặt lên, tủm tỉm nói với hắn: “Nghe câu chuyện này có quen không hả, Minh Sơn đại sư!”
Từ Hải như không tin vào mắt mình, kéo nàng ngồi dậy, tay túm chặt lấy vai Thúy Vân, mắt trợn to lên: “Vân Du... Thúy Vân?”, chưa ngạc nhiên xong đã tức giận: “Nàng nhận ra ta ngay từ đầu rồi đúng không?”
Thúy Vân gật đầu!
“Nàng... nàng...”
“Bình tĩnh nào! Khi ấy huynh nhận ra ta hay không nhận ra cũng có khác gì đâu!”
Từ Hải không vui xị mặt xuống: “Vân Du, cuối cùng nàng còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Thúy Vân cười: “Gọi ta là Thúy Vân đi!”
Đã hơn nửa đêm, Thúy Vân cùng Từ Hải vẫn còn thức, Từ Hải yên lặng tựa vào đầu giường nghe Thúy Vân nói, Thúy Vân thì thao thao không dứt, đầu gác lên lồng ngực Từ Hải. Dường như hơi men vẫn còn trong người nên Thúy Vân nói xuyên lục địa, đôi lúc Từ Hải cũng không hiểu nàng đang nói gì nhưng vẫn cứ im lặng nghe.
“... Năm đó ta gia đình có biến, đại tỉ phải bán thân để có tiền chuộc phụ thân ra. Tỉ ấy bị người ta bán từ nơi này sang nơi khác, hầu hạ không biết bao nhiêu người, cuối cùng tỉ ấy gặp được một nam nhân yêu tỉ ấy. Thúy Kiều ấy, huynh có nhớ không? Tỉ ấy gặp được một người có ý chí cao lớn tựa đại dương, vững như núi, không ai lay chuyển được, không ngờ sau này người đó lại vì tỉ ấy mà chết... Ta đau khổ lắm, ta không muốn người ấy chết... Huynh biết không, người đó chính là huynh đó Từ Hải...”
Đây cũng chính là thắc mắc Từ Hải mang theo trong người rất lâu rồi. Từ Hải có thể khẳng định, hắn chưa từng có ý nghĩ là yêu Thúy Kiều cô nương, vậy mà Thúy Vân cứ khăng khăng bảo hai người phải yêu nhau, khi ấy nàng hành hạ cả hai không ít. Từ Hải không rõ tại sao lại có chuyện như vậy, nhân tiện lúc này Thúy Vân đang say, hỏi luôn: “Vân Nhi, tại sao nàng cứ bảo ta yêu Thúy Kiều cô nương?”
Nghe Từ Hải gọi mình thân thiết như vậy, Thúy Vân bẽn lẽn dụi dụi đầu vào lồng ngực Từ Hải: “Gì đấy, sao lại gọi là Vân Nhi! Người ta thẹn thùng!”
“Huynh không biết cũng phải! Ta kể huynh nghe nhé, ta sống những hai kiếp người rồi đấy! Kiếp trước... kiếp này!”
“Kiếp trước?”, Từ Hải hắn trước giờ không tin những chuyện ma quái kì lạ, chỉ là lần này do chính miệng Thúy Vân nói, chưa kể trước kia lúc lần đầu gặp ở trên chùa Hổ Bào, hắn không thể nhìn thấy gì trong khi Thúy Vân lại có thể trò chuyện cùng hồn ma người chết, xem ra nàng không nói dối.
“Kiếp trước huynh yêu Thúy Kiều lắm, huynh bất chấp tất cả để mang lại hạnh phúc cho tỉ ấy!...”
Từ Hải nghĩ mình không quan tâm tới chuyện này, thứ mà Từ Hải quan tâm chính là tại sao Thúy Vân lại có thể quay lại trước kia cơ: “Vậy còn nàng, khi ấy nàng thế nào?”
Thúy Vân ngây ngốc ngồi dậy, ngẩn người, ánh mắt vô hồn khiến Từ Hải hơi hốt hoảng, vội giữ chặt lấy tay nàng: “Không nói cũng được, nghỉ ngơi một tí đi.”
Thúy Vân như vậy làm hắn sợ.
Nàng trầm ngâm, cuối cùng vẫn kể, giọng nói hơi ảo não: “Khi ấy ta cưới Kim Trọng, là người yêu của đại tỉ cho trọn vẹn lời hẹn ước của hai người. Kim Trọng tốt với ta lắm, nhưng hắn vẫn yêu đại tỉ, rất yêu tỉ ấy, sau này lúc tìm được đại tỉ về rồi, hai người vẫn rất yêu thương nhau. Ta có thai nhưng không chăm sóc kĩ, lại hay nghĩ lung tung nên không qua khỏi, không hiểu sao chết không chết, lại quay về mười mấy năm trước...”
Từ lúc Thúy Vân bảo nàng đã cưới một người khác, lòng Từ Hải như treo thêm ngàn cân tạ, cổ họng đắng nghét, cảm giác bất an dấy lên thật sự rất mãnh liệt.
Thúy Vân đang u sầu bỗng nhiên tươi tắn lên hẳn: “Nhưng kiếp này vui lắm nhé! Ta được học y thuật này, được sư phụ nhận làm đồ đệ này, được đi rất nhiều nơi!”
Nàng trèo lên ngồi lên đùi Từ Hải, tự vòng tay hắn qua hông mình, cong mắt kể chuyện: “Chưa bao giờ ta ra ngoài xa như thế! Biết bao nhiêu là điều thú vị! Còn có gặp được huynh nữa! Từ Hải à, người ta thật sự rất yêu huynh!”
Trước kia Từ Hải chờ mãi cũng chỉ nhận được vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu chuyện của Thúy Vân, hôm nay lại được tỏ tình, không phải một lần mà tận mấy lần nên Từ Hải cứ ngỡ mình đang nằm mơ, may mắn cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng kéo Từ Hải về hiện tại để hắn biết đây là thực. Hắn đỏ mặt không trả lời, tay vô thức ôm Thúy Vân chặt thêm một tí.
Thúy Vân cười ngất: “Huynh không được chê ta vô dụng nhé! Ta đi đủ nơi để cứu đại tỉ đó, bây giờ cứu được rồi, ta đi với huynh!”
“Vậy người tên Kim Trọng kia... nàng làm sao?”
Ý Từ Hải muốn hỏi, kiếp trước Thúy Vân cưới hắn ta, còn kiếp này thì hắn ta ra sao? Nghe câu hỏi của Từ Hải, Thúy Vân chau mày nghiêm túc trả lời: “Làm sao ta biết, chắc vẫn đang ở kinh thành cùng với cha mẹ ta!”
Từ Hải âm thầm suy nghĩ, xem ra phải giải quyết chuyện này nhanh gọn rồi, cái tên kia, càng nghĩ càng thấy không an tâm, hừm...
Trần Đông cùng Hoạn Thư lần lượt đáp xuống mái ngói của khách điếm Phục Lai lớn nhất nhì Giang Tô này, Hoạn Thư ngoan ngoãn ngồi yên sau lưng Trần Đông, chờ cho hắn đi dò xét. Trần Đông nhìn quanh một vòng, sau đó lại ra hiệu cho Hoạn Thư tiếp tục di chuyển.
Cả hai đứng ở nóc nhà đối diện nhìn sang căn phòng sang trọng lộng lẫy phía bên kia.
Trần Đông khoanh tay trước ngực, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hơi nham hiểm mà theo cách mà Hoạn Thư gọi thì chính là... hơi khốn nạn!
Thúy Kiều bị bắt ngồi ở trên giường, dường như tay còn bị trói chặt lại không thể cử động, lạnh nhạt nâng mắt nhìn chằm chằm nam tử vận trang phục trắng tinh thêu hình rồng nước kia, môi không nói nửa lời. Người kia cũng không nói gì, yên lặng nâng mắt nhìn Thúy Kiều, hai bên cứu giữ nguyên như vậy hồi lâu, cuối cùng người kia đứng dậy, đi đến bên giường, người hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thúy Kiều vào lòng.
Hoạn Thư há to miệng nhìn cảnh tượng thân thiết kia, rõ ràng nếu nàng nhớ không lầm thì Thúy Kiều còn một vị hôn phu tên là Kim Trọng ở quê nhà đang ngóng trông, tại sao bây giờ lại ... như thế này?
“Người kia là Tam Vương Gia, cháu trai của thiên tử đúng không?”
Nghe Trần Đông hỏi, Hoạn Thư gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hiểu hết sự tình, ái ngại nhìn hai người đang ở trong phòng kia. Thúy Kiều dùng hết sức lực mà vùng vẫy, cuối cùng vùng không ra, đành giữ nguyên tư thế đó, gằn giọng lên tiếng trước: “Tam Vương Gia, ngài làm vậy là có ý gì?”
Nam tử kia thở dài một hơi, nghe ra đầy sự bất lực, lúc này hắn mới buông Thúy Kiều ra, ngồi bên cạnh nàng, tay vươn ra phía sau cởi dây trói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết ư?”
Gỡ dây trói xong, hắn hơi nâng gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều lên, âu yếm nhìn nàng: “Tiểu Kiều Nhi, chẳng lẽ một thời gian không gặp, nàng lại trở nên ngu ngốc như thế? Ngày thường nàng rất thông minh mà!”
Thúy Kiều chỉ căm hận nhìn hắn mà không trả lời, hắn lại kéo nàng ngã xuống giường, cười lớn nói: “Đêm qua ta muốn tổ chức một cuộc thi để tuyển Vương Phi, nào ngờ lại nhìn trúng nàng!”
Vốn chỉ muốn vui đùa một tí nên Thúy Kiều mới tham gia, nào ngờ sự tình lại như thế nên vẻ mặt của nàng có hơi tái đi, gượng gạo muốn rút tay ra, hắn lại không cho, đầu dụi vào mớ tóc dài của Thúy Kiều mà hít vài hơi, lại tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Kiều Nhi lại dành nhiều tình cảm cho bổn vương như vậy!”
Thúy Kiều biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng nên nàng chọn cách yên lặng, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm ra ngoài, mặc kệ những gì hắn vừa nói.
Tam Vương Gia không chịu yếu thế, nhấn Thúy Kiều nằm xuống dưới thân mình, tay bắt đầu cởi lớp áo bên ngoài cùng của nàng ra. Thúy Kiều sợ hãi, vừa định la lên thì đã nghe tiếng của Hoạn Thư lanh lảnh trong phòng: “Ban ngày ban mặc, một vị Vương Gia lại đi cưỡng gian dân nữ nhà lành thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hắn ngừng động tác đang làm trên tay lại, ngoái đầu nhìn Hoạn Thư, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới cười cười: “Hoạn tiểu thư, cô đâu có liên quan tới chuyện này!”
Vốn Trần Đông còn muốn đứng bên ngoài quan sát thêm một tí nữa rồi mới can thiệp, nào ngờ Hoạn Thư đã tung người nhảy vào bên trong. Tên Tam Vương Gia này có rất nhiều hộ vệ nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy ai, thế nên hai người bọn họ mới có thể tiếp cận một cách dễ dàng như vậy. Thấy Trần Đông xuất hiện, Vương Gia nheo mắt nhìn rồi cười to: “Trần đại nhân danh bất hư truyền, hôm nay mới có dịp diện kiến!”
Trần Đông gật đầu cười nhẹ coi như chào hỏi với nhau, Hoạn Thư thì không được tử tế như vậy, lạnh mắt ra lệnh: “Mau thả Thúy Kiều ra. Ngài không nên xuất hiện ở nơi này...”
“Cô nghĩ Trần Đông cùng Từ Hải có thể xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải các ngươi là ân nhân cứu Thúy Kiều thì ta đã sớm cho người bắt các ngươi về quy án rồi!”
Lần này đến lượt Hoạn Thư ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trần Đông với đôi mắt khó hiểu khiến Trần Đông hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tên Vương Gia kia lại tiếp tục: “Bọn chúng là uy khấu, cô không biết sao?”
“Này khấu?”
Trần Đông tránh né ánh của của Hoạn Thư, đầu quay hẳn sang một chỗ khác. Vốn nghe triều đình đang truy nã ráo riết mấy tên uy khấu nhưng không ngờ Trần Đông cùng Từ Hải lại là... Bây giờ hải tặc trên biển chính là mối đe dọa hàng đầu của triều đình nên triều đình không tiếc tiền của, treo giải cho những người bắt được uy khấu rất cao.
Thúy Kiều nhân lúc bọn họ nói chuyện mà vùng dậy, chạy đến đứng sau lưng Hoạn Thư, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn về phía vị Vương Gia này. Thấy Thúy Kiều thoát rồi, hắn chỉ co chân lên giường, cười khổ: “Tiểu Kiều Nhi, nàng ghét ta đến thế à?”
“...”
“Ta coi như câu trả lời của nàng là có đi!”
“Ngài cho người vô cớ đến bắt dân nữ đi, lại nói những thứ khó hiểu thế này, quả thật dân nữ không biết phải làm sao...!”
“Ha ha, phải như thế mới giống Tiểu Kiều Nhi chứ! Lại đây!”
Thúy Kiều lễ phép nhún người xuống hành lễ với Vương Gia, nhỏ giọng nói: “Thưa Vương Gia, dân nữ còn phải trở về để chăm sóc tiểu đệ ở nhà, không tiện ở lại đây...”
Ngón tay hắn nhịp lên thành ghế gần đó, bâng quơ nói: “Nếu hôm nay nàng dám rời đi, ta đảm bảo bọn họ không toàn mạng bước ra khỏi căn phòng này!”
Hắn vừa nói câu này xong, thị vệ đã bao vây căn phòng lại. Trần Đông đập đập trán, quả nhiên dạo này hắn ngu hẳn ra, biết có vấn đề rồi mà vẫn cứ lao vào. Hoạn Thư giật nảy mình, nghệt mặt nhìn đám thủ vệ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt kia, thốt ra một câu khiến mọi người muốn té xỉu: “Nhan sắc đẹp như vậy mà lại đi làm thị vệ à? Uổng thế?”
Trần Đông cố giữ cơ thể đứng vững, thật sự hết hiểu nổi, trong cái tình hình éo le hiểm trở như thế này, quả nhiên chỉ có mình Hoạn Thư mới có thể phát ngôn được một câu như vậy. Không chỉ Trần Đông mà Tam Vương Gia bên kia cũng khá choáng váng, hắn mở lớn mắt nhìn Hoạn Thư như thú lạ, sau đó lại bắt đầu nhập tâm đóng vai phản diện: “Không nhiều lời nữa, Tiểu Kiều Nhi, nàng muốn thế nào!”
Thúy Kiều đang đứng sau lưng Hoạn Thư, nghe có người nhắc tới tên mình thì gương mặt hơi tái đi, người kia như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, rõ ràng không nên làm liên lụy tới hai người này. Hoạn Thư ái ngại nhìn Thúy Kiều: “Này... ta nghĩ ta đánh không lại với đám nam nhân xinh đẹp này...”
Trần Đông gật đầu phụ họa: “Một mình ta thì may ra còn trốn thoát, nhưng mà bây giờ lại có thêm hai người các cô thì...”
Nói như vậy cũng chỉ để làm màu mè lên, thực chất, ý bọn họ chính là: “Bọn ta đánh không lại, thôi thì cô nương chịu khó nghe theo lời hắn đi!”
Ngoài cách này ra, Thúy Kiều không còn cách nào khác, hộ vệ của hoàng tộc không phải tay mơ, chỉ có một mình Trần Đông, đúng là bọn họ không có khả năng rời khỏi nơi này. Thúy Kiều hít sâu một hơi, gương mặt dần dần tươi tỉnh trở lại, nắm chặt tay của Hoạn Thư, cẩn thận dặn dò: “Phiền cô nương chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, ta sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng!”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Thúy Kiều, Hoạn Thư không nỡ rời đi nhưng Trần Đông đã sớm kéo nàng đi mất. Thấy vẻ phiền muộn của Hoạn Thư, Trần Đông đành phải lên tiếng trấn an nàng: “Tên kia dường như có tình ý với Thúy Kiều cô nương nên chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy đâu, nàng đừng nghĩ nhiều!”
Hoạn Thư không trả lời, nhắm thẳng hướng khách điếm mà lao đi, nào ngờ cổ áo lại bị Trần Đông kéo ngược lại khiến nàng loạn choạng tí nữa ngã sấp ra đất. Nàng bực dọc trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ, khẽ nắm tay kéo Hoạn Thư chầm chậm đi bộ trên con đường được lát đá giữa phố.
“Để bọn họ ở cùng nhau một lát nữa đi, ta dắt nàng đi ăn thử vài món ở đây xem! Thức ăn ở nơi này ngon lắm!”
Vốn Hoạn Thư muốn gạt tay Trần Đông ra, nào ngờ nghe tới thức ăn ngon thì lưỡng lự, cắn cắn môi đắn đo suy nghĩ. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Đông đã nhìn ra điểm yếu của nàng, chỉ cần có thức ăn ngon, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì...
“Đi!!!!”
Nghĩ kĩ rồi, Thúy Vân có Từ Hải chăm sóc, nàng cũng không quấy rầy bọn họ! Đi lấp no cái bao tử trước đã!
Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ, tìm một góc kín đáo khuất người mà chui vào. Trần Đông gọi hai tô hoành thánh, Hoạn Thư không ngại quán nhỏ mà chê bai gì, ngược lại rất hào hứng, mắt nhìn chăm chăm mấy thứ gia vị đặt ở trên bàn, chốc chốc lại khều Trần Đông hỏi xem đây là thứ gì! Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư không chú ý lại cong mắt nhìn vẻ hoạt bát sinh động này của Hoạn Thư, tiện thể giải thích luôn một lượt cho nàng nghe. Bất giác nhớ tới chuyện khi nãy, Hoạn Thư hào hứng nhìn Trần Đông: “Này, ngươi là uy khấu thật sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Trần Đông thoáng đơ lại, dần dần trở nên nghiêm nghị, cụp mắt xuống, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, tùy nàng nghĩ sao cũng được!”
Hai tay Hoạn Thư bỗng nhiên giữ chặt lấy đầu không cho Trần Đông quay đi nơi khác, ép Trần Đông nhìn thẳng vào mắt mình. Trần Đông lúng túng không biết sao nàng lại làm thế, gò má phiếm hồng lên, ngay cả mắt cũng hơi long lanh như muốn khóc: “Nàng... nàng làm gì đấy?”
Hoạn Thư mặc kệ Trần Đông, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, vênh váo hỏi: “Sao lại xấu hổ? Ngươi cảm thấy xấu hổ cái gì?”
Mắt Trần Đông lại tiếp tục cụp xuống, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hôm nay. Nếu Hoạn Thư biết hắn là uy khấu, không phải uy khấu bình thường mà còn là lãnh đạo của một đám uy khấu, khi ấy nàng sẽ phản ứng thế nào? Hoạn Thư lại là con nhà quan...
Bất giác Hoạn Thư cười khẽ, lực tay giảm xuống, nựng nựng gò mà của Trần Đông một cái, sau đó yên vị, tay cầm sẵn đôi đũa, cong mắt mà cười với hắn: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung! Nếu ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì cứ thoải mái, sao lại phải quan tâm người khác nghĩ gì!”
Trần Đông muốn phản bác, hắn không có quan tâm tới người khác nghĩ gì, chỉ quan tâm tới Hoạn Thư nghĩ gì nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt dường như rất uất ức khiến Hoạn Thư nhịn không được mà ụp mặt xuống bàn cười to thành tiếng, đến khi nàng ngẩng mặt lên, khóe mi còn vương vài giọt nước. Hoạn Thư nén không cười nữa, gương mặt đỏ lự lên nhìn vẻ túng quẫn của Trần Đông mà nói: “Ngươi cần gì phải bày cái vẻ mặt đáng yêu đó ra cho ta xem!”
Nghe Hoạn Thư bảo mình đáng yêu, Trần Đông vui sướng không thôi, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà tai lẫn vùng cổ đều nóng rực như tôm luộc nhưng sau đó đã xụ mặt xuống. Một đấng nam nhi như hắn mà nàng bảo đáng yêu à?
Không ngờ Trần Đông càng phản ứng, Hoạn Thư càng cười dữ tợn. Trần Đông ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng trong lòng đã tan thành nước, cảm thấy chỉ cần thế này mãi thôi cũng được. Hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp mà dò hỏi Hoạn Thư: “Vậy... nàng không chán ghét uy khấu à?”
“Hửm? Tùy lúc chứ! Mỗi người có một suy nghĩ, một định hướng khác nhau, làm sao mà bắt người này làm theo ý người kia được!”
Hoành thánh được bê ra, Trần Đông cẩn thận đẩy tô đến trước mặt Hoạn Thư rồi mới bắt đầu ăn. Hoạn Thư nói tiếp: “Thú thật, ta chán ghét cái triều đình này lắm rồi nên đối với ta, nơi nào cũng được, ai cũng được, chỉ cần thật lòng đối đãi, ta sẽ thật lòng lại!”
“Nếu đã suy nghĩ được đến như vậy, tại sao trước kia lại cam chịu đi theo Thúc Sinh?”
Hoạn Thư nghe câu hỏi của Trần Đông xong ngạc nhiên không thôi, Trần Đông cũng biết mình lỡ lời nên cúi mặt xuống, giả vờ như mình chưa từng hỏi gì. Hoạn Thư cũng ăn, nhưng vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng nàng lại khiến Trần Đông sững sờ: “Trước kia giống như phải làm theo những gì người khác nói, lấy chồng rồi theo phục tùng cho chồng là chuyện hiển nhiên thôi. Ta từng nghĩ sau này già ta sẽ chết trong cô đơn tẻ nhạt nữa kìa...”
Trần Đông lặng thing cho Hoạn Thư nói.
“... Chỉ là dường như từ lúc gặp được Vân tiểu tử, ta cảm thấy có một thứ gì đó mới lạ, cứ như hắn rất thông cảm thương hại ta, duy chỉ có mình hắn... Không rõ nữa, đại khái là Vân tiểu tử từng nói, có cơ hội thì hãy sống cho mình, đừng sống cho người khác, chết rồi lại hối tiếc...”
Không khí im lặng thật lâu, Trần Đông buông đũa không ăn nữa, ý muốn nghe Hoạn Thư nói cho hết, tiếc là nàng không nói, chỉ lặng lẽ nở nụ cười mãn nguyện. Trần Đông kiềm lòng không được, đành hỏi tới: “Vậy nên nàng từ bỏ Thúc Sinh?”
“Ừ!”
Thấy đáy mắt Hoạn Thư có tia mất mát, Trần Đông buồn bã: “Có hối tiếc không?”
Những lúc như thế này thật lạ, biết rõ là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, biết câu trả lời của đối phương có thể khiến mình tổn thương nhưng lại cứ muốn nghe. Nào ngờ Hoạn Thư lại trầm giọng đáp: “Chưa từng, ta còn nghĩ, nếu ngày trước hòa ly cùng hắn sớm một chút, có phải giờ đây ta càng tự do tự tại hay không! Trong cuộc đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như lúc này! Muốn làm gì thì làm, không cần nơm nớp lo sợ hay ngồi ủ rũ một chỗ mà không thấy tương lai nữa!”
“Từ ngày Thúc Sinh đến với người khác, tình cảm của ta đã chết rồi!”
Dường như Trần Đông hiểu ra gì đó, ngây ngô ngồi cười một mình, nhanh chóng ăn hết tô hoành thánh, Hoạn Thư chưa kịp đứng lên, Trần Đông đã xách nàng chạy ra ngoài thanh toán rồi phi thân vun vút đi một nơi nào đó. Hoạn Thư choáng, vừa định hình đã phát hiện ra Trần Đông kéo nàng đứng trên bức tường thành cao chót vót, kiên cố không thôi. Hoạn Thư vừa định mở miệng mắng Trần Đông, hỏi hắn bị bại não à, nào ngờ vừa nhìn xuống bên dưới đã ngây người...
Hoàng hôn dần dần buông xuống, một màu cam đỏ nhè nhẹ bao phủ vạn vật, trên bầu trời, một nửa đã sẫm đen, nữa kia vẫn còn trong vắt, khung cảnh bình dị đến lạ thường. Sông tĩnh lặng, trên nước, mấy chiếc thuyền vẫn lững lờ trôi xuôi dòng, xa xa còn nhìn thấy một khoảng rừng to lớn, cây cối dần mất màu xanh, chỉ còn lại bóng đen trải dài tới cuối chân trời.
Gió mạnh cuồn cuộn khiến Hoạn Thư nghiêng đầu tránh, tay vén tóc lại. Trần Đông sợ nàng ngã xuống dưới nên kéo nàng sát vào lòng, hơi xoay người chắn gió cho Hoạn Thư. Nàng cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ban đầu chỉ là câu cảm ơn đơn thuần, nào ngờ Hoạn Thư lại lặp lại lần nữa: “Trần Đông, cảm ơn...”
Nghe giọng Hoạn Thư có hơi là lạ, Trần Đông vội cúi người xuống nhìn nàng thì thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp đã sớm vương đầy nước mắt. Hoạn Thư mặc kệ, buông bỏ hết thảy, cứ để nước mắt tuôn ra. Không ngờ thiên hạ này lại xinh đẹp như vậy, không ngờ nàng còn có thể sống một cuộc sôang vui vẻ như vậy, không ngờ vẫn còn có người muốn bảo vệ nàng như vậy...
Lâu lắm rồi, Hoạn Thư không có khóc, hôm nay không có chuyện gì bỗng dưng nước mắt cứ rơi. Trần Đông để cho nàng khóc, hắn nghĩ, nếu nàng muốn nói, nàng sẽ nói, nàng không muốn nói, chỉ cần đứng yên một bên cho nàng chỗ dựa là tốt rồi.
Phần tình cảm của Trần Đông, lẽ nào Hoạn Thư không nhận ra, chỉ là...
“Trần Đông... ta đã từng có chồng rồi, không còn...”
Không để cho Hoạn Thư nói hết câu, Trần Đông đã vươn tay che miệng nàng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, chưa bao giờ Hoạn Thư thấy Trần Đông lại nghiêm túc đến như vậy: “Nàng là cô nương mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Ta cảm thấy ta yêu bản tính đó của nàng, không thứ gì có thể khiến nàng gục ngã được!”
Trần Đông siết chặt vòng tay, ôm Hoạn Thư vào lòng: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!”
Hoạn Thư lặng lẽ chôn mặt trong ngực Trần Đông, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lại cứ trào ra, nàng chỉ nghĩ tự giải thoát, trả lại tự do cho bản thân chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lại yêu một ai đó và sẽ có một ai đó tự nguyện đến bên cạnh nàng...
Trần Đông dường như lột xác, không còn vẻ lúng túng như ngày thường nữa, ngược lại rất chững chạc: “Trên đời này chỉ có một Hoạn Thư mà thôi!”
Thấy Hoạn Thư vẫn không nói gì nhưng được ôm nàng thế này, lại được bày tỏ toàn bộ chân thành ra ngoài, Trần Đông nhẹ nhỏm đi hẳn. Hắn cúi người, lau nước mắt trên mặt Hoạn Thư đi, khẽ cười nhẹ: “Ta không ép hay hi vọng nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng nàng đừng đặt nặng vấn đề trước kia. Quá khứ là quá khứ, ta không có mặt trong quá khứ của nàng nên ta không quan tâm! Ta chỉ mong muốn, trong những ngày sắp tới, có nàng ở bên cạnh là được rồi!”
Hoạn Thư không quan tâm chuyện hắn là hải tặc bị cả triều đình tróc nã thì Trần Đông không còn lo sợ gì nữa, cứ bày tỏ thôi!
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chapter 79
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thúy Vân ngồi rên hừ hừ trên giường, cả người quấn một cái mền bông dày, tóc vẫn còn ướt sũng bết chặt vào nhau. Từ Hải đang ngồi phía sau Thúy Vân, tay cầm khăn lau tóc cho nàng. Thúy Vân run run mắng Hoạn Thư: “Biết mình uống rượu vào sẽ gây họa, vậy mà vẫn cứ uống...”
Từ Hải cười nhẹ một tiếng, dường như không có ý kiến gì. Tóc của Thúy Vân rất dày lại dài nên lau thì không biết khi nào mới khô, nàng xót Từ Hải, thế là quay lại giữ chặt tay không cho hắn lau nữa.
“Quá nửa đêm rồi, huynh nghỉ ngơi đi, tóc ta cứ để đấy, một lát cũng sẽ khô!”
Một tay Thúy Vân thò ra bắt lấy tay Từ Hải, bàn tay nhỏ bé trắng hồng so với làn da ngâm đen của Từ Hải càng nổi bật lên, cả người cứ rúc vào chăn bông, tóc ươn ướt rũ nhẹ xuống, Từ Hải càng nhìn càng thấy yêu không hết, nhịn không được cọ cọ mặt mình vào gò má mũm mĩm của Thúy Vân. Nàng nhân lúc hắn không để ý mà cướp lấy cái khăn trên tay Từ Hải, ấn hắn nằm xuống, bản thân mình thì trèo lên người hắn, tư thế hơi bất nhã nên Từ Hải trợn to mắt nhìn nàng, lắp bắp kinh hãi: “Vân Du, ngươi làm cái gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Từ Hải là sự im lặng của Thúy Vân. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Hải, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve khắp khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị rất đỗi thân thuộc kia khiến Từ Hải đang nằm bên dưới nín cả thở, tim đập ình ịch.
Hai cánh tay nhỏ dừng lại trức ngực Từ Hải, Thúy Vân mím chặt môi, hít sâu vào một hơi: “Từ Hải, ta trở thành người của huynh nhé!”
Bên trong phòng không có tiếng động, chỉ nghe tiếng rì rào của sóng biển đang đập vào mạn thuyền, chốc chốc con thuyền lại hơi nghiêng sang một bên.
Từ Hải co chân giật lùi người lại, Thúy Vân lại không cho, bấu chặt Từ Hải hơn khiến hắn không thể cử động. Từ Hải như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, chỉ thấy hắn thộn mặt ra thật lâu, đầu nghẹo sang một bên, lớp áo bên ngoài bị Thúy Vân cởi xuống lúc nào cũng không hay, tới khi nhận ra thì lúng túng không giữ áo lại được.
Ba lớp áo của Từ Hải, Thúy Vân đã cởi xuống một cái ngoài cùng, lớp thứ hai đang bị nàng dày vò, lớp nội y trong cùng may mắn còn nguyên vẹn. Từ Hải chống cự tới cùng, dùng sức giữ chặt hai tay Thúy Vân lại mới thấy tiểu tử này có chút kì lạ, dường như nói nhiều hơn mọi hôm, trên người lại toát ra mùi rượu, không lẽ khi nãy uống rượu?
Tay Thúy Vân bị nắm đau nên nàng khóc, nước mắt chực rơi ra, Từ Hải vội buông tay, tay vừa được buông, Thúy Vân đã nhảy bổ lên người Từ Hải ngồi lại, tiếp tục lột áo hắn. Không cho Từ Hải kháng cự, Thúy Vân ép người xuống hôn lên môi Từ Hải, trong lúc hôn còn thô bạo cắn hắn đến chảy máu, cắn xong lại nhẹ nhàng mút lấy. Lúc Thúy Vân buông Từ Hải ra, mặt hắn đỏ lự, còn Thúy Vân hài lòng gật gật đầu.
Đầu Từ Hải dựa hẳn vào hõm vai của Thúy Vân, người nàng hơi cứng đờ, cái tay đang nắm tay Từ Hải giữ nguyên như vậy, không khí có hơi mờ ám. Giọng Từ Hải hơi khàn khàn, Thúy Vân cũng không rõ vẻ mặt hắn như thế nào, chỉ nghe hắn hơi ấp úng: “Ngươi bị làm sao vậy? Sao lại muốn thành người của ta?”
Thúy Vân đẩy đầu Từ Hải ra, trong đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm: “Người ta yêu huynh mà...”
Đầu Từ Hải ong lên một cái, choáng váng. Vốn hắn chỉ cần tiểu tử này có chút tình cảm với hắn là đủ rồi, nào ngờ tiểu tử này lại...
Từ Hải cắn chặt răng, gằn giọng hỏi, áp chế cảm giác lâng lâng hạnh phúc trong lòng lại: “Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Chúng ta...”
Không cho Từ Hải nói hết, Thúy Vân lại dùng sức ôm ngang lấy người Từ Hải mà vật hắn ngã ra giường, tay túm lấy lưng quần Từ Hải, bỏ qua giai đoạn, không thèm lột áo nữa. Từ Hải khổ sở giữ lấy lưng quần không cho Thúy Vân lột ra, dây đai trên áo bào do không chịu được sự thô bạo của Thúy Vân đã sớm tuột xuống, vạt áo mở rộng, không có thứ gì cản trở, Thúy Vân sống chết túm ống quần Từ Hải, giật mạnh ra, tới lúc thành công rồi nàng lại sửng sốt: “Vẫn còn á? Vậy thì tiếp tục lột!”
“Vân Du, ngừng tay, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Khung cảnh trên giường rất hỗn độn, Từ Hải nửa nằm nửa ngồi, một tay giữ cái quần cuối cùng trên người, tay kia kéo tay Thúy Vân, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc. Thúy Vân không cử động được thì liều mạng chống cự, vùng vẫy liên tục, cả người bức bối nhất định không chịu đầu hàng, tới khi Từ Hải ôm chặt nàng vào lòng mới ngoan ngoãn nằm yên.
Mặt Từ Hải nóng ran lên, môi mím chặt, mắt hơi mở lớn, lấy hết dũng cảm mà ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi trước mặt mình: “Chúng ta... chúng ta... chuyện đó... Lần đầu hơi khó chịu, sau đó sẽ không sao...”
“Gì mà khó chịu, Từ Hải, huynh nói nhiều quá!”
“Vân Du, ngươi có chắc là muốn như vậy không?”
Thúy Vân rúc vào người Từ Hải, tựa đầu vào lòng hắn, gật gật. Nàng mơ mơ màng màng nhớ tới kiếp trước, nhớ tới vài chuyện không vui của mình, cảm giác buồn bã dâng lên khiến Thúy Vân lặng lẽ rơi lệ: “Từ Hải, ta muốn có con...”
Mặt của Từ Hải bây giờ chỉ có thể dùng mấy chữ “hồng rực rỡ” mà hình dung. Hắn ôm Thúy Vân trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, giọng nói có hơi bất lực: “Vân Du, ta và ngươi đều là nam nhân, ngươi cũng hiểu rõ mà...”
Lúc này Thúy Vân ngáo đá mới sực tỉnh ra, dường như tới tận bây giờ Từ Hải vẫn chưa biết thân phận thật của Thúy Vân thì phải? Nghĩ nàng là nam nhân, vậy chẳng lẽ hắn định...
Khóe môi Thúy Vân giật giật, đầu óc dần tỉnh táo lại, bắt đầu nghịch ngợm muốn chọc ghẹo Từ Hải thêm một hồi nữa. Nàng cười nham nhở: “Vậy bắt Trần Đông cưới vợ sinh con đi, chúng ta bắt con hắn về nuôi! Huynh chịu không!!!”
Từ Hải phì cười, yêu thương vuốt gò má bầu bĩnh của Thúy Vân: “Được, ngươi muốn gì cũng được!”
“Thật sự không hối hận chứ?”
“Thật!!”
Sau một hồi suy nghĩ, Từ Hải không ngượng nữa, giọng nói dứt khoát hơn nhiều, đẩy Thúy Vân ngã xuống giường, mình thì chặn lên không cho nàng ngồi dậy hay đổi ý bỏ trốn: “Ngươi không cần sợ, lên trên đảo rồi sẽ không có ai kì thị đâu, ở đó mọi người suy nghĩ rất thoáng...”
Thúy Vân dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt như người sắp chết vì ngượng của Từ Hải, lại nhìn tới tư thế bây giờ của hai người, không khỏi thở dài. Tên Từ Hải này có phải ngốc quá rồi hay không? Bây giờ Thúy Vân không sợ Thúy Kiều, nàng xác định rõ nàng yêu Từ Hải rồi đương nhiên sẽ không để hắn chết, càng không thể để hắn vào tay người khác, chưa kể là Từ Hải cũng yêu nàng mà!
Sớm muộn Từ Hải cũng sẽ biết sự thật, chỉ là bây giờ nàng cứ muốn trêu chọc Từ Hải! Vui chết đi được!
Thúy Vân không chờ Từ Hải nữa mà chủ động kéo đầu hắn xuống, nhè nhẹ hôn lên môi hắn. Ban đầu chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, càng về sau nụ hôn càng mãnh liệt. Từ Hải hôn đến khi Thúy Vân thở không nổi mới thả nàng ra. Thúy Vân hít lấy một hơi sâu, tay ôm cổ Từ Hải, bây giờ lại tới lượt nàng vùi cả mặt vào cổ Từ Hải, hơi thở vì nụ hôn khi nãy mà vẫn chưa ổn định được, lồng ngực cứ nhấp nhô lên xuống.
Cảm thấy vẫn sợ, sợ tiểu tử này sẽ đổi ý nên Từ Hải lại hỏi: “Chúng ta... có thể chứ?”, đến nỗi Thúy Vân còn phát bực. Từ sau cái hôm nằm mơ thấy Từ Hải chết, Thúy Vân nhận ra, nếu Từ Hải chết thật, khi ấy nàng không biết nàng sẽ sống như thế nào nữa. Ngay cả bây giờ xa Từ Hải nàng còn không nỡ, huống gì...
Lớp áo ngoài của Thúy Vân bị kéo xuống, Từ Hải đặt lên cổ Thúy Vân một nụ hôn khiến cả người nàng cứng lại, gương mặt vẫn không lộ ra ngoài, tay bấu chặt áo của Từ Hải.
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo một cái trình tự hết sức tự nhiên, cho đến khi áo của Thúy Vân bị cởi xuống hết, Từ Hải lại phát hiện ra ngực của nàng quấn một lớp băng dày. Tưởng Thúy Vân bị thương mà giấu mình, Từ Hải vội gỡ lớp băng kia xuống, mỗi một vòng băng được gỡ ra, lồng ngực Thúy Vân lại nhẹ đi. Vòng băng cuối cùng rơi xuống, Từ Hải đực mặt hồi lâu, nhìn mớ vải trên tay mình, sau đó lại nhìn người trong lòng.
Thúy Vân bên kia cũng không yếu thế, người Từ Hải cũng đã bị nàng dày một cách trần trụi, cứ rờ tới rờ lui, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng của Từ Hải. Từ Hải kéo Thúy Vân ra, không cho nàng lẩn trốn nữa thì phát hiện ra gương mặt Thúy Vân bây giờ hây hây hồng, mắt cong lên cười cười với Từ Hải.
“Vân Du... ngươi... là...”
Thúy Vân tỉnh queo gật đầu: “Là nữ nhân!”
Đúng như nàng tưởng tưởng, cái vẻ mặt này của Từ Hải đáng yêu chết đi được. Ánh mắt hắn dại ra, há hốc kinh ngạc, mắt cứ trợn ngược lên nhìn Thúy Vân không dứt.
Điều Thúy Vân không thể ngờ tới chính là Từ Hải không nói không rằng, ngồi bất động hồi lâu, tiếp theo chầm chậm mặc lại quần áo cho Thúy Vân, chỉ là lớp vải băng ngực kia bị hắn ném xuống sàn. Sau khi mặc lại hết quần áo cho Thúy Vân, Từ Hải cũng khoác lại áo, sau đó nhẹ nhàng đặt Thúy Vân nằm xuống, đắp chăn lên cho nàng, đoạn, bước ra ngoài.
Đến lúc nằm xuống giường, Thúy Vân vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn... phản ứng thế này là sao?
Từ Hải bước mấy bước ra tới cửa phòng đã nghe tiếng nghiến răng của Thúy Vân: “Từ Hải, ngươi đứng lại đó...”
Đúng là Từ Hải đứng lại, một bước cũng không đi nhưng lưng vẫn đưa về hướng của Thúy Vân. Dường như nàng hiểu ra chuyện gì đó, cảm giác tủi thân cứ ập tới không dứt được, càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt bắt đầu ứa ra.
“...Lúc nghĩ ta là nam nhân thì đòi làm chuyện xấu xa với ta, bây giờ biết ta là nữ nhân, cái gì huynh cũng thấy cả rồi, vậy mà huynh dám...”
Thúy Vân nấc lên, nói không ra hơi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập không thông của nàng. Từ Hải siết chặt nấm đấm, nhất định không quay đầu lại. Thúy Vân còn tủi thân hơn nữa, nàng hu hu khóc: “Tên khốn nạn huynh, nếu hôm nay bước chân ra khỏi nơi này thì đừng bào giờ nhìn mặt ta nữa!!”
Không thể phủ nhận, lời hăm dọa này của Thúy Vân rất hữu hiệu. Từ Hải quay lại thật, hắn khó khăn bước tới bên giường, thấy nước mắt Thúy Vân cứ thay nhau lăn xuống như thế, trong lòng còn khổ sở hơn Thúy Vân vạn lần. Thúy Vân hất cánh tay muốn lau nước mắt trên mặt mình của Từ Hải ra, trợn mắt trừng hắn, mắt càng mở to, nước mắt rơi càng nhanh.
“Ta...”
“Ta cái gì? Thấy ta không phải nam nhân nên ngươi hối hận rồi phải không? Tức giận lắm đúng không? Vậy thì thả ta về đi, quay lại đất liền, ta tự tìm được đường về...”
Nàng nghẹn lại: “Từ Hải đáng chết, không có huynh ta vẫn sống tốt, hu hu...”
Thúy Vân bưng mặt khóc, Từ Hải không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều, ôm nàng vào lòng rồi siết chặt lại, dỗ dành: “Ngoan, ý ta không phải như thế!”
Thúy Vân vùng vẫy bắt hắn buông tay, Từ Hải không buông, nàng tức giận cắn vào bắp tay hắn một cái bật máu. Từ Hải bị đau vẫn không buông ra, vòng tay còn siết chặt hơn, điều này càng làm cho Thúy Vân tức giận: “Khi nãy định bỏ ra ngoài cơ mà, bây giờ ở đây ôm ta làm cái gì? Ngươi chê ta không phải nam nhân mà...”
“Đồ ngốc, khi trước ta không biết ngươi là nữ nhân...”
“Bây giờ biết là nữ nhân rồi sao lại bỏ đi? Ngươi chê ta cái gì?”
“Ta...”
“Đừng có ngụy biện, ta đây không muốn nghe, bây giờ ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”
Giọng Thúy Vân lạnh như tiền, không biết là đang giận hay đang bình thường, chỉ thấy giọng đều đều không cảm xúc, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt âm u khá đáng sợ.
“Nàng là nữ nhân, làm sao ta có thể làm vậy với nàng?”
Nghe Từ Hải nói xong, một tia sét xẹt ngang qua đầu Thúy Vân đánh tan mọi vọng tưởng về tình yêu tươi sáng giữa nàng và Từ Hải. Hắn không thể... với nữ nhân, vậy hắn thật sự chỉ có thể... với nam nhân?
Vẻ mặt của Thúy Vân nói lên tất cả, Từ Hải thật sự hận không thể bóp chết nàng.
“Ý ta là ta cùng nàng chưa cưới chưa hỏi, nếu như vậy thiên hạ sẽ chê cười gia đình nàng, có hiểu hay không?”
Nghe tới đây, Thúy Vân mới có thể thở ra một hơi. Dạo này đi cùng bọn Đình Trung mãi, thành thử ra nhìn đâu cũng liên tưởng được... Tuy Từ Hải giải thích như vậy nhưng Thúy Vân vẫn không tin lắm, nàng nhíu chặt mày lại: “Liên quan gì? Ta đây đồng ý là được, đã vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lần đầu tiên thấy Thúy Vân chủ động một cách táo bạo như vậy, Từ Hải vội giữ chặt tay không cho nàng làm bậy, khổ sở nói: “Lỡ đâu gia đình của nàng...”
Tay Thúy Vân bịt miệng Từ Hải lại rất đúng lúc, ánh mắt lấp lánh như sao, chắc nịch cong mắt hăm dọa: “Ta quyết định là được rồi, đừng có nói nhiều, hôm nay huynh không muốn, ta càng muốn!”
“Danh tiết của một nữ nhân quan trọng như thế nào, làm sao lại tùy tiện được! Khi nào gặp được song thân của nàng, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta mới...”
“Bọn họ không đồng ý thì sao?”
Từ Hải thở dài thườn thượt: “Nàng không cần nghĩ nhiều, mọi việc vứ để ta lo là được rồi!”
Thúy Vân hừ một tiếng, quay mặt vào trong nằm, mặc kệ cho Từ Hải lay như thế nào cũng không thèm nhìn tới hắn, được một lúc thì siêu lòng, mím môi cảnh cáo Từ Hải: “Bây giờ có còn yêu ta không?”
Từ Hải phì cười, tay kéo Thúy Vân lại ôm vào lòng, nhẹ xoa lưng cho nàng: “Có!”
“Nam cũng yêu, nữ cũng yêu, cuối cùng huynh yêu ai?”
“Ha ha, Vân Du, nam hay nữ gì chẳng phải vẫn là một người sao!”
Thúy Vân ngẩn ra, ngẫm lại mới thấy đúng là nàng suy nghĩ không tới, nãy giờ chỉ toàn hành hạ Từ Hải, môi bẽn lẽn nở nụ cười, tay vòng xuống ôm thắt lưng Từ Hải, đầu dụi dụi vào đấy. Từ Hải thấy nàng chủ động bám riết lấy mình như thế thì vui phơi phới, tay vuốt vuốt lọn tóc của Thúy Vân.
“Nhưng mà... chúng ta ở cùng một phòng thế này có làm sao không?”
Thúy Vân chán nản đập cho Từ Hải một cái, trề môi: “Cứ như ngày trước chưa từng ở cùng phòng ấy, ở cùng phòng có là cái gì, huynh với ta còn ngủ chung một giường.”
Nàng chịu không nổi, ngồi phắt dậy, túm lấy cổ áo của Từ Hải mà kéo: “Huynh đường đường là lãnh đạo cướp biển, vì cớ gì cứ lằng nhằng như nữ nhân vậy?”
“Ta không muốn nàng bị thiệt thòi mà...”
“Phì!!!!”, Thúy Vân cười bất chấp vẻ mặt đen như nhọ nồi của Từ Hải. Không ngờ cướp biển mà cũng lễ tiết như thế! Quan trọng làm gì, miễn Từ Hải có yêu nàng là được rồi!
Thúy Vân lấy ngón tay chọt chọt vào lồng ngực Từ Hải, giọng nói nhỏ như mèo: “Từ Hải, ta kể cho huynh nghe một câu chuyện hơi đáng sợ nhé!”
Từ Hải ừ hử không lên tiếng, gương mặt vùi vào mớ tóc dài của Thúy Vân, mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Thúy Vân bắt đầu bằng một câu chuyện trong quá khứ của nàng...
“Có một tiểu thư là con gái nhỏ của gia đình quyền quý, trong một lần lên chùa cùng với đại tỉ để cầu phước thì gặp được một chuyện. Đại tỉ nàng ấy bị kẻ xấu bắt đi, trong lúc cứu đại tỉ, nàng ấy gặp được một hồn ma của cô gái đã chết, bị chính người yêu của mình giết. Người yêu của cô gái kia là một kẻ buôn bán nội tạng người, giết cô ấy rồi hắn ta lại dùng băng để giữ xác của cô ấy lại...”
Từ Hải hơi sượng người lại, Thúy Vân cười thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp tục: “Người giúp đỡ cô tiểu thư ấy chính là một vị hòa thượng! Vị hòa thượng kia rất giỏi võ công, hạ được tên giết người đang lẩn trốn sống trong chùa bấy lâu nay...”
Gác đầu lên lồng ngực Từ Hải, Thúy Vân ngước mặt lên, tủm tỉm nói với hắn: “Nghe câu chuyện này có quen không hả, Minh Sơn đại sư!”
Từ Hải như không tin vào mắt mình, kéo nàng ngồi dậy, tay túm chặt lấy vai Thúy Vân, mắt trợn to lên: “Vân Du... Thúy Vân?”, chưa ngạc nhiên xong đã tức giận: “Nàng nhận ra ta ngay từ đầu rồi đúng không?”
Thúy Vân gật đầu!
“Nàng... nàng...”
“Bình tĩnh nào! Khi ấy huynh nhận ra ta hay không nhận ra cũng có khác gì đâu!”
Từ Hải không vui xị mặt xuống: “Vân Du, cuối cùng nàng còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Thúy Vân cười: “Gọi ta là Thúy Vân đi!”
Đã hơn nửa đêm, Thúy Vân cùng Từ Hải vẫn còn thức, Từ Hải yên lặng tựa vào đầu giường nghe Thúy Vân nói, Thúy Vân thì thao thao không dứt, đầu gác lên lồng ngực Từ Hải. Dường như hơi men vẫn còn trong người nên Thúy Vân nói xuyên lục địa, đôi lúc Từ Hải cũng không hiểu nàng đang nói gì nhưng vẫn cứ im lặng nghe.
“... Năm đó ta gia đình có biến, đại tỉ phải bán thân để có tiền chuộc phụ thân ra. Tỉ ấy bị người ta bán từ nơi này sang nơi khác, hầu hạ không biết bao nhiêu người, cuối cùng tỉ ấy gặp được một nam nhân yêu tỉ ấy. Thúy Kiều ấy, huynh có nhớ không? Tỉ ấy gặp được một người có ý chí cao lớn tựa đại dương, vững như núi, không ai lay chuyển được, không ngờ sau này người đó lại vì tỉ ấy mà chết... Ta đau khổ lắm, ta không muốn người ấy chết... Huynh biết không, người đó chính là huynh đó Từ Hải...”
Đây cũng chính là thắc mắc Từ Hải mang theo trong người rất lâu rồi. Từ Hải có thể khẳng định, hắn chưa từng có ý nghĩ là yêu Thúy Kiều cô nương, vậy mà Thúy Vân cứ khăng khăng bảo hai người phải yêu nhau, khi ấy nàng hành hạ cả hai không ít. Từ Hải không rõ tại sao lại có chuyện như vậy, nhân tiện lúc này Thúy Vân đang say, hỏi luôn: “Vân Nhi, tại sao nàng cứ bảo ta yêu Thúy Kiều cô nương?”
Nghe Từ Hải gọi mình thân thiết như vậy, Thúy Vân bẽn lẽn dụi dụi đầu vào lồng ngực Từ Hải: “Gì đấy, sao lại gọi là Vân Nhi! Người ta thẹn thùng!”
“Huynh không biết cũng phải! Ta kể huynh nghe nhé, ta sống những hai kiếp người rồi đấy! Kiếp trước... kiếp này!”
“Kiếp trước?”, Từ Hải hắn trước giờ không tin những chuyện ma quái kì lạ, chỉ là lần này do chính miệng Thúy Vân nói, chưa kể trước kia lúc lần đầu gặp ở trên chùa Hổ Bào, hắn không thể nhìn thấy gì trong khi Thúy Vân lại có thể trò chuyện cùng hồn ma người chết, xem ra nàng không nói dối.
“Kiếp trước huynh yêu Thúy Kiều lắm, huynh bất chấp tất cả để mang lại hạnh phúc cho tỉ ấy!...”
Từ Hải nghĩ mình không quan tâm tới chuyện này, thứ mà Từ Hải quan tâm chính là tại sao Thúy Vân lại có thể quay lại trước kia cơ: “Vậy còn nàng, khi ấy nàng thế nào?”
Thúy Vân ngây ngốc ngồi dậy, ngẩn người, ánh mắt vô hồn khiến Từ Hải hơi hốt hoảng, vội giữ chặt lấy tay nàng: “Không nói cũng được, nghỉ ngơi một tí đi.”
Thúy Vân như vậy làm hắn sợ.
Nàng trầm ngâm, cuối cùng vẫn kể, giọng nói hơi ảo não: “Khi ấy ta cưới Kim Trọng, là người yêu của đại tỉ cho trọn vẹn lời hẹn ước của hai người. Kim Trọng tốt với ta lắm, nhưng hắn vẫn yêu đại tỉ, rất yêu tỉ ấy, sau này lúc tìm được đại tỉ về rồi, hai người vẫn rất yêu thương nhau. Ta có thai nhưng không chăm sóc kĩ, lại hay nghĩ lung tung nên không qua khỏi, không hiểu sao chết không chết, lại quay về mười mấy năm trước...”
Từ lúc Thúy Vân bảo nàng đã cưới một người khác, lòng Từ Hải như treo thêm ngàn cân tạ, cổ họng đắng nghét, cảm giác bất an dấy lên thật sự rất mãnh liệt.
Thúy Vân đang u sầu bỗng nhiên tươi tắn lên hẳn: “Nhưng kiếp này vui lắm nhé! Ta được học y thuật này, được sư phụ nhận làm đồ đệ này, được đi rất nhiều nơi!”
Nàng trèo lên ngồi lên đùi Từ Hải, tự vòng tay hắn qua hông mình, cong mắt kể chuyện: “Chưa bao giờ ta ra ngoài xa như thế! Biết bao nhiêu là điều thú vị! Còn có gặp được huynh nữa! Từ Hải à, người ta thật sự rất yêu huynh!”
Trước kia Từ Hải chờ mãi cũng chỉ nhận được vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu chuyện của Thúy Vân, hôm nay lại được tỏ tình, không phải một lần mà tận mấy lần nên Từ Hải cứ ngỡ mình đang nằm mơ, may mắn cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng kéo Từ Hải về hiện tại để hắn biết đây là thực. Hắn đỏ mặt không trả lời, tay vô thức ôm Thúy Vân chặt thêm một tí.
Thúy Vân cười ngất: “Huynh không được chê ta vô dụng nhé! Ta đi đủ nơi để cứu đại tỉ đó, bây giờ cứu được rồi, ta đi với huynh!”
“Vậy người tên Kim Trọng kia... nàng làm sao?”
Ý Từ Hải muốn hỏi, kiếp trước Thúy Vân cưới hắn ta, còn kiếp này thì hắn ta ra sao? Nghe câu hỏi của Từ Hải, Thúy Vân chau mày nghiêm túc trả lời: “Làm sao ta biết, chắc vẫn đang ở kinh thành cùng với cha mẹ ta!”
Từ Hải âm thầm suy nghĩ, xem ra phải giải quyết chuyện này nhanh gọn rồi, cái tên kia, càng nghĩ càng thấy không an tâm, hừm...