Ôi cái lần đầu tiên của anh, để một người xa lạ cướp đi dễ dàng quá... 2cm....tim Đinh Trí Kiệt muốn rớt ra ngoài....thịch thịch.... anh mà cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh khốn đốn này sao... 1,5cm...1cm... thình thịch thình thịch... phản chủ thật rồi... 0,1cm...
Cốp! Trán cô chạm trán anh, cô đứng bật dậy khóe miệng nhếch lên quyến rũ:
-Anh vẫn còn sốt, nghỉ ngơi đi! Tôi gọi bác sĩ.
Câu nói của Châu Vĩ Uyên như sét đánh ngang tai. Phút mê muội, nhất thời, hành động nhỏ của cô sinh ra hiểu nhầm.
-Cô là ai?
-Châu Vĩ Uyên.
-Chúng ta quen nhau không ?
-Tùy anh nghĩ.
-Cô cứu tôi sao ?
-….- Châu Vĩ Uyên nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu- Tôi đang dần hối hận vì giúp anh đấy, thật nhiều chuyện, nếu muốn anh có thể khuất mắt tôi ngay bây giờ...
Tuôn tràng dài trách móc, Châu Vĩ Uyên xoay người bỏ đi. Đinh Trí Kiệt ngỡ cô giận, xuống nước làm hòa:
-Cảm ơn- Hai từ thoát ra, sợi dây vô hình nào đó níu chân. Ngưng vài giây.
-Nếu anh có lòng, tôi xin nhận, chỉ sợ sau này... hối hận không kịp - Lời nói thoảng như gió nhẹ, lọt vào tai Đinh Trí Kiệt khiến anh không khỏi tò mò. Chưa kịp thắc mắc thì cánh cửa khép lại, Châu Vĩ Uyên đã ra ngoài.
"Haizzz…" Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chốc chốc khẽ lên tiếng thở dài đầy ưu tư.
Tám năm trước, nàng công chúa nhỏ anh thầm thương trộm nhớ đột ngột biến mất. Thời gian ngắn sau, mẹ- người phụ nữ đảm đang, hiền dịu, luôn yêu thương, bảo vệ anh- cũng bỏ ba con anh mà theo kẻ khác. Những chuyện tồi tệ xảy ra liên tục, anh rơi vào trầm cảm. Ba anh khi đó, một tay quản lí công ty đang đà xuống dốc, một tay lo cho con trai bị bệnh, nghĩ mà cơ cực biết bao. Bỗng anh nghĩ về cô gái họ Châu. Cô là gì mà khiến tim anh lỗi nhịp ngay từ lần đầu gặp mặt? Tại sao bên cô, anh thấy quen thuộc ấm áp, gặp từ trước ư? Chắc không.
Cũng lâu rồi trái tim hóa băng đá mới có dịp điên loạn, cô là đầu tiên đấy, thật thú vị, nhưng cô có là duy nhất, thì chỉ thời gian mới trả lời được…
Sức khỏe chưa ổn định, vết thương đau nhức, anh chìm vào cơn mê mệt...
_____________________________________________
Biệt thự Evil- Cách bệnh viện Đinh Trí Kiệt nằm không xa- Sự lạnh lẽo bao trùm.
Tiến sâu vào bên trong, đến một căn phòng rộng, thiết kế hiện đại, hai mặt hướng ra ngoài sử dụng kính cường lực.
Người đàn ông trạc tuổi 40 đứng nhìn ra ngoài ánh mắt xa xăm, tay cầm ly cà phê nhấm nháp. Cô gái đứng cạnh, đẹp mĩ miều, cách ăn mặc toát nét cao sang.
-Giữ ngươi bên cạnh quả nhiên có ích, rất được việc, cách tiếp cận... lòng người khó đoán, nguy hiểm hơn ta nghĩ đấy, Huỳnh Tiểu An Nghi!
-Hừ, tôi không xem đó là lời khen, ông cần gì thì nói thẳng, vòng vo tốn sức.
-Vài ngày nữa, ngươi nhập học ở Tourliver, vậy thôi, khởi đầu tốt đẹp!
-Tôi đi đây.
Châu Vĩ Uyên ra khỏi căn phòng, lòng nặng trĩu, đôi lúc, cô tự kinh tởm bản thân, muốn dừng lại, nhưng hình ảnh những người thân yêu cứ lần lượt ngã xuống lại hối lên nỗi quyết tâm trả thù, sải bước thật nhanh. Cô đột ngột dừng lại, trước mặt - thân ảnh sắc lạnh.
"Anh Kai…"
________________________________________________
Cánh đồng đầy hoa oải hương, màu tím thủy chung, dài như vô tận. Hai người đứng đó, gái trước trai sau, cùng hướng ra cánh đồng, nhưng lại theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, vô tình họ tìm ra điểm cắt: "Anh/em..."
Châu Vĩ Uyên mỉm cười nhẹ, nụ cười làm đối phương ngây ngất.
-Anh Kai trước đi!
Hà Thiên Lâm khi không thì nói, lúc bảo nói lại im lặng. Châu Vĩ Uyên chờ đợi, anh vẫn chẳng lên tiếng, đành xoay người, mặt đối mặt: "Anh định nói về việc báo thù của em sao?"
-Ừ...em biết ông ta là người thế nào, tại sao còn cố đâm đầu vào?
-Kai, là do em chọn anh à, em sẽ không thay đổi - Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng trả lời.
-An Nghi...
-Cùng một kiếp người, cao cao tự đại rồi đằng nào chẳng lên voi xuống chó đôi ba lần, luật đời nhân quả, sớm muộn gì cũng phải chịu, em đủ lớn để hiểu, em biết trước hậu quả nhưng vẫn cố làm, quyết định của em là vậy đấy, anh hãy tôn trọng và đừng nói gì nữa- Cô nhìn thẳng vào mắt Hà Thiên Lâm, nói lời rắn chắc. Hà Thiên Lâm tuy là con trai Hà Chí Dũng- kẻ luôn xem cô như nước cờ trong tay, lợi dụng cô để diệt trừ tập đoàn Royal- nhưng luôn một mực yêu thương, nhất nhất bảo vệ cô. Cho đến bây giờ, Châu Vĩ Uyên chỉ tin tưởng mỗi anh, cô sợ sẽ bị lời lẽ của anh thuần phục.
Hà Thiên Lâm bất lực vươn tay ôm cô vào lòng, anh biết có nói cô cũng chẳng nghe, thôi thì trời không chịu đất, đất cũng phải chịu trời. Mấy năm ròng gần gũi, anh hiểu rõ về hoàn cảnh của cô hơn ai hết, thương cô, anh cất trong lòng. Anh biết cô xem anh là anh trai ruột, nói ra chỉ khiến hai bên khó xử.
Chiều tà, ánh hoàng hôn buông nhẹ, đượm buồn. Châu Vĩ Uyên thích ngắm hoàng hôn ở đồng oải hương, nó khiến cô thanh thản.
-Kai, đưa em đến bệnh viện được không? - Cô quay sang Hà Thiên Lâm, ánh mắt long lanh.
-Ừ- Hà Thiên Lâm đồng ý, Châu Vĩ Uyên tít mắt, nhón chân hôn nhẹ vào má anh: "Cảm ơn đã mang em đến đây" rồi vụt chạy. Hà Thiên Lâm từ phía sau mỉm cười bước theo, giá như lúc nào cô gái này cũng đáng yêu vậy thì tốt biết bao.
_____________________________________________________________________
Chiếc Lexus trắng dừng lại trước cổng bệnh viện, Châu Vĩ Uyên vẫy tay tạm biệt, Hà Thiên Lâm cho xe rời đi. Hít một hơi dài, Châu Vĩ Uyên lấy lại bộ mặt lãnh băng, tìm đến phòng hồi sức đặc biệt... Bác sĩ cùng cô y tá đứng thập thò ngoài cửa, không dám vào.
-Có chuyện gì vậy? - Tiếng Châu Vĩ Uyên vang lên khiến hai người "bất chính" kia rợn tóc gáy.
-A, tiểu thư, vị thiếu gia kia đang ngủ, sắp đến giờ thay băng, liệu có cần...- Vị bác sĩ trung niên rụt rè lên tiếng. Y tá trẻ đưa mắt quét một lượt trên người Châu Vĩ Uyên, vô tình chạm mắt sắc, khép nép sau lưng ông bác sĩ.
-Thôi khỏi, đi làm việc khác, chút nữa quay lại- Vĩ Uyên ra lệnh, chỉ có nước làm theo.
Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào...
_____________________________________________________________________
********************************************************
Like & share để nhanh ra chap 4 nhé!
Ôi cái lần đầu tiên của anh, để một người xa lạ cướp đi dễ dàng quá... cm....tim Đinh Trí Kiệt muốn rớt ra ngoài....thịch thịch.... anh mà cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh khốn đốn này sao... ,cm...cm... thình thịch thình thịch... phản chủ thật rồi... ,cm...
Cốp! Trán cô chạm trán anh, cô đứng bật dậy khóe miệng nhếch lên quyến rũ:
-Anh vẫn còn sốt, nghỉ ngơi đi! Tôi gọi bác sĩ.
Câu nói của Châu Vĩ Uyên như sét đánh ngang tai. Phút mê muội, nhất thời, hành động nhỏ của cô sinh ra hiểu nhầm.
-Cô là ai?
-Châu Vĩ Uyên.
-Chúng ta quen nhau không ?
-Tùy anh nghĩ.
-Cô cứu tôi sao ?
-….- Châu Vĩ Uyên nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu- Tôi đang dần hối hận vì giúp anh đấy, thật nhiều chuyện, nếu muốn anh có thể khuất mắt tôi ngay bây giờ...
Tuôn tràng dài trách móc, Châu Vĩ Uyên xoay người bỏ đi. Đinh Trí Kiệt ngỡ cô giận, xuống nước làm hòa:
-Cảm ơn- Hai từ thoát ra, sợi dây vô hình nào đó níu chân. Ngưng vài giây.
-Nếu anh có lòng, tôi xin nhận, chỉ sợ sau này... hối hận không kịp - Lời nói thoảng như gió nhẹ, lọt vào tai Đinh Trí Kiệt khiến anh không khỏi tò mò. Chưa kịp thắc mắc thì cánh cửa khép lại, Châu Vĩ Uyên đã ra ngoài.
"Haizzz…" Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chốc chốc khẽ lên tiếng thở dài đầy ưu tư.
Tám năm trước, nàng công chúa nhỏ anh thầm thương trộm nhớ đột ngột biến mất. Thời gian ngắn sau, mẹ- người phụ nữ đảm đang, hiền dịu, luôn yêu thương, bảo vệ anh- cũng bỏ ba con anh mà theo kẻ khác. Những chuyện tồi tệ xảy ra liên tục, anh rơi vào trầm cảm. Ba anh khi đó, một tay quản lí công ty đang đà xuống dốc, một tay lo cho con trai bị bệnh, nghĩ mà cơ cực biết bao. Bỗng anh nghĩ về cô gái họ Châu. Cô là gì mà khiến tim anh lỗi nhịp ngay từ lần đầu gặp mặt? Tại sao bên cô, anh thấy quen thuộc ấm áp, gặp từ trước ư? Chắc không.
Cũng lâu rồi trái tim hóa băng đá mới có dịp điên loạn, cô là đầu tiên đấy, thật thú vị, nhưng cô có là duy nhất, thì chỉ thời gian mới trả lời được…
Sức khỏe chưa ổn định, vết thương đau nhức, anh chìm vào cơn mê mệt...
_____________________________________________
Biệt thự Evil- Cách bệnh viện Đinh Trí Kiệt nằm không xa- Sự lạnh lẽo bao trùm.
Tiến sâu vào bên trong, đến một căn phòng rộng, thiết kế hiện đại, hai mặt hướng ra ngoài sử dụng kính cường lực.
Người đàn ông trạc tuổi đứng nhìn ra ngoài ánh mắt xa xăm, tay cầm ly cà phê nhấm nháp. Cô gái đứng cạnh, đẹp mĩ miều, cách ăn mặc toát nét cao sang.
-Giữ ngươi bên cạnh quả nhiên có ích, rất được việc, cách tiếp cận... lòng người khó đoán, nguy hiểm hơn ta nghĩ đấy, Huỳnh Tiểu An Nghi!
-Hừ, tôi không xem đó là lời khen, ông cần gì thì nói thẳng, vòng vo tốn sức.
-Vài ngày nữa, ngươi nhập học ở Tourliver, vậy thôi, khởi đầu tốt đẹp!
-Tôi đi đây.
Châu Vĩ Uyên ra khỏi căn phòng, lòng nặng trĩu, đôi lúc, cô tự kinh tởm bản thân, muốn dừng lại, nhưng hình ảnh những người thân yêu cứ lần lượt ngã xuống lại hối lên nỗi quyết tâm trả thù, sải bước thật nhanh. Cô đột ngột dừng lại, trước mặt - thân ảnh sắc lạnh.
"Anh Kai…"
________________________________________________
Cánh đồng đầy hoa oải hương, màu tím thủy chung, dài như vô tận. Hai người đứng đó, gái trước trai sau, cùng hướng ra cánh đồng, nhưng lại theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, vô tình họ tìm ra điểm cắt: "Anh/em..."
Châu Vĩ Uyên mỉm cười nhẹ, nụ cười làm đối phương ngây ngất.
-Anh Kai trước đi!
Hà Thiên Lâm khi không thì nói, lúc bảo nói lại im lặng. Châu Vĩ Uyên chờ đợi, anh vẫn chẳng lên tiếng, đành xoay người, mặt đối mặt: "Anh định nói về việc báo thù của em sao?"
-Ừ...em biết ông ta là người thế nào, tại sao còn cố đâm đầu vào?
-Kai, là do em chọn anh à, em sẽ không thay đổi - Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng trả lời.
-An Nghi...
-Cùng một kiếp người, cao cao tự đại rồi đằng nào chẳng lên voi xuống chó đôi ba lần, luật đời nhân quả, sớm muộn gì cũng phải chịu, em đủ lớn để hiểu, em biết trước hậu quả nhưng vẫn cố làm, quyết định của em là vậy đấy, anh hãy tôn trọng và đừng nói gì nữa- Cô nhìn thẳng vào mắt Hà Thiên Lâm, nói lời rắn chắc. Hà Thiên Lâm tuy là con trai Hà Chí Dũng- kẻ luôn xem cô như nước cờ trong tay, lợi dụng cô để diệt trừ tập đoàn Royal- nhưng luôn một mực yêu thương, nhất nhất bảo vệ cô. Cho đến bây giờ, Châu Vĩ Uyên chỉ tin tưởng mỗi anh, cô sợ sẽ bị lời lẽ của anh thuần phục.
Hà Thiên Lâm bất lực vươn tay ôm cô vào lòng, anh biết có nói cô cũng chẳng nghe, thôi thì trời không chịu đất, đất cũng phải chịu trời. Mấy năm ròng gần gũi, anh hiểu rõ về hoàn cảnh của cô hơn ai hết, thương cô, anh cất trong lòng. Anh biết cô xem anh là anh trai ruột, nói ra chỉ khiến hai bên khó xử.
Chiều tà, ánh hoàng hôn buông nhẹ, đượm buồn. Châu Vĩ Uyên thích ngắm hoàng hôn ở đồng oải hương, nó khiến cô thanh thản.
-Kai, đưa em đến bệnh viện được không? - Cô quay sang Hà Thiên Lâm, ánh mắt long lanh.
-Ừ- Hà Thiên Lâm đồng ý, Châu Vĩ Uyên tít mắt, nhón chân hôn nhẹ vào má anh: "Cảm ơn đã mang em đến đây" rồi vụt chạy. Hà Thiên Lâm từ phía sau mỉm cười bước theo, giá như lúc nào cô gái này cũng đáng yêu vậy thì tốt biết bao.
_____________________________________________________________________
Chiếc Lexus trắng dừng lại trước cổng bệnh viện, Châu Vĩ Uyên vẫy tay tạm biệt, Hà Thiên Lâm cho xe rời đi. Hít một hơi dài, Châu Vĩ Uyên lấy lại bộ mặt lãnh băng, tìm đến phòng hồi sức đặc biệt... Bác sĩ cùng cô y tá đứng thập thò ngoài cửa, không dám vào.
-Có chuyện gì vậy? - Tiếng Châu Vĩ Uyên vang lên khiến hai người "bất chính" kia rợn tóc gáy.
-A, tiểu thư, vị thiếu gia kia đang ngủ, sắp đến giờ thay băng, liệu có cần...- Vị bác sĩ trung niên rụt rè lên tiếng. Y tá trẻ đưa mắt quét một lượt trên người Châu Vĩ Uyên, vô tình chạm mắt sắc, khép nép sau lưng ông bác sĩ.
-Thôi khỏi, đi làm việc khác, chút nữa quay lại- Vĩ Uyên ra lệnh, chỉ có nước làm theo.
Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào...
_____________________________________________________________________
Like & share để nhanh ra chap nhé!