Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào...
Dừng ở cuối giường, nhìn người con trai đang yên giấc. Đinh Trí Kiệt ngủ say như một đứa trẻ, không chút ưu phiền. Làn da trắng, chân mày rậm, cằm V-line,...Trời ban cho anh sự hoàn hảo chẳng ai sánh kịp. Phải, Châu Vĩ Uyên đích thị là sắc nữ, cạnh anh, cô chỉ muốn vồ vập cho thoả lòng, khó khăn lắm mới có thể cưỡng lại, cô mê mẩn đôi mắt nâu sậm thấu tâm can.
Vô thức tiến thêm mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh, tay chống giường, tay đưa lên phẩy phẩy, đùa nghịch đôi môi bạc thần đang khép chặt.Bỗng dưng cô nảy ra ý định cắn nó, cắn cho thứ đỏ mọng, căng tràn kia dập nát, bật máu... Châu Vĩ Uyên đáng yêu, miệng cười toe toét, mắt vẫn chằm chằm nhìn, vươn người về phía Đinh Trí Kiệt. Bất kì thứ gì cô muốn, cô cũng sẽ làm cho kì được. Nhưng khi sắp đạt được mục đích...
"Không thể nào" Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu. Cô vừa định làm gì vậy, thật nhảm nhí, hắn là mục tiêu cần tiếp cận thôi. Tất cả chỉ là giả tạo, làm sao cô có thể.
Dựa người vào ghế, Châu Vĩ Uyên thở dốc, tự răn bản thân "Huỳnh Tiểu An Nghi, nhất định mày phải tỉnh táo, nhất định..."
-Này, cô sao vậy- Đinh Trí Kiệt vừa tỉnh giấc, đập vào mắt là cái cảnh "ân nhân" đang ngồi, tay dập lia lịa đầu lắc lắc không dừng, bất quá anh lên tiếng hỏi, nhỡ cô có bị gì thì còn biết đường cứu chữa.
-A - Cô giật mình đơ người, vừa nãy còn lấm la lấm lét định làm điều điên rồ, giờ bị hỏi vậy, có khác nào ăn trộm bị bắt quả tang, lắp bắp- Anh...anh...
-Cô vừa làm gì mờ ám hay sao mà...
-Ơ...ơ...không...không có gì hết đâu- Đinh Trí Kiệt tỏ giọng nghi ngờ, chưa hết câu thì bị cắt ngang, cô nói, tay không ngừng phụ họa mặt đầy nỗi ngây thơ vô tội. Thử hỏi làm sao kẻ chứng kiến có thể ngưng sặc sụa trong lòng. Hình tượng lạnh lùng chưa dựng được bao lâu đã sụp đổ tan tành. Đinh Trí Kiệt được nước lấn tới:
-Cô nghĩ tôi là ai, định qua...
-Tôi..tôi... - Lại ngắt lời, lần này là khuôn mặt hối lỗi, hai mắt long lanh nhìn xuống đất- Tôi...chỉ...chỉ...
Cộc…cộc… Vị bác sĩ lịch sự gõ cửa. Hai người ngoái nhìn.
-Tiểu thư, đến giờ thay băng cho bệnh nhân- Thần cứu nguy là đây, Châu Vĩ Uyên nhanh chóng chớp thời cơ, giật phao cứu sinh.
-Ông vào đi- Quay lại nói với Đinh Trí Kiệt- Thế nhé, tôi đi mua đồ ăn tối đây! -rồi chạy biến.
Đinh Trí Kiệt nhìn theo bóng dáng hấp tấp, mỉm cười thật thà... Chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười dập tắt.
__________________________________________________________
Khuôn viên bệnh viện
Châu Vĩ Uyên mím môi nhăn mặt, ngồi trên ghế đá, bứt rứt không yên, chốc chốc lại gục mặt xuống.
Hình ảnh cô gái dễ thương ấy lọt vào tầm nhìn của Hà Thiên Lâm, anh khẽ cười, nhanh chân bước đến
-An Nghi sao vậy?
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Châu Vĩ Uyên giương mắt tròn to, nhảy lên ôm lấy cổ anh. Nước mắt từ đâu trào ra.
-Huhu...anh Kai... Em vô dụng quá...huhu... - Chẳng quan tâm đến ánh mắt soi mói của người dưng, Châu Vĩ Uyên khóc to hơn.
-Mít ướt nữa rồi, nín đi anh thương, ngoan nào- Hà Thiên Lâm như người anh thực thụ, vỗ về đứa em gái. Nhẹ nhàng, anh nhấc tay cô, để cô đứng đối diện với mình. Châu Vĩ Uyên không chịu, nhào đến ôm anh, nhất quyết giữ chặt, nức nở.
-Huhu...vô dụng quá, vô dụng quá....
"Haizzz" Hà Thiên Lâm chẳng thể nói nổi đứa nhóc bất trị, để cô muốn làm gì thì làm, lúc bình tĩnh hỏi chuyện sau cũng chưa muộn. Anh chịu là bờ vai cho cô tìm đến mỗi khi cần, chấp nhận hi sinh vì người con gái anh yêu.
Hồi sau, nước mắt đã cạn, Châu Vĩ Uyên vùi đầu vào lòng Hà Thiên Lâm như chú mèo nhỏ muốn được cưng chiều, miệng nhỏ xinh bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện xảy ra với Đinh Trí Kiệt. Sự vô tư của cô bỗng chốc hoá dao găm, xoáy thẳng vào tim Hà Thiên Lâm, cơ hồ, anh lo lắng về ngày Châu Vĩ Uyên thành công, anh sợ, sợ lắm, sợ trái tim bé nhỏ kia, sẽ rung động trước một người, không phải anh.
____________________________________________________________
Đinh Trí Kiệt một mình trong phòng chờ đợi. Dạ dày cồn cào, đau rát, đôi mày nhíu chặt. Sắc mặt anh trở nên xanh xám, đôi môi chuyển màu trắng bệch, vầng trán cao bóng phủ đầy lớp nước trong suốt. Cơn đau dày vò, Đinh Trí Kiệt cắn răng chịu đựng. Cô gái ấy đi mua đồ ăn đã gần hai tiếng. Những ngón chân co lại, cấu chặt vào nhau, mọi thứ ngày càng tồi tệ, anh cần sự giúp đỡ.
Vịn tay vào thành giường cất bước vất vả. Chưa được bao xa, cơn dữ dội lên đến đỉnh điểm, dạ dày bóp chặt, cuộn trào như bị ai đó rạch ra lôi kéo. Giờ đây có muốn hét cũng không thể, Đinh Trí Kiệt ngã khuỵ, quằn quại dưới sàn, trước mắt anh tất cả mờ nhạt, cơn đau lắng xuống chính là lúc hai mi khép lại.
Cửa phòng mở ra...
____________________________________________________________
-Cậu ta sẽ sớm tỉnh thôi, có tiền sử đau dạ dày mà ăn uống sai giờ nên mới xảy ra...- Vị bác sĩ ôn tồn giải thích.
-Tôi hiểu rồi,ông có thể đi làm việc khác- Châu Vĩ Uyên mệt mỏi đuổi khéo.
Đinh Trí Kiệt chưa tỉnh, lỗi là do cô chẳng thể bỏ anh lại một mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Vì anh, cô mới hành hạ cái bao tử đang réo rắt. Miếng ngon sắp vào miệng chợt nhớ đến kẻ trông chờ, mất lịch sự chào biệt Hà Thiên Lâm, hồng hộc chạy đến, đâu có sung sướng gì. Đinh Trí Kiệt hôn mê vẫn là ngủ, cô bụng đói mà phải lo cho anh. Chưa kể cái nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của anh khiến cô khổ sở, nhìn vào thì khó cưỡng lại, không nhìn thì toàn thân bối rối. Bất quá, bất quá, cô quyết sau này phải ngược anh, ngược cho đến khốn cùng mà cầu xin tha tội. Tưởng tượng đến “viễn cảnh huy hoàng”, Châu Vĩ Uyên sung sướng hả dạ.
-Đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi- Đinh Trí Kiệt mê man nói sảng. Môi mấp máy, mặt đáng thương. Châu Vĩ Uyên nắm lấy tay anh.Tay anh lạnh lắm, khiến cô rùng mình.
................................
Đã một giờ sáng, anh chưa tỉnh, cô gật gù, hai mi như lò xo, càng kéo ra, càng dính lại, không thể chịu nổi nữa rồi. Bất chấp tất cả, phải ngủ thôi.
................................
Đinh Trí Kiệt mở mắt, dạ dày còn rát. Anh khẽ cựa, phát hiện tay bị giữ chặt. Ánh đèn bên ngoài hắt vào đủ để anh nhận ra người đang gục bên cạnh.
-Này, này - Đinh Trí Kiệt lay lay Châu Vĩ Uyên.
-Hửm…ừm ừm…gì vậy?- Cô giật mình. Điệu bộ dễ thương khiến anh không thể kìm lòng mà bật cười
-Ừm…à… tỉnh rồi hả?...vậy tôi về đây- Châu Vĩ Uyên tự vỗ vỗ vào đầu, xiêu vẹo định ra ngoài.
-Biết mấy giờ rồi không? Quay lại đi!
-Vậy hả?- Trong cơn thèm ngủ, Châu Vĩ Uyên vội vàng trèo lên giường với... Đinh Trí Kiệt. Mặc cho sự bất ngờ của anh, cô nhanh chóng chìm vào mơ màng.
Liệu ngày mai, khi thức dậy, sẽ là cảnh sắc xuân gì đây?
Châu Vĩ Uyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào...
Dừng ở cuối giường, nhìn người con trai đang yên giấc. Đinh Trí Kiệt ngủ say như một đứa trẻ, không chút ưu phiền. Làn da trắng, chân mày rậm, cằm V-line,...Trời ban cho anh sự hoàn hảo chẳng ai sánh kịp. Phải, Châu Vĩ Uyên đích thị là sắc nữ, cạnh anh, cô chỉ muốn vồ vập cho thoả lòng, khó khăn lắm mới có thể cưỡng lại, cô mê mẩn đôi mắt nâu sậm thấu tâm can.
Vô thức tiến thêm mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh, tay chống giường, tay đưa lên phẩy phẩy, đùa nghịch đôi môi bạc thần đang khép chặt.Bỗng dưng cô nảy ra ý định cắn nó, cắn cho thứ đỏ mọng, căng tràn kia dập nát, bật máu... Châu Vĩ Uyên đáng yêu, miệng cười toe toét, mắt vẫn chằm chằm nhìn, vươn người về phía Đinh Trí Kiệt. Bất kì thứ gì cô muốn, cô cũng sẽ làm cho kì được. Nhưng khi sắp đạt được mục đích...
"Không thể nào" Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu. Cô vừa định làm gì vậy, thật nhảm nhí, hắn là mục tiêu cần tiếp cận thôi. Tất cả chỉ là giả tạo, làm sao cô có thể.
Dựa người vào ghế, Châu Vĩ Uyên thở dốc, tự răn bản thân "Huỳnh Tiểu An Nghi, nhất định mày phải tỉnh táo, nhất định..."
-Này, cô sao vậy- Đinh Trí Kiệt vừa tỉnh giấc, đập vào mắt là cái cảnh "ân nhân" đang ngồi, tay dập lia lịa đầu lắc lắc không dừng, bất quá anh lên tiếng hỏi, nhỡ cô có bị gì thì còn biết đường cứu chữa.
-A - Cô giật mình đơ người, vừa nãy còn lấm la lấm lét định làm điều điên rồ, giờ bị hỏi vậy, có khác nào ăn trộm bị bắt quả tang, lắp bắp- Anh...anh...
-Cô vừa làm gì mờ ám hay sao mà...
-Ơ...ơ...không...không có gì hết đâu- Đinh Trí Kiệt tỏ giọng nghi ngờ, chưa hết câu thì bị cắt ngang, cô nói, tay không ngừng phụ họa mặt đầy nỗi ngây thơ vô tội. Thử hỏi làm sao kẻ chứng kiến có thể ngưng sặc sụa trong lòng. Hình tượng lạnh lùng chưa dựng được bao lâu đã sụp đổ tan tành. Đinh Trí Kiệt được nước lấn tới:
-Cô nghĩ tôi là ai, định qua...
-Tôi..tôi... - Lại ngắt lời, lần này là khuôn mặt hối lỗi, hai mắt long lanh nhìn xuống đất- Tôi...chỉ...chỉ...
Cộc…cộc… Vị bác sĩ lịch sự gõ cửa. Hai người ngoái nhìn.
-Tiểu thư, đến giờ thay băng cho bệnh nhân- Thần cứu nguy là đây, Châu Vĩ Uyên nhanh chóng chớp thời cơ, giật phao cứu sinh.
-Ông vào đi- Quay lại nói với Đinh Trí Kiệt- Thế nhé, tôi đi mua đồ ăn tối đây! -rồi chạy biến.
Đinh Trí Kiệt nhìn theo bóng dáng hấp tấp, mỉm cười thật thà... Chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười dập tắt.
__________________________________________________________
Khuôn viên bệnh viện
Châu Vĩ Uyên mím môi nhăn mặt, ngồi trên ghế đá, bứt rứt không yên, chốc chốc lại gục mặt xuống.
Hình ảnh cô gái dễ thương ấy lọt vào tầm nhìn của Hà Thiên Lâm, anh khẽ cười, nhanh chân bước đến
-An Nghi sao vậy?
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Châu Vĩ Uyên giương mắt tròn to, nhảy lên ôm lấy cổ anh. Nước mắt từ đâu trào ra.
-Huhu...anh Kai... Em vô dụng quá...huhu... - Chẳng quan tâm đến ánh mắt soi mói của người dưng, Châu Vĩ Uyên khóc to hơn.
-Mít ướt nữa rồi, nín đi anh thương, ngoan nào- Hà Thiên Lâm như người anh thực thụ, vỗ về đứa em gái. Nhẹ nhàng, anh nhấc tay cô, để cô đứng đối diện với mình. Châu Vĩ Uyên không chịu, nhào đến ôm anh, nhất quyết giữ chặt, nức nở.
-Huhu...vô dụng quá, vô dụng quá....
"Haizzz" Hà Thiên Lâm chẳng thể nói nổi đứa nhóc bất trị, để cô muốn làm gì thì làm, lúc bình tĩnh hỏi chuyện sau cũng chưa muộn. Anh chịu là bờ vai cho cô tìm đến mỗi khi cần, chấp nhận hi sinh vì người con gái anh yêu.
Hồi sau, nước mắt đã cạn, Châu Vĩ Uyên vùi đầu vào lòng Hà Thiên Lâm như chú mèo nhỏ muốn được cưng chiều, miệng nhỏ xinh bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện xảy ra với Đinh Trí Kiệt. Sự vô tư của cô bỗng chốc hoá dao găm, xoáy thẳng vào tim Hà Thiên Lâm, cơ hồ, anh lo lắng về ngày Châu Vĩ Uyên thành công, anh sợ, sợ lắm, sợ trái tim bé nhỏ kia, sẽ rung động trước một người, không phải anh.
____________________________________________________________
Đinh Trí Kiệt một mình trong phòng chờ đợi. Dạ dày cồn cào, đau rát, đôi mày nhíu chặt. Sắc mặt anh trở nên xanh xám, đôi môi chuyển màu trắng bệch, vầng trán cao bóng phủ đầy lớp nước trong suốt. Cơn đau dày vò, Đinh Trí Kiệt cắn răng chịu đựng. Cô gái ấy đi mua đồ ăn đã gần hai tiếng. Những ngón chân co lại, cấu chặt vào nhau, mọi thứ ngày càng tồi tệ, anh cần sự giúp đỡ.
Vịn tay vào thành giường cất bước vất vả. Chưa được bao xa, cơn dữ dội lên đến đỉnh điểm, dạ dày bóp chặt, cuộn trào như bị ai đó rạch ra lôi kéo. Giờ đây có muốn hét cũng không thể, Đinh Trí Kiệt ngã khuỵ, quằn quại dưới sàn, trước mắt anh tất cả mờ nhạt, cơn đau lắng xuống chính là lúc hai mi khép lại.
Cửa phòng mở ra...
____________________________________________________________
-Cậu ta sẽ sớm tỉnh thôi, có tiền sử đau dạ dày mà ăn uống sai giờ nên mới xảy ra...- Vị bác sĩ ôn tồn giải thích.
-Tôi hiểu rồi,ông có thể đi làm việc khác- Châu Vĩ Uyên mệt mỏi đuổi khéo.
Đinh Trí Kiệt chưa tỉnh, lỗi là do cô chẳng thể bỏ anh lại một mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Vì anh, cô mới hành hạ cái bao tử đang réo rắt. Miếng ngon sắp vào miệng chợt nhớ đến kẻ trông chờ, mất lịch sự chào biệt Hà Thiên Lâm, hồng hộc chạy đến, đâu có sung sướng gì. Đinh Trí Kiệt hôn mê vẫn là ngủ, cô bụng đói mà phải lo cho anh. Chưa kể cái nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của anh khiến cô khổ sở, nhìn vào thì khó cưỡng lại, không nhìn thì toàn thân bối rối. Bất quá, bất quá, cô quyết sau này phải ngược anh, ngược cho đến khốn cùng mà cầu xin tha tội. Tưởng tượng đến “viễn cảnh huy hoàng”, Châu Vĩ Uyên sung sướng hả dạ.
-Đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi- Đinh Trí Kiệt mê man nói sảng. Môi mấp máy, mặt đáng thương. Châu Vĩ Uyên nắm lấy tay anh.Tay anh lạnh lắm, khiến cô rùng mình.
................................
Đã một giờ sáng, anh chưa tỉnh, cô gật gù, hai mi như lò xo, càng kéo ra, càng dính lại, không thể chịu nổi nữa rồi. Bất chấp tất cả, phải ngủ thôi.
................................
Đinh Trí Kiệt mở mắt, dạ dày còn rát. Anh khẽ cựa, phát hiện tay bị giữ chặt. Ánh đèn bên ngoài hắt vào đủ để anh nhận ra người đang gục bên cạnh.
-Này, này - Đinh Trí Kiệt lay lay Châu Vĩ Uyên.
-Hửm…ừm ừm…gì vậy?- Cô giật mình. Điệu bộ dễ thương khiến anh không thể kìm lòng mà bật cười
-Ừm…à… tỉnh rồi hả?...vậy tôi về đây- Châu Vĩ Uyên tự vỗ vỗ vào đầu, xiêu vẹo định ra ngoài.
-Biết mấy giờ rồi không? Quay lại đi!
-Vậy hả?- Trong cơn thèm ngủ, Châu Vĩ Uyên vội vàng trèo lên giường với... Đinh Trí Kiệt. Mặc cho sự bất ngờ của anh, cô nhanh chóng chìm vào mơ màng.
Liệu ngày mai, khi thức dậy, sẽ là cảnh sắc xuân gì đây?