Lục Trì Dự vươn tay gắp thức ăn, nếm thử thì vẫn là hương vị dễ chịu như thường ngày.
Hách Điềm thấy hắn ăn một lát mà biểu hiện vẫn bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ lỡ như lát nữa tiên sinh có nếm ra gì lạ thì nói là thêm gia vị mới vậy. Nói thì nói vậy nhưng Hách Điềm chưa từng lừa gạt ai nên hồi hộp cứ hiện rõ trên mặt. Vết thương trên cổ tay khép miệng rất nhanh, với lại chắc tiên sinh sẽ không nghĩ cậu lấy máu để nấu ăn đâu, nghĩ vậy Hách Điềm mới an ủi bản thân bình tĩnh một chút.
Bị ánh mắt đầy khó hiểu của tiên sinh liếc sang, con thỏ nhỏ trong lòng Hách Điềm lại bắt đầu lo lắng điên cuồng chạy loạn, chỉ thấy bản thân như muốn thăng thiên lập tức.
Cậu biểu hiện rõ ràng đến vậy, Lục Trì Dự làm sao có thể không để ý tới. Nhóc con này căn bản không giấu giếm được chuyện gì trong lòng. Hắn đúng là cũng hơi tò mò rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại chột dạ như thế.
Lục Trì Dự đang định trêu chọc một chút thì bỗng cảm thấy có một luồng nhiệt từ trong bụng truyền đến toàn thân, như một dòng suối trong vắt đang gột rửa toàn bộ cơ thể. Hắn thoải mái tới mức rêи ɾỉ vài tiếng, sức mạnh không biết từ đâu ra này chạy quanh cơ thể vài vòng vẫn chưa dừng lại, ngừng lại trên chân của hắn hồi lâu. Dần dần Lục Trì Dự cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên, có loại cảm giác ăn no, cuối cùng nó hoàn toàn tan biến, toàn bộ rơi vào vị trí ban đầu.
"..."
Hách Điềm vẫn luôn im lặng quan sát tình hình của tiên sinh. Cậu thấy có vẻ nó có tác dụng còn rất vui, muốn hỏi tiên sinh cảm thấy như thế nào, lại lo làm vậy thì có thể bị lộ hay không, tức khắc rối rắm một hồi.
Nhưng một lúc sau vẫn không thấy tiên sinh nói chuyện, mặt đỏ bừng hơi khác thường, tim Hách Điềm lỡ một nhịp, chẳng lẽ máu của cậu thật sự có tác dụng phụ hay sao!
"Tiên sinh! Ngài thấy thế nào rồi?"
Cậu đến gần Lục Trì Dự, tay vừa chạm vào lưng liền thấy cơ bắp rắn chắc dưới tay hơi run rẩy một chút.
"Không sao, đưa tôi về phòng trước đã". Giọng của Lục Trì Dự khàn bất thường.
Cậu ngồi xuống ngửa đầu nhìn sắc mặt Lục Trì Dự, thấy hắn không chỉ đỏ mặt mà còn chảy mồ hôi: "Tiên sinh thật sự không sao chứ? Ngài đừng làm tôi sợ". Giọng Hách Điềm run run, còn mang theo âm mũi, cậu chán nản tự trách bản thân tại sao phải tự quyết định.
Lục Trì Dự lắc đầu, thái dương chảy mồ hôi, mà lúc này tay Hách Điềm vẫn còn đặt trên lưng hắn, cố gắng vỗ nhẹ để hắn thả lỏng.
Nhưng làm vậy cũng không khiến hắn dễ chịu. Lục Trì Dự cảm nhận được thứ giữa hai chân càng hưng phấn hơn, buộc phải chịu đựng, cả người lại căng ra, nói với Hách Điềm lần nữa: "Cậu đưa tôi về phòng trước đi."
"Ồ... Vâng". Hách Điềm đang rất luống cuống, Lục Trì Dự lại bảo cậu làm như vậy thì cậu liền làm theo, vội vã mà đẩy hắn về phía thang máy lên lầu.
Sau khi vào phòng, Hách Điềm còn muốn ở lại, cậu thấy tình hình của tiên sinh liền cảm thấy rất đáng sợ. Đều tại mình, nghĩ vậy mắt cậu liền đỏ hoe.
Lục Trì Dự vào phòng thì thở một hơi, ngẩng đầu lên lại thấy khóe mắt Hách Điềm đỏ lên mắt ngập nước có vẻ không ổn.
"..."
Vì nghĩ cho an toàn của người mình, hắn nói: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Nhưng mà tiên sinh ở một mình không sao chứ?" Hách Điềm vẫn lo lắng.
"Đi nhanh!" Lục Trì Dự gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói câu này, bụng dưới như muốn nổ tung.
"A vâng ạ!" QAQ
Hách Điềm bị tiên sinh hung dữ đuổi ra khỏi phòng đành ngồi xổm xuống ôm đầu gối trước cánh cửa đóng chặt. Cậu vừa sợ lại vừa lo, mắt mũi đều đỏ lên, không nói câu nào chờ tiên sinh đi ra.
Cậu nghe tiếng khóa cửa sau lưng, nghĩ thầm có phải tiên sinh ghét cậu hay không ha. Càng nghĩ càng xót xa, nước mắt vốn khó kiềm lại mãnh liệt trào ra vừa khóc vừa xoa mắt, nghĩ bụng, mi là đồ dâu tây hư, hại tiên sinh như vậy, lại còn khóc, khóc có ích lợi gì! Dâu tây vô dụng!
Mà Lục Trì Dự khóa cửa chắc chắn Hách Điềm sẽ không vào lại lo lắng đi vào phòng tắm.
Ngồi trên thiết bị tắm rửa đặc biệt, anh thở dốc cầm nơi nào đó, bắt đầu giải tỏa cho mình, mồ hôi theo động tác xẹt qua cơ bụng rắn chắc, rồi dần ẩn vào chỗ lõm.
Rõ ràng là điều hòa làm cho nhiệt độ thích hợp, nhưng trên cửa kính lại dần nổi lên sương, tiếng động yếu ớt trong phòng tắm kéo dài bao lâu, Hách Điềm ngoài cửa cũng chờ lâu như vậy.
Nước mắt Hách Điềm đã ngừng, lúc này tay vòng qua đầu gối cẩn thận nghe tiếng động bên trong, thầm nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra thì dù có chọc giận tiên sinh thì cậu cũng sẽ đi vào. Đợi hồi lâu mà bên trong vẫn rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào tức là không có điều bất trắc gì, nhưng Hách Điềm lại nghĩ có lẽ tiên sinh đã ngất rồi ấy chứ.
Đang lúc Hách Điềm đang đấu tranh tâm lý dữ dội, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Hách Điềm đang dựa vào ván cửa suýt nữa ngã về sau, lại bất ngờ được một bàn tay kéo lên. Cậu quay lại, thấy tiên sinh đang khom người đỡ cậu, Hách Điềm vội vàng đứng lên.
"Tiên sinh thấy thế nào rồi?" Hách Điềm để ý Lục tiên sinh đã thay quần áo, tóc dính một ít hơi nước.
Lục Trì Dự nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu.
Hách Điềm cảm thấy ánh mắt tiên sinh rất đáng sợ, ngài ấy nhất định rất tức giận.
"Tiên sinh?" Hách Điềm cực kỳ lo lắng.
"Cậu đã cho tôi ăn gì?"
Đầu óc Hách Điềm quay cuồng, lý do chuẩn bị từ trước đều không nói ra được.
"Tôi..."
Nhớ lại đối thoại hôm qua, câu hỏi lạ lùng cùng điều khác thường hôm nay, Lục Trì Dự lờ mờ đoán được Hách Điềm đã làm gì đó để mình khỏi nhanh hơn, nhất định là bỏ gì đó vào đồ ăn rồi. Vốn dĩ hắn có thể xem trực tiếp qua camera, Hách Điềm hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của camera, tất nhiên sẽ không nghĩ tới trốn theo dõi mà làm điều gì đó, nhưng bây giờ hắn lựa chọn hỏi trực tiếp Hách Điềm.
Thật ra vật không biết tên kia vào bụng mang hiệu quả rất tốt, chỉ là tốt quá rồi. Sau khi giải quyết tinh lực dư thừa, cả người Lục Trì Dự lúc này đều dễ chịu, cơ thể cũng nhẹ nhàng rất nhiều, trên đùi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực.
"Hôm nay không phải là nước bọt, là cái gì?"
Nghe được hai từ nước bọt, Hách Điềm đột nhiên run lên, sợ hãi nhìn về phía Lục tiên sinh, trong mắt tràn đầy vẻ không tin và hoảng hốt lo sợ, như con thỏ bị dọa sợ hãi, đôi mắt hồng hồng to tròn.
Trong đầu Hách Điềm chỉ có ba chữ lớn, xong đời rồi!
Cậu biết con người không thích nước bọt của người khác, tiên sinh phát hiện rồi, cậu xong rồi.
Thấy dáng vẻ không còn hy vọng của Hách Điềm, Lục Trì Dự dằn xuống xúc động muốn an ủi cậu, tiếp tục nghiêm khắc hỏi: "Từ đầu cậu bảo là thức uống vị dâu cũng là nói dối phải không?"
Chuyện tới nước này rồi, Hách Điềm đã không thể giải thích nữa, vì những điều này đều là sự thật, rưng rưng gật gật đầu.
Tiên sinh chắc là sẽ không tha thứ cho sự lừa dối của cậu, cậu lập tức phải chạy đi ngay. Dù biết bản thân sớm phải đi, nhưng bây giờ bị đuổi đi vẫn làm cậu rất đau lòng.
Đôi mắt ầng ậng nước cuối cùng cũng không chịu được, bỗng mãnh liệt rơi xuống, nhưng Hách Điềm không dám khóc thành tiếng. Là cậu gạt người ta, đáng lẽ không nên khóc.
Lục Trì Dự nhìn vậy, tim thắt chặt lại đau đớn, nhưng vẫn tàn nhẫn hỏi một câu cuối cùng:
"Cậu không phải là người đúng không?"
Bản edit chỉ được đăng trên truyenwiki.com Mirabel_ và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.