Đây không phải là lần đầu Lục Trì Dự gặp loại tình huống này. Hắn dừng một chút, bất giác rời tầm mắt, khóe mắt liếc thấy mảng lớn dấu vết nhìn mà đau lòng trên người Hách Điềm lại không thể mặc kệ.
"Giờ còn đau không?"- Hắn cố gắng dừng mắt trên vết thương, kết quả phát hiện dường như càng gay go hơn.
Nhiệt độ trong xe rất ổn định, Hách Điềm cảm thấy cực kỳ dễ chịu không nhịn được mà nheo mắt. Vết thương trên người chỉ cần không nhúc nhích sẽ không thấy quá đau, vì thế liền lắc đầu.
"Để tôi xem".
"Ồ".
Lục Trì Dự bình tĩnh, bảo Hách Điềm giang hai tay, xoay người. Hách Điềm đều ngoan ngoãn nghe theo, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo xoay người thì xoay người. Lục Trì Dự kiểm tra cẩn thận, phát hiện quả thật không nghiêm trọng, trừ một chỗ trên bụng thì tất cả đều là trầy da.
"Tiên sinh, chỗ này có hơi đau, tôi có thể nằm xuống không?"- Hách Điềm chỉ bụng dưới bằng phẳng, mở to đôi mắt trong sáng nhìn về phía hắn xin phép. Lục Trì Dự nhìn theo ngón tay cậu, không cẩn thận liền thấy nơi nào đó... Ồ, màu hồng mềm mại. Sau khi nhận ra được mình đang đánh giá cái gì, mặt Lục Trì Dự tức khắc đen như đáy nồi.
Hách Điềm thấy sắc mặt hắn khó coi, hơi hồi hộp, ngửa đầu nhìn hắn: "Không thể sao..."
Bắt gặp ánh mắt dè dặt tràn đầy tin tưởng kia trong lòng Lục Trì Dự liền khinh bỉ bản thân. Hắn điều chỉnh vẻ mặt:
"Có thể, nằm xuống đi..."
Hách Điềm được cho phép yên tâm mà nằm ngả về phía sau, rồi nhẹ nhàng gối đầu lên đùi Lục Trì Dự.
Lục Trì Dự không kịp đề phòng đã bị gối lên: "..."
Nếu không phải biết rõ suy nghĩ đơn giản của nhóc kia, dưới tình huống không gian trong xe đủ lớn mà lựa chọn như thế thì Lục Trì Dự đã cho rằng đây là hành động quyến rũ.
Hách Điềm gối lên đùi tiên sinh, sợi tóc mềm mại lộn xộn rơi trên trán. Có vài sợi rơi vào mắt quấn quýt với lông mi, ngứa, cậu chớp mắt, không rơi, vươn tay ra phủi lại bị rơi vào lại, "ưm" một tiếng, dứt khoát nắm chân tiên sinh vùi mặt vào.
Yên lặng.
Cậu im lặng nhưng Lục Trì Dự thì không dễ chịu gì. Không chỉ là xúc cảm nơi chạm nhau tê dại, mà còn có thể nhìn thấy xương quai xanh lõm xuống và bờ vai tròn trịa từ góc nhìn của hắn, cũng như phần lưng và đôi chân dài. Nhưng hắn cũng không ngăn cản mà rời tầm mắt.
Xe chạy vào nội thành, những tòa nhà cao tầng chặn ánh mặt trời làm trong xe trở nên tối mờ yên lặng. Trên đùi lan ra vệt ẩm, Lục Trì Dự cúi đầu nhìn Hách Điềm đang vùi đầu bất động, ánh mắt dịu dàng vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cậu.
Cảm nhận được vỗ về, giọng nói truyền từ giữa hai chân: "Tiên sinh ơi, tôi vô dụng quá phải không ạ?"
"Sao lại thế?"
Hách Điềm nắm chặt quần của tiên sinh không nói gì, vừa rời đi lại gặp phải chuyện này, cậu hoàn toàn không đề phòng. Cũng như trước đây, nếu không có chị Quế Hoa trợ giúp, cậu sẽ ra sao, hiện giờ không thể tìm ra biện pháp tự cứu bản thân trong lòng đã bắt đầu dao động.
Lục Trì Dự nhìn Hách Điềm gối lên đùi hắn vẫn không nhúc nhích, im lặng một lát: "Xin lỗi cậu".
"Tiên sinh?"
Hắn xoa mái tóc mềm mại của Hách Điềm: "Cậu không phải vô dụng, là lỗi của tôi". Hách Điềm vốn không cần chịu trận tai bay vạ gió này. Nếu không phải hắn buông lỏng cảnh giác, nếu không phải hắn nhất thời mệt mỏi mặc kệ bọn họ, nếu không phải hắn chậm chạp kéo dài vạch trần sự thật độc ác.
Hách Điềm không hiểu ý của tiên sinh, tiên sinh đâu có sai gì đâu, nhưng cậu có thể cảm thấy tâm trạng của tiên sinh không tốt lắm nên yên lặng nằm xuống không nhúc nhích.
Chiếc xe lái ra khỏi bóng tối, ánh sáng lộ ra từ khe hở rõ ràng bị dập tắt, dừng trên tóc Hách Điềm, cũng dừng trên đôi tay đang khẽ vuốt của Lục Trì Dự.
"Cậu muốn làm gì? Tôi đi với cậu".
Hách Điềm từ trên đùi ngửa đầu lên, quầng sáng trên sợi tóc cũng di chuyển theo, cậu khó khăn nâng cằm lên: "Tiên sinh?". Bốn mắt đối diện nhau, Lục Trì Dự thấy được sự mờ mịt không dám tin tưởng trong mắt cậu.
"Tôi đi với cậu".
Quyết định này làm Hách Điềm choáng váng: "Nhưng tại sao? Tiên sinh sao lại tốt với tôi như thế?". Sau khi trải qua đủ loại ác ý từ con người, Hách Điềm đã hiểu mọi người không phải là giúp người không vụ lợi, tràn ngập thiện chí, người tốt giống chị Quế Hoa chỉ có một ít thôi, tiên sinh cũng là một người tốt như vậy. Nhưng mà mỗi người đều có chuyện riêng phải làm, chị Quế Hoa cũng bận bịu với sự nghiệp riêng, tại sao tiên sinh phải làm tới bước này cơ chứ?
Tại sao? Thật ra Lục Trì Dự cũng không rõ, chỉ là lúc ở chung với Hách Điềm, hắn có thể có được bình yên chân chính. Vốn cho rằng Hách Điềm đi rồi sẽ không ảnh hưởng lớn tới hắn, nhưng lúc biết được Hách Điềm bị bắt đi, lúc đi vào ga ra tối tăm ấy nghĩ đến nhóc con này có thể đã bị người ta giẫm nát không còn xương, khi đó hắn thực sự sợ, thậm chí là hoảng sợ.
Cho nên vẫn là nuôi bên người đi, hắn thật sự không yên lòng về Hách Điềm. Nhưng nếu nói hắn có ý nghĩ không an phận gì với Hách Điềm... Lục Trì Dự kiên quyết phủ nhận. Hách Điềm cái gì cũng không hiểu, như một đứa trẻ, hắn chỉ là muốn bảo về đứa nhỏ này.
Nhưng những lời này không cần phải nói, Lục Trì Dự giải thích cho Hách Điềm: "Muốn cậu chữa chân của tôi nhanh chút".
"Là như vậy ạ". Mắt Hách Điềm sáng lên.
Tiếng hân hoan này, là vừa có thể chữa chân cho tiên sinh, vừa có thể đi tìm yêu quái. Cơ mà...
"Tiên sinh không lo/ làm chuyện của mình sao?"
Lục Trì Dự nhìn một chỗ, rũ mắt nói: "Gần đây không bận chuyện gì cả?"- Thật ra là có, nhưng không ảnh hưởng tới việc hắn ra ngoài.
"Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn tiên sinh!"
Thấy Hách Điềm cười đến đuôi mắt rực rỡ nhưng khó nén mệt mỏi, Lục Trì Dự xoa tóc của cậu: "Nằm nghỉ đi, tới rồi tôi gọi cậu".
"Vâng".
Hách Điềm mềm mại đáp lời, ngoan ngoãn nằm xuống. Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt khi chữa trị thân thể ập đến, mí mắt Hách Điềm nặng trĩu, rũ xuống vài lần rồi gối đầu Lục Trì Dự mà ngủ.
Lục Trì Dự chờ cậu ngủ say mới cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
"Khương Nguyên, giúp tôi bán cổ phần đi".
Khương Nguyên đầu kia sợ tới mức đỡ mắt kính.
"Lục tổng? Ngài nghiêm túc sao?"
"Ừ, hôm nay tôi đã đồng ý chuyển cổ phần cho Lục Chấn Hưng, nhưng còn chưa đủ, liên hệ Triệu Dịch giúp tôi".
Nghe được tên Triệu Dịch này, Khương Nguyên nheo mắt. Công ty của Triệu Dịch có vài sản nghiệp trùng ngành với Lục thị, tuy danh hiệu không hơn đối diện nhau, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa năm trước vì giành thị trường mà đối đầu, đây là...?
Trong lòng anh hiểu rõ Lục Trì Dự chắc chắn không phải đơn giản muốn bán cổ phần, liền không nhiều lời: "Tôi hiểu rồi". Lão già Lục Chấn Hưng kia, xem ra nhảy nhót không được lâu nữa.
Muốn làm cho thứ gì diệt vong, trước tiên làm nó trở nên điên cuồng.
Lục Trì Dự nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã là một mảnh trấn tĩnh. Cúi đầu nhìn Hách Điềm đang ngủ say, nhịn không được vươn tay vuốt ve phần lưng của cậu. Vốn đơn giản là một động tác vỗ về ngủ cho trẻ nhỏ, nhưng chạm vào da thịt mịn màng xinh đẹp làm sắc mặt hắn hơi thay đổi vội vã thu tay.
Sau khi ánh sáng liên tục lóe lên rồi biến mất, Lục Trì Dự cũng hơi mệt không dám làm gì dư thừa, hai tay hắn đặt trên tay vịn xe lăn, dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến lúc tới biệt thự nhà họ Lục, tài xế gọi hai tiếng phía sau không có động tĩnh gì, không yên tâm mà nâng vách ngăn lên, chỉ liếc một cái liền lùi về ghế lái, vươn tay kéo vách ngăn lại, sững sờ mà nghĩ: Tôi ngồi ngoan đây, có một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đùi Lục tổng, da dẻ trắng nõn có thể véo ra nước, chẳng lẽ... Lát sau mới thấy không thích hợp, người này lên xe lúc nào vậy?
Tài xế rùng mình càng nghĩ càng thấy bất thường, trong đầu hiện lên đủ chuyện thần quái.
Bản edit chỉ được đăng tại truyenwiki.com Mirabel_ và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Mira: Chờ anh Lục thừa nhận tình cảm thì còn lâu nha :) quạu ghê.