Lúc Lục Trì Dự tỉnh dậy mới kinh ngạc phát hiện đã trôi qua nửa tiếng, cúi xuống nhìn thấy Hách Điềm vẫn đang nằm trên đùi hắn ngủ say, liền nhẹ nhàng vỗ cậu.
Người đang ngủ say run đôi mi, rất không cam lòng mà mở mắt mơ màng nhìn hắn.
"Tới rồi".
Hách Điềm chậm chạp chớp mắt, tự hỏi nửa phút: "Vâng". Cậu bò dậy khỏi đùi tiên sinh, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ định đẩy cửa xe đi ra.
Sau đó lập tức bị tiên sinh giữ chặt. Hách Điềm quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, Lục Trì Dự trong lòng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Biến trở về đi".
Cũng may tuy Hách Điềm mơ màng, nhưng cực kỳ nghe lời. Nghe vậy trực tiếp biến thành dâu tây rơi xuống tấm thảm mềm mại. Lục Trì Dự khom lưng bế cậu lên, lúc này mới bảo tài xế mở cửa.
Tài xế cẩn thận nhìn trong xe, thấy chỉ có Lục tiên sinh mà người vừa rồi nằm trên đùi hắn đã không thấy đâu. Nhưng trong nửa tiếng ông ta tin chắc không có ai mở cửa xe, cái này...
Nỗi sợ quay lại, tài xế vẫn là thận trọng thực thi chức trách đỡ Lục Trì Dự xuống xe. Lục Trì Dự chú ý tới sắc mặt bất thường của ông ta, hơi phỏng đoán một chút liền biết rằng khi hắn ngủ ông ta nhất định đã nhìn thấy Hách Điềm.
Phát hiện này làm hắn nhướng mày. Mãi đến khi vào trong biệt thự Lục Trì Dự cũng chưa nói câu nào, tài xế đưa đến cửa lại nơm nớp lo sợ mà rời đi, không khác chạy trối chết là bao.
Lục Trì Dự nhìn bóng lưng ông ta rời đi như có điều suy nghĩ.
Người chăm sóc mới còn chưa đến, Lục Trì Dự gọi điện bảo người đó không cần tới. Sau đó liền mang bản thể của Hách Điềm lên phòng ngủ của mình trên lầu.
Vừa tiếp xúc với chăn Hách Điềm đã vội vã biến về hình người. Lục Trì Dự sớm có chuẩn bị lấy ra một cái áo sơ mi trong tủ nói cậu mặc vào.
Lúc này Hách Điềm đã tỉnh táo lại, ngồi trên giường ngoan ngoãn mặc áo sơ mi. Tiên sinh rất cao, áo sơ mi của hắn cũng rất lớn, Hách Điềm tò mò kéo kéo, quào, đây là cảm giác mặc váy hả? Chị Quế Hoa rất thích váy, còn nói giấc mơ là có một cái tủ cao đựng váy.
Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng đến chói mắt, Hách Điềm còn muốn kéo vạt áo sơ mi, khiến cho nó như ẩn như hiện... Kiểu lộ nhưng không lộ này là cử chỉ quyến rũ nhất. Lục Trì Dự rời tầm mắt, trong lòng dâng lên bực bội với chính mình, giọng nói tỏ ra một chút gượng gạo:
"Không phải tôi đã từng nói cậu phải cẩn thận với mưu đồ của người khác à, cậu như thế này không được... Cũng đừng khỏa thân trước mặt người khác".
Hách Điềm ngoan ngoãn buông tha vạt áo, nhưng cậu lại hoang mang với những lời này, khó hiểu nhìn tiên sinh: "Nhưng mà tiên sinh sẽ không mưu toan quấy rối tôi mà". Tuy nhiên cậu vẫn nhớ phải mặc quần áo trước mặt người khác, về sau phải chú ý, nếu tiên sinh nói vậy thì chắc chắn là rất quan trọng.
Trong đôi mắt kia hoàn toàn là tin tưởng, xém nữa làm Lục Trì Dự không dám đối mặt: "Tôi cũng có thể có âm mưu quấy rối cậu".
Hách Điềm lại càng không hiểu, nghiêng đầu: "Tiên sinh. Tại sao ngài lại làm thế với tôi được? Làm như thế nào?". Tuy là đã dạy cậu, nhưng Hách Điềm vẫn không biết gì. Hôm đó tiên sinh cũng chỉ áp bách làm cậu thấy sợ, cụ thể đã bị đối xử thế nào, cậu vẫn hoàn toàn không biết gì.
Lục Trì Dự nhất thời không nói nên lời. Chung quy hắn cũng không thể tự mình làm mẫu thế nào là mưu đồ quấy rối với Hách Điềm, chắc chắn sẽ dọa cậu sợ sinh ra tâm lý sợ sệt kháng cự hắn. Nghĩ đến có khả năng Hách Điềm sẽ sợ hãi rồi xa cách hắn như vậy, Lục Trì Dự liền đá bay thật xa ý nghĩ trong đầu, không thể mạo hiểm.
Vì thế hắn bỏ qua chủ đề này, chỉ dặn dò Hách Điềm không được không phòng bị như thế lần nữa. Đề tài tiếp theo liền chuyển sang kế hoạch đi xa, nhưng trước đó, cần phải hỏi rõ ràng.
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
Ở trong lòng Hách Điềm, hình tượng của tiên sinh đã sớm cao lớn, chỉ thấp hơn lão thần tiên một chút. Hơn nữa tiên sinh đồng ý đi với cậu, hy sinh thời gian của mình giúp cậu, Hách Điềm liền không hề giấu giếm.
Cậu kể tất cả về căn bệnh đột nhiên bộc phát cho tiên sinh, còn nói cả dự định.
Hách Điềm lắc đầu, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi đến nơi có thể có yêu tinh để xem thử, nếu gặp được đồng loại có lẽ sẽ có biện pháp". Thật ra chính cậu cũng biết cơ hội này rất mong manh.
Lục Trì Dự nghĩ đến lần mình phát hiện bộ dáng thê thảm của Hách Điềm, trái tim thắt lại. Dưới tình huống Hách Điềm biết mình không còn nhiều thời gian mà gặp hắn, mà lúc đó hắn không tốt với cậu nhóc này, thậm chí nghi ngờ cậu và cũng không hề chăm sóc thân thể của cậu. Hách Điềm mỗi ngày đều bận rộn, nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này thì cậu vẫn luôn tràn trề sức sống. Đối với mọi việc xung quanh đều có lòng hiếu kỳ của trẻ nhỏ, trong đôi mắt kia toàn là vẻ hồn nhiên và tốt bụng. Sau đó còn không tiếc tự hại mình để lấy máu cứu hắn.
"Tại sao?"
Đôi mắt trong sáng kia hơi chuyển động, cậu nói một tiếng: "Dạ?"
"Cậu đã sớm có thể tìm cách rời đi rồi, tại sao còn muốn ở lại". Trong lòng hắn thật ra đã có đáp án rồi.
"Vì tiên sinh trả lương rất nhiều, tôi rất thiếu tiền". Hách Điềm nói xong cắn môi, bỗng nhiên nhớ đến ba lô của mình không biết rơi ở đâu, bên trong có có sách và lương của cậu, ngẫm lại liền đau lòng muốn khóc, dâu tây nghèo khổ lại trở về như trước rồi.
Lục Trì Dự nheo mắt, đáp án này không giống với trong dự đoán.
"Với lại chân tiên sinh thành như thế cũng có nguyên nhân do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm". Giọng nói đã nghẹn ngào.
Vẫn là lần đầu tiên nghe được có người sẽ chịu trách nhiệm với mình, quả nhiên đây mới là cái hắn nghĩ lúc đầu. Giọng nói Hách Điềm bất thường, hắn quan sát cẩn thận, đúng là lại khóc rồi. Lục Trì Dự nghĩ cậu đang sợ.
"Đừng sợ, cậu sẽ không chết đâu".
"Không phải", Hách Điềm lau nước mắt nói: "Tôi phát hiện thẻ lương, sách với cả quần áo... đều không có". Vừa nói vừa thở hổn hển rồi khóc, khỏi phải nói thảm thương bao nhiêu.
"..."
Lục Trì Dự vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, đưa cậu khăn tay, lại dỗ dành sẽ mua sách và quần áo lại cho cậu.
"Nhưng mà trên sách có chú giải của tiên sinh".
"Về sau tôi đi cùng cậu, không cần chú giải, tôi nói cho cậu nghe".
"Nhưng mà không có tiền, tôi, tôi làm sao đưa tiên sinh ra ngoài ăn cơm được, tiên sinh phải ăn cơm mà". Tư duy Hách Điềm không kịp chuyển, cậu nghĩ tiên sinh đi cùng cậu, vậy cậu nhất định phải chăm sóc hắn, chân tiên sinh không tốt càng phải chú ý hơn nữa.
Lục Trì Dự bị cậu chọc cười.
"Tôi đưa cậu ra ngoài, không cần tiền của cậu, nếu cậu không yên tâm thì tôi cho cậu mượn. Đến lúc cậu hết bệnh thì quay lại làm người chăm sóc của tôi trừ nợ".
Tư duy lộn xộn của Hách Điềm cuối cùng cũng tỉnh táo: "Tiên sinh, ngài tốt quá đi". Lau sạch nước mắt, đưa tay lau đến khi đỏ bừng, Hách Điềm mới dừng tay.
Vì tính mạng đang nguy hiểm, đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Lục Trì Dự bàn bạc với Hách Điềm, trước tiên đến nơi có tỷ lệ cao xem thử, lại bảo người chuẩn bị đồ đạc cần thiết, nghỉ ngơi đêm nay rồi xuất phát.
Hách Điềm đang sắp ngủ, Lục Trì Dự nhớ tới tài xế ban ngày từng thấy Hách Điềm, hắn không tin ông ta có nhận ra Hách Điềm hay không. Nghĩ đến Lục Chấn Hưng vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng, thân phận Hách Điềm càng không thể bị lộ.
"Ngày mai trước khi xuất phát thì biến về dâu tây". Hắn muốn làm giả bộ chỉ có một người đi.
"Vâng". Hách Điềm khó hiểu, nhưng cậu tin tưởng tiên sinh. Trả lời tiên sinh xong liền ngoan ngoãn nằm xuống. Lục Trì Dự tắt đèn, động tác rất nhẹ điều khiển xe lăn của mình về phòng mình nghỉ ngơi.
Bản edit chỉ được đăng ở truyenwiki.com Mirabel_ và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.