"Ôi trời, này này này... là có chuyện gì?!" Chất lỏng chảy vào trong mình làm lão Thụ Căn hoàn hồn. Lão cảm thấy toàn thân thư thái, linh đài trong sạch, linh khí nhảy nhót trong không khí. Từ lúc bị thương lão chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác này.
"Ông ơi, anh Tiểu Tùng nữa, tụi cháu đi đây".
Lão Thụ Căn vội vã gọi cậu lại: "Từ từ đã!"
"Còn có chuyện gì sao ạ?" Hách Điềm đẩy xe lăn. Tiên sinh dùng máu chứa nhiều linh khí còn đang tiêu hóa, cậu hơi lo lắng sinh ra di chứng giống lần trước. Tuy tiên sinh đã giải thích là do tẩm bổ quá mức làm khí huyết nhất thời dồi dào nhưng cậu cảm thấy đi về trước thì vẫn tốt hơn.
Lão Thụ Căn sau khi cẩn thận cảm nhận được biến hóa trong cơ thể và linh khí dư thừa, nhận ra được sự khác biệt: "Linh khí cháu nhìn như êm dịu, thực ra lại cùng nguồn với linh khí của Lôi Thần còn dư trên người lão. Bằng không thì một yêu nhỏ mới thành tinh không bao lâu, không thể có linh lực mạnh mẽ để tẩy đi vết thương Lôi Thần để lại".
Hách Điềm vốn muốn giúp ông giảm bớt đau đớn nên không nghĩ nhiều lắm, cậu không ngờ thế mà bị đoán được... Hách Điềm hơi căng thẳng, thần tiên nói phải giữ bí mật.
"Cậu nhóc yên tâm đi, cháu giúp lão già này đương nhiên lão đây sẽ không gây khó khăn cho cháu. Cơ mà bệnh của cháu thế này, rốt cuộc lão cũng nhìn ra manh mối rồi".
Lục Trì Dự hơi đỏ mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy đột nhiên mở mắt nhìn về phía lão Thụ Căn. Hách Điềm cũng nhìn ông bằng đôi mắt không thể tin được mang theo mong đợi.
Lão Thụ Căn duỗi cành cây, nghiêm mặt nói: "Tình huống của cháu hoàn toàn khác so với linh thân tan vỡ bình thường. Linh thân tan vỡ là vì suy kiệt linh lực, mà cháu là do linh lực quá cường thịnh thậm chí bá đạo. Bản thể của cháu là dâu tây yếu ớt hơn rất nhiều so với yêu tinh bình thường nên không chịu nổi linh lực ngang ngược như vậy, tựa như quả bóng bay bị nổ".
Ban đầu Hách Điềm khó hiểu, sau đó chậm rãi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Đúng rồi, mỗi lần cậu phát bệnh trong cơ thể đều có một luồng sức mạnh đấu đá lung tung như muốn làm cậu nổ tung. Lúc đó cậu siêng năng làm việc cũng bởi vì linh lực tiêu hao lớn thì thân thể lại rất an ổn. Mà hai tháng sau khi lượng công việc giảm bớt, lại bắt đầu phát bệnh thường xuyên hơn.
Hách Điềm nâng tay sờ mắt, tròng mắt cũng thế. Mắt cậu là nơi mềm mại yếu ớt nhất cả người, khi phát bệnh đã chịu ảnh hưởng nặng nề, tình hình cũng nghiêm trọng lắm. Như hôm nay, thật ra cậu nhìn mọi thứ có hơi mờ.
"Vậy có biện pháp không?" Lục Trì Dự lại càng quan tâm có cách nào để Hách Điềm khỏi bệnh hay không.
"Ôi, đây cũng là lần đầu ta gặp được tình huống như này, thật sự không biết".
Hách Điềm lại quan tâm đến những gì ông nói, đảo mắt sa vào suy nghĩ.
"Ông ơi, nếu cháu dùng hết linh lực, thì nó sẽ không bóp nghẹt linh thân nữa đúng không ạ?"
"Chuyện này... không được đâu. Yêu tinh chúng ta nếu như không có linh lực, ngay cả thân người cũng không duy trì được. Huống chi cháu là một trái dâu, nếu không duy trì được hình người..."
Thì sẽ bị ăn luôn á, vẻ mặt Hách Điềm lập tức suy sụp.
Lúc sau họ lại đưa ra vài giả thuyết, đều bị lão Thụ Căn và cả Ngô Tùng bác bỏ. Dù là Hách Điềm vừa thành tinh không bao lâu hay Lục Trì Dự là con người, hiểu biết về linh khí và yêu quái của bọn họ đều quá ít.
Đến lúc sau khi bọn họ xuống núi, Ngô Tùng ngồi cạnh lão Thụ Căn, một con sóc khác ngồi cạnh bên còn lại đều được phái đi đưa bọn Hách Điềm xuống núi.
"Ông tự tính đi, tôi đây kiếm được tiền liền tự xài".
Lão Thụ Căn thở dài: "Ôi, mấy năm nay phiền cháu quá". Nói xong nhìn phương hướng ba người rời đi: "Đứa nhỏ kia gần gũi với con người đi cùng quá, cũng không biết là tốt hay xấu đây. Lão đây đến giờ vẫn không buông được chuyện của người tiều phu nọ, con người, chung quy là phiền phức".
Ngô Tùng cắn một hạt dẻ, tước thịt quả thơm ngọt nói: "Cháu thấy tên con người kia hồi hộp muốn chết, ông đừng lo lắng vớ vẩn".
"Chỉ hy vọng là vậy".
Cành cây run lên, ông đột nhiên nói: "Loài người đều là yêu tinh phiền toái! Lão già này cả đời cũng sẽ không đến thế giới con người!"
Ngô Tùng trợn mắt, đúng là sẹo lành thì quên đau, khỏi hẳn liền bỏ thiết lập Phật hệ, già trẻ cũng không cứu được.
...
Bên kia, một hàng Hách Điềm xuống núi Thanh Thành. Đi được nửa đường thì có mưa, Hách Điềm ngạc nhiên nhìn Vương Hưng lấy ra cây ô không biết từ chỗ nào che lên đầu tiên sinh.
Nhưng ô chỉ có một cái, Lục Trì Dự nhìn Hách Điềm thoáng chốc bị dính nước mưa liền kéo cậu vào dưới ô, để cậu ngồi trên đùi mình.
Hách Điềm biết chân tiên sinh đã tốt lên nhiều rồi vì vậy liền không từ chối. Nơi chạm nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ đối phương, nhất là ngày mưa hơi ướt lại lạnh, sự ấm áp này càng được phóng đại gấp bội.
Hách Điềm cảm thấy trên người tiên sinh rất nóng, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài cảm nhận được di chứng không?"
Hơi thở ấm áp gần như dán vào cọ qua bên tai: "Không có".
Trên thực tế Lục Trì Dự bây giờ cảm thấy rất ổn. Lần này hấp thụ lượng rất nhỏ, hắn chỉ thấy cả người khoan khoái, tinh thần cũng rất tốt.
Tài sản của Lục Trì Dự ở thành phố Y cũng có người xử lý. Hiện tại bọn họ đang chờ tài xế tới đón, buổi sáng lúc đi dự là sẽ rất lâu nên không để tài xế chờ ở núi Thanh Thành.
Hơi nước lành lạnh tràn ngập bốn phía, không khí cực kỳ im lặng, hai người ngồi trên xe lăn ở trong màn mưa cũng im lặng hồi lâu.
"Tiếp theo..." Hách Điềm lộ vẻ mờ mịt. Đã biết nguyên nhân sinh bệnh rồi nhưng không có biện pháp đối phó, tiếp theo nên làm thế nào đây.
Lục Trì Dự đột nhiên vươn tay nắm eo cậu: "Chúng ta đến thành phố F". Hách Điềm được ấm áp vây quanh, lặng lẽ xua tan sự mờ mịt.
Cậu không biết thành phố F ở đâu, có gì đặc biệt, nhưng nếu tiên sinh đã nói như vậy cậu liền nghe theo.
"Dạ".
"Tiên sinh, ngài tốt quá".
"Ừm".
Xe đến, Vương Hưng vẫn luôn im lặng lặng lẽ đưa hai người lên xe, đóng cửa. Đèn xe mờ dần giữa màn mưa, mãi đến lúc biến mất hẳn.
Bản edit chỉ được đăng ở truyenwiki.com Mirabel_ và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Editor: xin chân thành cảm ơn những trang reup đã ghi cre ạ :))))