Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quyết định với Vương Quế Hoa xong, Hách Điềm chạy về nhà, lấy giấy tờ cần thiết để thi bằng lái, cậu không biết đã để thẻ căn cước ở đâu, lúc trước lão thần tiên không biết lấy ở đâu mà đưa cho cậu một cái, bởi vì vô dụng nên vẫn luôn để đó không dùng.
Đơn giản là nhà cậu cũng không lớn, cuối cùng là tìm được từ góc hộc bàn, lúc nhét vào túi đụng phải mấy tờ tiền, Hách Điềm vẻ mặt hưng phấn đứng dậy, đúng rồi, cậu có tiền mà, như vậy sẽ không làm phiền chị Quế Hoa.
Đến khi Hách Điềm kích động chạy đến đưa tệ cho Vương Quế Hoa, Vương Quế Hoa không khỏi bật cười.
"Haha, em không biết thi bằng lái bao nhiêu tiền sao? Đăng kí tệ, tiền này em vẫn là tự giữ đi."
"Ồ..." Một lần nữa ý thức sâu sắc về sự nghèo khó của mình, Hách Điềm ỉu xìu bỏ tiền vào túi.
Có giấy tờ tùy thân, bước tiếp theo đương nhiên là đi đăng kí, Vương Quế Hoa thấy Hách Điềm dường như rất gấp gáp, cũng không hỏi nhiều, cầm điện thoại và chía khóa chở Hách Điềm đến trường dạy lái xe trên thị trấn.
Ngồi ở ghế phó lái, lúc này Hách Điềm quang minh chính đại nhìn chị Quế Hoa lái xe thế nào, đây là học tập.
Sau mười phút cố gắng học tập, Hách Điềm thu lại tầm mắt, bắt đầu ngẩn người.
Vương Quế Hoa nắm tay lái vẫn luôn chú ý tới cậu, đảo mắt qua gương chiếu hậu có thể dễ dàng quan sát vẻ mặt Hách Điềm, hai mắt cậu trống rỗng, lộ ra sự nản lòng và hơi thở đáng thương.
"Em nói thật cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hách Điềm như bị đánh thức, phản ứng nhạt cảm quay đầu nhìn cô, "Không có gì, chỉ là hơi khó chịu."
Vương Quế Hoa muốn quan sát khí sắc của cậu một chút, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, cô thuận tiện mở điều hòa: "Giờ không lạnh đâu, cởi mũ với khăn quàng ra đi."
Hách Điềm mềm mềm đáp lại, vâng theo mà cởi mũ và khăng quàng cổ, sợi tóc mềm mại bị vây bởi khăn quàng hơi rối, lộ ra nước da trắng mịn nhẵn nhụi, nhìn từ góc nghiêng sống mũi cong lên rất đẹp, lông mi rất dài, đôi môi hồng nhuận đầy đặn khẽ mở và khép.
Bắt đầu thưởng thức khuông mặt xinh đẹp của Hách Điềm lại nhịn không được mà mê muội, Vương Quế Hoa khó khăn nhớ lại dự tính ban đầu, phân tâm nhìn mà cũng không nhìn ra được có gì không thích hợp, tình trạng của Hách Điềm thoạt nhìn còn tốt hơn cô, Vương Quế Hoa đành phải tin rằng Hách Điềm nói thật, có lẽ là hơi say xe.
Vương Quế Hoa chuyên tâm lái xe, ngược lại Hách Điềm bắt đầu nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, một lát sau, cậu bỗng nhiên phá vỡ im lặng.
"Chị Quế Hoa, dâu tây sẽ không bị bệnh gì đó phải không?"
Câu hỏi này đến không đầu không đuôi, Vương Quế Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, nhà cô trồng dâu tây đã nhiều năm, câu hỏi này không làm khó được cô, cô nói: "Những bệnh thông thường là phấn trắng, mốc xám, thán thư, thối đen rễ, quả thối rữa, mốc đen và nhiều loại khác nữa, nếu không cẩn thận diệt côn trùng thì còn có nhiều loại sâu bệnh nữa."
raw là nhiệt thán nhưng bệnh này chỉ có ở động vật nên mình sửa.
Hách Điềm lại hỏi về triệu chứng và nguyên nhân của những loại bệnh này, Vương Quế Hoa vừa lái xe vừa chậm rãi giải thích.
Mặt Hách Điềm nhăn lại sau khi nghe xong. Những bệnh này không giống với tình huống của cậu... Xem ra cậu không thể suy nghĩ theo hướng của dâu tây bình thường được, cậu là một quả dâu thành tinh nha.
Xe dừng lại trước một căn nhà kiểu Tây trên trấn, trước cửa có mấy bồn hoàng dương, Vương Quế Hoa xuống xe trước, Hách Điềm võ trang đầy đủ lần nữa rồi cũng xuống theo.
cây hoàng dương Trung Quốc, nguồn:
Vương Quế Hoa dẫn cậu đi qua các toàn nhà để đến toàn phía sau, lấy tờ đơn kiểm tra sức khỏe, may mà quá trình không rườm rà, dưới sự nhắc nhở của Vương Quế Hoa cậu thuận lợi hoàn thành hàng loạt kiểm tra, lấy đơn kiểm tra sức khỏe rồi trở lại toà nhà phía trước.
Lên một văn phòng ở tầng hai, Hách Điềm đứng phía sau nhìn chị Quế Hoa nói chuyện với người phụ trách đăng ký, lúc cần thì cậu qua đóng dấu vân tay, giao tiền xong được nhận một quyển sách về lái xe an toàn, không được một tiếng, toàn bộ quá trình Hách Điềm cũng chưa từng nói gì, mấy chuyện này đối với cậu đều là những trải nghiệm mới lạ, người thường có lẽ sẽ thấy buồn chán, cậu lại cực kì hăng hái nhưng không dám nói nhiều, chỉ có thể giương đôi mắt biểu thị sự tò mò, tâm trạng đang căng thẳng cũng được giải tỏa một chút.
"Được rồi, về thôi."
Hách Điềm gật đầu đuổi theo, từ cuộc trò chuyện của bọn họ cậu đã biết được thi bằng lái không phải là chuyện có thể xong trong một lần, nghe nói là ít nhất hai ba tháng mới lấy được, vẫn là dưới tình huống thuận lợi.
Lên xe Vương Quế Hoa bắt đầu giải thích cụ thể, nói một hồi cô bỗng nhớ tới một chuyện.
"Không ngờ em cũng tuổi? Chị thấy nhiều lắm là mười tám thôi." Bằng lái B yêu cầu không dưới , căn cước Hách Điềm cho thấy cậu vừa đạt tiêu chuẩn, Vương Quế Hoa ngạc nhiên khi nhìn thấy số tuổi của Hách Điềm, thật sự một chút cũng không nhìn ra.
bằng B ở Trung cho phép lái xe tải hạng trung và hạng nặng.
Hách Điềm nghe vậy ngẩn ngơ, bắt đầu tính toàn trong đầu, phát hiện ra trên thực tế cậu mới được một tuổi.
Lúc ấy thần tiên làm căn cước giả cho cậu trưc tiếp đặt luôn , qua một năm cậu tự nhiên sẽ là tuổi.
"Vậy sinh nhật em chẳng phải là sắp tới rồi à? Chị xem trên căn cước thì là /, có muốn quà sinh nhật gì không nha."
Ngày sinh nhật là ngày Hách Điềm hóa được thành người, nhưng cậu cũng không cảm thấy một quả dâu tây thì cần gì sinh nhât.
Hách Điềm lắc đầu, ngừng một chút, đổi lời: "Em muốn chị Quế Hoa năm sau trở nên giàu có và xinh đẹp hơn." Đây là những gì Vương Quế Hoa thường nói, Cậu nghe vài lần đã nhớ rõ.
Vương Quế Hoa nắm vô lăng cười toe toét: "Không uổng công thương em, chị nhất định sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng này."
Hoàn toàn không cảm thấy mình đang nịnh nọt, Hách Điềm nghiêm túc gật đầu với cô, vẻ mặt nghiêm túc kia lại càng chọc cười Vương Quế Hoa.
Quay về thôn Trương gia, Vương Quế Hoa nói rằng sẽ giúp cậu hẹn trước một khóa thi, để cậu ôn tập thật tốt, Hách Điềm đồng ý rồi vẫy tay tạm biệt đi về nhà nhỏ ở đầu thôn.
Lúc này đã cuối tháng một, khí lạnh còn đang hoành hành, khi cậu trở về thì mặt trời đã bị những áng mây dày đặc che phủ, bụi mù mịt khắp nơi.
Hách Điềm nắm thật chặt khăn quàng cổ đi trên con đường nhỏ đấy đá, hai bên đều là cánh đồng lúa mì vụ đông rộng mênh mông, gió thổi lên từng lớp sóng xanh, lúc này sẽ không tránh khỏi ảo giác thế giới này chỉ còn một người, nhưng Hách Điềm cũng không thể tiếp nhận cái bầu không khí hiu quạnh như này, cậu vừa đi vừa lấy quyển sách kia ra, nắm chặt lấy thời gian học tập, đèn treo trên xà nhà không có chuyện gì thì sẽ không bật, tiền điện phí chút ít mấy tháng trước vẫn là dân trong thôn ứng cho cậu, bây giờ có mục tiêu lại còn có nợ, Hách Điềm không nhạy cảm với những chuyện này đột nhiên thông suốt, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Về đến nhà nhỏ cậu muốn đọc sách ở bên ngoài, không tới mười phút đã bị lạnh đến không chịu được, không còn cách nào, có hai cây xanh trước nhà, mùa hè thì hóng gió thoải mái nhưng mùa đông thì từng trận gió lạnh thổi tới, Hách Điềm không thể không trốn vào nhà, ngồi trên giường đối diện với ánh sáng từ cửa sổ cao tiếp tục nỗ lực vươn lên.
Vài ngày kế tiếp, ban ngày cậu mượn ánh mặt trời đọc sách, buổi tối thì đi ngủ sớm hôm sau trời vừa sáng thì thức dậy tiếp tục đọc, chỗ nào xem không hiểu thì dùng bút chì khoanh lại, chờ câu hỏi tích lũy nhiều thì tìm chị Quế Hoa hỏi một lần.
Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Hách Điềm cuối cùng cũng hồi hộp mà bước vào trường thi khoa một, Hách Điềm cũng giống với những thí sinh trung niên kia, nắm lấy con chuột dùng tốc độ như rùa trả lời câu hỏi, chỉ khác là cậu sẽ không cần phải nhìn sát vào màn hình híp mắt nhìn đề thi, Hách Điềm mím môi khó khăn nộp bài đúng thời gian, kiểm tra kết thúc thì thở phào nhẹ nhõm, trong lúc vô tình lau mồ hôi trên trán, cậu nhạy bén phát hiện mùi hương lại trở nên ngào ngạt.
Trong lúc không ai để ý, Hách Điềm nhanh chóng ra khỏi trường thi tìm Vương Quế Hoa đang chờ cậu ở bên ngoài.
"Thấy thế nào?"
Hách Điềm ngồi trên xe, nghe vậy cười với cô: "Em trả lời được hết." Vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
Vương Quế Hoa hài lòng gật đầu: "Không tồi, Điềm Điềm của chúng ta thông minh như vậy nhất định có thể đậu." Những lời này rất giống với lời của người mẹ nói với đứa con, Hách Điềm không hề biết gì, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Tiếp theo là kiểm tra lái xe thực tế, đây cũng có nghĩa là Hách Điềm sẽ bắt đầu luyện tập.
Sáng sớm hôm sau Vương Quế Hoa chở Hách Điềm đến sân huấn luyện ngoài trời gần trường dậy lái xe của trấn Vọng Đình, đây là một nền xi măng hình vuông lớn, niên đại hơi lớn nên một phần xi măng bị nứt, hướng đông có một rừng cây nhỏ, còn mặt trái và phải bị vây lại bởi dây thép, cỏ dại mọc ở dưới um tùm, Hách Điềm gặp giáo viên của mình ở trong này, một người đàn ông trung niên giữa lông mày có nếp nhăn, trông hơi dữ tợn.
Sự thật là quả thật rất dữ.
"Cậu là heo hay sao?! Như vậy mà còn có thể nhầm?"
Mỗi lần sai sót Hách Điềm đều bị mắng điên cuồng, nước bọt cũng đều dính trên mặt, cảm giác không tốt, nhưng Hách Điềm cũng không sợ, cậu cúi đầu không giải thích, đợi đến khi giáo viên hết giận thì tức khắc bắt đầu hỏi các thao tác quan trọng, tranh thủ tránh những vấn đề tương tự lần sau.
Sự thật chứng minh năng lực học tập của dâu cũng không kém người, lúc học viên cùng khóa bị mắng tan tác tơi bời thì Hách Điềm đã được giáo viên khen ngợi vài lần, hơn nữa cậu không thích nói chuyện, cách ăn mặc vừa lạ vừa quê mùa, những học viên khác thường cô lập cậu.
Hách Điềm không có cảm giác gì, cậu chỉ muốn lấy bằng lái xe càng sớm càng tốt.
Hôm nay cậu theo thường lệ đến sớm, giáo viên còn chưa tới nhưng đã có mấy học viên tụ tập bên trong mà nói chuyện phiếm, thấy Hách Điềm cũng không chào mà tiếp tục nói chuyện.
Hách Điềm đứng dưới tàng cây bên ngoài nhớ lại những sai lầm hôm qua cần phải chú ý, không phát hiện vài người bên kia đã lặng lẽ từ bên kia sân vòng qua đây, từ trong rừng cây nhỏ đến phía sau cậu.
Mãi cho đến khi đầu hơi nhẹ đi, tai đột nhiên cảm giác được khí lạnh, Hách Điềm mới ý thức được điều bất thường, cậu mờ mịt quay đầu, chỉ thấy hai học viên cùng khóa kia đang cầm mũ của cậu đắc ý cười.
Cảm giác lỗ tai khó chịu, linh cảm được sắc tố đỏ trong cơ thể tức khắc sẽ trào ra, có thể sẽ bị lạnh đến chảy nước mắt, cậu che tai lại, không hề có tính uy hiếp nhìn hai người kia, nói: "Mấy người trả mũ lại cho tôi."
Giọng nói nhẹ nhàng không thể hù người, thậm chí hai người kia còn không nhịn được cười.
"Hahahahaha, tên này chính là một nhóc yếu đuối, nhìn thì đẹp chứ không dùng được!"
"Giống con gái quá, con gái lớn lên nói chuyện càng yểu điệu, lại nhát như vậy, chậc."
Câu này mình chém, nếu sai thì mong mọi người sửa lại giúp mình.
Ánh mắt Hách Điềm phản chiếu bầu trời xanh sạch sẽ như ngọc lưu ly, không hề có chút cảm giác bị sỉ nhục nào, cậu lẳng lặng nhìn hai người tôi một câu anh một câu, từ đầu đến cuối quá mức bình tĩnh.
Làm cho hai người muốn sảng khoái qua việc hạ thấp cậu cảm thấy khó khăn, giọng nói dần nhỏ lại, cuối cùng không nói nữa.
"Có thể trả lại cho tôi không?"
Hách Điềm lấy lại mũ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, động tác thành thạo sửa sang lại, vừa đúng lúc giáo viên tới, cậu đang muốn đi qua, đột nhiên dừng lại quay người.
Hai người kia cho rằng Hách Điềm muốn phản kích lại, lập tức chuẩn bị sẵn sàng.
Ai ngờ Hách Điềm chớp mắt.
"Cái kia, anh chưa kéo khóa quần."
Người bị nhìn ngớ người cúi đầu, vừa thấy mặt tức khắc đỏ ửng, luống cuống kéo khóa lên, người còn lại thì nhịn không được cười haha, vô tình châm biếm, Hách Điềm không xen vào bọn họ nữa, đi về phía giáo viên kia, mơ hồ nghe thấy tiếng động phía sau lớn hơn, chắc là đánh nhau rồi.
Editor: bằng tuổi nhưng tình thương chị Quế Hoa cao cả như mẹ nên vẫn để xưng chị - em nhé =)))) À nay một tuần c nha, t hoặc t với chủ nhật nè.
Truyện chỉ được đăng tại wordpress Mirabel và truyenwiki.com Mirabel_, mọi trang reup khác đều là ăn cắp.