Thi thể nạn nhân được mang về, đặt trong sân tổ đình Khấu gia. Bạn gái nạn nhân cũng được áp giải đến tổ đình rồi giam lại. Mọi người trong nhà nghe được động tĩnh đi ra, khi nhìn thấy thi thể thì hơi ngạc nhiên. Khấu Tuyên Linh tường thuật lại mọi chuyện, cha Khấu nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tuy rất ít người biết núi Thiết Vi có cổ mộ nhưng 20, 30 năm trước chuyện này không phải là bí mật gì. Những người thuộc thế hệ trước đều biết, chẳng qua không được vào cổ mộ. Hẳn là hai người này nghe được tin tức, không tin cổ mộ có nguy hiểm mới dám xông vào."
Trần Dương lên tiếng hỏi: "Núi Thiết Vi có cổ mộ à?"
"Có." Khấu Tuyên Linh trả lời: "Thế nhưng đúng như lời cha tôi nói, hiện tại rất ít người biết chuyện này. Núi Thiết Vi rất âm tà, không biết có phải là do ngôi cổ mộ đó không. Nói chung trên núi rất âm u, sáng sớm và buổi chiều đầy sương mù, không hề có ánh mặt trời, động vật cũng rất ít. Đứng dưới chân núi đã cảm thấy hoảng sợ, cảm giác này không miêu tả rõ được."
"Cổ mộ này tồn tại bao lâu rồi?"
"Tôi không biết, ít nhất hơn ngàn năm. Trong gia phả có ghi chép không được đụng đến ngôi cổ mộ này. Trước đây chúng tôi chọn chỗ này xây tổ đình, một là vì núi Bút Giá, hai là để trông coi núi Thiết Vi, tránh đồ vật bên trong chạy ra." Khấu Tuyên Linh dừng một chút rồi bổ sung: "Tôi không biết có vật gì trong cổ mộ, chẳng qua trong tổ huấn của Khấu gia căn dặn như vậy. Các ghi chép về cổ mộ rất sơ sài."
Trần Dương nói với cha Khấu: "Trong thi thể nạn nhân có thứ gì đó, chú nhìn thử xem." Cậu nói xong liền cầm thanh đao nhẹ nhàng rạch một đường nhỏ lên da thi thể. Một con rắn đen chừng 7, 8 cm, to cỡ ngón tay cái người lớn bò ra. Nạn nhân vừa chết không lâu mà đã không còn một chút máu.
"Chú xem, trong thi thể người này đầy rắn đen. Hẳn là sau khi hắn chết mới ấp trứng, tốc độ phát triển rất nhanh. Cháu nhớ lúc vừa đến hiện trường có thấy một sợi tơ rất mảnh dưới da nạn nhân, sau đó nó ăn thịt uống máu, lớn nhanh như thổi."
Cha Khấu còn chưa lên tiếng, Lục Tu Chi đứng cạnh Khấu Tuyên Linh làm bối cảnh bỗng nhỏ giọng nói: "Oán uế."
Trần Dương hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Lúc này cha Khấu mới phát hiện đến sự tồn tại của Lục Tu Chi, ông biết Khấu Tuyên Linh dẫn hai người bạn về chơi nhưng lại quên mất Lục Tu Chi. Ngay cả tại sao quên ông cũng không biết. Bây giờ chú ý đến mới phát hiện hắn rất tuấn tú lịch sự. Theo lý mà nói, người như vậy rất bắt mắt, không thể không chú ý.
"Mấy con rắn đen này là oán uế biến thành." Cha Khấu gật đầu, ánh mắt ngầm tán thành nhìn Lục Tu Chi: "Cậu vừa nhìn đã biết là oán uế?"
Lục Tu Chi trả lời: "Cháu xem trong sách."
"Xem ra là đọc rất nhiều sách." Cha Khấu cười nói.
Trần Dương thầm nghĩ, ánh mắt cha Khấu nhìn Lục Tu Chi thật giống ba vợ hài lòng nhìn con rể. Cậu rũ mắt hỏi: "Oán uế là gì vậy chú? Lúc nãy dùng cành cây vải thiêu thi thể mà ngay cả da cũng không có một vết trầy."
Cha Khấu giải thích: "Oán uế là đồ vật trong cổ mộ ngàn năm sinh ra. Oán khí và uế khí tích lũy nghìn năm trong cổ mộ, đoạn tuyệt sinh khí và dương khí sẽ sinh ra oán uế. Bình thường oán uế là trứng rắn ẩn trong nước. Người nào ăn nhầm, nó sẽ sống trong cơ thể người đó, vì nhiệt độ cơ thể rất thích hợp để ấp trứng, hơn nữa khi trứng nở thì có sẵn máu thịt nuôi chúng, tốc độ chúng phát triển rất nhanh. Oán uế rất khó hình thành, trừ phi là oán khí trong cổ mộ rất nặng."
"Người chết đi lên núi Thiết Vi, không cẩn thận ăn lầm trứng oán uế. Chúng tụ tập ở cổ họng nạn nhân ấp trứng, làm nghẹt khí quản. Nạn nhân khó thở mà tự cào vào cổ họng, cuối cùng không thở được mà chết. Sau khi hắn chết, trứng oán uế nở ra." Trần Dương căn cứ theo vết thương và tốc độ phát triển của rắn đen, đại khái suy đoán được nguyên nhân người chết tử vong. Cậu lại hỏi tiếp: "Hỏa thiêu không giết được oán uế, có cách nào thanh trừ chúng không ạ?"
"Dùng muối." Cha Khấu bảo người đi lấy muối: "Muối có tác dụng ăn mòn vật âm tà."
Muối được mang ra, cha Khấu vốc một nắm vảy lên người oán uế hắc xà, nó phản ứng giãy dụa kịch liệt, muốn chạy trốn nhưng không lâu sau thì cuộn tròn lại, từ từ hòa tan thành bãi nước đen. "Lát nữa dùng lá cây vải phủ lên nước đen, xóa tà khí, tránh việc nó hòa vào nước, người nào uống phải sẽ bị bệnh."
Trần Dương nhận bát muối từ cha Khấu, bốn người bên cạnh cũng cầm bát muối sẵn sàng ra tay hành động. Rắn đen trong thi thể điên cuồng giãy dụa, làn da nạn nhân lúc thì lõm xuống, lúc thì phồng lên. Một lúc sau, làn da nứt ra một lỗ hổng, rắn đen tràn ra, chỉ trong chốc lát đã tràn đầy đất.
Mọi người nhanh tay rắc muối, rắc hết muối thì lùi ra sau. Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi phía sau tiến lên thay thế vị trí, tiếp tục rắc muối khiến tất cả đám rắn hóa thành bãi nước đen. Sau đó lại dùng muối tinh lọc rồi lấy lá cây vải phủ lên trừ tà.
Trần Dương lên tiếng nhắc nhở: "Hình như cô bạn gái của nạn nhân biết gì đó. Lúc đó cô ta nói muốn báo thù, khi chúng ta muốn thiêu hủy thi thể, tôi nghe cô ta nói chậm rồi."
"Đi hỏi xem." Khấu Tuyên Linh vừa nói xong thì người canh giữ cô gái vội vã chạy tới hô to: "Cô gái kia tự sát rồi."
Bạn gái của nạn nhân tự sát, dùng sợi dây cột rèm cửa sổ treo cổ. Trước khi chết hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, trên vách tường và dưới nền đất đầy các vết cào. Trần Dương nhìn kỹ rồi nói: "Độ cao này không đủ để cô ta treo cổ."
Dưới tình huống không đủ độ cao mà có thể treo cổ tự sát, chứng tỏ ý chí tìm chết của cô ta rất mạnh, trong lòng tràn ngập thù hận. Cô ta sẽ hóa thành lệ quỷ quay về báo thù. Khấu Tuyên Linh quỳ một chân xuống trước mặt thi thể, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Hẳn là cô ta không hiểu rõ về Khấu gia."
Ngay trong tổ đình của thiên sư thế gia mà tự sát muốn thành lệ quỷ về báo thù, đúng là quá tự tin.
Lục Tu Chi đứng phía sau Khấu Tuyên Linh nghe vậy rũ mắt, trong mắt đầy ý cười và cưng chiều.
Trần Dương cúi người sờ soạng gương mặt người chết, đến sau tai cô ta thì dừng lại, cậu đẩy mái tóc sau tai ả ra, rút ra một cây châm dài. Sau đó cậu lại rút một cây châm khác bên tai kia ném xuống đất. Trần Dương tiếp tục rút ra mấy cây châm dài ở yết hầu và khớp xương tứ chi thi thể.
Khấu Tuyên Linh khẽ hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Một thuật pháp lâu đời đã thất truyền, đâm châm vào khớp xương tứ chi, che đi thất khiếu. Nhốt hồn phách sắp rời khỏi thi thể trong vòng ba bốn canh giờ, giả làm người sống lừa gạt quỷ sai, sau đó đi báo thù. Đây là thuật pháp giống với Vu, dùng để sai khiến hành thi. Toàn Chân, Chính Nhất, Mao Sơn đều có thuật pháp tương tự. Anh xem vết cào dưới đất, đều là ký hiệu." Trần Dương chỉ vào vết cào dưới đất và trên vách tường, nhìn kỹ thì đúng là ký hiệu.
"Đây là một thuật pháp của Quỷ đạo, tên là Bất Khả Khảo. Hành thi được luyện chế gọi là Đao Nghiệt Quỷ, sức lực vô cùng lớn, lại không sợ pháp khí của thiên sư vì trong thân thể còn ba hồn bảy vía hoàn chỉnh, trừ phi đánh ba hồn bảy vía ra khỏi cơ thể, nếu không rất khó đối phó."
Trong sách "Chú Quỷ Chi Thuật" có ghi chép về sự tồn tại của Đao Nghiệt Quỷ, trận pháp kết hợp với châm dài giam hồn phách trong thi thể, có thể sai khiến thi thể giết người. Đao Nghiệt Quỷ cần một ký hiệu như một chốt mở mới có thể hành động, Đao Nghiệt Quỷ sẽ xem người mấu chốt này là hung thủ sát hại nó mà tiến hành báo thù. Thế nên trừ việc bị luyện chế sử dụng, người luyện chế còn có thể tự biến bản thân thành Đao Nghiệt Quỷ, chỉ cần có chốt mở. Một đặc điểm của Đao Nghiệt Quỷ là "chết không nhắm mắt", trừ phi xóa được oán hận.
"Vậy nên cô ta sẽ tạo ký hiệu riêng, chờ chúng ta kích phát chốt mở." Trần Dương búng tay trước mắt thi thể, hai con mắt cô ta lập tức phồng to lên. Cậu nhìn vào hai mắt, trong thấy cái bóng của cậu và Khấu Tuyên Linh, một trái một phải.
"Ký hiệu là hai người chúng ta."
Khấu Tuyên Linh không hiểu ra sao: "Là sao?"
Trần Dương chỉ chỉ vào hai mắt thi thể: "Cô ta lấy hình ảnh chúng ta làm ký hiệu, bỏ vào mắt. Chỉ cần nhìn thấy chúng ta sẽ lập tức tấn công giết chết."
Hắn vẫn không hiểu ra sao: "Liên quan gì đến chúng ta?"
"Có lẽ cô ta nghĩ chúng ta phá hư chuyện tốt của cô ta... Ừm, tôi biết vì sao cô ta nói mấy câu kỳ quái rồi. Cô ta am hiểu trận pháp này, thế nên sau khi bạn trai tử vong, cô ta luyện chế thi thể bạn trai thành hành thi trả thù cư dân thị trấn. Có lẽ cô ta cho rằng cư dân thị trấn hại chết bạn trai cô ta nên cố báo thù. Hai chúng ta phá hỏng thi thể anh bạn trai, khiến cô ta thù hận."
Khấu Tuyên Linh khiếp sợ: "Mạch não gì kỳ quái vậy. Chính hai người họ làm gì, trong lòng không rõ sao? Người trong trấn đã dặn đi dặn lại không được đi lên núi Thiết Vi, xảy ra chuyện lại đổ là cư dân giết người. Sau nữa là hận tôi và cậu, thật phi logic."
Khấu Tuyên Linh quen nhận định sự việc theo luật nhân quả, nói cách khác thì nhân quả cũng là logic. Đôi tình nhân này hoàn toàn thoát ly quan hệ nhân quả, không logic, hắn không hiểu nổi.
Trần Dương nói: "Trên đời này có rất nhiều người không logic như vậy." Nói xong cậu vỗ tay trước mặt thi thể một cái, hai mắt cô ta khép lại.
"Được rồi, có thể báo cảnh sát cho họ xử lý."
"Thuật pháp của cô ta bị cậu phá rồi à?"
"Ừ."
"Lợi hại." Khấu Tuyên Linh đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Quỷ đạo: "Quỷ đạo đều ghi chép về các trận pháp kết hợp thuật pháp như vậy sao? Thật thú vị."
Lục Tu Chi đột nhiên lên tiếng: "Quỷ đạo không thích hợp với cậu."
"Hả?" Khấu Tuyên Linh ngẩng đầu: "Tôi cũng biết vậy, chẳng qua thấy nó rất thú vị. Không học Quỷ đạo nhưng hiểu biết nhiều về nó cũng tốt."
Lục Tu Chi làm như lơ đãng nói: "Tôi biết Đao Nghiệt Quỷ."
Khấu Tuyên Linh "a" một tiếng, lại khen một câu lợi hại. Khóe môi Lục Tu Chi nhếch lên: "Tôi cũng biết oán uế, còn biết có thể dùng muối trừ tà và rất nhiều quỷ quái, thuật pháp đã thất truyền của Đạo gia."
Khấu Tuyên Linh kinh ngạc: "Thật à?"
Lục Tu Chi dừng một lát, hàm ý nói: "Nếu cậu muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu biết."
Khấu Tuyên Linh cao hứng lôi kéo Lục Tu Chi, Trần Dương lườm hai người một cái rồi đi về phòng. Lúc đi ngang qua sân trước, cậu phát hiện người nhà họ Khấu đã mang thú trấn hà thần trong đầm nước ở núi Bút Giá về tổ đình. Cậu liếc nhìn hai lần, sau đó đi về phòng, vào group WeChat lên án hành vi không coi ai ra gì của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi.
Nhưng cậu nhanh chóng bị mỉa ngược lại.
Mao Hòa Hợp đại tiên: Anh Trần, lúc nói câu này, anh có từng cân nhắc xem anh có tư cách nói hay không?
Trương thiên sư đời 67: Bình thường anh và cục trưởng Độ còn quá đáng hơn.
Phật hệ lão gia: Thiên đạo hảo luân hồi.
Trần Dương ngượng ngùng sờ mũi một cái, rời khỏi group đi quấy rối lão Độ:
"... Là vậy đó, kết quả bọn họ nói bình thường hai chúng ta còn quá đáng hơn. Anh nói xem, bình thường hai ta không chú ý đúng mực sao?"
Độ Sóc trả lời ngay lập tức: "Ừ."
Trần Dương: "??? Ít lời vậy?"
Độ Sóc: "Lần tới để bọn họ biết cái gì là không có chừng mực."
Trần Dương bật cười, sau đó nhớ đến Lục Tu Chi: "Hắn khiến em có cảm giác rất quen thuộc, nhưng em chắc chắn chưa từng gặp hắn."
Độ Sóc: "Nếu có vấn đề thì chắc chắn sẽ để lộ dấu vết."
Trần Dương nghĩ hắn nói đúng, thế là cậu vứt chuyện Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi qua một bên, nói đến chuyện kỳ quái ở phần mộ tổ tiên Khấu gia và cổ mộ ở núi Thiết Vi:
"Cái tên núi Thiết Vi này thật khéo, trong Phật giáo nó tên là núi Kim Cương. Bên ngoài Tiểu Thiên Thế Giới có núi Thiết Vi nhỏ vòng quanh, bên ngoài Trung Thiên Thế Giới và Đại Thiên Thế Giới cũng có núi Thiết Vi. Giữa hai ngọn núi tối tăm không có ánh mặt trời, tồn tại tám đại địa ngục. Nhật nguyệt giống như vị thần đại lực đại đức, ánh mặt trời và ánh trăng cũng không thể tiến vào giữa hai ngọn núi."
Một lúc sau hắn mới trả lời: "Núi Thiết Vi chỉ có một ngọn núi?"
Trần Dương hơi sửng sốt, chợt nhận ra ý tứ trong câu hỏi của hắn: "Xác thực chỉ có một."
Độ Sóc: "Em có thể chú ý đến sự liên quan giữa núi Thiết Vi và núi Bút Giá."
Gợi ý của Độ Sóc khiến Trần Dương nhận ra, có thể thủy khẩu bị phá hư ở núi Bút Giá có liên quan đến cổ mộ ở núi Thiết Vi, tuy rắn đen và oán uế không cùng một chủng loại. Trần Dương nói tiếp:
"Em sẽ chú ý ^v^, anh chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, phải nhớ đến em đó."
Sau khi gửi xong, cậu mở sticker gửi hai hàng hoa hồng.
Một lúc lâu sau Độ Sóc mới trả lời: "Ngoan."
Trần Dương nhận được tin nhắn, lập tức ngã xuống giường lăn lộn vài vòng, chôn mặt vào gối cười đến không thấy mặt mày. Một lát sau cậu ngồi dậy, mở kho hình ảnh trong di động, trong đó toàn là hình một mình Độ Sóc hoặc là hình chụp chung hai người. Trần Dương lướt xem từng tấm, miệng lẩm nhẩm: "Hơi nhớ lão Độ."
Cậu vừa xem hình vừa nhớ đến Độ Sóc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Di động trượt khỏi bàn tay, ngừng ở mép giường suýt rớt xuống. Chăn chưa đắp, lưng dựa gối ngủ ngồi, với tư thế này ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ mỏi eo đau lưng.
Cuối cùng di động cũng rơi xuống, lúc nó sắp chạm đất, một bàn tay giơ ra vững vàng chụp lấy, đặt lên tủ đầu giường. Độ Sóc mặc áo bào đen, tay áo rất rộng viền vàng sang trọng ôm lấy Trần Dương, đổi tư thế ngủ thích hợp cho cậu rồi với tay kéo cái chăn dưới chân giường đắp cho Trần Dương. Cậu vẫn ngủ không hay biết gì, chỉ cảm nhận hơi thở quen thuộc, vẻ mặt thả lỏng hơn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Hai mắt Độ Sóc lóe lên ý cười, bàn tay vuốt ve gò má Trần Dương, hắn cúi người hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau đó hắn cầm di động gõ mấy chữ: Nếu cần giúp đỡ thì tìm Thành Hoàng ở đây.
Ánh nến ngoài cửa sổ lập lòe, Lục Tu Chi đột nhiên nhìn về phía cửa sổ căn phòng đối diện. Tổ đình Khấu gia có kiến trúc kiểu cổ, thế nên cửa sổ cũng theo kiểu cổ nhưng bên trong lại hiện đại hóa. Lúc này cửa sổ trước mặt không đóng kín, mở rộng một khoảng cỡ cánh tay. Theo đó nhìn vào trong phòng, ngoại trừ Trần Dương đang ngủ say thì không còn người nào nữa.
Khấu Tuyên Linh tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Lục Tu Chi lắc đầu: "Không có gì."
Khấu Tuyên Linh đứng lên đóng cửa sổ rồi rời đi cùng Lục Tu Chi, bước chân rất nhẹ, giọng nói cũng rất nhỏ: "Không phải có đèn pin sao? Sao anh lại cầm đèn lồng? Không thấy rõ đường đi gì cả."
"Cậu không thấy đường đi à?"
"Không phải. Tôi thấy được, chỉ là ánh nến mờ ảo, dùng đèn pin tiện hơn."
Lục Tu Chi cười khẽ: "Cầm đèn lồng mới có thể thắp nến tâm sự đêm khuya."
Khấu Tuyên Linh bị chọc cười.
Trong bóng tối, một bóng người ngồi trong phòng Trần Dương. Bóng người này chính là Độ Sóc, hắn chưa hề rời đi, bởi vậy hắn nghe rõ đoạn đối thoại của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi. Lúc này hai mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc và hứng thú, sau đó bóng người chợt lóe biến mất, Độ Sóc trở lại Phong Đô.
Trời sáng, người nhà họ Khấu thức dậy đến phòng khách nhỏ, ăn sáng xong thì xuất phát đi lên núi Bút Giá di dời phần mộ tổ tiên. Sau khi thức dậy, Trần Dương cũng ăn sáng chung với mọi người rồi cùng đi lên núi. Dời mộ là chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cần chọn đúng giờ, chẳng qua tình hình hiện tại rất gấp, không thể không nhanh chóng dời mộ.
Trần Dương đến nơi thì phát hiện người nhà họ Khấu đã lập đàn, cắm ba cây nhang, lá cờ đón gió bay bay, không xuất hiện dấu hiệu gãy đổ. Xem ra lần trước bị gãy là nhắc nhở có họa buông xuống, hôm nay thì đồng ý dời mộ. Cha Khấu cầm xẻng xúc ba cái rồi giao cho người khác đào đất khai quan. Đây là việc rất quan trọng, dời mộ phải có con cháu xúc ba xẻng đầu tiên, nếu như không có con cháu thì cần mời một người toàn phúc thay thế. Người toàn phúc tức là người có đầy đủ người thân, gia đình hòa thuận êm ấm.
Tuyệt đối không thể khởi quan và khai quan vào giữa trưa vì đó là lúc dương khí thịnh nhất, hồn phách tổ tiên dễ bị tổn thương. Đào đến quan tài, lập tức có người dùng dây quấn quanh quan tài gỗ rồi hô to: "Khởi quan!"
Ngay lập tức có mấy người dùng chiếu bằng lau sậy che quan tài, Khấu Tuyên Linh cũng nằm trong nhóm người này. Dùng chiếu che phủ quan tài để phòng ngừa lúc khởi quan, hồn phách tổ tiên bị ánh nắng mặt trời làm bị thương, người cầm chiếu phải là con cháu trong nhà.
Quan tài gỗ được kéo lên, kế tiếp là khai quan nhặt thi cốt. Người mở quan tài hô to: "Khai quan! Người nào có bát tự, cầm tinh tương trùng với tổ tiên thì quay người tránh đi để tránh va chạm." Người này vừa hô xong thì có mấy người xoay lưng lại. Thật ra làm vậy không phải do lo lắng đụng chạm với tổ tiên mà lo thi thể trong quan tài va chạm với người lạ.
"Khai quan!"
Nắp quan tài được mở ta, bên trong là một bộ xương cốt hoàn chỉnh. Nhóm người lớn như cha Khấu tiến lên nhặt xương cốt, theo trình tự đặt vào trong hũ, đặc biệt căn dặn con cháu quan sát bên cạnh: "Lát nữa mấy đứa nhặt thi cốt ông bà, nhớ kỹ không được để lộn xộn, sai vị trí, không trọn vẹn. Phải chú ý cẩn thận."
Tiếp theo mọi người lục tục bốc các ngôi mộ khác, khởi quan, khai quan, tất cả đều thuận lợi. Thoáng cái đã gần đến trưa, mọi người dừng công việc, dùng vải đen che phủ quan tài, chờ qua giữa trưa mới tiếp tục bốc mộ. Bận rộn từ sáng đến trưa nên ai cũng mệt mỏi, phân công hai người ở lại trên núi canh gác còn những người khác xuống núi nghỉ ngơi.
Trên đường đi xuống, Trần Dương hỏi Khấu Tuyên Linh: "Núi Thiết Vi ở đâu?"
Khấu Tuyên Linh chỉ vào bên trái giữa sườn núi Bút Giá: "Ở bên trái, địa thế nơi đó tương đối kỳ quỷ. Phía sau núi Thiết Vi cũng là một ngọn núi lớn, hai ngọn núi lớn cao hơn che khuất núi Thiết Vi, khiến ánh trăng và ánh mặt trời không chiếu vào, quanh năm âm u. Cũng không biết năm đó chủ nhân ngôi cổ mộ kia đắc tội người nào mà bị chôn trong núi Thiết Vi. Không gió không nước, điều cơ bản như tàng phong tụ khí cũng không có."
Trần Dương hỏi tiếp: "Mọi người có biết ai được chôn trong cổ mộ không?"
"Không biết. Tôi đã nói rồi đó, tổ tiên Khấu gia cũng không ghi chép về nó, lúc chúng tôi ở đây thì cổ mộ trên núi Thiết Vi đã tồn tại. Vốn muốn báo quốc gia, xem có giá trị nghiên cứu hay không, thế nhưng..." Khấu Tuyên Linh châm chước dùng từ: "Nói chung lúc cậu nhìn thấy núi Thiết Vi thì sẽ biết, con người không thể lên đó. Tổ tiên nhà họ Khấu từng xông vào, lúc đi ra chỉ bảo chúng tôi chỉ cần trấn thủ, không được đi vào. Ngay cả thiên sư cũng không có biện pháp, sao có thể để người thường lên núi?"
"Đúng là một nơi quỷ dị."
Ánh nắng giữa trưa rất gắt, ngẩng đầu sẽ thấy toàn là quầng sáng, nhìn lâu sẽ bị mù mắt. Hai người canh gác phần mộ dựng mái che nắng rồi ngồi nghỉ ngơi, vừa uống trà lạnh vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng liếc nhìn quan tài gỗ, phòng ngừa gió mạnh thổi bay tấm vải đen che quan tài. Bỗng một trận gió kỳ lạ nổi lên, thoáng chốc đất cát mù trời.
Hai người bị gió cát thổi không mở nổi mắt, vội vã chạy đến giữ tấm vải đen che quan tài, một lúc sau gió cát mới dừng, hai người kiểm tra một lượt xem có vấn đề gì không. Bàn thờ không bị thổi ngã, cờ vàng bị ngã nhưng không gãy. Hai người thắp nhang vái lạy, sau đó dựng cờ lại.
Bọn họ không phát hiện, lúc gió nổi lên, một con rắn đen từ trong bụi cỏ khô héo bò ra, ngậm một cái thẻ tre đỏ được cắm sẵn trước một bia mộ rồi bò đi cắm trước một bia mộ nằm ở nơi khá khuất. Xung quanh bia mộ là cây cỏ khô héo, nền đất phía sau bia mộ ẩm ướt và rời rạc, nhìn như là mộ mới.
Hai người nhìn nhau, đều cảm giác được có gì đó không bình thường.
"Bão cát nổi lên quá kỳ quái."
"Ừ, đang êm đẹp lại thổi cát. Trời nắng chang chang, không nên có bão cát lớn như vậy." Hai người kiểm tra tất cả mộ huyệt một lần nữa, phát hiện không thấy thẻ tre đỏ trước một huyệt mộ cần dời, họ tưởng bị gió thổi đi bèn cắm lại cái mới rồi quay về mái che nghỉ ngơi.
Buổi chiều, người nhà họ Khấu quay lại tiếp tục dời mộ, căn cứ vào thẻ tre cắm sẵn mà đào. Lúc đào đến ngôi mộ nằm ở chỗ khuất kia, vài người cảm thấy quái dị nhưng không có thời gian suy nghĩ. Đến lúc đào xuống càng sâu, phát hiện dưới phần mộ đầy bùn lầy, lúc kéo quan tài lên, người kéo dây thấy thế sợ đến nỗi buông dây, quan tài trượt nhanh xuống. Trần Dương thấy thế lập tức nắm lấy sợi dây kéo lại, tránh cho quan tài rơi lại xuống đáy hố.
Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi vội bước lên, vừa hỗ trợ vừa hét lớn: "Đừng có ngốc ra đó! Kéo quan tài lên."
Quan tài được kéo lên, là một cỗ quan tài bằng đồng xanh tinh xảo hoàn mỹ, tuyệt đối không thuộc về Khấu gia. Nhóm người lớn tiến lên xem, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Một quan tài không thuộc về nhà họ Khấu lại xuất hiện trong phạm vi phần mộ tổ tiên Khấu gia. Bọn họ phải xử lý tình huống này thật cẩn thận.
Trần Dương tiến lên xem trước, trông thấy trên quan tài bằng đồng xanh này có viết bốn văn tự cổ đại. Khấu Tuyên Linh liếc nhìn rồi nói: "Khai quan tức tử." (Mở quan tài ra sẽ chết)
Trần Dương nhướng mày: "Anh đọc được những chữ cổ này à?"
"Không đọc được. Nhưng vừa khéo bốn chữ, lại viết trên quan tài, nghĩ là biết ngay thôi."
Trần Dương đẩy Khấu Tuyên Linh qua một bên, biểu thị không muốn thấy hắn. Lục Tu Chi lên tiếng: "Bốn chữ này đúng là "Khai quan tức tử", đây là Tấn hệ văn tự Chiến Quốc." Văn tự Chiến Quốc là tên gọi chung các vùng khác nhau thời Chiến Quốc, trong đó Tấn hệ văn tự là hệ thống chữ viết được sử dụng chủ yếu ở các nước nhỏ như Ngụy, Triệu.
Thật ra giống như lời Khấu Tuyên Linh, mấy chữ viết trên quan tài đa số đều là câu nguyền rủa người nào mở quan tài ra sẽ chết. Trên cơ bản không có lời nguyền nào hiệu quả, trừ phi trong quan tài có thứ gì đó, khi mở quan tài thứ kia sẽ thoát ra giết người.
Trần Dương hỏi: "Mở quan tài không?"
Người nhà họ Khấu do dự, họ không biết tại sao trong phần mộ tổ tiên Khấu gia lại xuất hiện một ngôi mộ xa lạ, trước mộ còn cắm thẻ tre đỏ.
Trần Dương nhìn về phía bùn đất bị đào lên và bia mộ ngã nghiêng: "Dường như đây là mộ và bia mộ mới. Quan tài bằng đồng này được chuyển đến từ nơi khác." Cậu quay đầu nhìn cha Khấu: "Mở quan tài đi chú, nó xuất hiện thế này chứng tỏ muốn mọi người mở quan tài."
Cha Khấu trầm tư trong chốc lát, cuối cùng phất tay nói: "Khai quan."
______________________
*Nói đến "đại thiên thế giới" thì lấy "tiểu thế giới" làm đơn vị căn bản để tính. Một tiểu thế giới là một hệ thống thế giới gồm có: Ở trung ương là núi Tu-di, xuyên suốt qua biển lớn, đứng sừng sững trên địa luân. Dưới địa luân là kim luân. Dưới nữa là thủy luân. Dưới thủy luân là phong luân. Bên ngoài phong luân thuộc về hư không.
Núi Tu-di, phần giữa thì nhỏ, phần trên và phần dưới đều lớn; cõi trời Tứ vương ở bốn mặt sườn núi; cõi trời Đao-lợi ở trên đỉnh núi. Chung quanh chân núi được bao bọc bởi bảy lớp núi vàng và bảy lớp biển nước thơm - cứ một lớp biển thì một lớp núi, xen kẽ nhau. Ngoài lớp núi vàng có biển mặn. Ngoài biển mặn có núi Đại Thiết Vi, vây tròn như lan can, hình trạng gần giống như phần dưới của cái cối xay.
Tầng hư không ở phía trên các cõi trời Tứ vương và Đao-lợi, có các cõi trời Dạ-ma, Đâu-suất, Hóa lạc và Tha hóa tự tại; đó là sáu cõi trời Dục giới. Trên nữa là mười tám cõi trời Sắc giới và bốn cõi trời Vô sắc giới. Trên không của biển mặn, ở mỗi phương Đông, Nam, Tây, Bắc, đều có vô số tinh vân, trong đó có vô số thái dương hệ, vô số thế giới. Tinh vân ở trên không phía Đông của biển mặn được gọi là châu Đông Thắng thân; phía Nam gọi là châu Nam Thiệm bộ; phía Tây gọi là châu Tây Ngưu hóa; phía Bắc gọi là châu Bắc Câu-lô. Cả thảy chín núi, tám biển, bốn châu, sáu cõi trời Dục giới như thế, lại thêm ba tầng trời của cõi Sơ thiền bao trùm ở trên nữa, là một tiểu thế giới. Hợp lại 1.000tiểu thế giới như thế, với 3 tầng trời của cõi Nhị thiền bao trùm ở trên, là một tiểu thiên thế giới. Hợp lại 1.000 tiểu thiên thế giới, với 3 tầng trời của cõi Tam thiền bao trùm ở trên, là một trung thiên thế giới. Hợp lại 1.000 trung thiên thế giới, với 9 tầng trời của cõi Tứ thiền và bốn cõi trời Không bao trùm ở trên, là một đại thiên thế giới.
Đại thiên thế giới, trong đó có ba bội số ngàn, cho nên cũng được gọi là "ba ngàn đại thiên thế giới" (tam thiên đại thiên thế giới), hay ngắn gọn hơn là "ba ngàn thế giới" (tam thiên thế giới).
Như vậy, tam thiên thế giới hay tam thiên đại thiên thế giới, không phải gồm có 3.000 thế giới, mà là: (1.000 x 1.000 x 1.000 =) 1.000.000.000, tức một tỉ thế giới.