*
Bảo vệ là một người đàn ông trung niên cao lớn, ông đang thao thao không ngừng: "Thật đó, không phải là người, tôi tận mắt nhìn thấy, cô bé kia nhào đến gọi ba, thế nhưng đó chính là một con quái vật. Con người sao có hình dạng đó được? Tôi hô to gọi cô bé muốn nhắc nhở, đáng tiếc không kịp. Mọi người nghĩ đi, ở trong thang máy với một con quái vật, không bị hù chết đã là may lắm rồi."
Trần Dương hỏi: "Chú có thể miêu tả con quái vật đó trông như thế nào không?"
"Sao lại không được?!" Bảo vệ khoa tay múa chân: "Nó rất cao, khom người xuống mà còn cỡ 2m. Mặc váy màu đỏ, da màu xanh lục, hàm trăng có đến hơn trăm cái răng mọc chìa ra ngoài, nhìn ghê lắm. Đúng rồi..." Bảo vệ nhớ lại tình cảnh lúc ông chạy đến gần thang máy, đối diện với ánh mắt của quái vật: "Hai mắt của nó nhìn như mắt thằn lằn hay mắt ruồi vậy. Bị đó liếc nhìn một cái mà sợ muốn chết."
Trần Dương hỏi tiếp: "Tô Ni Ni có phản ứng gì khác không? Nửa đêm cô bé lén đi ra khỏi tiểu khu, lúc đó chú không phát hiện sao?"
"Không có. Nhắc đến chuyện này cũng lạ, tôi vẫn gác ở đây... Trừ phi cô bé thừa dịp tôi đi toilet lén chạy ra. Đi toilet cũng là chuyện bình thường, không phải lơ là nhiệm vụ. Nhưng lúc cô bé quay về thì tôi biết, trông cô bé rất hoảng sợ bất an, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, tôi thấy kỳ quái nên đi ra định hỏi thăm. Kết quả cô bé vừa thấy tôi, vẻ mặt như nhìn thấy quái vật vậy, sợ hãi quay đầu bỏ chạy." Bảo vệ vốn không muốn xen vào, nhưng ông nhịn không được liếc mắt nhìn, vừa lúc thấy Tô Ni Ni nhào vào lòng con quái vật kia, làm ông bị dọa sợ chết khiếp.
"Như vậy à, chúng tôi đã biết. Cám ơn chú." Trần Dương xoay người, đi ra khỏi tiểu khu. Cậu quay qua hỏi Mao Tiểu Lỵ đi cùng: "Nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ rồi ạ. Em đã gửi cho chú Mã đặc điểm của con quái vật, hỏi chú ấy xem đây là quái vật gì."
Vụ án của Tô Ni Ni nhanh chóng lấy lý luận khoa học làm sáng tỏ, cô bị bệnh tâm lý, mắc chứng sợ hãi vô hình. Tô Ni Ni phát bệnh, bị ảo giác ai cũng làm hại cô, trốn trong thang máy không có một ai lại tưởng tượng có quái vật, tự dọa mình đến phát điên. Đây là chứng sợ hãi rất nghiêm trọng, đáng tiếc cha mẹ Tô Ni Ni không xem trọng loại bệnh tâm lý này, dẫn đến bi kịch xảy ra.
Giải thích được nguyên nhân Tô Ni Ni nổi điên, còn lời kể của bảo vệ thì không ai tin. Bởi vì mọi người xem camera an ninh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tô Ni Ni trong thang máy. Cô nói chuyện với không khí, đi vào thang máy, trong thang máy không có người khác, bị dọa ngất xỉu. Rõ ràng là biểu hiện của thần kinh không bình thường.
Nhưng vì Tô Ni Ni có bệnh tâm lý, lại gặp phải sự kiện thần bí nên Mao Tiểu Lỵ và Trần Dương đến điều tra. Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Anh Trần, chúng ta có nên đi gặp những người bị bệnh tâm lý khác không?"
Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đi gặp Tô Ni Ni trước."
"Vâng."
Hai người đến bệnh viện Tô Ni Ni đang điều trị, gặp cha mẹ cô bé ở đó. Hai vợ chồng đang trách móc nhau không chăm sóc tốt con gái, chỉ lo làm việc mà không để ý đến chứng bệnh sợ hãi của con gái.
Ông bố lên tiếng phản bác: "Ai biết nó sợ cái gì? Sao lại có chứng bệnh sợ hãi kỳ quái như vậy!" Ông đá mạnh lên tường trút giận: "Tối qua nó gọi điện cho tôi, tôi đang tăng ca, khó khăn lắm mới xin ông chủ cho về. Thế mà chậm một bước!"
Bà Tô ngồi cạnh khóc lóc, hai người chỉ có một đứa con gái, ngày thường cưng chiều hết mực, chẳng qua công việc bận rộn, khó tránh có lúc lơ là. Hai người chưa từng nghĩ bệnh tâm lý lại đáng sợ đến vậy, chỉ cho rằng cô bé nói dối để người lớn chú ý, vì vậy không quá để tâm. Bây giờ con gái phát điên, ông bà hối hận không thôi.
Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ đi đến trước mặt hai người: "Hai bác là cha mẹ của Tô Ni Ni phải không?"
Ông Tô xoay người lại, liếc nhìn bà Tô khóc đến đỏ mắt rồi nói: "Đúng vậy. Hai người là?"
Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ tự giới thiệu, đương nhiên không nói hai người là thiên sư, chỉ nói đang điều tra bệnh tình của Tô Ni Ni. Trần Dương lên tiếng: "Gần đây phát hiện nhiều vụ án do người bị bệnh tâm lý gây ra, do đó chúng tôi nghi ngờ bệnh của Tô Ni Ni do người khác gây ra."
"Do người khác gây ra?" Ông bà Tô cực kỳ kinh ngạc, kế đó là tức giận không thôi. Ông Tô nói: "Tôi đã nói mà, sao con bé lại vô duyên vô cớ phát bệnh được?! Trước đây nó rất hoạt bát và gan dạ, đi công viên trò chơi còn dám đi một mình vào nhà ma, chơi tàu lượn siêu tốc và trò tháp rơi cũng một mình." Chính vì con gái luôn biểu hiện gan dạ nên khi cô bé nói bị hoảng sợ, ông bà Tô mới không tin.
tháp rơi tự do
Trần Dương ôn hòa nói: "Trước và sau khi phát bệnh, Tô Ni Ni có gặp hay tiếp xúc với người nào, hoặc là đi đến nơi nào đặc biệt không?"
Ông bà Tô nhớ lại, sau đó lắc đầu nói: "Không có. Ni Ni rất nghe lời, nếu như gặp ai hoặc đi đâu, nó đều nói với chúng tôi."
"Có khi nào Tô Ni Ni sợ hãi nên không dám nói với hai bác không?"
Ông bà nghe vậy ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. Dựa theo dáng vẻ sợ hãi quá độ của Tô Ni Ni, rất có thể cô bé không dám nói cho ba mẹ biết. Trần Dương thấy thế, trong lòng sáng tỏ, cậu hỏi tiếp: "Hai bác có biết vì sao Tô Ni Ni phát bệnh không?"
Bà Tô nói: "Chuyện này thì tôi biết. Đại khái khoảng hai tháng trước, Ni Ni ra ngoại thành chơi, đột nhiên trời đổ mưa lớn, con bé chạy vào một ngôi nhà hoang trú mưa rồi đi vòng quanh xem xét. Ni Ni không cẩn thận rơi xuống một cái hố trong nhà, bên trong đầy côn trùng. Nó sợ lắm, sau đó hầu như đêm nào cũng nằm mơ thấy côn trùng bò khắp người, chúng gặm cắn nó. Đêm nào Ni Ni cũng ngủ không yên, dần dần nhìn thấy đồ vật màu xanh trong nhà là hét lên. Chúng tôi đưa con bé đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo là bệnh tâm lý hoảng sợ, uống thuốc cũng không khá hơn."
"Đúng rồi." Ông Tô bổ sung: "Ni Ni hay nói có quái vật đuổi theo nó, muốn ký sinh trên người con bé."
Trần Dương hỏi: "Chúng tôi có thể gặp Tô Ni Ni không?"
"Chuyện này..." Ông Tô do dự, sau đó nói: "Được, nhưng không được kích thích con bé."
Cậu gật đầu, cùng Mao Tiểu Lỵ đi theo ông bà Tô gặp Tô Ni Ni. Xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể thấy Tô Ni Ni đang co rúc trong góc phòng bệnh, gương mặt hoảng sợ cực độ, dường như đang nỉ non thì thầm gì đó. Ông Tô đau khổ nói: "Ni Ni cứ nói "Nó ở phía trước, nó đang đến gần, nó đứng trước mặt con, nó ở trong bụng con", tôi nghe mà không hiểu gì cả."
Trần Dương nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô nàng giơ tay ra hiệu đã nhớ kỹ. Cậu nhìn Tô Ni Ni, cảm xúc của cô bé không đúng lắm, Trần Dương tập trung nhìn kỹ: "Có gì đó không đúng."
"Sao vậy?" Ông bà Tô thắc mắc hỏi.
Tô Ni Ni đang co rút cả người, hơi run rẩy, không để ý sẽ không nhận ra. Cô trợn trắng mắt, tay chân run rẩy rất nhỏ, dần dần tần suất tăng cao, bỗng cô bất động như chưa từng run rẩy, lặng lẽ rúc vào góc phòng. Ông bà Tô không nhìn thấy biến hóa nhỏ này, vẫn không hiểu cậu nói cái gì không đúng. Bỗng nhiên Tô Ni Ni ngửa cổ lên, hét lớn một tiếng chói tai đầy đau đớn, cô tự cào lên bụng rồi bò qua bò lại khắp phòng.
Ông bà Tô khẩn trương, định xông vào phòng nhưng không thể mở cửa. Bác sĩ nghe tiếng động vội chạy đến: "Tránh ra, tránh ra! Đừng cản đường! Vào phòng ngăn ngừa bệnh nhân cắn lưỡi, nhanh!"
Mấy bác sĩ y tá vội vội vàng vàng nhưng động tác thuần thục rất có trật tự, rất nhanh cánh cửa mở ra. Hộ sĩ đứng trước cửa ngây người, vừa mới lúc nãy mở không ra, sao bây giờ mở được? Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì một bác sĩ cầm hòm thuốc đã vội vàng chạy vào phòng, ba bốn bước thành một bước. Trần Dương cũng nhận thấy không đúng, cậu vội hô to: "Đừng đi vào!"
Đáng tiếc đã chậm một bước, cánh cửa đóng sập lại. Ngoại trừ bác sĩ vừa chạy vào, những người khác đều bị ngăn bên ngoài. Bác sĩ kia xoay người đập cửa, vẻ mặt mờ mịt. Mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng có linh tính bất an. Mấy đồng nghiệp cũng đứng bên ngoài đập cửa, bỗng nhiên gương mặt họ đầy vẻ hoảng sợ, chỉ chỉ về phía sau lưng hắn.
Bác sĩ bỗng nghe thấy tiếng động kỳ lạ sau lưng, cần cổ hắn cứng ngắt cố quay đầu nhìn lại, trông thấy Tô Ni Ni nằm liệt dưới đất. Bụng của cô bé đột nhiên phồng to lên như người có thai tám tháng, rồi lại đột ngột xẹp xuống. Sau đó, dưới bộ đồ bệnh nhân của Tô Ni Ni, một con quái vật từ từ bò ra. Làn da nó xanh lè, hàm răng lởm chởm đáng sợ, đôi mắt kép của côn trùng liên tục chuyển động.
Đây là một con quái vật mới sinh, nó há miệng, phát ra mấy tiếng khò khè nho nhỏ. Hai mắt nó vẫn còn bọc một cái màn mỏng, dường như không nhìn thấy gì. Cái đầu đáng sợ của nó chuyển động, ngửi ngửi mùi trong không khí, bỗng nó đột ngột quay phắt đầu hướng về phía bác sĩ. Nó bò về phía trước, cuống rốn vẫn còn dính liền với cơ thể của Tô Ni Ni, lúc nó bò lên, cuống rốn bong rớt ra.
Con quái vật bò ra khiến tất cả mọi người bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ hít một hơi khí lạnh, hét lên đầy kinh ngạc và hoảng sợ. Bà Tô không cách nào tưởng tượng được con quái vật này từ trong bụng con gái bà bò ra, bà hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu. Ông Tô ôm lấy vợ, vừa lo lắng con gái, vừa lo cho vợ, ông hô lớn: "Mấy người ngớ ra làm gì? Mau mở cửa!"
Hộ sĩ cầm thẻ mở cửa lạnh run cả người, cô sợ đến phát khóc nhưng cố nén lại: "Cửa mở... mở không được." Tay cô run rẩy không ngừng, cố kiềm nén không khóc lên.
Lúc này con quái vật há to cái miệng nhào về phía bác sĩ, nhắm ngay cổ họng hắn muốn cắn xuống. Bác sĩ phản xạ giơ tay ngăn cản, trực tiếp bị cắn rớt một miếng thịt.
Bác sĩ chịu đựng đau đớn tóm lấy quái vật ném ra xa. Quái vật bị ném xuống đất lại nhanh chóng đứng lên, nó nhai nhai miếng thịt rồi nuốt vào bụng. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng nhờ vào khứu giác, nó có thể ngửi được vị trí bác sĩ đang đứng, nó chuẩn xác quay đầu theo từng bước chân của bác sĩ. Bỗng nhiên nó nhào lên tấn công, bác sĩ cúi người tránh thoát. Con quái vật trực tiếp đập vào cửa sổ thủy tinh, đối diện với hộ sĩ đứng bên ngoài.
Hộ sĩ hoảng sợ ngất xỉu, mà cánh cửa vẫn không cách nào mở ra. Mao Tiểu Lỵ nói: "Em phá cửa đây." Cô nàng vừa dứt lời liền đá một cú mạnh như gió lốc, cánh cửa run lên hai cái nhưng vẫn không mở được như cũ.
Trần Dương đến gần dán sát vào tấm kính thủy tinh trên cửa sổ, liếc mắt nhìn phía sau cửa chính, một cặp mắt kép côn trùng nhìn thẳng vào cậu. Sau cửa là một con quái vật to lớn, nó đang chặn cửa chính, phát hiện ánh mắt của Trần Dương, nó quay đầu nhìn thẳng vào cậu, cái miệng đáng sợ nhe ra cười. Trần Dương cau chặt lông mày, cậu kéo Mao Tiểu Lỵ ra: "Để anh."
Cậu tháo đồng tiền trên cổ tay, đặt lên chính giữa cửa. Tay trái giữ đồng tiền, tay phải vẽ bùa, miệng thì thầm: "Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh!"
Đồng tiền lập tức xuyên qua cửa, ghim vào lưng con quái vật đang chặn cửa, đồng thời dương khí trên đồng tiền cũng làm nó bị thương.
Nó rời khỏi cửa, bại lộ trước tầm mắt của mọi người. Con quái vật cao đến 2m, mọi người thấy thế sợ đến nỗi mặt mày đen như đất. Cuối cùng ông Tô cũng tin lời con gái, thì ra cô bé không nói dối, luôn có một con quái vật đuổi theo cô, cuối cùng chui vào bụng cô.
Quái vật to lớn nắm lấy quái vật nhỏ mới sinh bỏ vào miệng, nhai nuốt ăn sạch. Dù cách lớp kính thủy tinh, mọi người bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng nhai nuốt khiến người ta sởn tóc gáy. Bác sĩ trong phòng liên tục lùi ra sau, núp vào góc tường. Quái vật nhìn chằm chằm bác sĩ, lúc này Trần Dương dùng thẻ quét mở được cửa phòng bệnh.
Quái vật không thể làm gì khác hơn đành buông tha cho bác sĩ, nó liếc nhìn Tô Ni Ni, không giết đối phương mà nhảy qua cửa sổ muốn chạy trốn, phòng bệnh nằm ở lầu 10. Trần Dương vọt vào phòng, vung dây đỏ quấn lấy cần cổ quái vật kéo lại, làm nó kẹt lại cửa sổ. Sức lực của nó vô cùng lớn, nó nắm hai cạnh cửa sổ, lập tức vách tường xuất hiện các vết nứt. Cậu thấy thế quát lớn: "Mao Tiểu Lỵ!"
"Có mặt!"
Mao Tiểu Lỵ rút kiếm gỗ đào và bùa Ngũ Lôi, đạp lên giường rồi linh hoạt nhảy lên bàn vọt tới, nhắm ngay vai quái vật đâm mạnh một phát. Quái vật bị đau gào lên một tiếng, nó quay đầu nắm lấy kiếm gỗ đào của Mao Tiểu Lỵ cố sức rút ra, thế mà trực tiếp bẻ gãy luôn thanh kiếm.
Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc: "Móa!"
Cô vội xoay người né một chưởng của quái vật, vách tường bị đánh in một dấu tay to. Trần Dương quấn sợi dây đỏ vài vòng quanh hai bàn tay nhưng vẫn bị quái vật kéo mạnh về phía trước. Cậu hô to: "Tiểu Lỵ, ném bùa Ngũ Lôi cho anh!"
Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng móc một xấp bùa trong ba lô đưa cho cậu. Trần Dương vừa nhận lấy thì bị quái vật dùng sức kéo mạnh, trực tiếp kéo cậu văng ra ngoài cửa sổ cùng với nó. Mao Tiểu Lỵ kinh hãi la to: "Anh Trần!"
Trần Dương bị kéo ra ngoài cửa sổ, cậu dứt khoát thả lỏng khí lực toàn thân, nhào đến trước mặt quái vật, nhét tất cả bùa Ngũ Lôi vào miệng nó. Sau đó cậu buông sợi dây đỏ, nắm lấy nửa thanh kiếm gỗ đào bị gãy vẫn còn cắm trên vai quái vật ổn định cơ thể. Nhờ đó mượn lực xoay người giữa không trung rồi đạp lên vai quái vật, đồng thời vung dây đỏ cuốn lấy xà ngang bệnh viện, cuối vững vàng đáp xuống xà ngang. Trần Dương lập tức giơ tay làm phép kích nổ bùa Ngũ Lôi.
Con quái vật đột nhiên biến mất giữa không trung, không rõ nó bị thương đến cỡ nào. Có không ít người dưới bệnh viện trông thấy một màn này, toàn bộ tập trung phía dưới bàn tán xôn xao. Phỏng chừng không lâu nữa sẽ bị truyền lên mạng, một bệnh viện nào đó phát sinh chuyện thần quái.
Trần Dương ngồi trên xà ngang thở dài, phiền phức rồi. Cậu phải về nhờ Mã Sơn Phong báo cáo chuyện này lên Hiệp hội Đạo giáo, thuận tiện sắp xếp cho tốt việc lần này. Cậu vừa nghĩ vừa quấn dây đỏ vào cổ tay, chợt nhớ ra đồng tiền cổ còn ghim trên lưng con quái vật chưa lấy về.
Trần Dương nhảy khỏi xà ngang, quay trở lại phòng bệnh, dọc đường thu được vô số ánh mắt kinh ngạc và thán phục. Phòng bệnh ở lầu 10 xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn đã truyền khắp bệnh viện, nhất là các bác sĩ y tá.
Sau khi tỉnh lại, bà Tô ôm con gái vẫn đang hôn mê khóc ròng, tự trách bản thân không thôi. Ông Tô đứng ở cửa lo lắng đi vòng vòng, Mao Tiểu Lỵ đứng bên cạnh. Nhìn thấy Trần Dương từ xa, ông vội chạy tới: "Đại sư, mau xem con gái tôi, có thể cứu nó không?"
Mao Tiểu Lỵ cũng đi đến hỏi: "Anh Trần, anh có bị thương không?"
"Anh không sao." Trần Dương lắc đầu, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, vừa đi vừa hỏi Mao Tiểu Lỵ: "Kiểm tra tình hình của Tô Ni Ni chưa?"
"Không tốt lắm. Hầu như sinh khí cạn sạch, giống hệt mấy người bị bệnh tâm lý trước đây. Hết sạch sinh khí, sau đó sẽ già như bà lão, trở nên thèm khát máu thịt. Nếu như không thể khôi phục sinh khí, e là..."
Cô không nói hết câu nhưng giọng nói đã báo trước kết quả không tốt. Ông Tô nghe mà mềm chân, trong lòng càng hối hận không thôi, sao lúc trước ông lại không để ý khi nghe con gái kể? Ông cứ nghĩ con gái còn nhỏ không sầu không lo, làm ầm ĩ cũng chỉ vì muốn cha mẹ chú ý, ông từng giận con gái tùy hứng không hiểu chuyện.
Trong phòng bệnh, bác sĩ vẫn còn ở đó, hắn đang truyền một chai đường gluco cho Tô Ni Ni. Trần Dương hỏi: "Thế nào rồi bác sĩ?"
Vị bác sĩ này chính là người bị nhốt trong phòng bệnh lúc nãy, suýt chút nữa thành món điểm tâm được dọn sẵn trên bàn của quái vật. Hắn băng bó cánh tay xong liền quay lại chức trách của bác sĩ, đến kiểm tra cho Tô Ni Ni. Nhưng những gì hắn làm được cũng chỉ là truyền cho cô bé một chai đường gluco, các bộ phận trong cơ thể đều suy yếu, giống như một bà lão bảy tám chục tuổi. Cận kề... tử vong.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng, tâm trạng cũng nặng nề. Hắn tận mắt nhìn thấy quái vật, cảm giác sợ hãi vẫn còn y nguyên, nhưng bản tính lương thiện khiến hắn thương cảm cho Tô Ni Ni. Cô bé này mới 14 tuổi, cả đời coi như bị hủy. Nói thật, ngay từ đầu hắn cũng nghĩ là Tô Ni Ni phác tác bệnh tâm lý, trạng thái tinh thần cực kỳ kém nên mới sinh ra ảo giác.
Thế nhưng ban nãy chính mắt hắn nhìn thấy tất cả, sao có thể nói là ảo giác được. Đối mặt với tình huống đó, dù là một người đàn ông trưởng thành như hắn cũng sợ muốn vỡ mật, huống chi là một thiếu nữ 14 tuổi chưa trưởng thành! Đáng sợ hơn là, chỉ có một mình cô đối mặt với nỗi sợ hãi này. Chỉ có mình cô hoảng sợ lo sợ suốt ngày, mở mắt trừng trừng nhìn con quái vật càng lúc càng đến gần, lại không có ai phát hiện ra nó. Chỉ có mình cô, không ai giúp đỡ.
Bà Tô hỏng mất quỳ xuống đất cầu khẩn Trần Dương: "Xin cứu con gái tôi, cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu. Đại sư, xin cứu lấy con gái tôi, nó mới 14 tuổi, vẫn chưa thành niên. Ni Ni rất thông minh hoạt bát, nó rất lương thiện, cầu xin cậu. Muốn chết thì để tôi chết là được rồi."
Trần Dương khó xử kéo bà Tô dậy, kéo được bà lại đến ông Tô quỳ xuống cầu xin. Cậu thở dài nói: "Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không thể bảo đảm."
Mặc dù ông bà Tô tuyệt vọng, nhưng với tình huống trước mắt thì câu trả lời này của Trần Dương đã là tốt lắm rồi. Ít nhất vẫn còn có hy vọng, hai người đứng dậy, không ngừng cúi đầu cám ơn. Trần Dương nói: "Để Tô Ni Ni ở lại bệnh viện đi, có phác tác bệnh gì thì có thể kịp thời cứu chữa." Cậu dừng một chút rồi bổ sung: "Tôi trở về nghĩ cách."
Ông bà Tô miễn cưỡng yên lòng, Trần Dương tạm biệt họ rồi rời đi. Mới vừa đi đến thang máy, vị bác sĩ kia đuổi theo nói: "Xin hỏi hai người thật sự có cách cứu Tô Ni Ni sao?"
Trần Dương lắc đầu: "Tôi không chắc chắn."
"Nhưng cậu có cách, đúng không?" Bác sĩ đầy hy vọng hỏi, sau đó nói: "Nếu như cậu có thể cứu Tô Ni Ni thì cũng có thể cứu các thiếu nữ khác."
"Các thiếu nữ?"
"Đúng vậy. Tôi đoán hẳn là cậu đã nghe qua, gần đây thường xảy ra các vụ án người bị bệnh tâm lý tấn công người qua đường, các cô gái ấy đều từng điều trị ở bệnh viện này. Tôi từng nhận điều trị mấy cô gái, đa số từ 15 đến 18 tuổi. Có người bị hoảng sợ quá độ, có người ghen tỵ quá mức, có người là lo lắng... Nói chung là các chứng bệnh tâm lý, vốn đã được điều trị hết, khôi phục bình thường một thời gian, nhưng sau đó họ bỗng trở nên già yếu. Có mấy người... đã qua đời. Tôi có một phần danh sách. Tôi luôn tìm cách cứu các cô gái, nhưng đáng tiếc, tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường."
Bác sĩ nói năng hơi lộn xộn nhưng Trần Dương nghe hiểu: "Tình trạng của mấy cô gái ấy cũng giống Tô Ni Ni?"
Bác sĩ lắc đầu: "Tôi không biết. Nhưng trước kia có người mắc bệnh giống hệt Tô Ni Ni, còn về phần có quái vật trong bụng chui ra không thì tôi không biết. Nhưng tôi đoán, cũng đồng dạng."
Trần Dương trầm tư trong chốc lát rồi nói: "Được rồi. Anh có thể cho tôi danh sách bệnh nhân kia không?"
"Tôi để ở nhà, tôi có thể gửi cho cậu."
"Cũng được, lưu số điện thoại đi." Hai người thêm WeChat rồi tạm biệt nhau. Trần Dương vào thang máy, ấn nút rồi hỏi Mao Tiểu Lỵ: "Tiểu Lỵ, nhớ kỹ chưa?"
Mao Tiểu Lỵ lấy một quyển sổ ra: "Nhớ rõ các trọng điểm rồi ạ." Cô vừa nói vừa lơ đãng nhìn thoáng qua cổ tay Trần Dương, không thấy đồng tiền cổ thì kinh ngạc hỏi: "Anh Trần, đồng tiền của anh đâu rồi? Vừa nãy ghim vào lưng con quái vật còn chưa lấy lại sao?"
"Chưa."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Nó chạy thoát rồi, tìm nó lấy lại là được." Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài. Trần Dương lên tiếng: "Em chụp những điểm quan trọng rồi gửi vào group WeChat, bảo mọi người cùng nhìn xem... Có chụp được hình con quái vật không?"
"Có ạ."
"Tốt." Cậu giật đầu nói tiếp: "Đúng rồi, Lục Tu Chi vào group chưa?"
"Vào từ lâu rồi. Sau khi anh đồng ý cho Lục Tu Chi gia nhập phân cục, Khấu Tuyên Linh cấp tốc kéo hắn vào nhóm. Chậc chậc, lão thẳng nam đói khát."
Trần Dương liếc nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô nàng giơ tay nhún vai. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Em sắp khai giảng rồi phải không?"
cứ tưởng tượng cái mặt Tiểu Lỵ như thế này, dễ thương phết:))
"Sắp rồi ạ. Giải quyết xong vụ này, mấy tháng tiếp theo không thể nhận vụ án lớn rồi."
"Học tập quan trọng." Bỗng chuông điện thoại của cậu reo vang, Trần Dương nhận cuộc gọi: "A lô?"
"Xin hỏi có phải là phụ huynh của trò Trần Ngỗi Tuyên không?"
"Vâng."
"Chuyện là thế này, trò Trần Ngỗi Tuyên gặp phải hai, hai người đàn ông ở cổng trường. Căn cứ theo video an ninh, hai người này bị hiềm nghi lừa trò Trần Ngỗi Tuyên. Trong video, hai người này lừa trò Trần Ngỗi Tuyên vào một ngõ nhỏ, không lâu sau thì chạy ra, bị đánh mặt mũi bầm dập. Hiện tại hai người một mực nói là do Ngỗi Tuyên đánh. Thật vô sỉ." Cô giáo kể tình hình xong, cuối cùng không nhịn được khinh bỉ một câu, quả thật là rác rưởi của xã hội.
Một bé gái chín tuổi đánh hai tên đàn ông cao lớn? Nói dối cũng phải thực tế một chút chứ, IQ bị sự trơ tráo vô sỉ đánh bại rồi à.
Mí mắt Trần Dương giật một cái: "Tôi đến đó ngay đây."
Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Cô giáo của Ngỗi Tuyên hả anh?"
"Ừ. Tiểu Lỵ, em về phân cục trước đi. Nếu gặp Lục Tu Chi thì hỏi hắn có cách nào khôi phục sinh khí của một người đã cạn kiệt hết sinh khí không, anh đi trước đây." Trần Dương dặn dò xong thì vội vàng chạy đến trường học của Ngỗi Tuyên.
___________________
Lần này là mất đồng xu thật rồi nè. Bà Mộc nói vụ này k đáng sợ, ừ k sợ mà cái màn đẻ này làm tui buồn nôn quá.