- Tần công tử, Lâm Như Tuệ này cũng không muốn chàng trở thành khinh sư diệt tổ, nhưng xin đợi một chút, đợi tiện nữ làm xong một chuyện, sẽ tùy công tử quyết định nghe hay không nghe ấn phù của bổn môn!
Nói đến đây, nàng thò tay vào bọc móc ra một vật, giơ cao quá đầu nghiêm giọng nói:
- Các đệ tử Ngũ Âm Giáo nghe đây, tín phù tối cao Huyền Đàn Ấn của Ngũ Âm Giáo ở đây, các người mau tham kiến.
Tất cả đệ tử Ngũ Âm Giáo ở quanh đều giật mình, thất kinh!
Nên biết lũ này tuy mới gia nhập Ngũ Âm Giáo, nhưng cũng nghe qua Huyền Đàn Ấn bị mất trong tay của Đường Chủ Ngoại Tam Đường Ngọc Diện La Sát, nhưng chưa từng nghe giáo chủ nói qua. Huyền Đàn Ấn sau này sẽ có tác dụng, cho nên phải cung tay nghinh tiếp nếu không sẽ bị coi là phản giáo!
Hai lão già mặc hoàng bào, vội quỳ xuống đất “Vâng Dạ!” rang một tiếng phục lệnh. Cục trường biến đổi, Thần Châu Tam Tuyệt và Hoàng Y Thiếu Nữ thấy vậy cũng mừng rỡ vô cùng. Phích Lịch Hải Đường nghiêm sắc mặt, hướng về phía lũ người Ngũ Âm Giáo cao giọng nói:
- Huyền Đàn Ấn ban lệnh, lũ các ngươi phải lập tức tự vẫn không được chậm trễ! Cả bọn Ngũ Âm Giáo nghe đến đây, bất giác rùng mình!
Hai lão già mặc hoàng bào mặt như đưa ma, cất giọng thê lương hỏi:
- Vị cô nương chấp chưởng ấn này không biết có thể cho lão phu biết chúng ta đã phạm tội gì mà lại bắt chúng ta phải tự vẫn!
Phích Lịch Hải Đường lạnh lùng đáp:
- Huyền Đàn Ấn ở đây như giáo chủ giá lâm, đã lệnh cho các ngươi phải tự vẫn cứ thế mà thi hành, không cần hỏi lý do!
- Tuy rằng như vậy, nhưng chúng tôi cũng phải biết mình vì sao mà chết! Phích Lịch Hải Đường đưa tay chỉ vào lão già mặc hoàng bào nói:
- Các ngươi tôi muốn biết, bổn cô nương cũng thỏa mãn các ngươi một lần cuối, bởi vì ngươi dám dùng tín phù của Thái Cực Phái mà bức tử Tần công tử đó là lý do!
Hoàng Bào Lão Nhân nghe đến đây ngạc nhiên, chớp mắt nói:
- Việc này do lão phu phụng mạng hành sự mà thôi. Phích Lịch Hải Đường tiếp luôn:
- Cho nên cô nương dùng thủ đoạn của ngươi để trừng trị ngươi!
- Nếu như lão phu chống lại mệnh lệnh cô nương tính thế nào?
- Ta thì không có sao, chỉ ngại giáo chủ của các ngươi vì giữ uy tín nếu biết được truyện này, nhất định sẽ dùng giáo qui để trừng trị!
- Lẽ nào việc này không còn cách nào khác để giải quyết hay sao, cứ nhất định bắt bọn ta phải chết?
- Có.
- Cô nương xin nói mau!
Phích Lịch Hải Đường chỉ vật trên tay hắn nói:
- Nếu ngươi trả tín phù Thái Cực Phái cho Tần Lãm Phong, bổn cô nương sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống.
Hoàng Bào Lão Nhân lắc đầu đáp:
- Đây là vật mà thượng cấp giao phó, lão phu không thể chiều theo ý cô nương!
- Vậy các ngươi chiếu theo lệnh của Huyền Đàn Ấn mà phục tùng, tất cả tự vẫn thôi!
- Đã vậy lão phu trước khi chết, sẽ dùng vật này để giải quyết tính mạng của Tần Lãm Phong.
Hoàng Bào Lão Nhân dứt lời đứng dậy giơ cao tín phù Chưởng môn Thái Cực Phái.
Lão Hóa Tử thấy tình hình căng thẳng vội bước đến, giơ tay ngăn Hoàng Bào Lão Nhân lại nói:
- Các hạ có thể nghe một lời của Lão Hóa Tử chăng?
Hoàng Bào Lão Nhân vốn là chỉ muốn thị uy, nay thấy có người ngăn cản sao lại bỏ qua dịp may này, bèn nói:
- Có việc gì nói mau!
- Hai bên đều dùng tín phù để uy hiếp đối phương, theo lão phu thấy, không bằng chúng ta trao đổi tín phù, vật hồi cố chủ, rồi sẽ dùng võ công tuyệt học để mà giải quyết.
Phích Lịch Hải Đường không cần suy nghĩ liền gật đầu. Hoàng Bào Lão Nhân vẫn lắc đầu lia lịa nói:
- Không được, chưa có lệnh của thượng cấp lão phu không dám tự quyết định. Hoàng Y Thiếu Nữ kê người phóng đến nói:
- Như vậy có nghĩa là ngươi không đồng ý, hãy để tín phù về, coi như chuyện hôm này tạm thời đã giải quyết, ý ngươi thế nào?
Hoàng Bào Lão Nhân cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Cũng được, nếu các ngươi muốn trao đổi ấn tín, cứ việc đến Ngũ Chỉ Sơn, sẽ có thượng cấp quyết định, không biết vị cô nương đây có cao kiến gì đây?
Nói xong đưa tay chỉ Phích Lịch Hải Đường.
Phích Lịch Hải Đường chỉ mong Tần Lãm Phong thoát hiểm, nào lý gì đến chuyện khác bèn gật đầu.
Cả hai liền thu ấn về.
Hoàng Bào Lão Nhân biết sự việc trước mắt cũng không thể dùng võ công để giải quyết, bèn giảo hoạt nói:
- Các ngươi nếu có gan. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở Ngũ Chỉ Sơn! Dứt lời đưa tay ra hiệu cả bọn đồng loạt phóng đi!
Hoàng Y Thiếu Nữ bước đến trước mặt Phích Lịch Hải Đường nắm lấy tay nàng rồi nói:
- Đa tạ Lâm tỷ tỷ, may mà hôm nay có tỷ. Nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tần Lãm Phong cũng bước đến, lên tiếng đa tạ.
- Lâm cô nương có được tin tức gì về sư muội không?
Phích Lịch Hải Đường đang định mở miệng thì bảo chủ Đồng Không đã xen vào nói:
- Đêm đã khuya, chư vị chúng ta trở về rồi hãy nói! Mọi người ứng lời, liền quay đầu trở về sảnh!
Đã qua canh tư, Châu Hồng liền dặn dò thuộc hạ làm điểm tâm, đồ ăn sau khi bưng cho mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Phích Lịch Hải Đường cạn xong chung rượu, quay qua phía Tần Lãm Phong nói:
- Tần công tử, mấy ngày gần đây tiện nữ vẫn chưa tìm được tung tích gì về sư muội mong công tử thông cảm!
Tần Lãm Phong nét mặt không vui, vẫn gắng gượng nói:
- Lâm cô nương không nên nói vậy về chuyện này đã khiến cô nương phải lặn lội gian khổ, tuy trước mắt chưa có tin tức nhưng Tại hạ cũng xin cảm tạ thành ý của cô nương.
Phích Lịch Hải Đường thở dài nói:
- Công tử yên tâm, đợi sau khi chúng ta giải quyết xong chuyện Ngũ Chỉ Sơn sẽ dò la tin tức của Đường cô nương, tiện nữ nhất định sẽ tìm được!
Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
- Vậy hay quá, có Lâm tỷ tỷ cùng đi, đến lúc đó sẽ dùng Huyền Đàn Ấn để trừng trị chúng.
Tần Lãm Phong lắc đầu nói:
- Tại hạ không muốn dùng thủ đoạn đê hèn này. Hoàng Y Thiếu Nữ bĩu môi:
- Nếu bọn chúng lại dùng tín phù của Thái Cực Phái, ép huynh phải chết, thì huynh tính sao?
- Huynh cũng đành phải phụng mệnh thôi! Phích Lịch Hải Đường không vui lắc đầu nói:
- Công tử không nên nói vậy.
- Vì sao?
- Nếu tín phù Thái Cực Phái không bị bọn giảo đồ đó lợi dụng, tiện nữ không dám ngăn cản công tử, nếu công tử cứ cố chống như vậy sẽ trúng phải kế của chúng.
Tần Lãm Phong gật đầu nói:
- Lâm cô nương nói cũng có lý, nhưng nếu tại hạ chống lại lệnh của ấn phù, giang hồ đồn đại sẽ cho tại hạ là kẻ khinh sư diệt tổ.
Phích Lịch Hải Đường nói:
- Không sai, ý của tiện nữ không phải là muốn chống lại lệnh của tín phù, mà phải tương kế tựu kế để khống chế bọn chúng.
Hoàng Y Thiếu Nữ gật đầu lia lịa nói:
- Lâm tỷ tỷ nói đúng muội cũng có ý đó. Tần Lãm Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy cũng tốt, chẳng qua tại hạ muốn dùng Huyền Đàn Ấn đi đổi lấy tín phù của bổn môn, không những không bị bọn chúng khống chế, mà còn chuộc được lỗi với bổn môn.
Phích Lịch Hải Đường nói:
- Công tử đã có ý này, vậy đợi khi đến Ngũ Chỉ Sơn, chúng ta sẽ thực hiện!
Mọi người đàm đạo đến đây, cũng đã cảm thấy mệt mỏi, bảo chủ Đồng Không đưa về phòng nghỉ ngơi. Mọi người đều là những nhân vật võ công thượng thừa chỉ cần điều tức một lúc, sức khỏe đã hồi phục trở lại, sự mệt mỏi cũng biến mất.
Trời sáng hẳn, mọi người lần lượt tỉnh dậy. Tần Lãm Phong vì nóng lòng muốn đến Ngũ Chỉ Sơn lập tức lên đường.
Hoàng Y Thiếu Nữ và Phích Lịch Hải Đường, Thần Châu Tam Tuyệt cũng đòi đi ngay. Cả bảo chủ Đồng Không và Châu Hồng cũng đòi theo, Tần Lãm Phong ngăn không được đành chấp nhận cho họ cùng đi.
Trong Bảo có mấy con tuấn mã, bảo chủ Đồng Không liền ra lệnh dắt ra, mỗi người một con, họ lên lưng, ra roi phóng đi, cát bụi bốc lên mù mịt sau vó ngựa.
Ngũ Chỉ Sơn là do năm ngọn núi chụm đầu lại, đỉnh núi ẩn khuất trong mây mù, dáng vẻ hùng vĩ, địa thế hiểm trở.
Buổi sáng một ngày, ở hướng đông bụi bốc lên mù mịt, sau đó xuất hiện tám con tuấn mã lướt đi như gió, nhằm hướng chân núi phóng đến.
Kỹ sĩ dẫn đầu chính là Tần Lãm Phong, vừa đến chân núi, chàng liền kéo mạnh dây cương, con ngựa giật mình hí vang một tiếng, hai chân trước giơ lên, rồi đứng dừng lại, Tần Lãm Phong xuống ngựa đưa mắt quan sát...
Lúc này bảy con tuấn mã phía sau cũng đã đến nơi!
Hoàng Y Thiếu Nữ và Phích Lịch Hải Đường xuống ngựa, đi đến chỗ Tần Lãm Phong. Phích Lịch Hải Đường là người đầu tiên lên tiếng:
- Công tử có phát hiện gì không?
- Không có!
Hoàng Y Thiếu Nữ đưa tay chỉ vào táng cây, có lũ chim bay lượn trên không nói:
- Lũ phi hữu này, cứ bay đi bay lại, hình như nhà của chúng ở trong núi, không hiểu tại sao không dám trở về!
Phích Lịch Hải Đường mỉm cười nói:
- Bởi vì nhà của chúng đã bị lũ Ngũ Âm Giáo đến quấy phá. Hoàng Y Thiếu Nữ hừ một tiếng nói:
- Nói như vậy, lũ Ngũ Âm Giáo sớm đã mai phục trong núi...?
- Không những để mai phục, mà sợ số người nhất định không dưới vài trăm. Phích Lịch Hải Đường nói đến đây, quay đầu lại nói với:
- Tần công tử, chúng ta đến đây với mục đích trao đổi Ấn phù chứ không có ý gì khác, công tử không nên giao đấu với chúng!
Tần Lãm Phong nghe xong không hiểu liền hỏi:
- Cô nương nói vậy là có ý gì?
Phích Lịch Hải Đường bình tĩnh đáp:
- Công tử, không phải Lâm Như Tuệ này nhát gan sợ chết, nhưng cổ nhân có nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Tại vì giáo phái này sau khi chấn chỉnh Ngoại Tam Đường đã mời rất nhiều tay cao thủ, hơn nữa là có Tân chủ Đường chủ, chúng ta còn chưa biết hắn là ai; hơn nữa định ở trong bóng tối ta ở ngoài sáng, nếu luận về chân công thực lực, chúng ta nhất định không sợ, nhưng lũ giảo đồ này hành tung quỷ mị, chắc sẽ dùng mọi kế, chúng ta phải cẩn thận!
Mọi người nghe xong cũng thầm khen Phích Lịch Hải Đường cơ trí, liền gật đầu. Duy chỉ có Xã Đạo không phục, lão trợn mắt la lớn:
- Lâm cô nương, nếu nhát gan như vậy, đạo gia ta sợ không dám cùng đi với cô nương! Lão dứt lời quay đầu định phóng lên núi.
Phích Lịch Hải Đường cũng xám mặt nhưng cũng biết tánh tình của lão, cũng không để bụng.
Mọi người thấy lão định phóng lên vội vàng ngăn lại.
Sau một tuần cơm, mọi người đã lên đến lưng núi, đột nhiên ở đâu xuất hiện ra mười sáu đệ tử Ngũ Âm Giáo.
Kẻ cầm đầu Tần Lãm Phong đã nhận ra chính là Lam Y Nhân gặp nơi Ngọc Môn Quan bữa nọ.
Lam Y Nhân bước đến trước mặt chàng nói;
- Tần Thiếu hiệp quả giữ lời, tại hạ phụng mạng thượng cấp chờ ở đây đã lâu rồi! Tần Lãm Phong ngạo mạn mỉm cười nói:
- Tại hạ nói là làm, cho dù nơi đó có là rừng đao biển kiếm cũng quyết đến cho bằng được.
Lam Y Nhân lại hỏi:
- Không biết thiếu hiệp có mang theo Huyền Đàn Ấn bên mình hay không: Tần Lãm Phong đáp:
- Đang ở bên mình tại hạ, nhưng không dễ dàng giao cho quý giáo được. Lam Y Nhân phá lên cười nói:
- Tần Thiếu hiệp nói đúng, trao đổi cách đó phải do thượng cấp quyết định, xin mời các vị lên núi gặp mặt thượng cấp.
Gã dứt lời, quay đầu phóng mình lên núi đi trước dẫn đường.
Tần Lãm Phong đột nhiên phát giác Lão Hóa Tử biết mất, liền đưa mắt nhìn xung quanh...
Hoàng Y Thiếu Nữ thấy vậy lên tiếng:
- Phong ca, Hóa Tử thúc thúc muốn do xét tình hình một chút, kêu chúng ta cứ việc đi trước!
Tần Lãm Phong gật đầu rồi phóng theo Lam Y Nhân.
Chưa đầy một canh giờ, Lam Y Nhân dẫn mọi người lên đến đỉnh núi, tất cả dừng lại.
Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn...
Trên đỉnh núi có một bãi đất rộng, trong đó lũ đệ tử Ngũ Âm Giáo xếp thành hai hang đứng đầu là một lão già ước khoảng thất tuần, mình mặc trường bào gấm đỏ, trước ngực có thêu huy hiệu của Ngũ Âm Giáo, trên đầu láng bóng không một sợi tóc, mắt lộ tinh quang sáng rực, chính là Tân Chủ Đường chủ Ngoại Tam Đường.
Sau lưng Hoàng Bào Lão Nhân là năm người mặc hoàng bào, trong đó có hai lão đã từng gặp tại Đồng Gia Bảo.
Trong lúc Tần Lãm Phong đang dò xét đối phương, Lam Y Nhân liền bước trước mặt Hông Bào Lão Nhân cung kính nói:
- Khải bẩm chủ Đường, đệ tử đã dẫn Tần Lãm Phong đến đây, xin chủ Đường định đoạt.
- Ngươi lui ra!
- Hồng Bào Lão Nhân lạnh lùng quát lui thuộc hạ, xạ một luồng nhãn tuyến lạnh lẽo về phía Tần Lãm Phong từ đầu đến chân, rồi lạnh lùng hỏi:
- Xú Tiểu Tử ngươi có phải là kẻ ba lần quấy phá Ngoại Tam Đường của bổn giáo? Tần Lãm Phong nghe xong hơi có chút tức giận nói:
- Chính là tại hạ, tiền bồi có phải muốn ra oai thị uy khi mới lên nhận chức Tân chủ Đường chủ?
Hồng Bào Lão Nhân nghe xong phá lên cười, thanh âm như chuông ngân chấn động không trung, khiến cho lũ có mặt quanh đó cũng thầm rung động.
Lát sau lão ngưng cười lớn tiếng quát:
- Lão phu ẩn tích đã năm mươi năm, từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào nói những lời vô lễ như vậy, Xú quỷ ngươi cũng lớn gan lắm!
Tần Lãm Phong thấy lão nói vậy càng thêm tức giận, lạnh lùng đáp:
- Hừ! Lúc thì triển lòng can đảm còn chưa tới lúc, sự việc hôm nay nếu tiền bối giải quyết không công bằng Tại hạ sẽ để cho người được mở rộng tầm mắt!
Chàng vừa dứt lời, năm lão mặc Hoàng Bào ở sau lưng như bị chọc tiết, đồng thanh quát lớn:
- Xú quỷ kia nói năng phải cẩn thận, chúng ta thử xem bản lãnh của ngươi đến đâu. Dứt lời cả năm cùng hét lên một tiếng cùng phóng ra.
- Các ngươi lui lại!
Hoàng Bào Lão Nhân quát gọi năm lão, rồi lại quay về phía Tần Lãm Phong hỏi:
- Xú Tiểu Tử, ta hỏi ngươi, Huyền Đàn Ấn ngươi có đem bên mình hay không?
- Hiện nay ở bên mình của tại hạ.
- Đưa đây!
- Tiền bối cũng nên đưa đây!
Hồng Bào Lão Nhân ngạc nhiên quát hỏi:
- Lão phu muốn ngươi trao trả Huyền Đàn Ấn, ngươi lại bắt lão phu đưa vật gì? Tần Lãm Phong khinh bỉ nói:
- Đừng giả bộ nữa, nếu tiền bối muốn lấy lại Huyền Đàn Ấn, hãy mau trao trả tín phù của bổn phái!
- Hoang đường, Ấn Phù chưởng môn Thái Cực Phái là do bổn giáo chủ tận tay giao cho lão phu, há có thể tùy tiện giao cho ngươi.
- Hoang đường! Huyền Đàn Ấn là do bổn thiếu hiệp xông pha hiểm nguy mới lấy được, đâu dễ dàng đưa cho tiền bối!
Hồng Bào Lão Nhân nghe đến đây, tức giận điên cuồng, rít lên:
- Được lắm! Lão phu nay chỉ muốn ngươi dâng Huyền Đàn Ấn trao trả bổn giáo, thì sẽ chừa cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi lại ngoan cố như vậy, ta sợ ngươi đến được đây mà không có đường về.
Tần Lãm Phong nhếch mép cười hỏi:
- Nghe tiền bối nói như vậy, hình như muốn động thủ?
- Không sai, nếu như ngươi sợ thì mau ra đây! Tần Lãm Phong phá lên cười nói:
- Tại hạ không biết đến chữ sợ bao giờ, vậy đi để tiền bối có chút lợi thế, chúng ta tỷ võ trước sau đó sẽ thi văn, ý tiền bối thế nào?
- Tại sao lại kêu là tiền võ hậu văn? Tần Lãm Phong bước lên hai bước nói:
- Bất luận là binh đao, chưởng pháp, khinh công, nội công, tiền bối muốn thứ nào tại hạ sẽ bồi tiếp, cái này kêu là võ.
- Nếu như ngươi thua thì sao?
- Tại hạ sẽ dùng hai tay mà dâng Huyền Đàn Ấn.
- Được lão phu đồng ý.
- Nếu như tiền bối thua tại hạ một chiêu hay nửa thức thì sao? Hoàng Bào Lão Nhân nghe đến đây bĩu môi nói:
- Xú quỷ ngươi đừng có nằm mơ, việc này không bao giờ có! Tần Lãm Phong cười nhạt hỏi:
- Biết là như vậy, nhưng nếu tại hạ may mắn thắng được, tiền bối sẽ tính sao?
- Đến lúc đó sẽ tính!
Tần Lãm Phong khinh bỉ nói:
- Tiền bối quả thật giảo hoạt, tại hạ đã từng nói nhường cho người một chút lợi thế. Được! Nếu tiền bối thua tại hạ, tại hạ sẽ không ép tiền bối phải giao trả Ấn phù của bổn phái, mà cho người thêm một cơ hội đấu văn nữa, như vậy tiền bối đã được lợi không ít, không biết tiền bối đây có đồng ý không?
Hoàng Bào Lão Nhân liền gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng ngươi hãy giải thích thế nào là tỷ văn?
- Thực ra đây là cách trao đổi công bình, tiền bối hãy xem!
Tần Lãm Phong nói đến đây, đưa tay chỉ phía ngọn núi nằm mé ngoài hai bên nói:
- Tiền bối và tại hạ đem hai Ấn Phù, phái người đặt trên đỉnh hai ngọn núi kia, hai người sẽ cùng xuất phát, tiền bối đến ngọn núi phía đông để lấy Huyền Đàn Ấn, còn tại hạ sẽ đến ngọn núi bên tây để lấy lại Ấn Phù của bổn môn, tiền bối thấy sao?
Hoàng Bào Lão Nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy có khác gì là trực tiếp trao đổi?
- Không sai!
- Nếu đã muốn trao đổi, không cần phải tốn công như vậy, ngươi và ta cứ việc lấy Ấn ra mà đưa cho nhau là được rồi!
Tần Lãm Phong mỉm cười nói:
- Phương pháp này là vì lợi ích của tiền bối mà thôi!
- Vì lão phu?
- Chính phải, bởi vì nếu chúng ta trực tiếp trao đổi Ấn, ngộ nhỡ bên nào có tà ý, lợi dụng nội công thâm hậu để ám toán đối phương...
- Như vậy mà dám nói là vì lão phu?
- Bởi vì tại hạ tự nghĩ công lực của mình cao hơn tiền bối.
Hoàng Bào Lão Nhân nghe đến đây tức giận xám mặt, nghiến răng ken két! Tần Lãm Phong lại tiếp:
- Chi nên tại hạ mới nghĩ ra biện pháp trao đổi này, đồng thời có thể nhờ đó để tỷ thí khinh công.
Hoàng Bào Lão Nhân tức giận điên cuồng, lên tiếng quát:
- Được! Lão phu chiều ý ngươi, bây giờ chúng ta tỷ võ! Tần Lãm Phong vẫn nhếch mép cười nói:
- Bây giờ chúng ta thi đấu chưởng pháp... hay là...
Hoàng Bào Lão Nhân liền ngắt lời nói:
- Không! Thi đấu nội lực, nếu không có kẻ nào chết không được ngưng tay!
- Sao phải thí mạng như vậy?
- Lão phu muốn ngươi vĩnh viễn không có cơ hội để lấy lại Ấn Phù!
- Tiền bối không tin công lực của mình thua kém tại hạ?
- Đương nhiên.
- Ha! Ha! Ha! Tiền bối đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Tần Lãm Phong nói đến đây, bước lên trước hai bước chân dán chặt xuống mặt đất lên tiếng:
- Tiền bối hãy vận hết công lực của bản thân để thử ba chưởng của tại hạ! Chàng nói đến đây, chân khí đã dồn xuống hai tay.
Hoàng Bào Lão Nhân mặt lộ sát khí nghĩ thầm:
- Tên Xú Tiểu Tử này tự tìm cái chết, Liệt Dương Chưởng của lão phu đã luyện hơn năm mươi năm, sức mạnh như bài sơn hải đảo, để coi ngươi có bị nát thây không thì biết!
Lão dứt lời, miệng nở nụ cười hiểm độc, bước tiến lại chỗ Tần Lãm Phong. Quần hùng đứng bên ngoài, ai nấy đều sợ, góc trán rướm mồ hôi.
Tần Lãm Phong mặt không chút căng thẳng ngấm ngầm vận bảy thành công lực lên hai tay.
Hoàng Bào Lão Nhân bước đến chỗ Tần Lãm Phong chỉ còn cách chàng năm thước, song chưởng biến đổi như điện, nhằm ngực chàng quét đến!
Chưởng chưa tới nơi, hơi nóng kinh người cháy sém những ngọn cỏ xung quanh đó! Tần Lãm Phong không dám chần chờ vội đưa chưởng nghênh tiếp!
- “Bùng!” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hai luồng kình phong chạm nhau, chưởng khí ép những người đứng bên ngoài lược trận thối lui ba bước!
Tần Lãm Phong cảm thấy trước ngực rát bỏng, khí huyết nhộn nhạo, liền thối lui bảy thước.
Hoàng Bào Lão Nhân cũng bị chưởng lực của chàng dồn ép, “Tưng! Tưng! Tưng” Thối lui liền bốn bước lớn máu huyết cơ thể ngưng tụ!
Chỉ thấy mặt lão hơi biến sắc, vội vàng vận công điều tức.
Sau một lúc, Tần Lãm Phong đã thấy máu huyết lưu thông bình thường trở lại, chàng thấy sắc mặt của lão như vậy, cũng không nhân lúc lão nguy hiểm mà ra tay tấn công.
Một lát sau Hoàng Bào Lão Nhân đã hồi phục trở lại, sắc mặt bình thường, trong lòng cũng khen thầm Tần Lãm Phong!
Bởi vì lão không ngờ Tần Lãm Phong có thể đỡ nổi một chưởng Liệt Dương với tám thành công lực của mình!
Tần Lãm Phong lại cười nói:
- Còn hai chưởng nữa mời tiền bối ra tay!
Hoàng Bào Lão Nhân trong bụng nghĩ thầm tự biết nếu đấu thêm hai chưởng nữa, bản thân sẽ bất lợi, liền cất giọng giảo hoạt:
- Theo lão phu thấy, có đấu thêm hai chưởng nữa cũng khó phân thắng bại, không bằng chúng ta ngừng tay thì hơn!
Tần Lãm Phong biết lão có ý sợ, cũng không muốn lão khó xử, liền lên tiếng:
- Như vậy, tỷ võ đến đây sẽ kết thúc?
- Chính phải!
- Còn tỷ văn?
- Cứ theo quy ước mà tiến hành!
Hoàng Bào Lão Nhân thò tay vào trong bọc móc ra hai mảnh lụa vàng, một miếng giao cho Tần Lãm Phong, miếng còn lại giao cho một lão già mặc Hoàng Bào mặt mày gian giảo rồi lên tiếng dặn dò:
- Ngươi đem Ấn Phù chưởng môn của Thái Cực Phái, bỏ vào đây, gói lại, rồi mang lên để trên đỉnh ngọn núi phía Tây của Ngũ Chỉ Sơn, không được chậm trễ!
Hoàng Bào Lão Nhân mặt lộ vẻ nham hiểm, mỉm cười đưa tay tiếp lấy. Hoàng Bào Lão Nhân quay đầu về phía Tần Lãm Phong hỏi:
- Xú quỷ, ngươi phái ai đem Huyền Đàn Ấn đi!
Tần Lãm Phong chưa kịp mở miệng Phích Lịch Hải Đường đã bước ra nói:
- Tần công tử xin để tiện nữ đi.
Nàng dứt lời đưa tay tiếp lấy miếng lụa vàng, cười một cách thần bí, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Công tử yên tâm, tiện nữ không dám làm lỡ việc đâu! Tần Lãm Phong vội lên tiếng:
- Cảm phiền cô nương giúp tại hạ một chuyến!
Lúc này Hoàng Bào Lão Nhân đã gói xong, khoảng cách từ chỗ này đến hai ngọn núi đông, tây tương đối bằng nhau.
Phích Lịch Hải Đường và Hoàng Bào Lão Nhân ai nấy liền thi triển thân pháp, nhằm đỉnh hai ngọn núi bước đi.
Khinh công của hai người đều là của những bậc cao thủ thượng thừa, mọi người từ xa nhìn chỉ giống như hai luồng khói mỏng, lướt lên đỉnh núi, khoảng cách trước sau không bao nhiêu, nhưng xem ra Phích Lịch Hải Đường còn mau hơn cả lão!
Cả hai liền đến đỉnh núi, đặt Ấn xuống liền lập tức búng người lộn trở về.
Chỉ một lát hai người về đến nơi, Phích Lịch Hải Đường là người đầu tiên trở về, Hoàng Bào Lão Nhân cũng tiếp theo sau, vừa chạm xuống đất, lão bất giác đỏ mặt, tự nhận khinh công của mình còn kém đối phương một bậc.
Quần hùng cũng không chú ý đến điều này.
Tần Lãm Phong quay về phía Hoàng Bào Lão Nhân nói:
- Bây giờ Ấn Phù đã đặt trên đỉnh núi chúng ta bắt đầu thi đấu! Hoàng Bào Lão Nhân đưa tay ngăn lại nói:
- Chậm đã, chúng ta tuy nói là trao đổi Ấn nhưng cũng nhân dịp này để thi thố khinh công, vậy tiện đây ta hãy đánh cá, ý ngươi muốn sao?
Tần Lãm Phong gật đầu đáp:
- Chỉ cần tiền bối ra điều kiện, tại hạ sẵn sàng chấp nhận! Hoàng Bào Lão Nhân đắc ý nói:
- Ta và ngươi cùng lúc thi triển khinh công đi đoạt Ấn, kẻ nào về trước sẽ thắng, nếu lão phu về trước, ngươi phải nhận thua!
- Nếu Tại hạ về trước?
- Lão phu đương nhiên chịu thua!
- Kẻ thắng sẽ có lợi gì?
- Lão phu nếu thắng, ngươi phải tự trói mình, tùy thuộc bổn tọa xử lý! Tần Lãm Phong gật đầu mỉm cười nói;
- Hay lắm! Nhưng nếu tiền bối thua tại hạ chỉ cần người nói ra Tổng Đàn Ngũ Âm Giáo ở đâu, không biết ý tiền bối như thế nào?
Hoàng Bào Lão Nhân chớp mắt, ngạo mạn nói:
- Lão phu chiều ý ngươi.
- Thật không?
- Đương nhiên.
Tần Lãm Phong gật đầu, rồi xạ một luồng nhỡn tuyến về phía lão lên tiếng cảnh cáo:
- Tại hạ trước nay đánh cá với người bao giờ cũng để họ được lợi thế, nhưng kẻ nào dám nuốt lời hứa, tại hạ nhất định không bỏ qua cho y, hy vọng tiền bối không nuốt lời!
Hoàng Bào Lão Nhân cất tiếng cười khà nói:
- Lão phu với thân phận chủ Đường Chủ Ngoại Tam Đường, há lại thất tín!
- Hay lắm! Vậy thì bắt đầu!
- Mời!
Hoàng Bào Lão Nhân chưa nói dứt chữ “mời” thân hình như một áng mây đỏ, đã lướt xa được mười trượng!
Tần Lãm Phong đối với hành vi xảo trá ngụy của lão chỉ nhếch mép cười, đợi cho Hoàng Bào Lão Nhân lướt được hơn hai mươi dăm, mới hét lên một tiếng, thân hình chàng lay động, bắn đi như điện xẹt, nhằm đỉnh núi bên tây phóng đi.