Cố Kỳ Nguyên dựa vào lưng ghế, ánh mắt hơi rời rạc nhìn bố với ông ngoại đánh cờ, đầu óc không biết đã bay đi nơi nào rồi.
Tiết Thanh Minh, Lý Nguyễn muốn về nhà. Ban đầu anh dự định đưa cô đi, ai ngờ bị Lý Nguyễn kiên quyết từ chối. Kết quả là bây giờ, rõ ràng vợ chồng mới cưới lại thành ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.
Ông bà nội anh đã mất từ lâu, mấy ngày hôm trước mẹ anh chọn một ngày để thờ cúng tổ tiên, chỉ còn ngày hôm nay ra nghĩa trang cúng bái nữa là xong. Ông ngoại vẫn còn khỏe mạnh, ngày lễ này người một nhà đều phải trở về, anh không thể lấy lí do không đi được.
Cố Kỳ Nguyên cảm thấy buồn bực trong lòng, bộ dạng thất thần.
“Kỳ Nguyên, xem hai người lớn tuổi chơi cờ có gì đẹp chứ, mau xuống nhà nói chuyện phiếm với bà ngoại đi.” Cửa thư phòng mở ra, chị họ cả Phạm Hành Thư cười như hoa tiến vào, kéo Cố Kỳ Nguyên đi xuống lầu.
Cố Kỳ Nguyên nhìn Phạm Hành Thư tươi cười liền cảm thấy da đầu hơi tê dại, chờ đến khi xuống dưới lầu đã thấy mấy người phụ nữ đã có chồng ngồi đầy phòng khách, còn em họ chưa lập gia đình không biết đang lưu lạc phương nào.
Lúc này, anh càng khẳng định là có phiền toái.
Nhưng trước mặt bao người, dưới ánh mắt nhiệt tình của bà ngoại với mẹ, anh cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh bà.
Đề tài nói chuyện phiếm của phụ nữ trung niên không có nhiều, Cố Kỳ Nguyên một bên ngây ngốc lắng nghe, chờ mọi người vào chủ đề chính.
Quả nhiên không đến vài phút, đề tài dần chuyển đến trên người anh.
“Việc cưới xin của Hành Minh làm em đau hết cả đầu mà thằng nhóc kia vẫn cứ kiên quyết đòi làm theo ý nó, giới thiệu thì chê người này không tốt người kia không được còn chưa tính, lại còn lên báo cùng với một tiểu minh tinh nữa, khác nào tuyên truyền miễn phí cho người ta! Mấy ngày trước em nói chuyện về Hành Minh với bạn bè, nhà người ta ấp a ấp úng thoái thác, còn không phải vì cảm thấy Hành Minh không đàng hoàng, sợ làm hư con gái mình sao.” Dì nhỏ vô cùng đau đầu, kể tội con trai mình không chút lưu tình.
Cố Kỳ Nguyên im lặng lắng nghe, thấy khá đồng cảm với Phạm Hành Minh.
“Nguyên Nguyên, dì nói với cháu, cháu ngàn vạn lần đừng học theo anh Hành Minh của cháu. Cho dù là con trai thì cũng phải tìm đối tượng thật sớm, nếu không cô gái tốt đều bị người khác cướp hết rồi.” Dì nhỏ bắt đầu chuyển đối tượng.
Cố Kỳ Nguyên vẫn yên lặng lắng nghe nhưng thật ra trong lòng lại rất đồng tình với dì nhỏ.
Việc này thực sự rất có lý.
“Nguyên Nguyên, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Dì biết con gái của một người bạn, năm nay tuổi mới du học từ nước Mỹ về. Hai đứa rất xứng đôi, cháu có muốn tìm thời gian gặp mặt không?”
Cố Kỳ Nguyên hơi nhíu mày, nghĩ thầm dì nhỏ không trị được con trai mình, cho nên bây giời đi bán cháu trai…
“Nguyên Nguyên em đừng nóng vội, anh rể em có người em họ cũng không tồi. Chẳng phải thanh niên ngày nay đều thích mấy cô gái đẹp sao, chị họ có thể đảm bảo với em, tuyệt đối xinh đẹp. Ngày mai em có rảnh không? Để chị kêu cô ấy cùng nhau ăn một bữa cơm?” Chị họ cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp chen vào nói.
Dì nhỏ mím môi, từ đầu tới cuối không nói gì chỉ cười tủm tỉm nhìn bà ngoại cùng con gái nhỏ mình, không nói thêm nữa.
“Không cần.” Cố Kỳ Nguyên trầm giọng nói, trong lòng hơi bực bội.
Chị họ còn muốn khuyên tiếp nhưng bị bà ngoại ngăn lại.
“Được rồi, Nguyên Nguyên da mặt mỏng, các con tranh nhau giới thiệu như thế, nó biết nghe ai đây.” Bà ngoại cười tủm tỉm vẫy tay, “Nhưng mà Nguyên Nguyên à, dì con nói cũng đúng. Đừng nghĩ rằng còn trẻ thì không cần suy nghĩ, nhìn Hành Minh đi, lớn như vậy còn chưa từng mang bạn gái về nhà.”
Cố Kỳ Nguyên thầm thở dài, cả nhà chú hai ở nước ngoài, hôn sự của anh chị họ bà ngoại cũng không thể chen vào. Hiện giờ chỉ có anh cùng Phạm Hành Minh ở trước mặt, Phạm Hành Minh thì liên tục gật đầu hứa sẽ sớm tìm bạn gái, vậy nên anh đành đứng mũi chịu sào.
“Bà ngoại, cháu biết. Cháu nhớ kĩ rồi.” Cố Kỳ Nguyên nhìn ánh mắt tính toán của dì nhỏ và chị họ, nói thêm câu nữa, “Cháu đảm bảo cuối năm sẽ đưa vợ về nhà.”
Trừ bỏ bà ngoại cùng mẹ, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Cố Kỳ Nguyên thoạt nhìn có chút khó bảo, cũng không giống người sẽ nghe lời trưởng bối ngoan ngoãn đi thân thiết với người khác, cho nên hai người họ mới thừa dịp trong nhà có người lớn tuổi cố ý nhắc tới mà không phải tự mình tìm đến anh. Không nghĩ tới, thế nhưng anh lại dám đảm bảo như vậy.
Cố Kỳ Nguyên trong lòng hạ quyết định, nhất định phải mang vợ về nhà thật sớm!
“Tốt! Tốt! Bà ngoại sẽ chờ gặp vợ của cháu trai!” Bà ngoại mặt mày vui vẻ, kéo tay Cố Kỳ Nguyên vỗ nhẹ.
Người lớn tuổi thích nhất là thấy gia đình đông người, cháu nội không trông mong được vậy thì cháu ngoại cũng tốt.
Phạm Dư nhấp môi liếc mắt nhìn con trai nhà mình, trong lòng cảm thấy kì quái, đứa nhỏ này làm sao lại đột nhiên dám đảm bảo như vậy. Bà cũng đã từng giục con trai tìm bạn gái nhưng mỗi lần đều bị nó tìm cớ thoái thác, những cô gái bên cạnh con trai bà cũng biết đôi chút, hiện giờ xem ra vẫn là có cá lọt lưới rồi.
Lý Nguyễn về đến nhà đã gần trưa, nhìn bố mẹ vẫn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như Đỗ Dịch Trạch cũng không đề cập chuyện cô và Cố Kỳ Nguyên đã đăng ký kết hôn với gia đình, anh ta cảm thấy xấu hổ hay là không hoàn toàn tin chuyện này là thật?
Lý Nguyễn đang suy nghĩ xem khả năng nào lớn hơn.
Cô vừa kết thúc một mối quan hệ, tâm trạng cũng không thích hợp để bước vào giai đoạn hôn nhân ngay lập tức. Nhưng hôm trước mơ mơ hồ hồ đi đăng ký, điều không thích hợp cũng thành thích hợp. Huống hồ, cô với Cố Kỳ Nguyên phù hợp hơn trong tưởng tượng nhiều. Có lẽ là do ở cùng một chỗ nên đã cọ xát với nhau được một khoảng thời gian. Hiện giờ, đối với cô mà nói, thay đổi có lẽ chỉ là phòng ở. Cô vẫn là cô, Cố Kỳ Nguyên vẫn là Cố Kỳ Nguyên, phương thức ở chung thay đổi, chỉ tốt không xấu.
Chỉ là, cô thật sự không nghĩ tới việc làm lễ cưới ngay bây giờ, cũng không muốn sau khi kết hôn bị thúc giục sinh con. Mà kết hôn như vậy, liệu bố mẹ có cảm thấy cô quá tùy tiện không?
Lý Nguyễn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phát triển dần dần thì tốt hơn, tìm cơ hội nói ra. Lần sau mang theo Cố Kỳ Nguyên vào cửa với tư cách là bạn trai, đến trước Tết tìm cơ hội nói chuyện lãnh chứng này, như vậy sẽ không dọa đến tâm lý bảo thủ của bố mẹ. Bố mẹ cô có lẽ sẽ không phát hỏa với Cố Kỳ Nguyên, nhưng tuyệt đối sẽ giáo huấn chính mình một chút.
Dựa theo tập tục quê nhà của Lý Nguyễn, Tết Thanh Minh sẽ làm lễ tế tổ.
Mang đồ ăn để lên trên, Nguyễn Mẫn lặp lại những lời năm nào cũng nói với tổ tiên Lý gia.
“Phù hộ cho cả nhà thân thể khỏe mạnh. Phù hộ cho ông Lý công tác thuận lợi, bình an cho đến khi về hưu. Phù hộ cho Lý Nguyễn tìm được một người chồng tốt, sớm sinh được một đứa cháu ngoại mập mạp trắng trẻo!”
Lý Nguyễn cầm bình để thêm rượu cúng, đứng một bên không nhịn được trợn trắng mắt.
Mẹ cô có bao nhiêu mong muốn gả cô ra ngoài vậy chứ?
Đồ ăn tế tổ phong phú, nhìn Nguyễn Mẫn hâm nóng hồ rượu gạo, Lý Nguyễn có chút thèm, nhịn không được muốn uống một ly. Khó có được Lý Nguyễn có hứng thú bồi rượu, Lý Thành Thụy vui vẻ mà mà rót mấy chén cho Lý Nguyễn. Mấy chén rượu gạo ấm áp dễ chịu giúp ấm bụng, Lý Nguyễn không say, cảm thấy rất thoải mái.
“Nguyễn Nguyễn, ở chỗ mẹ có một đứa rất được, ngày mai con có muốn gặp mặt không?” Lý Nguyễn uống một ly rượu gạo vào bụng, đang cảm thấy thoải mái, nghe thấy lời của mẹ cô lập tức phục hồi tinh thần.
“Mẹ, con đi mua cái này.” Lý Nguyễn đứng dậy, mặc áo khoác vào vội vàng chạy xuống lầu. Gió ấm nhẹ nhàng thổi qua. Mua đồ chẳng qua là lấy cớ, cô muốn xuống lầu hóng gió, thuận tiện thoát được ý muốn của mẹ.
“Nguyễn Nguyễn.”
Lý Nguyễn giật mình, cho rằng mình uống say nên gặp ảo giác. Nhưng vừa ngẩng đầu, người nọ rõ ràng đang đứng trước mặt mình. Lý Nguyễn vỗ vỗ mặt, thật tốt, người không biến mất.
“Cố Kỳ Nguyên, sao anh lại tới đây?” Lý Nguyễn phục hồi tinh thần lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Được rồi, kế hoạch không theo kịp biến hóa. Chính mình muốn chậm rãi phát triển, đáng tiếc không ai phối hợp.
Cố Kỳ Nguyên nhấp môi nhìn Lý Nguyễn không nói chuyện.
Trong lòng anh cũng có chút thấp thỏm, sợ Lý Nguyễn trách mình, không chịu cho anh lên nhà. Vì thế nhấp môi, quật cường không chịu mở miệng.
Trong bữa tối, dì nhỏ với chị họ nhắc lại lời lúc trước khiến anh nghe đến nhàm chán. Tuy rằng mọi người không đồng ý với người được chị họ cùng dì nhỏ chọn, nhưng đối với việc tìm bạn gái cho anh đều có chung tâm tư.
Ăn được một nửa, anh đột nhiên có chút xúc động muốn gặp Lý Nguyễn.
Một ngày không thấy như cách ba thu, cổ nhân không nói sai. Từ khi chia tay vào buổi sáng đến lúc tối còn chưa đến một ngày, anh lại có cảm giác sống một ngày bằng một năm, hai người bọn họ rõ ràng là mới cưới! Chia rẽ đôi vợ chồng mới cưới, quá không có tính người! Lại nghĩ tới nhà của tên Đỗ Dịch Trạch kia ở ngay dưới lầu nhà Lý gia, cũng không biết Thanh Minh hắn có về nhà hay không?
Vì thế, chờ đến khi anh phục hồi tinh thần thì đã cầm chìa khóa xe ô tô rồi.
Lập tức lái xe đến nhà Lý Nguyễn? Lúc đầu, anh cảm thấy mình quá xúc động, nhưng càng nghĩ lại càng thấy hợp lý. Nên bây giờ anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên, ngây người vài giây đón lấy ánh mắt anh.
Quả nhiên, buổi tối uống quá nhiều, rượu gạo có vị ngọt thanh, nhưng uống nhiều quá vẫn say.
“Lên lầu đi.” Lý Nguyễn híp mắt, nghĩ thầm cũng không có gì ghê gớm, chính mình chẳng qua là đi nhanh hơn vài bước mà thôi, “Anh ăn cơm chưa?”
Cố Kỳ Nguyên vui vẻ, hơi hơi cong môi lại không dám biểu hiện mừng rỡ quá mức, chỉ ba bước là đi đến cạnh Lý Nguyễn, “Ăn rồi nhưng không no.”
“Vận khí của anh cũng thật tôs, đồ ăn trong nhà em hôm nay rất nhiều, ba em còn đang uống rượu, vừa lúc anh đi lên bồi ông vài chén.”
Cố Kỳ Nguyên cảm thấy may mắn vì vận khí của mình, yên lặng mà đi theo Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn nghĩ thầm: Vừa rồi thoạt nhìn Cố Kỳ Nguyên có chút đáng thương, giống như hồi nhỏ cô nuôi một con cún, mỗi lần đi học nó đều ghé vào cửa nhà như vậy gục đầu xuống đáng thương hề hề mà nhìn cô.
Cô lập tức mềm lòng.
Quả nhiên, chỉ cần người khác đối tốt với cô một chút, cô đều không so đo nữa. Lý Nguyễn cau mày, nhìn qua rất buồn rầu.
Đợi đã, rốt cuộc sẽ nói như nào với ba mẹ đây? Nói uyển chuyển? Hay là trực tiếp một chút?
Lý Nguyễn còn đang đau khổ suy nghĩ, trên tay đột nhiên ấm áp, bàn tay rắn chắc của Cố Kỳ Nguyên gắt gao cầm lấy tay cô. Cô liếc mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên đi đằng trước mình thoạt nhìn rất điềm tĩnh. Trong lòng cô thở dài, sự do dự vừa rồi từ từ biến mất.
Cố Kỳ Nguyên âm thầm căng thẳng một giây, giây tiếp theo, Lý Nguyễn đã nắm lại. Anh hơi cong khóe môi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay tinh tế.
~ Hết chương ~