“Nguyễn Nguyễn, anh xin lỗi…” Cố Kỳ Nguyên cúi thấp đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
“Kỳ Nguyên, em không phải là đang trách anh. Anh sẽ ghen, chứng tỏ anh quan tâm đến em. Chỉ là, sau này nếu có chuyện gì thì chúng ta cũng nói chuyện thẳng thắn với nhau, được không? Anh ầm ĩ một trận cũng được, cáu kỉnh cũng được, dù sao cũng tốt hơn so với việc anh không nói gì mà cứ buồn bực trong lòng. Chúng ta muốn dắt tay nhau làm bạn cả đời, sau này không có khả năng không bao giờ xảy ra mâu thuẫn hay khó khăn. Nếu như cái gì anh cũng không nói, em thực sự không thể lúc nào cũng đi đoán tâm tư của anh.”
Thái độ của Lý Nguyễn mềm xuống, giọng nói cũng nhu hòa lại. Cô nói chậm mà trọng từng từ từng chữ.
“Sẽ không bao giờ có chuyện em quay lại với Đỗ Dịch Trạch, bởi em không thích anh ta nên mới chọn chia tay. Mà việc kết hôn với anh, em thừa nhận là em có hơi bốc đồng nhưng không phải là em chưa từng cân nhắc qua. Em không thể chấp nhận một đoạn hôn nhân không có tình cảm.”
“Anh đều biết…” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên thấp xuống, nghe những lời Lý Nguyễn giãi bày với anh, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Mặc dù khi bình tĩnh nghĩ lại thì những điều này anh đều hiểu, nhưng có những lúc tình cảm chính là như vậy, lý trí bị đẩy sang một góc còn trong đầu thì tràn ngập mấy chuyện vụn vặt, càng nghĩ càng cực đoan.
“Giống như anh không thích Đỗ Dịch Trạch, em cũng không thích Đoạn Như Nhã. Em chỉ mong vĩnh viên không phải nhìn thấy cô ta nữa, lại càng không thích việc thỉnh thoảng cô ta xuất hiện trước mặt anh. Em không to tiếng với cô ta bởi vì cô ta là bạn cùng lớp với anh, là bạn của anh, cũng là đồng nghiệp của anh nữa, em không muốn anh khó xử. Huống hồ em cũng tin tưởng anh, tin tưởng vào tình cảm của chúng ta. Cô ta chẳng qua là một người qua đường, anh không thích cô ta, cũng sẽ không liếc nhìn cô ta nhiều thêm cái nào, sao em phải để ý đến kẻ thua cuộc chứ?”
“Đúng vậy! Anh vốn không thích cô ta, anh coi cô ta cũng giống như Lộ Trình, à không, giống Trịnh Trí Nguyên hơn.” Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười, vẻ lo lắng trên mặt tan biến hết.
“Em muốn chửi thì chửi, không cần phải để ý đến có phải là bạn bè của anh không. Hoặc là em muốn đánh nhau cũng được, anh cũng đều sẽ giúp em. Nếu như cô ta muốn đánh trả, anh sẽ đứng trước mặt em.”
Cố Kỳ Nguyên cười tươi, trong đầu toàn là Lý Nguyễn. Anh nghĩ đến việc thật ra Lý Nguyễn cũng đang vụng trộm ghen, chỉ là bởi tính cách hướng nội cho nên không biểu lộ ra ngoài thì trong lòng lại thấy hưng phấn, tâm trạng lâng lâng.
Anh ghì chặt Lý Nguyễn, cúi đầu trằn trọc hôn lên môi cô. Lúc ngẩng đầu lên cảm thấy còn chưa đủ, anh lại cúi đầu che kín đôi môi kia, nặng nề mà hôn.
Lý Nguyễn cũng nhất thời động tình, cô nhu thuận dựa vào lồng ngực Cố Kỳ Nguyên, để mặc anh hôn thật lâu.
Cố Kỳ Nguyên hôn rồi lại hôn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy chưa đủ. Anh cúi đầu lưu luyến đôi môi Lý Nguyễn, tay cũng bất giác nhẹ nhàng vuốt ve bên hông cô. Cách lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng trên đầu ngón tay không còn phân rõ là của ai. Trong lòng anh khẽ nhúc nhích, ngón tay đẩy ra khóa kéo bên hông của chiếc váy Lý Nguyễn đang mặc rồi nhẹ nhàng chui vào. Lúc ngón tay và làn da chạm nhau, cả hai người đều khẽ run lên.
“Đi bên kia đi. Đi qua nơi này là thư viện…”
Âm thanh rõ ràng cách đây không xa truyền vào tai Lý Nguyễn. Cô giật nảy mình, nhanh chóng đẩy Cố Kỳ Nguyên ra. Cô đỏ mặt nhìn sang nơi xuất hiện tiếng động, có thể mơ hồ thấy được bóng người đang chậm rãi đi tới từ bên kia rừng cây.
Cố Kỳ Nguyên tiếc nuối nhìn Lý Nguyễn mặt mũi đỏ ửng. Anh nắm tay Lý Nguyễn đi về phía trước.
“Đứng đắn chút!” Lý Nguyễn đỏ mặt lườm Cố Kỳ Nguyên nhưng lại không có chút khí thế nào.
Cố Kỳ Nguyên cười hì hì. Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng anh hiểu trường hợp hiện tại không đúng. Có điều, không sao cả, buổi tối tiếp tục sau.
Lý Nguyễn chột dạ, kéo tay Cố Kỳ Nguyên nhanh chóng rời khỏi đấy, cô không muốn gặp gỡ mấy người đang đi về phía này. Cố Kỳ Nguyên cười cười, anh để Lý Nguyễn kéo đi một đoạn mới dắt lại cô rồi vững vàng bước từng bước một.
“Nguyễn Nguyễn, anh có chuyện vẫn chưa nói rõ với em.” Cố Kỳ Nguyên thu lại ý cười, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nắm tay Lý Nguyễn.
“Chuyện gì vậy?” Lý Nguyễn nhìn vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên, rõ ràng không có biểu cảm chột dạ hay hối hận, vậy sẽ là chuyện gì?
Cố Kỳ Nguyên ho một tiếng thanh thanh giọng nói. Anh vốn muốn giấu giếm Lý Nguyễn, nhưng cô đã nói phải thẳng thắn với nhau, vậy thì tự anh sẽ nói với cô, tránh sau này chuyện này vỡ lở ra lại trở thành tai họa ngầm.
“Chuyện là… Hôm qua trước khi tan làm, anh có đi tìm Phạm Hành Minh.” Cố Kỳ Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn có chút giật mình, cô lập tức nhớ tới người đang là Giám đốc của Hoàn Vũ kiêm anh họ nhỏ của Cố Kỳ Nguyên – Phạm Hành Minh.
Thấy vẻ mặt Lý Nguyễn bình thường, lúc này Cố Kỳ Nguyên mới tiếp tục nói, “Anh có nói với anh họ rằng, đừng xếp công ty của Đỗ Dịch Trạch vào đối tượng hợp tác của Hoàn Vũ.”
Lý Nguyễn hơi bất ngờ, cô nhớ tới mấy lời Đỗ Dịch Trạch nói với cô hôm gặp anh ta ở công ty. Cô biết anh ta đến Hoàn Vũ là để nói chuyện làm ăn, chẳng qua lúc đó cô không để ý lắm. Đỗ Dịch Trạch có hỏi cô có quen biết ai có thể nói chuyện được trong Hoàn Vũ không nhưng cô không thèm trả lời mà phất áo đi thẳng.
“Cố Kỳ Nguyên, anh đang lấy việc công làm việc tư hả?” Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên đang cố tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì nhưng thực ra cơ thể đã cứng nhắc, rồi chậm rãi nở nụ cười.
Cố Kỳ Nguyên yên lặng nhìn Lý Nguyễn một lúc mới nở nụ cười, “Chuyện khác có lẽ anh không xen vào được nhưng nếu muốn kiếm tiền của Hoàn Vũ thì anh vẫn còn có thể nói vài câu.”
Đây chính là người gọi là “người nói chuyện được” đó nha.
Lý Nguyễn cười cười liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, bấy giờ mới tiếp tục lôi kéo anh đi về phía trước.
“Anh họ anh liệu có đồng ý không?” Lý Nguyễn thuần túy chỉ đang nói chuyện phiếm.
Thực ra thì sau đó nghĩ lại, cô vẫn còn nhớ một chút chuyện về việc hợp tác của Đỗ Dịch Trạch và Hoàn Vũ. Năm đó, quả thực là Đỗ Dịch Trạch có lấy được một hạng mục hợp tác nhỏ với Hoàn Vũ. Hạng mục đó mặc dù nhỏ nhưng những gì Đỗ Dịch Trạch thu hoạch được lại rất nhiều, công ty cũng chầm chậm đi lên quỹ đạo.
Năm đó Lý Nguyễn tất nhiên không biết Cố Kỳ Nguyên, cũng không thể giúp đỡ gì Đỗ Dịch Trạch ở phương diện này, nhưng Mạnh Tử Dịch thông qua một người quen có gián tiếp quen biết được một vị ở trung tầng Hoàn Vũ. Vốn đây cũng không phải là hạng mục đặc biệt quan trọng, nên Đỗ Dịch Trạch qua Mạnh Tử Dịch mời vị kia ăn mấy bữa rồi rốt cuộc cũng thuận lợi ký được hợp đồng.
Bây giờ mọi chuyện không còn thuận lợi như kiếp trước nữa, bởi vì Đỗ Dịch Trạch đã hoàn toàn đắc tội người thực sự có quyền nói chuyện tại Hoàn Vũ.
Cố Kỳ Nguyên cực kỳ nhỏ mọn đối với mấy chuyện liên quan đến Đỗ Dịch Trạch, ngáng chân anh ta cũng là chuyện dĩ nhiên.
“Anh ấy thì thế nào cũng được, dù sao cũng không phải chỉ có mỗi công ty của Đỗ Dịch Trạch là có thể chọn.” Cố Kỳ Nguyên thật cẩn thận liếc nhìn Lý Nguyễn, thấy cô hoàn toàn không thèm để ý thì trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn, sau đó chính là niềm vui đơn giản mà nồng đậm.
Kỳ thật trong lòng Lý Nguyễn cũng có chút vui vẻ. Mặc dù đời này cô không có ý định lại có liên quan đến Đỗ Dịch Trạch nhưng lúc nghe nói công ty của anh ta hoạt động không quá trôi chảy thì cô cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Anh có trực tiếp từ chối công ty của Đỗ Dịch Trạch không?” Lý Nguyễn đột nhiên nghĩ đến, vội vàng hỏi.
“Không. Chỉ là việc chọn ra ba công ty làm ứng cử viên cuối cùng do anh quyết định.” Cố Kỳ Nguyên sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy thiếu Phạm Hành Minh một ân tình lớn. Với sự khôn khéo của anh họ anh thì khẳng định biết trong yêu cầu kỳ quái này của anh có gì đó mờ ám, chỉ là cố ý không nói thẳng ra ngay trước mặt thôi.
“Như vậy cũng tốt. Anh chờ đến cuối cùng rồi quyết định cũng được.”
Cố Kỳ Nguyên hơi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy nụ cười có chút giảo hoạt nơi khóe môi Lý Nguyễn thì lập tức hiểu được. Đợi đến khi đã tính toán kỹ càng, cuối cùng lại nhận ra chỉ là đang phí công múc nước bằng giỏ trúc thôi.
Phí công múc nước bằng giỏ trúc: uổng phí sức lực, không có hiệu quả, cực khổ mà không được gì
Thật là núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
Hán Việt gốc: Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Trích từ bài thơ “Chơi thôn Sơn Tây” của Lục Du). Nghĩa ẩn dụ: trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm được lối thoát/đường ra)
Tâm trạng Cố Kỳ Nguyên rất tốt, khuôn mặt rạng rỡ xung phong làm hướng dẫn viên, lôi kéo Lý Nguyễn đi quanh trường. Nếu ngẫu nhiên gặp người quen tiến lên chào hỏi, anh sẽ thân thiết ôm lấy bả vai Lý Nguyễn kéo cô giới thiệu với người khác.
“Đây là vợ của tôi.”
Lý Nguyễn cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng nhìn Cố Kỳ Nguyên cười không khép miệng vào được thì tâm lại mềm xuống.
Đến khi hai người quay trở lại hội trường lớn thì lễ thành lập hôm nay cũng sắp bắt đầu. Có mấy người bạn cùng lớp thấy Cố Kỳ Nguyên đến gần thì lập tức vây lại. Ban đầu Trịnh Trí Nguyên hơi do dự, sau đó khẽ cắn răng cũng chen tới gần anh.
“Cố Kỳ Nguyên này, chúng ta từng là bạn cùng lớp, nay lại là đồng nghiệp, đây thực sự duyên phận khó có được. Hôm nay chúng ta nhất định phải đi ăn một bữa với nhau đấy.”
Lời nói của Trịnh Trí Nguyên được mọi người sôi nổi hùa theo, trong đó rất nhiều người là thực sự cảm thấy buổi họp lớp sau nhiều năm như thế này rất hiếm có. Thời còn là học sinh là khoảng thời gian thoải mái nhất tự tại nhất trong lòng hầu hết mọi người, cũng là khoảng thời gian khiến con người ta hoài niệm nhất sau mấy năm lăn lộn trong xã hội, nhưng cuối cùng lại không thể trở về được thuở là học sinh năm ấy.
Nhưng càng không thể quay lại thì trong lòng lại càng khát vọng, nhất là lúc gặp phải những bất lợi trong tình yêu, hôn nhân và sự nghiệp.
Cố Kỳ Nguyên cúi đầu hỏi thăm Lý Nguyễn một tiếng, lúc này mới đáp ứng bạn bè.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đơn giản nhưng lại không mất long trọng. Lý Nguyễn cũng phát hiện các học sinh đã tốt nghiệp lâu năm đều trở thành danh nhân trong đủ các giới. Ngôi trường nổi tiếng có lịch sử trăm năm này quả nhiên danh bất hư truyền.
Trường học cũng bố trí mấy bàn tiệc trong nhà ăn của trường, buổi chiều còn có một số hoạt động. Lớp Cố Kỳ Nguyên dù sao cũng mới ra trường cách đây không lâu, cũng không phải là lớp được chú ý hôm nay bởi vậy phải tự giải quyết việc ăn uống. Mấy người bạn học ồn ào nói trưa nay đi liên hoan, buổi chiều đi chơi tiếp. Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, bạn bè trong lớp đến tham dự cũng gần ba mươi người, cộng thêm người nhà nữa cũng thành bốn bàn.
Có người đã đặt trước bốn bàn tiệc ở nhà hàng gần đây, một đám người liền ầm ĩ đi qua đó.
Lý Nguyễn nhìn mà hâm mộ.
Trong trí nhớ của cô, đã rất nhiều năm cô không gặp bạn học cũ, trừ Đào Tinh Tinh. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô đều đặt tình yêu ở vị trí thứ nhất, kết quả là dần dần không còn để tâm tình bạn nữa.
Bất kể là tình cảm gì thì cũng cần thời gian ấp ủ. Trong lòng Lý Nguyễn cảm thấy chua xót đồng thời lại thấy may mắn, ít nhất thì cô vẫn còn một người bạn.
Đối với đàn ông, thứ gọi là liên hoan thực ra là vừa ăn uống vừa nói chuyện công việc.
Theo trí nhớ của Cố Kỳ Nguyên thì lúc trước lớp anh có nhiều nam hơn, hôm nay phần lớn người có mặt đều là bạn học nam.
Đến nhà hàng, có bạn học nam cười đề nghị, “Chúng ta ngồi riêng nam nữ đi.”
“Đào Lượng, ông độc thân nên không nhìn nổi người khác có đôi có cặp hả?!” Có bạn học nữ cười Đào Lượng.
Cố Kỳ Nguyên kéo tay Lý Nguyễn cười, “Vậy thì tôi sẽ theo vợ mình sang bàn nữ bên kia.”
“Cố Kỳ Nguyên, không phải chứ? Chỉ thời gian một bữa ăn ông cũng không rời được vợ sao?” Bạn học nam đều nở nụ cười, bạn học nữ cũng cười. Người hâm mộ nhiều, đương nhiên cũng không thiếu người ghen tỵ.
Ánh mắt Lý Nguyễn rời khỏi người Đoạn Như Nhã, rúc vào trong lòng Cố Kỳ Nguyên cười dịu dàng.
“Đào Lượng, tôi thực sự không cách xa vợ của mình được. Còn ông, vẫn nên chờ đến khi tìm được bạn gái rồi hẵng đến tìm tôi thảo luận vấn đề có rời khỏi vợ của mình không được nhá.”
Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười, vỗ vỗ vai người bạn gọi là Đào Lượng kia, nhìn qua hẳn là trước đây cũng có quan hệ không tệ.
~ Hết chương ~