Cuối cùng đề nghị của Đào Lượng không giải quyết được chuyện gì. Có Cố Kỳ Nguyên dẫn đầu ôm vợ không buông tay nên tất nhiên sẽ có sự so sánh, nào có ai bằng lòng để bạn gái hoặc vợ ngồi một bàn với người xa lạ, ít nhất thì biểu hiện bên ngoài vẫn phải làm, nếu không về đến nhà còn không quỳ nát các loại bàn phím với CPU.
Ăn được một nửa chợt có người nói bao giờ Cố Kỳ Nguyên tổ chức hôn lễ thì đừng quên đưa thiệp cưới cho các bạn học. Lý Nguyễn cúi đầu dáng vẻ ngượng ngùng, Cố Kỳ Nguyên nhìn một bên mặt ửng đỏ của cô, cười nhận lời, “Nhất định nhất định! Nhanh thôi!”
Trong bữa liên hoan tất cả mọi người đều vui vẻ. Đoạn Như Nhã ngoan ngoãn bị bạn bè kéo đến một bàn khác. Cô cúi thấp đầu, vẻ mặt có hơi sa sút nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên tĩnh.
Sau bữa ăn lại có người đặt một phòng KTV, Cố Kỳ Nguyên lôi kéo Lý Nguyễn không phản đối đi cùng, đồng thời ôm Lý Nguyễn hát một bài tình ca trong tiếng ồn ào của các bạn học. Ý của mọi người là tình ca phải hát đôi, thực ra Cố Kỳ Nguyên cũng ngầm đồng ý nhưng Lý Nguyễn lại híp mắt nhìn anh, ngón tay của cô nhìn như tùy ý đặt trên đùi anh thật ra đang âm thầm dùng lực.
Cố Kỳ Nguyên mặt không đổi sắc nói, “Được rồi, vợ của tôi đang ngượng, các cậu đừng nghịch nữa. Tôi hát một mình.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lý Nguyễn cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng cô vẫn nhẫn nại để Cố Kỳ Nguyên ôm eo hát một bài. Đến tận khi có người gây rối đòi hát thêm một bài nữa cô mới đưa tay nhéo nhẹ bên eo Cố Kỳ Nguyên một cái.
Cố Kỳ Nguyên tiếp tục không đổi sắc mặt nói, “Không hát. Tôi chỉ biết mỗi bài đấy.”
Anh nói xong thì nắm tay Lý Nguyễn ngồi lại trên ghế sô pha.
Hai người vừa ngồi xuống thì Đoạn Như Nhã liền cúi đầu chạy ra ngoài. Cửa phòng hát bỗng nhiên bị mở ra rồi đóng lại, cô gái vẫn luôn ngồi bên cạnh Đoạn Như Nhã chợt đứng lên, ánh mắt không tán thành nhìn lướt qua Lý Nguyễn rồi cũng bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, nhưng nhanh chóng có người bắt đầu hát, phòng KTV ngay lập tức lại náo động lên.
Cố Kỳ Nguyên không quay đầu, còn vừa rồi Lý Nguyễn rõ ràng thấy được viền mắt Đoạn Như Nhã đỏ lên.
Lý Nguyễn cười cười, trong lòng xem thường.
Đôi lúc tình yêu như một chiến trường tàn khốc không có nhiều đúng sai, chỉ có thắng hay thua. Thắng làm vua thua làm giặc, không lẽ cô có khả năng cam tâm chắp tay nhường người đàn ông của mình chỉ bởi vì sinh ra đồng tình với đối thủ sao?
Tự bản thân Đoạn Như Nhã nghĩ mãi mà không nhìn thấu thì là chuyện của cô ta. Cho dù là Lý Nguyễn cô hay Cố Kỳ Nguyên đều không giúp được gì.
Có lẽ là Cố Kỳ Nguyên có cố ý thể hiện tình yêu, nhưng mặc kệ có thể hiện hay không thì tình cảm của bọn cô cũng vẫn ở đó.
Lại có một cặp khác bị trêu chọc đi lên hát đôi, Lý Nguyễn sợ có người ồn ào đến chỗ hai người bọn cô nên đứng dậy đi vệ sinh.
“Đi đâu vậy?” Cố Kỳ Nguyên kéo tay cô không buông, tiến lại gần bên tai cô hỏi.
“Nhà vệ sinh.” Lý Nguyễn khẽ lắc đầu nhưng không giãy ra khỏi tay anh.
“Đi cùng đi.” Cố Kỳ Nguyên lập tức đứng lên.
Lý Nguyễn liếc anh một cái, cho đến tận khi rời khỏi phòng rồi cô mới nói, “Anh muốn đi cùng em đến nhà vệ sinh nữ sao?”
Cố Kỳ Nguyên cười, khẽ liếc nhìn Lý Nguyễn, “Nếu em không ngại thì anh hoàn toàn có thể giúp em đi vệ sinh luôn.”
Lý Nguyễn cười, trừng mắt lườm anh. Cô thầm nghĩ da mặt của tên này đúng là càng ngày càng dày.
Hai người ồn ào nhỏ một trận lại ngay lập tức hòa thuận. Cố Kỳ Nguyên đang trong giai đoạn yêu nồng nhiệt nên không nỡ để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Anh ôm vai Lý Nguyễn đi đến nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy ký hiệu nhà vệ sinh nữ liền nghe được tiếng khóc khe khẽ.
“Như Nhã, cậu cũng đừng đau lòng nữa.” Có tiếng người nhẹ nhàng an ủi.
Lý Nguyễn ngẩng đầu lườm Cố Kỳ Nguyên, không tiếng động véo một phát trên mặt anh.
Đều là khuôn mặt này gây họa!
Cố Kỳ Nguyên cau mày nhìn thoáng qua phía trước rồi lại vô tội cúi đầu nhìn Lý Nguyễn, ôm Lý Nguyễn không thèm dừng lại mà vẫn đi tiếp. Vợ yêu của anh muốn đi vệ sinh, cũng không thể nhịn vì người không quan trọng đúng không?
Nhịn như vậy thật sự rất tổn thương thận đó!
Đoạn Như Nhã và người bạn kia đứng ngay cửa phòng rửa tay, Lý Nguyễn muốn giải quyết nỗi buồn thì không thể không đi qua bọn họ.
“Cố Kỳ Nguyên, cậu không thấy được Như Nhã có bao nhiêu đau lòng sao? Cũng học cùng nhau một thời gian, ít nhất thì cậu cũng nên cố gắng nói chuyện với Như Nhã chứ?” Cô bạn kia nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn trước, ánh mắt khẽ quét qua mặt Lý Nguyễn rồi nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên.
Tiếng khóc của Đoạn Như Nhã dần dần dừng lại, chỉ là cô ta vẫn thấp giọng nức nở.
“Liên quan quái gì đến tôi?” Cố Kỳ Nguyên cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cố Kỳ Nguyên, sao cậu lại có thể nói như vậy chứ? Như Nhã còn không phải là vì cậu… ” Cô bạn kia không biết là bởi vì quan hệ quá tốt với Đoạn Như Nhã hay là thích bênh vực kẻ yếu mà dựng ngược lông mày nhìn Cố Kỳ Nguyên.
“Thì liên quan quái gì đến tôi chứ!” Cố Kỳ Nguyên không để cô nàng kia nói xong đã ngắt lời, giọng nói càng thêm lạnh lẽo, thậm chí xen lẫn chút bực mình.
“Cậu!” Lời nói của cô ta bị nghẹn lại, không dám tin nhìn Cố Kỳ Nguyên vừa đánh gãy câu nói của mình. Cô ta im lặng chịu đựng, đôi mắt chuyển hướng nhìn sang Lý Nguyễn vẻ mặt bình tĩnh đứng một bên, “Cô cũng đã có được Cố Kỳ Nguyên, tại sao còn muốn diễu võ giương oai trước mặt Như Nhã? Cậu ấy đang thất tình, cô cần gì phải làm khó cậu ấy?”
Diễu võ giương oai (耀武扬威): phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.
Lý Nguyễn nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Có phải là bởi vì mấy người bọn họ là bạn học cũ của Cố Kỳ Nguyên nên dĩ nhiên cảm thấy bọn họ thân thiết hơn với Cố Kỳ Nguyên, coi cô như người ngoài chen chân hoành đao đoạt ái?
Hoành đao đoạt ái (横刀夺爱): cầm ngang đao đoạt ái tình, cướp lấy nhân duyên của người khác
“Tình cảm của tôi với vợ tôi tốt, cản trở gì mấy người? Chính cô thiếu thốn tình cảm thì cũng đừng có giận chó đánh mèo người khác, nhất là đừng có chọc vợ tôi.” Ánh mắt lạnh như băng của Cố Kỳ Nguyên nhìn thẳng cô bạn anh không còn nhớ rõ tên.
“Đoạn Như Nhã, cô cũng đừng bày ra dáng vẻ người bị hại ở đây. Tôi từng cho cô hứa hẹn hay lừa tình lừa thân cô? Từ đầu đến cuối chúng ta chẳng qua là quan hệ bạn học, quan hệ đồng nghiệp bình thường nhất. Cô cảm thấy đau lòng, không nhìn nổi tôi với vợ ân ái với nhau, vậy thì mời cô về nhà mà khóc, đừng có để cho vợ tôi hiểu lầm rằng tôi với cô có cái gì. Tôi trong sạch như này, bị hủy danh dự thì tôi biết tìm ai mà khóc?”
Mặc dù đang phải đối mặt với một người khóc đến thương tâm nhưng khi Lý Nguyên nghe Cố Kỳ Nguyên nói lại bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Cô chỉ có thể cúi đầu nín cười, dáng vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Bởi vì chuyện này thật sự không có quan hệ gì đến cô cả!
Giọng nói của Cố Kỳ Nguyên vừa rơi xuống ngay lập tức khiến cho cô bạn kia nghẹn họng, không biết nên đáp lại thế nào. Mắng tên đàn ông phụ lòng? Không được, người ta đã nói rất rõ ràng, chẳng qua là quan hệ bạn học, đồng nghiệp đơn thuần.
Đoạn Như Nhã cũng cảm thấy khóc không nổi. Ngoài đau lòng cô còn thêm phần khó xử. Làm bạn bè nhiều năm, cô thực sự không nghĩ rằng Cố Kỳ Nguyên sẽ xé rách mặt với cô ngay trước mặt vợ và bạn học cũ. Cô lại càng không dám ngẩng đầu, chôn mặt thật sâu ở bả vai bạn mình. Cô chỉ hận không thể ngay lập tức biến mất!
“Em đi vệ sinh đi, anh đợi em ở chỗ cửa ra vào.”
Cố Kỳ Nguyên quay đầu nhìn Lý Nguyễn, lại mang lên khuôn mặt tươi cười ôn nhu. Anh đẩy Lý Nguyễn một cái, khoanh tay trước ngực dựa vào tường bên ngoài. Trong lòng thì âm thầm nghĩ, may mắn anh ra ngoài cùng Lý Nguyễn, nếu không miệng cô bạn kia vừa chua ngoa vừa quá đáng như vậy, người khóc chẳng phải là đổi thành vợ mình rồi?
Lý Nguyễn buồn cười liếc nhìn dáng vẻ giống như người bảo vệ của Cố Kỳ Nguyên, bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh nữ. Lúc đi qua hai người Đoạn Như Nhã, cô còn cố ý đi cách một đoạn.
Người ta đang bực bội, cô không muốn mình vô tội mà lại bị cắn một phát.
Lúc Lý Nguyễn ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Kỳ Nguyên đang ngẩng đầu nhìn trời, nhàm chán nghiên cứu hoa văn trên trần nhà. Anh thấy Lý Nguyễn ra rửa tay thì vội vàng rút tờ khăn giấy bên cạnh ra đưa tới, “Lau tay đi.”
Vừa rồi vợ yêu vô tội bị mắng làm anh ít nhiều có chút chột dạ. Mặc dù chuyện này không có quan hệ gì đến anh, nhưng nói cho cùng thì anh cũng không thoát được liên quan. Tóm lại bọn họ đều là bạn học của anh, nếu như không phải do anh thì Lý Nguyễn cũng không cần phải đứng lên hát còn bị người khác dùng đôi mắt sắc như dao xẻo thịt.
“Có muốn đi về trước không?” Cố Kỳ Nguyên ôm eo Lý Nguyễn đi về phòng, thấp giọng hỏi.
Lý Nguyễn nghiêng đầu cười, cô liếc anh một chút rồi lắc đầu, “Không sao, hiếm khi anh có cơ hội gặp mặt bạn bè cũ thế này.”
Cô thật sự không để ý quá nhiều, người nên để ý đến cái gai trong lòng hẳn là Đoạn Như Nhã. Cô ta đã không nhìn được mà phải trốn ra ngoài khóc thì cô cũng không ngại để cô ta đỏ mắt thêm lúc nữa.
Bữa tối Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn không tham gia nữa. Cố Kỳ Nguyên nói muốn về nhà ăn cơm nhưng thực ra trong lòng anh đang tưởng niệm đồ ăn của Lý Nguyễn. Mặc dù mới không ăn một bữa nhưng bây giờ anh đang thực sự hối hận, sao tối hôm qua anh lại đi ngoài chứ?
Sáng hôm qua Lý Nguyễn có nói qua với anh là cô mới học được thêm một món mới là sườn rim mật ong. Hiện tại anh đang đói bụng, nhớ đến món đấy lại chảy nước miếng, thế mà tối hôm qua anh lại không được ăn!
Cố Kỳ Nguyên đang vì lỡ mất sườn rim mật ong mà chìm sâu trong hối hận, bởi vì Lý Nguyễn nói nó chỉ xếp hạng dưới canh xương sườn…
Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên thèm ăn, cố nín cười nói, “Bây giờ đi siêu thị cũng không biết còn có thể mua được sườn heo tươi mới không.”
Cố Kỳ Nguyên nghe xong đôi mắt lập tức sáng lên, “Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Lúc hai người đến siêu thị còn lại một miếng xương sườn cuối cùng. Sau khi cắt thành miếng nhỏ bỏ vào trong túi mua sắm, Cố Kỳ Nguyên mặt mày rạng rỡ về nhà.
Lý Nguyễn nín cười, trong lòng thầm nghĩ: Cố Kỳ Nguyên thật là dễ dụ, sau này nếu anh ấy có tức giận thì ném cho một miếng thịt hoặc xương sườn là được.
Ăn cơm xong, quả nhiên Cố Kỳ Nguyên ngoan ngoãn đoạt bát đũa trong tay Lý Nguyễn, “Anh rửa.”
Lý Nguyễn nhướng mày cười nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Thật sự?”
“Thật. Đảm bảo còn thật hơn vàng.” Trên tay Cố Kỳ Nguyên cầm bát đũa vừa ăn xong, cười tiến đến gần Lý Nguyễn, khẽ thơm lên môi cô, “Anh phải cố gắng học tập ba vợ, phấn đấu làm một người chồng năm tốt.”
Lý Nguyễn bật cười, cô quyết định không nói cho anh biết cha vợ anh hồi còn trẻ là người bảo thủ, kiên quyết chấp hành “Quân tử tránh xa nhà bếp”, đến bát cơm còn phải bưng đến tận tay. Dáng vẻ hăng hái tinh thần bây giờ anh thấy là thành quả huấn luyện ba mươi năm ròng rã của mẹ vợ.
Ngược lại cô lại tiết kiệm được không ít sức lực, người đàn ông nhà mình rất có tinh thần tự giác học tập tấm gương tiên tiến.
Thấy Cố Kỳ Nguyên thật sự ngoan ngoãn vào bếp rửa bát, Lý Nguyễn cau mày ngửi ngửi mùi hương trên người, cô quyết định đi tắm trước. Hồi chiều trong phòng KTV có mấy bạn học nam trong lớp Cố Kỳ Nguyên hút thuốc lá, cho nên bây giờ Lý Nguyễn cứ ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn với mùi khói dầu trên người mình là lại khó chịu.
Lý Nguyễn gội đầu xong, đang nheo mắt chuẩn bị xoa sữa tắm lên người thì đột nhiên nghe được cửa phòng tắm vang lên một tiếng ken két nhỏ. Cô dừng lại, nhắm một mắt quay đầu nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong phòng tắm, lập tức im lặng.
“Cố Kỳ Nguyên, anh vào đây làm gì?” Lý Nguyễn nửa xấu hổ nửa không nói nên lời. Quan trọng hơn là, sao lại vào mà không mặc quần áo???
Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn cả người cứng nhắc, híp mắt nở nụ cười, “Tắm rửa đó.”
“Em còn chưa tắm xong đâu, anh đi ra ngoài trước đi.” Lý Nguyễn vừa xấu hổ vừa giận dữ quát.
“Aizzz, một mình em tắm thật là nhàm chán, anh đến giúp em nhé.” Cố Kỳ Nguyên nhìn lớp thủy tinh ngoài phòng tắm mờ đi vì hơi nước, trong lòng suýt nữa không kìm nén được.
“Anh ra ngoài nhanh lên! Chờ em tắm xong lại đi vào!” Khuôn mặt Lý Nguyễn đỏ bừng, xoay người mở khóa vòi nước chuẩn bị tắm siêu tốc, sữa tắm gì đó cũng không buồn dùng.
Nhưng vừa mới vặn vòi nước ra, lưng cô liền kề sát một cơ thể cũng trần truồng và ấm áp. Từ đáy lòng đến thân thể cô đồng thời run lên, ngay cả nói chuyện cũng không ổn định.
“Cố… Kỳ Nguyên…”
“Anh đến giúp em tắm.” Đôi môi Cố Kỳ Nguyên ghé vào bên tai Lý Nguyễn, hơi thở nóng rực còn bỏng người hơn so với nước nóng từ vòi hoa sen. Cổ họng Lý Nguyễn lập tức trì trệ, nói không ra lời.
Cố Kỳ Nguyên thấp giọng cười một tiếng. Anh cúi đầu đổ đầy một tay sữa tắm, chậm rãi trượt lên từ thắt lưng Lý Nguyễn.
~ Hết chương ~