Rõ ràng đã đến tiết xử thử rồi nhưng thành phố H vẫn nóng bức như cũ. Mấy ngày liên tiếp mặt trời đều chói chang, tưởng chừng như muốn phơi thành phố H thành sa mạc Sahara.
Tiết xử thử: một trong tiết khí của lịch Trung Quốc, thường bắt đầu vào khoảng ngày hay tháng dương lịch.
Lý Nguyễn tan làm xong không muốn đi ra ngoài, ăn cơm tối xong cô liền làm ổ trên ghế sô pha trong phòng khách, không muốn nhúc nhích.
”Có muốn ăn một miếng không?” Cố Kỳ Nguyên cố ý bê cốc kem vừa mua, ân cần cầm cái thìa nhỏ đưa một miếng đến bên miệng Lý Nguyễn.
”Em không ăn.” Lý Nguyễn nuốt một ngụm nước bọt, kiên định từ chối.
Phụ nữ đã qua ba mươi sẽ dần dần xuống dốc, nếu cộng thêm không vận động và ăn thực phẩm nhiều dầu mỡ cay nóng, việc thay đổi vóc dáng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đối với việc này, Lý Nguyễn đã có trải nghiệm, cô nghĩ mình cũng lớn tuổi rồi, cuối năm tổ chức tiệc cưới, không chừng sang năm sẽ sinh con. Cô vẫn nên cẩn thận giữ gìn dáng người thôi.
”Mang ra chỗ khác đi, đừng để đấy hấp dẫn em.” Lý Nguyễn liếc ly kem trên tay Cố Kỳ Nguyên, liều mạng nói nơi đáy lòng: phụ nữ không nên ăn kem. Không tốt tí nào!
”Ăn là việc của anh, em chỉ cần giữ vững ý chí là được.” Cố Kỳ Nguyên nhếch môi, múc một thìa kem to cho vào miệng, ”Ăn ngon ghê!”
Lý Nguyễn nặng nề nuốt nước miếng, thẹn quá hóa giận vỗ một cái lên vai Cố Kỳ Nguyên, ”Anh biến đi.”
Cố Kỳ Nguyên cười nhẹ, lại múc thêm một thìa cho vào miệng, nhanh chóng đặt ly kem trên tay xuống, một tay anh ôm lấy eo Lý Nguyễn, cúi đầu phủ lấy môi cô.
Môi Cố Kỳ Nguyên hơi lạnh, còn có mùi thơm ngọt ngào trong veo của việt quất, Lý Nguyễn nghĩ muốn một ngụm nuốt hết vào. Nhưng cô vừa hé miệng lại chỉ nhận được đầu lưỡi đầy vị kem ngọt lịm, cô thè lưỡi ra khẽ liếm rồi lại dùng răng khẽ cắn.
“A, em đừng vội…” Đầu lưỡi Cố Kỳ Nguyên hơi đau đau tê dại, anh thấp giọng cười, môi lưỡi mút vào mãnh liệt hơn, một tay anh dọc theo vạt áo sau lưng Lý Nguyễn thăm dò đi vào.
Sau khi ăn tối, Lý Nguyễn cảm thấy mồ hôi dính trên người rất khó chịu nên cô đi tắm luôn, rồi đổi thành quần đùi ngắn và áo hai dây đơn giản. Cố Kỳ Nguyên sớm đã nhìn đến bỏng mắt, rạo rực, chỉ muốn lao lên luôn. Bây giờ anh thấy Lý Nguyễn nhiệt tình thế này sao còn giữ vững được nữa, di chuyển cái tay hư hỏng.
Mùi thơm thanh mát sau khi tắm còn lưu lại trên da thịt, trơn nhẵn đến mức anh không nỡ rời tay. Bàn tay tiến dần lên chạm vào một bên mềm mại, anh nhào nặn thứ trong lòng bàn tay, khao khát muốn đem người bên dưới vuốt ve, tiến vào trong anh…
Làm xong ở sô pha, Lý Nguyễn chôn đầu vào cổ Cố Kỳ Nguyên, nghe tiếng thở dốc quấn quýt vào nhau làm cô đỏ mặt tới tận mang tai.
Tiếp theo phòng tắm lại sô pha, đây lại sắp là chiến trường mới của Cố Kỳ Nguyên sao?
Cố Kỳ Nguyên chờ cảm giác thỏa mãn trong cơ thể vơi đi một chút, anh xoay người ôm Lý Nguyễn đặt trên người, nằm trên sô pha không nhúc nhích. Anh đưa tay vuốt lọn tóc trơn mượt hơi lạnh của cô.
Mặc dù trên người cô ẩm ướt dinh dính khó chịu, nhưng Lý Nguyễn hai mắt lim dim, lười biếng không muốn hoạt động.
“Công ty chuẩn bị tổ chức một chuyến du lịch ngắn, em muốn đi đâu?” Cố Kỳ Nguyên còn chưa thỏa mãn, giọng anh trầm hơn so với bình thường, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lý Nguyễn, anh vẫn còn biết kiềm chế.
Về việc này, đàn ông dễ bị kích thích đến không biết kiềm chế, nhưng bà xã đã không muốn làm thêm lần nữa, thì anh nên kiềm chế một chút, để lại cho ngày mai còn được làm, tránh làm quá số lần đã quy định. Thật ra cố gắng gượng ép cũng được nhưng anh sợ giải quyết hậu quả không dễ, cuối cùng lại phải cô độc ngủ một mình trên sô pha, thế thì quá lạnh lẽo rồi. Nhất là bây giờ là mùa hè, mỗi ngày Lý Nguyễn ở nhà đều mặc quần áo mỏng manh, nếu chỉ được đứng xa nhìn không được xơ múi gì thì quá đáng thương rồi.
“Gì cơ?” Nhiệt độ điều hòa phả ra vừa phải, Lý Nguyễn tựa vào người Cố Kỳ Nguyên, cô thấy hơi buồn ngủ, suy nghĩ cũng chậm lại.
“Thời gian trước công ty vừa hoàn thành một hạng mục lớn, giám đốc Hoàng cố ý chiêu đãi mọi người, dự định cuối tháng tổ chức một chuyến du lịch.” Cố Kỳ Nguyên không nhịn được tranh công trước mặt Lý Nguyễn, nói ra phúc lợi cho nhân viên mà buổi họp hôm nay quyết định.
Tin tức nội bộ đó! Thông tin trực tiếp nha!
”Em muốn đi đâu? Địa điểm cho em chọn.”
“Đâu cũng được.” Lý Nguyễn uể oải nói.
Các phong cảnh ở huyện thị ngoại thành thành phố H cô đều đi gần hết rồi, nhưng đã là hoạt động của công ty thì cô vẫn tham gia.
“Đâu cũng được là chỗ nào?” Cố Kỳ Nguyên bị mất đi một xíu hào hứng. “Phụ nữ đừng lúc nào cũng tùy tiện bảo đâu cũng được, thế quá tùy tiện rồi.”
Lý Nguyễn bị Cố Kỳ Nguyên nói líu lưỡi hai chữ “tùy tiện” đến bật cười, “Thế đi Nam Hồ cổ trấn vậy.”
Ở tỉnh Z có nhiều cổ trấn nhất, dù cô đã đi qua hết nhưng Nam Hồ cổ trấn để lại ấn tượng tốt nhất cho cô, đi thêm lần nữa cũng được. Dù sao chỉ đi có hai ngày cuối tuần, không có nhiều sự lựa chọn lắm.
“Được, thế thì đi Nam Hồ cổ trấn.” Cố tổng vỗ tay quyết định, dự định mai bảo trợ lý lên lịch trình, không biết anh có thể sắp xếp hai vợ chồng ở cùng một phòng không.
Vị họ Cố nào đó tưởng tượng những hình ảnh kia trong đầu, không nhịn được nuốt nước bọt.
“Thế còn tuần trăng mật? Em muốn đi đâu?” Cố Kỳ Nguyên hào hứng nói, hai người họ còn chưa cùng nhau đi du lịch bao giờ đâu, đây là lần đầu tiên đó, nhưng điều anh mong chờ nhất vẫn là lúc đi hưởng tuần trăng mật.
“Tuần trăng mật? Còn sớm mà.” Lý Nguyễn cúi đầu ngáp một cái.
“Sớm gì nữa. Hai mẹ đều gọi đến rồi, bảo chúng ta chọn ngày đi để còn đặt khách sạn, mấy hôm nữa chúng ta tìm thời gian về thành phố N để người nhà hai nhà bàn bạc cụ thể. Muộn nhất là cuối năm phải tổ chức đám cưới, lúc đó là mùa đông rồi, chúng ta tìm một hòn đảo nhiệt đới hưởng tuần trăng mật được không?”
Trong đầu Cố Kỳ Nguyên tính xem nên đi chỗ nào, trời xanh mây trắng rồi cây dừa và cát vàng, chỉ có hai người với biển cả, anh anh em em lãng mạn biết bao, ướt át biết bao.
Lý Nguyễn mở mắt ra, hơi sững sờ. Từ giờ đến cuối năm còn mấy tháng nữa thôi… Thật ra làm tiệc cưới rất phiền phức, còn tuần trăng mật, đây là lần đầu tiên cô đi…
Tốc độ của Cố Kỳ Nguyên rất nhanh, hiệu suất của trợ lý cũng rất cao, ngay chiều hôm sau đã dán lịch trình du lịch lên bảng thông báo rồi.
Lý Nguyễn bị Tiểu Đặng kéo đi hóng chuyện. Mặc dù cô đã biết chuyện nhưng vẫn hào hứng đi xem thử.
“Sáng thứ bảy xuất phát, tối chủ nhật về.” Tiểu Đặng lưu lại thời gian tập trung vào ghi chú của điện thoại, cười trộm kéo Lý Nguyễn về văn phòng.
Lý Nguyễn thấy tiểu Đặng cười thần bí như thế, có hơi khó hiểu, ”Sao vậy?”
”Ha ha, cả công ty đều đi du lịch, cô đoán Triệu Duệ có đi không? Chắc là đi đúng không?” Tiểu Đặng cười ha ha.
”Ai cơ?” Lý Nguyễn khó hiểu, có phải cô vừa nghe tên của người lạ không?
”Là Triệu Duệ đó, Triệu Duệ của phòng thiết kế ấy, người cao một mét tám ấy.” Lúc này Tiểu Đặng cười đến ngại ngùng, thăm dò nhìn xung quanh.
Bây giờ phòng tài vụ chỉ có ba người, những người mới được thông báo tuyển dụng còn chưa đi làm, buổi chiều chị Trình cũng không ở đây.
”Không phải cậu thích giám đốc Phạm sao?” Đây là lần đầu Lý Nguyễn thấy Tiểu Đặng lộ ra vẻ mặt nũng nịu ngượng ngùng như thế này, lúc trước cô ấy tơ tưởng về trai đẹp trong công ty đều lộ ra khí chất phóng khoáng mà.
”Gì chứ, giám đốc Phạm là thần tượng mà, giống như nam chính trong truyện tranh và phim truyền hình ấy, có mơ ước đến mấy cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào thôi, không thể khinh nhờn được.” Tiểu Đặng liếc Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn bật cười. Dù bây giờ cô đã là trưởng phòng phòng tài vụ nhưng trừ hai ngày đầu còn chưa thích ứng được ra thì Tiểu Đặng vẫn đối xử với cô giống như lúc trước vậy.
”Triệu Duệ là nhân vật trong hiện thực, là mục tiêu hiện tại đó.” Tiểu Đặng nhìn về phía phòng thiết kế, trịnh trọng nắm chặt tay.
”À, là mục tiêu có thể động vào được à.” Lý Nguyễn tổng kết. Cô không hề có ấn tượng gì về người gọi là Triệu Duệ kia, không biết Tiểu Đặng vừa ý người đó lúc nào chứ.
”Ờ thì, thì là thế đó…” Tiểu Đặng gãi gãi đầu, ”Tuổi tớ cũng hơi lớn rồi, tóm lại cũng phải tìm một người để yêu đương rồi kết hôn. Trong công ty của chúng ta, tớ nhìn tới nhìn lui chỉ thấy Triệu Duệ hợp ý nhất.”
Tiểu Đặng nhún vai, thể hiện sự bất đắc dĩ.
Còn Cố tổng thì sao? Lý Nguyễn rất muốn hỏi nhưng lại cảm thấy lời này hơi là lạ, lời nói chưa kịp nói ra đã nhịn lại.
”Lý Nguyễn, cậu là quản lí, lần này đi du lịch cậu phải tìm cho tớ nhiều cơ hội đấy.” Tiểu Đặng đột nhiên nắm tay Lý Nguyễn, bộ dạng nghiêm trọng.
”Ớ… Thế nếu không có cơ hội thì làm sao?” Dù sao cũng là cả công ty đi du lịch, phần lớn thời gian đều sẽ hoạt động tập thể chung.
”Không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội chứ! Cậu làm trưởng phòng phòng tài vụ thì phải có nghĩa vụ chào hàng cho tớ đi!” Tiểu Đặng lời lẽ chính đáng nói. “Đừng tưởng cậu có bạn trai rồi thì có thể mặc kệ hội độc thân khốn khổ.”
“Sao cậu biết tớ có bạn trai rồi?” Lý Nguyễn đỏ mặt, trong lòng cô thấy rất kinh ngạc, chẳng lẽ cô để lộ chuyện này lúc nào à?
“Nhẫn của cô kìa, đeo ở ngón áp út tay trái, lại còn đeo vào hôm thất tịch nữa chứ, dù trí tuệ tôi có vấn đề cũng đoán ra được.” Giọng Tiểu Đặng hơi khinh thường. “Huống chi tôi không ngốc còn rất thông minh nữa.”
Lý Nguyễn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn tinh xảo đeo trên ngón áp út tay trái, cô thấy hơi xấu hổ.
“Ôi, lần trước đàn anh Chu nhà tớ còn cố tình tìm tớ thăm dò, tớ cũng không nỡ nói anh ta không còn cơ hội nữa. Hầy, tôi không nhìn nổi người khác vì yêu đương mà đau khổ mà.”
Biểu cảm của Tiểu Đặng làm Lý Nguyễn thấy buồn cười, cô vỗ nhẹ vào gương mặt mịn màng của Tiểu Đặng, “Cậu vẫn nên chuyên tâm lên kế hoạch theo đuổi Triệu Duệ như thế nào đi.”
Phiền não của cô gái trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, một trận gió thổi qua đã bay sạch không còn gì. Tiểu Đặng xoay người, nhanh tay mở một bản word trắng.
“Được đó! Tớ phải viết một bản kế hoạch. Phải tính toán thật kỹ mới được.”
Lý Nguyễn lắc đầu cười, cô vừa quay vào văn phòng, điện thoại trên bàn lập tức vang lên.
“Trưởng phòng Lý, phiền cô đến phòng của Cố tổng một lát.’’ Trong điện thoại, giọng trợ lý Tiểu Tôn của Cố Kỳ Nguyên trầm ổn, vừa nghe là biết đang nói đến công việc chung.
Lý Nguyễn nghĩ Tiểu Tôn không biết quan hệ của cô và Cố Kỳ Nguyên, cầm theo laptop và bút rồi ra ngoài.
Trong phòng Cố Kỳ Nguyên còn có Tiểu Tôn và chủ nhiệm Mao, chủ nhiệm hành chính của Hoàn Thừa. Thấy Lý Nguyễn đi vào, chủ nhiệm Mao không đứng dậy, chỉ gật nhẹ đầu với cô.
Cố Kỳ Nguyên lập tức đứng lên, cười chào đón cô. Trong lòng Lý Nguyễn giật nảy, vội dùng ánh mắt ra hiệu: mau-ngồi-xuống!
Làm gì có chuyện một phó tổng giám đốc nắm thực quyền lại đứng lên chào một vị trưởng phòng tài vụ nhỏ nhoi chứ…
Quả nhiên khi Lý Nguyễn quay sang thấy ánh mắt chủ nhiệm Mao nhìn cô có hơi phân vân.
Chủ nhiệm Mao đã hơn bốn mươi tuổi, hiện nay trong Hoàn Thừa ngoại trừ giám đốc Hoàng thì cô ấy là nhân viên nhiều tuổi nhất trong công ty, cộng thêm tính cách nghiêm túc càng làm cô trở nên khó thân thiết.
”Trưởng phòng Lý, tìm cô đến đây để bàn về chuyến du lịch vào cuối tuần này,” Chủ nhiệm Mao cau mày đẩy mắt kính, nhìn Cố Kỳ Nguyên từ lúc Lý Nguyễn đi vào thì luôn dán mắt nhìn cô, “Khụ, Cố tổng, tôi thấy cậu nên bảo mọi người lên danh sách người để phòng tài vụ dự toán trước kinh phí.”
~ Hết chương ~