“Sao vẫn chưa tới nhỉ?” Nguyễn Mẫn cầm một cái xẻng lật từ phòng bếp ra ngoài, thấy Lý Thành Thụy đang ung dung đọc báo trên sofa, bực mình đạp vào chân ông một cái, “Thông gia người ta sắp tới rồi, ông còn không mau ra ban công xem thử! Không thì xuống lầu đợi!”
Lý Thành Thụy ngẩng đầu, liếc xéo Nguyễn Mẫn một cái, “Thông gia cái gì chứ, không phải là vợ chồng lão Cố sao, cũng không phải không biết.”
“Trước kia là lão Cố, nhưng bây giờ là thông gia! Thân phận địa vị khác nhau rõ ràng, ông có hiểu không? Lần đầu lão Cố đến nhà chúng ta với thân phận thông gia, ông có thể thu lại cái tính cách thối này được không? Con gái ông gả đến nhà người ta, nhìn ông không nóng không lạnh như vậy, người ta còn tưởng ông không hài lòng con trai bọn họ đấy!”
Nguyễn Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà nhìn Lý Thành Thụy vẫn không thèm để ý mà bực mình. Nếu không phải trên tay còn đang cầm đồ, chắc chắn hai tay bà đã chống nạnh mà rống lên.
“Đúng là tôi không hài lòng.” Lý Thành Thụy khẽ than thở một câu, “Bà niềm nở như vậy làm gì? Bọn họ không muốn cưới càng tốt, Nguyễn Nguyễn còn nhỏ, không cần sốt ruột.”
“Nhỏ cái gì? Hai tám tuổi đầu mà còn nhỏ à? Sắp thành gái ế rồi! Bạn học của nó ở trong tiểu khu này có ai mà chưa kết hôn sinh con?” Nguyễn Mẫn tức giận đến mức muốn dùng cái xẻng gõ vào đầu bạn già nhà mình.
“Trong mắt tôi, Nguyễn Nguyễn vĩnh viễn là trẻ con.” Lý Thành Thụy gấp tờ báo lại, thản nhiên nói.
“Được được, ông cứ coi Nguyễn Nguyễn là đứa nhỏ mãi đi, để nó vĩnh viễn đừng kết hôn, vĩnh viễn không cho chúng ta một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo!” Nguyễn Mẫn hừ lạnh một tiếng, rốt cục cũng thấy Lý Thành Thụy không nói nên lời.
Có luyến tiếc con gái cỡ nào thì Lý Thành Thụy cũng không dám khiến con gái làm gái lỡ thì.
“Còn không mau đi đi?” Nguyễn Mẫn thấy Lý Thành Thụy nghẹn lời, thần sắc lúc này mới hòa hoãn một chút, “Lát nữa ông nhớ nói chuyện cẩn thận cho tôi.”
Nói xong bà lại vội vàng xoay người vào bếp.
Hai nhà đã hẹn hôm nay gặp mặt, Lý Nguyễn cũng đang ở thành phố H. Ban đầu ý của Nguyễn Mẫn là để hai vợ chồng đứa nhỏ đến thôi cũng được, nhưng Phạm Dư cảm thấy để biểu hiện thành ý thì hai vợ chồng bọn họ nên tới nhà, thuận tiện thăm ông bà ngoại của Lý Nguyễn luôn. Gặp người lớn trong nhà, tiện thể định luôn hôn sự, ví dụ như tổ chức hôn lễ vào ngày tháng nào.
Phạm Dư với Nguyễn Mẫn đều cảm thấy, cả hai nhà cùng là phần tử tri thức thời đại mới, thay vì tìm thầy bói để chọn ngày, không bằng hai bên cha mẹ ngồi xuống bàn bạc chọn ra một ngày lành.
Ý kiến thống nhất nên rất tốt, không cần tranh luận gì nhiều.
Ngày hôm qua Lý Nguyễn gọi điện nói sáng nay sẽ đến, vừa rồi lúc xuất phát có gọi lại thông báo tầm mười giờ sẽ tới nơi. Nguyễn Mẫn tính toán thời gian thật kĩ, trước tiên bà mang đồ ăn ra để rã đông, tránh cho việc khách tới nhà không có thời gian làm.
Còn năm phút nữa là đến mười giờ, bên thông gia đúng giờ tới cửa.
“Đến rồi!” Lý Thành Thụy nhanh chóng từ ban công đi ra, hô một tiếng với Nguyễn Mẫn rồi mở cửa xuống lầu. Ông vội vàng đi xuống, đương nhiên là vì đón con gái.
Vừa rồi ông thấy Nguyễn Nguyễn cầm không ít đồ trên tay, lên cầu thang chắc chắn rất tốn sức.
Nguyễn Mẫn rửa sạch tay, mở cửa chính rồi tươi cười đón khách.
Cố Thẩm Tắc với Phạm Dư lần đầu đến nhà họ Lý, dù sao cũng là người quen lâu năm, bọn họ cũng không khách khí, chào hỏi nhau xong tự mình ngồi xuống.
“Nguyễn Nguyễn, còn không mau đi pha trà.” Nguyễn Mẫn ra hiệu cho Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn thả đồ trong tay xuống, Cố Kỳ Nguyên theo chân cô vào bếp giúp đỡ, bưng trà ra rồi lại đi vào. Cha mẹ hai bên bàn về hôn sự, cô không có ý kiến nên để họ tự an bài.
“Em phải nấu cơm, anh đứng đây làm gì?” Lý Nguyễn vừa đeo tạp dề, vừa nhìn Cố Kỳ Nguyên đang dựa vào tủ lạnh.
“Đương nhiên là giúp em rồi.” Cố Kỳ Nguyên vội đứng thẳng người, quay qua quay lại, “Còn tạp dề không? Anh cũng muốn mặc.”
Lý Nguyễn nén cười, xoay người lấy cái tạp dề trong ngăn kéo ra, “Còn, anh mặc cái này đi.”
Cố Kỳ Nguyên ngẩn ra, nhìn cái tạp dề màu hồng phấn in mấy bông hoa to tướng trên đó, ánh mắt chuyển lên gương mặt nén cười của Lý Nguyễn, vẻ mặt rối rắm, “Không còn kiểu khác sao?”
“Đây.” Lý Nguyễn cong môi, chỉ cái tạp dề trên người cô, “Anh muốn đổi không?”
Cố Kỳ Nguyên càng không biết nói gì. Cái tạp dề Lý Nguyễn mặc có màu đỏ sậm, hoa văn còn rực rỡ hơn so với cái kia, hoàn toàn là sở thích của mấy bác gái nông thôn, “Sao mẹ vợ anh lại có khiếu thẩm mỹ bình dân như vậy?”
Những lời này Cố Kỳ Nguyên chỉ dám đến gần Lý Nguyễn nói nhỏ.
“Siêu thị thường tặng đồ này kia nên mẹ em giữ rất nhiều, anh có muốn chọn lại không?” Lý Nguyễn nhỏ giọng cười nói, rất muốn nhìn Cố Kỳ Nguyên mặc loại tạp dề này, có phải siêu kinh diễm thoát tục không.
“Thôi, dùng cái này vậy.” Cố Kỳ Nguyên cau mày, vẻ mặt rối rắm như cũ, anh miễn cưỡng mặc tạp dề lên người, không đành lòng nhìn thẳng vào cái đóa hoa đỏ thẫm kia, ngẩng đầu lại thấy Lý Nguyễn đang cố nén cười nhìn mình.
Cố Kỳ Nguyên cau mày, đột nhiên kéo người vào ngực.
Lý Nguyễn hoảng sợ, tiếng hét đọng lại trước ngực Cố Kỳ Nguyên, cô vỗ vào ngực anh một cái, mắng, “Anh làm gì thế?”
“Vừa rồi em giễu cợt anh phải không?” Cố Kỳ nguyên nhíu mày, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Lý Nguyễn, híp mắt trầm giọng hỏi, “Thử lại xem?”
“Em không cười.” Lý Nguyễn chôn đầu giấu khóe môi đang cong lên của mình vào trong ngực Cố Kỳ Nguyên.
“Lá gan thật lớn, không chỉ cười nhạo anh, còn dám ngay trước mặt anh nói dối?” Cố Kỳ Nguyễn cong mỗi, nhỏ giọng nói bên tai Lý Nguyễn, hơi thở phả vào lỗ tai của cô khiến chúng đỏ lên, Lý Nguyễn nhịn không được rụt cổ.
“Đừng! Chốc nữa ba mẹ em mà vào…”
“Vào thì sao? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sợ gì chứ.” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu cười, trực tiếp hôn lên, dọc theo vành tai trắng nõn, chậm rãi đến bên gáy. Mặc kệ Lý Nguyễn giãy dụa, nhỏ giọng đùa giỡn, “Chúng ta còn chưa từng thử ở phòng bếp đâu, không biết cảm giác thế nào…”
Lý Nguyễn đỏ bừng mặt, “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Cố Kỳ Nguyên đương nhiên dám nghĩ, chỉ tiếc nơi này anh không dám làm. Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà tim đã đập liên hồi, hận không thể hung hăng giày vò cô. Tâm khó nhịn nên cả người cũng không được tự nhiên, động tác trên tay càng càn rỡ hơn, hai thân thể kề sát không kẽ hở.
Mùa hè nóng bức, không ai mặc quần áo dày. Giờ phút này vải may mỏng manh căn bản ngăn không được hơi ấm từ da thịt. Cố Kỳ Nguyên cảm nhận được đường cong của Lý Nguyễn dán sát vào cơ thể mình, trong lòng không khỏi cười khổ: loại tra tấn này, hoàn toàn là do bản thân gây ra!
Giống như có cây kẹo que cực kỳ ngon miệng để trước mặt nhưng lại chỉ được liếm, không thể nuốt!
Cố Kỳ Nguyên hít một hơi thật sau, lúc này mới buông Lý Nguyễn ra, “Em mau nấu cơm đi.”
Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên xoay người đi thì không biết nói gì, vừa rồi là ai ôm cô không buông? Nhưng nghĩ đến vừa rồi cơ thể Cố Kỳ Nguyên biến hóa, cô nhịn không được cười trộm.
Bữa cơm này, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
Lý Thành Thụy tuy không phối hợp, nhưng không vì vậy mà thật sự không cho người khác thể diện, nhất là ông với lão Cố vẫn luôn nói chuyện rất hợp nhau. Hồi đó khi vừa tốt nghiệp đại học, hai người thường xuyên được cùng phân vào cùng một phòng ban trong bệnh viện, tình cảm không hề kém hơn những đồng nghiệp hiện tại.
Lý Nguyễn thấy bốn vị đồng nghiệp cũ nói chuyện vui vẻ, liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười.
Nhưng Cố Kỳ Nguyên lại bất đắc dĩ cười khổ.
Đề tài nói chuyện của bọn họ từ duyên phận của Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn đến tình nghĩa giữa hai nhà, từ ký ức năm đó cho đến hiện trạng chữa bệnh bây giờ, thật rõ ràng càng nói càng lạc đề.
Thật ra Cố Kỳ Nguyên muốn quyết định luôn việc hôn lễ, đỡ khiến anh phải lo lắng. Lý Nguyễn đã nói khi nào định ra được thời điểm tổ chức đám cưới thì sẽ chấp thuận cho anh công khai mối quan hệ của bọn họ ở công ty, tránh người khác nghĩ cô đang trèo cao xong lại ngầm suy đoán lung tung bao giờ Cố Kỳ Nguyên bỏ cô.
Tuy nói bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn, nhưng đó là cho bản thân một cái chứng nhận, còn hôn lễ là tờ chứng nhận cho bạn bè. Chỉ đăng ký, nói không chừng càng nhiều người đoán già đoán non, Lý Nguyễn không được hai nhà Cố, Phạm đón nhận, cho nên không có cách nào ngoài lén đi lĩnh chứng.
Loại tiết mục có trong văn tổng tài này, Lý Nguyễn cũng không muốn bị dính lên người mình.
Lý Nguyễn định chờ hôn lễ xong thì công khai, cũng coi như đã ổn định rồi. Nhưng Cố Kỳ Nguyên kiên quyết tỏ ra không đợi được lâu như vậy, Lý Nguyễn đành thỏa hiệp với anh, chờ sau khi định ngày tổ chức hôn lễ thì sẽ theo Cố Kỳ Nguyên.
Nhưng đợi cả buổi chì thấy Cố Thẩm Tắc với Lý Thành Thụy uống đến say mèm, Nguyễn Mẫn và Phạm Dư lại nói những chuyện vui vẻ gần đây, ý trong lời ngoài lời cũng càng ngày càng cách xa mong muốn của Cố Kỳ Nguyên.
Tình hình này, khi nào mới có thể quay lại câu chuyện hôn lễ đây?
Hôm nay chuyện chính vốn là về hôn sự của bọn họ cơ mà? Từ khi nào lại thành cuộc tụ họp của mấy người bạn già thế này?
Mấy lần Cố Kỳ Nguyên định mở miệng nói nhưng bị lờ đi, anh chỉ có thể buồn bực mà nhìn hai bên cha mẹ.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Mẫn với Phạm Dư giúp hai người đàn ông về phòng nằm nghỉ. Buổi chiều còn phải đi nhà bà ngoại Lý Nguyễn, không thể say khướt như vậy được.
Lý Nguyễn tự giác dọn dẹp mâm cơm, Cố Kỳ Nguyên nghiêm mặt đi bên cạnh hỗ trợ, lấy đống chén bát trên tay Lý Nguyễn, nói, “Em đứng cạnh nhìn là được, mấy việc rửa chén nặng nhọc này để anh làm cho.”
Cố Kỳ Nguyên thấy cha vợ thỉnh thoảng nhìn anh với ánh mắt rất không vừa lòng, trong lòng có phần không chắc chắn, bởi vậy muốn tích cực biểu hiện một phen.
Lý Nguyễn cười cười đứng tựa bên cửa, thấy Cố Kỳ Nguyên thật sự rửa chén, khóe môi không khỏi cong lên.
Cô nhớ rõ trước đây khi đối mặt với việc rửa chén bát, Cố Kỳ Nguyên luôn có biểu cảm lóng ngóng ngốc nghếch, bây giờ thì trái ngược, rửa chén cũng ra hình ra dáng phết. Thật không biết có nên khen anh một tiếng “Rất có thiên phú rửa chén!” không.
Lý Nguyễn quay đầu, nghiêng tai nghe tiếng động rất nhỏ bên ngoài, nghe tiếng nước chảy trong phòng bếp, ấm áp mà yên tĩnh, làm cho lòng cô đột nhiên tồn tại một loại cảm giác rất yên bình. Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt chuyên chú không kém thời điểm thiết kế phần mềm của Cố Kỳ Nguyên thì chợt đi đến sau lưng anh, vòng tay qua eo và vùi đầu ôm anh.
Động tác rửa chén của Cố Kỳ Nguyên hơi khựng lại, anh không quay đầu mà tiếp tục rửa, nhưng khóe môi lại cong lên ngập tràn hạnh phúc.
~ Hết chương ~