Một Đoạn Như Nhã ngã xuống lại có tốp năm tốp ba Đoạn Như Nhã đứng lên…
Thật sự diệt cỏ không diệt tân gốc, gió xuân thổi lại mọc lên… Quá trình “sinh sôi không ngừng” này làm cho Lý Nguyễn cảm thấy vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ. Cố Kỳ Nguyên không cảm nhận được, nhưng Lý Nguyễn thỉnh thoảng vẫn sẽ bắt gặp một vài ánh mắt thù địch.
Hiện giờ, người có ý nghĩ muốn hưởng mà không muốn làm thì rất nhiều, bất luận là nam hay nữ. Chỉ cần có thể đạt được lợi ích đủ lớn thì sẽ chẳng quan tâm đến tuổi tác, bề ngoài hay tình trạng hôn nhân của đối phương. Còn tình yêu? Có tình yêu thì sẽ no bụng sao?
Đương nhiên, vừa đẹp trai vừa có tiền thì càng tốt, vật chất và tinh thần đều bội thu.
Lý Nguyễn vừa ăn vừa nhìn Cố Kỳ Nguyên, người đàn ông bình thường đột nhiên được mạ vàng thành con nhà giàu đẹp trai, anh thật sự không cảm nhận được ánh mắt của những người khác trở nên nóng hầm hập hơn rất nhiều sao?
Cơm nước xong, dạo cổ trấn.
Trong cổ trấn có một số địa điểm tham quan có thu phí, văn phòng công ty đã cha trí một hướng dẫn viên du lịch một ngày để dẫn mọi người tham quan.
Lý Nguyễn đã đến vài lần, Cố Kỳ Nguyên cũng không phải là lần đầu tiên đến đây. Sau khi đi qua địa điểm tham quan đầu tiên thì cũng dần không còn hứng thú, Cố Kỳ Nguyên dứt khoát kéo Lý Nguyễn đi cuối cùng.
“Em từng đến đây rồi?”
Lý Nguyễn nhẹ gật đầu. Cô không phải đã tới đây mà trong tương lai đã tới đây.
Cố Kỳ Nguyên gật đầu, hiếm khi buông tay Lý Nguyễn, đi đến bên cạnh Tiểu Chu nhẹ nhàng nói mấy câu, lúc quay lại thì nháy nháy mắt với Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn nhướng mày nhìn anh cười.
“Chúng ta đánh lẻ.” Cố Kỳ Nguyên ghé vào tai Lý Nguyễn cười tủm tỉm nói, đợi đến lúc mọi người đi lên phía trước thì anh nắm tay Lý Nguyễn xoay người quay đi.
Bước tới cửa vào của điểm tham quan, Cố Kỳ Nguyên cười cất cao giọng: “Đi chơi với nhóm người kia thật là nhàm chán, đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng.”
Lý Nguyễn cũng cảm thấy hai người tùy ý đi dạo sẽ tốt hơn, cô để kệ Cố Kỳ Nguyên nắm tay mình tiến về phía trước.
“Nắm chặt tay anh nhé, hôm nay đông người, em đừng để lạc đấy.”
Khóe môi Lý Nguyễn cong lên, cô cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm thật chặt của hai người, không ai buông ra.
Thực ra, lúc mới về nước năm ngoái Cố Kỳ Nguyên đã từng đến đây, anh nắm tay Lý Nguyễn, rẽ vào một cửa hàng nhỏ trong một ngõ vắng người. Bà chủ là một cô gái trẻ tuổi, đang ngồi trước máy vi tính trong góc, không hề có ý định bước lên chào hỏi, trên tấm biển cạnh cửa có ghi dòng chữ “Bưu thiếp nơi hẻo lánh”.
Trong cửa hàng rất yên tĩnh, vị khách duy nhất là một cặp tình nhân trẻ tuổi. Cố Kỳ Nguyên kéo Lý Nguyễn vào trong tiệm, nhẹ giọng chỉ chỉ vào bưu thiếp bên cạnh.
“Em chọn một tấm đi.”
“Gửi cho ai vậy anh?” Lý Nguyễn bước tới và chọn lựa một cách vô cùng thích thú.
“Gửi cho chính chúng ta.” Cố Kỳ Nguyên đi đến bên cạnh Lý Nguyễn, ánh mắt chậm rãi nhìn từng tấm bưu thiếp trên tường, vô cùng chăm chú.
Đồ gửi cho chỉnh mình thì chắc chắn phải lựa chọn thật cẩn thận.
Lý Nguyễn ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, trong lòng cô đột nhiên thấy hơi cảm động.
Cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Nguyên muốn gửi cho bạn bè hoặc người nhà, không nghĩ tới là cho chính bọn họ.
“Sau này, mỗi lần chúng ta đến một nơi, chúng ta sẽ gửi cho bản thân mình một tấm bưu thiếp, rồi treo trên tường phòng khách. Đó cũng là một loại cảnh đẹp.”
Giọng nói Cố Kỳ Nguyên trầm ấm, lọt vào tai Lý Nguyễn lại khiến cô hơi rung động. Cô cúi đầu, cong cong môi, thấp giọng trả lời: “Được.”
Từ nay về sau, mỗi một nơi mà hai người bọn họ cùng nắm tay đi qua đều sẽ chứng kiến hành trình của cuộc đời bọn họ, chỉ cần bọn họ cùng nắm tay vượt qua, đó đều sẽ là khung cảnh đẹp nhất.
Lý Nguyễn ngẩng đầu, cẩn thận chọn lựa ba tấm bưu thiếp.
Một tấm gửi về nhà của họ ở thành phố H, một tấm gửi cho cha mẹ của Cố Kỳ Nguyên, còn một tấm gửi cho cha mẹ cô.
Ngón tay Lý Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve tấm bưu thiếp mà cô định gửi cho mẹ, cảm thấy rất yên bình. Điều mà cha mẹ cô muốn thấy nhất là cô sống thật tốt, không cần phải sang trọng giàu có, mà là từ đầu đến cuối luôn có người nắm thật chặt tay cô, cùng cô tiến về phía trước.
Hai người bọn họ kí tên xuống ba tấm bưu thiếp. Trong tấm bưu thiếp gửi cho hai người bọn họ, Cố Kỳ Nguyên thêm một hình trái tim vào giữa tên hai người. Xong xuôi, anh ngẩng đầu thỏa mãn ngắm nghía một lúc mới dán tem lên, nhét vào trong hòm thư ở ngoài cửa hàng nhỏ.
Đã lâu rồi họ không nhìn thấy hòm thư có kiểu dáng cũ kỹ như vậy, Cố Kỳ Nguyên kéo tay Lý Nguyễn đứng bên cạnh hòm thư, nhờ một người qua đường giúp bọn họ chụp một tấm ảnh. Trong ảnh, cả hai người đều nở nụ cười, ánh mắt ấm áp.
Lý Nguyễn cúi đầu nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với Cố Kỳ Nguyên: “Đi, chúng ta cùng chụp ảnh đi.”
Con người luôn muốn giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc như thế, nếu không thể giữ lại được thì hãy lưu lại vào trong những bức ảnh!
“Chúng ta còn có thể chụp một bức ảnh treo tường trong nhà.” Giọng Lý Nguyễn rất vui vẻ, nắm lấy tay của Cố Kỳ Nguyên cười nói.
“Đúng, rất sáng tạo.” Cố Kỳ Nguyên mỉm cười gật đầu: “Về sau, chúng ta còn có thể treo ảnh của con từ nhỏ đến lớn bên cạnh ảnh chụp của cả gia đình.”
Mọi người sẽ tự lo liệu bữa tối của mình, buổi chiều, lúc đi tham quan khắp nơi xong sẽ được hoạt động tự do. Cố Kỳ Nguyên nắm tay Lý Nguyễn, lúc lang thang tìm nơi ăn tối thì gặp không ít đồng nghiệp. Khi bọn họ lần lượt tiến đến chào hỏi, Cố Kỳ Nguyên đều mỉm cười đáp lại.
Khi tâm trạng tốt thì nhìn thứ gì cũng thuận mắt, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên nhiều hơn. Bình thường, lúc ở trong công ty, Tổng giám đốc Cố luôn cố gắng tỏ ra nghiêm túc và lạnh lùng, xây dựng hình tượng thích hợp với vị trí phó tổng giám đốc nên trên mặt hiếm khi nhìn thấy nụ cười. Nhìn anh của hiện tại khiến mọi người cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, nhìn qua chỉ như một cặp đôi trẻ tuổi đến đây thăm thú.
Vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên quá dịu dàng, cộng với việc bây giờ không phải đang ở trong công ty nên vài người cũng lớn gan hơn. Vị Tổng giám đốc Cố vốn cao cao tại thượng giờ trở nên dễ nói chuyện hơn rất nhiều, độ thân thiện lập tức bay vọt.
“Tổng giám đốc Cố, không biết buổi tối anh có thời gian đi ăn cơm cùng tôi, à cùng chúng tôi không? Đây là cơ hội hiếm có, làm ơn hãy nể mặt để tôi được mời anh đi.”
Người cao gầy và xinh đẹp nhất trong ba cô gái trẻ chăm chú nhìn Cố Kỳ Nguyên, ánh mắt thiết tha lại không mất vẻ hoạt bát, vẻ ráng hồng trên gương mặt cô ta là màu sắc thu hút nhất của tuổi trẻ, động lòng hơn bất cứ loại son phấn nào.
Hai cô gái bên cạnh đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô ta, hiển nhiên, ba người vẫn chưa bàn bạc trước.
Lý Nguyễn nhớ mang máng ba cô gái kia là ba sinh viên mới tốt nghiệp năm nay vừa được vào làm. Mặc dù cô không quan tâm đến vấn đề nhân sự nhưng nhìn những cái tên mới trên bảng lương, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ chú ý một chút.
Lúc trước, khi làm thẻ lương, Lý Nguyễn đã từng nhìn thấy họ. Bởi vì năm nay chỉ tuyển ba người tốt nghiệp khóa chính quy, xem ra sau khi tiến vào công ty họ đã tự nhiên trở thành một nhóm nhỏ, đi đâu cũng có nhau.
Vừa rồi người lườm cô như có như không trên bàn ăn chính là cô gái mở miệng nói chuyện này.
Ánh mắt của đối phương quá chăm chú và nóng bỏng, Lý Nguyễn không biết Cố Kỳ Nguyên có thấy được hay không, nhưng cảm giác không được để ý đến như vậy thật sự rất không tốt, vì vậy cô quay đầu yên tĩnh nhìn sạp hàng nhỏ bán lược gỗ thủ công ven đường.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Lý Nguyễn hơi cúi người, cô chọn một chiếc lược gỗ hoa đào có kiểu dáng đơn giản từ trên mặt bàn được phủ vải lót màu lam, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Rất bóng loáng, nhưng không phải cảm giác được phủ sơn. Cô ngay lập tức thích cảm giác tự nhiên này.
“Em thích cái này hả?” Cố Kỳ Nguyên lập tức đi tới, hơi khom lưng gác cằm lên vai Lý Nguyễn, nhìn về phía trước từ sau lưng cô.
Lý Nguyễn không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Cố Kỳ Nguyên phả vào mặt cô. Cô khẽ cắn môi, trong lòng vừa đắc ý lại vừa rung động.
Điều một người phụ nữ mong muốn là có một người đàn ông luôn đặt họ trong tim, luôn nâng họ trên tay, nhất là trước mặt những nhan sắc tươi tắn hơn.
Dù có yêu nhau nữa, phụ nữ luôn lo sợ một ngày nào đó khuôn mặt của mình sẽ già đi, sẽ có những hoa cỏ khác kiều diễm hơn tiến vào trong mắt người đàn ông. Dù thế nào, chẳng ai có thể bù đắp được sự phá hủy của thời gian, nhưng có vài thứ không chắc chắn sẽ thay đổi, ví dụ như tiền tài và địa vị.
Lúc này Lý Nguyễn cảm thấy khá an tâm, bởi vậy nụ cười bên khóe môi cũng động lòng người hơn rất nhiều.
“Anh cảm thấy thế nào?” Lý Nguyễn giơ cây lược gỗ trong tay lên, quơ quơ trước mặt Cố Kỳ Nguyên.
“Anh thích cái này.” Cố Kỳ Nguyên cụp mắt, cầm lên một chiếc lược gỗ khắc hoa khác nhạt màu hơn từ trên mặt bàn.
“Cũng đẹp mắt đó, vậy cái này sẽ đưa cho mẹ anh.” Lý Nguyễn thuận tay nhận lấy.
“Gì mà mẹ của anh mẹ của em chứ, là mẹ của chúng ta.” Ở khoảng cách rất gần, Cố Kỳ Nguyên hơi trừng mắt nhìn Lý Nguyễn, duỗi tay lại chọn thêm một chiếc nữa: “Chiếc này cho mẹ vợ của anh.”
Lý Nguyễn mỉm cười liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, quay đầu hỏi chủ sạp: “Ba chiếc bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi tệ một chiếc.”
Lý Nguyễn cảm thấy như vậy hơi đắt, đang muốn thử cò kè mặc cả thì Cố Kỳ Nguyên đã lấy tiền từ trong ví ra, chọn một tờ năm mươi và một tờ mười tệ đưa tới.
“Còn có thể mặc cả thấp hơn chút nữa.” Lý Nguyễn nhỏ giọng lầm bầm một câu bên tai Cố Kỳ Nguyên, thuận tiện tặng thêm một ánh mắt khinh bỉ đầy quyến rũ.
“Vợ của anh thật biết cách sống.” Cố Kỳ Nguyên mỉm cười khen ngợi một câu: “Có điều, với trình độ này, sau này em không cần mặc cả, muốn mua thì mua luôn. Bằng không thì anh khổ cực kiếm tiền như vậy để làm gi chứ.”
Trong lòng Lý Nguyễn ngọt ngào, khóe môi khẽ cong lên, không nhắc đến vấn đề có mặc cả hay không. Đàn ông đưa mình quà tặng phải thật cố gắng cổ vũ, không thể dập tắt hăng hái của anh, nếu không thì sẽ chỉ có một lần mà không có lần hai.
Đào được một chiếc lược hợp ý, Lý Nguyễn đột nhiên có hứng thú đi mua sắm. Cô đang định tiếp tục đi dạo đến sạp hàng tiếp theo, quay người lại, chợt nhìn thấy nhóm ba người quen mắt.
Ấy, được đó, hóa ra người vẫn còn ở đây.
Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhíu lông mày, đang muốn coi như không thấy nhấc chân bỏ đi.
“Tổng giám đốc Cố! Anh vẫn còn chưa trả lời tôi nữa.”
Lý Nguyễn quay đầu, nhìn cô gái đang cắn môi, dùng ánh mắt ai oán nhìn bọn họ, trong lòng thì yên lặng nhớ lại: “Hình như tên là Lý Mặc nhỉ? Sao cô nàng lại không biết cái gì gọi là “Im lặng là vàng” vậy? Cố Kỳ Nguyên đã coi như không nghe thấy rồi thì cứ thuận theo đi.”
Lý Nguyễn thấy khá bất đắc dĩ với sự chấp nhất của cô gái trẻ tuổi.
Đáng tiếc, Tổng giám đốc Cố không hề cảm kích, nhả ra hai chữ cứng rắn lạnh như băng: “Không rảnh.”
Nếu vừa rồi cô ta hỏi là “Có rảnh đi ăn chung cùng chúng tôi không?” thì Cố Kỳ Nguyên liền trả lời “Không rảnh”. Lý Nguyễn còn cho rằng anh sẽ hơi uyển chuyển một chút, lại không nghĩ rằng anh không hề có ý định ứng phó với nhân viên dưới trướng sẽ sớm chiều chung đụng.
Lý Nguyễn chỉ có thể nói: Vừa mừng vừa sợ!
Sắc mặt của cô gái tái đi, nhìn có vẻ hốt hoảng mà không dám tin. Mà hai cô gái bên cạnh đều có vẻ mặt sốt ruột, hơi khom người về phía Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn: “Tổng giám đốc Cố, trưởng phòng Lý, chúng tôi đi trước, không quấy rầy hai người nữa.”
Nói xong liền một trái một phải lôi kéo cô gái kia đi.
~ Hết chương ~