Thời gian trôi qua, Hòa Quân từng ngày lớn lên, cuối cùng cũng đủ tuổi đi học.
Đường Uyển anh cũng muốn đi học.
Đối với Đường Uyển mà nói, đi học là chuyện hạnh phúc nhất tuổi thơ của anh. Bởi vì mỗi lần nghĩ tới gia đình là tự mình đâm một dao vào tim, lúc đó, trường học là nơi tốt hơn cả gia đình. Hơn nữa, ở trường học rất đơn giản, chỉ cần có chút thành tích là được rồi.
Vậy nên, khi thầy giáo dạy học đến khuyên đứa nhỏ nên làm thủ tục nhập học, anh đồng ý.
Bọn họ ở một nơi vắng vẻ, hẻo lánh, vậy nên trình độ giáo dục không được tốt, trình độ dân trí cũng kém phát triển. Vì nghèo nên rất nhiều đứa trẻ bỏ học đi làm thuê, trong mắt người dân ở đây, học không hiểu gì thà ở nhà phụ giúp cha mẹ còn hơn.
Bởi vậy nên mỗi khi khai giảng năm học mới, giáo viên đều phải tới từng nhà làm công tác giáo dục tư tưởng cho bọn họ.
Giáo dục là quyền được luật pháp bảo vệ, thế nên để không phạm pháp, Đường Uyển dự định đưa Hòa Quân tới trường học.
Đối với đám trẻ ở đây, đi học là một hạnh phúc, bởi vì không cần đi làm khổ cực nữa, nhưng đây lại chẳng phải logic của Hòa Quân.
Đường Uyển dắt cậu tới chỗ thầy giáo, khuôn mặt Hòa Quân trở nên hoang mang tột độ.
"Anh, anh không cần em nữa sao?" Hòa Quân hỏi, cái tay nắm chặt lấy quần anh.
Hòa Quân từ nhỏ đã được giáo dục tốt, bởi thế nên cho dù hoang mang cậu cũng không làm mất mặt anh trước mặt người lạ, chỉ khi có anh và cậu, Hòa Quân mới trở nên như thế. Thế nhưng chuyện này lại khiến Đường Uyển lo lắng, anh sợ Hòa Quân quá hướng nội.
Hành động của Hòa Quân bây giờ càng tiếp thêm tự tin cho anh đưa cậu tới trường học. Hòa Quân không thể lớn lên như vậy, cậu cần phải tới trường, cần tiếp xúc với bạn cùng trang lứa. Thế nên anh mới quyết tâm đưa Hòa Quân tới trường.
Điều kiện trường tiểu học ở đây không tốt, toàn bộ trường học gộp lại cũng không lớn bằng Hòa gia. Nhưng mà đây là trường học. Có rất nhiều bạn nhỏ, điều kiện giáo dục có tốt cũng không sánh được với trường tiểu học ở thành phố. Nơi đây có một sân bóng rổ lớn, có một bục kéo cờ. Ở sân học thể dục còn trồng một hàng cây nhỏ, đều là do học sinh trồng.
Hiệu trưởng nói, nếu không đủ tiền học thì tới trồng cây...
Tổng thể mà nói, đi học như vậy còn không bằng ở nhà....
Hòa gia bây giờ chỉ có hai người ở. Từ sau khi Hòa Ngôn Chi mất, Hòa Quân càng dính lấy anh hơn, nhưng phần lớn thời gian vẫn ngoan ngoãn. Anh chưa từng thấy Hòa Quân có yêu cầu quá đáng gì với anh, kể cả khi nhìn thấy Đường Uyển bỏ cậu đó rồi đi, cậu cũng im lặng.
Đường Uyển lại cảm thấy sự im lặng này làm cho anh đau đớn. Anh cảm thấy Hòa Ngôn Chi đã làm phép thuật với anh, biến Hòa Quân thành một phần của anh, cho nên khi anh thấy cậu im lặng đứng cô đơn ở đó, anh không chịu nổi.
Đường Uyển không biết tại sao, nhưng Hòa Quân cần phải làm quen với nhiều người khác nữa.
Vậy nên...
Anh dõi theo bóng dáng Hòa Quân đeo cặp sách nho nhỏ, đi vào phòng học với thầy giáo. Anh muốn kéo cậu lại. Anh nghĩ, thực ra anh có thể dạy dỗ cậu, cảm thấy dạy đứa nhỏ này cho tới năm cấp , anh vẫn dư sức. Nhưng không phải là vì muốn cậu đi học anh mới đem cậu tới đây.
Anh dõi theo cậu, thấy Hòa Quân không ngừng quay đầu lại nhìn mình, anh phất tay, nhưng cảm thấy trong lòng đau xót.
Đợi tới khi cậu vào hẳn trong lớp, anh lấy tay đặt lên ngực mình: Thật sự đau khổ, đây là cảm giác nuôi một đứa nhỏ sao?
Kỳ thực, Hòa Quân có ảnh hưởng rất lớn tới Đường Uyển.
Cảm giác trong nhà trống vắng rất nhiều, làm gì cũng không thoải mái. Mỗi lần anh làm cái gì, quay đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy bóng dâng đứa ngốc kia. Vậy nên ngay cả cơm trưa anh cũng chẳng nấu, bởi vì không có Hòa Quân ăn, anh chỉ úp một bát mình là xong.
Buổi chiều, anh đi ra ngoài, chuẩn bị đón cậu về.
Anh nghĩ, hôm nay là ngày đầu tiên Hòa Quân tới trường, có lẽ còn chưa thích ứng được, sẽ khóc nhè hoặc có mâu thuẫn với bạn bè trong lớp, thậm chí là ngồi thất thần cả ngày... Nói chung, sau khi tan học, Hòa Quân sẽ đi tìm anh, nhào vào ngực anh, lớn tiếng khóc.
Khi đó anh sẽ ôm lấy Hòa Quân, vuốt vuốt lưng cậu nhẹ giọng động viên.
Vừa nghĩ tới chuyện này, bước chân anh trở nên nhanh hơn.
Khi anh tới trường, cả trường còn chưa tan học. Anh đứng chờ bên ngoài ba mươi phút mới nghe được tiếng chuông vang lên, anh kích động bước lên trước vài bước, ló đầu nhìn vào trong sân trường. Nơi này không có quá nhiều hạn chế, bất cứ khi nào Đường Uyển cũng có thể tự do ra vào nơi đây, nhìn bọn họ dạy học.
Anh nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ đi từ trong lớp đi ra, giống như một đàn kiến nhỏ khiến người ta cảm thấy nôn nóng vô cùng.
Đường Uyển nhìn mấy đứa nhỏ lần lượt ra khỏi cổng trường, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Hòa Quân đâu.
Chờ tới khi anh đến phòng học của học sinh lớp , anh thấy Hòa Quân đeo cặp sách tới chỗ anh, phía sau còn có hai, ba đứa nhỏ vừa đi vừa cười, vô cùng vui vẻ.
Đường Uyển lo lắng nhiều rồi.
Hòa Quân vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ không thôi.
"Anh" Hòa Quân nhìn anh, nở một nụ cười, bước nhanh tới cạnh anh, nhào vào lồng ngực Đường Uyển. Đường Uyển ngồi xổm xuống, ôm chặt Hòa Quân vào lòng.
Trên đường trở về, hai người cùng nắm tay nhau, Đường Uyển ôm Hòa Quân vào lồng ngực, cảm thấy anh quá nhớ Hòa Quân.
Ngày thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp thế gian. Bọn họ nắm tay nhau, từng bước đi về nhà.