Hòa Quân lẻn ra ngoài nhưng Đường Uyển lại không ngăn cậu lại.
Lúc anh thấy Hòa Quân trốn đi, anh tiến lên chào hỏi thầy giáo, ý là để anh dẫn Hòa Quân đi. Đường Uyển biết, chỉ có cách này mới không làm nhà trường hoảng loạn không thấy Hòa Quân.
Sau khi nói chuyện với thầy giáo xong, Đường Uyển sải chân muốn đi theo đứa nhỏ kia.
Bởi vì Hòa Quân không chạy được, thế nên rất nhanh anh đã tìm thấy cậu.
Cái công viên này rộng lớn như vậy, vượt quá cả sự tưởng tượng của cậu, cậu lần mò hai lần mới có thể đi ra được công viên.
Hòa Quân đã quên cái công viên này không phải là con đường bằng phẳng, đây là một vùng núi nhỏ, sau đó bị người ta san bằng rồi xây lên công viên. Lúc bọn trẻ lên núi, vì vui vẻ nên cũng chẳng cảm thấy mệt. Lần này một mình cậu đi, cảm thấy mệt cũng chỉ nghỉ ngơi, uống vài ngụm nước rồi lại trốn đi.
Hòa Quân bệnh nặng mới khỏi, thân thể chịu được mệt mỏi này mới là lạ.
Đường Uyển đứng ở phía sau cau mày nhìn Hòa Quân, muốn đem đứa nhỏ này về rồi dạy dỗ một trận, tuy nhiên đầu tiên anh phải biết được cậu muốn làm gì.
Sau đó mới có thể cho cậu một bài học thỏa đáng.
Ở trong thị trấn này đã có một phần được quy hoạch hóa, cạnh công viên có một khu thương mại, chuyện này là do Hòa Quân nghe được từ miệng thầy giáo. "Cạnh công viên có một khu thương mại, không gì là không có."
Cho nên cậu mới trốn ra đây.
Cậu nhất định phải đi mua được món đồ kia.
Cầm trong tay túi tiền lẻ nặng trịch, Hòa Quân âm thầm hạ quyết tâm, sau đó đứng lên tiếp tục đi, thuận lợi đi xuống dốc. Tận đến khí đứng trước cửa ra vào của công viên, khuôn mặt cậu đã trở nên đỏ ửng.
Thiếu niên vóc người nho nhỏ nắm cái túi trong tau thật chặt, luống cuồng nhìn đô thị tấp nập người qua lại. Thật ra vào lúc ấy cũng chẳng có nhiều xe cho lắm, chủ yếu là xe ba bánh. Hơn nữa ở chỗ cậu sống không có đèn xanh đèn đỏ như ở đây.
Hòa Quân biết đèn xanh đèn đỏ giống như một vị chỉ huy giao thông, những thứ này cậu cũng chỉ mới thấy trên sách vở, cho dù thầy giáo có hướng dẫn bao nhiêu thì đây cũng là lần đầu tiên cậu tự băng qua đường.
Đường Uyển đứng phía sau nhìn Hòa Quân, cảm thấy đau lòng, muốn chạy ngay tới để ôm đứa nhỏ này về nhà.
Thế nhưng Hòa Quân đã đi.
Cậu dừng lại chưa tới một phút, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt kiên định, sau đó đi tới bên lề đường, sốt sắng nhìn đèn xanh đèn đỏ đối diện.
Rất nhanh, có một người trưởng thành đeo túi xách đứng bên cạnh Hòa Quân.
Hòa Quân vội vã ngẩng đầu nhìn. Cậu không thấy rõ khuôn mặt của người kia, cảm thấy người kia thật cao, thật to.
Sau đó, người kia hơi nhúc nhích, Hòa Quân cũng nhúc nhích theo.
Anh ta cứ như vậy băng qua đường cái rồi vào khu thương mại.
Hòa Quân đi theo anh ta vào trong, thở phào một hơi.
Được rồi, cậu không sợ lạc đường nữa.
Trước khi tới đây, Hòa Quân đã nhìn thấy tòa nhà này trên TV. Tuy rằng nơi này không cao nhưng cũng rất thu hút mắt nhìn, trên đỉnh còn có một quả bóng tròn tròn.
Lúc đó Hòa Quân đã nhớ là trong lòng, cậu chỉ cần nhìn theo hướng quả cầu kia để đi là được rồi.
Nhưng nơi này có rất nhiều người.
Hòa Quân không cao lắm, cậu chỉ đứng đến bụng hoặc ngực của mấy người kia, nhìn khắp nơi chỉ toàn chân là chân. Bởi vì khoảng cách tới địa điểm cậu cần càng ngày càng gần, thế nên Hòa Quân bước càng nhanh hơn, trên mặt còn nở nụ cười. Từ những bước chân nhỏ bé ấy có thể thấy Hòa Quân sung sướng đến mức nào.
Đường Uyển theo sau cậu vẫn luôn cảm thấy lo lắng, nhưng anh cũng hiếu kỳ muốn xem đứa nhỏ này đi đâu.
Hai người một trước một sau lướt qua đám người, hoàn toàn không vì khung cảnh xung quanh mà dừng chân lại ngắm nghía. Chuyện Hòa Quân để ý chính là chuyện cậu muốn hoàn thành bao lâu này, còn Đường Uyển lại muốn quan tâm, chăm sóc Hòa Quân.
Rất nhanh Đường Uyển đã có đáp án.
Anh thấy cậu dừng lại ở trước cửa gian hàng thương mại này.
Thực ra khu thương mại này không lớn, diện tích cũng nhỏ, chỉ có tầng. Nơi này là nơi to nhất trong khu thương mại, cũng có nhiều nhãn hiệu,còn có rất nhiều người tới đây. Hòa Quân cảm thấy đây là nơi có đồ cậu cần.
Cậu đi vào.
Đường Uyển cảm thấy đã sắp tới gần đáp án rồi, không che giấu thêm nữa, vội vàng đi vào trong. Anh sơn nếu không đi nhanh sẽ lạc mất cậu.
Trong sảnh lớn có đèn đuốc sánh trưng, không phải đèn dầu hay ánh đèn màu vàng giống như chỗ hai người ở, khiến người ta phải trầm trồ.
Hòa Quân cũng vậy, cậu đứng trước quầy, bây giờ cũng đã có bộ dáng thanh niên, thế nên quầy hàng vừa vặn tới lồng ngực cậu.
Ánh mắt cậu nhìn cô gái đứng ở quầy, nói. "Em muốn mua máy giặt, chỗ chị có không?"
Nghe nói…
Nếu như bạn muốn mua thứ gì ở trung tâm thương mại, chỉ cần hỏi người đứng trong quầy là được rồi.
Đường Uyển mới đi vào: Hả? ?? Hòa Quân muốn mua máy giặt làm gì?? ?
Nhưng mà, tuy rằng Hòa Quân đã mang tất cả tài sản của cậu tới đây, nhưng sau khi cậu nói xong câu này, nhân viên nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.
Cô hỏi. "Em muốn mua máy giặt? Đồ đó không giống bình thường đâu, em đừng quấy rối ở đây nữa." Cô nghĩ đây cũng chỉ là một đứa bé, xem quảng cáo trên TV rồi cảm thấy máy giặt có ích nhưng chưa từng nghĩ đây là thứ đắt đỏ tới nhường nào. Cả huyện bày cũng chỉ có năm cái, giá cả trên trời.
Hòa Quân nghe nhân viên nói xong, cảm thấy hơi buồn.
"Em có tiền" Cậu nhìn thấy nhân viên mặt mày khó chịu, lấy toàn bộ tiền trong túi ra, nói. "Em có rất nhiều, rất nhiều tiền."
Vậy nên cậu muốn mua máy giặt.
Đường Uyển đứng phía sau đã biết Hòa Quân muốn làm gì rồi.
Anh đi tới, xuất hiện trước mặt Hòa Quân, nhíu mày hỏi. "Em mua máy giặt làm gì?"
Sự xuất hiện của anh làm Hòa Quân cảm thấy sợ hãi, muốn nhảy dựng lên, hỏi Đường Uyển. "Anh...anh...anh..Sao anh tới đây?"
Đường Uyển hơi cúi người xuống, hỏi một lần nữa. "Em muốn mua máy giặt làm gì?"
Đường Uyển cảm thấy hơi quen quen, hình như anh từng nghe Hòa Quân nhắc tới máy giặt.
Là lúc nào?
Chưa đợi anh nghĩ xong, đứa nhỏ đã khôi phục tinh thần, khuôn mặt ửng hồng, trả lời. "Anh, em muốn mua cho anh."
"Hả?"
Cậu nói sao nhỉ?
"Như vậy anh không cần giặt quần áo nữa, ban đêm có thể ở cạnh em..."
Đêm ấy…
"Anh nói xem cái máy giặt quảng cáo trên TV có thật không?"
Hòa Quân đột nhiên hỏi anh.
"Hả? Sao thế? Em cũng muốn có một cái sao?"
"Đúng vậy. Như thế thì anh không phải giặt quần áo nữa."
Bây giờ đứa nhỏ đang đỏ ửng mặt đứng bên anh, trả lời y như đêm hôm đó.
Đường Uyển giật mình.
Anh nhìn Hòa Quân, cảm thấy mũi mình hơi cay cay.
Là như thế sao?