Đợi tới lúc Hòa Quân ra khỏi từ đường, cả người đã ám đầy mùi hương. Hoa Quân không ngửi thấy nhưng Đường Uyển lại ngửi thấy.
Hòa Quân cầm theo gia phả Hòa gia, bắt đầu lật xem, đêm đó cậu vui vẻ tuyên bố ngày mai mình sẽ đi ra sau núi tìm cha mẹ mình.
Chuyện như vậy dù thế nào cũng không nên vui vẻ như thế, nhưng đối với Hòa Quân mà nói, đây là lần đầu tiên cậu biết cha mẹ mình là ai, biết được trên thế gian này tồn tại một người cha, một người mẹ thuộc về cậu, cậu cũng có cha mẹ như những đứa trẻ cùng trang lứa.
Ít nhất, không phải cậu chỉ có mình anh. Tuy rằng người bên cạnh cậu nhiều nhất là Đường Uyển, nhưng khi cậu giở ghi chép gia phả ra, cậu vẫn rất vui vẻ, là niềm vui từ đáy lòng.
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là cha mẹ cậu đã an nghỉ dưới đất, cậu vui vẻ vì mình thật sự có cha mẹ.
Đường Uyển đồng ý với đề nghị của Hòa Quân. Ánh mắt anh nang theo ý cười nhưng lại đang suy nghĩ mông lung. Nụ cười của anh dần nhạt đi, ánh mắt không nhìn Hòa Quân nữa, cứ nhìn vào khoảng không vô định.
Hòa Quân nói vài câu nữa rồi thôi. Bình thường cậu không vui vẻ như thế, bình thường cũng chỉ có mình giọng nói của Đường Uyển vang lên trong nhà.
Nhưng bây giờ, lúc Hòa Quân không nói nữa, không khí dần im lặng, chỉ có âm thanh của TV vang lên.
Hòa Quân giương mắt nhìn anh, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt anh tuấn của Đường Uyển, là khuôn mặt có thể làm cho bao cô gái điêu đứng.
Bây giờ, trên gương mặt đó chỉ có nét hững hờ.
Hòa Quân bỗng nhiên nhận ra Đường Uyển chưa từng nói về cha mẹ anh với cậu, một chữ cũng không nói.
"Anh, cha mẹ em là người thế nào?"
Đây là vấn đề lâu nay cậu luôn muốn hỏi nhưng lại không dám nói thành lời, trực giác của đứa trẻ nhắc nhở đây không phải là vấn đề khó nói. Bây giờ Hòa Quân cũng đã hỏi rồi, bởi vì đây không phải là một người trong tưởng tượng nữa, cha mẹ cậu là người bằng xương bằng thịt, ngày mai cậu có thể tới mộ cũng bái cha mẹ mình.
Đường Uyển chần chừ mở miệng. "Chắc là người rất tốt..."
Trên thực tế, anh chưa từng gặp cha mẹ Hòa Quân, anh chỉ biết mỗi Hòa Ngôn Chi. Bên trong quyển sách Hòa Ngôn Chi để lại, chỉ có cảm giác đau lòng khi mất đi con trai mình, không nhắc tới con trai con dâu ông làm nghề gì, ngay cả thông tin bạn bè thân thiết cũng chẳng có một ai.
Chuyện đó giống như bị Hòa Ngôn Chi ém nhẹm xuống, không muốn cho anh biết.
Thế nên anh chẳng biết gì về người của Hòa gia, ngoại trừ Hòa Quân.
"Anh từng gặp họ sao?" Ánh mắt Hòa Quân sáng lên, mong đợi Đường Uyển nói ra chuyện cha mẹ của mình.
Đường Uyển. "..." Lâu rồi anh không nói dối nữa, cũng không muốn lừa Hòa Quân.
Anh lắc đầu một cái.
Sau đó thấy ánh mắt của Hòa Quân trầm xuống.
Đường Uyển. "Nhưng ai vẫn biết một số chuyện liên quan tới bọn họ."
Mặt mày Hòa Quân trở nên hớn hở.
Sau khi ăn cơm xong, thời gian còn lại Đường Uyển sẽ kể chuyện cho Hòa Quân nghe, bây giờ thời tiết nóng nực, thế nên hai người ra ngoài hành lang ngồi.
Bây giờ đang là cuối mùa xuân, vẫn chưa có nhiều muỗi, ánh trăng như nước, có gió thổi nhè nhẹ, tiếng ếch kêu râm ran.
Hai người ngồi ngoài hành lang, Hòa Quân dựa vào người Đường Uyển, anh vắt óc suy nghĩ chuyện liên quan tới vợ chồng Hòa gia trong quyển sách Hòa Ngôn Chi để lại.
Hòa Ngôn Chi rất yêu thương con trai mình, ngay cả khi con trai và con dâu rời xa nhân thế, ông vẫn nhiều lần nhắc nhở bản thân không nên nghĩ tới hai người họ thế nhưng chuyện đó đâu có dễ dàng như vậy. Viết vài ba câu đã rơi lệ rồi.
Sinh ly tử biệt là thứ khó nắm giữ nhất.
Đường Uyển bắt đầu từ hai, ba chữ đau lòng nặn ra câu chuyện dài hơn chữ, ví như cha Hòa Quân rất thích làm thơ, mẹ cậu cũng thế. Hai người thường xuyên đối thơ với nhau, kết duyên vì thơ ca, hứa hảo sẽ sống với nhau trọn đời... Lược bỏ đi chữ, cuối cùng là hai người họ cùng nhau sinh ra Hòa Quân.
Hòa Quân nghiêm túc lắng nghe làm Đường Uyển có cảm giác áy náy không thôi. Nhưng anh cảm thấy, nếu mình nói thật sẽ làm Hòa Quân đau khổ hơn.
Đường Uyển vẫn hy vọng có thể xây dựng nên hình tượng cha mẹ ấm áp cho Hòa Quân, để mỗi khi cậu nghĩ tới cha mẹ, sẽ cảm thấy đây không phải là phần mộ lạnh băng. Sau khi anh kể chuyện này, tối nay cậu sẽ nằm mơ thấy cha mẹ mình, càng có ấn tượng sâu sắc hơn.
Đường Uyển bắt đầu nói vòng vo, Hòa Quân nghe xong nở một nụ cười. Đường Uyển không nghe thấy cậu hỏi "có còn hay không?", thế nên anh thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên nấu nước để Hòa Quân tắm rửa rồi đi ngủ.
Bất thình lình, Hòa Quân hỏi anh. "Anh thì sao? Anh nói cho em nghe chuyện cha mẹ anh đi."
Đường Uyển dừng một chút, sau đó hỏi: "Sao em lại hỏi chuyện này?"
Anh ý thức được ngữ khí của mình quá lạnh lùng, thế nhưng không nói thêm gì nữa.
"Anh.." Hòa Quân ngẩng đầu lên, bây giờ cậu không cần ngẩng đầu mới có thể thấy khuôn mặt Đường Uyển như trước nữa, nhưng cậu muốn lại gần anh hơn, áp sát vào cạnh Đường Uyển, giơ tay ra là có thể ôm chặt anh. Hơn nữa bây giờ Đường Uyển không cúi đầu, cậu không thể thấy đôi mắt của anh.
"Em muốn biết..."
Cậu muốn biết. Hòa Quân nhận ra, sau khi cậu nói về cha mẹ mình, Đường Uyển bắt đầu trở nên kỳ lạ. Lần đầu tiên cậu biết Đường Uyển cũng có chỗ không được đầy đủ.
Cậu biết hết mọi chuyện nhưng lại không biết lai lịch của Đường Uyển. Đường Uyển đột nhiên xuất hiện, xông vào cuộc sống của cậu từ nhỏ cho tới lớn nhưng Hòa Quân lại chẳng biết chút gì về quá khứ của anh.
Giả dụ như Đường Uyển là anh ra của Hòa Quân, hai người họ thật sự là anh em, Hòa Quân sẽ không hỏi kỹ càng như vậy. Bây giờ bọn họ không có ràng buộc về huyết thống, thế nên Hòa Quân muốn biết tất cả mọi chuyện về anh.
Bây giờ cậu chỉ biết khi cậu còn khỏe, cậu muốn ở bên anh.