Lúc Hòa Quân hỏi vấn đề này, cậu vô cùng tỉnh táo.
Cậu có thể cảm giác được thân thể Đường Uyển đã cứng ngắc, biết Đường Uyển không được thoải mái cho lắm. Cái cảm giác đó giống như một trận tuyết lớn giữa trời đông.
"Anh, em có cha mẹ mình, không phải là mọc ra từ đất, anh cũng thế. Anh và em giống nhau mà." Hòa Quân thử dùng lời nói giải thích.
Trực giác của cậu mách bảo cậu phải nói gì đó.
Con người là như vậy, mặc kệ bầu không khí có ra sao, chỉ cần một trong hai người nói chuyện, vậy thì có thể làm bầu không khí nóng lên. Mấu chốt là bây giờ hai người không biết nên nói gì.
Đường Uyển nghe cậu hỏi như vậy, cơ thể anh bắt đầu thả lỏng.
Anh nở nụ cười, trong nụ cười hiện ra tia khổ đau.
Đường Uyển nở một nụ cười, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc. Hòa Quân the ra một hơi, sau đó bị anh ôm chặt, cả người ngồi trên đầu gối Đường Uyển.
Hòa Quân ngẩn ngơ.
"Em muốn biết sao?" Đường Uyển thấp giọng hỏi.
Bởi vì Hòa Quân ngồi trên đùi anh nên không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt Đường Uyển. Cậu cọ cọ vào lồng ngực Đường Uyển, tìm cho mình một vị trí thích thỏa mái, thả lòng người rồi nói. "Ừm."
Hòa Quân đợi lâu như vậy không phải là vì muốn biết quá khứ của anh sao? Bây giờ đã tới lúc thu hoạch trái cây, sao cậu có thể từ bỏ?
Đường Uyển thấp giọng cười, sau đó ôm lấy Hòa Quân, chậm rãi nói.
"Thật ra anh chẳng có cái gì tốt để nói cả. Mẹ anh là một người bình thường, tính tình dịu dàng, là một người rất xinh đẹp, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi bà ấy. Nhưng ánh mắt của bà ấy lại không tốt (đẹp) nhưng nhan sắc của bà. Nhiều người như vậy, bà lại chọn trúng cha anh."
Nói tới chỗ này, Đường Uyển dừng một chút.
"Hả?" Hòa Quân sững sờ, chuyện anh kể không giống với tưởng tưởng của cậu. Quá khứ của Đường Uyển hình như không mấy hạnh phúc.
"Lúc cha anh và mẹ anh yêu nhau, cha anh đang làm công nhân trong nhà máy, lúc đó lấy mẹ anh xem như cũng môn đăng hộ đối. Thế nhưng tất cả đều là giả dối, ông ta lừa gạt một người con gái chưa biết sự đời. Trên thực tế, ông ta là kẻ vũ phu, sau khi cưới mẹ anh, bị nhà xưởng đuổi việc. Sau đó, cuộc sống gia đình anh ngày càng bế tắc."
Lúc đó anh đã ra đời rồi, mẹ anh không đi làm việc nữa, chỉ ở nhà chăm anh.
Sau đó cả nhà họ chuyển tới khu ổ chuột kia.
Người cha ấy vẫn luôn là ác mộng của anh, lúc anh còn nhỏ, không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị đánh đập tơi tả.
Bây giờ đã khác rồi, sau khi anh trưởng thành, càng thu mình vào cuộc sống riêng, phẫn nộ, bi thương luôn tràn đầy trong lòng anh.
Có một ngày, là lúc anh tan trưởng trở về, nhìn thấy người đàn ông kia đang hành hạ mẹ anh, còn mẹ anh nằm trên đất, anh bắt đầu mất đi lý trí.
Anh từng phản kháng rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần đó khiến anh mất khống chế, lần đó là lần cuối cùng.
Anh thấy người cha của mình vừa ôm con dao vừa ngã xuống đất, màu tươi nhiễm đỏ cả đất, nhưng anh chưa từng muốn chạy trốn.
Sau khi hàng xóm nghe tiếng cãi vã, bắt đầu đổ dồn sang nhà anh, gọi và tới. Lúc anh bị mang đi là lúc tới.
Khi đó anh chưa tới tuổi thành niên, giết người cũng là do không cố ý, thế nên không xử lý nặng. Dựa theo phán quyết của tòa án, lúc anh tuổi sẽ được ra tù.
Tính ra anh ra tù sớm quá, hai năm ở trong nhà giam, con người cũng bắt đầu thay đổi.
Sau khi Đường Uyển nói xong, cảm thấy trong lòng mình thoải mái đôi chút.
Chuyện anh để trong lòng lâu như vậy, bây giờ có thể thoái mái nói ra, tuy chỉ tóm lược lại trong một vài câu nhưng đó vẫn là quá khứ Đường Uyển chôn xuống đáy lòng bấy lâu nay. Bây giờ anh lại thoải mái nói cho Hòa Quân nghe.
Sau khi nghe xong, Hòa Quân không ngẩng mặt nhìn Đường Uyển, cậu hỏi anh. "Anh, mẹ anh đâu? Chưa tới thăm anh sao?"
Đường Uyển vẫn cười nhàn nhạt.
"Không."
"Tại sao? "
"Chắc là sợ..."
Người phụ nữ ấy vẫn luôn nhu nhược, nhát gan, lúc trước thấy anh đâm người cha của mình một dao, chắc cũng cảm thấy sợ hãi.
Anh vẫn không quên được ánh mắt mẹ anh nhìn anh trước khi anh vào nhà giam. Ánh mắt ấy giống như ánh mắt bà nhìn người chồng tệ bạc của mình.
Lúc này anh mới nhận ra, anh đã trở thành con người giống như cha mình, trở thành ác mộng trong đời mẹ mình.
Mẹ anh sợ anh.
Buồn cười thật. Mẹ anh lại sợ anh.
Thôi, cứ như thế đi.
Bởi vì cha anh dù có làm bao nhiêu chuyện xấu cũng chưa từng đụng tới mạng người. Anh còn chưa thành niên, trên lưng đã gánh một mạng người. Trong mắt mẹ anh, anh không còn là đứa con ngoan của bà nữa.
Lúc ấy, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, anh mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Sau khi Đường Uyển nói xong, Hòa Quân nhìn anh với ánh mắt sâu xa, là cái ánh mắt đồng cảm, lại giống như ánh mắt thân thiết của người em trai đối với anh mình. Đường Uyển cảm thấy tất cả đau thương của mình đang từ từ vơi đi.
Anh buồn cười sờ đầu Hòa Quân.
"Không sao mà."
Hòa Quân kéo cái tay đang đặt trên đầu mình xuống, nói. "Sao lại có thể không sao..."
Cậu ngồi dậy, ôm lấy cổ Đường Uyển, dán mặt mình vào trong. Hòa Quân nhắm hai mắt lại, thân mật cọ cọ giống như khi cậu còn bé, mỗi lần Đường Uyển an ủi cậu đều sẽ làm như vậy.
Đường Uyển nhịn không được cười cười, bế Hòa Quân lên. Hòa Quân ngồi trên chân anh, nhắm hai mắt lại.