Mấy năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu một thế kỷ mới đã vang lên, Trung Quốc xảy ra nhiều chuyện biến hóa. Tất cả người trẻ tuổi đều muốn sải cánh bay ra nước ngoài, càng ngày càng có nhiều người bỏ quê mà đi, mỗi năm lại có thêm một vài cái mới.
Đường Uyển và Hòa Quân lại chẳng quan tâm nhiều chuyện thời gian, bọn họ sống dưới chân núi, nếu không phải Hòa Quân ngày một lớn lên, hai người cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bọn họ giống như bị phong ấn ở ngọn núi này.
Hòa Quân không cảm thấy chuyện này có gì không tốt, nhưng có lúc cậu nhìn thấy Đường Uyển dựa vào thân cột trong hành lang, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Ánh mắt ấy mang theo sự tiếc nuối khiến Hòa Quân dần hiểu ra, cậu có thể sống ở nơi này cả đời, chịu được sự cô đơn, nhưng Đường Uyển lại muốn ra ngoài.
Niềm mong muốn ấy lại càng lớn hơn sau khi TV nhà hai người bị hỏng.
Dù sao Đường Uyển cũng là chàng trai trẻ hơn tuổi.
Mỗi lần Hòa Quân nhìn ánh mắt anh liếc ra ngoài kia, cậu lại cảm thấy sắp mất đi Đường Uyển. Cái cảm giác này cậu cũng không biết gọi nó là gì, đè nén trong lòng cậu càng ngày càng nhiều, khiến Hòa Quân cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không muốn nói với Đường Uyển. Cậu chỉ chạy lại chỗ Đường Uyển, kéo anh tới Hành Vu Uyển hoặc là sau núi. Tới đâu cũng được, chỉ cần Đường Uyển không suy nghĩ gì nữa là tốt rồi.
Hòa Quân rất thích cuộc sống như vậy.
Không biết từ khi nào, Hòa Quân cảm thấy ngày nào mình được sống là còn được trời xanh ban ân. Cậu thích nhất là mùa xuân, băng tuyết đã bắt đầu tan, mưa xuân bắt đầu xuất hiện, tưới lên cây cối tươi tốt để chúng có thể mọc mầm xanh, thay lớp áo mới.
Cậu chỉ cần mở cửa sổ là thấy được hoa khiên ngưu (hoa bìm bìm) nở đầy tường. Chỉ cần có gió, hương hoa sẽ bay đi rất nhanh.
Lúc này Hòa Quân mới hiểu tại sao Hòa gia lại có truyền thống làm hương. Chắc là rất thích mùa xuân.
Đương nhiên mùa hè cũng rất tốt, phía sau núi có một bến tàu bỏ hoang. Phía dưới của phía sau núi là ao sen tuyệt đẹp, nhiều năm không có ai chăm sóc nhưng sen vẫn cứ mọc đầy ao.
Hòa Quân thích đi dọc theo ao sen, dưới ánh sao lung linh, hương sen thoang thoảng làm người ta say đắm.
Hòa Quân cũng thích trời thu, có cảm giác hơi se se lạnh nhưng vẫn còn ánh nắng của mặt trời, thích hợp để ngủ. Mùa đông cũng tốt, cậu và Đường Uyển sẽ ngồi trong phòng, vây quanh lò sưởi đọc sách. Sau đó, Đường Uyển sẽ đặt tay cậu vào trong bụng anh, làm cho bàn tay lạnh lẽo của cậu kề sát với hơi ấm tỏa ra từ bụng, khiến tay cậu dần ấm lên.
Cuộc sống như vậy rất tốt.
Hòa Quân không nghĩ tới có cuộc sống nào tốt hơn như thế nữa.
Cậu muốn mãi mãi sống chung với Đường Uyển ở đây, nhưng Đường Uyển lại muốn rời khỏi đây.
Cậu không biết mình có thể giữ anh lại hay không.
Hòa Quân cũng không biết cậu tuấn tú, xinh đẹp giống như từ ngọc khắc thành, lúc này, cậu cũng chẳng để ý tới bản thân, cũng chẳng biết mình như thế nào, thế nên Hòa Quân mới không biết gương mặt của mình đã bắt đầu thay đổi.
Hòa Quân càng ngày càng đẹp.
Vẻ đẹp của cậu vượt quá cả phạm vi giới tính. Mặt mày trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, khí chất không giống với những cậu trai cùng tuổi, vô cùng trầm tĩnh.
Nếu như dùng một từ để hình dung, chắc là đẹp như hoa tươi, sáng như trăng rằm. Có lúc Đường Uyển nhìn cậu đến phát ngốc.
Đường Uyển nhìn cậu, nghĩ cậu nhuế hồng nhan bạc mệnh. Tuy Hòa Quân không phải hồng nhan, thế nhưng xinh đẹp như vậy lại không thể ở lại thế gian này lâu một chút.
Nếu như Đường Uyển có thể lựa chọn, anh không muốn Hòa Quân xinh đẹp như thế, anh chỉ muốn cậu sống tiếp mà thôi, giống như một người bình thường là được.
Chuyện này cũng chẳng phải bọn họ quyết định.
Ruộng đồng ngày xuân xanh mướt, có nhiều người muốn rời khỏi phố xá tập nập, tới đây ngắm cảnh nhìn mây, Lâm Gia Âm là một trong số đó. Cô muốn tìm một nơi nguyên thủy nhất, thế nên đã tìm tới đây.
Nơi này quả nhiên rất đẹp, khác xa với thành thị phồn hoa.
Ở đây sau khi mưa tạnh, thiên nhiên trời đất giống như được gột rửa một lần, khắp nơi chỉ toàn màu xanh, cảnh đẹp này khiên cô mê đắm, chỉ hận không có camera ở đây để ghi lại hình ảnh này. Nhưng không sao, cô mang theo bút vẽ.
Người nông dân đang cày cấy trên ruộng đồng, mỗi người đều cúi đầu cảm ơn trời xanh để năm nay mưa thuận gió hòa, khăos nơi đều có nước để cây cối, lúa gạo lớn lên thật nhanh.
Cô vô cùng vui vẻ, đao ba lô bắt đầu đi dạo một vòng.
Cô đi tới cuối làng, ở nhờ tại một hộ nông thôn, sau đó bắt đầu đi khám phá nơi này. Ở đây không phải là rừng sâu núi thẳm, chỉ là nông thôn với những người làm nông thuần túy, bởi thế nên chẳng có nguy hiểm gì.
Đối với người trong thôn mà nói, chỉ có mảnh đất của Hòa gia là bọn họ chưa từng đặt chân vào.
Lâm Giai Âm không phải người ở đây, không hiểu rõ những chuyện này. Cô bị cảnh đẹp mùa xuân mê hoặc, đi tới sau núi Hòa gia.
Ở đây không giống ruộng đồng xanh mướt, nơi đây có hoa lá rực rỡ, cỏ dại thơm ngát, cây liễu rủ xuống tạo thành bóng. Trong lúc vô tình, cô đã đi rất xa, đợi đến khi cảm thấy đói bụng mới nhận ra xung quanh toàn là cây cỏ.
Cô nhận ra mình lạc đường rồi.
Vì thế cô men theo con đường nhỏ, cứ đi thẳng như vậy, sau khi vòng qua cây liễu, cô nhìn thấy một trạch viện.
Cô vui vẻ đi tới, gõ cửa.
Lúc ấy, hai cây đào ngoài cửa đã nở hoa, trên cánh hoa còn đọng lại những hạt sương nho nhỏ, các tảng đá xanh dưới chân mọc đầy rêu, trạch viện kia lát đầy ngói xanh tường trắng, cửa gỗ dày nặng, lúc mở cửa vang lên tiếng két.
Lúc ấy Lâm Giai Âm vừa hi vọng vừa vui vẻ, cô nghĩ tới một bài thơ.
Năm qua trong cánh cổng này,
Màu hoa cùng với mặt ai ửng đào.
Giờ đây người ở nơi nào,
Hoa đào như cũ cười chào gió Đông. ()
Có lẽ không giống lắm nhưng cũng tương tự vài phần.
Cô chưa từng nghĩ tới, sau khi cửa mở ra, trước mặt lại là thanh niên anh tuấn mỉm cười nhìn cô.
Chàng trai ấy nở nụ cười mang theo ít yêu chiều, ánh mắt nhùn về phía cô, mang theo lơ đãng mê hoặc.
"Ai vậy?"
Cô si ngốc đứng ở nơi đó, bàn tay đang cầm bút bắt đầu cảm thấy ngứa, muốn vẽ ra khuôn mặt của người này.
Vào lúc ấy, Lâm Giai Âm không biết, nụ cười ấy không phải tặng cô mà là tặng cho Hòa Quân, lúc thấy cô, Đường Uyển chưa kịp thu nụ cười lại mà thôi.
- --
() Bài thơ "Đề đô thành nam trang"
Dịch nghĩa:
Năm trước ngày này ngay cửa này,
Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.
Mặt người chẳng biết đã đi đâu,
Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân. (thivien)
Phần dịch thơ được lấy từ nguồn: bài thơ tình Trung Hoa