Hòa Quân mím môi. Cậu muốn nói ra nhưng Đường Uyển cứ thờ ơ như vậy khiến cậu rất khó chịu.
"Đường Uyển, chúng ta đừng giận nhau nữa có được không? Cứ thế sống cùng nhau..." Hòa Quân nói.
Cậu giống như một người yếu ớt, nhưng thực ra không phải.
Xưa nay cậu chưa từng nói gì, một khi cậu đã nói thì chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu. Hòa Quân không muốn cùng Đường Uyển giằng co nữa, như thế cậu không chịu được.
Đường Uyển nói: "Hòa Quân, đầu tiên em phải cho anh biết tại sao hôm đó em muốn lên núi?"
"Đường Uyển, chuyện của quá khứ thì để nó trôi qua đi, anh đừng truy cứu nữa, được không?"
Đường Uyển đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn Hòa Quân có phần nặng nề.
"Em bảo anh không truy cứu? Sao anh có thể làm được. Hòa Quân! Suýt chút nữa em đã mất mạng rồi."
"Nhưng bây giờ em vẫn còn sống mà!"
Hòa Quân đáp lại Đường Uyển, cậu cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt Đường Uyển.
"Sau đó thì sao? Em muốn anh trải qua chuyện này lần nữa sao? Từ lúc nào em xấu tính như vậy."
"Em nghĩ lúc anh về đây thì đã biết lý do rồi chứ." Hòa Quân nói. "Anh nên biết ra là con ma ốm. Anh đi rồi ai biết có về với em không."
Đôi môi Đường Uyển giật giật, ánh mắt càng thêm nặng nề.
"Thế nên, Hòa Quân, em nghĩ thế sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, mang theo vẻ khó tin. "Em cho rằng anh bỏ rơi em?"
Hòa Quân lắc đầu một cái, sự thật đã chứng minh Đường Uyển không đi cùng Lâm Giai Âm.
"Đường Uyển, sao anh cứ phải quan tâm tới chuyện quá khứ? Em rất mệt."
"Hòa Quân, rõ ràng là em..." Rõ ràng là em muốn giải quyết mà.
"Anh, em xin anh. Anh đừng nhắc lại nữa, quay về khi xưa được không?" Hòa Quân kéo cao giọng, bộ dáng kích động.
Đường Uyển yên lặng nhìn cậu, được rồi, Hòa Quân đã lâu không gọi anh bằng anh, không ngờ lại là ở tình huống thế này.
Một tiếng "anh" này làm cho Đường Uyển nhắm mắt lại, bình tĩnh một chút. Anh mở mắt ra, ôm Hòa Quân vào trong lồng ngực mình.
Không nên như vậy.
Dù cho tức giận tới đâu cũng không nên làm tổn thương em ấy.
Hai người ôm nhau, Đường Uyển cọ cọ lên mặt cậu theo thói quen. Chỉ có khi ôm vào ngực anh mới cảm nhận được cậu đã gầy đi, anh còn có thể thấy được xương của cậu.
Lửa giận được dập tắt, trong lòng chỉ còn lại đau đớn.
Đường Uyển vẫn không quên chuyện xảy ra.
"Em phải biết rằng anh sẽ không rời khỏi em." Đây là lần đầu tiên Đường Uyển trịnh trọng nói ra câu này với cậu. Anh cho là, làm bạn với cậu là minh chứng tốt nhất, anh đã nuôi cậu lâu như vậy rồi, nuôi hơn mười năm cũng chưa từng rời khỏi cậu. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện Hòa Quân thiếu cảm giác an toàn.
"Anh không biết tại sao em lại để bụng chuyện Lâm Giai Âm. Cô ấy chỉ là một vị khách qua đường, cũng rất yêu quý em, anh nghĩ em cũng thích cô ấy." Đường Uyển không hiểu tại sao Hòa Quân không thích Lâm Giai Âm. Chuyện cậu thích làm nhất là vẽ vời, trong nhà không ai dạy cậu. Lâm Giai Âm học vẽ, có thể dạy Hòa Quân vẽ, nhưng cậu lại không thích Lâm Giai Âm.
"Hơn nữa, Hòa Quân, nếu như em có chuyện gì phải nói cho anh biết." Đây mới là chuyện Đường Uyển để ý nhất. Đứa nhỏ này đang dần dần thay đổi, nhưng anh lại không cảm nhận được.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu, đứa nhỏ lớn lên, chớp mắt đã thay tính đổi nết. Hòa Quân cũng không còn là đứa nhỏ dựa dẫm vào anh, chạy theo anh gọi "anh Đường Uyển."
Hòa Quân im lặng nghe Đường Uyển nói.
Một cái ôm ấy giải quyết rất nhiều vấn đề của hai người. Hòa Quân không muốn làm lớn chuyện nhưng khi nghe Đường Uyển nói vậy, cậu không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Hòa Quân dựa vào trong lòng Đường Uyển, nước mắt làm ướt áo anh.
Đường Uyển là tên xấu xa.... Là tên vô cùng xấu.
Làm cậu tuyệt vọng rồi lại cho cậu hy vọng, lúc cậu sắp từ bỏ lại chạy tới ôm lấy cậu. Điều này làm cho.... Làm cho cậu không cách nào buông tay.
"Chúng ta không xa nhau nữa, được không?" Hòa Quân hỏi. Giọng nói của cậu giống như con mèo lười, nhẹ cọ cọ vào trong lòng Đường Uyển.
Đường Uyển cọ vào mặt Hòa Quân, nhắm chặt mắt lại, nói. "Được."
Chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Mùa hè tới...
Thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức, Đường Uyển ôm chăn ra ngoài trời nắng phơi, nệm ở trên giường đã đổi thành chiếu.
Gần đầy Đường Uyển có chút sầu não.
Hòa Quân đã tuổi, con trai tới tuổi này đều có phản ứng sinh lý nhưng Hòa Quân thì không, còn anh thì không cách nào tránh khỏi..
Có chăn thì có thể che được, bây giờ làm sao? Ngay cả một cái chăn mỏng đắp lên cũng nóng, anh ngủ cùng Hòa Quân thật sự không hợp.
Đường Uyển có chút bối rối.
Anh không tiện nói với Hòa Quân, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày dậy sớm hơn một chút. Đồng hồ sinh học của Đường Uyển rất chuẩn, muốn dậy khi nào sẽ dậy khi đó.
Còn Hòa Quân lại không vui.
"Đường Uyển..."
Hòa Quân chống tay lên, quả nhiên trên giường không có ai, trời vừa sáng khói trong bếp đã bay lên.
"Đường Uyển..."
Hòa Quân mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, Đường Uyển đang ngồi dưới vòi nước rửa chén. Trên giá để còn có cả khăn mặt và chậu nước, thêm cả bàn chải và kem đánh răng.
"Trước tiên rửa mặt đi, sau đó ăn sáng." Đường Uyển không ngẩng đầu lên, nói.
Hòa Quân liếc mắt nhìn anh, cầm khăn mặt lên, không nói một lời.
"Anh dậy sớm, còn gội đầu..."
Động tác trên tay Đường Uyển cứng ngắc. Không sai, mỗi lần anh dậy đều phải tắm rửa.
Tới bữa sáng, Hòa Quân mệt mỏi húp bát cháo. Khẩu vị cua cậu không tốt, ngay cả cháo cũng cho thuốc. Đường Uyển cũng không thúc giục cậu, cháo thuốc trong bếp rất nhiều, thỉnh thoảng Hòa Quân phải uống một bát.
Thực ra cháo này cũng không khó uống, chỉ là Hòa Quân không thích mùi này.
Đường Uyển nhìn Hòa Quân nuốt không trôi, nói. "Em uống thêm ba hôm nữa đi, sau đó chúng ta sẽ đi ra sau núi câu cá. Mùa này ăn cháo cá cũng ngon."
Hòa Quân bĩu môi. "Anh hứa lâu rồi.."
"Hết cách rồi, em phải bổ sung nguyên khí cho thân thể em."
"Cả người em đều là mùi thuốc..."
Hòa Quân không thích cái mùi này.
Đường Uyển buồn cười nói: "Người nấu là anh, anh mới là người ám mùi chứ."
Hòa Quân liếc mắt nhìn anh, nghĩ thầm. "Đây mới là điều em không mong muốn."
Bây giờ ngày nào Đường Uyển cũng nấu thuốc cho cậu, thuốc này quan trọng về lửa nên phải đứng đó canh. Ngày nào Đường Uyển cũng nấu thuốc, vừa ra khỏi bếp là cả người ám đầy mùi thuốc, bắt Hòa Quân uống hết.