Dù cho Hòa Quân không thích mùi thuốc này nhưng nó vẫn cứ ám trên người Đường Uyển không chịu tan, hơn nữa còn giống như cắm rễ trên người anh không cách nào xóa nổi.
Đường Uyển nhìn cậu nhăn mày, cảm thấy buồn cười.
"Không thích thì đừng có ngửi..." Sao còn cứ muốn dựa vào người anh?
"Nhưng ra thích anh!" Hòa Quân nói. Cậu nói ra câu này rất tự nhiên, đối với cậu mà nói, câu nói như vậy đã chẳng cần che giấu nữa.
Đường Uyển quay mặt qua chỗ khác, hơi che mặt lại. Lỗ tai anh đỏ ửng, còn Hòa Quân nói xong thì quay ngoắt sang một bên xem TV.
Đường Uyển vừa chua xót vừa mừng thầm. Anh bất đắc dĩ than một tiếng: Không biết Hòa Quân học được từ ai. Lúc cậu nói ra lời này, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như là chỉ có mình anh cảm thấy không dễ chịu. Nhưng mỗi lần nghe cậu nói vậy, xen lẫn khó chịu lại là cảm giác vui vẻ.
Năm đó, khi Hòa Quân đang còn viết văn, cậu dùng rất nhiều từ ngữ và lời nói để diễn tả về anh. Ca ngợi anh như thế nào nhỉ? À, như bức tranh thủy mặc... Nói chung là mặc kệ cậu viết khi nào, sáng tác thế nào, cậu cũng không nói ra câu nói kia.
Anh còn nhớ năm đó anh đọc sách cảm động tới rơi nước mắt cho Hòa Quân nghe nhưng Hòa Quân lại không để ý. Hòa Quân vẫn cảm thấy bản thân mình viết văn động lòng người nhất. Cậu muốn viết về người anh mà cậu thích nhất, cái cảm giác yêu thích này có thể nhìn ra được từ trong văn chương nhưng Hòa Quân sẽ không nói một câu "Em thích anh."
Vừa hàm súc lại vừa làm người ta đau lòng.
Bây giờ Hòa Quân không làm như vậy nữa.
Cậu trực tiếp bày tỏ với anh.
Làm Đường Uyển không biết nên nói gì.
Có lúc Đường Uyển ngu đến nỗi dọa người ta. Anh có ngu ngốc bao nhiêu đi chăng nữa cũng nghe rõ câu nói kia.
Đường Uyển nghe lại lần nữa, anh muốn kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại xoa xoa đỉnh đầu Hòa Quân nói. "Em.... Sao.... Sao lại nói mấy câu như thế!"
Dù có thích bao nhiêu thì cũng không cần ngày nào cũng nói.
Hòa Quân nhìn anh bằng ánh mắt mắt vô tội. "Là do em thích anh mà!"
Đường Uyển nhìn Hòa Quân hồi lâu, buông vũ khí đầu hàng, hai gò má anh trở nên đỏ ửng. Anh không thể làm gì khác hơn là đứng lên chuẩn bị rời khỏi đây.
Hòa Quân gọi với theo bóng lưng anh. "Đường Uyển, anh phải nghĩ ra cách khử mùi thuốc đi."
"Biết rồi."
Đường Uyển không biết nên làm thế nào.
Cảm giác này không giống ban đầu nữa. Không phải Hòa Quân không chịu hợp tác, cũng không phải chiến tranh lạnh mà là anh cảm thấy bản thân mình không cách nào đối mặt với Hòa Quân.
Anh luôn cảm thấy...
Hòa Quân bắt đầu thay đổi.
Thật ra cậu đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng anh vẫn không chịu thừa nhận.
Hòa Quân bắt Đường Uyển nghĩ ra cách, Đường Uyển suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra cách.
"Hòa Quân, chúng ta huân hương đi." Anh nói.
Hòa Quân nghe cách làm của anh, suy nghĩ một chút, vui vẻ nói. "Đúng vậy." Chuyện này cậu có thể làm được. Trong nhà khioHòa gia ra có đủ loại hương, bao gồm cả huân hương. Hai người lấy huân hương ra.
Nói thật, Hòa Quân đã từng tới nhà kho, ngoại trừ đốt hương thì cậu chẳng có ý tưởng gì.
Lần này khá hơn một chút, Đường Uyển lấy huân hương ra, còn có cả một bộ lư hương to nhỏ không đều, Đường Uyển nhìn cái lư hương nhỏ, nhận ra cái này rất giống đồ trang trí trong phòng Hòa Quân.
Lúc đó anh không biết cái đó là lư hương, chỉ cảm thấy dễ nhìn nên mới không quăng nó ra khỏi phòng Hòa Quân, xem ra anh đã làm đúng.
Thật ra Đường Uyển vừa ý với cái kia hơn, còn cái lư hương này rất lớn, hai đứa trẻ cũng ôm không hết, xét thấy cái lư hương đó quá to khiến anh không di chuyển nổi. Thế nên...
Anh đổi thành một cái nhỏ hơn.
Anh ôm lò lửa ra, nói. "Có chút quen mắt."
"Không phải quen mắt, trong phòng anh cũng có một cái này, chỉ khác kích thước thôi."
"Ồ?"
Cậu dùng bếp đốt hương, đợi tới khi khói ra từ bay lên bao trùm lấy quần áo hoặc là đem quần áo vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Chắc do đây là nghề của Hòa gia thế nên Hòa Quân vô cùng hứng thú, sự hăng hái tăng cao, đồng ý làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như cậu muốn phân loại hương, phân tích thành phận, thậm chí còn muốn điều chết hương.
Không thể không nói hương này rất có hiệu quả, hai người thành công dùng mùi thơm áp chế mùi thuốc, cuối cùng thì Hòa Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói. "Nếu như không áp chế được mùi, em sẽ không ngủ cùng anh."
Đường Uyển không tin lời nói này của cậu.
Mùa hè lại xảy ra nhiều chuyện.
Đường Uyển biết chỉ có vài đứa trẻ muốn thi trung khảo, số khác dự định lấy xong bằng cấp hai sẽ đi làm.
Vào lúc này, Thanh Hoa là đại học rất tốt, nhưng cũng khó vượt qua.
Ở đây chỉ có một người.
Nếu muốn tới trường C phải đi một quãng đường rất dài.
Trong thôn chỉ có một người thi cấp ba.
Anh hỏi Hòa Quân: "Em muốn học cấp ba không?"
Hòa Quân nhìn anh, suy nghĩ nói. "Cấp ba ở đâu? Rất xa phải không?"
Đường Uyển nghe vậy, ngẩn người. Anh không nghĩ tới chuyện xa gần.