Hòa Quân có cảm giác nếu như Đường Uyển xuống núi, anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là dưới núi không có Lâm Giai Âm mà thôi.
Có một số chuyện xưa nay vẫn không có cách nào thay đổi, Đường Uyển sớm muộn gì rồi cũng sẽ xuống núi. Chỉ có điều trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, lý do thúc đẩy Đường Uyển xuống núi lại là cậu.
Thế nên chẳng có cách nào ngăn cản.
Hai người cuối cùng rồi cũng phải rời khỏi đây, như Adam và Eva rồi cuối cùng cũng phải rời khỏi Vườn Địa Đàng.
Cậu giấu mặt mình vào chăn, đôi mắt mở lớn. Cậu sẽ không làm Hòa Quân của trước đây, không nôn nóng bất an, không cãi vã cùng Đường Uyển, cậu cứ thế mặc kệ Đường Uyển mà thôi.
Ở đây suốt đời, đó là chuyện duy nhất cậu muốn làm.
Tuy rằng…
Vẫn cảm thấy không đủ.
Đường Uyển bước đi trên phố, dưới chân là nước của tuyết tan còn đọng lại, xung quanh là những người qua lại cầm túi lớn túi nhỏ.
Xe cộ trên trấn nhiều hơn, người trẻ tuổi cũng như vậy. Họ đều mặc quần jeans, đi giày thể thao, có cả những cô gái uốn tóc xoăn. Lúc bọn họ lướt qua người anh, Đường Uyển còn có thể nghe được tiếng cười nói của bọn họ.
Tuổi Đường Uyển cũng không lớn, nhưng anh lại chẳng hợp để hòa lẫn vào đám người ấy.
Anh mặc áo bông cũ kỹ, dáng người lại cao lớn. Trên miệng anh luôn nở nụ cười nhưng không quá lộ liễu, là một nụ cười ấm áp. Anh chầm chậm lướt qua phố, lướt qua từng thay đổi của khu phố.
Đã rất lâu anh không xuống núi rồi.
Trên trấn không có nhà sách nhưng lại bán báo, Đường Uyển mua vài tờ báo. Người bán bao rất vui mừng, còn đưa cho anh rất nhiều loại báo, Đường Uyển xua tay từ chối.
TV nhà bọn họ đã rất cũ kỹ, ngay cả bản tin thời sự cũng không xem được, chỉ xem được một vài bộ phim truyền hình. Đường Uyển không thích mấy bộ phim truyền hình đó, cũng không thích chương trình giải trí.
Đường Uyển cẩn thận xếp báo lại, anh rất muốn ngồi xuống uống một chén trà rồi nhàn nhã giở từng tờ báo. Anh thấy trên phim truyền hình có người làm như thế, anh rất thích, cũng ước ao bản thân được như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn rời đi.
Trong nhà còn có Hòa Quân nữa.
Anh mỉm cười, cảm nhận sức sống từ đám người bước trên phố rồi nhanh chóng mua xong tất cả đồ đạc cần thiết, vui vẻ về nhà.
Ừm...
Giữa trưa là về tới nhà rồi.
Tới khi Đường Uyển về, Hòa Quân ra đón anh. Hai người sắp xếp lại đồ Đường Uyển mua, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thứ nên mua cũng đã mua, bây giờ có thể ăn Tết được rồi.
Hòa Quân đau lòng nói. "Sao anh mua nhiều cải xanh như vậy. Nặng quá, chắc tầm , cân."
Nhà người ta đi mua đồ đều ba, bốn người đi, còn nhà này chỉ có một người.
Đường Uyển cười cười, nói: "Không sao đâu. Anh chỉ đi mỗi lần này."
Buổi tối, hai người bên cạnh nhau, dựa vào nhau rồi đọc báo cho đối phương nghe. Thật ra Hòa Quân một chữ cũng không nhìn nổi, cậu cảm thấy hai người cứ sống như vậy cũng rất tốt, hai người một bên lò sưởi một bên, tựa sát vào nhau trò chuyện, truyền hơi ấm cho nhau, như vậy là đủ rồi, không cần gì thêm.
Cậu không biết bản thân còn cái gì không vừa lòng.
Mùa xuân năm nay vô cùng nhạt nhẽo, cậu chưa được ra khỏi cửa. Tuyết quá lớn, Đường Uyển không cho cậu ra ngoài, ngay cả chuyện lên núi cũng là Đường Uyển tự đi, Hòa Quân chỉ có thể ở dưới núi nghĩ tiếng pháo vang lên, từng tiếng từng tiếng cũng chẳng đinh tai nhức óc gì, cũng không thấy náo nhiệt, chỉ cảm thấy cô đơn.
Cậu chỉ muốn Đường Uyển nhanh xuống đây với cậu.
Chỉ như vậy thôi.
Tiệc tất niên chỉ có hai người nhưng đầy đủ món ăn phong phú. Hơn nữa, không phải uống cháo thuốc, cũng không phải ngửi mùi thuốc. Điều này làm cho Hòa Quân vô cùng vui vẻ.
Do TV đã hư nên hai người không xem Xuân Vãn, trốn trong ổ chăn kể chuyện cho nhau nghe. Đường Uyển kể chuyện khi anh còn bé, còn Hòa Quân lại kể chuyện cậu đọc được cho anh nghe.
Đêm khuya, hai người đi ngủ.
Nơi này cách xa khu dân cư, thế nên không bị quấy rầy.
Một năm lại trôi qua rồi.
Năm mới tới, Đường Uyển chưa kịp tu sửa lại Hành Vu Uyển cho bảo bối nhà mình thì đã nhận được tin.
Thanh Bang không mang đồ tới cho anh nữa.
Thanh Bang năm đó là bang phái có tiếng, ưu đãi Hòa gia rất nhiều. Thế nhưng Thái tử gia thì nghĩ khác. Hòa Ngôn Chi đi chết rồi, hơn nữa bọn họ chiếu cố Hòa Quân lâu như thế, thấy cậu là một con ma ốm không sống nổi tới một năm, ai ngờ đến bây giờ vẫn chưa chết.
Tình cảm cũng đã hết rồi.
Chuyện quan trọng nhất là tiền không còn nữa.
Lúc Đường Uyển biết chuyện này, anh mới ăn tết xong không lâu, người ấy gọi cho Đường Uyển một cú điện thoại.
Nếu như không có cú điện thoại này, Đường Uyển cũng sẽ không nghĩ ra cách nào.
Bây giờ Hòa Quân dựa vào thuốc để kéo dài tính mạng, anh biết người đưa thuốc tới đây cũng giống như tiếp tế hai người, có mặt dày cũng không thể đòi thêm.
Anh biết mười năm cũng đã quá lâu rồi.
Đường Uyển chọn một thời gian, thừa dịp Hòa Quân ngủ trưa để gọi lại cuộc điện thoại này.
Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã tiếp máy.
Lòng bàn tay bàn chân Đường Uyển đều là mồ hôi, anh biết đây là cơ hội cuối cùng, thế nên anh muốn tranh thủ.
Đối với người khác mà nói, xem như bây giờ anh cũng đã làm hết trách nhiệm của mình. Thế nhưng Đường Uyển sao có thể bỏ mặc cho Hòa Quân chết. Dù bằng cách nào đi chăng nữa anh cũng phải liều mạng một lần.
Đợi tới lúc cúp điện thoại, sắc mặt Đường Uyển trắng bệch. Giọng nói của đối phương ung dung thong thả nhưng lại giống như mệnh lệnh, áp đảo Đường Uyển hoàn toàn.
Nhưng...
Đường Uyển nghĩ tới lời đối phương nói, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.
Đối phương cho hai người một đường lui.
Cũng là con đường duy nhất.
"Hòa Quân là đứa cháu duy nhất của Hòa gia, những cống hiến của Hòa gia ai ai cũng ghi tạc trong lòng, không thể ăn cháo đá bát. Nhưng Hòa Quân cứ ở trong núi mãi cũng không tiện. Hai người tới thành phố S đi."
Bọn họ sắp xếp cho Hòa Quân một vị bác sĩ du học ở nước ngoài về làm giải phẫu cho Hòa Quân.
Nếu như giải phẫu thành công, Hòa Quân sẽ tiếp tục sống, không sống thọ như người bình thường nhưng sẽ sống tới lúc kết hôn sinh con.
Nhưng nếu không thành công....
"Nghe nói thân thể Hòa Quân không tốt, có người nói nó sống không tới tuổi, bây giờ nó đã tuổi, xem như đã xảy ra kỳ tích rồi. Kỳ tích ấy có lẽ cũng xảy ra lần thứ hai."
Nếu như không giải phẫu, không có thuốc, Đường Uyển biết Hòa Quân không sống nổi.
Cho nên anh không còn lựa chọn nào khác.
Buổi tối, Đương Uyển nghiêm mặt, trịnh trọng nói với Hòa Quân. "Hòa Quân, chúng ta tới thành phố S, nơi đó có một vị bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho em."
Hòa Quân cúi đầu làm Đường Uyển không thấy rõ sắc mặt cậu.
Rất lâu, mới nghe được cậu nói: "Được."
Quả nhiên…
Vẫn phải rời xa nơi này.