Đường Uyển mua ở cửa hàng trong nhà ga một tấm bản đồ thành phố S sau đó nghiên cứu cùng Hòa Quân. Hai người nhìn con đường ngang dọc khắp nơi thầm nghĩ rốt cuộc thành phố này lớn đến mức nào.
Hòa Quân nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, cậu không tưởng tượng nổi thành phố này lớn tới mức nào, chắc phải tới khi cậu lên trời rồi mới có thể thấy được bao quát. Nhưng mà cậu mắc bệnh tim, không thể đi máy bay.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Đường Uyển, em cảm thấy chúng ta phải gọi một cuộc cho thái tử gia."
Đường Uyển sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười. "Em xem, vui tới quên mất đầu óc, quên cả chuyện quan trọng như thế."
Lúc trước Hòa gia có một người lái xe, người lái xe đó cũng là người đem anh tới trạch viện. Vị thái tử gia kia chắc cũng phải có.
Tuy rằng thái tử gia không xem anh ra gì nhưng sẽ để mắt tới Hòa Quân, đưa Hòa Quân tới bệnh viện.
Trong lòng Đường Uyển ảo não nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười. Anh mượn điện thoại, cẩn thận bấm số điện thoại anh ghi nhớ trong đầu. Mặc dù anh biết chuyện ấn phím cẩn thận không cần thiết, dù sao anh chưa đứng trước mặt thái tử gia cơ mà.
Tay anh ướt nhẹp, siết chặt lấy chiếc điện thoại. Anh nghe thấy bên kia đã truyền tới tiếng alo, mãi tới khi xong xuôi mọi chuyện mới thở phào nhẹ nhõm. Anh duy trì nụ cười, nói với Hòa Quân. "Lát nữa sẽ có người đưa em tới bệnh viện."
Hòa Quân gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng lại chẳng dám giơ lên.
Cậu thấy anh miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng cậu cũng trở nên kích động. Hòa Quân rất muốn nắm bàn tay của Đường Uyển để Đường Uyển dùng bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Cậu biết trong lòng Đường Uyển đang bất an, cậu cũng biết Đường Uyển đang cố gắng giấu đi sự bất an ấy. Hòa Quân không biết an ủi Đường Uyển như thế nào, vậy nên cậu im lặng.
Ở cái thành phố xa lạ, hai người im lặng không nói lời nào, chờ một chiếc xe xa lạ, chờ một tương lại mịt mờ.
Xe cộ cứ lướt qua, chiếc xe hai người chờ cũng đã tới.
Cả thân xe màu đen không dính một hạt bụt nào, khi nó dừng lại, trên cửa sổ xe còn soi rõ khuôn mặt Hòa Quân và Đường Uyển. Tài xế hạ cửa kính xe xuống, khoát tay lên cửa xe, ngẩng đầu hỏi. "Hòa thiếu gia và Đường Uyển?"
Đường Uyển gật gật đầu.
Cửa sau kêu "cạch" một tiếng rồi mở ra.
Hai người bước vào xe, chiếc xe bắt đầu nổ máy. Xe vững vàng chạy trên đường, cảnh vật hai bên lướt nhanh qua mắt họ, trong xe là không khí ấm áp và tiếng nhạc vang lên.
"Phía sau xe có đồ ăn vặt, Hòa thiếu gia đói bụng thì có thể ăn." Tài xế nói, ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu quan sát hai người ngồi sau.
Trong xe rất ấm, ấm tới nỗi tài xế chỉ mặc một cái áo sơ mi. Đường Uyển cũng không bắt Hòa Quân mặc một đống quần áo như thêm nữa, anh giúp Hòa Quân bỏ mũ, khăn quàng và áo xuống.
Tài xế thoáng nhìn qua rồi ngẩn người. May là anh ta còn nhớ bản thân đang lái xe, vội vã hoàn hồn, suýt chút nữa tông vào đuôi xe.
Đường Uyển cau mày, nhanh chóng đỡ lấy Hòa Quân, xe thắng gấp làm Hòa Quân đổ về phía trước.
Tài xế áy náy, liên tục nói. "Xin lỗi. Hòa thiếu."
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào phía trước, không dám nhìn hai người đằng sau nữa. Con mẹ nó, thân cũng là người ăn chơi trác táng, anh ta theo chân thái tử gia va chạm đủ loại người, thấy mỹ nhân cũng không ít, quả thật chưa có ai đẹp như Hòa thiếu gia. Quả thật không phải người phàm.
Đường Uyển suy nghĩ một chút cũng biết vì sao người nọ lại như vậy. Anh ở cùng Hào Quân lâu như thế rồi, mỗi lần thấy cậu đều cảm thấy thất thần, huống hồ là người khác. Nếu không phải trong xe ấm áp, anh cũng xe không tháo khăn quàng cổ cho Hòa Quân.
Hòa Quân không nói gì, đôi mắt cậu híp lại, nhẹ nhàng dịch sát vào người Đường Uyển.
Đường Uyển liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Say xe sao?"
"Ừm."
Đường Uyển ôm cậu, nói. "Vậy thì em ngủ trên đùi anh đi, như thế sẽ thoải mái hơn."
Vóc người Đường Uyển cao ráo, Hòa Quân đứng chưa tới vai anh, câu rất tự nhiên dựa vào đùi Đường Uyển, nhắm chặt hai mắt mình lại, toàn bộ không gian đều yên lặng.
Tài xế tắt nhạc, liếc chỗ ngồi phía sau, có chút do dự. Anh ta đang suy nghĩ xem có nên nói đằng sau có ghế tựa không?
Thôi… Người ta ngủ rồi.
Thật ra Hòa Quân không ngủ được. Cậu say xe, luôn cảm thấy đau đầu, nhưng thích co rúc vào người Đường Uyển, thế nên mãi tới khi xuống xe, lúc Đường Uyển muốn ôm luôn cậu cậu mới tỉnh lại.
Đường Uyển cẩn thận đội mũ vào cho cậu, choàng khăn lên cổ cậu. Anh biết Hòa Quân xinh đẹp, để phòng ngừa chuyện phiền phức không đáng có nên phải che cho cậu.
Hai người tới bệnh viện, tài xế làm thủ tục nhập viện sau đó cả ba người vào trong thang máy để lên tầng trên. Lúc này Đường Uyển mới nhận ra người tài xế này mặc âu phục cắt may tinh tế, mặc dù không đeo kính đen nhưng cái khí chất của xã hội đen vẫn không lần vào đâu được.
Tài xế rất quen thuộc nơi này.
"Hòa thiếu, phòng bệnh sắp xếp xong rồi, chỉ chờ cậu tới thôi." Anh ta nói, trong giọng nói còn mang theo tia ngả ngớn. "Bệnh viện này là bệnh viện tư, Hòa thiếu gia yên tâm, thái tử gia nói chữa khỏi thì nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu."
Đường Uyển đứng cạnh Hòa Quân không nói lời nào. Hai người tiến vào trong phòng, một người dày cộm quần áo đã cảm nhận được cái nóng. Tài xế khác với hai người, chỉ khoác một bộ đồ tây, còn hai người mặc quần áo mùa đông dày, nhìn qua có chút mập mạp.
"Ừm, lầu , phòng VIP, đến rồi Hòa thiếu."
Tài xế nói vậy rồi ra khỏi thang máy.
Lầu được trang trai kỹ hơn, hai bên có cả bồn hoa, trên đất là thảm nhung dày khiến người ta cảm thấy đây chẳng phải phòng bệnh.
Tài xế dẫn hai người đi về phía trước, lấy chìa khóa mở một cánh cửa ra, trong phòng đầy ánh sáng, giường lớn trắng như tuyết xuất hiện trước mặt hai người, khắp phòng trang trí giống như khách sạn năm sao cao cấp.
Tài xế huýt sáo một cái, quay đầu nói với Hòa Quân. "Thế nào Hòa thiếu, hài lòng không?"
Con người đều thích nhìn mặt, anh ta còn đang cảm thấy một vị thiếu gia sa sút lại được thái tử gia đưa vào phòng VIP quả thật là chẳng xứng, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hòa Quân, anh ta cảm thán, mỹ nhân đẹp như thế, được hưởng đãi ngộ tốt là đúng rồi.
Thật ra sau khi Hòa gia chết rồi, Thanh Bang bắt đầu tẩy trắng để lên bờ. Hòa gia được rất nhiều người trong Thanh Bang coi trọng, biết thái tử gia luôn nuôi một đứa cháu của Hòa gia thì ai cũng cảm thấy thái tử gia nhân từ. Anh ta là người thái tử gia tin tưởng, cũng biết Hòa thiếu gia ăn của Thanh Bang không ít đồ...
Chà, những dược liệu kia đắt tới dọa người. Cũng chỉ có mỗi thái tử gia mắt không chớp đồng ý cho Hòa thiếu gia này.
Vị thiếu gia này, thật sự là dát vàng trên người, ngẫm lại những dược liệu cậu dùng rồi lại nhìn căn phòng VIP này. Trước cho nhiều rồi, giờ cũng không kém.