Chuyện sau đó cũng thuận theo tự nhiên thôi.
Hai người cứ rời khỏi bệnh viện rồi đi chơi như vậy.
Hai người tới công viên trò chơi, trong công viên trò chơi có rất nhiều người, cũng có rất nhiều tiếng cười. Hòa Quân nhìn cả gia đình người ta nắm tay nhau vui vẻ bước đi. Mỗi người tới đây đều muốn giải trí, cho dù là không chơi gì nhưng vào đây cũng đã có cảm giác vui vẻ rồi.
Bởi vì lý do này nên hai người nhất định phải tới công viên trò chơi.
Bọn họ ở công viên trò chơi cả ngày, từ từ tham quan. Do thân thể Hòa Quân không được tốt cho nên có rất nhiều trò Đường Uyển không cho cậu chơi, đương nhiên Hòa Quân cũng chẳng muốn chơi. Có mấy trò chơi không gây kích thích, hai người có thể chơi được.
Ví dụ như ngồi vòng quay ngựa gỗ. Xung quanh đều là con nít, chỉ có hai người là người lớn, cao hơn mấy đứa trẻ một cái đầu. Hòa Quân cười tít mắt lại, vui vẻ còn hơn đám trẻ. Khi đó Đường Uyển cảm thấy thật sự đáng giá, ai biết sau khi Hòa Quân xoay được một vòng còn đưa tay cho anh, Đường Uyển cùng cậu sóng vai, anh nhìn xung quanh, do dự một chút rồi nắm chặt tay cậu. Hai người xoay năm vòng, vòng đầu tiên Hòa Quân cười tít mắt, mấy vòng sau hai người đều nắm tay như vậy.
Hay như chuyện hai người ngồi trên đu quay ngắm nhìn thành phố huy hoàng, lộng lẫy. Hòa Quân không biết chuyện cầu nguyện trên đu quay, trong không gian yên tĩnh ấy, Hòa Quân nắm chặt tay Đường Uyển, hai má ửng hồng, nhỏ giọng nói chuyện với anh. Lúc đu quay lên cao nhất, hai người không hẹn mà cùng nhìn xuống ngắm nhìn thành phố.
Hòa Quân bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Đường Uyển, anh có thích em hay không?"
Đường Uyển không trả lời.
"Một chút cũng được."
Có lẽ là bầu không khí này quá tốt, Đường Uyển không đành lòng làm Hòa Quân buồn, anh nắm chặt tay Hòa Quân, thấp giọng nói. "Có."
Anh thích em.
Hòa Quân nghe vậy, nở nụ cười.
Khuôn mặt tươi cười của cậu phản chiếu vào cửa kính, trong ánh đèn neon lại có chút cô đơn. Đường Uyển cảm thấy không thoải mái.
Hòa Quân nhìn anh, vừa muốn mở miệng đã thấy người kia sát lại gần mình. Mùi hương của Đường Uyển bao trùm lấy thân thể cậu, sau đó một đôi môi đặt lên đôi môi cậu.
Khuôn mặt Đường Uyển kề sát lại gần cậu, ngậm lấy đôi môi mềm mại làm anh say mê, Hòa Quân sắp tin lời Đường Uyển là thật rồi.
Đường Uyển hôn cậu.
Đây là chuyện vui mừng nhất trong ngày của Hòa Quân.
Làm cho cậu nằm mơ cũng cảm thấy ngọt ngào.
Nơi đâu có thể quan sát được tòa nhà cao nhất trong thành phố, là tháp truyền hình Minh Châu được người ta khen ngợi, hai người quan sát được cả thành phố này. Không biết có phải là do đang ở trên cao hay không, Hòa Quân cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cậu vừa ôm chặt Đường Uyển vừa nhìn thành phố xa hoa lộng lẫy này.
Hai người đi rất nhiều nơi, thấy được một phần thế giới bên ngoài. Thế gian này vừa thời thượng lại tươi đẹp, người đến người đi, xe cộ tấp nập, bước chân ai cũng vội vã.
Nhưng Hòa Quân lại không yêu thành phố này, ngay cả thích cũng không làm nổi.
Có lẽ thành phố này có nhiều sức sống.
Cuối cùng, cách ngày phẫu thuật chỉ còn ba ngày.
Đường Uyển không hỏi han xem có nơi nào có thể đi nữa.
Hòa Quân kéo tay anh, nói. "Có thể tới chỗ ở của anh không?"
"Hả?"
"Là chỗ anh đang ở ấy." Hòa Quân cười híp mắt nói.
Bây giờ cậu đã chẳng còn hứng thú gì với thành phố này, cậu chỉ muốn biết Đường Uyển sống ra làm sao.
Đường Uyển im lặng hồi lâu, Hòa Quân không ngừng làm nũng với anh, anh không còn cách nào khác mới dắt Hòa Quân đi.
Hòa Quân đi theo anh, hai người đi qua một khu nhà cao tầng, qua cả một khu dân cư, cuối cùng tiến vào trong tiểu khu.
"Đã tới chưa?"
"...Ừm."
Đường Uyển nhìn thấy ánh mắt ngóng trông của Hòa Quân, cậu nhìn từng cái địa chỉ ghi trên cửa mong muốn tìm ra nơi ở của Đường Uyển. Trong lòng anh nghĩ: Hy vọng Hòa Quân không quá thất vọng.
Bởi vì phòng anh không có ánh mặt trời.
"Hòa Quân, anh hi vọng em tha thứ cho anh."
"Hả?"
"Phòng anh không chứa nhiều thứ được." Đường Uyển thở dài nói.
"Không sao đâu." Hòa Quân cười híp mắt.
Đường Uyển cười cười.
Anh dẫn cậu tới dưới bãi đỗ xe, đi vào con đường tối tăm, đi vào căn phòng trong lòng đất.
Sau đó anh lấy chìa khóa mở căn phòng nhỏ của mình ra.
Hành lý của Đường Uyển xếp gọn vào gian phòng hơn mét vuông, trên bàn đặt một cái đèn chân không, ánh đèn le lói tản ra khắp phòng.
Hai người đi vào làm căn phòng trở nên chật chội.
"Anh ở đây à?" Hòa Quân hỏi. Lúc cậu ở trong bệnh viện, Đường Uyển lại chui mình vào cái tầng hầm này.
"Giá phòng ở đây hợp nhất. Hơn nữa ở đây không thu thêm thuế."
Hai người có thể nói chuyện tương lai, nhưng bây giờ gặp phải chuyện như vậy lại chẳng có gì để nói.
Đường Uyển cười, chỉ vào bức tranh dán trên tường, nói. "Lúc đầu nơi này trống không, anh cảm thấy không được đẹp nên dán bức tranh em vẽ vào."
Hòa Quân cười với anh để anh dẫn mình đi. Xung quanh đây đều là mùi hương của Đường Uyển làm Hòa Quân hơi thả lỏng. Hai người ngồi trên giường, nắm chặt tay nhau.
Hòa Quân nhìn bức tranh trên tường, nói. "Hóa ra khi đó anh bảo em vẽ là vì như vậy."
Lúc ấy cậu vẫn còn thời gian, bắt đầu ngồi vẽ vời, sau này màu vẽ hết rồi Hòa Quân cũng không vẽ nữa.
Màu sắc của những bức tranh không đều nhau, treo trên tường không đẹp.
Hòa Quân vò vò ga trải giường, khi ấy tâm tình cậu không tốt, vẽ tranh cũng chẳng đẹp.
Hòa Quân dời lực chú ý, cúi đầu ngoe ngác. Cậu nhìn về phía Đường Uyển đang rót nước, hỏi. "Sao không có chăn?"
Một cái giường này không có chăn bông, chỉ có quần áo đã được gấp gọn.
Bây giờ là mùa hè nhưng buổi tối Hòa Quân vẫn cần đắp chăn. Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm của thành phố S rất lớn, bây giờ cũng chẳng phải là giữa hè nữa.
Đường Uyển khựng lại.
Hòa Quân quét mắt qua cái phòng nhỏ, nơi này chẳng có gì để che lấp, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Anh....không mua có phải không?"