Hòa Quân bất tri bất giác ngậm ngón trỏ của mình vào trong miệng, một tay chỉ vào xâu kẹo hồ lô, nói không rõ ràng. "Đường Uyển, em muốn ăn cái kia..."
Cậu cứ ngậm lấy ngón tay của mình như thế, làm sao anh nghe rõ.
Đương Uyển ngồi xổm xuống, lấy ngón tay của cậu ra, dùng khăn bông lau sạch, nói. "Sau này không được ngậm tay như vậy nữa."
Hòa Quân ủy khuất nói: "Đói bụng…"
Trẻ em đói bụng rất nhanh, mặc dù lúc sáng đã ăn sáng no nê rồi.
Đặc biệt là ở nơi bốc lên mùi thơm nức mũi như này.
Hòa Quân lần thứ hai chỉ vào xâu kẹo hồ lô, nói. "Anh, em muốn ăn cái kia." Lần này cậu không nói trống không nữa.
Đường Uyển thấy cậu nịnh nọt mình như vậy, âm thầm nở nụ cười, ôm chặt lấy cậu, thu lại cái tay trắng nõn như ngó sen kia, nói. "Chờ chút đã, không chừng phía trước kia còn có đồ ăn ngon hơn kìa."
Trong lòng anh thầm xin lỗi cậu, món kẹo hồ lô này, không phải Hòa Quân muốn ăn là được. Dạ dày Hòa Quân không được tốt, đồ ăn quá ngọt cũng không ăn được, dính dầu mỡ càng không, đồ ăn khó tiêu hóa như vậy không hợp với cậu. Dạo quanh một vòng, Hòa Quân vẫn không thể ăn đồ gì ở hội chùa được.
Hòa Quân nghe Đường Uyển nói như vậy, ngoan ngoãn rút cánh tay lại. Cậu tạm thời chấp nhận lý do này của Đường Uyển. Cậu cũng biết có một số thứ bản thân không ăn được, hơn nữa... Cậu cũng không có đói như vậy.
Bọn họ đã bước xa khỏi cửa hàng kia, một người cầm xâu kẹo hồ lô đi qua, Hòa Quân đặt đầu lên bả vai Đường Uyển, nhìn theo người kia với vẻ ngóng trông.
Cũng chỉ được một lúc, lại có đồ ăn khác hấp dẫn cậu.
"Bánh rán hành. Bánh ràn hành đây."
"Bánh tráng đây. Bánh tráng ngon đây."
Tiếng thét to cùng với hương thơm ngào ngạt, thật biết cách dụ người mà. Không nói ra được mùi thơm này làm từ cái gì, hình như là ngũ cốc và dầu ăn hợp chung với nhau, còn có cả mùi đồ nướng, vậy nên bánh mới giòn xốp như vậy, thơm nức mũi như thế.
Mỗi lần ngửi thấy, Hòa Quân đều phải chảy nước dãi.
Lần này, Đường Uyển chiều ý cậu, đi tới trước quầy bán hàng. Người bán là một ông chú to cao, đang vung dao cắt bánh, sau đó bỏ vào giấy thấm dầu, nhanh chóng đưa cho người mua, trong miệng thỉnh thoảng mời mọc một chút.
"Thơm..." Hòa Quân muốn chảy nước dãi rồi.
Ông chú nghe vậy, ngẩng đầu cười. "Cậu bé, mua một cái cho em gái cháu đi?"
Ông nhìn thấy Hòa Quân trắng nõn đáng yêu, cảm thấy đây là một bé gái. Ở nơi này của bọn họ, chỉ có con gái mới sạch sẽ như vậy.
Đường Uyển chỉ cho Hòa Quân tới xem thôi, đâu có muốn mua? Vị "em gái" trên vai đã chảy dãi ra rồi, anh mỉm cười, vỗ vỗ lưng cậu. "Không được"
Không muốn đi.
Hòa Quân cuống lên.
"Lát nữa sẽ mua cho em."
Câu nói này lại làm Hòa Quân cảm thấy an lòng.
Bọn họ cứ đi qua bánh táo... Đi qua kẹo hồ lô... Đi qua cá chiên...
Hòa Quân vừa bắt đầu đã kích động, đến lúc sau cũng chẳng còn hứng thú gì, cũng không thèm nói chuyện với Đường Uyển nữa. Lần nào cũng chọc cậu nhưng lại không cho cậu ăn. Hòa Quân cũng không khóc.
Cậu là một bé trai không thể nào đáng yêu hơn.
Đường Uyển cũng không muốn trêu Hòa Quân lắm đâu. Nhưng, thôi được rồi... Anh thích trêu cậu như vậy.
Anh cũng không nghĩ tới chuyện cho cậu ăn mấy thứ đồ ăn vặt này. Hòa Quân không thể ăn nhiều thứ độc hại như vậy, không tốt cho dạ dày của cậu. Vì vậy, con đường này đã đi được một nửa nhưng vẫn chưa thấy thứ thích hợp để Hòa Quân ăn.
Đứa nhỏ đã gục vào ngực của anh, không thèm nhìn ra bên ngoài nữa, Đường Uyển biết anh chọc giận đứa nhỏ này rồi. Nhưng cũng chỉ có thể dở khóc dở cười đi tiếp, để xem phía sau có gì tốt hơn không. Chỉ cần là thứ không quá khó tiêu, anh sẽ mua cho Hòa Quân ăn, cũng sắp tới trưa rồi.
Đi được nửa đường, Đường Uyển phát hiện ra một cửa hàng bán cháo. Được rồi, cuối cùng cũng có thứ ăn được. Vì vậy nên anh ngồi xuống, mua một bát cháo đút Hòa Quân ăn.
Hòa Quân không thích ăn cháo, nhưng cũng vì đói bụng nên vẫn để mặc anh đút cho mình ăn. Ăn xong còn ủy khuất khiếu nại. "Anh nói có đồ ăn ngon, ở đâu?"
Đường Uyển không biết nên nói cái gì…
Anh có thể nói với cậu, không phải là không có đồ ăn ngon, nhưng mấy cái đó em ăn không được.
Ăn xong cơm trưa, hai người tiếp tục đi dạo. Sau khi ăn xong, Hòa Quân bảo anh để cậu đi bộ, cậu không còn đói như lúc đầu nữa.
Đứa ngốc ấy cuối cùng cũng vui vẻ, tuy rằng Hòa Quân thấy đồ ăn ngon nhưng không thể mua, cũng vẫn rất vui. Cậu chưa từng thấy có nhiều người như vậy.
Đứa nhỏ đã vui vẻ trở lại, mấy phút sau, cậu phát hiện bên cạnh mình còn có nhiều thứ hấp dẫn hơn cả đồ ăn.
Hai bên đường có rất nhiều sạp lớn nhỏ, sửa giày, sửa ô có, còn có các cửa hàng bán tạp hóa, rất nhiều sản vật núi rừng được bán ở đây. Đối với Đường Uyển, đây cũng chẳng có gì lạ
Hòa Quân cũng không thích mấy thứ này lúc cậu tò mò đặt vài câu hỏi, Đường Uyển còn trả lời cậu. Hòa Quân giống hiểu mà lại không hiểu, lôi kéo Đường Uyển hòa vào dòng người, rồi nắm tay anh tới một quầy hàng.
Bọn họ đi dạo chưa hết con phố này, nhưng cũng chẳng có gì nhiều, chị yếu là trâu, bò.
Lúc đi tới trung tâm, hai người thấy một cái sân khấu kịch, thế nhưng chẳng có ai biểu diễn, chỉ có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa.
Trong ghi chép của Hòa Ngôn Chi, đây là nơi tổ chức kịch dân gian.
Nghe đâu mấy năm đó mỗi tháng hội chùa đều có mấy nhà giàu mời gánh hát tới đây, ở trên đài hát một khúc hí. Đây cũng là nguyên nhân nhiều người mong đợi tới hội chùa như vậy.
Mà bây giờ, hội chùa đã thay đổi rất nhiều.
Hòa Quân dắt Đường Uyển đi, không có ý muốn dừng lại đó.
Thật ra, hội chùa này khác xa so với trong quyên sổ ghi chép của Hòa Ngôn Chi. Nơi đây không có gánh hát, không có kịch, không có múa lân, chỉ có đám người buôn bán. Đường Uyển còn muốn tới miếu Quan Thế Âm một lần, sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh cảm thấy chắc là chẳng còn nữa.
Miếu Quan Thế Âm, vừa nghe đã biết, bây giờ đã trở nên hoang tàn rồi.
Đường Uyển thở dài một hơi, đứa ngốc này còn chưa hiểu gì cả.
Đường Uyển muốn Hòa Quân dừng lại để anh ăn gì đó.
Nhưng anh đánh giá thấp diễn xuất của đứa ngốc này rồi. Giác quan đứa nhỏ nhạy bén phát hiện anh muốn ăn, vậy nên không thèm dừng lại...
Cho nên, anh chẳng ăn được thứ gì vào bụng Đường Uyển cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cuối cùng, Hòa Quân dừng lại ở một quầy bán gà con vịt con.
Cậu muốn nhìn con gà con một tí, mới nở ra, lông tơ màu vàng thật đáng yêu. Hai mắt Hòa Quân sáng lên, nhìn chằm chằm con gà nhỏ.
"Em muốn mua con này!"
Đường Uyển từ chối một cách uyển chuyển, anh nói. "Phía trước còn có đồ ăn ngon. Chúng ta lên đó xem đi."
"Không ăn nữa. Em muốn con này."
"Không chơi vui đâu."
"Cái này vui lắm, em không muốn cái khác nữa."
"..." Viên đạn bọc đường cũng không còn tác dụng nữa. Hỏng rồi.
Đường Uyển đang muốn nói cái gì đó, đứa nhỏ đã giương mắt lên nhìn anh. "Anh, em muốn mua." Mặc dù cậu không nói thêm gì nữa nhưng vẫn làm Đường Uyển chột dạ.
Ừm, trước đó anh nói nơi này có nhiều đồ ăn nhưng lại cho cậu ăn một bát cháo. Đường Uyển cảm thấy vô cùng có lỗi.
Đường Uyển và Hòa Quân nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nhìn bà chủ. Bà chủ cười nột cái, cũng không lên tiếng.
"Bán thế nào?" Đường Uyển hỏi.
"Gà năm đồng một con, vịt tám đồng một con." Bà chủ nói.
"Quá đắt." Đường Uyển bắt đầu mặc cả. "Giảm một ít được không?"
Bà chủ cười cười. "Không được."
Đường Uyển muốn đi, Hòa Quân lại ôm đùi anh, nhẹ giọng gọi. "Anh"
Đường Uyển nhẫn tâm bỏ tay cậu ra.
Anh không tin, chủ sạp thấy cảnh này mà không hạ giá cho anh.
Nhưng mà, Đường Uyển diễn xuất rất tốt, thế nhưng lại có một tên đồng đội ngu như bò.
Hòa Quân bị Đường Uyển kéo đi, âm thanh nức nở như sắp khóc.
"Anh Đường Uyển..." Hòa Quân thật sự rất muốn rất muốn có con gà con kia.
Đường Uyển nghe giọng nói của cậu, trong lòng đau xót, thôi, không còn cách nào nữa.
Anh bất đắc dĩ ôm cậu về lại hàng bán con gà con kia.
Chủ sạp vẫn cười híp mắt giữ được bình tĩnh, nhìn thấy anh lại về đây, sợ anh không nhớ giá tiền, chậm rãi nói lại lần nữa.
"Gà con năm đồng một con, vịt con tám đồng một con."
"Để tôi hai con gà con, một trống một mái." Đường Uyển tiếc dứt ruột.
Chủ sạp thở dài một hơi, bắt ra hai con gà con, bỏ vào trong lồng tre, dưới đáy lồng còn có một ít rơm, thoạt nhìn vừa chắc chắn vừa sạch sẽ.
Vào lúc ấy, Đường Uyển còn không biết mình thở dài cái gì. Mãi đến về sau anh mới biết, người trong thôn mua gà chỉ mua gà mái, không mua gà trống, giá của gà mái và gà trống cũng không giống nhau. Gà mái đắt hơn, bởi vì gà mái đẻ trứng. Cho nên, nếu như anh không yêu cầu giới tính của hai con gà, chắc chắn chủ sạp sẽ bán cho anh hai con gà trống. Đúng rồi, gà mái mới bán đồng.
Đáng tiếc.
Chủ sạp thầm than, đưa mắt nhìn hai con dê béo đã đi xa.