Biên tập: Mr.Downer
Chùa cổ Giang Ẩn toạ lạc kín đáo giữa núi rừng, có gần hơn bảy trăm năm lịch sử.
Linh Ẩn đại sư đảm nhiệm chức vụ trụ trì đến nay đã khoảng hơn một trăm ba mươi năm, chưa bao giờ tự cao tự đại cự tuyệt những người tới cầu giúp đỡ ở ngoài cửa. Thôn dân lân cận ít hay nhiều gì đều đã từng nhận ân huệ của đại sư, nên có thể nói cũng kính yêu rất nhiều đối với đệ tử của ông.
Khác với tiền viện ồn ào náo nhiệt, khách hành hương nối liền không dứt, hậu viện sinh hoạt hằng ngày của trụ trì cùng đệ tử tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Những cây sa la trong sân được trồng từ lúc chùa mới thành lập, bây giờ đã lớn thành những cây đại thụ thô ráp cao ngút trời, cản gió ngăn mưa cho con người. Gió nhẹ thổi qua, cành lá sum xuê nhẹ nhàng lay động, vang lên xào xạc, tựa như sau một cơn mưa.
Hướng vào trong một ít, từ sương phòng truyền đến tiếng các đệ tử tụng kinh như sóng triều.
Tương phản duy nhất với cảnh sắc u tĩnh này chính là một tiểu sa di mặc áo xám, đang bưng khay trà lảo đảo chạy trên hành lang.
Tiểu hài tử luôn lớn nhanh nhưng ngôi chùa lại thanh bần, vì thế một bộ đồ đều được may rộng hơn, cậu nhóc chạy như vậy khiến cho người khác sợ rằng nhóc ta sẽ dẫm phải ống quần ngã lăn quay.
Cậu nhóc trực tiếp vọt vào gian nhà dùng để làm nơi tiếp khách cuối hành lang, còn chưa kịp thở hổn hển đã đứt quãng giải thích với vị khách, “Trên đường gặp phải Vô Ngu sư huynh, sư huynh tìm ta nói hai câu nên chậm trễ, mong thí chủ đợi không phiền.”
“Không sao, tiểu sư phụ vất vả rồi.”
Bạch y nhân bị bỏ rơi nãy giờ vô cùng tốt tính, ôn ngôn mời tiểu sa di ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tên lót của ta là Vô, thí chủ gọi ta Vô Bi là được. À, mời dùng trà.”
Tiểu sa di đưa trà nước trong khay cho hắn, đồng thời không nhịn được dùng dư quang lén lút nhìn vị khách đến bất ngờ này.
Từ lúc nhận được bái thiếp, nhóc đã sinh ra hiếu kỳ thật lớn đối với thành chủ của thành Vẫn Nhật trong đồn đại, trước mắt nhìn thấy người thật, càng khó có thể kiềm chế kích động trong lòng. Hắn là người như thế nào, tại sao hắn lại cùng người trẻ tuổi kia đến bái kiến sư phụ…
Nghĩ loạn một nửa, sực nhớ chuyện quan trọng hơn, cậu nhóc phục hồi tinh thần, có chút sầu lo nhìn Diệp Phong Thành nhấp một ngụm trà trong chén.
Dĩ nhiên không phải nói nhóc hạ độc trong trà: Trà chính là loại thường ngày chùa dùng để đem ra đãi khách, loại trà đại diệp bình thường nhất, cây trà được người trong chùa trồng, trước thanh minh hằng năm bọn họ sẽ hái cây trà trong núi, rồi mang về hong khô xào thành lá trà, toàn bộ quy trình nhóc vô cùng quen thuộc.
Vấn đề nằm ở mùi vị của trà: Trà này được chính tất cả sư huynh đệ công nhận nhạt nhẽo vô vị, nếu chỉ nhạt nhẽo không thì thôi, còn có mấy phần đắng chát. Người ta đồn rằng thành Vẫn Nhật phú khả địch quốc, nhỡ như không quen uống loại trà thô như thế này… Trong lòng tiểu sa di âm thầm kêu khổ, chỉ hận không thể biết pháp thuật hoá đá thành vàng.
Diệp Phong Thành nhận ra được dáng vẻ đứng ngồi thấp thỏm không yên của tiểu sa di, hơi nghi hoặc hỏi nhóc có phải có chuyện muốn nói.
Tiểu sa di chỉ sợ hắn uống không quen, có hơi lo lắng giải thích, “Thí chủ, trà này là loại trà của sư phụ ta, nếu không hợp khẩu vị của ngài…”
Nhóc đã từng thấy rất nhiều đệ tử của các đại môn phái rõ ràng chán ghét thứ trà này nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống. Này còn đỡ, quá đáng nhất là đã từng có một người dốc đổ chén trà, tức giận ầm ĩ nói chùa Giang Ẩn không hiểu đạo đãi khách.
“Như vậy cũng rất tốt.”
Nhìn nét mặt Diệp Phong Thành không giống như đang nói dối, tiểu sa di mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phong Thành biết nhóc để tâm cái gì, cũng không nói nhiều, chỉ uống trà. Trà này quả thực không phải loại trà tốt, nhưng dư vị của nó rất ngọt ngào, còn có một chút hương hoa không dễ phát hiện bên trong, rất thích hợp dùng để giải khát.
“Tiểu sư phụ, năm nay ngươi mấy tuổi?”
Chờ người thật sự là một quá trình buồn chán, Diệp Phong Thành bèn nói chuyện với tiểu sa di.
Tiểu sa di lớn lên trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, tướng mạo giống như trời sinh mang ý cười, rất dễ làm cho người ta thấy thích.
“Ta? Đại khái là tám tuổi… A, thực ra ta cũng không rõ lắm.”
“Ừ, chuyện như thế nào?”
Diệp Phong Thành buông chén trà xuống, hỏi nội tình trong đó.
Hài tử trong chùa cơ bản đều là cô nhi, chỉ có số ít được phụ mẫu gửi nuôi ở đây.
“Ta không có đa và nương, phải nói là từ lúc ta có ký ức chưa từng được thấy đa nương của mình.”
Vô Bi đá chân, tựa như đá một hòn đá không tồn tại, buồn rầu nói, “Nghe nói đa nương của ta chết trong phản loạn ở Nam Hề. Sau khi đa nương ta chết rồi, ta được đại nương nhà hàng xóm mang theo, mơ mơ hồ hồ cùng người chạy nạn qua mấy năm, nếu không phải gặp được sư phụ ra ngoài giảng kinh, chỉ sợ ta đã chết đói hoặc chết cóng ở ven đường.”
Năm đó, Diệp Lang Thuỷ bố trí tà môn trận pháp ở Nam Hề, dùng khôi lỗi thuật điều khiển lòng người, chỉ cần cuốn thiên hạ vào ngọn lửa chiến tranh lan tràn để chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc bản thân xuất thế, nhưng gã chắc chắn không nghĩ tới hành vi này của mình đã làm cho bao nhiêu người mất đi thân nhân, lưu lạc khắp nơi.
“Diệp thành chủ? Ta còn tưởng Diệp thành chủ có chuyện muốn tới bái phỏng sư phụ ta.”
Tiểu hài tử không giấu được chuyện trong lòng, cảm xúc đến lẹ đi mau, nhanh chóng nói ra điều đang quấy nhiễu trong đầu: Diệp Phong Thành theo người khác đến đây, hiện tại người nọ đang nói chuyện cùng sư phụ Linh Ẩn đại sư của nhóc, để Diệp Phong Thành chờ y ở bên ngoài.
“Người kia là……?”
“Là đệ đệ của ta, Diệp Duy Viễn, không biết ngươi có từng nghe qua tên y hay không?”
Tiểu sa di chú ý khi hắn nhắc đến cái tên này, không còn có vẻ khách sáo xa cách như lúc nói chuyện với mình ban nãy, trong thần thái của hắn có chút gì đó không tả rõ được, tựa như bi thương lại vừa như vui mừng.
Lúc trước Diệp Phong Thành mang Diệp Duy Viễn ra khỏi Ma Vực, hắn khư khư cố chấp áp chế những lời bất đồng kia, mang y về thành Vẫn Nhật dưỡng thương, tuy trong lúc đó hắn không quan tâm những chuyện xảy ra bên ngoài nhưng chung quy cũng có nghe thấy: Sự tình sau này đều do Giang Trì Tố ra mặt giải thích. Không biết nàng làm như thế nào để thuyết phục Hoài Thanh đạo nhân cùng những ai có liên can giữ yên lặng, hết sức chọn lựa những gì nên nói, cho người ngoài bỏ bớt ân oán với Diệp gia cùng giải thích một phần sự thật. Trong lời giải thích của nàng, Diệp Duy Viễn là nằm vùng do Diệp gia cử đi xâm nhập vào Ma Vực, cuối cùng cũng là y đơn thương độc mã đâm chết ma đầu sắp sửa xuất thế, còn đối với chuyện bản thân y nhập ma thì một chữ cũng không hề đề cập tới.
“Y chính là Diệp Duy Viễn?”
Tiểu sa di vỗ bàn đứng lên, suýt chút nữa hất đổ chén trà trước mặt, “Y chính là…. Diệp Duy Viễn kia?”
Nghe thấy âm thanh của cậu nhóc đang run rẩy, Diệp Phong Thành cúi đầu, “Ừ.”
“Diệp thành chủ, cầu xin ngươi để ta được gặp y, nói với y vài câu…… Cầu xin ngươi……”
“Tại sao ngươi muốn gặp y?”
Biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Vì y là đại ân nhân đã báo thù rửa hận cho đa nương ta, ta căm hận ma đầu kia, không có ma đầu nọ thì đa nương ta sẽ không phải chết, giết ma đầu này chính là cứu sống thiên thiên vạn vạn hài tử như ta, ta muốn nói lời tạ ơn với y, có được không?”
Đến cuối, trong âm thanh của cậu nhóc mang theo tiếng khóc nức nở.
“…”
Tiểu sa di sợ hắn không chịu, quýnh lên khóc nhè, nước mắt nước đều chảy ra, khuôn mặt trông như mèo con.
Không chịu nổi có người khóc khàn cả giọng, Diệp Phong Thành thở dài, lấy khăn tay lau mặt cho Vô Bi, thuận tiện nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu nhóc để nhóc đừng nấc cụt, “Ta cho ngươi gặp y là được.”
“Y là người tốt, là ân nhân cứu mạng của ta…”
Nghe trong miệng tiểu sa di nói vậy, Diệp Phong Thành chợt tự lẩm bẩm, “Nếu như y cũng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Lời nói của hắn được gió mang đi thật xa, không người nghe thấy.
Trong thiền phòng không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe được tiếng đặt cờ lanh lảnh.
Linh Ẩn đại sư mặc chiếc áo cà sa cũ đã bị bung chỉ một góc, nhưng được giặt đến trắng sạch, vóc người thấp bé gầy guộc, không giống cao tăng đắc đạo trong lời đồn, tựa như một ông lão cao tuổi bình thường, ngồi đối diện với ông là Diệp Duy Viễn một thân mặc đồ đen, càng làm nổi bật lên gương mặt thanh tú tuấn mỹ, như tranh thuỷ mặc.
Chơi cờ là một chuyện vô cùng hao tâm tổn trí, hai người ngoại trừ đưa tay lấy quân cờ từ trong hộp tre, hầu như ít phát ra tiếng động gì khác.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi mày đang nhăn của Diệp Duy Viễn chợt buông lỏng, cầm lấy một quân cờ trắng của đối phương đặt lên bàn cờ, lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Tài nghệ của ta không bằng người.”
Đây chính là đặt cờ nhận thua.
Trên bàn cờ, quân đen của Diệp Duy Viễn thoạt nhìn đang chiếm ưu thế, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện những điểm mấu chốt của cờ đen đã bị toàn bộ cờ trắng chiếm đoạt, giống như cự thú bị vây nhốt trong lồng, khắp nơi bị người khống chế. Diệp Duy Viễn dĩ nhiên cũng nhìn ra được điều này, chần chờ một lúc lâu, càng suy nghĩ kỹ càng cảm thấy phần thắng xa vời, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.
“Diệp thí chủ, ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến bái phỏng lão nạp, chỉ sợ không phải là vì chơi cờ đúng chứ?”
Linh Ẩn không vội vã thu dọn bàn cờ, “Cờ cũng đã chơi rồi, đến lúc nói chuyện chính sự.”
“Vâng, đại sư, ta…… Ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Vào đêm hôm trước, trong lòng Diệp Duy Viễn tràn ngập thấp thỏm, chỉ sợ ngay khi Linh Ẩn nhìn thấy mặt y lần đầu thì sẽ muốn loại trừ một kẻ được coi là tà ma như y. Nhưng Linh Ẩn không vạch trần thân phận của y, trái lại tiếp đón y như một người bình thường, chơi một ván cờ với y, rồi bây giờ mới để y quyết định nói lên nghi hoặc cùng khủng hoảng dưới đáy lòng mình.
“Tuy khả năng lão nạp có hạn, nhưng nếu có thể bài ưu giải nan vì thí chủ, nhất định biết gì nói nấy.”
“Vâng… Là chuyện giữa ta và ma đầu kia.”
Diệp Duy Viễn kể lại rõ ràng chuyện tình ngày ấy, nói đến lúc y quyết định đồng vu quy tận với Diệp Lang Thuỷ, không dễ gì phát hiện Linh Ẩn nhíu mi, như là cảm thấy sầu lo vì gì đó.
“Tại sao địa ngục Vô Gián chỉ thu hồn phách của gã?” Tại sao y còn có thể lại được nhìn thấy ánh mặt trời?
Nếu nói cho bất kỳ ai nghe những lời này của y, nhất định đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng vẻ mặt của Linh Ẩn vẫn bất động, tựa như đây chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt bình thường.
“Nói rõ rằng ngươi tội bất chí thử*.”
*Tội bất chí thử: Phạm tội nhưng không đến nỗi bị trừng phạt nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, Diệp Duy Viễn nhìn ông chằm chằm, giống như đang phân biệt ông rốt cuộc là đang an ủi mình hay là thật sự nghĩ như vậy.
“… Tội bất chí thử.” Y đột nhiên nổi điên, quét hết quân cờ trên bàn xuống đất, “Ngươi nói ta tội bất chí thử, thật sao?”
Cờ trắng cờ đen văng ra thật xa, lạch cạch rơi trên nền gạch đá, tựa như mưa rào gió lớn đầu hạ, có vài viên cờ lăn đến chỗ bụi cây sum sê trong đình viện, chỉ sợ sau đó phải tốn công mới có thể tìm thấy.
Trong giọng nói của y run rẩy lẫn khàn khàn, “Đại sư, chẳng lẽ ngươi cũng tin lời giải thích của tiểu thư Giang gia?”
“Lời giải thích nào?” Linh Ẩn giương mắt nhìn y, “Người xuất gia không biết nói dối. Ta biết ngươi đã nhập ma, cũng biết trong lòng ngươi có ưu sầu sợ hãi, nếu còn cái gì không biết, xin mời Diệp thí chủ cho hay.”
Bị hỏi ngược lại như vậy, ngay cả một chữ Diệp Duy Viễn cũng không thốt được thành lời.
Giang Trì Tố nói y giống như một vị anh hùng dũng cảm, vì thiên hạ muôn dân, vì công đạo đại nghĩa, quyết định liều chết ám sát Diệp Lang Thuỷ.
Chỉ trong lòng y biết, tư dục của y còn nặng nề hơn bất kỳ ai khác, y chỉ muốn Diệp Phong Thành bình an không lo, những người còn lại đều chỉ là tiện tay.
“Ta đã giết không đếm được bao nhiêu người, dường như không khác gì ma vật đã chết kia.”
Vài năm nay, y sống trong áy náy cùng chuộc tội, nhưng càng muốn chuộc tội, thì càng biết nghiệp chướng ngày xưa của mình nặng nề.
Dù nói tha thứ cùng khoan dung mấy lần, nhưng y và Tư Đồ đã không thể trở lại giao tình tốt đẹp lúc trước, còn những người khác…
Y nhìn chằm chằm bàn tay mình. Đây là hai bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, bên cạnh lòng bàn tay cùng ngón tay có vết chai, thế nhưng trong mắt y, trên đầu ngón tay đều là tầng tầng vết máu dơ bẩn rửa không sạch, vô cùng chướng mắt.
“Diệp thí chủ, ngươi nói giết người là tội nghiệt, vậy thì cứu người là gì?”
“Cứu người là…… Công đức.”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng Diệp Duy Viễn nói ra cực kỳ khó khăn.
“Ngươi phạm vào sát nghiệt, là tội nhân, nhưng ngươi cũng cứu người trong thiên hạ, tích ngàn vạn công đức, như vậy phải tính như thế nào?”
“Ta…… Tính không ra.”
Công tội bù trừ? Y tuyệt đối không thể nói ra được lời như vậy.
“Ngươi tính không ra, lẽ trời có thể tính ra sao? Tuổi thọ của ngươi chưa hết, thì cứ sống tiếp, về phần trong quãng đời còn lại làm những gì, chuộc tội cũng tốt, lún sâu cũng được, đều là chuyện của ngươi.”
“Ta……” Y không phải chưa từng cân nhắc tới tự sát, thế nhưng y sợ hãi cái chết.
Sau khi tự mình trải nghiệm qua chết chóc khủng bố, y sợ hãi địa phương không có tất cả tri giác ngoại trừ đau khổ kia.
“Ngươi có từng nghĩ qua hay không, ngươi nói đao Lang Thuỷ là khắc tinh của tất cả tai hoạ, vậy tại sao ngươi còn sống?” Khoé mắt của lão hoà thượng hiện lên những nếp nhăn sâu như đao khắc, bên trong tràn đầy chua xót, “Chỉ sợ là nó biết rõ nhân tính của ngươi chưa mất đi.”
“Diệp thí chủ, lão nạp kể cho ngươi nghe một cố sự, thế nào?”
“Mời đại sư nói.”
Linh Ẩn uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, thấm giọng một cái rồi mới bắt đầu kể: “Có một nam tử sống một mình trong núi, ngày nọ hắn được thần tiên báo mộng, tỉnh lại biết được lũ bất ngờ sắp tới, vội vã chạy đi báo tin cho thôn làng dưới chân núi. Trên đường đi, hắn nghe thấy trong rừng có tiếng người, đến gần xem, hoá ra là một vị phu nhân bị thương nặng. Đối mặt với sự cầu cứu của phu nhân, hắn lo âu trong lòng: Nếu làm như không thấy, phu nhân này chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu cứu nàng, thời gian sẽ bị trì hoãn, cơn lũ bất ngờ sẽ nhấn chìm thôn làng dưới chân núi. Đổi ngươi thành nam tử này, ngươi sẽ lụa chọn như thế nào?”
Thấy chết mà không cứu không khác nào giết người, nhưng cứu nàng sẽ giết chết cả một thôn trang.
“Ta……”
Diệp Duy Viễn trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới do dự mở miệng.
Nhưng chỉ vừa định nói, Linh Ẩn đã cắt ngang y, “Diệp thí chủ, lão nạp cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, chỉ là muốn nói cho ngươi hiểu rằng rất nhiều chuyện trên thế gian này nào có đúng hoặc sai, công đức tội nghiệt cũng đều chỉ là một ý niệm, ngươi lại chọn con đường bế tắc thì cái gì cũng sẽ không có một kết luận.”
Ông chỉ ra bên ngoài, “Đồ đệ nhỏ nhất của lão nạp là được nhặt về vào một lần ra ngoài vào mấy năm trước. Lão nạp vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu thấy thằng bé. Khi đó nó gầy gò đến mức giống như một con khỉ con, bế nó chỉ toàn cảm thấy xương, thằng bé cầm lấy lương khô liền nhét hết vào trong miệng, ngay cả ngâm mềm để ăn cũng không biết. Sau khi mang nó về chùa, sư huynh của nó thường tìm ta kể khổ, nói đứa nhỏ này thật sự phiền phức.”
Bản thân Vô Ngu phụ trách chăm sóc đứa trẻ lang thang này cũng là một thiếu niên choai choai, hai cậu nhóc huyên náo với ông vài năm, đến nỗi ông không được thanh tịnh.
“Đại sư?”
Không biết hoà thượng Linh Ẩn tại sao lại nói điều này, Diệp Duy Viễn hoang mang quay đầu đi.
Lão hoà thượng vuốt chòm râu dưới, “Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt thì nên đi gặp tiểu đồ đệ của ta —— Thằng bé là một trong số ít người sống sót trong chiến loạn ở Nam Hề năm đó, cũng là một trong vô số người ngươi đã cứu. Giữa các ngươi có thiện duyên, gặp mặt chung quy không có chỗ nào xấu.”
Mãi đến khi chuông chiều vang lên, Diệp Duy Viễn vẫn chưa trở về.
Diệp Phong Thành bỏ lại tiểu sa di ngủ gật trong phòng, bản thân đi ra hành lang bên ngoài chờ.
Dù hương khói có hưng vượng như thế nào, sinh hoạt trong chùa vẫn lấy thanh bần làm chủ. Ngẫu nhiên có vài tăng nhân ra đồng làm lụng trở về gánh cuốc đi ngang qua, bóng hình trở nên càng đậm trong sắc vàng của ánh chiều tà, cho đến khi không thấy rõ ngũ quan.
Khói bếp của thôn trang cách đây không xa bốc lên trời, bị làn gió nhẹ thổi tan trong phút chốc.
Tiếp đó, nắng chiều dần dần ảm đạm, lộ ra thanh quang của những vì sao, hắn mới nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cuối tầm mắt.
Diệp Duy Viễn đến gần, trên mặt mang theo mấy phần áy náy, “Đợi ta rất lâu sao?”
Y một người tĩnh tâm trong thiền phòng, sau khi hồi thần thì đã là hoàng hôn, vội vàng nói lời từ biệt với hoà thượng Linh Ẩn, đi tìm Diệp Phong Thành đang chờ ở bên ngoài, sợ hắn không đợi được.
“Cũng không phải rất lâu, ngắn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của ta.”
Một tay Diệp Phong Thành đặt trên vai y, ra hiệu y không nên để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nút thắt của tâm ma không dễ gì cởi bỏ, hắn đã biết ngay từ đầu, cho nên dù lâu đến cỡ nào hắn vẫn sẽ chờ đợi y.
“Đã hỏi xong hết?”
“Ừ, gần như vậy.”
Diệp Duy Viễn không nói y đã hỏi Linh Ẩn những gì, Diệp Phong Thành cũng không hỏi.
Xét đến cùng vẫn là chút chuyện cũ bọn họ đều biết năm xưa, qua năm tháng tích tụ thành tâm ma.
“Một buổi chiểu này ngươi đã làm gì để giết thời gian?”
“Hàn huyên hai câu với tiểu sư phụ đưa trà. Thằng bé nói muốn gặp ngươi, muốn nói lời cảm tạ với ngươi, ta không cho còn khóc, tựa như mèo con.” Diệp Phong Thành vừa nói, vừa dắt y vào phòng, “Tiểu sư phụ, xem ai tới này.”
Tiếng đẩy cửa kinh động đến tiểu sa di đang ngủ gục ở trên bàn, cậu nhóc như bị lửa đốt cháy mông, vỗ trán ngồi thẳng người, “Sư huynh ta sai rồi, ta không nên lười biếng…” Nói rồi lắc đầu, cố gắng giả vờ như đang tụng kinh.
Niệm được hai câu, nhóc ta rốt cuộc phát hiện tình huống không đúng, người đến không phải là sư huynh ma quỷ vừa thấy đã hãi, mà là khách tới bái phỏng ngày hôm nay, “A di đà phật, Diệp thành chủ, để ngài chê cười rồi.” Cậu nhóc ngượng ngùng thay đổi tầm mắt, nhìn thấy Diệp Duy Viễn, “Đây là……?”
“Lúc trước ngươi mít ướt muốn gặp y, bây giờ lại không nhận ra?”
Lời này vừa nói ra, tiểu sa di nhất thời không nhìn Diệp Phong Thành, trong mắt chỉ có hắc y Diệp Duy Viễn. Cậu nhóc nhìn y chằm chằm, như hoài nghi mình đang nằm mơ, lặng lẽ đưa tay nhéo đùi, người không tỉnh, trái lại đau đến quỷ khóc sói gào.
“Ngươi… Ngươi đúng là Diệp Duy Viễn kia?”
Tiểu sa di vừa dứt lời, Diệp Duy Viễn còn chưa kịp đáp, một tràng rống giận đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
“Vô Bi! Vô Bi, ngươi đi ra đây cho ta!”
Vô Bi vừa nghe liền biết là ai, muốn trốn sau Diệp Duy Viễn, nhưng tăng nhân trẻ tuổi có thân hình to lớn với nước da ngăm đen lại nhanh hơn tiểu sa di một bước, xách lỗ tai của cậu nhóc kéo ra ngoài, “Đưa trà rồi không thấy tăm hơi một buổi chiều, lời ta nói với ngươi đều là gió thoảng bên tai đúng không? Lười biếng như vậy, sao kiếp trước ngươi không đầu thai thành heo hả?”
“Sư huynh ta sai rồi, ta biết sai rồi! Đừng nhéo lỗ tai ta, đau chết, ngươi nghe ta nói đi!”
Diệp Phong Thành chú ý tới Diệp Duy Viễn bị hai người này chọc cười, gắng gượng không muốn cười ra tiếng.
Nhưng một lát sau, trong mắt y lộ ra mấy phần ưu sầu, tựa như nghĩ tới điều gì đó không vui.
“Ngươi…”
Diệp Phong Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Chuyện quá khứ mãi mãi là vết sẹo không thể xoá bỏ dưới đáy lòng của bọn họ, thậm chí vài năm đầu đụng vào một chút liền đau đến lợi hại.
“Ta không có hâm mộ bọn họ.” Diệp Duy Viễn móc lấy ngón tay hắn, lặng lẽ nói, “Như bây giờ cũng rất tốt.”
Hoà thượng Vô Ngu trút hết lửa giận mới nhìn đến huynh đệ Diệp gia ở một bên.
“Thí chủ……” Ý thức được mình vừa đụng phải khách quý, Vô Ngu liền vội vàng hành lễ, “Thứ lỗi cho tiểu tăng quản giáo không nghiêm.”
“Là ta lôi kéo tiểu sư phụ nói chuyện, đừng trách tiểu sư phụ không tốt.”
“Thí chủ không nên giải vây cho nó, nó…”
Vô Ngu lắc đầu, hiển nhiên không chịu tin Vô Bi không có lười biếng.
“Thằng bé tựa hồ có lời muốn nói với A Viễn nhà ta, xin sư phụ châm chước một chút.”
Lúc nói đến mấy chữ “A Viễn nhà ta”, Diệp Phong Thành nhấn rõ từng chữ, thân mật đến mức căn bản không giống xưng hô giữa huynh đệ ruột bình thường.
Diệp Duy Viễn phản ứng được hắn rốt cuộc đang nói cái gì, một chút hồng hào nổi lên trên khắp gò má, bởi vì sắc trời đã tối nên không bị những người còn lại phát hiện điểm bất thường, “Ngươi…” Ngươi đúng là điên mà, cũng không nhìn xem đến tột cùng chúng ta đang ở nơi nào.
“Không nên trì hoãn.”
Nếu Diệp Phong Thành đã lên tiếng, Vô Ngu dù có bực mình như thế nào đi nữa cũng phải ghi sổ, buông tay để Vô Bi nhào về phía Diệp Duy Viễn.
Tiểu hài tử không có chừng mực, nếu không có một luồng sức mặt không tên ngăn cản, chỉ sợ là đã trực tiếp va vào Diệp Duy Viễn.
Y ngồi xổm xuống, để tầm mắt của chính mình ngang hàng với tiểu sa di.
“Ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“Cảm tạ ngươi đã giết ma đầu kia, báo thù cho linh hồn trên trời của đa nương ta.” Vô Bi hít sâu một hơi, nỗ lực ra dáng vẻ nghiêm túc, đáng tiếc cậu nhóc có phúc khí như vậy chỉ khiến người cảm thấy buồn cười, “Diệp thí chủ, ngươi là người tốt, sẽ nhận được nhiều báo đáp.”
“Báo thù cho ngươi sao……” Diệp Duy Viễn dùng giọng điệu bình thản hỏi lại, “Ngươi biết điểm cuối của cừu hận là cái gì không?”
“Là hư vô.”
Không chờ tiểu sa di trả lời, y đã nói ra đáp án trước.
Y đưa tay, ôm chầm thân thể ấm áp của tiểu sa di, để cậu nhóc gần mình hơn một chút.
“Ngươi nói ta là người tốt. Dù như vầy, cũng tính là người tốt sao?”
Tuy tiểu sa di tu hành ít ỏi, nhưng ngay trong nháy mắt chạm vào thân thể của y, nhóc liền nhận ra được khí tức quanh quẩn quanh người y là ma khí rõ ràng bất đồng với mình —— Cho dù chúng được thứ gì đó áp chế, nhưng cũng có thể ngửi được khí tức huyết tinh tàn nhẫn thấm đẫm cốt tuỷ.
Vô Bi xưa nay cũng không phải người cơ trí, suy nghĩ xoay chuyển không nhanh, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện chính là kêu “Sư huynh cứu ta”, nhưng vào đúng lúc này, trực giác của nhóc nói cho nhóc biết, nếu như nhóc phản bác hoặc lùi bước, người này sẽ bị huỷ mất.
Trong dư quang, ánh mắt sắc lạnh của Diệp Phong Thành vẫn rơi trên người tiểu sa di, nếu như nhóc nói sai một chữ thì sẽ ngay lập tức ra tay ngăn cách nhóc cùng y. Vô Bi khẩn trương đến độ trong lòng bàn tay và trên trái đổ ra một lớp mồ hôi dày, nhiều lần muốn mở miệng rồi lại im.
“Cho dù là như vậy thì điều đó vẫn đúng, ngươi là người tốt.” Như sợ Diệp Duy Viễn không tin, nhóc thề son sắt bổ sung thêm, “Người tốt khác người xấu ở tâm, tâm tính ngươi thiện lương, ta không sợ ngươi.”
Tiểu hoà thượng bụ bẫm đưa tay sờ gò má của y, thấy tay đầy nước mắt liền nhất thời hoảng hồn, sợ mình sẽ bị Diệp Phong Thành ở bên cạnh nhớ kỹ mặt —— Cậu nhóc đã sớm nhìn ra Diệp thành chủ vô cùng coi trọng người đệ đệ này.
“Diệp thí chủ, ta nói sai sao?”
Diệp Phong Thành sờ đầu nhóc, “Ngươi không sai, chỉ là những người khác đều không nghĩ được giống như ngươi, y bao giờ cũng nhớ kỹ những lời nói không tốt kia.”
“Giao y cho ta, ngươi cùng sư huynh của ngươi nên trở về thôi.” Dắt Diệp Duy Viễn đến phía sau mình, Diệp Phong Thành dường như ghé vào lỗ tai y mà nhỏ giọng nói gì đó, rồi quay đầu nói với tiểu sa di, “Tiểu sư phụ, mặt ngọc này tặng cho ngươi. Nếu sau này ngươi có thể duy trì tâm hồn ngay thẳng chân thật, nhất định sẽ thành người tài.”
Mặt ngọc thanh bích trong suốt cứ như vậy được đeo trên cổ của Vô Bi, Diệp Phong Thành quay đầu nói với Vô Ngu đang không biết xảy ra chuyện gì, “Cho sư phụ thêm phiền phức, không tiện quấy rầy nhiều hơn nữa, làm phiền thay huynh đệ chúng ta nói lời từ biệt với sư phụ của ngươi.”
“Được… Được, thí chủ lên đường bình an.”
Vô Ngu nắm tay Vô Bi còn đang lưu luyến không rời trở về hướng có ánh đèn sáng trưng, đi được hai bước, dường như ý thức được cái gì nên quay đầu nhìn.
Vị trí huynh đệ Diệp gia vừa đứng lúc nãy đã không thấy bóng người, chỉ có làn gió xanh chậm rãi lượn lờ không dứt.
Đêm đã khuya, trên sông có một chiếc thuyền hoa tinh xảo dập dềnh theo sóng lớn không mục đích tiến về hướng hạ lưu.
Diệp Phong Thành dựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, uống rượu một mình cùng ánh đèn bạc sắp tắt, trong thần thái còn mơ hồ ngưng đọng mấy phần ưu sầu.
Trong nửa cuộc đời trước đây của mình, Diệp Phong Thành không được chạm vào thứ hại thân như rượu dù chỉ là một chút. Khi đó, hắn tràn ngập đau khổ không biết nói cùng ai, lại không thể mượn ngoại vật tiêu sầu, dần dần liền dưỡng thành thói quen tích tụ phiền muộn trong lòng.
Nhận thấy động tĩnh quanh người, hắn ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Diệp Duy Viễn đi ra từ bên trong.
“Có muốn uống một chút không?”
Không đợi Diệp Duy Viễn trả lời, Diệp Phong Thành đã đưa bầu rượu cho y.
Diệp Duy Viễn nhận lấy uống một hớp lớn, nhất thời bị sặc khiến hai gò má đỏ bừng, hơn nửa ngày vẫn chưa hết.
Rượu là rượu Thiêu Đao Tử bình thường, có thể dùng để thắp đèn, nhưng đối với một người lâu không uống rượu mạnh như y mà nói, không khác nào nuốt phải một ngọn lửa lưu động, thiêu cháy từ cuống họng cho đến trong tâm, vừa nóng vừa bỏng.
Chờ cho đến khi thích ứng, y lại uống một hớp. Lần này y không còn thất thố.
“Ngươi hài lòng chưa?”
Trả bầu rượu lại cho Diệp Phong Thành, y lau khoé miệng khàn tiếng hỏi, “Như vậy được rồi chứ?”
“Ta? Ta hài lòng cái gì?” Diệp Phong Thành lắc lắc bầu rượu, bên trong không còn lại bao nhiêu, “Ta hài lòng hay không rất quan trọng sao? A Viễn, ta căn bản không quan tâm những thứ này, người ta quan tâm chỉ có mình ngươi. Quan tâm duy nhất của ta chỉ có một người là ngươi.”
Hắn kề môi bên mép bầu rượu ẩm ướt, “Chỉ cần ngươi là người của ta, như vậy đã đủ rồi.”
“Ngươi rõ ràng… Đã biết.”
“Ta chỉ biết trong lòng ngươi có chuyện nhưng không muốn nói cho ta biết.”
Diệp Phong Thành để bầu rượu đã hết qua một bên, ngoắc tay ra hiệu Diệp Duy Viễn đến gần thêm một ít.
“Có chuyện gì sao…”
Diệp Duy Viễn vừa mới di chuyển vị trí, trước mắt liền một trận long trời lở đất.
“Ngươi bên gối của chính mình xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao ta có thể không sầu lo?”
Trong mấy năm qua, hắn đã cùng Diệp Duy Viễn đi khắp trời nam biển bắc, nhìn thấy từng thân bằng hảo hữu của những người đã chết trong tay Diệp Duy Viễn lúc trước. Dù là căm hận hay sỉ nhục, Diệp Duy Viễn đều sẽ nhận lấy, để trong lòng những lời không êm thấm của bất kỳ ai.
“Ngươi say rồi.”
Cả người Diệp Duy Viễn lui về sau một chút, “Một thân đầy mùi rượu, đừng mượn rượu làm càng.”
Dù bị nói như vậy, Diệp Phong Thành cũng chỉ từ trên cao nhìn xuống, quan sát y, chốc lát sau đột nhiên cười lên.
“Không sao.”
Chiếc áo mỏng trên người bị cởi bỏ, dấu hôn lạnh lẽo trên bờ vai trần trụi, Diệp Duy Viễn bỗng nhiên run rẩy một cái.
Nhận ra cả người y cứng ngắc, Diệp Phong Thành cũng không tính dừng lại, chậm rãi mút hôn trên cổ.
Diệp Duy Viễn chống đỡ chưa đến một giây liền mềm nhũn trong vòng tay Diệp Phong Thành, ưỡn người lên vịn hông của hắn rồi chậm rãi cọ sát thân thể.
Đối với dục vọng của y, người này có thể nói là quen thuộc như trong lòng bàn tay. Không bằng nói rằng chỉ cần là hắn, cho dù chỉ lơ đãng đụng vào, thân thể của y đều sẽ đưa ra phản ứng thành thật nhiệt liệt nhất. Quả thực giống như bị hạ cổ.
Y giơ tay lên che mắt mình, che đi nửa khuôn mặt như muốn lừa mình dối người.
“Nhìn ta, không được trốn.”
Không cho phép, Diệp Phong Thành ôn nhu nhưng cương quyết đẩy bàn tay của y ra, muốn y đối mặt với mình.
Ánh nến ảm đạm rơi vào trong con ngươi của Diệp Phong Thành, khiến y chợt nhìn đến mê đắm trong nháy mắt: Một vầng sáng bao bọc cái bóng của y trong ánh mắt hắn, giữa ánh nến chập chờn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát.
“Ngươi đang nghĩ cái gì? A Viễn, A Viễn… Đừng rời bỏ ta.”
Chung quy cũng là rượu mạnh, dù có làm bộ không say như thế nào đi nữa, sau khi men rượu tới, trong ánh mắt lẫn nụ cười của Diệp Phong Thành đều lộ ra một tia mê hoặc bình thường khó thể thấy. Bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Diệp Duy Viễn không thể nói rõ giữa hai người, rốt cuộc ai mới là kẻ nhập ma.
Có lẽ trong nhiều lần giao hoan trước đây, y đã sớm kéo người này vào chỗ của mình trong vực sâu.
“Ta là của ngươi, ta sẽ không rời bỏ ngươi…”
Một ngón tay dựng thẳng trên bờ môi y, muốn y đừng nói tiếp.
Cái tay kia một đường đi xuống, bao phủ trên lồng ngực của y, Diệp Phong Thành thay y vén một sợi tóc không nghe lời, nỉ non nói, “Ta vẫn muốn lấp đầy nơi trống rỗng này, thế nhưng… Chỉ một mình ta yêu ngươi là không đủ, ngươi phải yêu chính ngươi. Ngươi không biết ta có bao nhiêu mong muốn ngươi yêu chính mình nhiều thêm một ít, nếu như yêu của ngươi chỉ có bấy nhiêu, thì không yêu ta cũng không sao, không yêu ta cũng không sao, thật sự.”
“Ngươi……”
Cho dù ngươi không yêu ta như vậy, chỉ cần ngươi có thể yêu thương bản thân thêm một ít, đừng vĩnh viễn đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất kia. Diệp Phong Thành chỉ ôn nhu nhìn y chăm chú, không nói ra những lời này.
—— Dù như thế nào, ta đều sẽ yêu ngươi, như mặt trời mãi mãi chiếu sáng rừng cây.
“Ta không làm được…” Không làm được chuyện không yêu ngươi. Còn chưa nói xong, y liền bị dẫn vào trong một nụ hôn sâu dài. Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua hàm răng khẽ hé, vòm trên nhạy cảm, nước bọt không cách nào nuốt xuống tràn ra ngoài. Nhiều lần muốn nghẹt thở, Diệp Phong Thành cũng chỉ hơi buông lỏng trong chốc lát, rồi lại đè y trên nhuyễn tháp mà thay đổi góc hôn khác nhau.
Không biết từ lúc nào, ánh đèn cuối cùng cũng biến mất, mặc cho hắc ám lan tràn trong không gian nhỏ hẹp.
Y phục lỏng lẽo mắc trên hông rơi xuống đất, thân thể xích loả quấn quýt lấy nhau, như được nguyệt quang bao phủ, dát lên một lớp ánh bạc thanh lãnh.
Đợi đến khi bọn họ tách ra, môi Diệp Duy Viễn đã bị mút hôn đến đỏ sưng lên, dưới tia sáng ảm đạm mang theo một chút bóng láng ướt át.
“Ngoan, ta không muốn làm ngươi bị thương.”
“…Ừm.”
Cho tới lúc hắn rốt cuộc tiến vào thân thể Diệp Duy Viễn, hai người đều mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
“Ta sẽ thử yêu chính mình,” Diệp Duy Viễn ôm bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói, “Thế nhưng ta không làm được…. Không làm được chuyện không yêu ngươi.”
Nghe được câu trả lời của y, Diệp Phong Thành sững sờ trong nháy mắt, lập tức trở nên thô bạo đỉnh lộng đến gần như mất đi lý trí, con ngươi của hắn khuếch tán thành một mảnh tối đen mênh mông, bởi vì dục vọng, càng bởi vì một ít thứ gì đó còn lại.
Diệp Duy Viễn quấn lấy thắt lưng của hắn, nhỏ giọng rên rỉ lẫn khóc gọi vài tiếng đứt quãng, có khi là tên của hắn, có khi là ca ca. Ý thức của y đặc biệt mơ hồ, chỉ rõ ràng duy nhất một việc: Y không còn chỉ là một tội nhân.
Đến giây phút cao trào, chất lỏng sềnh sệch thậm chí văng đến trước ngực một ít.
Diệp Phong Thành nở nụ cười, cúi xuống, hôn lên con mắt của Diệp Duy Viễn, một nụ hôn nghiêm túc cùng quý trọng.
Lúc đợi chờ tình nhiệt lạnh đi, Diệp Duy Viễn đã tựa vào bả vai của hắn mà ngủ say.
Hắn ôm y vào trong lồng ngực, bản thân mở to mắt, chờ sáng sớm tinh mơ đến.
Ngay cả chính hắn cũng đếm không hết rốt cuộc bản thân đã trải qua bao nhiêu ánh bình minh như vậy: Chỉ là kề cận người mình yêu, cảm thụ nhiệt độ từ thân thể y truyền đến, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
Cuộc sống như thế, đã từng có lúc ngay cả trong mơ cũng không thể.
“Ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi…”
Không để cho bất kỳ thứ gì tổn thương đến y, cho dù là chính y cũng không thể.
Hoàn phiên ngoại: Phù sinh lý.
Chùa cổ Giang Ẩn toạ lạc kín đáo giữa núi rừng, có gần hơn bảy trăm năm lịch sử.
Linh Ẩn đại sư đảm nhiệm chức vụ trụ trì đến nay đã khoảng hơn một trăm ba mươi năm, chưa bao giờ tự cao tự đại cự tuyệt những người tới cầu giúp đỡ ở ngoài cửa. Thôn dân lân cận ít hay nhiều gì đều đã từng nhận ân huệ của đại sư, nên có thể nói cũng kính yêu rất nhiều đối với đệ tử của ông.
Khác với tiền viện ồn ào náo nhiệt, khách hành hương nối liền không dứt, hậu viện sinh hoạt hằng ngày của trụ trì cùng đệ tử tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Những cây sa la trong sân được trồng từ lúc chùa mới thành lập, bây giờ đã lớn thành những cây đại thụ thô ráp cao ngút trời, cản gió ngăn mưa cho con người. Gió nhẹ thổi qua, cành lá sum xuê nhẹ nhàng lay động, vang lên xào xạc, tựa như sau một cơn mưa.
Hướng vào trong một ít, từ sương phòng truyền đến tiếng các đệ tử tụng kinh như sóng triều.
Tương phản duy nhất với cảnh sắc u tĩnh này chính là một tiểu sa di mặc áo xám, đang bưng khay trà lảo đảo chạy trên hành lang.
Tiểu hài tử luôn lớn nhanh nhưng ngôi chùa lại thanh bần, vì thế một bộ đồ đều được may rộng hơn, cậu nhóc chạy như vậy khiến cho người khác sợ rằng nhóc ta sẽ dẫm phải ống quần ngã lăn quay.
Cậu nhóc trực tiếp vọt vào gian nhà dùng để làm nơi tiếp khách cuối hành lang, còn chưa kịp thở hổn hển đã đứt quãng giải thích với vị khách, “Trên đường gặp phải Vô Ngu sư huynh, sư huynh tìm ta nói hai câu nên chậm trễ, mong thí chủ đợi không phiền.”
“Không sao, tiểu sư phụ vất vả rồi.”
Bạch y nhân bị bỏ rơi nãy giờ vô cùng tốt tính, ôn ngôn mời tiểu sa di ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tên lót của ta là Vô, thí chủ gọi ta Vô Bi là được. À, mời dùng trà.”
Tiểu sa di đưa trà nước trong khay cho hắn, đồng thời không nhịn được dùng dư quang lén lút nhìn vị khách đến bất ngờ này.
Từ lúc nhận được bái thiếp, nhóc đã sinh ra hiếu kỳ thật lớn đối với thành chủ của thành Vẫn Nhật trong đồn đại, trước mắt nhìn thấy người thật, càng khó có thể kiềm chế kích động trong lòng. Hắn là người như thế nào, tại sao hắn lại cùng người trẻ tuổi kia đến bái kiến sư phụ…
Nghĩ loạn một nửa, sực nhớ chuyện quan trọng hơn, cậu nhóc phục hồi tinh thần, có chút sầu lo nhìn Diệp Phong Thành nhấp một ngụm trà trong chén.
Dĩ nhiên không phải nói nhóc hạ độc trong trà: Trà chính là loại thường ngày chùa dùng để đem ra đãi khách, loại trà đại diệp bình thường nhất, cây trà được người trong chùa trồng, trước thanh minh hằng năm bọn họ sẽ hái cây trà trong núi, rồi mang về hong khô xào thành lá trà, toàn bộ quy trình nhóc vô cùng quen thuộc.
Vấn đề nằm ở mùi vị của trà: Trà này được chính tất cả sư huynh đệ công nhận nhạt nhẽo vô vị, nếu chỉ nhạt nhẽo không thì thôi, còn có mấy phần đắng chát. Người ta đồn rằng thành Vẫn Nhật phú khả địch quốc, nhỡ như không quen uống loại trà thô như thế này… Trong lòng tiểu sa di âm thầm kêu khổ, chỉ hận không thể biết pháp thuật hoá đá thành vàng.
Diệp Phong Thành nhận ra được dáng vẻ đứng ngồi thấp thỏm không yên của tiểu sa di, hơi nghi hoặc hỏi nhóc có phải có chuyện muốn nói.
Tiểu sa di chỉ sợ hắn uống không quen, có hơi lo lắng giải thích, “Thí chủ, trà này là loại trà của sư phụ ta, nếu không hợp khẩu vị của ngài…”
Nhóc đã từng thấy rất nhiều đệ tử của các đại môn phái rõ ràng chán ghét thứ trà này nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống. Này còn đỡ, quá đáng nhất là đã từng có một người dốc đổ chén trà, tức giận ầm ĩ nói chùa Giang Ẩn không hiểu đạo đãi khách.
“Như vậy cũng rất tốt.”
Nhìn nét mặt Diệp Phong Thành không giống như đang nói dối, tiểu sa di mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phong Thành biết nhóc để tâm cái gì, cũng không nói nhiều, chỉ uống trà. Trà này quả thực không phải loại trà tốt, nhưng dư vị của nó rất ngọt ngào, còn có một chút hương hoa không dễ phát hiện bên trong, rất thích hợp dùng để giải khát.
“Tiểu sư phụ, năm nay ngươi mấy tuổi?”
Chờ người thật sự là một quá trình buồn chán, Diệp Phong Thành bèn nói chuyện với tiểu sa di.
Tiểu sa di lớn lên trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, tướng mạo giống như trời sinh mang ý cười, rất dễ làm cho người ta thấy thích.
“Ta? Đại khái là tám tuổi… A, thực ra ta cũng không rõ lắm.”
“Ừ, chuyện như thế nào?”
Diệp Phong Thành buông chén trà xuống, hỏi nội tình trong đó.
Hài tử trong chùa cơ bản đều là cô nhi, chỉ có số ít được phụ mẫu gửi nuôi ở đây.
“Ta không có đa và nương, phải nói là từ lúc ta có ký ức chưa từng được thấy đa nương của mình.”
Vô Bi đá chân, tựa như đá một hòn đá không tồn tại, buồn rầu nói, “Nghe nói đa nương của ta chết trong phản loạn ở Nam Hề. Sau khi đa nương ta chết rồi, ta được đại nương nhà hàng xóm mang theo, mơ mơ hồ hồ cùng người chạy nạn qua mấy năm, nếu không phải gặp được sư phụ ra ngoài giảng kinh, chỉ sợ ta đã chết đói hoặc chết cóng ở ven đường.”
Năm đó, Diệp Lang Thuỷ bố trí tà môn trận pháp ở Nam Hề, dùng khôi lỗi thuật điều khiển lòng người, chỉ cần cuốn thiên hạ vào ngọn lửa chiến tranh lan tràn để chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc bản thân xuất thế, nhưng gã chắc chắn không nghĩ tới hành vi này của mình đã làm cho bao nhiêu người mất đi thân nhân, lưu lạc khắp nơi.
“Diệp thành chủ? Ta còn tưởng Diệp thành chủ có chuyện muốn tới bái phỏng sư phụ ta.”
Tiểu hài tử không giấu được chuyện trong lòng, cảm xúc đến lẹ đi mau, nhanh chóng nói ra điều đang quấy nhiễu trong đầu: Diệp Phong Thành theo người khác đến đây, hiện tại người nọ đang nói chuyện cùng sư phụ Linh Ẩn đại sư của nhóc, để Diệp Phong Thành chờ y ở bên ngoài.
“Người kia là……?”
“Là đệ đệ của ta, Diệp Duy Viễn, không biết ngươi có từng nghe qua tên y hay không?”
Tiểu sa di chú ý khi hắn nhắc đến cái tên này, không còn có vẻ khách sáo xa cách như lúc nói chuyện với mình ban nãy, trong thần thái của hắn có chút gì đó không tả rõ được, tựa như bi thương lại vừa như vui mừng.
Lúc trước Diệp Phong Thành mang Diệp Duy Viễn ra khỏi Ma Vực, hắn khư khư cố chấp áp chế những lời bất đồng kia, mang y về thành Vẫn Nhật dưỡng thương, tuy trong lúc đó hắn không quan tâm những chuyện xảy ra bên ngoài nhưng chung quy cũng có nghe thấy: Sự tình sau này đều do Giang Trì Tố ra mặt giải thích. Không biết nàng làm như thế nào để thuyết phục Hoài Thanh đạo nhân cùng những ai có liên can giữ yên lặng, hết sức chọn lựa những gì nên nói, cho người ngoài bỏ bớt ân oán với Diệp gia cùng giải thích một phần sự thật. Trong lời giải thích của nàng, Diệp Duy Viễn là nằm vùng do Diệp gia cử đi xâm nhập vào Ma Vực, cuối cùng cũng là y đơn thương độc mã đâm chết ma đầu sắp sửa xuất thế, còn đối với chuyện bản thân y nhập ma thì một chữ cũng không hề đề cập tới.
“Y chính là Diệp Duy Viễn?”
Tiểu sa di vỗ bàn đứng lên, suýt chút nữa hất đổ chén trà trước mặt, “Y chính là…. Diệp Duy Viễn kia?”
Nghe thấy âm thanh của cậu nhóc đang run rẩy, Diệp Phong Thành cúi đầu, “Ừ.”
“Diệp thành chủ, cầu xin ngươi để ta được gặp y, nói với y vài câu…… Cầu xin ngươi……”
“Tại sao ngươi muốn gặp y?”
Biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Vì y là đại ân nhân đã báo thù rửa hận cho đa nương ta, ta căm hận ma đầu kia, không có ma đầu nọ thì đa nương ta sẽ không phải chết, giết ma đầu này chính là cứu sống thiên thiên vạn vạn hài tử như ta, ta muốn nói lời tạ ơn với y, có được không?”
Đến cuối, trong âm thanh của cậu nhóc mang theo tiếng khóc nức nở.
“…”
Tiểu sa di sợ hắn không chịu, quýnh lên khóc nhè, nước mắt nước đều chảy ra, khuôn mặt trông như mèo con.
Không chịu nổi có người khóc khàn cả giọng, Diệp Phong Thành thở dài, lấy khăn tay lau mặt cho Vô Bi, thuận tiện nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu nhóc để nhóc đừng nấc cụt, “Ta cho ngươi gặp y là được.”
“Y là người tốt, là ân nhân cứu mạng của ta…”
Nghe trong miệng tiểu sa di nói vậy, Diệp Phong Thành chợt tự lẩm bẩm, “Nếu như y cũng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Lời nói của hắn được gió mang đi thật xa, không người nghe thấy.
Trong thiền phòng không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe được tiếng đặt cờ lanh lảnh.
Linh Ẩn đại sư mặc chiếc áo cà sa cũ đã bị bung chỉ một góc, nhưng được giặt đến trắng sạch, vóc người thấp bé gầy guộc, không giống cao tăng đắc đạo trong lời đồn, tựa như một ông lão cao tuổi bình thường, ngồi đối diện với ông là Diệp Duy Viễn một thân mặc đồ đen, càng làm nổi bật lên gương mặt thanh tú tuấn mỹ, như tranh thuỷ mặc.
Chơi cờ là một chuyện vô cùng hao tâm tổn trí, hai người ngoại trừ đưa tay lấy quân cờ từ trong hộp tre, hầu như ít phát ra tiếng động gì khác.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi mày đang nhăn của Diệp Duy Viễn chợt buông lỏng, cầm lấy một quân cờ trắng của đối phương đặt lên bàn cờ, lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Tài nghệ của ta không bằng người.”
Đây chính là đặt cờ nhận thua.
Trên bàn cờ, quân đen của Diệp Duy Viễn thoạt nhìn đang chiếm ưu thế, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện những điểm mấu chốt của cờ đen đã bị toàn bộ cờ trắng chiếm đoạt, giống như cự thú bị vây nhốt trong lồng, khắp nơi bị người khống chế. Diệp Duy Viễn dĩ nhiên cũng nhìn ra được điều này, chần chờ một lúc lâu, càng suy nghĩ kỹ càng cảm thấy phần thắng xa vời, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.
“Diệp thí chủ, ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến bái phỏng lão nạp, chỉ sợ không phải là vì chơi cờ đúng chứ?”
Linh Ẩn không vội vã thu dọn bàn cờ, “Cờ cũng đã chơi rồi, đến lúc nói chuyện chính sự.”
“Vâng, đại sư, ta…… Ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Vào đêm hôm trước, trong lòng Diệp Duy Viễn tràn ngập thấp thỏm, chỉ sợ ngay khi Linh Ẩn nhìn thấy mặt y lần đầu thì sẽ muốn loại trừ một kẻ được coi là tà ma như y. Nhưng Linh Ẩn không vạch trần thân phận của y, trái lại tiếp đón y như một người bình thường, chơi một ván cờ với y, rồi bây giờ mới để y quyết định nói lên nghi hoặc cùng khủng hoảng dưới đáy lòng mình.
“Tuy khả năng lão nạp có hạn, nhưng nếu có thể bài ưu giải nan vì thí chủ, nhất định biết gì nói nấy.”
“Vâng… Là chuyện giữa ta và ma đầu kia.”
Diệp Duy Viễn kể lại rõ ràng chuyện tình ngày ấy, nói đến lúc y quyết định đồng vu quy tận với Diệp Lang Thuỷ, không dễ gì phát hiện Linh Ẩn nhíu mi, như là cảm thấy sầu lo vì gì đó.
“Tại sao địa ngục Vô Gián chỉ thu hồn phách của gã?” Tại sao y còn có thể lại được nhìn thấy ánh mặt trời?
Nếu nói cho bất kỳ ai nghe những lời này của y, nhất định đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng vẻ mặt của Linh Ẩn vẫn bất động, tựa như đây chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt bình thường.
“Nói rõ rằng ngươi tội bất chí thử*.”
*Tội bất chí thử: Phạm tội nhưng không đến nỗi bị trừng phạt nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, Diệp Duy Viễn nhìn ông chằm chằm, giống như đang phân biệt ông rốt cuộc là đang an ủi mình hay là thật sự nghĩ như vậy.
“… Tội bất chí thử.” Y đột nhiên nổi điên, quét hết quân cờ trên bàn xuống đất, “Ngươi nói ta tội bất chí thử, thật sao?”
Cờ trắng cờ đen văng ra thật xa, lạch cạch rơi trên nền gạch đá, tựa như mưa rào gió lớn đầu hạ, có vài viên cờ lăn đến chỗ bụi cây sum sê trong đình viện, chỉ sợ sau đó phải tốn công mới có thể tìm thấy.
Trong giọng nói của y run rẩy lẫn khàn khàn, “Đại sư, chẳng lẽ ngươi cũng tin lời giải thích của tiểu thư Giang gia?”
“Lời giải thích nào?” Linh Ẩn giương mắt nhìn y, “Người xuất gia không biết nói dối. Ta biết ngươi đã nhập ma, cũng biết trong lòng ngươi có ưu sầu sợ hãi, nếu còn cái gì không biết, xin mời Diệp thí chủ cho hay.”
Bị hỏi ngược lại như vậy, ngay cả một chữ Diệp Duy Viễn cũng không thốt được thành lời.
Giang Trì Tố nói y giống như một vị anh hùng dũng cảm, vì thiên hạ muôn dân, vì công đạo đại nghĩa, quyết định liều chết ám sát Diệp Lang Thuỷ.
Chỉ trong lòng y biết, tư dục của y còn nặng nề hơn bất kỳ ai khác, y chỉ muốn Diệp Phong Thành bình an không lo, những người còn lại đều chỉ là tiện tay.
“Ta đã giết không đếm được bao nhiêu người, dường như không khác gì ma vật đã chết kia.”
Vài năm nay, y sống trong áy náy cùng chuộc tội, nhưng càng muốn chuộc tội, thì càng biết nghiệp chướng ngày xưa của mình nặng nề.
Dù nói tha thứ cùng khoan dung mấy lần, nhưng y và Tư Đồ đã không thể trở lại giao tình tốt đẹp lúc trước, còn những người khác…
Y nhìn chằm chằm bàn tay mình. Đây là hai bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, bên cạnh lòng bàn tay cùng ngón tay có vết chai, thế nhưng trong mắt y, trên đầu ngón tay đều là tầng tầng vết máu dơ bẩn rửa không sạch, vô cùng chướng mắt.
“Diệp thí chủ, ngươi nói giết người là tội nghiệt, vậy thì cứu người là gì?”
“Cứu người là…… Công đức.”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng Diệp Duy Viễn nói ra cực kỳ khó khăn.
“Ngươi phạm vào sát nghiệt, là tội nhân, nhưng ngươi cũng cứu người trong thiên hạ, tích ngàn vạn công đức, như vậy phải tính như thế nào?”
“Ta…… Tính không ra.”
Công tội bù trừ? Y tuyệt đối không thể nói ra được lời như vậy.
“Ngươi tính không ra, lẽ trời có thể tính ra sao? Tuổi thọ của ngươi chưa hết, thì cứ sống tiếp, về phần trong quãng đời còn lại làm những gì, chuộc tội cũng tốt, lún sâu cũng được, đều là chuyện của ngươi.”
“Ta……” Y không phải chưa từng cân nhắc tới tự sát, thế nhưng y sợ hãi cái chết.
Sau khi tự mình trải nghiệm qua chết chóc khủng bố, y sợ hãi địa phương không có tất cả tri giác ngoại trừ đau khổ kia.
“Ngươi có từng nghĩ qua hay không, ngươi nói đao Lang Thuỷ là khắc tinh của tất cả tai hoạ, vậy tại sao ngươi còn sống?” Khoé mắt của lão hoà thượng hiện lên những nếp nhăn sâu như đao khắc, bên trong tràn đầy chua xót, “Chỉ sợ là nó biết rõ nhân tính của ngươi chưa mất đi.”
“Diệp thí chủ, lão nạp kể cho ngươi nghe một cố sự, thế nào?”
“Mời đại sư nói.”
Linh Ẩn uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, thấm giọng một cái rồi mới bắt đầu kể: “Có một nam tử sống một mình trong núi, ngày nọ hắn được thần tiên báo mộng, tỉnh lại biết được lũ bất ngờ sắp tới, vội vã chạy đi báo tin cho thôn làng dưới chân núi. Trên đường đi, hắn nghe thấy trong rừng có tiếng người, đến gần xem, hoá ra là một vị phu nhân bị thương nặng. Đối mặt với sự cầu cứu của phu nhân, hắn lo âu trong lòng: Nếu làm như không thấy, phu nhân này chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu cứu nàng, thời gian sẽ bị trì hoãn, cơn lũ bất ngờ sẽ nhấn chìm thôn làng dưới chân núi. Đổi ngươi thành nam tử này, ngươi sẽ lụa chọn như thế nào?”
Thấy chết mà không cứu không khác nào giết người, nhưng cứu nàng sẽ giết chết cả một thôn trang.
“Ta……”
Diệp Duy Viễn trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới do dự mở miệng.
Nhưng chỉ vừa định nói, Linh Ẩn đã cắt ngang y, “Diệp thí chủ, lão nạp cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, chỉ là muốn nói cho ngươi hiểu rằng rất nhiều chuyện trên thế gian này nào có đúng hoặc sai, công đức tội nghiệt cũng đều chỉ là một ý niệm, ngươi lại chọn con đường bế tắc thì cái gì cũng sẽ không có một kết luận.”
Ông chỉ ra bên ngoài, “Đồ đệ nhỏ nhất của lão nạp là được nhặt về vào một lần ra ngoài vào mấy năm trước. Lão nạp vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu thấy thằng bé. Khi đó nó gầy gò đến mức giống như một con khỉ con, bế nó chỉ toàn cảm thấy xương, thằng bé cầm lấy lương khô liền nhét hết vào trong miệng, ngay cả ngâm mềm để ăn cũng không biết. Sau khi mang nó về chùa, sư huynh của nó thường tìm ta kể khổ, nói đứa nhỏ này thật sự phiền phức.”
Bản thân Vô Ngu phụ trách chăm sóc đứa trẻ lang thang này cũng là một thiếu niên choai choai, hai cậu nhóc huyên náo với ông vài năm, đến nỗi ông không được thanh tịnh.
“Đại sư?”
Không biết hoà thượng Linh Ẩn tại sao lại nói điều này, Diệp Duy Viễn hoang mang quay đầu đi.
Lão hoà thượng vuốt chòm râu dưới, “Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt thì nên đi gặp tiểu đồ đệ của ta —— Thằng bé là một trong số ít người sống sót trong chiến loạn ở Nam Hề năm đó, cũng là một trong vô số người ngươi đã cứu. Giữa các ngươi có thiện duyên, gặp mặt chung quy không có chỗ nào xấu.”
Mãi đến khi chuông chiều vang lên, Diệp Duy Viễn vẫn chưa trở về.
Diệp Phong Thành bỏ lại tiểu sa di ngủ gật trong phòng, bản thân đi ra hành lang bên ngoài chờ.
Dù hương khói có hưng vượng như thế nào, sinh hoạt trong chùa vẫn lấy thanh bần làm chủ. Ngẫu nhiên có vài tăng nhân ra đồng làm lụng trở về gánh cuốc đi ngang qua, bóng hình trở nên càng đậm trong sắc vàng của ánh chiều tà, cho đến khi không thấy rõ ngũ quan.
Khói bếp của thôn trang cách đây không xa bốc lên trời, bị làn gió nhẹ thổi tan trong phút chốc.
Tiếp đó, nắng chiều dần dần ảm đạm, lộ ra thanh quang của những vì sao, hắn mới nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cuối tầm mắt.
Diệp Duy Viễn đến gần, trên mặt mang theo mấy phần áy náy, “Đợi ta rất lâu sao?”
Y một người tĩnh tâm trong thiền phòng, sau khi hồi thần thì đã là hoàng hôn, vội vàng nói lời từ biệt với hoà thượng Linh Ẩn, đi tìm Diệp Phong Thành đang chờ ở bên ngoài, sợ hắn không đợi được.
“Cũng không phải rất lâu, ngắn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của ta.”
Một tay Diệp Phong Thành đặt trên vai y, ra hiệu y không nên để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nút thắt của tâm ma không dễ gì cởi bỏ, hắn đã biết ngay từ đầu, cho nên dù lâu đến cỡ nào hắn vẫn sẽ chờ đợi y.
“Đã hỏi xong hết?”
“Ừ, gần như vậy.”
Diệp Duy Viễn không nói y đã hỏi Linh Ẩn những gì, Diệp Phong Thành cũng không hỏi.
Xét đến cùng vẫn là chút chuyện cũ bọn họ đều biết năm xưa, qua năm tháng tích tụ thành tâm ma.
“Một buổi chiểu này ngươi đã làm gì để giết thời gian?”
“Hàn huyên hai câu với tiểu sư phụ đưa trà. Thằng bé nói muốn gặp ngươi, muốn nói lời cảm tạ với ngươi, ta không cho còn khóc, tựa như mèo con.” Diệp Phong Thành vừa nói, vừa dắt y vào phòng, “Tiểu sư phụ, xem ai tới này.”
Tiếng đẩy cửa kinh động đến tiểu sa di đang ngủ gục ở trên bàn, cậu nhóc như bị lửa đốt cháy mông, vỗ trán ngồi thẳng người, “Sư huynh ta sai rồi, ta không nên lười biếng…” Nói rồi lắc đầu, cố gắng giả vờ như đang tụng kinh.
Niệm được hai câu, nhóc ta rốt cuộc phát hiện tình huống không đúng, người đến không phải là sư huynh ma quỷ vừa thấy đã hãi, mà là khách tới bái phỏng ngày hôm nay, “A di đà phật, Diệp thành chủ, để ngài chê cười rồi.” Cậu nhóc ngượng ngùng thay đổi tầm mắt, nhìn thấy Diệp Duy Viễn, “Đây là……?”
“Lúc trước ngươi mít ướt muốn gặp y, bây giờ lại không nhận ra?”
Lời này vừa nói ra, tiểu sa di nhất thời không nhìn Diệp Phong Thành, trong mắt chỉ có hắc y Diệp Duy Viễn. Cậu nhóc nhìn y chằm chằm, như hoài nghi mình đang nằm mơ, lặng lẽ đưa tay nhéo đùi, người không tỉnh, trái lại đau đến quỷ khóc sói gào.
“Ngươi… Ngươi đúng là Diệp Duy Viễn kia?”
Tiểu sa di vừa dứt lời, Diệp Duy Viễn còn chưa kịp đáp, một tràng rống giận đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
“Vô Bi! Vô Bi, ngươi đi ra đây cho ta!”
Vô Bi vừa nghe liền biết là ai, muốn trốn sau Diệp Duy Viễn, nhưng tăng nhân trẻ tuổi có thân hình to lớn với nước da ngăm đen lại nhanh hơn tiểu sa di một bước, xách lỗ tai của cậu nhóc kéo ra ngoài, “Đưa trà rồi không thấy tăm hơi một buổi chiều, lời ta nói với ngươi đều là gió thoảng bên tai đúng không? Lười biếng như vậy, sao kiếp trước ngươi không đầu thai thành heo hả?”
“Sư huynh ta sai rồi, ta biết sai rồi! Đừng nhéo lỗ tai ta, đau chết, ngươi nghe ta nói đi!”
Diệp Phong Thành chú ý tới Diệp Duy Viễn bị hai người này chọc cười, gắng gượng không muốn cười ra tiếng.
Nhưng một lát sau, trong mắt y lộ ra mấy phần ưu sầu, tựa như nghĩ tới điều gì đó không vui.
“Ngươi…”
Diệp Phong Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Chuyện quá khứ mãi mãi là vết sẹo không thể xoá bỏ dưới đáy lòng của bọn họ, thậm chí vài năm đầu đụng vào một chút liền đau đến lợi hại.
“Ta không có hâm mộ bọn họ.” Diệp Duy Viễn móc lấy ngón tay hắn, lặng lẽ nói, “Như bây giờ cũng rất tốt.”
Hoà thượng Vô Ngu trút hết lửa giận mới nhìn đến huynh đệ Diệp gia ở một bên.
“Thí chủ……” Ý thức được mình vừa đụng phải khách quý, Vô Ngu liền vội vàng hành lễ, “Thứ lỗi cho tiểu tăng quản giáo không nghiêm.”
“Là ta lôi kéo tiểu sư phụ nói chuyện, đừng trách tiểu sư phụ không tốt.”
“Thí chủ không nên giải vây cho nó, nó…”
Vô Ngu lắc đầu, hiển nhiên không chịu tin Vô Bi không có lười biếng.
“Thằng bé tựa hồ có lời muốn nói với A Viễn nhà ta, xin sư phụ châm chước một chút.”
Lúc nói đến mấy chữ “A Viễn nhà ta”, Diệp Phong Thành nhấn rõ từng chữ, thân mật đến mức căn bản không giống xưng hô giữa huynh đệ ruột bình thường.
Diệp Duy Viễn phản ứng được hắn rốt cuộc đang nói cái gì, một chút hồng hào nổi lên trên khắp gò má, bởi vì sắc trời đã tối nên không bị những người còn lại phát hiện điểm bất thường, “Ngươi…” Ngươi đúng là điên mà, cũng không nhìn xem đến tột cùng chúng ta đang ở nơi nào.
“Không nên trì hoãn.”
Nếu Diệp Phong Thành đã lên tiếng, Vô Ngu dù có bực mình như thế nào đi nữa cũng phải ghi sổ, buông tay để Vô Bi nhào về phía Diệp Duy Viễn.
Tiểu hài tử không có chừng mực, nếu không có một luồng sức mặt không tên ngăn cản, chỉ sợ là đã trực tiếp va vào Diệp Duy Viễn.
Y ngồi xổm xuống, để tầm mắt của chính mình ngang hàng với tiểu sa di.
“Ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“Cảm tạ ngươi đã giết ma đầu kia, báo thù cho linh hồn trên trời của đa nương ta.” Vô Bi hít sâu một hơi, nỗ lực ra dáng vẻ nghiêm túc, đáng tiếc cậu nhóc có phúc khí như vậy chỉ khiến người cảm thấy buồn cười, “Diệp thí chủ, ngươi là người tốt, sẽ nhận được nhiều báo đáp.”
“Báo thù cho ngươi sao……” Diệp Duy Viễn dùng giọng điệu bình thản hỏi lại, “Ngươi biết điểm cuối của cừu hận là cái gì không?”
“Là hư vô.”
Không chờ tiểu sa di trả lời, y đã nói ra đáp án trước.
Y đưa tay, ôm chầm thân thể ấm áp của tiểu sa di, để cậu nhóc gần mình hơn một chút.
“Ngươi nói ta là người tốt. Dù như vầy, cũng tính là người tốt sao?”
Tuy tiểu sa di tu hành ít ỏi, nhưng ngay trong nháy mắt chạm vào thân thể của y, nhóc liền nhận ra được khí tức quanh quẩn quanh người y là ma khí rõ ràng bất đồng với mình —— Cho dù chúng được thứ gì đó áp chế, nhưng cũng có thể ngửi được khí tức huyết tinh tàn nhẫn thấm đẫm cốt tuỷ.
Vô Bi xưa nay cũng không phải người cơ trí, suy nghĩ xoay chuyển không nhanh, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện chính là kêu “Sư huynh cứu ta”, nhưng vào đúng lúc này, trực giác của nhóc nói cho nhóc biết, nếu như nhóc phản bác hoặc lùi bước, người này sẽ bị huỷ mất.
Trong dư quang, ánh mắt sắc lạnh của Diệp Phong Thành vẫn rơi trên người tiểu sa di, nếu như nhóc nói sai một chữ thì sẽ ngay lập tức ra tay ngăn cách nhóc cùng y. Vô Bi khẩn trương đến độ trong lòng bàn tay và trên trái đổ ra một lớp mồ hôi dày, nhiều lần muốn mở miệng rồi lại im.
“Cho dù là như vậy thì điều đó vẫn đúng, ngươi là người tốt.” Như sợ Diệp Duy Viễn không tin, nhóc thề son sắt bổ sung thêm, “Người tốt khác người xấu ở tâm, tâm tính ngươi thiện lương, ta không sợ ngươi.”
Tiểu hoà thượng bụ bẫm đưa tay sờ gò má của y, thấy tay đầy nước mắt liền nhất thời hoảng hồn, sợ mình sẽ bị Diệp Phong Thành ở bên cạnh nhớ kỹ mặt —— Cậu nhóc đã sớm nhìn ra Diệp thành chủ vô cùng coi trọng người đệ đệ này.
“Diệp thí chủ, ta nói sai sao?”
Diệp Phong Thành sờ đầu nhóc, “Ngươi không sai, chỉ là những người khác đều không nghĩ được giống như ngươi, y bao giờ cũng nhớ kỹ những lời nói không tốt kia.”
“Giao y cho ta, ngươi cùng sư huynh của ngươi nên trở về thôi.” Dắt Diệp Duy Viễn đến phía sau mình, Diệp Phong Thành dường như ghé vào lỗ tai y mà nhỏ giọng nói gì đó, rồi quay đầu nói với tiểu sa di, “Tiểu sư phụ, mặt ngọc này tặng cho ngươi. Nếu sau này ngươi có thể duy trì tâm hồn ngay thẳng chân thật, nhất định sẽ thành người tài.”
Mặt ngọc thanh bích trong suốt cứ như vậy được đeo trên cổ của Vô Bi, Diệp Phong Thành quay đầu nói với Vô Ngu đang không biết xảy ra chuyện gì, “Cho sư phụ thêm phiền phức, không tiện quấy rầy nhiều hơn nữa, làm phiền thay huynh đệ chúng ta nói lời từ biệt với sư phụ của ngươi.”
“Được… Được, thí chủ lên đường bình an.”
Vô Ngu nắm tay Vô Bi còn đang lưu luyến không rời trở về hướng có ánh đèn sáng trưng, đi được hai bước, dường như ý thức được cái gì nên quay đầu nhìn.
Vị trí huynh đệ Diệp gia vừa đứng lúc nãy đã không thấy bóng người, chỉ có làn gió xanh chậm rãi lượn lờ không dứt.
Đêm đã khuya, trên sông có một chiếc thuyền hoa tinh xảo dập dềnh theo sóng lớn không mục đích tiến về hướng hạ lưu.
Diệp Phong Thành dựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, uống rượu một mình cùng ánh đèn bạc sắp tắt, trong thần thái còn mơ hồ ngưng đọng mấy phần ưu sầu.
Trong nửa cuộc đời trước đây của mình, Diệp Phong Thành không được chạm vào thứ hại thân như rượu dù chỉ là một chút. Khi đó, hắn tràn ngập đau khổ không biết nói cùng ai, lại không thể mượn ngoại vật tiêu sầu, dần dần liền dưỡng thành thói quen tích tụ phiền muộn trong lòng.
Nhận thấy động tĩnh quanh người, hắn ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Diệp Duy Viễn đi ra từ bên trong.
“Có muốn uống một chút không?”
Không đợi Diệp Duy Viễn trả lời, Diệp Phong Thành đã đưa bầu rượu cho y.
Diệp Duy Viễn nhận lấy uống một hớp lớn, nhất thời bị sặc khiến hai gò má đỏ bừng, hơn nửa ngày vẫn chưa hết.
Rượu là rượu Thiêu Đao Tử bình thường, có thể dùng để thắp đèn, nhưng đối với một người lâu không uống rượu mạnh như y mà nói, không khác nào nuốt phải một ngọn lửa lưu động, thiêu cháy từ cuống họng cho đến trong tâm, vừa nóng vừa bỏng.
Chờ cho đến khi thích ứng, y lại uống một hớp. Lần này y không còn thất thố.
“Ngươi hài lòng chưa?”
Trả bầu rượu lại cho Diệp Phong Thành, y lau khoé miệng khàn tiếng hỏi, “Như vậy được rồi chứ?”
“Ta? Ta hài lòng cái gì?” Diệp Phong Thành lắc lắc bầu rượu, bên trong không còn lại bao nhiêu, “Ta hài lòng hay không rất quan trọng sao? A Viễn, ta căn bản không quan tâm những thứ này, người ta quan tâm chỉ có mình ngươi. Quan tâm duy nhất của ta chỉ có một người là ngươi.”
Hắn kề môi bên mép bầu rượu ẩm ướt, “Chỉ cần ngươi là người của ta, như vậy đã đủ rồi.”
“Ngươi rõ ràng… Đã biết.”
“Ta chỉ biết trong lòng ngươi có chuyện nhưng không muốn nói cho ta biết.”
Diệp Phong Thành để bầu rượu đã hết qua một bên, ngoắc tay ra hiệu Diệp Duy Viễn đến gần thêm một ít.
“Có chuyện gì sao…”
Diệp Duy Viễn vừa mới di chuyển vị trí, trước mắt liền một trận long trời lở đất.
“Ngươi bên gối của chính mình xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao ta có thể không sầu lo?”
Trong mấy năm qua, hắn đã cùng Diệp Duy Viễn đi khắp trời nam biển bắc, nhìn thấy từng thân bằng hảo hữu của những người đã chết trong tay Diệp Duy Viễn lúc trước. Dù là căm hận hay sỉ nhục, Diệp Duy Viễn đều sẽ nhận lấy, để trong lòng những lời không êm thấm của bất kỳ ai.
“Ngươi say rồi.”
Cả người Diệp Duy Viễn lui về sau một chút, “Một thân đầy mùi rượu, đừng mượn rượu làm càng.”
Dù bị nói như vậy, Diệp Phong Thành cũng chỉ từ trên cao nhìn xuống, quan sát y, chốc lát sau đột nhiên cười lên.
“Không sao.”
Chiếc áo mỏng trên người bị cởi bỏ, dấu hôn lạnh lẽo trên bờ vai trần trụi, Diệp Duy Viễn bỗng nhiên run rẩy một cái.
Nhận ra cả người y cứng ngắc, Diệp Phong Thành cũng không tính dừng lại, chậm rãi mút hôn trên cổ.
Diệp Duy Viễn chống đỡ chưa đến một giây liền mềm nhũn trong vòng tay Diệp Phong Thành, ưỡn người lên vịn hông của hắn rồi chậm rãi cọ sát thân thể.
Đối với dục vọng của y, người này có thể nói là quen thuộc như trong lòng bàn tay. Không bằng nói rằng chỉ cần là hắn, cho dù chỉ lơ đãng đụng vào, thân thể của y đều sẽ đưa ra phản ứng thành thật nhiệt liệt nhất. Quả thực giống như bị hạ cổ.
Y giơ tay lên che mắt mình, che đi nửa khuôn mặt như muốn lừa mình dối người.
“Nhìn ta, không được trốn.”
Không cho phép, Diệp Phong Thành ôn nhu nhưng cương quyết đẩy bàn tay của y ra, muốn y đối mặt với mình.
Ánh nến ảm đạm rơi vào trong con ngươi của Diệp Phong Thành, khiến y chợt nhìn đến mê đắm trong nháy mắt: Một vầng sáng bao bọc cái bóng của y trong ánh mắt hắn, giữa ánh nến chập chờn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát.
“Ngươi đang nghĩ cái gì? A Viễn, A Viễn… Đừng rời bỏ ta.”
Chung quy cũng là rượu mạnh, dù có làm bộ không say như thế nào đi nữa, sau khi men rượu tới, trong ánh mắt lẫn nụ cười của Diệp Phong Thành đều lộ ra một tia mê hoặc bình thường khó thể thấy. Bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Diệp Duy Viễn không thể nói rõ giữa hai người, rốt cuộc ai mới là kẻ nhập ma.
Có lẽ trong nhiều lần giao hoan trước đây, y đã sớm kéo người này vào chỗ của mình trong vực sâu.
“Ta là của ngươi, ta sẽ không rời bỏ ngươi…”
Một ngón tay dựng thẳng trên bờ môi y, muốn y đừng nói tiếp.
Cái tay kia một đường đi xuống, bao phủ trên lồng ngực của y, Diệp Phong Thành thay y vén một sợi tóc không nghe lời, nỉ non nói, “Ta vẫn muốn lấp đầy nơi trống rỗng này, thế nhưng… Chỉ một mình ta yêu ngươi là không đủ, ngươi phải yêu chính ngươi. Ngươi không biết ta có bao nhiêu mong muốn ngươi yêu chính mình nhiều thêm một ít, nếu như yêu của ngươi chỉ có bấy nhiêu, thì không yêu ta cũng không sao, không yêu ta cũng không sao, thật sự.”
“Ngươi……”
Cho dù ngươi không yêu ta như vậy, chỉ cần ngươi có thể yêu thương bản thân thêm một ít, đừng vĩnh viễn đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất kia. Diệp Phong Thành chỉ ôn nhu nhìn y chăm chú, không nói ra những lời này.
—— Dù như thế nào, ta đều sẽ yêu ngươi, như mặt trời mãi mãi chiếu sáng rừng cây.
“Ta không làm được…” Không làm được chuyện không yêu ngươi. Còn chưa nói xong, y liền bị dẫn vào trong một nụ hôn sâu dài. Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua hàm răng khẽ hé, vòm trên nhạy cảm, nước bọt không cách nào nuốt xuống tràn ra ngoài. Nhiều lần muốn nghẹt thở, Diệp Phong Thành cũng chỉ hơi buông lỏng trong chốc lát, rồi lại đè y trên nhuyễn tháp mà thay đổi góc hôn khác nhau.
Không biết từ lúc nào, ánh đèn cuối cùng cũng biến mất, mặc cho hắc ám lan tràn trong không gian nhỏ hẹp.
Y phục lỏng lẽo mắc trên hông rơi xuống đất, thân thể xích loả quấn quýt lấy nhau, như được nguyệt quang bao phủ, dát lên một lớp ánh bạc thanh lãnh.
Đợi đến khi bọn họ tách ra, môi Diệp Duy Viễn đã bị mút hôn đến đỏ sưng lên, dưới tia sáng ảm đạm mang theo một chút bóng láng ướt át.
“Ngoan, ta không muốn làm ngươi bị thương.”
“…Ừm.”
Cho tới lúc hắn rốt cuộc tiến vào thân thể Diệp Duy Viễn, hai người đều mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
“Ta sẽ thử yêu chính mình,” Diệp Duy Viễn ôm bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói, “Thế nhưng ta không làm được…. Không làm được chuyện không yêu ngươi.”
Nghe được câu trả lời của y, Diệp Phong Thành sững sờ trong nháy mắt, lập tức trở nên thô bạo đỉnh lộng đến gần như mất đi lý trí, con ngươi của hắn khuếch tán thành một mảnh tối đen mênh mông, bởi vì dục vọng, càng bởi vì một ít thứ gì đó còn lại.
Diệp Duy Viễn quấn lấy thắt lưng của hắn, nhỏ giọng rên rỉ lẫn khóc gọi vài tiếng đứt quãng, có khi là tên của hắn, có khi là ca ca. Ý thức của y đặc biệt mơ hồ, chỉ rõ ràng duy nhất một việc: Y không còn chỉ là một tội nhân.
Đến giây phút cao trào, chất lỏng sềnh sệch thậm chí văng đến trước ngực một ít.
Diệp Phong Thành nở nụ cười, cúi xuống, hôn lên con mắt của Diệp Duy Viễn, một nụ hôn nghiêm túc cùng quý trọng.
Lúc đợi chờ tình nhiệt lạnh đi, Diệp Duy Viễn đã tựa vào bả vai của hắn mà ngủ say.
Hắn ôm y vào trong lồng ngực, bản thân mở to mắt, chờ sáng sớm tinh mơ đến.
Ngay cả chính hắn cũng đếm không hết rốt cuộc bản thân đã trải qua bao nhiêu ánh bình minh như vậy: Chỉ là kề cận người mình yêu, cảm thụ nhiệt độ từ thân thể y truyền đến, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
Cuộc sống như thế, đã từng có lúc ngay cả trong mơ cũng không thể.
“Ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi…”
Không để cho bất kỳ thứ gì tổn thương đến y, cho dù là chính y cũng không thể.
Hoàn phiên ngoại: Phù sinh lý.