"Các con còn đang làm bài sao?" Đinh nữ sĩ mở miệng trước, cười ha ha.
"A, còn chưa làm xong." Thi Hải đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Chu, lần này biểu hiện cực kỳ chăm học hơn nữa còn nghe lời, "Chúng ta trở lại tiếp tục học chứ?"
Con mắt Đường Chu nâng lên, vội vàng nhìn Thi Từ một cái, đi theo Thi Hải trở về phòng.
"Cậu sợ chó à? Bất quá Pudding nhà mình rất biết điều, cậu không cần sợ nó." Thi Hải cười với cô.
"Ừm." Tâm tình Đường Chu bình ổn, tiếp tục giải đề cho hắn.
Thanh âm phòng khách bên kia từ mơ hồ đến rõ ràng.
"Đinh nữ sĩ, có thứ gì ăn không? Con đói." Giọng của Thi Từ.
"Nhà bếp có bánh đậu xanh. . ."
Đường Chu giảng đề cho Thi Hải, một phần tâm tư đã bắt đầu trôi xa.
Giữa hè, khí tức đặc biệt của cây cối từ ngoài cửa thổi vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng giống như cơn gió tới gần.
Đường Chu không cần nhấc mắt lên cũng biết là Thi Từ.
Trong không khí tản mát ra hơi thở của nàng. Đường Chu không sử dụng nước hoa, cho nên cũng không biết rõ nàng dùng là nhãn hiệu gì, giá bao nhiêu tiền.
Chỉ cảm thấy rất phù hợp với mùa hè,
Giống như cây cối xanh biếc khoan khoái ở trong khu rừng, tựa hồ là còn vươn lại chút hơi nước sau cơn mưa, ánh nắng chập chờn chiếu xuống, hương nước hoa không quá ngọt cũng không quá nồng, lại rất thâm thúy tao nhã.
Đường Chu hoàn toàn thất thần, cô vì những liên tưởng này của chính mình mà giật mình. Cô không phải người không tập trung chuyên chú như thế.
Điểm khí tức này chậm rãi đến gần, hướng đến trên bàn của bọn họ thả xuống một bát thủy tinh, là những quả cà chua nhỏ no đủ hồng hào, có một ý vị ngọt ngào tươi mới thuộc về hoa quả.
Ngón tay Thi Từ thon dài trắng nõn rút lại khỏi bát thủy tinh, ngữ khí nhàn tản của nàng từ phía trên vọng xuống, "Thi Hải, sao cậu làm bài tệ như vậy hả?"
Thi Hải cảm thấy tức giận, Đường Chu cũng không nói hắn tệ, hắn thở phì phò lầm bầm: "Em vừa mới bắt đầu học kèm mà!"
"À. . ." Thi Từ nhàn nhạt thả ra một âm.
"À cái gì mà à! Chị làm gì vừa gặp liền đâm chọt em! Lại nói chị làm gì đột nhiên lại trở về vậy?" Ngữ khí Thi Hải ác liệt.
"Hừ." Thi Từ lại chỉ là thả thêm một âm nữa.
Đường Chu không có ngẩng đầu, cũng không có cùng hai chị em bọn họ nói chuyện, tầm mắt của cô vẫn rơi vào bát thủy tinh ở mặt trước.
Chỉ có những quả cà chua mọng nước này.
Cô như có điều suy nghĩ ngửa đầu lên, đón nhận ánh nhìn chăm chú của Thi Từ.
Đường Chu không nói ra được cảm giác gì, cô muốn tránh khỏi, nhưng mà tầm mắt giống như bị hút lấy, Thi Từ cũng không dời ánh mắt.
Thi Từ yên lặng mà cười rộ lên, tiếp đó nàng đẩy cái bát đựng cà chua đến trước mặt cô.
Lúc Đường Chu vừa bước ra cửa lớn của Thi gia, một làn gió mang theo chút khí nóng thổi qua làn váy của cô.
Cô khéo léo từ chối Đinh nữ sĩ mời cô ở lại ăn cơm tối, cũng cự tuyệt đề nghị đưa nàng về trường học của Thi Hải, mà lúc đó Thi Từ vừa vặn nhận điện thoại đi tới, khả năng lại là chuyện công tác.
Cô đi được hai bước, theo bản năng mà ngừng lại.
Mấy quả cà chua nhỏ vừa nãy vô cùng ngọt. . .
Đôi giày đơn Mary da mềm mại màu đỏ dưới chân này thật sự là mang vào rất êm. . .
Buổi tối ăn cái gì đây. . .
Trong giây lát Đường Chu rõ ràng cô đang chờ cái gì, cô có chút hậu tri hậu giác ngượng đến đỏ mặt. Cô ngẩng đầu ngược nắng đi về phía trước.
"Tiểu Đường."
Giọng nói của Thi Từ đúng lúc vang lên ở phía sau, cũng khiến cho cô lại một lần nữa dừng bước.
Đường Chu chờ nàng gọi đến tiếng thứ hai mới quay đầu lại.
Thi Từ mặc một bộ váy liền áo khoác bên ngoài, bên trong thắt lưng là áo lỗ, bên ngoài thiết kế một đóa hoa thêu điêu khắc phục cổ màu trắng kim, vừa tới đầu gối của nàng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa thấp xoã xuống. Cả người có một loại lười biếng nhàn tản.
"Một mình trở lại có được không? Có cần cô đưa em về hay không?"
Đường Chu lắc đầu một cái, "Không cần." Dừng một chút, "Thi giáo sư, em đi trước."
"Tiểu Đường, " Thi Từ đi tới, "Em giận cô sao?"
Tầm mắt Đường Chu dời đi chỗ khác, ". . ."
Thi Từ đến gần hơn một chút, "Ngại quá, công tác thật sự không thể không đi được."
Đầu Đường Chu hạ thấp xuống đất. Gió ngày hè từng trận thổi qua, cái bóng Thi Từ trên mặt đất đã dần dần cùng cô hòa làm một.
Gò má của Đường Chu sinh ra một hồi nóng rát không tên, cô thấp giọng nói: "Em không có giận cô. . ."
Cô còn chưa nói hết, Thi Từ đã cúi người xuống, mặt nàng ghé sát lại đây, con ngươi nheo lại cười với cô, "Có thật không?" Những sợi tóc mềm mại không được buộc chặt xoã ra lướt qua, mùi hương lại như hoa vào sáng sớm ở cửa hàng.
Lần này Đường Chu xác định mặt của mình đã hoàn toàn đỏ lên.
Cuống họng của cô nghẹn lại, không trả lời được.
Rõ ràng ở trước mặt người ngoài cô rất bình tĩnh trấn định, ở trước mặt Thi Từ đều không cách nào khống chế được mà khẩn trương, không biết đáp lại thế nào.
Động tác của cô cứng ngắc quay đầu, "Em phải đi đây, bằng không sẽ không bắt được xe."
Thi Từ cười một hồi, đứng thẳng, "Cô đi một đoạn với em."
Đường Chu chần chừ một chút, không có từ chối.
Từ cửa ngõ nhỏ đi ra ngoài, rẽ đi, lại là một ngõ nhỏ khá rộng. Một đoạn này là khu vực lâu đời ở Nam thành, mỗi biệt thự tự xây có mỗi phong cách khác nhau, từng người phát huy trí tưởng tượng. Có vài nhà sân sau trồng cây xoài, có vài nhà sân sau là một vườn hoa nhỏ, thậm chí còn có thẩm mỹ điêu khắc bệ phun nước dạng sư tử há miệng.
Các cô vẫn cứ sóng vai đi tới.
"Tuần sau cô còn phải làm việc sao?" Đường Chu nghiêng đầu nhìn Thi Từ một cái.
Thi Từ trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, khả năng phải đi học." Ngay sau đó nàng lại nói, "Bất quá, hôm nay cô đã nói với bọn họ rồi, một tuần phải có hai ngày giải lao, cho nên cuối tuần cô sẽ trở về."
Đường Chu nháy mắt một cái, kinh ngạc nhìn nàng.
Ngữ khí của Thi Từ giống như là chuyện đương nhiên phải thế, cho tới giờ cô vẫn thật sự không dám tin tưởng đây là đang thực hiện hứa hẹn với mình.
Nhưng mà, có thể cũng là vì Thi Hải.
Trái tim Đường Chu sốt sắng mà ầm ầm hai tiếng, hô hấp của cô chậm lại, lại mở miệng hỏi: "Cô phải công tác ở đâu?"
"Không xa, ngay ở Hàng Châu, hơn nữa bọn họ sẽ phái xe đón cô qua lại, không cần cô tự mình lái xe." Thi Từ như là biết nội tâm suy nghĩ của cô.
"A. . ."
Vậy thì tốt.
Đường Chu nhẹ giọng nói ở trong lòng.
Các cô nhất thời đều không nói gì, lẫn nhau đều hiểu quyết định này của Thi Từ là vì ai.
Thi Từ cũng biết Đường Chu biết.
Nàng cảm giác trong lòng sớm đã không đúng, tình huống so với nàng tưởng tượng còn phức tạp hơn.
Nàng rất sớm đã mơ hồ biết nàng cùng Đường Chu có duyên phận. Phảng phất trời đã định sẵn, muốn để nàng nhìn thấy cô bé yếu đuối cùng kiên cường này.
Nàng từng nói với chị Miu nàng hi vọng trời cao lại cho nàng một lần, làm cho nàng lần thứ hai gặp phải tình yêu.
Nhưng là, nàng có thể xác định sao?
Lần này cùng trước đây mỗi lần đều khác nhau.
Không đồng dạng như vậy. Thi Từ biết.
Đối với cô tốt là chuyện không quá tự nhiên, cũng là chuyện cần suy tính liên tục, Thi Từ không muốn có chuyện mảy may phát sinh tăng thêm khó chịu cho cô nữa.
Chuyện hôm nay, đổi lại là những người khác, Thi Từ bàn giao một tiếng cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng cả một tuần bận rộn công tác xong xuôi, coi như chỉ còn nửa ngày, nàng cũng muốn trở về gặp Đường Chu, thông quá điện thoại cũng không được, liền là muốn cho cô biết nàng không phải người nuốt lời, nàng làm được hết sức.
May là một đường giao thông thuận lợi, đúng lúc trở lại Nam thành, nàng trở về trường học một chuyến, phát hiện Đường Chu cùng Thi Hải cũng không ở đó, điện thoại cũng không mở, nàng liền nghĩ đến hẳn là ở nhà.
May là đã đoán đúng. May là lần thứ hai không kẹt xe.
Vậy mà lúc này ông trời cũng không biết có phải muốn giúp đỡ hay không, trời xanh trên đỉnh đầu có mấy áng mây đen lén lút bay tới, gió dần dần lớn lên.
"Hình như sắp mưa. . ." Đường Chu vừa dứt lời, tiếng tí tách trước tiên từ cây đại thụ bên đường đại thụ truyền đến, từng giọt mưa lớn thoáng hiện trên mặt đường.
Các nàng ăn ý bước nhanh hơn, vẫn không nhanh bằng mưa rào mùa hạ, đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm ầm ầm ầm,
"Cô trở về đi, em có thể tự mình. . ." Hạt mưa hơi lạnh đập ở trên mặt, Đường Chu nhìn trời, sờ lên gò má.
"Nhanh lên, chúng ta phải nhanh lên một chút." Bước chân Thi Từ đi nhanh hơn, chân nàng rất dài, Đường Chu phải chạy mới theo kịp.
Hạt mưa đập xuống mặt đất, mang theo một chút hơi nóng của nắng còn sót lại.
Đường Chu nhìn thấy vai Thi Từ bị ướt, nước bám vào bên trong lớp da thịt trắng như tuyết kia.
Nàng đột nhiên liếc nhìn bản thân ở phía sau một cái, tay đột nhiên đưa về phía sau.
Cái tay kia trắng nõn, ngón tay tinh tế thon dài, nhưng phảng phất có sức mạnh như vậy, nắm lấy cổ tay cô.
"Nhanh lên một chút, ch. . ." Tiếng cười của nàng tán ở trong gió, khẩu hình môi nhìn qua tựa hồ còn gọi một tiếng gì đó.
Không phải Tiểu Đường.
Đường Chu bị nàng kéo chạy theo, mưa càng lúc càng lớn, tầm mắt của cô mơ hồ, cũng nhìn đường không rõ lắm, nhưng mà tay cô được nắm, người kia biết phương hướng.
Xuyên qua làn mưa phùn, thấy được làn váy màu trắng kim kia của Thi Từ, là cả người nàng, có cảm giác như từ trên trời rơi xuống, nặng nề nện ở trong lòng cô.
Rất nhanh các cô chạy tới trạm xe buýt, lần này mưa mới rốt cục không kiêng dè chút nào ào ào đổ xuống.
Đường Chu hơi thở dốc, con mắt vội vã liếc nhìn Thi Từ, sợi tóc của nàng thấm ướt, giơ tay quẹt qua, ngũ quan càng rõ ràng cùng long lanh.
Nhận ra được ánh mắt của cô, Thi Từ nghiêng mặt nhìn cô, câu lại môi. Dưới ánh nhìn đó, Đường Chu cụp mắt ngại ngùng nhấp môi một chút, cũng cười lên.
Cũng không biết có cái gì hay để cười, chỉ là muốn cười.
Lông mi Đường Chu dính những hạt mưa nhỏ vụn, giống như đồ sứ dễ vỡ vậy.
Thi Từ nhìn vài giây, mới di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Trạm xe buýt đúng lúc chỉ có hai người bọn họ, dưới cơn mưa rào, người đi đường dồn dập trốn mưa, chỉ có xe cộ chạy qua như bay.
"Em có mang ô không?" Nước mưa từ mái hiên của trạm xe bus như thác đổ xuống, bắn lên từng đoá từng đoá bọt nước. Thi Từ mở miệng hỏi.
"Có mang theo." Đường Chu mở túi bên người ra, nhìn cái ô màu đen xếp gọn trong đó một chút, "Vậy cô làm sao bây giờ?"
"Cô không sao, phỏng chừng một lát mưa sẽ ngừng thôi."
Nhưng là cả di động nàng cũng không có mang, cũng không có cách nào gọi Thi Hải đến đưa ô đúng không?
"Cũng không quan trọng lắm. . ." Tầm mắt Thi Từ chạy ra xa, "Xe đến rồi kìa, có phải là xe đến trường học hay không?"
Xe buýt màu xanh đậm tiến lại đây, bắn lên không ít nước đọng, "xì" một tiếng dừng ở trước mặt các nàng, cửa trước mở ra.
"Mau lên xe đi?" Thi Từ nhẹ giọng giục cô, Đường Chu từ bên người nàng đi qua, nhảy lên cửa xe.
Thi Từ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, không ngờ cô đột nhiên xoay người.
Vừa rồi cửa xe suýt chút nữa kẹp trúng cô, chú tài xế giật mình khiển trách một tiếng.
Thi Từ cũng sửng sốt một chút, Đường Chu xoay người bước xuống, đưa cái ô xếp màu đen nhét vào trong tay nàng, lập tức xoay người lại nhanh nhẹn bước vào cửa xe.
Chú tài xế cả kinh hét lớn, sau khi đóng cửa, xe chạy như bay.
Thi Từ bị nước bắn tung tóe ướt mắt cá chân.
Đường Chu trên xe vụt qua, cũng không có nhìn về phía của nàng.
"Ai, thực sự là. . ." Thi Từ di chuyển ô xếp trong tay, cong môi cười lên.
Trong tiếng mắng của tài xế cùng ánh mắt không tán đồng của hành khách, Đường Chu đi tới sau xe ngồi xuống, sờ hai gò má nóng bỏng của cô mà cúi thấp đầu.
Là quyết định trong nháy mắt, cô đều không cẩn thận nghĩ.
Vọng động như vậy, không giống là cô.
Nhưng mà cô đã làm vậy, cô dùng hơi lạnh của hai tay che đi gò má nóng bỏng.
Giọt mưa bùm bùm đánh lên cửa sổ của xe, mưa rơi dần dần hung mãnh, thế giới bên ngoài hoàn toàn mơ hồ.
Di động khẽ chấn động.
Mở ra, là WeChat của Thi Từ, "Nguy hiểm quá, lần sau không được làm như vậy nữa."
Đường Chu hơi trợn tròn con mắt, nhìn thấy xưng hô ở phía sau.
"Chim con."
Đường Chu cắn môi dưới, nhiệt độ gò má vốn đã lạnh xuống lại tiếp tục nóng lên.
Hóa ra là danh xưng này.
Liền ngay cả cổ tay được nàng dắt chạy đi lúc hô danh xưng bị đứt quãng kia cũng nóng lên.
Bởi vì hoàng hôn ngày mưa, hoàng hôn bao phủ xuống, thiên quang sơ nhạt. Mưa to rào rạt, xe bus vào lúc này như chiếc thuyền trên dòng nước, trong xe tối tăm yên tĩnh.
Trái tim của Đường Chu lại hoạt động tràn đầy sức sống.
.