Sau khi ăn xong, Đinh nữ sĩ cũng không để bọn họ học tiếp, bảo hôm nay học tới đây là đủ rồi, lại học tiếp cái óc đần độn này của Thi Hải liền muốn nổ tung.
Thi Hải không thấy nhục chút nào cười ha ha.
Đinh nữ sĩ đuổi bọn họ tới phòng khách xem phim, đưa cho bọn họ một khay hoa quả đã gọt sẵn.
Đường Chu chú ý tới Thi Từ hầu như đều không ăn, còn có bát mì lúc nãy nàng cũng ăn rất ít.
Cô do dự một lúc rốt cục mở miệng, bắt đầu câu nói đầu tiên của cô và Thi Từ từ nãy đến giờ, "Sao Thi giáo sư không ăn trái cây?"
Thi Từ nhìn cô, khóe môi chỉ buông ra một câu, "Em ăn đi."
Thi Hải ở vừa nói: "Cậu biết không, chị mình ăn đồ ăn thật sự đặc biệt khắc chế. Đồ ăn đối với chị ấy mà nói thì chả có lực hấp dẫn gì."
Thi Từ còn chưa có đáp lời, liền nghe Đinh nữ sĩ giễu cợt một tiếng, "Nó là không còn cách nào!"
A?
Thi Hải cùng Đường Chu không hẹn mà cùng nhìn phía Đinh nữ sĩ.
Thi Từ hơi thay đổi sắc mặt, ướm giọng ho một tiếng.
Đinh nữ sĩ không chút để ý tới cái ám chỉ này, có ý riêng cười ha ha.
Ánh mắt Thi Hải toả sáng, "Cái gì gọi là không còn cách nào?"
Đinh nữ sĩ vừa cười vừa nói: "Chị con, Thi giáo sư của con có thể chất dễ mập, uống nước cũng có thể mập, khi còn bé lại thích ăn, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều bị bác sĩ nói. . ."
"Đinh nữ sĩ!" Mặt Thi Từ nặng nề muốn ngăn cản bà tiếp tục nói.
Đinh Diệu Ý nữ sĩ mới mặc kệ nàng, tiếp tục nói với Thi Hải cùng Đường Chu: "Khi còn bé nó đi kiểm tra sức khoẻ, lúc đó tầm đến tuổi, mỗi lần bác sĩ đều tận tình khuyên nhủ nói không thể ăn nữa sẽ ngày càng mập hơn! Ôi, mẹ với ba con quá là xấu hổ luôn á, mỗi lần nó ăn cơm đều phải tranh cướp với nó, chỉ sợ nó bỏ ăn. . ."
"Đinh nữ sĩ!"
"Con đoán thử xem, mỗi lần nó ăn cơm vừa nghe ăn xong rồi, đã hết đồ ăn, liền khóc rú lên, mỗi ngày ít nhất phải khóc ba lần, còn đòi thêm ăn thêm một bữa khuya nữa! Không nhét thức ăn vào miệng nó sẽ không dừng lại!"
Đường Chu kinh ngạc mở con mắt to tròn ra, đừng nói cô, liền ngay cả Thi Hải cũng là lần đầu tiên nghe nói, vừa thấy mới mẻ vừa buồn cười, miệng cười toe toét.
Hai người trẻ tuổi bốn con mắt chuyển qua chuyển lại trên người Đinh nữ sĩ cùng Thi Từ, không thể tin nổi.
Thi Từ hiếm thấy lộ ra sắc mặt tức giận, nàng không nhìn Thi Hải cùng Đường Chu, ánh mắt khóa chặt trên người Đinh nữ sĩ, nhả ra ý cười lạnh lẽo, "Đinh Diệu Ý nữ sĩ!"
Đinh nữ sĩ là ai, hứng thú kể chuyện xưa đã tới thì làm sao cũng không dừng được, "Mẹ nói cho mấy đứa nghe, nhìn Thi Từ đi, từ lúc sinh ra đến năm nó mười tuổi, quần áo đều lớn hơn hai size so với mấy đứa nhỏ khác. . ."
"Mẹ!"
Một tiếng này Thi Hải ngây ngẩn cả người, Đinh nữ sĩ cũng ngây ngẩn cả người, hai mẹ con cùng chuyển mắt về phía Thi Từ.
Đường Chu chớp chớp mắt.
Thi Từ thẳng tắp trừng mắt nhìn Đinh nữ sĩ, không nhìn tới Thi Hải, cũng không nhìn Đường Chu, lại ngoài ý liệu kêu một tiếng mẹ.
Sau đó tất cả mọi người đều im lặng, gò má trắng như tuyết của nàng tựa hồ hiện lên một tia ửng đỏ.
Thi Hải Wow một tiếng, cười gian vài tiếng, quay đầu nói với Đinh nữ sĩ, "Mummy, mummy, còn cái gì mau nói! Bà chị già này gấp đến độ đỏ mặt rồi, ha ha ha ha ha!"
Đinh nữ sĩ mới lạ đánh giá Thi Từ, "Hiếm thấy con gấp như vậy đấy? Gọi thêm mấy tiếng, mẹ liền không nói nữa."
Thi Từ mím chặt môi.
Nàng dùng dư quang khóe mắt đều biết Đường Chu cũng đang nhìn nàng.
Thi Từ đã rất lâu rồi không có thời khắc lúng túng như thế, có thể nói xưa nay đều không có.
Bất luận là lý lịch ở nhà hay ngoài xã hội đều tốt, bình thường lại là người phụ nữ tự tin thành đạt, nay bị người thân của mình tại chỗ vạch trần lịch sử đen tối, cái cảm giác này không thua gì bị lột trần trước mặt mọi người.
Huống hồ còn đang ở trước mặt Đường Chu.
Không thể tiếp tục được.
Thi Hải cười trên sự đau khổ của người khác, "Mummy, mẹ không nên nói lung tung, chị con khi còn bé dễ mập như vậy, sao con không biết?"
"Đứa ngốc, chị con lớn hơn con bao nhiêu tuổi, nó hơn tuổi đã bắt đầu biết bề ngoài mập sẽ không dễ nhìn, liền đem tất cả ảnh trước khi mình tuổi đều tiêu hủy!"
"Oa! Làm được gọn gàng như vậy?"
"Ha ha, mẹ con là ai, đương nhiên mẹ có giấu được mấy tấm!"
"Oa! Muốn xem muốn xem! Ở đâu?"
Thi Từ lén lút cắn răng, "Mummy!"
Đinh nữ sĩ lập tức trả lời một câu ngọt ngào, "Chịu ngoan như vậy rồi sao, bé con mập!"
Thi Hải ngẩn người, phản ứng được lại cười lớn thành tiếng, vừa cười vừa vỗ đùi giậm chân, "Ha ha ha ha! Nguyên lai nhũ danh của bà chị gọi là – bé con mập, ha ha ha ha, cười chết con rồi."
Mặt Thi Từ ngay lập tức đen thui.
Nàng thở ra một hơi thật sâu, tầm mắt không tự chủ được, có lẽ là rốt cục cũng nhịn không được, dời về phía vị trí của Đường Chu.
Đường Chu mím môi, con mắt mở to vô cùng, đôi mắt kia của cô vốn đã lớn, hiện tại bởi vì tràn ngập ý cười mềm mại liền càng thêm sáng lấp lánh hơn, giống như sương mai.
Thấy mình nhìn sang, cô càng mím chặt môi hơn, giống như đang cắn môi, lông mi chậm rãi chớp chớp, tóc hơi rối, như động vật nhỏ ngoan ngoãn muốn cười lại sợ chủ nhân không đồng ý.
Thi Từ đột nhiên rút đi cơn giận dữ, vung tay xuống, "Muốn cười thì cứ việc cười đi."
Sau đó nàng thấy đôi mắt của Đường Chu đột nhiên cong lên, lại như giọt sương dồn dập rơi xuống trên cánh hoa, còn nghe được tiếng cười của cô, lanh lảnh, ngọt ngào mà không ngấy, tiếng cười không hề che giấu.
Nhìn ra được cô kỳ thực muốn nhịn, lại nhịn không được, gò má đều đỏ lên, hạ mặt thấp xuống cười khanh khách.
Đinh nữ sĩ không cười đến khoa trương như vậy, bà dừng cười lại, nhìn Thi Hải hướng mặt về phía Đường Chu bên kia, mắt sáng lên nhìn chằm chằm cô, hầu như không chớp một cái.
Tiểu Hải như vậy, thật sự là rất thích đứa nhỏ Đường Chu này.
Nội tâm Đinh nữ sĩ vui vẻ cười hòa ái, cảm giác thanh xuân của bọn họ thật sự đáng yêu.
Bà theo ánh mắt của Thi Hải cũng nhìn Đường Chu, càng nhìn càng cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, càng nhìn càng thoả mãn.
Nói không chừng Thi Hải có thể cùng cô bé thành đôi.
Kỳ thực sinh viên đại học cũng có thể kết hôn.
Kỳ thực bà không lo lắng cho Thi Hải chút nào, con trai của bà ngoại trừ có chút ấm đầu, con người cũng không tệ lắm, hơn nữa con trai ở trong hình thái xã hội hiện nay vốn là chiếm hết tiện nghi, huống hồ bề ngoài con trai của bà vẫn là xuất sắc, thẳng nam mạnh mẽ tính cách ôn hòa, nhân sinh có thể tưởng tượng ra sẽ rất thuận lợi.
Kỳ thực nội tâm Đinh nữ sĩ lo lắng nhất là --
Nội tâm của bà vừa định thở dài, con mắt hướng về Thi Từ bên kia mà nhìn --
Bà cho tới nay không yên tâm nhất chính là --
Ơ? Gì?
Sao thế kia?
Đinh nữ sĩ đột nhiên một cái giật mình.
Thi Từ đang nhìn Đường Chu chăm chú, môi hơi hé mở, tư thế cả người rất thả lỏng. Nàng vốn là ngồi đối diện Đường Chu, từ góc độ Đinh nữ sĩ nhìn sang, ánh mắt Thi Từ không hề giấu diếm, tất cả ánh sáng trong mắt đều ở trên người Đường Chu, rất chuyên chú, bản thân nàng cũng không phát giác chính mình chuyên chú, như là từng chút một mà muốn dùng ánh mắt lưu lại nụ cười Đường Chu.
Ánh mắt là một loại lựa chọn.
Bất kể là cố ý hay là vô tình.
Hơn nữa là vì không cách nào khống chế.
Đinh nữ sĩ từng gặp qua ánh mắt như vậy của Thi Từ.
Năm ấy nàng tuổi, đem một cô gái đưa về nhà, Đinh nữ sĩ cho rằng chỉ là bạn của nàng, là loại hình bạn thân, nhưng nhìn ánh mắt Thi Từ nhìn cô bé mới phát hiện ra không đơn giản như vậy.
Chắc không phải là. . .
Không thể nào. . .
Đinh nữ sĩ đột nhiên phát hiện sống lưng có chút lành lạnh.
Không phải chứ, không phải là do bà nghĩ nhiều đấy chứ?
Mí mắt Thi Từ giật giật, tựa như là đã nhận ra ánh mắt của Đinh nữ sĩ, nàng không chút biến sắc thẳng người, cầm lấy một miếng trái cây lên ăn, như thể không có chuyện gì xảy ra mà thu ánh mắt về.
Nàng tự nhiên như vậy, trái lại Đinh nữ sĩ không dám xác định. . .
Sau khoảnh khắc đó, Đinh nữ sĩ bí mật quan sát Đường Chu cùng Thi Từ, chủ yếu là lời nói cử chỉ của Thi Từ, thật giống như cũng không có gì quá mức, bà lắc đầu cười, có thể là bản thân đa nghi rồi.
Chờ đến lúc Đường Chu dạy kèm cho Thi Hải xong, đứa nhỏ này như cũ rất lễ phép chào tạm biệt bà, cảm ơn bà đã làm vằn thắn, cũng nói mấy câu khen ăn rất ngon miệng.
Đinh nữ sĩ mặt mày hớn hở, cùng lúc dùng ánh mắt giựt giây Thi Hải đi tiễn cô, nhưng là như cũ bị Đường Chu cự tuyệt.
Ai, đứa nhỏ này, lễ phép thì lễ phép, nhưng vẫn rất xa cách người, nhìn cũng không có dáng vẻ quá thích Thi Hải.
Đinh nữ sĩ vốn là muốn hỏi Thi Hải xem hắn và Đường Chu hai người rốt cuộc là tình huống thế nào, có khả năng hay không, nhưng mà thằng nhóc này học bổ túc xong liền giống như vừa ra khỏi ngục giam, chạy đến phòng mình chơi game.
Đinh nữ sĩ thở dài một hơi, trở lại phòng khách thu dọn đồ đạc, bà đem đĩa trái cây vào nhà bếp rửa sạch. Vòi nước ào ào mở ra, bà rửa sạch từng cái một, đột nhiên tâm huyết dâng trào thăm dò kêu một tiếng, "Thi Từ?"
Không ai đáp lại.
Đinh nữ sĩ vẩy vẩy giọt nước dính vào tay, cũng không lau đi, bà bước nhanh mấy bước đi ra khỏi nhà bếp, lại cất cao giọng, "Thi Từ?"
Vẫn không ai đáp lại, phòng khách không có ai, trên lầu cũng không có tiếng, đình viện phía sau cũng không có người.
Lẽ nào, chẳng lẽ là đi tiễn Đường Chu?
Đinh nữ sĩ đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc Đường Chu rời đi, thật giống cầm một cái ô theo, mà cái ô đó bà đã hỏi qua Thi Từ, Thi Từ nói là của nàng. Đinh nữ sĩ liền cảm thấy kỳ quái, cái ô xếp màu đen này rất rẻ tiền, căn bản không phải đồ Thi Từ sẽ xài.
Còn có tuần trước cuối tuần Thi Từ đột nhiên chạy về. . .
Còn có vài chuyện bà vẫn không hiểu rõ, vì sao lúc Đường Chu cùng Thi Hải học bổ túc, Thi Từ nhất định phải ở đó.
Đinh nữ sĩ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cái suy đoán lúc nãy này cộng thêm suy đoán lần này, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phải là như vậy.
Xong rồi! Xảy ra chuyện lớn!
Bà phải mau mau gọi điện thoại cho lão già mới được.
.