Đường Chu chưa bao giờ cảm nhận qua cái ôm như vậy, đều là con gái, nhưng cái ôm này lại không hề giống với Trương Tử Nam.
Thi Từ cũng chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô, quần áo các cô chạm nhau, nhiệt độ từ trong người tỏa ra, Đường Chu mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, Thi Từ khoát một tay lên trên bả vai của cô, một tay vuốt ve tóc cô.
Rất ấm áp, cũng rất khiến người ta khẩn trương.
Nàng cao hơn mình rất nhiều, Đường Chu thấy cổ áo không gài cúc của nàng, hình dạng hạt châu, nàng còn có thể ngửi được khí tức sâu xa ẩn trong cổ áo của Thi Từ bay ra.
Đường Chu không được tự nhiên hơi cử động, thoáng cách cơ thể ra một chút, cúi đầu, nhấc tay muốn lau đi nước mắt trên mặt. Đột nhiên, tay cô bị Thi Từ nắm chặt, đầu tiên nàng cầm ngón tay của cô, dịch xuống, cứ như vậy dùng bàn tay bao bọc lấy tay cô.
Trái tim Đường Chu thình thịch nhảy dựng lên, không xác định có nên rút tay về hay không, cô vẫn cứ cúi đầu.
"Thu Thu. . ." Cô nghe thấy Thi Từ trầm thấp gọi tên cô.
Đường Chu sợ run lên, kìm lòng không đặng ngẩng mặt lên.
Rất lâu rồi không có ai gọi cô như vậy.
Thời điểm ngón tay Thi Từ chạm lên gò má của cô, Đường Chu lại run rẩy, trong nháy mắt cơ thể không thể động đậy.
Rất lâu rồi không có ai giúp cô lau nước mắt.
Không, dường như xưa nay cũng chỉ là một mình cô lặng lẽ khóc, nghẹn ngào, nức nở, gào khóc, sau khi tâm tình ổn định lại tự mình lau chùi khuôn mặt nhem nhuốc.
Cô chớp chớp mi mắt ướt đẫm, lần này rốt cục nhìn rõ ánh mắt Thi Từ.
Quan tâm, đau lòng, thương tiếc. . . Còn có thâm ý mà nhất thời cô không giải thích được.
Thâm thúy mà ôn nhu.
Giữa các nàng nhất thời có một loại sức hút giống như nam châm.
Đường Chu nhìn khuôn mặt Thi Từ trước mặt đang ngày càng đến gần, làn da của nàng nhẵn nhụi không thể soi mói, khí tức nhàn nhạt dễ ngửi của nàng cũng tiến lại gần, thẩm thấu vào trong không khí phía trước chóp mũi của cô.
Vẻ mặt Đường Chu dại ra nhưng cơ thể trước tiên đã phản ứng lại, cô tránh được Thi Từ đến gần, né một bước lùi về sau.
Môi cô khẽ nhếch lên vẻ không thể tin, sợ run nhìn nàng.
Tay Thi Từ đột nhiên dừng lại, nàng giật giật cơ thể, đứng vững.
Khí tức Đường Chu run rẩy, nơi cổ đã sớm nổi đầy da gà.
Thi Từ muốn nói lại thôi, nàng không đi tới, chỉ là lại đưa tay hướng về phía.
Đường Chu lại mất đi năng lực cùng dũng khí ứng đối, xoay người tông cửa mà đi.
". . ." Chân Thi Từ đã bước lên một bước, lại thu về. Trong phòng đều là yên tĩnh, đến lúc Thu Thu bò qua kêu meo meo một tiếng.
Vài giây sau, nàng mới ngắn ngủi thở dài.
Trương Tử Nam ngồi trước bàn xếp, mang tai nghe nghe nhạc, rung đùi đắc ý làm bài tập PPT văn học. Cửa phòng chấn động nhẹ, nàng dừng nghe một chút, không nghe thấy cái gì, nàng lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Một lát sau, nàng vạch cái màn giường liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy người ngồi ở trước bàn học đang đờ người ra, "Đường Chu?"
"Bà về lúc nào đấy?" Nàng kinh ngạc bò xuống giường, cảm giác trạng thái của cô rất kỳ quái, "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Đường Chu ở dưới ngọn đèn màu trắng xám, viền mắt ửng đỏ, ánh mắt bất động.
"Làm sao vậy?" Trương Tử Nam ghé sát vào người cô.
Con ngươi Đường Chu giật giật, tựa hồ vừa nhìn thấy Trương Tử Nam trước mặt, "A. . ." Ý thức của cô hiện tại mới quay trở lại, đồng thời những động tác, ánh mắt kia cũng cùng nhau trở lại.
Trương Tử Nam nhìn viền mắt ửng đỏ của cô có xu hướng lan tràn ra, gò má cũng đỏ lên, tâm tình nhìn qua có vẻ phức tạp, không giống như không hài lòng, cũng không giống rất vui vẻ, càng giống bị giật mình hơn.
"Không có gì. . ." Đường Chu nhỏ giọng trả lời, đứng dậy thu dọn bàn học, đem đồ trong bọc của mình lấy ra, Trương Tử Nam nhìn cô một chút, "Ha, sáng nay tui nói. . . Ờ, sau lưng Thi giáo sư bàn luận gì đó là có chút không tốt. . ."
Đường Chu động tác hơi dừng lại, ". . ."
"Ừm. . . Tụi mình không tính là cãi nhau chứ?"
Đầu óc Đường Chu không theo kịp: "A. . . Không sao đâu." Cô lẩm bẩm một câu, tránh được truy hỏi của Trương Tử Nam, bận rộn chuyện của chính mình.
Trương Tử Nam cũng không nghĩ nhiều, bất quá mấy ngày kế tiếp nàng mới phát hiện Đường Chu hình như không đúng lắm, trước đây hằng ngày cô sống rất có quy luật, phòng học, thư viện, nhà ăn, ký túc xá, thời gian mỗi ngày đều tương tự như nhau, mà tán gẫu với nàng mỗi ngày cũng gần như thế, nhưng gần đây cô còn trầm mặc hơn so với lúc mới quen, không phải loại trầm mặc suy nghĩ kia, mà là lúc thì đờ người ra, lúc lại ngồi xoắn xuýt.
Trương Tử Nam không có cách nào, bởi vì Đường Chu từ chối giao lưu với nàng, nàng chỉ có thể chờ đợi cô.
Lại đến tuần học bổ túc, Đường Chu đứng ở dưới gốc cây rẻ quạt vàng óng lâu năm trong khu căn hộ dành cho giáo sư, mới chậm chạp đi lên lầu.
Đến nơi quen thuộc, Thu Thu đáng yêu chạy ra đón, Thi Hải cùng Mễ Tuyết nhô đầu ra chào hỏi cô.
Thi Từ không ở đây.
"Chị mình đi công tác rồi, hình như là đi Thân thành, đi họp gì đó." Thi Hải nói.
"Ha ha, chỉ có ba người chúng ta, không có người lớn ở đây ha ha ha! Tự do! Tự do! Freedom!" Mễ Tuyết cười ha ha.
Đường Chu chậm rãi đi tới, trong nháy mắt, tâm lý tràn qua một loại tâm tình, không biết là khẩn trương hay là nhẹ nhõm.
Lúc nghỉ ngơi, Đường Chu cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm – tập san nghiên cứu vận trù học Trung Quốc, tạp chí vận trù học, đại hội gặp gỡ chuyên viên vận trù học tổ chức tại đại học Thân thành. . .
Thi Từ thật sự đi công tác.
"Đang tìm cái gì vậy?" Mễ Tuyết dựa sát lại đây nhìn màn hình của cô, Đường Chu theo bản năng thả điện thoại di động xuống.
Mễ Tuyết đã thấy được vài chữ, nàng cong cong mắt, "Chị đang nhớ Thi tỷ tỷ sao?"
". . . Chị chỉ hiếu kỳ tìm kiếm một chút thôi." Giọng của Đường Chu nhàn nhạt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô hỏi Mễ Tuyết: "Em vẫn hay gọi Thi giáo sư là Thi tỷ tỷ sao?"
Mễ Tuyết nghiêng đầu nghĩ một chút, "Đúng vậy."
". . . Cô ấy kêu em gọi. . . Hay là. . ." Tầm mắt Đường Chu nhìn xuống màn hình điện thoại di động, màn hình khóa màu đen phản chiếu lại khuôn mặt cô.
"Hể. . ." Mễ Tuyết kỳ quái, từng câu từng chữ giải thích, ". . . Thi Từ là chị của Thi Hải a, cho nên em gọi chị ấy là chị thôi, " Giọng nàng đột nhiên đè thấp, "Nhưng em cảm thấy tuổi của em và chị ấy cách nhau quá nhiều, kỳ thực em có thể gọi chị ấy là dì. . ."
"Các cậu đang nói cái gì đấy?" Thi Hải nghe được các nàng nói chuyện liền đầy miệng hỏi.
"A, tui nói lẽ ra tui phải gọi Thi tỷ tỷ là dì Thi mới đúng." Mễ Tuyết dùng âm lượng bình thường nói.
"Ha ha, nếu như bà không muốn cái mạng nhỏ này của mình thì có thể gọi chị ấy như vậy." Thi Hải trào phúng nàng ta.
Mễ Tuyết le lưỡi, "Tui cũng không dám đâu!" Nàng chuyển hướng trợn mắt lên với Đường Chu, "Chị có thấy gì không, Thi tỷ tỷ không có ở đây, em cũng không dám lớn tiếng nói sau lưng chị ấy nha!"
"Ha ha ha, bà làm gì sợ dữ vậy. . ." Thi Hải cười nàng ta.
Sau khi dạy xong, Đường Chu xuống lầu, ý thu ngày càng đậm, chưa tới sáu giờ trời đã tối rồi, cô dẫm lên lá cây, gió lạnh thổi lên mặt. Khung chat WeChat của Thi Từ trong điện thoại di động yên lặng, không có tin nhắn mới.
Tỷ tỷ cái gì. . . Thật sự rất phức tạp.
Đến cuối tuần sau, bởi vì giáo vận hội mùa thu, chuyện học bổ túc tạm dừng một tuần.
Đường Chu đi tới sân thể dục lớn của trường đại học, tìm được đại bản doanh của viện văn học, đi tới khoa bên kia của Thi Hải.
Thi Hải đang tham gia chạy cự li dài m, Mễ Tuyết đứng ở trên bậc thang cao nhất của thao trường, cầm còi hướng hắn gọi, "Cố lên! Cố lên! Thi Hải! Cậu thắng, tui coi như là bạn gái của cậu!"
Vòng chạy cự li dài m thứ nhất vừa mới bắt đầu, Thi Hải chạy ở vị trí thứ ba, nghe nàng ta gào lên như thế, chân hụt một cái suýt chút nữa ngã chổng vó, lập tức bị một người phía sau vượt qua, hắn tàn bạo mà hướng Mễ Tuyết lườm một mắt, chửi một câu thô tục.
"Ha ha ha, yêu cậu nha." Mễ Tuyết hướng ngón tay về phía hắn thả tim, rồi lại đem cánh tay vòng lên đỉnh đầu làm trái tim, không có chút tức giận nào.
Đường Chu có chút không muốn đứng bên cạnh nàng, quá làm người khác chú ý, Mễ Tuyết kéo cô qua, "Đến đây đến đây, cùng nhau cổ vũ Thi Hải cố lên!"
Ở hoàn cảnh ầm ĩ ồn ào như thế trên sân thể dục lớn, Đường Chu không lộ ra vẻ mặt gì nhìn quanh một vòng.
"Chị Thi Từ sẽ không tới đâu, nơi này quá ầm ĩ!" Mễ Tuyết dành chút thời gian liếc nhìn cô một cái.
Đường Chu: ". . . Chị là tới. . ."
Mễ Tuyết cười: "Chẳng lẽ chị đến là để cổ vũ cho Thi Hải đấy à?"
Đường Chu không biết trả lời ra sao, tâm trạng tuần này của cô so với tuần trước tốt hơn rất nhiều, thời gian thất thần ít đi rất nhiều. Cô không ngừng mà nhớ lại ánh mắt, ngữ khí, còn có động tác buổi tối ngày hôm ấy của Thi Từ.
Thời gian tựa hồ đã trôi qua rất lâu, trí nhớ của cô bắt đầu mơ hồ, lỡ đâu cô lý giải sai bầu không khí buổi tối ngày hôm ấy hay không, có phải là cô hiểu sai ý nàng hay không, cho nên Thi Từ cảm thấy lúng túng, cho nên mới muốn tránh mặt cô.
Không, cô dựa vào cái gì cho rằng Thi Từ là đang tránh mặt cô đây?
Tuần trước nàng phải đi công tác, tuần này khả năng nàng cũng có chuyện khác, dù sao nàng là giáo sư, là giảng viên, không thể nào thường xuyên xuất hiện trong địa phương hoạt động của sinh viên được.
Nguyên lai, không phải các cô lúc nào cũng có duyên đụng mặt, chỉ cần Thi Từ không tới gặp mình, các cô cũng không có cơ hội gì để gặp mặt như vậy.
"Các chị cãi nhau hả?" Thanh âm Mễ Tuyết vang lên.
"Không có." Đường Chu lắc đầu, cô chần chừ không xác định nói, "Có lẽ là có một chút hiểu lầm. . ."
"A, vậy thì không sao, nói ra là được." Mễ Tuyết nghểnh đầu, không một khắc nào không chú ý Thi Hải trên đường đua.
Đường Chu đột nhiên có cảm giác lạ mà nhìn cô, khuôn mặt bừng bừng sức sống, vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, Mễ Tuyết đúng là một người sống rất nghiêm túc lại nhiệt tình.
Rất chói mắt, rất khiến người khác hâm mộ a!
"Đúng rồi, sinh nhật của chị Thi Từ hình như sắp đến đó, chị biết không? Chị có thể nhân cơ hội nói rõ với chị ấy là được rồi, đừng lo lắng." Mễ Tuyết thả lại một chút tin tức, "Thi Hải sắp bứt phá lên trước rồi, em phải đi đây. . ."
Nàng ta nhảy xuống bậc thang, cấp tốc hướng chỗ kết thúc chạy tới, vừa chạy vừa gọi, "Thi Hải! ! ! Mau chạy a!"
Không lâu sau, tiếng hô đinh tai nhức óc, tiếng vỗ tay cùng tiếng cười xông lên trời xanh, không biết quán quân là ai, nhưng có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lời phát biểu thẳng thắn từ phía người kia.
Tâm tư Đường Chu lại bay xa, ánh mắt của cô cũng vượt qua sân thể dục, hướng đến nơi cô muốn đến.