Thi Từ vẫn đúng là buông tay ra, hai chân Đường Chu nhanh chóng rút về, đồng thời rất nhanh dịch chuyển về phía ghế sô pha, cô chưa kịp ngồi thẳng, Thi Từ nghiêng người sang, con mắt Đường Chu trợn tròn lên, thân bất do kỷ ngã về sau, vài giây sau, tầm mắt Đường Chu đã nhìn thấy Thi Từ nằm ở phía trên cô.
"Vậy em nói thử xem ôm nhau chân chính là dáng vẻ gì?" Thi Từ câu lấy khóe môi, mặt nàng cách cô chỉ một chút, chân dán sát bên chân cô.
Quá gần, từng chi tiết nhỏ trên da thịt cũng có thể thấy rõ. Lông mi của nàng rất dài, không phải dưỡng, là dài tự nhiên, không tính là dày, mũi rất thanh tú, son môi trên môi đã trôi đi một ít.
Lúc này Đường Chu mới chú ý tới thời điểm nàng nhếch môi cười, bên môi có một chút dáng dấp của lúm đồng tiền, không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra.
Những chỗ nhỏ bé này đều là gợi cảm, đều là tinh xảo, hơn nữa người ngoài bình thường sẽ không chú ý, là người thân cận nhìn nàng chăm chú mới có thể phát hiện, đây là quyền lợi thị giác mà chỉ tình nhân mới có.
Tình nhân. . . Bạn gái. . .
Đường Chu nghĩ tới hai từ không có ý tứ tốt này.
Cái góc độ này, động tác này. . . Hình như cũng không tốt lắm. . .
"Cô trước đứng lên. . ." Cái góc độ này áp lực quá lớn, Đường Chu hơi nghiêng người vuốt tóc, không nhìn mặt Thi Từ.
Thi Từ trêu cô chính là trêu hăng say, làm sao có khả năng buông tha cơ hội lần này, từ góc độ trên cao này nhìn xuống là tuyệt đối vui tai vui mắt: gò má của cô gái trẻ đỏ ửng lên, vài sợi sợi tóc đen như mun phất lên cái cổ thon dài của cô, đuôi tóc đi vào cổ áo của cô, hai khúc xương quai xanh yếu ớt như ẩn như hiện. . .
"Vừa rồi cô đã nói gì nhỉ, ngoại trừ ôm, còn có. . ." Mặt Thi Từ cúi xuống thấp một chút, nàng vẫn giữ khoảng cách, chưa hề hoàn toàn đặt trên người Đường Chu, một cái tay chống trên người, thoát ra một chút không gian, nhưng mà càng tốt để nhìn rõ dáng vẻ xấu hổ của Đường Chu.
Ngôn ngữ thân thể của con chim nhỏ này vô cùng gấp gáp, hai chân hơi run rẩy, nghe lời của nàng, cô nghiêng đầu qua nhìn nàng, hai mắt long lanh, làn da nhuốm một tầng hồng nhạt mỏng manh.
"Còn có cái gì, em hiểu sao?" Thi Từ càng gần thêm một chút, gần sát mặt Đường Chu.
Trên mặt Đường Chu nhanh chóng tràn ra màu hồng nhạt, cuống họng khô khốc, nói không ra lời, khoảng cách của các nàng gần đến nỗi có thể cảm nhận lấy hô hấp của nhau, nhịp tim Đường Chu càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa muốn ngất đi. Ánh mắt của nàng lại như chocolate nóng hòa tan, nhỏ giọt trên mặt của mình.
Cô nên nói gì đây, cô kêu nàng thả mình ra, kêu nàng đứng lên, người phụ nữ này cũng sẽ không nghe lời cô. Cô nên làm gì? Tại sao phải nhìn cô như thế, nàng nói còn có cái gì?
Còn có cái gì?
"Cô rất muốn ôm lấy em như vậy, cũng muốn hôn em."
Nàng đã nói câu nói này.
Cho nên bây giờ nàng muốn. . .
Tầm mắt Đường Chu không tự chủ được dời xuống.
Trước đây không đặc biệt chú ý môi của Thi Từ, bờ môi nàng không mỏng không dày, khóe môi có độ cong hơi nhếch lên tự nhiên. Người này bình thường cũng rất thích cười, cũng thích trêu chọc cô. . .
Hiện tại nhớ đến, càng giống như là đùa giỡn. . .
Khóe môi nâng lên ý cười, dáng dấp kia, rất. . .
Tư duy Đường Chu trong nháy mắt bị cắt đứt, bởi vì Thi Từ phủ lên gò má của cô rồi, đầu ngón tay truyền tới xúc giác âm ấm, ngứa một chút, cô không dám động, ai tới nói cho cô biết nên làm gì?
Muốn nói mình không nghĩ gì, chỉ sợ đó là lừa mình dối người. Thi Từ nghĩ, Đường Chu ở ngay dưới người của nàng, mặt ửng đỏ, con ngươi chớp chớp, nốt ruồi màu trà này lại như lá sen mới ló ra.
Làm sao có thể không động tâm đây?
Lòng bàn tay của nàng sờ mặt Đường Chu, sờ đến hàng lông mày đen mềm mại của cô, muốn chạm vào đôi mắt của cô, muốn hôn lên nốt ruồi của cô, muốn hôn môi cô, môi dưới của cô so với môi trên còn hấp dẫn hơn, nho nhỏ, thích hợp hôn sâu, hôn đến khi sưng lên mới thôi.
Đáng tiếc bây giờ còn chưa phải lúc.
Thi Từ lùi lại phía sau, cười nói: "Được rồi, không trêu em nữa." Đưa tay kéo cô lên, rất nhanh tách ra một khoảng trống, Đường Chu tỉnh tỉnh mê mê ngồi dậy, hơi chớp mắt, miễn cưỡng cười cười, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vén lại tóc.
Thi Từ nhìn vào mắt cô, trong lòng âm thầm than thở một tiếng.
Quả nhiên cảnh giác quá mạnh rồi.
Nhất thời hai người ngồi ở trên sô pha, cũng không mở miệng, chỉ có Thu Thu dưới chân bị các nàng lạnh nhạt nhẹ giọng kêu to, hấp dẫn sự chú ý của các nàng, Đường Chu ôm nó lên, Thu Thu yêu kiều sượt qua mu bàn tay của cô, lật bụng qua nằm trên đầu gối của cô, ra hiệu cho cô gãi bụng mình.
Đường Chu mềm lòng thỏa mãn nó, Thu Thu lập tức ngoan ngoãn, thoải mái nằm nheo lại mắt.
Thi Từ lại thở dài một tiếng, lúc nào Thu Thu mới có thể giống Thu Thu đây?
Đường Chu lặng lẽ dùng mắt đuôi mắt liếc Thi Từ. Bầu không khí im ắng mà vi diệu bao phủ các nàng, Đường Chu rất không quen, nàng do dự vài giây, rốt cục mở miệng trước, "Chìa khóa. . . Em cầm trước, chờ cô trở về sẽ trả lại cho cô."
Thi Từ nhìn cô cười ra tiếng, "Cũng được."
Nàng chỉ là lộ ra ý cười, giống rất nhiều lần trước đây, Đường Chu lại theo bản năng mở to mắt.
Giữa hai người lại không nói gì, song song ngồi trên sô pha, khoảng cách không xa, giữa khoảng cách yên tĩnh đó, vẫn là yên tĩnh.
Đường Chu không biết sau đó nên làm cái gì, không phải là mình nên nói đi rồi chứ, Thu Thu cũng xem rồi, chìa khóa cũng nói muốn lấy rồi, tựa hồ cũng không còn lý do gì để ở lại.
Nhưng là. . .
Hình như có chút không nỡ. . .
Suy nghĩ một chút, cô giương mắt lên nhìn Thi Từ, bị nàng vững vàng bắt được, nàng cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt đối diện trong suốt, không nói nên lời đưa tình.
"Em có thể thoải mái nhìn cô, không cần lén lén lút lút." Thi Từ cười khẽ.
Mặt Đường Chu lại nóng lên, tầm mắt rút về chuyển sang nhìn Thu Thu chăm chú.
Ai nhìn cô đâu? Ai lén lén lút lút nhìn cô? Ai muốn thoải mái nhìn cô chứ?
Những tâm tình này, những tâm lý này quá xa lạ, cảm giác cũng có chút làm giá.
Cô hít một hơi, cào cào Thu Thu đang ngủ say, bỏ sang bên ghế salông, đứng lên, "Em cầm chìa khóa. . . Em phải đi rồi."
Câu cô nói với nàng nhiều nhất có lẽ là -- em phải đi đây, em muốn đi rồi, em phải đi thôi. Thi Từ đi theo đứng dậy đưa chìa khóa cho cô, tâm tình khó tránh khỏi hơi buồn bực, cũng có chút tức không nhịn nổi, có ngốc cũng sẽ không tán tỉnh nữa, bản thân một mực còn vui vẻ chịu đựng, cũng không phải đứa nhóc mười ba mười bốn tuổi mới biết yêu, già đầu rồi còn muốn trải nghiệm loại cảm xúc mới mẻ này.
Cô bé này, thật sự là. . .
"Cô trên đường phải cẩn thận, khí trời lạnh, phải nhớ mặc đủ quần áo."
Nàng nghe được Đường Chu nói với nàng nói, tầm mắt của cô buông xuống, đỉnh đầu đen nhánh, dưới làn váy hai đôi giày vải hiện ra một góc tròn tròn, ngoan ngoãn nhã nhặn lịch sự.
Thi Từ đột nhiên mềm lòng, gật đầu, "Được."
Lúc này Đường Chu mới chuyển bước, giày vải bước đi mấy bước nhỏ, làn váy sát qua túi quần nằm ở đầu gối của Thi Từ, vải chạm vải lại nhanh chóng tách ra, tiết lộ kế vặt của người mặc.
Hô hấp chiếm lĩnh không khí trước mặt của nhau.
Một nửa là bóng lông mi của mình, một nửa là màu sắc quần áo Thi Từ mặc trên người -- sắc áo lông xanh xám, giống sắc trời nửa sáng nửa tối vào sáng sớm.
Có nên ôm nàng hay không?
Có muốn ôm nàng hay không?
Có thể ôm nàng hay không?
Nếu như nhìn vào con mắt của nàng, là sẽ tăng thêm dũng khí, hay vẫn là mất đi dũng khí?
Đường Chu không đủ can đảm đi cứu trợ, đã quyết định lâm trận bỏ chạy, không ngờ lúc lướt qua phía trước Thi Từ thì bị nàng kéo tay lại, lần thứ hai bị nàng kéo vào trong lồng ngực.
Động tác Đường Chu hơi ngưng lại, mũi chân chỉ giật giật, cũng không giãy dụa, có loại cảm giác nhận mệnh khi bị tóm lấy, Thi Từ nhìn cô cúi xuống, từ trong tóc đen lộ ra lỗ tai ửng đỏ kia, cúi đầu khẽ cắn xuống.
"Phải nhớ cô." Nàng nhẹ giọng nói.
Ngày tiếp theo Thi Từ đã ở trong đại học Bội Lý Công, không giống với phía Nam ẩm ướt, cái giá lạnh trong mùa đông phương Bắc phi thường khô ráo, gió thổi ở trên mặt cảm nhận không được tốt lắm, giống như bị dao nhỏ đâm lên.
Thi Từ mang khăn quàng cổ, từ phòng họp đi ra thở một hơi, nàng bước đi trong sân trường, dưới bầu trời xám nhạt, tất cả đều là lá cây vàng khô.
Đi ngang qua đám sinh viên trẻ tuổi thanh xuân mỹ lệ, ngược lại phong cảnh không tệ.
Di động chấn động, nàng vừa nhìn, là Đường Chu chuyển tệ tiền thừa cho nàng.
Nàng khẽ cau mày.
Tin nhắn Đường Chu đã tới, "Xin cô nhận lấy."
Thi Từ dừng bước, bắt đầu nghĩ hàm nghĩa sau chữ xin này của cô.
"Không nhận thì sẽ thế nào?" Nàng hồi âm.
Bên kia một lúc lâu không nói lời nào.
Nửa ngày, ngay thời điểm Thi Từ muốn tiêu hao hết kiên trì, bên kia gửi tới vài chữ,
"Thi tỷ tỷ."
Thi Từ sững sờ.
Đây là ý gì?
Chờ chút, nàng lấy lại sức, suy nghĩ cẩn thận một chút.
Hiểu rồi, nhận số tiền chuyển khoản này.
Bên người lui tới đều là sinh viên cười nói, bao bọc trong cơn gió dưới ánh mặt trời, thổi tới những chiếc lá ố vàng đang lắc lư trên cây du kia, bỗng chốc rơi xuống dưới chân của nàng.
Thi Từ cười một tiếng.
Lúc đó nàng nên đem lỗ tai của Thu Thu ngốc kia dùng sức cắn một chút.
Nàng là tuổi, không phải tuổi.
Chết thật, loại cảm giác rầm rầm này là đang xảy ra chuyện gì. . .