Học kỳ mới bắt đầu không lâu, người ở phòng tự học sáng thứ bảy rất ít, khí trời lại rất tốt, không có ánh nắng mặt trời, cũng không âm u lạnh lẽo.
Trong phòng tự học rất sáng sủa.
Thi Hải nhìn cô gái trước mặt sau khi nghe hắn nói, ánh mắt run lên, mi đen hạ xuống, có loại ý tứ không muốn tiếp tục đề tài này.
Thi Hải ngượng ngùng.
Hắn biết gia cảnh nhà Đường Chu không tốt lắm, lời mới vừa rồi có thể làm cô ấy nghe ra bản thân đang khoe khoang gia thế hay không?
Hắn vội vàng nói: "Ý của mình là chút tiền này, còn có chuyện đụng xe này, chị mình không coi vào đâu hết, dù sao bà ấy đi làm đã nhiều năm, trong tay ngoại trừ hạng mục còn có nghề tay trái, đặc biệt giỏi kiếm tiền, không giống với chúng ta, cậu không cần để ý."
Cô gái vẫn cụp mắt đọc sách, thời điểm nghe được câu "không giống với chúng ta", cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chúng ta cũng không giống nhau."
Không giống nhau chỗ nào!
Ngoại trừ mình là nam, cậu là nữ.
Cũng chính là vì mình là nam cậu là nữ nên chúng ta mới thích hợp đó!
Thái Cực Âm Dương Bát Quái, xương sườn của Adam, một nửa linh hồn, tài tử khoa văn tuổi trẻ ngồi trước mặt nữ sinh mình ngưỡng mộ, trong đầu nảy lên đều là những cái ví dụ này.
Gia cảnh gì căn bản không quan trọng!
Chúng ta đều giống nhau!
Thi Hải vừa muốn mở miệng, trong giây lát lại nghĩ đến dưới chân mình đang giẫm lên đôi giày thể theo trắng Gucci năm ngàn tệ trở lên kia.
Tốt rồi, cái đề tài này xác thực không thể tiếp tục.
Đường Chu cầm sách lên.
Là sách thuần tiếng Anh "The Great Gatsby", mở ra, dựa theo ấn tượng về bản dịch tiếng Trung đã từng học qua trong đầu từng cái từng cái đối chiếu với bản tiếng Anh mà xem.
Một tờ chưa xem xong, Thi Hải đã cảm thấy đau đầu. Trừ bỏ những từ vựng quen mắt bản thân từng nhìn qua, những câu cú tiếng Anh này thực sự rất phức tạp.
Thế nhưng---
"Quyển sách này có thể cho mình mượn không?" Thi Hải mặt không đỏ tim không đập, "Mình xem qua bản tiếng Trung rồi, có chút hiếu kỳ với bản gốc."
Cớ là nhất định phải có! Hơn nữa còn phải vừa có chút rõ ràng lại không thể quá rõ ràng.
Cái đúng mực này rất chi là vi diệu.
Tiền Chung Thư tiên sinh từng nói, giữa nam và nữ, vấn đề mượn sách để học là rất quan trọng.
Có vay có trả, gặp lại không khó.
Nhưng mà Đường Chu cũng không hề ngẩng đầu lên, "Thật ngại quá, không thể cho cậu mượn, mình còn phải viết bài tập cảm tưởng."
Thi Hải: "..."
Chịu đựng! Cái đề tài này còn có thể cứu vớt được!
"Vậy chúng ta thảo luận một chút nhé, cậu biết quyển sách này từng được làm thành phim không?"
"Ừ, còn được đưa vào danh sách đề cử Oscar." Đường Chu lạnh nhạt nói.
"Mình cảm thấy Tiểu Lý Tử diễn thực sự có chút xốc nổi, bất quá Carey Mulligan rất đpẹ. Nội dung bộ phim là một giấc mộng phồn hoa, đáng tiếc giấc mộng này cuối cùng cũng vỡ..."
Thi Hải thao thao bất tuyệt, "Mình cảm thấy Tiểu Lý Tử diễn cũng không tệ, nhưng muốn lấy được giải Oscar xác thực còn thiếu một chút, giải Oscar diễn viên nam xuất sắc nhất có sức cạnh tranh lớn như vậy, so sánh mà nói, sức cạnh tranh giải diễn viên nữ lại không lớn như vậy, nếu như đụng tới mấy năm trước, không quá nhiều cạnh tranh, hẳn là có thể được chọn, ai, vận may của Tiểu Lý Tử chính là không tốt, cái bộ "Quãng đời hoang dã còn lại" kia của hắn..."
"Mình không thích Leonardo DiCarpio."
Đầu Đường Chu cũng không nhấc lên.
Thi Hải sững sờ, Đường Chu lại bổ sung, "Cũng không có chán ghét hắn, chỉ là không có cảm giác."
Cho nên...Lại không thể tán gẫu tiếp sao...
Thi Hải gãi đầu, "Vậy cậu thích vị diễn viên hay minh tinh nào?"
"Không có." Đường Chu lắc đầu, "Mình không theo đuổi thần tượng."
Thật khó mở đề tài a...
Thi Hải thấy cô một bên xem từ vựng, một bên viết tới viết lui trên giấy. Mới phát giác được là vở, nhìn kỹ lại là giấy viết bản thảo lớn. Cô ấy nhìn một từ vựng, đọc thầm, viết một lần, sau đó hình như tự đặt câu?
Vừa hẹn hò với hắn vừa học từ vựng?
Từ vựng so với hắn còn có mị lực hơn sao?
Trong lòng bạn học Thi Hải có điểm buồn bực, ngẩng đầu ngắm Đường Chu.
Cô ấy kẹp một cái kẹp tóc giữ tóc mái qua một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, ở dưới là hàng lông mày thanh tú, không giống những cô gái khác gọn gàng tinh mỹ, lông mày mọc có chút dày dặc, lông mi rất dài rung động nhè nhẹ, ở dưới có chút ánh sáng phản chiếu ra, đó là đôi môi dưới ánh mặt trời.
Thi Hải nhịn không được, cầm điện thoại di động lên chụp hình cô.
Chụp thêm vài tấm hình động, ảnh tĩnh không thể biểu hiện hết vẻ đẹp của cô.
Thi Hải nhớ Phương Tu Tề từng khuyên hắn, "Người anh em, cô ấy thực sự rất khó theo đuổi, cậu biết nữ sinh khoa ngoại ngữ từ trước đến giờ đều rất xuất sắc, khoa nào hệ nào không muốn theo đuổi nữ sinh khoa ngoại ngữ chứ? Ngoại hình Đường Chu như vậy vì sao còn độc thân, người thất bại trên tay cô ấy nhiều lắm, cô ấy chính là nhân duyên cạn, học kỳ này mới dần yên tĩnh lại, hay là cậu tự biết khó mà lui đi? Nam Nam cũng không coi trọng cậu nữa là."
Vẫn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận đâu nhé!
Nghĩ "nói không chắc còn có thể hi vọng", Thi Hải liền đắc ý, Đường Chu trong màn hình di động giương mắt nhìn hắn một cái.
Thi Hải lập tức ngồi thẳng lại, đối với cô lộ ra nụ cười tươi rói.
Lần này Đường Chu là nghiêm túc nhìn hắn.
Thi Hải khẩn trương đến nỗi sau lưng đều toát mồ hôi.
"Thi Hải." Cô kêu tên hắn, "Mình thật sự không có thời gian."
Lại là câu "thật sự không có thời gian yêu đương" này sao?
Cô đẩy một quyển vở tới, ra hiệu hắn mở ra nhìn.
Thi Hải mở ra:
Trang đầu ---
Học kỳ này:
Kiểm tra cấp .
Thi viết CATTI cấp .
Sau đó là chương trình học và thời gian biểu mà cô đã an bài mỗi ngày mỗi tuần.
Tối thứ năm là đi gia sư, ngày chủ nhật ở thư viện làm thêm ngoài giờ, buổi tối những ngày khác đều là tự học, hơn nữa là học vào thời gian đóng cửa của ký túc xá.
Mấy trang lít nha lít nhít, hầu như đều tràn ngập chữ.
Trải qua lười nhác ở khoa văn học, một tháng cũng không có một lần tự học, con mắt Thi Hải nhìn thấy đều cảm giác đau đớn.
Lời này của cô là thật, cô là thật không có thời gian.
Này so với lớp còn khủng bố hơn a, lớp chí ít không cần phải đi làm thêm a... Thi Hải cảm thấy, cần phải liều mạng như vậy sao?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nội tâm có một ác ma điên cuồng gào thét: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cái đề này ngươi đã ôn qua trước rồi! Đã sớm ngờ tới cô ấy sẽ dùng cái cớ "không có thời gian" này mà."
Thi Hải nỗ lực tổ chức ngôn ngữ, "Nếu như cậu có thể đáp ứng mình theo đuổi cậu, chúng ta cùng nhau học tập, ngay ở thư viện và phòng tự học gặp mặt mình cảm thấy cũng vô cùng tốt, lại nói buổi tối cậu đi dạy thêm, tớ có thể đến đón cậu."
Ác ma trong nội tâm kia: "Nói rất hay!"
Đường Chu nghiêm túc tiếp tục nhìn hắn, con mắt trong nháy mắt tựa hồ cong cong.
Cô hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Thi Hải giống như bị cô dùng phương pháp nhiễu loạn của Schrodinger mê hoặc, đừng nói hỏi tuổi tác, hỏi hắn có bao nhiêu tiền riêng hắn cũng nói.
" tuổi." Hắn lại lộ ra hàm răng tăm tắp, "Có phải cùng tuổi với cậu? Hay là lớn hơn cậu?"
Có thể gọi mình là đàn anh nha! Tự suy diễn một hồi đều cảm thấy đáng yêu muốn chết rồi!
"Mình lớn hơn cậu một tuổi."
"Mình là sinh viên học lại."
...
"Cái kia lại..."
"Mình không thích người nhỏ tuổi hơn."
Thi Hải vội vàng nói: "Chúng ta đều là năm đại học, cũng không phải đàn chị đàn em, lại nói chỉ cách nhau có một tuổi," hắn không từ bỏ truy hỏi, "Cậu sinh nhật tháng mấy? Nói không chừng vẫn không phải hơn một tuổi đâu."
Đường Chu lắc đầu một hồi, "Nhỏ hơn ngày cũng không được, mình không chọn người nhỏ tuổi hơn."
Thi Hải: "..."
Ác ma trong nội tâm điên cuồng khóc: Siêu khó nuốt!
Thất bại!
Mãi cho đến khi ra khỏi thư viện, lúc bọn họ muốn kết thúc cuộc hẹn này, bạn học Thi Hải mới miễn cưỡng tìm được ngôn ngữ, "Đường Chu, mình thật sự rất thích cậu, tuy rằng tạm thời cậu không có thời gian yêu đương, nhưng mình nghĩ sẽ chờ đợi cậu."
Nói xong lời này, hắn tựa hồ tìm lại được một chút lòng tin, mặt mày đều sáng sủa lên, "Xin cậu lúc nghĩ đến việc yêu đương, hãy ưu tiên nghĩ đến mình một chút. Vậy mình cũng đã vui vẻ lắm rồi!"
Đường Chu: "Này?"
Thi Hải cười đến chân thành xán lạn, phất tay, "Hi vọng lần sau có thể có cơ hội cùng cậu tới thư viện."
Sau đó nhân lúc Đường Chu còn muốn nói gì đó liền quyết đoán xoay người, nhanh chóng chạy mất, chạy một đoạn đường ngắn, lại quay đầu phất tay với cô, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Nam chính trong phim điện ảnh thanh xuân vườn trường đều diễn như thế! Cộng thêm giá trị nhan sắc của ta mang theo ánh sáng nhu hòa của app chỉnh hình!
Ta tận lực! Hy vọng có thể có cơ hội thi lại a a a a a a a!
Bạn học Thi Hải mang theo nội tâm có ác ma đang gào rít kia đi mất.
Đường Chu nhìn bóng lưng của hắn, mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức lắc đầu một cái, cũng không để trong lòng, người trẻ tuổi ưu tú giống như Thi Hải, chẳng mấy chốc sẽ có mục tiêu mới, không phải là dạng không phải người kia liền không thể, càng không phải dạng không phải là cô liền không thể.
Trở lại ký túc xá, Đường Chu mở di động ra, trong WeChat là tin nhắn của Thi Hải gửi cho cô, "Hôm nay rất vui vẻ!"
Bên dưới có thêm mấy cái sticker vui vẻ.
Cô liếc mắt nhìn, đem điện thoại để qua một bên, không đáp trở lại.