Sau khi ký túc xá tắt đèn, trong phòng đầy tịch ám, trong giọng nói mềm nhẹ của Thi Từ, mí mắt Đường Chu dần dần nặng xuống, ngữ khí hàm hồ chúc ngủ ngon với nhau, sau khi tắt điện thoại an tâm ngủ say.
Cô ngủ rất say, cũng rất quen thuộc, đưa cơ thể mình trôi qua từng nơi từng nơi xa lạ lại quen thuộc, chưa đợi bản thân mình nhận ra, đã vội vã nhảy sang cảnh, ánh sáng lúc sáng lúc tối, cô không biết mình đang ở nơi nào.
Đột nhiên, cô nghe có người gọi cô, Thu Thu.
Là Thi Từ.
Nụ cười của Thi Từ hiện lên trước mặt, Đường Chu bật cười, chạy tới ôm lấy nàng.
Sự lớn mật vào giờ khắc này thật giống như là chưa từng có trước đây, thế nhưng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, rất tự nhiên mà chạy tới.
"Thu Thu. . ."
Thi Từ ôm eo của cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ bàn tay của nàng.
Cô nghe được Thi Từ nói: "Thu Thu, đây mới thật sự là hôn môi. . ."
Xúc cảm rất ngứa rất mềm chuyển dời trên bờ môi của cô, mùi nước hoa quen thuộc thấm vào lá phổi, vừa bắt đầu cô còn câu nệ lưng căng ra, dần dần lại mất đi ý thức.
Trong bóng tối hình như có một tia sáng chiếu tới, chạm vào ý thức của cô, phảng phất như dán vào trong hô hấp, mùi vị ngọt ngào từ đầu lưỡi một đường lan tràn đến cuống họng.
Cô không nhịn được phát ra một tiếng thở dốc yếu ớt, đưa tay câu lên cổ người phụ nữ kia.
Kỳ thực cô ở đâu đây?
Ở trong mơ cô hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, a, cô đang ở trong lồng ngực của Thi Từ, khi hộp bánh cookies kia rơi xuống trên thảm, vài miếng còn rớt xuống trên người các cô, trong lúc vuốt ve cách lớp quần áo, chúng nó liền vỡ ra thành nhiều mảnh.
Như vậy là lãng phí đồ ăn. . .
"Vậy, bánh cookies. . ." Tựa hồ cô còn nói một câu, lại tựa hồ không nói gì.
"Chỗ nào. . . Chị xem một chút. . ."
Thanh âm của các cô đều rất mơ hồ, giọng nói của Thi Từ có chút nghẽn lại, như đàn cello phát ra một âm rồi bỗng im bặt.
Có xúc cảm ôn nhu mơn trớn trên bụng, bồi hồi chạy đến bắp đùi của cô, trượt xuống đầu gối của cô, lan tràn đến bắp chân của cô. Trên mặt quần bò truyền đến xúc cảm âm ấm hơi ngứa, như lông vũ mềm mại phớt qua làn da.
Ý thức của cô lần thứ hai lâm vào vực sâu, tất cả trở nên tối tăm mờ mịt, ngơ ngơ ngác ngác, không thể tự kiềm chế.
Cả người cô bị nắm giữ, từ đầu gối thuận dọc theo mắt cá chân, từng tấc từng tấc được tinh tế mềm nhẹ động viên.
Vì sao lại có loại cảm giác giống như đã từng quen biết?
Phía chân trời thả xuống một trận sấm rền, có dấu hiệu mưa rơi xuống.
"Người bạn nhỏ, em có một đôi chân rất đẹp. . . Đừng nhúc nhích. . ."
Mưa nhỏ dịu bao trùm lấy cô, man mát, ướt át cuối cùng nhỏ xuống đến mắt cá chân cô, mang đến cảm xúc hơi run rẩy vô cùng vi diệu.
Đường Chu bỗng nhiên thức tỉnh, ngồi dậy, trong ký túc xá vẫn hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài cũng vậy, trời cũng không có mưa.
Rạng sáng mùa đông, cô một thân mồ hôi lạnh, cổ còn dính tóc bị ướt mồ hôi, cô đưa tay đặt lên ngực, hô hấp dồn dập mà đau đớn, cô mở điện thoại di động ra, nhìn thấy đã hơn hai giờ.
Cả người cô run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngón tay có ý thức, mở số điện thoại của Thi Từ ra, run rẩy, tuy rằng đã tỉnh táo lại, tất cả cảnh tượng trong giấc mộng cũng chỉ là hư ảo, nhưng mà những xúc cảm cùng vỗ về kia lại vô cùng chân thực.
Cô ôm mặt lại, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại.
Chạng vạng thứ bảy, Trương Tử Nam ở thư viện chờ Đường Chu kết thúc công việc làm thêm cùng nhau ăn cơm trưa.
Đường Chu nhanh chóng bước ra, cô mặc áo lông vũ ngắn màu đen, quần bò màu xanh lam, tóc tóm gọn lên trên. Người bình thường mặc áo lông vũ trông có chút mập mạp, mặc trên người cô vừa trẻ trung vừa có sức sống, chỉ là tinh thần của cô nhìn qua có chút sa sút, sắc mặt so với bình thường càng thêm trắng.
"Sau khi cơm nước xong bà về ký túc xá hay là...?" Trương Tử Nam nhìn cô một cái.
"A. . ." Đường Chu mất tập trung trả lời một câu, qua vài giây mới phản ứng được, "À không, tui cũng trở về ký túc xá."
Sẽ không cãi nhau đấy chứ?
Lúc Trương Tử Nam do dự có nên hỏi hay không, Đường Chu tựa hồ hiểu rõ nội tâm của cậu ta, suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Thi giáo sư đi công tác ở Thân thành."
Là do không thể gặp mặt nên tâm tình không tốt đấy hả? Trương Tử Nam suy đoán.
Không nghĩ tới, Đường Chu cũng có phương diện như thế, cũng đúng. Cảm tình của hai người phụ nữ vốn là đã không dễ dàng, huống hồ các cô còn có thân phận cách biệt.
Trương Tử Nam lại suy nghĩ nhiều một chút, không nhịn được đồng tình lẫn thương tiếc cho Đường Chu.
"Ai, tụi mình không đi nhà ăn, tụi mình ra ngoài ăn đi, tui mời khách." Cậu ta tiến lên khoá chặt cánh tay của Đường Chu, cười híp mắt nói.
Đường Chu thân bất do kỷ bị cậu ta lôi kéo đi, cũng bị phân tán sự chú ý, ". . . Cũng không cần bà mời đâu."
"Ha ha, đừng khách khí nữa, tui ăn không ít đồ ăn vặt của bà mà." Trương Tử Nam nháy mắt mấy cái.
Những đồ ăn vặt kia, là Thi Từ mua cho cô, nói có thể chia sẻ vớiTrương Tử Nam. Cô nhớ tới điểm này, thì càng nghĩ đến Thi Từ ở Thân thành, nhiều tình ý không thể tự mình khống chế như vậy, lít nha lít nhít ở trong lòng vòng tới vòng lui, lên men, đã biến thành một loại nỗi buồn vừa chua xót lại vừa lãng mạn.
Lãng mạn? Tại sao cô có thể có cảm giác này?
Đúng vậy, cùng Thi Từ mỗi một khắc đều là lãng mạn, ngọt ngào, yêu thích.
Thích đến nỗi cô cũng không dám biểu hiện ra quá nhiều, người đã xui xẻo quá lâu như cô, đột nhiên lại được Thượng Đế ưu ái mở ra một con đường, không biết lúc nào sẽ bị thu hồi lại, đều sẽ trở nên hoảng sợ, không thể nào gạt đi hết những lo lắng bối rối kia, cứ để cho chúng nó qua qua lại lại vương vấn trong lòng chiếm hữu lấy cô.
Trương Tử Nam không biết câu nói này có gì sai, trên mặt Đường Chu nhất thời nhuốm một tầng u buồn. Nàng suy nghĩ một chút, nhanh chóng đổi chủ đề.
"Ai ai ai, nói đi nói lại, bản thảo diễn thuyết của bà có phải là viết xong rồi không, lúc nào thi?"
Đường Chu có chút hổ thẹn, "Viết xong rồi, chủ nhiệm lớp tụi mình giúp tui sửa lại, cũng tìm cho tui rất nhiều tư liệu."
Chỉ là cô vẫn chưa xem xong chớ nói chi là thuộc nhuần nhuyễn.
Quá xấu hổ, tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh toàn quốc bước vào đội tuyển được chọn mới là chuyện quan trọng cô cần làm, thế mà mấy ngày nay bởi vì chuyện riêng của mình, từ lâu cô đã ít luyện tập lại rồi. Cũng không phải mấy ngày nay, một tháng này cô chỉ hoàn thành bài tập cùng luyện tập bình thường, cũng không quá chuyên tâm học.
Đường Chu sâu sắc hít một ngụm không khí lạnh lẽo khiến mình tỉnh táo một chút, không thể tiếp tục như vậy, cũng không thể lại suy nghĩ lung tung, học tập đối với cô mà nói vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Thân thành vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, khắp nơi đều là một mảng trắng toát. Buổi chiều Thi Từ ở Thân thành có một buổi toạ đàm, thời điểm về khách sạn đã là tám giờ tối.
Nàng không kịp gọi điện thoại cho Đường Chu, vừa bước vào phòng vừa nhận điện thoại của Đinh nữ sĩ. Trong điện thoại di động thanh âm Đinh nữ sĩ trong trẻo mạnh mẽ, so với người trẻ tuổi còn bừng bừng sinh cơ hơn, "Con ở đâu? Đông Chí có trở về nhà hay không?"
"Con đang đi công tác, mẹ gọi tới chỉ vì chuyện này à?"
"Đúng vậy, có phải con với em con đang xảy ra mâu thuẫn gì không?" Đinh nữ sĩ hỏi, "Nó nói con về nó không về, con không về nó về, hai đứa đang làm cái trò gì vậy?"
Thi Từ trầm ngâm vài giây, "Nó nói như vậy á? Vậy để nó về đi, con không về."
Đinh nữ sĩ suy tư kéo ra một âm dài, "Ừm. . . Vậy kệ tụi bây."
Từ nhỏ, hai chị em tụi nó rất ít khi xảy ra mâu thuẫn, tình cờ có xung đột, Đinh nữ sĩ cùng Thi ba ba cũng chả bao giờ quản, để bọn nó tự giải quyết.
Đinh nữ sĩ tạm thời chưa làm rõ được tình huống, cũng án binh bất động, bà suy nghĩ một chút, hơi thăm dò lại quân tình, "Đúng rồi. . ." Bà cười một tiếng, "Vậy mẹ mời Tiểu Đường một tiếng ha, lâu rồi mẹ chưa gặp lại đứa nhỏ này, nhớ nó quá."
". . ." Thi Từ muốn xoa thái dương.
"Đúng rồi, đến lúc đó Nhất Nhất cũng sẽ qua, con xác định không trở về sao?" Đinh nữ sĩ nói tiếp, giọng của bà rất bình thường, nhưng Thi Từ cảm thấy bà thật sự là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Những năm qua cũng chỉ có người một nhà chúng ta, năm nay sao mẹ mời nhiều người chi vậy?" Thi Từ không rõ.
"Đông Chí năm nay ba con muốn đi Nhật Bản, ông ấy có bạn bè tổ chức đại thọ, bạn cũ tụ tập hẹn gặp ở bên kia, Mễ Tuyết cũng phải về ăn lễ với mẹ nó, một mình mẹ nhàn rỗi quá tẻ nhạt, gọi thêm mấy người cũng náo nhiệt một chút."
Thi Từ thật sự xoa xoa thái dương, nàng trầm tư hỏi, "Sao đột nhiên mẹ lại muốn mời Nhất Nhất? Cậu ấy luôn không thích trải qua mấy loại ngày lễ truyền thống này."
"Gần đây con bé thường xuyên tới nhà thăm mẹ vài lần, so với con gái của mẹ còn tri kỷ hơn nhiều, ha ha, con không gọi điện thoại cho mẹ đã lâu rồi đấy."
Thi Từ sửng sốt một chút, hắng hắng cuống họng, bản thân nàng cũng không nhớ rõ nữa.
"Có phải là con có chuyện gì rồi không?" Đinh nữ sĩ hỏi.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Thi Từ giả bộ hồ đồ.
"Còn có thể là chuyện gì? Hỏi con có phải là yêu đương, có bạn gái đúng không? Ngoại trừ chuyện này, còn có thể có cái gì, lẽ nào con còn có thể mang thai sinh cháu cho mẹ hay sao?"
Thi Từ: ". . ." Biết ngay mà, ba câu không rời khỏi cháu.
Thi Từ thẳng thắn thừa nhận, "Đúng, con có bạn gái, không, tạm thời không thể mang đến gặp mẹ."
Đinh nữ sĩ nghe xong liền lập tức ủ rũ, ". . ."
Thi Từ: "Không có gì chuyện gì con cúp máy trước đây, con muốn gọi điện cho bạn gái con."
Lời kia lại một lần nữa khiến Đinh nữ sĩ ủ rũ bực tức đến chặn ngực lại, ". . ." Tức giận đến mức lập tức cúp điện thoại.
"Có chuyện gì à?" Thi Bỉnh Thừa từ thư phòng đi ra, liền nhìn thấy bạn già ném điện thoại, tức giận ngồi trên ghế sô pha.
"Con gái ông thực sự là tức chết tôi rồi!" Đinh nữ sĩ không nhịn được cáo trạng.
Thi Bỉnh Thừa nở nụ cười, chiều cao của ông rất cao, tuổi gần , lưng thoáng có chút còng, nhưng mà eo vẫn kiên cường như cũ. Tóc hoa râm, mang một cặp kính mắt. Hào hoa phong nhã, cười lên hoa văn trên khóe mắt đều lộ ra một luồng mị lực thành thục lại có hàm dưỡng.
"Thi Từ chọc tức bà?" Thanh âm ôn hòa giống như như nước sôi để nguội.
"Ông sinh được đứa con gái tốt quá mà!" Đinh nữ sĩ cả giận nói.
Thi Bỉnh Thừa bất đắc dĩ nở nụ cười tiếng, phụ họa bà nói, "Đúng đúng đúng, là tôi sinh."
Người bên ngoài xa gần đều biết ông là nhà kinh tế học nổi tiếng, từ nhỏ trước mặt bọn nhỏ ông đã là nghiêm phụ, chỉ có ở trước mặt Đinh Diệu Ý nữ sĩ là ông không hề có nguyên tắc, là kiểu người chồng mà cái gì vợ nói cũng đúng. Đinh nữ sĩ lớn hơn ba tuổi so với ông, cùng ông là một người chuyên văn một người chuyên lý kết hợp, nhưng mà lúc hai người ở chung lại hoàn toàn không xảy ra mấy chuyện vì nguyên nhân tuổi tác và tính cách mà mang đến khó chịu.
Nữ sĩ vốn là muốn mở miệng, nhưng bỗng nhiên trong đầu lóe lên linh quang, bỗng chốc bà từ trên ghế sa lông đứng lên.
Thi Bỉnh Thừa kinh ngạc nhìn bà.
Đinh nữ sĩ hít một hơi, giơ ngón tay trỏ vạch một đường trên không trung, "Không đúng!" Bà nghiêng đầu suy tư, chậm rãi bước đi thong thả, lẩm bẩm lên tiếng, ". . . Không đúng. . ."
"Lẽ nào?" Đột nhiên vẻ mặt bà dại ra, bất quá cũng chỉ mới một hai giây, bà giơ tay ngăn trở nghi vấn của Thi Bỉnh Thừa, "Tôi gọi điện thoại cái đã." Bà cầm điện thoại lên, gọi lại, đường dây đối phương đang bận.
Sắc mặt Đinh nữ sĩ không thay đổi, tắt cuộc gọi, màn hình nhảy ra danh bạ, kéo đến số điện thoại của Đường Chu, gọi đi.
-- đường dây cũng đang bận.
Quả nhiên là vậy!
Bà đã đoán đúng!
Biểu hiện của Đinh nữ sĩ nhất thời khó có thể nói nên lời, bà sững sờ ngồi trở lại ghế sô pha.
"Đến cùng. . ." Thi Bỉnh Thừa đợi một lúc, rốt cục bắt đầu hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Đinh nữ sĩ thở phào một hơi, lộ ra nụ cười, "Tôi thay đổi chủ ý, không ở nhà qua mùa đông nữa, tôi đi Nhật Bản gặp bạn cũ với ông."
"Không phải bà nói sợ lạnh không đi sao?" Thi Bỉnh Thừa có chút ngoài ý muốn, đương nhiên là ông rất vui vẻ.
"Tôi vốn nghĩ tôi cũng không biết nói tiếng Nhật, qua bên đó cũng tẻ nhạt, bất quá mùa đông ở Hokkaido đẹp như vậy, lại có thể trượt tuyết, còn có suối nước nóng. Tôi lại động tâm!" Đinh nữ sĩ cười nói, chuyển qua bên cạnh Thi Bỉnh Thừa, nháy mắt với ông mấy cái.
"Có thể cùng tôi đi là vui vẻ nhất." Đôi mắt Thi Bỉnh Thừa che sau lớp kính mắt cũng không giảm đi mị lực, ánh mắt phi thường thâm thúy động lòng người, chiều cao cùng con mắt của hai chị em Thi gia đều có mấy phần giống ông.
"Bất quá, có phải là Thi Từ đã xảy ra chuyện gì?"
Trái tim của Đinh nữ sĩ lặng lẽ run lên. Thi Bỉnh Thừa hiện tại vẫn còn là giáo sư thỉnh giảng của Nam đại, ông người này mặt ngoài ôn hòa, nhưng luôn vì người khác mà làm tấm gương sáng, khắc kỷ thủ lễ, có thể làm cho ông tiếp nhận xu hướng tính dục của Thi Từ đã là cực kỳ hiếm có.
Để ông biết con gái yêu đương với sinh viên cùng trường? Cái tình cảnh kia Đinh nữ sĩ có chút không dám nghĩ tới.
"Khụ, cũng không có gì chuyện, ông biết nó vẫn luôn không ngoan mà!" Đinh nữ sĩ nửa thật nửa giả nói, "Chúng ta ở sau lưng vì nó khổ tâm bao nhiêu a. . ."
Thi Bỉnh Thừa không nói, biểu hiện phai nhạt mấy phần.
"Khụ, lại nói sao ông không nhắc vụ cô hồng nhan tri kỷ kia của ông cũng sẽ đi Nhật Bản tham gia tụ hội với mấy người hả?" Con mắt Đinh nữ sĩ xéo qua một cái, nắm cằm của ông, tiếng mẹ đẻ xổ ra ngoài, "Tịnh Tử, ông có biết hậu quả là gì không?"
Thi Bỉnh Thừa bị bà chọc cười, "Tôi đã nói, nói nhiều lần rồi, bà đều nói không đi, lại nói bà ấy cũng không phải hồng nhan tri kỷ của tôi, mọi người đều là bạn bè."
"Hừ, tốt nhất là như vậy." Đinh nữ sĩ than nhẹ một tiếng.
Thi Bỉnh Thừa lắc đầu cười một cái, ông nghĩ một hồi, "Nếu như bà muốn đi, vậy tôi còn phải đi thông báo với bọn họ, an bài hành trình một lần nữa, còn phải chuẩn bị trang phục trượt tuyết cho bà, quần áo và giày cho bà cũng phải chuẩn bị!" Ông là người nghĩ gì sẽ ngay lập tức muốn hành động, đứng lên, "Tôi về thư phòng lập danh sách đây."
Đinh nữ sĩ nhìn bóng lưng của ông, không tiếng động thở dài.
Thực sự là sinh ra đứa con gái tốt, cả đời cũng không dám xem thường.