Trần Nhất Nhất tự nhận không phải người lỗ mãng cùng không hiểu tình thú, cảm xúc ghen tỵ ập tới lại không thể khống chế được bản thân, nàng ta nghe được chính mình nói: "Cậu vẫn là như vậy, trước đây không thích ăn gì cũng bắt Kiều Toa ăn."
Lời vừa nói ra, cả phòng đều yên tĩnh lại.
Đường Chu ngẩn người, cô nhấp môi dưới, cắn nát một cái bánh trôi, vốn là hương vị ngọt ngào nồng đậm nhân hạt vừng ào ra trong cổ họng cô, ngoài ý muốn lại có chút đắng, cô im lặng ăn không lên tiếng.
Thời điểm Thi Từ nghe được câu này, sắc mặt nàng phai nhạt đi, nhìn thẳng Trần Nhất Nhất vài giây không lên tiếng.
Trần Nhất Nhất đón lấy ánh mắt của nàng, ngón tay dưới đáy bàn nặn nặn.
Thi Từ lại dời mắt đi chỗ khác, nhìn về phía Đường Chu bên cạnh, đưa tay sang nắm lấy tay cô, ngón tay Đường Chu man mát, Thi Từ nhẹ nhàng nắm chặt, Đường Chu cười cười với nàng, hai người tâm lĩnh thần hội trầm mặc nhìn nhau một hồi.
Đêm qua tuyết đã ngừng rơi, hạt tuyết mỏng manh rực rỡ miễn cưỡng phủ lên người, nhiệt độ không cao nhưng mang đến cảm giác tồn tại.
Trần Nhất Nhất đợi mười phút ở bên ngoài chờ Thi Từ thay một bộ đồ khác ra tiễn nàng ta.
Hai người yên lặng đi hơn mấy phút, Trần Nhất Nhất nghiêng mặt qua quan sát Thi Từ một cái, Thi Từ cúi đầu, chút ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu của nàng, hàng lông mi mỏng manh của Trần Nhất Nhất cụp xuống quay đầu đi.
Một lúc sau, nàng ta từ từ nói: "Quãng thời gian trước vừa mới chia tay, tâm tình vẫn còn rất kém, không sớm nói cho cậu liền đến đây thật sự quấy rối các cậu."
Các nàng quen biết đã được mười mấy năm, vốn là không nên nói tới mức khách sáo như thế, Trần Nhất Nhất nghiền ngẫm lại lời của mình, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, cư nhiên mình còn phải nếm trải cảm giác ủy khuất.
Nhưng Thi Từ cũng không trả lời nàng ta ngay, Trần Nhất Nhất nghĩ, nàng ấy vẫn là cho là mình quấy rối nàng.
Nàng ta cũng trầm mặc.
Nghĩ đến lúc vừa nãy, khi Trần Nhất Nhất ăn bánh trôi xong, nói phải đi trước, còn nói chưa bao giờ tới Nam đại, muốn Thi Từ đi tiễn một lúc. Thi Từ không lập tức đồng ý, dáng vẻ của Đường Chu cũng không phản đối, nói mình sẽ rửa chén, còn khách khí nói hẹn gặp lại với nàng ta.
Trong đầu xẹt qua gương mặt của Đường Chu, cô gái trẻ này quá bình tĩnh, nghe nàng ta nhắc đến Kiều Toa cũng không có dáng vẻ bị ảnh hưởng, nếu không phải không để ý Thi Từ thì chính là Thi Từ đã nói chuyện Kiều Toa với cô ta.
Đã đến trình độ này rồi sao?
Trong lòng Trần Nhất Nhất nặng trĩu, rất phức tạp. Khóe mắt không tự chủ được lần thứ hai liếc Thi Từ một cái, Thi Từ cũng không nhìn nàng ta: "Mình bận rộn công việc, bây giờ cùng Thu Thu một chỗ, không có thời gian rảnh bận tâm những thứ khác."
Ngữ khí bằng phẳng lãnh đạm.
Trái tim Trần Nhất Nhất hơi run lên.
"Sao lại chia tay?" Thi Từ hỏi lại.
Trần Nhất Nhất dừng lại, cười khổ, "Là vấn đề của mình."
Thi Từ cũng không hỏi nữa, hai người yên lặng đi thêm một đoạn đường.
"Xem ra lần này. . ." Lời nói của Trần Nhất Nhất xoay một vòng trên đầu lưỡi, vẫn là nói ra, "Cậu thật sự rất thích cô bé này." Cái cây bên cạnh còn đọng lại tuyết, ánh mặt trời chiếu rọi ở phía trên, hòa tan những gì còn sót lại.
"Đúng vậy, mình rất thích em ấy." Nhắc tới Đường Chu, khóe môi của Thi Từ liền cong lên, "Mình cảm thấy. . . Chính là em ấy."
Trần Nhất Nhất đột nhiên sửng sốt, ngừng bước chân lại.
Thi Từ quay đầu lại cười với nàng ta, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Nhất, hiện tại mình rất hạnh phúc."
Đường Chu ngồi trên ghế trong phòng bếp, hai tay ôm đầu gối, nhìn máy rửa bát đang làm việc phát ra tiếng lộc cộc.
Từ nhỏ Đường Chu đã không phải là người tự ti, khi còn bé ở nông thôn, cha mẹ cô đều là sinh viên đại học, chuyên ngành đều là giáo viên, hoàn cảnh gia đình văn minh hoà thuận, từ nhỏ cô có dung mạo xinh đẹp lại thông minh, sống rất hài lòng không có gì phải lo lắng. Khi cô lớn lên một chút, bọn họ đưa cô đến thị trấn, cha mẹ nhậm chức trong trường học của thị trấn, thành tích học tập của cô rất tốt, gia giáo cũng tốt, quan hệ nhân tế cũng hòa hợp.
Sinh nhật tuổi năm ấy, cha để dành được một ít tiền, dẫn cô đến nha sĩ trong Nam thành khám răng. Đó là lần đầu tiên cô bước đến một thành phố lớn ngựa xe như nước, khắp nơi là cửa hàng, những nhãn hiệu mà cô chưa từng thấy, , trên đường lui tới phần nhiều là người thành thị quần áo ngăn nắp, lần đầu tiên cô biết được trời đất này rộng lớn thế nào, bỗng có loại phức cảm tự ti xa lạ. Mà cho dù quần áo của cha đã cổ xưa, thần thái lại vẫn đúng mực như thường.
"Thế giới cũng không thuộc về riêng ai, ngay cả con đường dưới chân chúng ta cũng vậy, ai cũng đều có thể đi, Thu Thu, không cần sợ hãi, can đảm về phía trước là được."
Trần Nhất Nhất cũng giống với những người từ nhỏ đã sinh hoạt trong thành phố kia vậy, cô không cần sợ hãi cũng không cần tự ti. Chút việc âm thầm nhắm đến cô mà làm khó dễ kia kỳ thực cứ coi thường là được rồi, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Đường Chu cũng không phải người hẹp hòi, Thi Từ lớn hơn cô nhiều tuổi, tự nhiên nàng sẽ có quá khứ mình, chuyện xưa của nàng cũng là chỗ mị lực của nàng.
Mặc dù trong lòng cô không thể giải trừ hết lo sợ nghi hoặc, nhưng việc này cũng không còn cách nào, chỉ cần Thi Từ còn thích cô, Đường Chu cảm giác mình không cần phải sợ đầu sợ đuôi, nên kiên trì tới cùng.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Thi Từ không biết đã trở về lúc nào, đứng ở sau lưng cô.
Đường Chu quay đầu nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Không nghĩ gì cả."
Nhìn biểu hiện quan tâm thương tiếc của Thi Từ, trong lòng Đường Chu đột nhiên tản ra một chút ủy khuất. Cô mặc một bộ áo lông màu trắng của Thi Từ, tay áo phồng rộng rãi, cổ áo tam giác làm nổi bật đường nét tinh tế cực kỳ đẹp đẽ của cái cổ, trong mắt tuôn ra chút ánh sáng lập lòe, hình như là nước mắt.
Trái tim Thi Từ tê rần, lập tức đi qua bế cô lên, Đường Chu ôm lấy cổ của nàng, để nàng ôm mình đi về phía ghế sô pha.
"Để em chịu ủy khuất rồi." Thi Từ ôm cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói.
Đường Chu mím môi, ánh mắt rũ xuống.
Thi Từ cũng đang muốn cùng Đường Chu nói chuyện trước đây, quá khứ mặc dù đã trôi qua cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng với hiện tại, đặc biệt là trong lúc cảm tình qua lại, lúc này nói ra cũng không phải là thời cơ tốt, để người bên ngoài chọc thủng rồi mới giải thích, có vẻ có chút thuận thế mà làm, quá không có thành ý. Nhưng mà tuổi Đường Chu còn nhỏ, cần nhiều cảm giác an toàn hơn, nàng lại không thể không nói gì.
"Kiều Toa là. . . mối tình đầu của chị." Thi Từ chậm rãi nói, mặt mày của nàng bởi vì hồi ức mà hiện ra mấy phần hoài niệm, "Bọn chị ở bên nhau khi còn học đại học, cô ấy học nghệ thuật, bọn chị từng có quãng thời gian rất vui vẻ rất hạnh phúc."
Thi Từ dừng lại ở đây, còn chưa nói dứt lời đã như dây thừng đứt mất nửa đoạn, lắc lư ở trong lòng của nàng.
"Khi đó chị cũng đã công khai với người nhà. . . Sau đó bọn chị liền chia tay." Thi Từ xoa xoa tóc Đường Chu.
Đường Chu nhìn vào mắt của nàng, thấp giọng nói: "Hình như trước đây chị đã nói với em, sau đó chị ấy ngã bệnh. . ."
"Ừm." Thi Từ ôm cô vào lòng, Đường Chu sinh ra không đành lòng, giơ tay sờ mặt nàng, "Đừng khổ sở."
"Thu Thu, chị muốn em biết một chuyện, " Thi Từ vỗ về cô rất mềm nhẹ, "Tất cả những người còn lại đều quá khứ, chỉ có em là hiện tại và tương lai của chị."
Đường Chu run rẩy, người phụ nữ ngắm nhìn cô, độ cong của con ngươi đều là ôn nhu, mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, Đường Chu có chút hoảng thần, cô lẩm bẩm nói: "Trong Tiếng Anh có một loại thì, gọi là thì quá khứ hoàn thành."
Thi Từ hơi chớp mắt, cười rộ lên, "Đúng vậy, bọn họ đều là thì quá khứ hoàn thành của chị, em là thì hiện tại tiếp diễn, cũng là thì tương lai của chị,."
Thi Từ ấn gáy cô lại, sau đó lại ép mặt xuống, khoảng cách của hai người rút ngắn lại, gần như là mũi chạm mũi.
Hơi thở của nàng thơm ngát, còn mang theo hơi lạnh lúc từ bên ngoài trở về, Đường Chu không kìm được lòng ôm chặt lấy nàng, theo bản năng dùng nhiệt độ của mình ủ ấm cho nàng, "Chị đã xem qua phim «Thần thám Sherlock» chưa? Trong phim lúc Watson cầu hôn Mary ông ấy đã nói một câu, em rất thích. . ." Tình cảm trong lòng Đường Chu nổi lên như thủy triều, cô chậm rãi nói bằng tiếng Anh, "The problem of your past is your business, the problem of your future is my privilege."
(Chuyện quá khứ của em là việc của em, còn chuyện tương lai của em là đặc ân của tôi.)
Thi Từ khẽ thở dài, nàng không nhịn được cười, vừa cười vừa hôn lên môi cô, tinh tế chậm rãi mà hôn cô, các nàng thân mật ôn tồn một hồi, Thi Từ nhìn cô chăm chú rất lâu, trái tim đập nhanh đến mức khó có thể tin, nàng che ngực lại, "Thu Thu, cám ơn em, hãy để chị yêu thật tốt."
Nhiệt độ trên mặt Đường Chu bốc lên, cô chạm một lên môi nàng, ngượng ngùng mà biểu đạt rằng mình cũng thích nàng.
Hai người ôm nhau một lúc, Thi Từ đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, "Lời thoại em vừa mới nói là lúc Watson cầu hôn đã nói à?"
Đường Chu gật đầu một cái, vừa định vâng một tiếng, lập tức phát hiện ý tứ của Thi Từ, mặt cô đỏ tới mang tai ấp úng nói: ". . . Cái kia, cũng không chỉ có lúc cầu hôn mới dùng. . ."
"Hm, thật sao?" Sóng mắt Thi Từ liễm diễm, ý cười dạt dào ở giữa lông mày, "Được rồi. . ." Nàng không truy cứu thêm nữa, tiếp tục hôn cô.
"Chờ chút, chị mới vừa nói bọn họ đều là quá khứ, bọn họ ư?" Đường Chu hơi chớp mắt, trốn tránh nàng.
Thi Từ: ". . ."
Khụ khụ, khụ khụ khụ.
Đường Chu hơi cong môi nở nụ cười, "Thi giáo sư, bọn họ là số nhiều nha."
Thi Từ đột nhiên cảm thấy đau đầu.