Học kỳ đầu năm thứ tư đại học, Thi Hải từ chức ở hội học sinh sinh viên, cũng không đến câu lạc bộ nữa. Không có nguyên nhân nào khác, một là vì thi cử, hai là còn muốn làm thêm, bận bịu đến mức căn bản không có thời gian đếm xỉa tới chuyện ngoài cửa sổ.
Mễ Tuyết thành công thi đậu Nam đại, làm sư muội khóa dưới của hắn. Mỗi lần gặp mặt nếu không phải gọi là sư huynh thì cũng là Oppa, mấy người bạn cùng phòng của hắn đều nhận ra nàng. Hắn căn bản không có tâm tình để ý đến nàng.
Nàng vừa mới tiếp xúc cuộc sống đại học, tâm thái chính là thấy cái gì cũng mới mẻ, thấy hắn thờ ơ, Mễ Tuyết cũng lười "mặt nhiệt tình dán vào cái mông lạnh" mà bám hắn.
Ta đã là người lớn thì phải tự kiếm miếng ăn. Thi Hải giống như ông cụ non mà nghĩ vậy.
Từ khi hắn chủ động cự tuyệt sinh hoạt phí của Thi Từ, hắn phải sống dựa vào tiền mừng tuổi lẫn tiền tiết kiệm của chính mình, tiểu thuyết trên mạng kia của hắn viết đứt quãng, không ra chương mới, nhưng vẫn có người đọc mới, thế nhưng tiền nhuận bút thu được mỗi tháng rất có hạn, hắn ăn xài phung phí quen rồi, đụng tới giày hoặc là figure yêu thích lại nhịn không được, cũng không bao lâu đã phải đổi sang ăn mì gói.
Lễ Giáng Sinh ngày hôm trước, các sư tỷ cho hắn một công việc, bán sỉ một xe đẩy hoa hồng, cùng bạn cùng phòng thương lượng đêm Giáng sinh cùng đi bán, đều đã đại học năm thứ tư, bạn bè cùng phòng không ném được bộ mặt, chỉ nói cậu đi lên trước đi, các huynh đệ phía sau trợ giúp cậu.
Thi Hải ở trong trường học cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, đặc biệt là bộ mặt của viện văn học, đại học năm liền chủ trì lễ khai giảng của viện văn học, một thân âu phục áo sơ mi trắng, thật sự làm được cái gọi là anh tuấn tiêu sái gió mát trăng thanh, danh tiếng bay xa.
Trước khác nay khác, hắn bây giờ mặc quần áo thể thao rộng thùng thình mang một đôi giày trắng bẩn thỉu, gió thổi trong tuyết lạnh đến run lẩy bẩy.
Không ít người quen biết đi ngang qua, thỉnh thoảng lộ ra hiếu kỳ, ánh mắt kinh ngạc, Thi Hải thực sự không ném được mặt mũi mở miệng bảo mua hoa đi.
Có đôi tình nhân đi ngang qua, người nam sinh nhận ra hắn, trộm cười một tiếng, "Ô, sư huynh, cái này bán bao nhiêu tiền một nhánh a?"
" một nhánh."
"Quá mắc, đồng thôi."
Mười đồng bán sỉ cũng không đủ bù vốn.
"Sư huynh, anh tốt xấu cũng từng làm hội trưởng hội học sinh, còn là người chủ trì, còn biện luận cho câu lạc bộ, làm sao lưu lạc tới hôm nay a! Được rồi, để tiểu đệ liền giúp anh một tay. Vốn là đêm giáng sinh muốn đi mua iPhone cơ."
Nam sinh lôi mấy cái người quen đến, cùng nhau chọn mấy nhánh hoa tươi mới, chuyển WeChat cho hắn năm mười đồng.
Thi Hải đỏ mặt đến không được, phiền muộn cực kỳ.
Một lát sau, có một đôi tình nhân đi tới, bạn học nữ hỏi, "Đây không phải đại tài tử viện văn học sao, Thi Hải sao cậu lại ở đây?"
Bạn học trai chua lòm nói, "Đại tài tử bán hoa hồng a, có tặng quà hay thơ không?"
Thi Hải lạnh lùng nói: "Hàng đặt làm riêng một nhánh năm mươi đồng."
"Ha ha ha, sư huynh, bớt được không? Bộ có kèm thiệp Trung Anh song ngữ hả?"
Thi Hải: ". . ."
Lúc này mấy cái bạn cùng phòng kiêm các huynh đệ trốn ở một bên nhìn lén suýt chút nữa cười điên rồi.
"Thật thê thảm a. . ."
"Ông trời của ta, thảm kịch của năm, nhìn không nổi!"
"Trước đừng đi ra, sư muội tới rồi!"
Mễ Tuyết mặc áo lông hoa tuyết màu đỏ, áo khoác lông, quần jean nhánh sát người, mang mũ nhung lông xù, quanh thân ấm áp như xuân sắc, ở dưới đèn đường che miệng lại cười hắn, "Má ơi, cậu cũng quá uất ức đi. . ."
Thi Hải liếc trắng nàng, nhịn không được hắt hơi một cái.
"Cậu như vậy, ngày mai cũng bán không hết!"
"Không cần bà quan tâm." Thi Hải khịt khịt mũi, nước mũi đều sắp chảy xuống.
Mễ Tuyết nhảy đến trước mặt hắn, mũ nhung lông xù tròng lên mái tóc ngắn của nàng, làm nổi bật lên ngũ quan thâm thúy, nụ cười long lanh.
"Thật không cần tui lo hả? Vậy tui đi nha?"
"Cút đi."
Mễ Tuyết vốn chỉ trêu ghẹo, ai ngờ Thi Hải đến một chút mặt mũi cũng không cho, "Cậu. . . Khốn nạn." Quay đầu bước đi.
"A! Tiểu tử này, vậy mà dám đuổi sư muội đi!"
"Thực sự là một khối gỗ không rõ phong tình!"
"Ơ, nhìn nhìn nhìn, sư muội lại trở về kìa!"
Mễ Tuyết thở phì phò trở về, từ trong túi móc ra mấy tấm hình vuông gì đó, không nói hai lời kín đáo đưa cho Thi Hải, "Đừng chết rét!" Thở phì phò quay người đi.
Thi Hải này một tiếng gọi nàng, "Đây là cái quái quỷ gì!"
"Túi giữ ấm!" Mễ Tuyết cũng không quay đầu lại ném ra câu tiếp theo.
Thi Hải nhìn chằm chằm túi giữ ấm trên tay mà sững sờ, tổ ba người trong ký túc xá bị chua đến răng đều rụng.
Đêm Giáng sinh Thi Hải bán sỉ năm nhánh hoa hồng cuối, cuối cùng chỉ bán được ba bó, vẫn là dưới sự hỗ trợ của tổ ba người trong ký túc xá, còn dư lại hai nhánh tặng cho sư tỷ sư muội cùng lão sư trong viện.
Hắn tổng kết kinh nghiệm thất bại, quyết định lần thứ hai xuất kích ở lễ tình nhân, lần này có chuẩn bị tâm lý, cự tuyệt tổ ba người không đáng tin trong ký túc xá hỗ trợ, không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của bản thân, chuẩn bị "xuống đường" .
Thi Hải mặc đồ vô cùng ấm áp, cũng mang theo đàn ghi ta.
Lễ tình nhân tối hôm đó, trên đường giữa vườn trường Nam đại, Thi Hải dựa vào trên cây, áo khoác nỉ sẫm màu, tóc đen dính hoa tuyết, bên người là mấy nhánh hoa hồng đỏ tươi như lửa cháy.
Hắn đàn mấy bài nổi tiếng 《 không phải bất đắc dĩ 》, ôn nhu hát, "Chỉ sợ chính mình sẽ yêu em, thế nên không dám để bản thân bước tới quá gần, sợ rằng mình không có gì có thể cho em, yêu em cũng cần dũng khí rất lớn. . ."
Một đường hấp dẫn một đống ánh mắt nhìn qua.
Đêm Giáng sinh các cặp tình nhân đi ngang qua chỗ hắn bán hoa, hai mắt nữ sinh phát sáng không muốn đi, nam sinh chỉ có thể cắn răng mua, lúc này Thi Hải cười ha ha, " đồng một bó."
"Cậu có phải là lừa đảo không! Đêm Giáng sinh cũng chỉ đồng, hiện tại liền , " Nam sinh nổi giận, lại vướng mặt mũi, "Dù sao đêm Giáng sinh tôi cũng mua rồi, liền cùng khi đó một giá, tôi mua nhiều mấy bó!"
Dáng dấp Thi Hải cực kỳ thành khẩn, "Huynh đệ, cậu xem bạn gái cậu có khí chất như vậy, xinh đẹp như vậy, tôi là đang cho cậu cơ hội biểu hiện!" Nói xong hắn nháy mắt mấy cái với nữ sinh, nữ sinh kia thẹn thùng cười, mặt đều đỏ lên.
Chuông báo động của nam sinh vang lên mãnh liệt, "Mua mua mua, không phải đồng một nhánh sao? Tôi lấy một. . ."
"Cho cậu nhánh mới nhất." Thi Hải quơ quào hai ba cái, tay chân lanh lẹ gói lại, "Mua liền muốn mua ba nhánh đi. Theo ngôn ngữ hoa là anh yêu em, đến đến đến, nhìn tiểu thư xinh đẹp quá mức, một trăm đồng là được rồi, số WeChat đây."
Nữ sinh xinh đẹp mỉm cười, nam sinh giận đến đau ruột, phẫn nộ quét số trả tiền.
Mễ Tuyết ở bên thấy cảnh này, nhún vai cười đến run người, nàng chỉnh chỉnh tóc, hướng hắn đi qua.
Thi Hải vừa bắt đầu còn không nhận ra nàng đến, lại vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Bên dưới áo bông trắng mặc một cái váy ngắn kẻ caro, mặc tất che lại hai chân dài cực kỳ thẳng tắp, mũ bê rê ôm lấy mái tóc dài xoăn xoăn, nàng trang điểm căn bản cũng không phải kiểu thiếu nữ cá tính punk như thường ngày.
"Cậu là ai. . ." Con mắt Thi Hải đều trợn tròn.
"A, không nhận ra, đẹp mắt không?" Mễ Tuyết hơi híp mắt lại, nàng còn trang điểm nhạt, bước vào đại học, màu da dưỡng trắng trở lại, lúc này mi dài vểnh lên, môi đỏ hồng, giữa sống mũi còn có mấy cái tàn nhang xinh xắn, còn có mái tóc quăn này, giống như búp bê lai vậy.
Tàn nhang thật đáng yêu. . .
Tóc dài thật đáng yêu. . .
Ơ, xảy ra chuyện gì, tốc độ phát triển của mái tóc này nhanh như vậy à? Chẳng lẽ còn có thể gặp gió liền dài ra?
Thi Hải khụ một tiếng, định thần lại, "Bà có thể hỗ trợ cái gì?"
Mễ Tuyết nghiêng lệch đầu đi, "Tui giúp cậu hát thôi."
Dưới đèn đường, mênh mông là tuyết trắng, Thi Hải đàn lên bản nhạc khác, Mễ Tuyết mở miệng liền hát, "Well you done done me and you
Bet i felt it, i tried to be chill but you 're so hot that i melted, i fell right th nhụcgh the cracks "
Giọng hát của nàng trong veo, tiếng Anh phát âm cực kỳ tốt, thỉnh thoảng theo âm nhạc nhảy mấy bước, nụ cười cực kỳ xán lạn, hoa tuyết đón ánh đèn mờ nhạt nhảy nhót trên mặt nàng, đêm tuyết như xuân.
Thi Hải không tự chủ được mà nhìn nàng.
Hát đến rất hay, dần dần rất nhiều người vây lại đây, có người còn theo nàng chỉ huy dàn nhạc.
"Nothing 's going to stop me but divine intervention, I reckon its again my turn to win some or learn some, But I won 't hesitate no more, no more, It cannot wait I 'm yours ."
Hát đến "I 'm Yours", Mễ Tuyết nhìn về phía hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, giống sao hỏa con trong đêm đen, Thi Hải có loại ảo giác bị nàng thiêu đốt.
Hoa hồng rất nhanh đã bán xong, Thi Hải nhìn xuống WeChat, kiếm lời không nhỏ.
Hắn mờ Mễ Tuyết ăn khuya, Mễ Tuyết nở nụ cười với hắn, sờ sờ tóc, "Coi như cậu có lương tâm."
Hôm nay không giống thường ngày, nàng bước đi cũng rất nhã nhặn, chân dài thon thon, bước đi thong thả một chút, dưới chân một đôi giày ngắn, ép ra dấu chân nhỏ bé trên nền tuyết.
Hạt tuyết rơi trên mái tóc dài của nàng, nàng vuốt cuốt, đem sợi tóc vén lên lỗ tai.
Thi Hải không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, "Tóc của bà xảy ra chuyện gì vậy?"
"Như thế nào, đẹp mắt không?" Mễ Tuyết cười với hắn, Thi Hải không tự chủ được gật đầu, không nghĩ tới nàng để tóc dài là dáng vẻ hoàn toàn bất đồng, ngay cả khí chất cũng thay đổi.
"Cậu thích như vậy a? Cũng không phải không được nha, tui mỗi ngày. . ."
Thi Hải đột nhiên có chút thiếu kiên nhẫn, cũng có chút tức giận, bà mặc gì là chuyện của bà, vì sao phải kéo theo tui, hắn quay mặt đi, "Tui vẫn quen bà tóc ngắn hơn."
"Thiệt không, " Mễ Tuyết nhìn hắn, "Vậy cậu làm gì không nhìn tui nói chuyện?"
Mễ Tuyết kỳ thực hiểu hắn rất rõ, từ nhỏ đã thích bắt nạt hắn, sau khi lớn lên kỳ thực cũng chưa từng ngừng ở chung, mỗi một động tác trên mặt hắn nàng đều có thể tinh tế đoán được tâm tư của hắn, chỉ cần có chút dấu vết nào, nàng đều có thể bắt giữ ngay lập tức.
Mễ Tuyết cho rằng, mọi việc đều có khả năng.
Nàng vẫn là đứa nhỏ có chủ ý, nàng thích Thi Hải, có thể không giống trong sách, điện ảnh nói loại yêu đến chết đi sống lại kia, ít nhất là thích đầy đủ, thích đến có thể chờ hắn nhìn thấy nàng.
Thi Hải mím môi, lông mày hơi cau lại, quay lại nhìn nàng.
Mễ Tuyết bởi vì là con lai, màu mắt khá cạn, sống mũi rất cao, đường nét thâm thúy, Thi Hải cư nhiên cảm nhận được một luồng áp lực trước nay chưa có, hắn lại quay mặt sang, "Không có gì đáng nói, liền. . . Giống thường ngày. . ."
"Thường ngày ra sao?" Mặt Mễ Tuyết tiến đến trước mắt hắn, ngũ quan bỗng chốc phóng đại.
". . ." Thi Hải nhất thời quên mất muốn nói cái gì, đẩy một cái, "Cách tui xa một chút."
"Xa như vậy có đủ hay không?" Mễ Tuyết cười, lại ghé sát vào.
Lần này không biết là hoảng sợ nhiều một chút, hay là tim đập nhiều một chút, Thi Hải trong tình thế cấp bách đẩy một cái, ngón tay câu đến tóc của nàng, lại kéo ra bên ngoài một cái.
Mễ Tuyết còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên, đỉnh đầu liền mát lạnh. Mũ kéo theo tóc quăn giả rơi xuống trên mặt tuyết.
Nàng đội lấy một cái lưới trùm đầu màu đen, liếc mắt dường như một cái đầu hói màu đen, cùng Thi Hải hai mặt nhìn nhau, lẫn nhau đều kinh ngạc há to mồm.
". . ."
". . . Má ơi!"
Thi Hải giơ chân quát to một tiếng, "Bà cái này cũng. . . Quá kinh dị đi?"
Mễ Tuyết lùi một bước, môi run lên, cúi người nhặt tóc giả và mũ lên, cũng không lên tiếng, cúi đầu liền chạy về phía trước.
"Ai. . ." Thi Hải lúc này mới cảm giác mình hình như có chút quá, ". . . Ai, Mễ Tuyết a, cũng không, cũng không kinh dị đến mức đó!"
"Thi Hải, cậu tên khốn kiếp này!" Mễ Tuyết quay đầu lại rống lên một câu.
Thi Hải cả kinh, dừng lại bước chân.
Đôi mắt Mễ Tuyết đỏ chót trừng hắn, quay đầu chạy mất.
Thi Hải sững sờ tại chỗ, nửa ngày vẫn không biết làm sao gãi gãi đầu.
Mễ Tuyết có một quãng thời gian rất dài không để ý đến hắn, học kỳ sau đại học năm thứ tư, hắn vừa chuẩn bị thi vòng hai vừa chuẩn bị luận văn, trong lúc đó có đến mấy lần nghĩ muốn tìm nàng nói cái gì, chỉ là qua đoạn thời gian đó rồi, dường như cũng hết ý nghĩa để nói.
Đến tháng Tư, kết quả thi vòng hai đã ra, có gặp qua một vị giáo sư già mà hắn rất tôn kính trong viện văn học, được ông khẳng định đã đậu, Thi Hải không nhàn rỗi, hắn gọi điện thoại hỏi nàng ở nơi nào, có muốn đến nhà hắn chơi hay không, thậm chí còn lấy Đinh nữ sĩ làm cớ.
Mễ Tuyết lãnh đạm trả lời hắn phải đi Châu Úc thăm cha nàng, thậm chí cũng không muốn nói nhiều với hắn mấy câu liền cúp máy rồi.
Trong lòng Thi Hải có chút cảm giác khó chịu, nghĩ thầm quên đi, lần này nhưng là bà không để ý tới tui.
Giữa tháng Tám, Thi Hải một lần nữa nhặt tiểu thuyết lên, chuẩn bị viết tiếp.
Bút danh của hắn là Thương Hải Nhất Túc, tác phẩm đầu tay của hắn gọi là 《 Mộ Hải tu tiên lục 》. Bởi vì chưa từng viết qua tiểu thuyết, hắn ôm nhiệt tình rất lớn, tiến hành các loại thử nghiệm.
Nội dung trước chương viết nam chính Mộ Hải làm sao cuồng lãnh khốc huyễn □□ ở trong thiên địa đánh quái thăng cấp, cùng câu chuyện về tỷ tỷ của hắn so với hắn càng thêm cuồng lãnh khốc huyễn -- hình thức sáng tác văn thoải mái điển hình, cơ bản không xem trọng cách hành văn, chỉ cần gọn gàng nhanh chóng, thẳng nam nhìn hiểu là được.
Từ chương , nữ chính xuất hiện, tiểu tỷ tỷ lạnh lùng xinh đẹp đối nghịch với môn phái.
Nam chính thầm mến tiểu tỷ tỷ -- tham khảo tiểu chính văn hình thức ngọt sủng, văn phong ngọt ngào đến ngấy, bên ngoài viết các loại động tác đặc biệt, nam chính rút kiếm hận không thể đánh lập thể.
Nam chính nói chuyện cùng tiểu tỷ tỷ lạnh lùng xinh đẹp, bị nàng đả thương.
Nam chính hồn bay phách lạc, bắt đầu thời gian chán chường dài dằng dặc -- ừm, cái đoạn thời gian kia chính là lúc trong đầu hắn vừa vặn tuôn trào cảm hứng viết tiểu thuyết. . .
Lúc đó hắn đang bị Đường Chu bắt học thêm, cũng không làm sao thoát được.
Lại sau đó, Thi Từ cùng Đường Chu cùng một chỗ.
Từ chương trở đi, tỷ tỷ của Mộ Hải cùng tiểu tỷ tỷ lạnh lùng xinh đẹp chạm mặt, nguyên lai các nàng đã sớm nhận thức, có cảm tình rất sâu, tiểu tỷ tỷ lạnh lùng xinh đẹp mới đầu tiếp xúc Mộ Hải cũng là bởi vì tỷ tỷ của hắn.
Các nàng ân ân oán oán đem nam chính kéo vào, nam chính từ đầu tới cuối đều là vô tội, đều là người đứng xem. . .
Viết đến cái tình tiết này, đại khái ở chương , sau đó vì thi cử hắn liền dừng lại.
Thi Hải lo sợ bất an mở tiểu thuyết ra, khả năng đã không còn độc giả theo xem.
Ai biết cư nhiên mỗi tháng đều có người xem mới, còn có bình luận vừa mới nhảy, Thi Hải đi xuống kéo bình luận,
"Lão tử kiên trì mỗi ngày đến xem, liền là muốn biết đến tiếp theo tác giả này làm sao viết tiếp!"
"Lão nương cũng muốn nhìn một chút tác giả họa phong thanh kỳ này viết xuống như thế nào!"
"Ta hình như có chút đoán được tình tiết phát triển, ta chính là muốn tới nhìn một chút có phải là ta nghĩ đúng không, ta chính là muốn biết con mắt của ta có thể mù hay không!"
"Tác giả, ta kêu ngươi một tiếng ngươi dám đáp sao? Ngươi dám ra đây sao? Ngươi dám viết tiếp sao?"
Thi Hải giật mình một cái, nhất thời dĩ nhiên không dám động bút.
Đầu tháng chín, nghiên cứu sinh khai giảng báo danh. Hắn phi thường ít lưu ý đến môn học gần đây -- nghiên cứu văn hiến sử, thời gian nhàn rỗi rất nhiều. Không có chuyện gì hắn liền cân nhắc tình tiết, cũng không bao lâu, hắn liền biết rồi Đường Chu học cao học ở Bội Ngữ, nàng cùng Thi Từ có nghi vấn chia tay.
Nghi vấn, bởi vì không ai dám đi xác nhận.
Tâm tình Thi Từ rất kém, nàng luôn luôn công tác, không về nhà, vòng bạn bè cũng không đổi mới, Thi Hải cũng không tìm được nàng.
Chờ đến cuối tháng mười, hắn đến trường học tìm Thi Từ.
Gương mặt Thi Từ lạnh lùng, gầy đi không ít. Nàng bưng chén rượu ngồi trên sô pha, bên chân một con mèo béo ục ịch đang chơi một cục bông, béo đến độ hoa văn màu cam trên bụng cũng biến dạng.
Thi Hải hỏi, Thi Từ trái lại mở miệng kêu hắn mang con mèo béo này cho Đinh nữ sĩ, nói quãng thời gian tới nàng đều phải bay tới bay lui, thời gian không ổn định, chăm sóc con mèo này không được.
"Được rồi, con mèo này thật mập." Thi Hải nhấc lên nó, hai chân đầy lông của con mèo treo ở giữa không trung, nó vội vội vàng vàng kêu, lông đều phải xù lên.
"Đừng ôm nó như thế." Biểu hiện của Thi Từ khựng lại, đem mèo ôm lại, giống như ôm cái đứa bé.
"Nó gọi là gì?"
"Thu Thu." Thi Từ ôm nó ở khuỷu tay, vuốt lông nó, "Thôi, tự chị về nhà một chuyến đi, cậu thay chị đem thức ăn, đồ ăn vặt, đồ chơi của nó thu thập một chút."
Thi Hải dọn đầy hai túi lớn, còn đang buồn bực con mèo này tên cũng quá quái.
Thi Hải cho rằng Đường Chu cùng chị hắn chỉ là mâu thuẫn cãi nhau, nên chẳng mấy chốc sẽ hòa hảo, ai biết các nàng vẫn chưa, con mèo kia cũng giao cho Đinh nữ sĩ nuôi.
Thi Hải có chút khổ sở, hắn là thật tâm muốn chị hắn được hạnh phúc, có vài lần hắn muốn liên hệ Đường Chu, chỉ là luôn cảm thấy không thích hợp. Hắn ức đến không được, không thể làm gì khác hơn là phấn khởi viết văn.
Hắn thử viết chuyện cũ trước kia của tiểu tỷ tỷ lạnh lùng xinh đẹp cùng tỷ tỷ nam chính, ai biết một khi viết căn bản không ngừng được, viết ba chương.
Hắn một hơi gửi đi ba chương, chờ xem bình luận.
Nửa giờ sau, bình luận náo nhiệt lên, "Hắn đến rồi, hắn rốt cuộc đã tới, hắn rốt cục lớn mật không biết xấu hổ ra chương mới!"
"Ơ, cái chương mới ra này thực sự là khó bề phân biệt, ta nhất thời không nhận rõ ai là vai chính ai là vai phụ nữa. . ."
"Cho nên tác dụng của nam chính là. . . làm bình phong cho hai tiểu tỷ tỷ sao? Ta thực mê hoặc, ta thực kích động, ta thực hưng phấn a!"
Ròng rã một tháng, Thi Hải viết thêm ba chương, một chương năm ngàn chữ, văn tư như dạt dào, độc giả bình luận càng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng điên cuồng, trong bình luận mỗi chương một phần ba người khen ngợi, một phần ba mắng, còn có một phần ba người khi thì mê hoặc khi thì cuồng loạn khi thì hưng phấn. . .
Chờ đến lễ Giáng Sinh, còn thiếu một cái chương cuối, Thi Hải lộ vẻ do dự.
Phần cuối, khó tránh khỏi sẽ đi hồi tưởng nhân vật xuất hiện đầu tiểu thuyết, sau đó hắn phát hiện ở khoảng chương , hắn bỏ ra một chút thời gian viết một kẻ đáng ghét, tiểu sư muội của nam chính, đều là dính ở bên người nam chính, hắn đối với nàng rất thiếu kiên nhẫn, Thi Hải cho rằng đem nàng viết thành người rất rất đáng ghét, ai biết ở mục bình luận, không ít người nói nàng nhí nha nhí nhảnh, dũng cảm thú vị.
Còn có mấy bình luận nói, "Nam chính a, ngươi đừng lừa gạt bản thân mình, ngươi nhưng thật ra là thích tiểu sư muội."
"Đúng vậy, ngươi không thích nàng, ngươi để nàng tùy ý dính ngươi làm cái gì đấy?"
. . .
Thi Hải rơi vào trầm tư.
Tạm thời gác bút xuống, không vội viết phần cuối.
Lễ Giáng Sinh, vườn trường Nam đại phi thường náo nhiệt, hắn lười biếng ở ký túc xá cũng gần như một tuần, muốn đi ra ngoài.
Đứng dậy, rửa mặt, phát hiện mình râu ria xồm xàm, tóc cũng dài. Thi Hải cạo râu mép, chuẩn bị đi ra ngoài cắt tóc.
Di động vang lên.
Là Mễ Tuyết.
Thi Hải lập tức nhận, giọng nói trêu chọc kia của Mễ Tuyết nhảy vào trong tai, "Sư huynh làm gì đấy? Lại bán hoa hồng hả?"
Khóe miệng Thi Hải lơ đãng cong lên, "Làm sao, bà lại muốn giúp tui hả?"
"Ha ha, lần trước cậu còn nợ tui bữa ăn khuya còn chưa trả đâu?"
Thi Hải im lặng vài giây, "Vậy đêm nay tui bù đắp cho tiểu sư muội được không?"
Lúc đi ra, Mễ Tuyết chờ hắn ở dưới lầu.
Nàng mặc váy liền áo màu trắng, khoác áo khoác nỉ dài màu đen, mũ bê rê màu đỏ cùng tóc nâu quăn dai. Vô cùng hút ánh mắt.
Nam sinh ở ký túc xá ra ra vào vào đều đang nhìn nàng.
Tâm tình Thi Hải nhất thời phức tạp: Nàng lại mang tóc giả. . .
Hắn giương nụ cười lên, "Đi thôi, đại mỹ nữ. Ăn khuya đi."
Mễ Tuyết nghiêng đầu đánh giá hắn, cười, "Tóc cậu là xảy ra chuyện gì a?"
Thi Hải gãi gãi đầu, "Ăn xong bữa ăn này tui liền đi cắt."
"Ai, cậu khoan hãy cắt, giữ lâu một chút, đeo mắt kiếng, lại choàng cái khăn quàng cổ, thật là có chút mùi vị Oppa Hàn Quốc."
Thi Hải phụ họa nói: "Có phải là tết cái đuôi ngựa càng có khí tức nghệ thuật gia không?"
Mễ Tuyết cười, "Xấu chết cậu."
Hai người cùng nhau cười, ở trên đường trường từ từ đi tới.
Bên người từng đôi từng đôi tình nhân ôm nhau một chỗ. Bọn họ đi tới, tay nghiêng vai cũng sát bên.
Có thể ở trong mắt của người khác, bọn họ cũng giống như một đôi tình nhân.
Cái ý niệm này không tên khiến Thi Hải nổi da gà, hắn run lên một hồi, liền hướng bên cạnh cách xa một chút.
Mễ Tuyết tựa hồ vô tri vô giác, nghiêng mặt
»