Trời vừa mới tờ mờ sáng, chim chóc trong rừng đã kêu chiếp chiếp ầm ỹ.
Bối Bối co thân thể mềm mại, rồi ở trên lớp da thú rướn người duỗi lưng một cái.
Oa, da thú thật thoải mái quá nha, nàng còn muốn ngủ thêm một chút nữa.
Nàng ôm lấy áo choàng, phủ lên cái đầu nhỏ, miễn cưỡng xoay mình…
Bỗng một tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên!
“Gì vậy?!” Nàng bị dọa cho sợ đến nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ bị quét sạch.
Cách bên phải ba thước, nam nhân Miêu Cương kia cách đống tro tàn, khuôn mặt dữ tợn nhìn nàng chằm chằm.
A?!
Người này làm sao vậy, nàng trong giấc mộng không cẩn thận dùng chân đạp trúng hắn sao? Nếu không hắn vì sao vẻ
mặt lại tức giận, rất giống như muốn xông lại đánh nàng như vậy?
“Ngươi rống cái gì? Sói đến sao? Hay là…” Tầm mắt vừa liếc xuống phía dưới, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn lập tức ngưng bặt.
Oa! Quần của hắn, quần của hắn, ách…
Ngủ quá thoải mái, nàng hoàn toàn quên mất, mấy canh giờ trước, vì muốn đề phòng không cho hắn chuồn đi, nàng đã cột hai người vào cùng một chỗ, rồi sau đó một mình nàng xoay tới xoay lui, kéo mảnh vải về phía nàng. Mảnh vải xanh vốn là quấn ngang hông hắn, liên tục bị kéo, khiến cho “một bộ phận” trên thân thể cao lớn cường tráng của hắn, không có chút nào che dấu, được nhìn thấy ánh mặt trời.
Bối Bối kinh ngạc thở gấp một tiếng, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trái tim đập cuồng loạn.
Nam nhân nhìn nàng chằm chằm, xé đứt dây buộc, vẻ mặt không chút thay đổi mặc quần vào.
“Thật xin lỗi, ta không để ý đến, cho nên…” Nàng ấp a ấp úng nói xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hướng về phía cửa động, không dám nhìn hắn.
Chỉ là, một cái liếc mắt vừa nãy, đã đủ để nàng nhìn thấy, màu da ngăm đen của hắn, cơ bụng bền chắc, thắt lưng gầy gò! Còn có cái…
Oanh!
Khuôn mặt nhỏ non nớt, càng trở nên đỏ hơn, giống như trái táo chín mọng.
Nàng ôm lấy cái đầu nhỏ, mãnh liệt lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm công thức các bài thuốc, cố gắng muốn quên đi hình ảnh trong đầu.
Thiệt là, nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ nha! Mặc dù làm chủ hiệu thuốc, lại là bán thuốc tráng dương, đối với kết cấu sinh lý của nam nhân, nàng đã sớm tận tay tận mắt tìm hiểu rõ ràng, nhưng mà man tử Miêu Cương trước mắt, từ đầu đến chân so với những nam nhân lúc trước nàng đã nhìn qua, tinh anh cường tráng hơn, nhanh nhẹn dũng mãnh hơn, lại còn dã tính hơn…
Nam nhân tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, cầm lấy dao săn, đứng dậy rời đi.
“Đừng mà, chờ ta một chút.” Bối Bối vội vàng cột lại áo choàng, dùng tay chải lại mái tóc dài rối loạn, xỏ vào chân đôi giày thêu hoa, rồi vội chạy tới.
Tối hôm qua lạc đường, đã đủ cho nàng hiểu được, nơi Miêu Cương rừng thiêng nước độc này, không phải là nơi mà một thiếu nữ dân tộc Hán như nàng có thể xông loạn. Nếu như không muốn bị dã thú bắt mất, nhất định phải dựa vào nam nhân này dẫn đường. Nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo hắn mà thôi.
Núi rừng buổi sáng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, sương mù dần dần tan đi.
Con đường mà hắn đang dẫn nàng đi, dễ đi hơn so với con đường mòn mù mờ tối hôm qua. Bốn phía cây cỏ xanh ngắt, từ xa có tiếng nước chảy vọng lại, mà hai bên con đường nhỏ, toàn là các loại dược thảo quý.
Khó trách đại tỷ thường nói, sở trường của người Miêu chính là dùng dược, bọn
họ ở trong núi rừng, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo. Có lẽ nàng không cần tìm đến Cổ Vương, chỉ cần ở lại cửa khẩu Hổ
Môn này dựng lên một quầy trao đổi mua bán, mua lại những dược liệu này với giá thấp rồi đem về kinh thành, chỉ cần một tháng khẳng định là có thể kiếm tiền như nước, lấy công chuộc tội với đại tỷ.
Bối Bối bận rộn nhìn trái nhìn phải, đôi mắt tinh nghịch cũng không còn nhàn rỗi, tham lam nhìn kỹ từng loại dược thảo, trong đầu đã nổi lên tính toán.
Đi không được một lát, nàng đột nhiên thấp giọng hô lên, nắm lấy mảnh vải xanh, sau khi xác định hắn không thể bỏ đi, thân thể xinh xắn mới ngồi chồm hổm xuống.
“Ngươi chờ một chút, để cho ta xem cái này.” Nàng hai mắt sáng lên, lật phiến lá lên, chuyên tâm hít một hơi.
Nam nhân nhíu mày, cặp mắt đen lạnh lẽo, nhìn chằm chằm ngón tay nhỏ bé đang nắm lấy quần hắn.
Nàng vẫn không buông tay, vẫn lo cúi đầu nghiên cứu dược thảo. “Này, ngươi biết không? Đây là một cành My Hầu Đào* non mới mọc. Loại quả này, trong kinh thành bán giá cao đến kinh người, lát nữa ngươi cũng giúp ta tìm đi, nói không chừng…”
(*my hầu đào: cây kiwi)
Nam nhân hất ra bàn tay nhỏ đang đặt ngang hông, lạnh lùng đi về phía trước, trước khi đi cũng không quên kéo mảnh vải xanh lại cho chắc chắn, để tránh chuyện cũ lặp lại Bối Bối không hề phòng bị, bị hất một cái té sấp về phía trước. Một tiếng phịch vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đập xuống đất, miệng đầy bùn nhão.
“Oa, ngươi… Phi! Phi!” Nàng bận rộn phun ra bùn đất đầy trong miệng, rồi mới có thể mắng chửi người. “Ngươi làm cái gì vậy? Muốn đi sao cũng không thèm nói trước một tiếng?” Nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, chật vật bò dậy, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn nhìn nàng, cặp mắt và đôi mày rậm bất động, dường như là chuyện nàng rống giận, chẳng qua chỉ như một con mèo con làm nũng. Sau đó xoay người bỏ đi.
“Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó! Ngươi quay lại đây, đừng có đi!” Bối Bối la hét, vội vã đuổi theo, cũng không cần biết hắn nghe có hiểu hay không.
Thật đáng ghét, man tử này ngay cả lễ phép cũng không biết sao?!
Hắn cước bộ cực nhanh, không đầy một lát đã đi xa mấy trượng, nàng mắng thì vẫn mắng, nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường, nhanh chóng chạy theo.
Thân hình cao lớn, bay qua một cái gò đất, biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nàng không khỏi lo lắng, trong nháy mắt trong lòng hoảng loạn.
Bối Bối hít sâu một hơi, thi triển khinh công, vội vã muốn đuổi kịp hắn. Thân thể xinh xắn của nàng linh xảo như con chim yến, kiên quyết lấy đà nhảy lên, cũng bay qua cái gò đất…
Chẳng qua là, nàng không ngờ tới, người này lại đứng yên ở đây!
Bối Bối thấp giọng hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi đập xuống mặt đất, bây giờ lại đụng phải tấm lưng rộng rãi của hắn, cái mũi của nàng thật đau quá đau quá.
Hận cũ lại thêm thù mới, nàng đau đến nước mắt muốn chảy ra, bắt đầu hoài nghi có phải là hắn cố tình muốn khi dễ nàng hay không.
“Ngươi sao lại…” Ách, cái vật lắc lư đang phát sáng ở trước mắt nàng là cái gì vậy?
Nàng hơi lui về phía sau một chút, sau đó đôi mắt trong suốt lập tức mở to đến hết cỡ.
Oa! Con dao săn của hắn, từ lúc nào đã rút ra khỏi bao da rồi?!
Tất cả những lời mắng chửi trong nháy mắt đều bị nuốt vào trong bụng, Bối Bối một tiếng cũng không dám phát ra, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nàng chọc giận hắn rồi sao? Người này thấy nàng quá phiền toái, lười dẫn đường, muốn ở chỗ này làm thịt nàng luôn sao?
Giữa núi rừng, một nam một nữ, giằng co bất động. Hắn vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn nàng. Còn nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai mắt ngó chừng con dao săn kia, động cũng không dám động đậy một chút, trong đầu không ngừng hiện lên, hình ảnh đống da thú nằm ở bên chân hắn lúc ban đầu ở trong khách điếm…
Phút chốc, tinh quang trong mắt nam nhân lóe ra, con dao giương lên.
Hai người hành động cùng một lúc!
Bối Bối xoay người bỏ chạy trối chết, một lòng chỉ nghĩ tới việc muốn chạy trốn để giữ lấy mạng.
Thật là hỏng bét, chẳng lẽ Tiền Bối Bối nàng mệnh đã định phải chết trên tay nam nhân này sao? Ô ô, không được nha, nàng nếu như không có giúp “Càn Khôn đường” tìm được cách kiếm tiền, đại tỷ sẽ mắng nàng!
So với con dao săn đang đuổi cùng giết tận không buông, bộ dạng tức giận của đại tỷ ngược lại còn đáng sợ hơn.
Con dao phi tới, phát ra thanh âm bén nhọn, không khí bị xé toạc, lông tơ trên gáy nàng dựng đứng hết cả lên.
“A, đừng giết ta! Ta…” Lời cầu xin tha thứ của còn chưa nói xong, nàng cong gối khuỵu xuống, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Một tiếng phịch vang lên! Bối Bối ngã đập mặt xuống đất, một lần nữa lại được hôn nhẹ lên mặt đất. Con dao rít lên xẹt qua đỉnh đầu của nàng, lực đạo cực mạnh, mạnh mẽ lao nhanh về phía trước.
Nàng gục trên mặt đất, hai tay ôm đầu, toàn thân lạnh run, trong miệng còn nhớ
tới lời của đại tỷ, mong có thể giữ được cái mạng nhỏ…
Ơ, sao không có chuyện gì?
Một lúc lâu sau, nàng mở con mắt trái ra trước, xác định bản thân không hề bị thương, mới từ từ mở mắt phải ra.
Đập vào tầm mắt nàng, trước mặt nàng khoảng hai thước, là một con thỏ gặp vận xui đã bị con dao chém trúng. Lưỡi dao sắc bén, ghim vào mặt đất một cách chính xác, tiễn con thỏ lên Tây Thiên.
Thì ra là cái mà hắn muốn chém là con thỏ này, chứ không phải cái đầu của nàng.
Khuôn mặt nhỏ Bối Bối lại bị bẩn, khẽ đỏ lên, cảm giác bản thân cực kỳ uất ức, cư nhiên mới vừa nhìn thấy con dao lóe sáng của hắn, đã lo bỏ chạy cầu xin tha thứ.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng nha, ai bảo hắn bình thường chẳng có chuyện gì mà cứ luôn lạnh lẽo nghiêm khắc như vậy, con ngươi sắc bén kia, quả thực so với đao kiếm còn đáng sợ hơn. Nàng nếu như không phải còn có mấy phần can đảm, khẳng định đã sớm bị hắn dọa ngất.
Nam nhân chậm rãi đi tới! Nắm hai tai con thỏ lên, nhàn nhạt liếc qua nàng một cái. Xem ra gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như tượng đá, nhưng bên trong cặp mắt đen sâu thẳm thâm trầm lại có một chút ý cười.
Bối Bối gục trên mặt đất, cắn đôi môi đỏ mọng, vừa quẫn vừa thẹn, hận không đào được một cái lỗ mà chui xuống.
Nàng xác định.
Tên man tử này đang cười nàng!
Phía cuối con đường mòn, là một khe suối trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Nam nhân nhặt về vài que củi, lấy dao săn xẹt qua mảnh da thuộc, tóe ra tia lửa. Không đầy một lát, đống củi bùng lên một ngọn lửa, hắn lột da thỏ rồi rửa sạch, xoa lên trên thịt một loại thực vật bào nhuyễn nào đó, rồi đặt lên trên ngọn lửa mà nướng.
Thịt thỏ non mập mạp, nướng trên lửa đến mức hương thơm ngào ngạt, mùi nướng tỏa ra bốn phía, dầu mỡ loang loáng…
Bối Bối ngồi ở một bên, hai mắt cũng không nhúc nhích, chăm chăm ngó chừng thịt thỏ, tế bào tham ăn trong bụng đã bắt đầu kêu gào, chỉ thiếu không có chảy nước miếng.
Oa, xem ra thật ngon nha!
Nàng sờ sờ bụng, lúc này mới nhớ ra bản thân còn chưa có ăn sáng. Bên trong lớp áo choàng còn cất giấu mấy khối lương khô, nhưng mà so với thịt thỏ nướng thơm phức trước mặt, lương khô khô cứng trong nháy mắt mất đi sức hấp dẫn.
Theo lý thuyết, bọn họ là bạn đồng hành, hẳn là có phúc cùng hưởng, có thịt cùng ăn. Nhưng mà con thỏ này mặc dù mập mạp, cũng chưa đủ cho hai người ăn! Huống chi người săn thỏ cũng không phải là nàng, người này nếu như muốn ăn một mình, nàng cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà nhìn người ta ăn.
Bối Bối bắt đầu có chút hối hận, lẽ ra không nên bỏ rơi Thạch Cương. Nếu như có hắn ở đây, nàng ngay từ đầu đã có thể ra lệnh cho hắn đi tìm thức ăn.
“Này, man tử lão huynh, ngươi biết không? Ta ở trong kinh thành mở hiệu bán thuốc.” Nàng tự biên tự diễn, muốn quên đi cảm giác đói bụng.
Nam nhân chuyển động nhánh cây, thịt thỏ phía trên cũng chuyển động, tầm mắt nàng cũng đảo theo.
“Chính là bán tráng dương thuốc.” Nàng bổ sung một câu.
Thịt thỏ đang chuyển động, trong nháy mắt dừng lại.
“Ngươi cũng biết sao. Chính là…” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, không biết nên giải thích thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vệt đỏ ửng, tầm mắt không cẩn thận lại chuyển đến từ eo hắn trở xuống, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc…
Mặc dù cách một lớp vải xanh, nhưng mà đường nét thân thể, vẫn bày ra rõ ràng.
Nàng một mặt liếc trộm, một mặt nhớ lại, buổi sáng lúc liếc nhìn thấy “cảnh xuân” kia, nàng mặc dù là hoàng hoa khuê nữ, nhưng vẫn có thể phân biệt được, so với những nam nhân khác, hắn là “thiên phú dị bẩm*” đến cỡ nào.
(*thiên phú dị bẩm: năng lực kỳ lạ trời
cho) =]]
Oa, nam nhân này nếu như chịu cùng nàng trở lại kinh thành, làm quảng cáo sống cho “Càn Khôn đường”, nàng khẳng định kiếm tiền như nước!
Ý định kiếm tiền vừa nảy ra trong đầu, nàng nghiêng người đến bên cạnh hắn, đôi môi đỏ mọng lại tiếp tục không ngừng nghỉ.
“Ta thật không hiểu, nam nhân vì sao lại quan tâm đến chuyện đó như vậy. Ghé tới khám phần lớn đều là nam nhân, thỉnh thoảng cũng có nữ nhân, hơn nữa, người nào địa vị càng cao, lúc tới tìm ta lại càng cẩn thận bí ẩn.”
Đây là nghi vấn đã lâu trong thâm tâm nàng, bình thường chỉ dám đặt ở trong lòng, cũng không dám nói với ai. Rất là khó chịu! Bây giờ tốt rồi, có một người nghe không hiểu tiếng Hán, nàng mừng rỡ nhanh chóng kể hết ra.
Nam nhân bên cạnh không có phản ứng, tiếp tục nướng thỏ.
Bối Bối cầm lên một que củi, bỏ vào trong đống lửa, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
“Ta từng ở trong thư phòng của tam tỷ, len lén xem qua sách xuân cung, đó là một bản sách vẽ đầy hình ảnh, nhưng mà…” Khuôn mặt nhỏ mỹ lệ nhìn nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng, mới tiếp tục nói. “Ta nghĩ, chuyện đó có gì mà thoải mái đâu? Thân thể bị vặn vẹo như vậy, nếu như không cẩn thận, nói không chừng sẽ làm tổn thương đến gân cốt.”
Nàng nhíu lại khuôn mặt nhỏ, vừa nói còn vừa vươn tay, học theo tư thế ôm ấp người tình trong sách xuân cung, thân thể xinh xắn cũng vặn vẹo, diễn tả rất chân thật.
“Uh, ta nhớ được là làm như vậy, sau đó, hai chân còn phải…”
“Rắc” một tiếng, bàn tay to ngăm đen bẻ gãy nhánh cây đang treo thịt thỏ!
Động tác của hắn cực kỳ nhanh, con thỏ còn chưa kịp rơi vào đống lửa, một nhánh cây khác đã xuyên qua, thịt thỏ nướng lại được treo lên chắc chắn, không có nửa điểm dính vào than hồng.
Bối Bối đặt hai tay xuống, con ngươi trong suốt chớp chớp, trong lòng dấy lên chút hoài nghi.
Nếu không phải trên gương mặt tuấn tú ngăm đen này không có nửa điểm biểu tình gì, nàng thật sẽ hoài nghi hắn có phải là hiểu được hay không, nếu không, tại sao lại có phản ứng khác thường như vậy.
Hắn thật sự không hiểu tiếng Hán, đúng không?
Bối Bối ở trong lòng nói thầm, nhưng không có dũng khí đặt câu hỏi, có chút hối hận, mới vừa rồi sao lại nhiều lời như vậy, chuyện riêng tư nhất trong lòng toàn bộ toàn bộ kể ra hết. Những chuyện này đều là những lời hoang đường mà một cô nương còn chưa xuất giá tuyệt đối không thể nói ra nha!
Aiz nha, nếu như hắn thật sự hiểu được, nàng nhất định sẽ vạn phần xấu hổ, tung người nhảy xuống sườn núi tự vẫn cho xong.
Đang lúc hối hận, thì thịt thỏ đã nướng xong. Nam nhân giơ đao săn, cắt lấy một
cái chân thỏ mập mạp, rồi sau đó đưa tới trước mặt nàng.
“Cho ta?” Nàng chỉ vào chóp mũi của mình, không dám tin.
Hắn gật đầu.
Bối Bối hoan hô một tiếng, đoạt lấy miếng thịt, cũng không kịp cảm thấy nóng, lập tức nhét vào trong miệng.
“Hô, oa… Thật nóng… Phù phù…” Nàng kêu lên vài tiếng, đầu lưỡi cảm thấy đau,
nhưng cũng không nỡ nhả ra, vẫn cứ gặm cái chân thỏ không tha.
Một đoạn ống trúc bỗng xuất hiện ở trước mắt, bên trong ống trúc có nước suối lạnh như băng. Nàng không chút nghĩ ngợi, túm lấy ống trúc, vội vàng rót nước vào trong miệng, ướp lạnh cái lưỡi thơm tho bị phỏng.
Vừa mới nuốt xuống, một miếng thịt khác đã được cắt gọn đưa đến trước mặt nàng. Nàng ưu nhã gật đầu ý nói cám ơn, sau đó lập tức đại khai sát giới, cố gắng ăn thật lẹ.
Trong lúc đang nhai chóp chép, Bối Bối còn ráng tặng cho hắn vài lời khen ngợi.
“Man tử lão huynh, tài nấu nướng của ngươi không tệ đâu, ta nghĩ ngươi cũng đừng làm thợ săn nữa, không bằng theo ta trở lại kinh thành đi.” Bàn tay non mềm nhỏ bé vươn tới phía trước, định vỗ lên vai hắn, nhưng mà vươn đến một nửa, nàng chợt phát hiện ra trên đầu ngón tay của mình toàn là dầu mỡ, nếu như vỗ xuống, khẳng định sẽ để lại vết dơ trên bả vai hắn.
“A, ngươi chờ một chút, ta đi rửa tay.” Nàng vội vàng nói, thân thể xinh xắn nhảy dựng lên, huỳnh huỵch chạy về phía con suối ở khe núi.
Miêu Cương nơi này “sơn hạ đào hoa sơn thượng tuyết“*, cho dù mùa xuân hay mùa hạ, đỉnh núi vẫn phủ băng tuyết, nước chảy từ bên trong khe núi tất cả đều là do băng tuyết tan ra.
(*trích trong hai câu thơ tả cảnh núi Minh Đường ở TQ:
“Sơn hạ đào hoa sơn thượng tuyết,
Sơn tiền sơn hậu bất nhất thiên.”
Dưới chân núi hoa đào nở, trên đỉnh núi tuyết đóng băng,
Phía trước núi và phía sau núi là hai mảnh trời khác nhau.)
Khe suối lạnh lẽo đến thấu xương, phía trên mặt nước lăn tăn phản chiếu một khuôn mặt nhỏ thanh lệ.
Nàng quỳ gối bên bờ, lấy ra cái khăn tay, chậm rãi thấm ướt, rồi sau đó vắt khô, hướng về phía mặt nước, cẩn thận lau mặt.
Chà lau quá chuyên tâm, nàng không phát giác ra, nam nhân ngồi bên đống lửa, hai tròng mắt chưa từng rời khỏi từng động tác của nàng. Cặp mắt đen sâu thẳm, khi khăn tay lụa lướt qua đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lại càng trở nên lóe sáng còn hơn ánh lửa.
Khăn tay lau lên mặt một vòng nữa rồi thả trở lại vào nước, tơ lụa màu trắng ở trong nước trôi bồng bềnh.
“Lạnh quá đi!” Bối Bối nhỏ giọng oán trách, lần nữa vắt khắn tay, lần đầu tiên dùng nước lạnh rửa mặt, nàng thật sự không thể thích ứng.
Mặt nước lay động, chẳng biết từ lúc nào, xuất hiện đông đảo những bóng dáng quỷ dị.
Có người!
Con ngươi trong veo chậm chạp ngước lên, đập vào mắt nàng là một đám người xuất hiện càng lúc càng đông, cặp mắt của nàng càng nhìn càng mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc ra theo.
Mấy chục nam nhân trưởng thành, cách khe suối cạn, bên hông quấn vải xanh, đeo dao săn. Mỗi người đều nhướn mày trừng mắt, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
A ô, nhìn những người này có vẻ không hiếu khách cho lắm nha!
“Xin hỏi, các vị có chuyện gì sao?” Nàng nặn ra nụ cười, lễ phép hỏi, đôi giày nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng, tính cách chuồn đi.
Không ai phản ứng, mấy chục đại nam nhân, vẫn bày ra bộ mặt nghiêm túc như cũ.
Nàng duy trì nụ cười run rẩy, lặng lẽ lui về phía sau. Ai biết được nàng vừa mới lui về phía sau một bước, những nam nhân kia lập tức bước lên, không tới hai ba bước, đã băng qua khe suối cạn, không có hảo ý tiến tới gần.
Mắt thấy chạy trốn không được, Bối Bối quyết định kháng cự bằng bất cứ giá nào. Nàng hít sâu một hơi, đứng lại chỗ cũ, bàn tay nhỏ chống hông, cất giọng yêu kiều quát mắng, đem y nguyên câu nói lúc trước từng hét lên để uy hiếp lão huynh man tử kia dõng dạc nói với đám người này.
“Bổn cô nương là người của Tiền phủ kinh thành, các vị nếu như thức thời, cũng đừng ngại nhường đường cho ta. Nếu không, nếu như có sơ xuất, làm ta bị thương chút xíu thôi, Tiền phủ cũng sẽ không để yên!”
Vừa mới hét ra khỏi miệng, những nam nhân trước mắt, sát khí bỗng nhiên biến mất, sắc mặt thoáng qua thay đổi một trăm tám mươi độ, giống như những quân cờ domino bị đẩy ngã, phịch phịch,
tất cả mọi người đều ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, lạnh run gục trên mặt đất.
A, không nghĩ tới danh tiếng Tiền gia, ở nơi rừng núi hoang vu này cũng có tác dụng nha, khiến những người này sợ hãi náo loạn quỳ rạp đầy đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, Bối Bối ngược lại có chút ngượng ngùng.
“Ách, đừng quỳ đừng quỳ, không cần đa lễ như vậy, chỉ cần các ngươi nhường đường cho ta…” Nàng bỗng nhiên dừng lại một chút! Đột nhiên nhớ tới mình còn có kẻ đồng hành. “A, không phải. Là nhường đường cho ta và một lão huynh man tử đi qua.”
Nàng quay đầu lại, muốn đi tìm người, khuôn mặt nhỏ nhắn bất thình lình đụng phải bộ ngực trần rộng rãi.
Lão huynh man tử chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau nàng, yên lặng đứng nghiêm. Bối Bối xoa xoa chóp mũi bị đụng đau, không nhịn được oán trách.
“Ngươi, thói xấu này làm ơn thay đổi đi nha, đừng im ắng đi đến phía sau lưng ta, sớm muộn cũng sẽ hù ta đau tim chết.” Ô ô, cái mũi của nàng đau quá đi!
Cặp mắt đen nhàn nhạt quét nàng một cái, không chút gợn sóng. Tầm mắt của hắn, nhìn về phía mọi người trên mặt đất, đang quỳ rạp xuống bất động.
Nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội tranh công, vội vàng nắm tay của hắn, chớp cơ hội lên mặt dạy dỗ.
“Xem đi, ta đã nói, thanh danh Tiền gia vang khắp thiên hạ, ngươi theo ta đến kinh thành, tuyệt đối sẽ không chịu lỗ!” Kết quả là, nàng vẫn muốn đem hắn trở về kinh thành, đi làm quảng cáo sống cho “Càn Khôn đường”.
Các nam nhân trên mặt đất, lặng lẽ ngẩng đầu lên, vừa sợ hãi vừa mơ màng nhìn một nam một nữ trước mắt.
“Ách… Tiền cô nương, tại hạ là Ngõa Sa, là Miêu chủ ở ngọn núi này.” Nam nhân trung niên đứng dậy, cố gắng lấy dũng khí mở miệng.
Nhìn dáng vẻ hắn, hiển nhiên là lãnh tụ của đám người kia, nhưng mà khi đối mặt với Bối Bối, thái độ của hắn cung kính mà khiếp đảm, tầm mắt thủy chung
vẫn duy trì từ bả vai nàng trở xuống, không dám nhìn sau lưng nàng, dường như đứng phía sau nàng là một hung thần ác sát vậy.
“A, vậy ngươi chính là Cổ Vương?” Bối Bối kinh ngạc hỏi.
Nàng vốn cho là, nam nhân có thể thống trị Hán Miêu hai tộc, phải nhanh nhẹn dũng mãnh uy nghiêm hơn người…
Ít ra thì, Cổ Vương không thể nào là một nam nhân vừa nghe thấy danh tiếng Tiền gia, liền bị dọa cho sợ đến mức tự động quỳ rạp xuống đi?
“Không không không.” Ngõa Sa hai tay quơ loạn, vội vàng phủ nhận, đầu lại càng cúi thấp hơn. “Miêu có trăm tộc, ta chẳng qua là đứng đầu một tộc, còn Cổ Vương chính là thống lĩnh trăm tộc đó.”
“Ồ.” Nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên sáng ngời, huỵch huỵch chạy tới gần. “A, ngươi hiểu tiếng Hán?”
Nàng lúc này mới phát hiện ra, Ngõa Sa từ đầu đến giờ vẫn dùng tiếng Hán để nói chuyện với nàng.
“Là Cổ Vương dạy.” Ngõa Sa trả lời.
“Vậy là hắn chưa có dạy hết cho mọi người rồi, giống như vị lão huynh man tử phía sau lưng ta đó, không biết tiếng Hán, muốn giao tiếp với hắn thật là rất khó khăn nha!” Nàng rung đùi đắc ý oán trách.
Mọi người, đồng thời thở hốc vì kinh ngạc, đầu lại càng cúi thấp, hận không thể chôn mặt mình vào trong đất bùn.
Ngõa Sa lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đổi đề tài.
“Không biết Tiền cô nương, đến Miêu Cương, là vì chuyện gì?”
“Ta tới tìm Cổ Vương.” Bối Bối kể thật, muốn chờ những người này trở nên thân mật, chủ động nói ra tung tích của Cổ Vương.
Không người nào dám nói gì nữa, bọn họ cứ quỳ trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ thiếu không có bắt đầu đào một cái hố mà chui xuống.
“Ngay cả các ngươi cũng không biết Cổ Vương ở đâu sao?” Nàng suy đoán, có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, xem ra thật là đau lòng.
Ngõa Sa không đành lòng, cẩn trọng từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ách, ta nghĩ, Tiền cô nương có thể hỏi người phía sau…”
Ánh mắt đen sắc bén như dao bỗng dưng quét tới.
Ngõa Sa lập tức ngậm miệng, phịch một tiếng, lại quỳ xuống mặt đất.
Bối Bối không hiểu chuyện gì, quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ nhìn thấy lão huynh man tử kia khuôn mặt không chút thay đổi.
“Hỏi ai?” Nàng ngây ngốc hỏi lại.
Ngõa Sa toàn thân phát run, từ từ ngẩng đầu, liếc phía sau Bối Bối một cái, xác định tánh mạng không bị đe dọa nữa, mới dám tiếp tục mở miệng.
“Ách, không có, không có. Ta là nói, Cổ Vương cư ngụ ở trên núi Thương Mang.” Hắn tự tay chỉ vào đỉnh núi cách đó không xa, mây mù lượn lờ. “Đó chính là núi Thương Mang, theo con đường mòn này đi tới, khoảng hai canh giờ là có thể đến nơi.”
“Thật tốt quá!” Bối Bối vỗ vỗ hai tay, lôi kéo cánh tay lão huynh man tử chạy về phía trước.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn hai người rời đi, run rẩy chống hai chân, từ từ đứng lên. Không ngờ tới, Bối Bối lại đột ngột quay lại.
“Ngõa Sa.” Nàng gọi.
Phịch phịch phịch, mọi người lại quỳ rạp xuống.
A, quái lạ! Nhóm người Miêu này thích quỳ nói chuyện sao?
“Chờ ta gặp được Cổ Vương, làm chuyện xong thỏa đáng, trên đường trở về Hổ Môn, sẽ long trọng cám ơn ngươi.” Nàng cảm kích nói, còn tặng thêm một nụ cười tuyệt mỹ.
“Không cần, không cần.” Ngõa Sa liều chết lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Ô ô, cô nương à, người làm ơn nâng bàn chân cao quý, rời khỏi đây nhanh một chút đi, bằng không nhiều người đã sắp bị hù chết rồi nha!
Bối Bối nghi hoặc cau mày, đang lúc mọi người cúi đầu cung tiễn, lại lôi cánh tay kéo lão huynh man tử, một lần nữa lên đường.
Vì lo ngại hắn có thể chưa từng đi qua con đường này, nàng còn xung phong nhận việc dẫn đường, theo chỉ dẫn của Ngõa Sa, đi về hướng núi Thương Mang.
Đường mòn rộng rãi, hai bên cây cối cao chọc trời, khi đến chân núi Thương Mang, con đường lại chia ra làm hai.
“Oa, đi bên nào bây giờ?” Nàng gãi gãi cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm hai con đường núi, khuôn mặt nghi hoặc.
Aiz, cái tên Cổ Vương này thật đúng là cổ
quái, rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm sao? Hại nàng phải trèo non lội suối, mới có thể đi tới núi Thương Mang. Bây giờ thì hay rồi, trước mắt lại có ngã ba, nếu như chọn sai, không biết đi đường vòng sẽ xa hơn bao nhiêu.
Đang phiền não, từ phía sau truyền đến câu trả lời.
“Bên trái.”
“Ô, cám ơn.” Bối Bối thuận miệng trả lời, đi về phía trước hai bước.
Sau đó, nàng đột nhiên toàn thân đông cứng lại.
Không đúng, phía sau nàng ngoại trừ cái tên man tử kia, rõ ràng là không có ai khác.
Bối Bối chậm chạp quay đầu lại, con ngươi trong suốt mở thật to nhìn trừng trừng.
Hắn đứng ở đằng sau, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn nàng. Dưới ánh mặt trời, thân thể ngăm đen lại càng lộ ra vẻ mạnh mẽ tinh tráng.
“Mới vừa rồi là ngươi nói?” Nàng rất chậm chạp, rất chậm chạp hỏi.
Lần này, đôi môi mỏng thủy chung khép chặt, cuối cùng cũng mở ra.
“Ừ.” Hắn nói, thật rõ ràng.
Nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất rung chuyển.
“Ách, ngươi có thể nói?”
“Ừ.”
“Ngươi hiểu tiếng Hán?” Nàng lại hỏi tới.
“Ừ.”
Mỗi một chữ, mỗi một câu lúc trước nàng từng nói với hắn, giống như cơn thủy triều, toàn bộ tràn vào bên trong cái đầu nhỏ của Bối Bối, nàng tứ chi cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, quanh thân lạnh run cả người, thật hoài nghi con người có thể chết bởi vì xấu hổ cực độ hay không.
(*mời mọi người xem lại đoạn Bối Bối nói về sách xuân cung… =]] )
A! Trời đất ơi, nàng cư nhiên nói với hắn những chuyện như vậy!
Nàng còn đâu thể diện đối mặt với nam nhân này đây? Ai tới nói cho nàng biết, vách đá gần đây nhất là ở đâu vậy?
“Như vậy, ngươi tại sao lại biết, ta nên đi bên trái?” Nàng yếu ớt hỏi.
“Bởi vì đó là chỗ ta ở.”
Không, phải, chứ!
Nàng nhắm mắt lại, ngửa đầu hướng lên bầu trời, lặng yên một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Ách, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Hắn khẽ mỉm cười. “Kiền Qua.”
“Ngươi không phải vừa đúng lúc chính là Cổ Vương trong miệng bọn họ đó chứ?” Đây là suy đoán bết bát nhất rồi!
“Là ta.” Hắn thừa nhận.
Thân thể xinh xắn của Bối Bối, lâm vào một trận run rẩy.
“Ngươi không phải là thợ săn?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao ngươi cầm da thú đến Hổ Môn?”
“Da thú là gửi cho người Miêu có gia cảnh nghèo khó.”
Thì ra là, nàng từ đầu tới đuôi đều hiểu lầm!
“Thật xin lỗi, chờ ta một chút.” Nàng cố gắng giữ tĩnh táo, lễ phép nói, vén cái váy tơ lụa, chậm rãi đi vào khoảng rừng bên cạnh, đi tới phía sau một thân cây đại thụ.
Sau đó, nàng hai tay nắm chặt thành quả đấm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thét một tiếng chói tai.
Cho đến khi nàng phát tiết xong tất cả tâm tình xấu hổ, mới chậm rãi bước thong thả trở lại, bằng tư thế ưu nhã nhất, cúi đầu vén váy hành lễ.
“Nữ nhi thứ năm của Tiền phủ kinh thành, Tiền Bối Bối, tham kiến Cổ Vương.”