"Bởi vì cô nương cần một chỗ an thân, tại hạ lại cần một người lanh lợi thông minh mà muội phu lại không biết nàng giúp ta một tay." Tiêu Nhữ Xương mỉm cười nói.
Có một nguyên nhân hắn không có nói, hắn nhì trúng Thẩm Thanh Lạc còn có một nguyên nhân trọng yếu, Thẩm Thanh Lạc đối với tướng mạo tuyệt hảo của hắn làm như không thấy có nửa điểm cũng không trầm mê, nếu ngay cả nhìn hắn cũng không vừa mắt, tất nhiên cũng sẽ không nhìn trúng Cầu Thế Trinh, sẽ không trở thành một tình địch của muội muội hắn. Mà Thanh Lạc mặc dù dung nhan không tệ, cũng không phải là quá xinh đẹp, nghĩ đến sẽ không khiến cho Cầu Thế Trinh nhìn chăm chú, một người thích hợp như thế quá khó khăn tìm, cũng không kịp là một người xa lạ rồi.
Cũng vả lại theo ý hắn, Thanh Lạc đã ở bước đường cùng, hắn cấp cho nàng chỗ an thân, dĩ nhiên là đối với hắn mang ơn .
Thẩm Thanh Lạc thuận lợi vào Cầu phủ, còn được cử làm Nhị quản sự, một tiểu cô nương mười sáu tuổi được làm quản sự, có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Tiêu Nhữ Xương an bài thân phận cho nàng là biểu muội của Nhị quản gia Ngô Minh Dương, giới thiệu nàng vào Cầu phủ đúng là Ngô Minh Dương, cũng không ai dám ngay mặt nói lời lạnh nhạt.
Thì ra là Ngô Minh Dương là người của Tiêu Thế Xương, không biết bên trong Cầu phủ còn có bao nhiêu người của Tiêu Nhữ Xương, hắn vì muội muội, ngược lại thật sự là tận hết sức lực rồi.
Thê tử của đại quản gia Tần Minh Trí là Lý thị làm đại quản sự, Thẩm Thanh Lạc nghe nàng dạy dỗ một hồi, liền từ trong tay nàng nhận lấy sổ sách sau đó tiến đến phòng kho kiểm tra đối chiếu vật phẩm.
Thẩm Thanh Lạc khó khăn lắm kiểm tra hết, sau khi kiểm tra đối chiếu một lược, Lý thị đã tới.
"Thanh Lạc, cái gì cũng kiểm tra xong chưa?"
"Đều đã kiểm tra một lượt, Lý đại nương." Thanh Lạc cúi đầu, tỏ ra biết vâng lời nói.
Tần Minh Trí cùng tổng quản Tạ Phong của ngân hàng khánh phong đều là phụ tá đắc lực của Cầu Thế Trinh, không thể nào đắc tội. Kiếp trước nàng không hiểu thời thế, đối với Lý thị có nhiều điểm chậm trễ, ở Cầu phủ một người trợ lực cũng không có, đời này nàng sẽ không tùy hứng nữa.
Đối với Thanh Lạc kính cẩn nghe theo, Lý thị rất là hài lòng, nàng cười gật đầu nói: "Theo ta tiến nội viện cùng các cô nương gặp mặt."
Cầu Thế Trinh có không ít cơ thiếp, họ lại không có danh phận, nên các quản sự lấy tên thật của các cô nương đó để gọi, ở trong trí nhớ Thanh Lạc, khi nàng vào Cầu phủ cũng không có tăng thêm cơ thiếp nữa. Nhưng những cơ thiếp kia nàng một chút ấn tượng cũng không có, nàng vào Cầu phủ được một tháng, thì cùng Cầu Thế Trinh chuyển đến Ngưng Bích uyển, ngày đêm pha trộn, căn bản không để ý qua Cầu Thế Trinh còn có nhiều người cơ thiếp như vậy, sau lại, nàng bị Cầu Thế Trinh ban xuống canh dược, đứa bé không còn, từ ngày đó nàng liền hận Cầu Thế Trinh vô cùng, đối với hắn mấy cái kia oanh oanh yến yến không thèm để ý, thỉnh thoảng gia yến lúc mọi người gặp nhau, nàng xem cũng không nhìn những nữ nhân kia một cái.
"Thanh Lạc bái kiến Liễu cô nương. . . . . ."
"Thanh Lạc bái kiến Hồng cô nương. . . . . ."
. . . . . .
Một vòng đi xuống, Thẩm Thanh Lạc âm thầm chắc lưỡi hít hà, Cầu Thế Trinh có mười lăm thị thiếp, hơn nữa dung mạo cũng xuất sắc. Ngoài than thở, Thẩm Thanh Lạc lại có chút không hiểu, thiếp thị của Cầu Thế Trinh nhiều như vậy lại xinh đẹp như vậy, kiếp trước vì cái gì lại đưa nàng vào Ngưng Bích uyển, bất chấp nàng mặt lạnh mà cầu hoan? Nàng về sau lại tâm tình uất ức, thân hình gầy gò hẳn đi, căn bản có thể nói là không có sắc. Nhưng hắn đối với những thị thiếp này, không nói đến sắc đẹp còn biết ăn diện hơn nàng, tối thiểu có ba người —— là Liễu Cô nương, Hồng cô nương, Mạn Châu….
Thanh Lạc âm thầm nghĩ, kiếp trước nàng vào Cầu phủ được một tháng tâm tình tốt, khi đó dung nhan ứng như kiều hoa nộn nhụy, nhưng cũng không kịp nổi ba người này , nhưng Cầu Thế Trinh lại chỉ thích nàng, tại sao vậy chứ?
Thẩm Thanh Lạc cũng chỉ thất thần một chút, lại rất nhanh xử lý chuyện trước mắt nên làm.
Thẩm gia thế nào, Thẩm Thanh Lạc cũng không có đi ra ngoài hỏi thăm, nàng tự nhủ, đem nữ nhi thành đồ chơi đưa người khác, một người cha như vậy không cần phải nhớ, không cần phải áy náy làm gì.
Trong phủ Nhị quản sự phụ trách chuyện chính là chọn mua vật phẩm bên ngoài cho các phòng, mỗi tháng theo như thường lệ phân phối cho một đám các nàng cơ thiếp của Cầu thế Trinh. Sẽ đem nhu cầu của các nàng cơ thiếp hồi báo cho Đại Quản Sự Lý thị, do Lý thị báo lên cho Tần Minh Trí, bên ngoài chọn mua bên trong lại từ trung điều chỉnh phân phối.
Thị thiếp của Cầu Thế Trinh tựa hồ cũng rất an phận, công việc của Thanh Lạc cho nên rất đơn giản nhàn nhã, tâm tình của nàng thậm chí so ở trong nhà còn khoái trá hơn.
Thẩm Thanh Lạc tận trách mà đem sở thích, cùng tính cách của mỗi cô nương trong nội viện nhớ kỹ giao cho Ngô Minh Dương, nàng dĩ nhiên sẽ không giúp Tiêu Nguyệt Mị, nàng chỉ là cho là những tin tức này cũng không có chỗ ích lợi gì, theo nàng kiếp trước rất hiểu rõ, Cầu Thế Trinh đối với những nàng cơ thiếp ở trong lòng hắn thật ra thì không có địa vị gì.
Mười sáu tháng sáu ngày hôm đó, Cầu Thế Trinh rời kinh một tháng cuối cùng cũng trở về, buổi chiều tin tức mới vừa truyền về phủ, bên trong đang bình tĩnh liền náo nhiệt lên.
Lý thị cũng rất khẩn trương, dặn dò Thẩm Thanh Lạc nhiều lần: "Gia trở về rồi, cẩn thận chút, các cô nương có cần cái gì, không quá quá mức, tận lực thỏa mãn."
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, chiều hôm đó cũng không dám rời đi ký phòng, sợ những nha hoàn của các cô nương kia tới không tìm được nàng.
Bọn hạ nhân xuyên tới xuyên lui, thanh khiết thanh khiết dọn dẹp dọn dẹp, cả Cầu phủ làm cho trần thế không nhiễm bụi. Phòng bếp là bận nhất, chuẩn bị rất nhiều món ăn.
Vậy mà tới giờ Tuất, Cầu Thế Trinh vẫn không trở về phủ.
Trong phủ, người làm đều đang đợi hắn trở về phủ dùng bữa, mọi người cũng đói bụng đến nỗi đứng không vững. Thanh Lạc cách ký phòng, lặng lẽ tới thượng phòng tìm nha đầu Quế Viên hỏi thăm.
"Gia bao giờ trở lại?"
"Ai biết được! Ta đều chết đói." Quế Viên xoa xoa bụng, một hồi lâu thở dài nói: "Cái đó Thẩm gia đại tiểu thư đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp, lại khiến gia luống cuống như thế."
Thẩm gia đại tiểu thư? Không phải là nói nàng chứ? Thanh Lạc ngẩn ngơ, hỏi: "Cái gì Thẩm gia đại tiểu thư? Xảy ra ra chuyện gì nha?"
"Là Thẩn gia buôn bán trà, nghe nói gia hồi kinh sau đó trực tiếp đi tìm Thẩm gia muốn Thẩm đại tiểu thư, ai ngờ Thẩm gia nói đại tiểu nhà họ thực không thấy, gia tức giận vô cùng, mệnh Tạ quản sự dẫn theo người lục soát cả Thẩm phủ, bây giờ đang trong Thẩm phủ bức bách Thẩm lão đầu giao ra Thẩm đại tiểu thư đấy."
Gió lùa thổi qua, Thanh Lạc rùng mình một cái, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Chiều nay Cầu Thế Trinh giờ hợi mới trở về phủ, Tần Minh Trí tỉ mỉ chuẩn bị yến tiệc còn có ca múa cũng đều để qua một bên, Thanh Lạc ngày thứ hai nghe Quế Viên nói, Cầu Thế Trinh chỉ dùng một chén cơm, buổi tối cũng không có tới phòng cô nương nào, mà hắn ngủ tại Phong Hiên uyển thư phòng của hắn.
Tin tức có liên quan đến Cầu Thế Trinh vì Thẩm gia đại tiểu thư mà nổi điên ngày thứ hai ở bên trong phủ lưu truyền rộng rãi, không biết Cầu Thế Trinh dùng là thủ đoạn gì, tòa nhà của Thẩm gia cũng trở thành món nợ của ngân hàng khánh phong, Cầu Thế Trinh ép Thẩm Hựu Đường giao ra đại nữ nhi, nếu không liền đem Thẩm trạch tịch thu, đem Thẩm Hựu Đường một nhà ba người đuổi ra đường cái.
Quế Viên hội thanh hội sắc nói xong, Thẩm Thanh Lạc bứt lên cười, thuận miệng nói: "Thẩm gia chỉ có một nữ nhi sao? Đem cái nữ nhi khác lại đưa một cho gia, không phải thở bình thường sao?"
"Không chỉ một nữ nhân, còn có một, Gia tịch biên gia sản thì Thẩm phu nhân còn không chịu, muốn giữ Thẩm phủ, Thẩm lão đầu sẽ phải dâng ra Nhị Nữ Nhi rồi, chỉ là Gia không cần, nói chỉ cần Thẩm đại tiểu thư."
Đây cũng là vì sao? Thẩm Thanh Lạc suy nghĩ không yên, muốn tìm được Ngô Minh Dương nói với hắn mình không làm nữa muốn rời khỏi, lại có chút hiểu không rõ tình huống, không biết xuất phủ sau có thể hay không bị cha nàng tìm về đây? Lại không muốn vì vậy bỏ qua cho cơ hội báo thù, bất giác tình thế khó xử.
Thẩm Thanh Lạc không nắm được chủ ý, trong lòng yên lặng trông mong Cầu Thế Trinh chỉ là một lúc ấm đầu muốn tìm nàng, qua một hai ngày liền đem nàng quên, đồng thời âm thầm may mắn, trong phủ không ai nhớ ra tên của nàng, người người chỉ biết Cầu Thế Trinh đang tìm Thẩm đại tiểu thư, lại không biết tìm người có tên Thẩm Thanh Lạc, cũng mong Cầu Thế Trinh không biết trong phủ mới có thêm một hạ nhân là nàng.
Thẩm Thanh Lạc không ngừng cầu mong nhưng ngày thứ ba liền tan vỡ, Ngô Minh Dương ngày hôm đó đen mặt tìm đến nàng.
"Thẩm đại tiểu thư."
Thanh Lạc cả kinh, cũng không biết nơi nào lộ tung tích, cúi đầu giả vờ lau nước mắt, nghẹn ngào không nói lời nào.
"Ta đã nói với Gia là ngươi hôm đó té xỉu trên đường được ta cứu rồi, xem ngươi cơ khổ không chỗ nương tựa, liền giới thiệu ngươi vào phủ, vì dễ dàng, giả xưng ngươi là biểu muội ta, trước mặt gia, đừng để lộ." Ngô Minh Dương giao phó xong, bỗng đổi sắc mặt, hòa khí mà nói: "Cùng ta đi gặp Gia."
Ngô Minh Dương mang theo Thẩm Thanh Lạc đi đến Phong Hiên uyển nơi ở của Cầu Thế Trinh, vào đến cửa viện hắn liền lui xuống. Thẩm Thanh Lạc lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng dời bước vào chính phòng.
Bên trong chính phòng yên tĩnh, một nha hoàn hầu hạ cũng không có, Cầu Thế Trinh ngồi ở trong ghế bành Hồng Mộc, sắc mặt rõ ràng xanh đen, một đôi mắt hiện đầy tia máu, Thẩm Thanh Lạc tiến đến cửa, hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như muốn đem lấy nàng chặt làm trăm mảnh.
"Thanh Lạc bái kiến gia." Thẩm Thanh Lạc lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh khuất tất hành lễ.
Cầu Thế Trinh hai đạo mày kiếm dựng lên, hung ác nói: "Một đại tiểu thư lại đi làm tôi tớ, ngươi xem ra làm cực kỳ thư thái a! Nếu không phải vẽ bức họa, Minh Dương thấy bức họa nhận ra được, cũng thật làm cho ngươi lừa gạt được."
Trong ánh mắt của hắn có xem thường, đùa cợt, chán ghét, thậm chí còn có tức giận. Thẩm Thanh Lạc có chút ngây ngẩn, nàng cùng hắn, cũng không có quan hệ thế nào, làm tôi tớ, cũng không liên quan đến chuyện của hắn chứ?
"Gia có cái gì phân phó?" Thanh Lạc kính cẩn nghe theo mở miệng hỏi.
"Tìm ngươi, đương nhiên có chuyện." Cầu Thế Trinh hoắc mắt đứng lên, lạnh lùng nói: "Nhiều ngày như vậy, Gia vẫn muốn đem chuyện hôm đó không làm xong, bây giờ làm cho xong, lên giường cho ta."
Thẩm Thanh Lạc lui về phía sau, tái mặt nhìn Cầu Thế Trinh, trong phủ hắn thiếp thị nhiều như vậy, tại sao không thể bỏ qua nàng.
Cầu Thế Trinh đã bắt đầu cởi áo rồi. Vóc người của hắn rất tốt, da thịt màu mật ong, bắp thịt rắn chắc có lực, eo hẹp, vai rộng, vóc người giống như rừng tùng một dạng thẳng tắp mạnh mẽ. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc cứng người, trong đầu vội vàng suy tư đối sách.
"Không cần suy nghĩ, hôm nay sẽ không cho ngươi đi nha." Cầu Thế Trinh tới gần nàng, hai chân của hắn cường tráng có lực, tam giác mang nơi cự - thú theo hắn bước chân di động phập phồng nhảy lên. Thẩm Thanh Lạc không nhịn được rơi lệ, sống lại lần thứ nhất, nàng vẫn là trốn không thoát đùa bỡn của Cầu Thế Trinh sao? Đời trước để cho nàng như vậy tuyệt vọng, đời này sống lại cũng không cho nàng hi vọng sao?
Hơi thở nóng rực tiến tới gần, Thẩm Thanh Lạc tuyệt vọng nhắm mắt, có chút hối hận hôm đó nên thối lại 60 lượng bạc tìm sinh lộ mà không phải vào Cầu phủ. Không có cho nàng suy nghĩ nhiều, Cầu Thế Trinh đã kéo ra quần của nàng dạo chơi nàng hoa tâm giữa hai chân của nàng.
"Cầu Thế Trinh, nữ nhân của ngươi nhiều như vậy, van cầu ngươi bỏ qua cho ta, được không?" Thẩm Thanh Lạc khó khăn mở miệng cầu cạnh.
"Bỏ qua ngươi?" Cầu Thế Trinh híp mắt, con mắt sắc trầm ám, Thẩm Thanh Lạc một tiếng thét kinh hãi, cũng là hắn một ngón tay đã đưa vào bên trong thân thể nàng.
Thẩm Thanh Lạc nhịn không được run rẩy, khóc khẽ nói: "Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta."
"Bỏ qua ngươi?" Cầu Thế Trinh trên mặt cương nghị hiện lên vẻ mặt phức tạp cười nhạo: "Không muốn ta trêu chọc, hôm đó bên bờ sông, ngươi liền không nên đỏ mặt nhìn ta không động con ngươi."
Có ý tứ gì? Hắn đang nói nàng câu dẫn hắn sao?
"Ta, ta khi đó chỉ là tò mò, họ thế nào không có nhìn ngươi? Ta không có ý tứ gì khác." Thẩm Thanh Lạc run giọng nói.
Cầu Thế Trinh lại chen thêm một ngón tay vào, hơi thở của hắn có chút thô gấp, ngón tay rút ra động cũng hơi dùng sức chút, rút ra động đồng thời, con ngươi hắn đỏ lòm nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lạc, trầm giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy họ nên nhìn ta?"
Thanh Lạc bị hắn quậy đến có chút đau, chân mày bất giác nhíu lại, rơi lệ nói: "Dạ, ta khi đó kỳ quái, ngươi dáng dấp đẹp như thế, họ tại sao cũng không nhìn ngươi, ta không có ý tứ gì khác, ngươi thả ta a”.
"Bởi vì cô nương cần một chỗ an thân, tại hạ lại cần một người lanh lợi thông minh mà muội phu lại không biết nàng giúp ta một tay." Tiêu Nhữ Xương mỉm cười nói.
Có một nguyên nhân hắn không có nói, hắn nhì trúng Thẩm Thanh Lạc còn có một nguyên nhân trọng yếu, Thẩm Thanh Lạc đối với tướng mạo tuyệt hảo của hắn làm như không thấy có nửa điểm cũng không trầm mê, nếu ngay cả nhìn hắn cũng không vừa mắt, tất nhiên cũng sẽ không nhìn trúng Cầu Thế Trinh, sẽ không trở thành một tình địch của muội muội hắn. Mà Thanh Lạc mặc dù dung nhan không tệ, cũng không phải là quá xinh đẹp, nghĩ đến sẽ không khiến cho Cầu Thế Trinh nhìn chăm chú, một người thích hợp như thế quá khó khăn tìm, cũng không kịp là một người xa lạ rồi.
Cũng vả lại theo ý hắn, Thanh Lạc đã ở bước đường cùng, hắn cấp cho nàng chỗ an thân, dĩ nhiên là đối với hắn mang ơn .
Thẩm Thanh Lạc thuận lợi vào Cầu phủ, còn được cử làm Nhị quản sự, một tiểu cô nương mười sáu tuổi được làm quản sự, có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Tiêu Nhữ Xương an bài thân phận cho nàng là biểu muội của Nhị quản gia Ngô Minh Dương, giới thiệu nàng vào Cầu phủ đúng là Ngô Minh Dương, cũng không ai dám ngay mặt nói lời lạnh nhạt.
Thì ra là Ngô Minh Dương là người của Tiêu Thế Xương, không biết bên trong Cầu phủ còn có bao nhiêu người của Tiêu Nhữ Xương, hắn vì muội muội, ngược lại thật sự là tận hết sức lực rồi.
Thê tử của đại quản gia Tần Minh Trí là Lý thị làm đại quản sự, Thẩm Thanh Lạc nghe nàng dạy dỗ một hồi, liền từ trong tay nàng nhận lấy sổ sách sau đó tiến đến phòng kho kiểm tra đối chiếu vật phẩm.
Thẩm Thanh Lạc khó khăn lắm kiểm tra hết, sau khi kiểm tra đối chiếu một lược, Lý thị đã tới.
"Thanh Lạc, cái gì cũng kiểm tra xong chưa?"
"Đều đã kiểm tra một lượt, Lý đại nương." Thanh Lạc cúi đầu, tỏ ra biết vâng lời nói.
Tần Minh Trí cùng tổng quản Tạ Phong của ngân hàng khánh phong đều là phụ tá đắc lực của Cầu Thế Trinh, không thể nào đắc tội. Kiếp trước nàng không hiểu thời thế, đối với Lý thị có nhiều điểm chậm trễ, ở Cầu phủ một người trợ lực cũng không có, đời này nàng sẽ không tùy hứng nữa.
Đối với Thanh Lạc kính cẩn nghe theo, Lý thị rất là hài lòng, nàng cười gật đầu nói: "Theo ta tiến nội viện cùng các cô nương gặp mặt."
Cầu Thế Trinh có không ít cơ thiếp, họ lại không có danh phận, nên các quản sự lấy tên thật của các cô nương đó để gọi, ở trong trí nhớ Thanh Lạc, khi nàng vào Cầu phủ cũng không có tăng thêm cơ thiếp nữa. Nhưng những cơ thiếp kia nàng một chút ấn tượng cũng không có, nàng vào Cầu phủ được một tháng, thì cùng Cầu Thế Trinh chuyển đến Ngưng Bích uyển, ngày đêm pha trộn, căn bản không để ý qua Cầu Thế Trinh còn có nhiều người cơ thiếp như vậy, sau lại, nàng bị Cầu Thế Trinh ban xuống canh dược, đứa bé không còn, từ ngày đó nàng liền hận Cầu Thế Trinh vô cùng, đối với hắn mấy cái kia oanh oanh yến yến không thèm để ý, thỉnh thoảng gia yến lúc mọi người gặp nhau, nàng xem cũng không nhìn những nữ nhân kia một cái.
"Thanh Lạc bái kiến Liễu cô nương. . . . . ."
"Thanh Lạc bái kiến Hồng cô nương. . . . . ."
. . . . . .
Một vòng đi xuống, Thẩm Thanh Lạc âm thầm chắc lưỡi hít hà, Cầu Thế Trinh có mười lăm thị thiếp, hơn nữa dung mạo cũng xuất sắc. Ngoài than thở, Thẩm Thanh Lạc lại có chút không hiểu, thiếp thị của Cầu Thế Trinh nhiều như vậy lại xinh đẹp như vậy, kiếp trước vì cái gì lại đưa nàng vào Ngưng Bích uyển, bất chấp nàng mặt lạnh mà cầu hoan? Nàng về sau lại tâm tình uất ức, thân hình gầy gò hẳn đi, căn bản có thể nói là không có sắc. Nhưng hắn đối với những thị thiếp này, không nói đến sắc đẹp còn biết ăn diện hơn nàng, tối thiểu có ba người —— là Liễu Cô nương, Hồng cô nương, Mạn Châu….
Thanh Lạc âm thầm nghĩ, kiếp trước nàng vào Cầu phủ được một tháng tâm tình tốt, khi đó dung nhan ứng như kiều hoa nộn nhụy, nhưng cũng không kịp nổi ba người này , nhưng Cầu Thế Trinh lại chỉ thích nàng, tại sao vậy chứ?
Thẩm Thanh Lạc cũng chỉ thất thần một chút, lại rất nhanh xử lý chuyện trước mắt nên làm.
Thẩm gia thế nào, Thẩm Thanh Lạc cũng không có đi ra ngoài hỏi thăm, nàng tự nhủ, đem nữ nhi thành đồ chơi đưa người khác, một người cha như vậy không cần phải nhớ, không cần phải áy náy làm gì.
Trong phủ Nhị quản sự phụ trách chuyện chính là chọn mua vật phẩm bên ngoài cho các phòng, mỗi tháng theo như thường lệ phân phối cho một đám các nàng cơ thiếp của Cầu thế Trinh. Sẽ đem nhu cầu của các nàng cơ thiếp hồi báo cho Đại Quản Sự Lý thị, do Lý thị báo lên cho Tần Minh Trí, bên ngoài chọn mua bên trong lại từ trung điều chỉnh phân phối.
Thị thiếp của Cầu Thế Trinh tựa hồ cũng rất an phận, công việc của Thanh Lạc cho nên rất đơn giản nhàn nhã, tâm tình của nàng thậm chí so ở trong nhà còn khoái trá hơn.
Thẩm Thanh Lạc tận trách mà đem sở thích, cùng tính cách của mỗi cô nương trong nội viện nhớ kỹ giao cho Ngô Minh Dương, nàng dĩ nhiên sẽ không giúp Tiêu Nguyệt Mị, nàng chỉ là cho là những tin tức này cũng không có chỗ ích lợi gì, theo nàng kiếp trước rất hiểu rõ, Cầu Thế Trinh đối với những nàng cơ thiếp ở trong lòng hắn thật ra thì không có địa vị gì.
Mười sáu tháng sáu ngày hôm đó, Cầu Thế Trinh rời kinh một tháng cuối cùng cũng trở về, buổi chiều tin tức mới vừa truyền về phủ, bên trong đang bình tĩnh liền náo nhiệt lên.
Lý thị cũng rất khẩn trương, dặn dò Thẩm Thanh Lạc nhiều lần: "Gia trở về rồi, cẩn thận chút, các cô nương có cần cái gì, không quá quá mức, tận lực thỏa mãn."
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, chiều hôm đó cũng không dám rời đi ký phòng, sợ những nha hoàn của các cô nương kia tới không tìm được nàng.
Bọn hạ nhân xuyên tới xuyên lui, thanh khiết thanh khiết dọn dẹp dọn dẹp, cả Cầu phủ làm cho trần thế không nhiễm bụi. Phòng bếp là bận nhất, chuẩn bị rất nhiều món ăn.
Vậy mà tới giờ Tuất, Cầu Thế Trinh vẫn không trở về phủ.
Trong phủ, người làm đều đang đợi hắn trở về phủ dùng bữa, mọi người cũng đói bụng đến nỗi đứng không vững. Thanh Lạc cách ký phòng, lặng lẽ tới thượng phòng tìm nha đầu Quế Viên hỏi thăm.
"Gia bao giờ trở lại?"
"Ai biết được! Ta đều chết đói." Quế Viên xoa xoa bụng, một hồi lâu thở dài nói: "Cái đó Thẩm gia đại tiểu thư đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp, lại khiến gia luống cuống như thế."
Thẩm gia đại tiểu thư? Không phải là nói nàng chứ? Thanh Lạc ngẩn ngơ, hỏi: "Cái gì Thẩm gia đại tiểu thư? Xảy ra ra chuyện gì nha?"
"Là Thẩn gia buôn bán trà, nghe nói gia hồi kinh sau đó trực tiếp đi tìm Thẩm gia muốn Thẩm đại tiểu thư, ai ngờ Thẩm gia nói đại tiểu nhà họ thực không thấy, gia tức giận vô cùng, mệnh Tạ quản sự dẫn theo người lục soát cả Thẩm phủ, bây giờ đang trong Thẩm phủ bức bách Thẩm lão đầu giao ra Thẩm đại tiểu thư đấy."
Gió lùa thổi qua, Thanh Lạc rùng mình một cái, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Chiều nay Cầu Thế Trinh giờ hợi mới trở về phủ, Tần Minh Trí tỉ mỉ chuẩn bị yến tiệc còn có ca múa cũng đều để qua một bên, Thanh Lạc ngày thứ hai nghe Quế Viên nói, Cầu Thế Trinh chỉ dùng một chén cơm, buổi tối cũng không có tới phòng cô nương nào, mà hắn ngủ tại Phong Hiên uyển thư phòng của hắn.
Tin tức có liên quan đến Cầu Thế Trinh vì Thẩm gia đại tiểu thư mà nổi điên ngày thứ hai ở bên trong phủ lưu truyền rộng rãi, không biết Cầu Thế Trinh dùng là thủ đoạn gì, tòa nhà của Thẩm gia cũng trở thành món nợ của ngân hàng khánh phong, Cầu Thế Trinh ép Thẩm Hựu Đường giao ra đại nữ nhi, nếu không liền đem Thẩm trạch tịch thu, đem Thẩm Hựu Đường một nhà ba người đuổi ra đường cái.
Quế Viên hội thanh hội sắc nói xong, Thẩm Thanh Lạc bứt lên cười, thuận miệng nói: "Thẩm gia chỉ có một nữ nhi sao? Đem cái nữ nhi khác lại đưa một cho gia, không phải thở bình thường sao?"
"Không chỉ một nữ nhân, còn có một, Gia tịch biên gia sản thì Thẩm phu nhân còn không chịu, muốn giữ Thẩm phủ, Thẩm lão đầu sẽ phải dâng ra Nhị Nữ Nhi rồi, chỉ là Gia không cần, nói chỉ cần Thẩm đại tiểu thư."
Đây cũng là vì sao? Thẩm Thanh Lạc suy nghĩ không yên, muốn tìm được Ngô Minh Dương nói với hắn mình không làm nữa muốn rời khỏi, lại có chút hiểu không rõ tình huống, không biết xuất phủ sau có thể hay không bị cha nàng tìm về đây? Lại không muốn vì vậy bỏ qua cho cơ hội báo thù, bất giác tình thế khó xử.
Thẩm Thanh Lạc không nắm được chủ ý, trong lòng yên lặng trông mong Cầu Thế Trinh chỉ là một lúc ấm đầu muốn tìm nàng, qua một hai ngày liền đem nàng quên, đồng thời âm thầm may mắn, trong phủ không ai nhớ ra tên của nàng, người người chỉ biết Cầu Thế Trinh đang tìm Thẩm đại tiểu thư, lại không biết tìm người có tên Thẩm Thanh Lạc, cũng mong Cầu Thế Trinh không biết trong phủ mới có thêm một hạ nhân là nàng.
Thẩm Thanh Lạc không ngừng cầu mong nhưng ngày thứ ba liền tan vỡ, Ngô Minh Dương ngày hôm đó đen mặt tìm đến nàng.
"Thẩm đại tiểu thư."
Thanh Lạc cả kinh, cũng không biết nơi nào lộ tung tích, cúi đầu giả vờ lau nước mắt, nghẹn ngào không nói lời nào.
"Ta đã nói với Gia là ngươi hôm đó té xỉu trên đường được ta cứu rồi, xem ngươi cơ khổ không chỗ nương tựa, liền giới thiệu ngươi vào phủ, vì dễ dàng, giả xưng ngươi là biểu muội ta, trước mặt gia, đừng để lộ." Ngô Minh Dương giao phó xong, bỗng đổi sắc mặt, hòa khí mà nói: "Cùng ta đi gặp Gia."
Ngô Minh Dương mang theo Thẩm Thanh Lạc đi đến Phong Hiên uyển nơi ở của Cầu Thế Trinh, vào đến cửa viện hắn liền lui xuống. Thẩm Thanh Lạc lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng dời bước vào chính phòng.
Bên trong chính phòng yên tĩnh, một nha hoàn hầu hạ cũng không có, Cầu Thế Trinh ngồi ở trong ghế bành Hồng Mộc, sắc mặt rõ ràng xanh đen, một đôi mắt hiện đầy tia máu, Thẩm Thanh Lạc tiến đến cửa, hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như muốn đem lấy nàng chặt làm trăm mảnh.
"Thanh Lạc bái kiến gia." Thẩm Thanh Lạc lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh khuất tất hành lễ.
Cầu Thế Trinh hai đạo mày kiếm dựng lên, hung ác nói: "Một đại tiểu thư lại đi làm tôi tớ, ngươi xem ra làm cực kỳ thư thái a! Nếu không phải vẽ bức họa, Minh Dương thấy bức họa nhận ra được, cũng thật làm cho ngươi lừa gạt được."
Trong ánh mắt của hắn có xem thường, đùa cợt, chán ghét, thậm chí còn có tức giận. Thẩm Thanh Lạc có chút ngây ngẩn, nàng cùng hắn, cũng không có quan hệ thế nào, làm tôi tớ, cũng không liên quan đến chuyện của hắn chứ?
"Gia có cái gì phân phó?" Thanh Lạc kính cẩn nghe theo mở miệng hỏi.
"Tìm ngươi, đương nhiên có chuyện." Cầu Thế Trinh hoắc mắt đứng lên, lạnh lùng nói: "Nhiều ngày như vậy, Gia vẫn muốn đem chuyện hôm đó không làm xong, bây giờ làm cho xong, lên giường cho ta."
Thẩm Thanh Lạc lui về phía sau, tái mặt nhìn Cầu Thế Trinh, trong phủ hắn thiếp thị nhiều như vậy, tại sao không thể bỏ qua nàng.
Cầu Thế Trinh đã bắt đầu cởi áo rồi. Vóc người của hắn rất tốt, da thịt màu mật ong, bắp thịt rắn chắc có lực, eo hẹp, vai rộng, vóc người giống như rừng tùng một dạng thẳng tắp mạnh mẽ. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc cứng người, trong đầu vội vàng suy tư đối sách.
"Không cần suy nghĩ, hôm nay sẽ không cho ngươi đi nha." Cầu Thế Trinh tới gần nàng, hai chân của hắn cường tráng có lực, tam giác mang nơi cự - thú theo hắn bước chân di động phập phồng nhảy lên. Thẩm Thanh Lạc không nhịn được rơi lệ, sống lại lần thứ nhất, nàng vẫn là trốn không thoát đùa bỡn của Cầu Thế Trinh sao? Đời trước để cho nàng như vậy tuyệt vọng, đời này sống lại cũng không cho nàng hi vọng sao?
Hơi thở nóng rực tiến tới gần, Thẩm Thanh Lạc tuyệt vọng nhắm mắt, có chút hối hận hôm đó nên thối lại lượng bạc tìm sinh lộ mà không phải vào Cầu phủ. Không có cho nàng suy nghĩ nhiều, Cầu Thế Trinh đã kéo ra quần của nàng dạo chơi nàng hoa tâm giữa hai chân của nàng.
"Cầu Thế Trinh, nữ nhân của ngươi nhiều như vậy, van cầu ngươi bỏ qua cho ta, được không?" Thẩm Thanh Lạc khó khăn mở miệng cầu cạnh.
"Bỏ qua ngươi?" Cầu Thế Trinh híp mắt, con mắt sắc trầm ám, Thẩm Thanh Lạc một tiếng thét kinh hãi, cũng là hắn một ngón tay đã đưa vào bên trong thân thể nàng.
Thẩm Thanh Lạc nhịn không được run rẩy, khóc khẽ nói: "Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta."
"Bỏ qua ngươi?" Cầu Thế Trinh trên mặt cương nghị hiện lên vẻ mặt phức tạp cười nhạo: "Không muốn ta trêu chọc, hôm đó bên bờ sông, ngươi liền không nên đỏ mặt nhìn ta không động con ngươi."
Có ý tứ gì? Hắn đang nói nàng câu dẫn hắn sao?
"Ta, ta khi đó chỉ là tò mò, họ thế nào không có nhìn ngươi? Ta không có ý tứ gì khác." Thẩm Thanh Lạc run giọng nói.
Cầu Thế Trinh lại chen thêm một ngón tay vào, hơi thở của hắn có chút thô gấp, ngón tay rút ra động cũng hơi dùng sức chút, rút ra động đồng thời, con ngươi hắn đỏ lòm nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lạc, trầm giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy họ nên nhìn ta?"
Thanh Lạc bị hắn quậy đến có chút đau, chân mày bất giác nhíu lại, rơi lệ nói: "Dạ, ta khi đó kỳ quái, ngươi dáng dấp đẹp như thế, họ tại sao cũng không nhìn ngươi, ta không có ý tứ gì khác, ngươi thả ta a”.