Yến Ninh không đủ hung ác tàn nhẫn, không có dùng biện pháp cứng rắn, nhưng tính tình của hắn mềm dẻo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, Thẩm Thanh Lạc yên tâm mà đem chuyện đòi nợ giao cho hắn.
Ngân hàng tư nhân bên kia, Thẩm Thanh Lạc cùng Tạ Hoán sau khi thương lượng xong, từ bên hiệu buôn Lạc Ninh chọn ra năm người nhìn có dáng Phú Quý, gương mặt mặt lạ hoắc, mặc trang phục sang trọng, mang theo tôi tớ, ban ngày cầm năm vạn lượng bạc mà Yến Ninh kiếm được đem đến ngân hàng tư nhân giử vào, còn cho người tung tin này ra, tạo ra sự tin tưởng cho các phú thương trong thành, nâng cao thanh thế cho khánh phong, hơn nữa còn khắng định ngân hàng khánh phong không thiếu bạc, còn để cho những người làm khác ở hiệu buôn Lạc Ninh xếp hàng ở trong đám người đến rút tiền mặt, giả dạng làm người đến gửi tiền bạc, những người này chia nhau ra cả ngày đêm đều đứng xếp hàng ở ngân hàng, cách này vừa chiếm dụng thời gian của người gửi tới rút tiền, khiến cho số bạc mỗi ngày cần phải trả ra giảm bớt, lại tiện thể cùng những người doTiêu Nhữ Xương sắp xếp trong đám người rút tiền đối chọi cãi nhau gay gắt.
Ngân hàng tư nhân Khánh phong làm như bạc lấy chi không hết loại, ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ trả tiền mặt, vả lại Thẩm Thanh Lạc an bài người mỗi ngày tung tin bên trong ngân hàng tư nhân bạc tồn còn hiều, mấy ngàn một hai vạn cũng không thành vấn đề, người xếp hàng chờ đợi lấy bạc ra cũng càng ngày càng an tĩnh, người của Tiêu Nhữ Xương cắm ở trong đó đã không dậy nổi bất an trong dân chúng được nữa.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, đến kỳ đòi nợ càng ngày càng nhiều, Yến Ninh đi sớm về trễ, có hiệu quả rõ ràng, đoạt về đại bộ phận khoản vay, cũng có cực ít một số người đến kỳ thì chủ động trả lại.
Ngày mồng mười tháng ba, Cầu Hải cùng với người áp tải của tiêu cục trở về , từ Thanh Viễn mang về mười vạn lượng vàng.
Đội hình nghiêm chỉnh từ trên xe ngựa khiêng xuống mười rương gỗ lớn, thì người gửi tiền xếp hàng chờ đổi bạc đồng loạt nhìn tới những cái rương kia. Cầu Hải quét đám người một cái, mệnh người đứng đầu tiêu cục bảo vệ cho tốt, sau đó mở ra từng cái nắp hòm một —— ánh sáng vàng óng ánh lập tức lộ ra, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
"A! cái này chắc rất nhiều nha?" Trong đám người có người sợ hãi than.
Có người lập tức niệm niệm có tiếng tính toán, sau đó hét lớn: "Ít cũng phải 50 vạn lượng."
"Nhiều như vậy!" Đám người chụm đầu nói thầm, một người nói: "Ai nói khánh Phong muốn đóng cửa, nhìn cái bộ dáng này không giống."
Bên cạnh có người lập tức tiếp lời nói: "Ta cũng cảm thấy vậy không giống, cũng đã hơn một tháng, khánh Phong chưa từng từ chối trả tiền mặt qua, lãi cũng trả toàn bộ không có thiếu một đồng."
Có người đi theo phụ họa, trong đám người, người phụ họa càng ngày càng nhiều, có người nói: "Bạc nhiều như vậy, khánh Phong dù có sảy ra chuyện, ta cảm thấy được bạc tồn của khánh Phong, so bạc tồn ở các ngân hàng tư nhân khác còn nhiều hơn, ta không rút tiền mặt nữa."
Một người đi, hai người đi, càng ngày càng nhiều người nói thầm mấy tiếng rồi bỏ đi. . . . . .
Cùng một ngày, khánh phong tuyên bố trước bởi vì không đủ người làm, toàn bộ người làm điều đi đổi bạc cho khách hàng cho nên ngừng cho vay, hiện tại nói bây giờ người gửi tiền giảm bớt, hơi nhẹ nhõm chút, ngân hàng tư nhân bắt đầu cho vay lại, cũng ở ngày đó tất cả cho vay được năm vạn lượng bạc cho khách.
Người ta còn dám cho bên ngoài vay khoản tiền lớn vậy, nào có có thể đóng cửa? Ngân hàng tư nhân khánh Phong trước phong ba bão táp còn sừng sững không ngã, càng tạo thêm được lòng tin, người tới chèn ép không hẹn mà cùng rời đi, lúc trước nói rút bạc ra, vì có lợi có thể cầm, bây giờ lại lục tục có người trở lại gửi vào bạc.
Khánh phong cứ như vậy đem nguy cơ hóa giải, lần nữa hung hăng đánh Tiêu Nhữ Xương một bạt tai vô hình.
"Tùng tùng" tiếng trống canh canh ba vang lên, Tiêu Nhữ Xương lại một chút cũng không có buồn ngủ, hắn nghĩ không hiểu, tại sao mình bị thua?
Ngân hàng tư nhân Khánh Phong đã do lúc trước bị chèn ép trở nên suy yếu rất nhiều, lần đả kích này, không chỉ không có kéo sụp đổ khánh phong, ngược lại giúp khánh phong vang danh thiên hạ, trong thành thậm chí truyền ra một bài dân dao: Nhật Nguyệt ở đây, khánh phong còn.
Sắc trời sáng choang, ánh mặt trời từ phía chân trời lộ ra ngoài, ban đêm nồng đậm đi xa, làm gió nhẹ đẩy ánh sáng mờ đánh vỡ đêm tối. Tiêu Nhữ Xương đứng lên, tự nhủ: "Cũng không phải là thất bại thảm hại, không phải đã trừ bỏ được nữ nhân trong lòng Thế Trinh sao?"
Nhưng Cẩm di nương có phải là người quan trọng trong lòng Cầu Thế Trinh hay không, Tiêu Nhữ Xương lại có chút cảm giác không chính xác.
Có người vui mừng có người buồn, Tiêu gia không được như ý, Cầu phủ bên này lại rất đắc ý. Tiến vào tháng tư, cuối mùa xuân bắt đầu mùa hạ thì khí trời lúc này là tốt nhất, hoa cỏ trong hậu viên tranh nhau đua ở, mùi thơm ngát quanh quẩn thấm vào ruột gan. Thẩm Thanh Lạc lưu luyến ngồi trong đình viện, nhàn nhã ngắm hoa ngắm cảnh.
Cầu Thế Trinh còn chưa có trở lại, Cầu Hải đầu tuần tháng ba khi mang vàng trở về, nói với nàng nguy cơ của ngân hàng tư nhân ở phía dưới đã được giải quyết, chỉ là trải qua một trận chiến này, Cầu Thế Trinh cảm thấy quy tắc làm việc của ngân hàng tư nhân có nhiều chỗ cần hoàn thiện, muốn cùng các quản sự các nơi thảo luận một phen, quy định những nội quy cho vay thật chặt chẽ, hẹn ở khoảng giữa tuần tháng tư mới có thể quay về Phượng thành.
Nguy cơ của ngân hàng tư nhân đã qua, Yến Ninh liền rời khỏi ngân hàng tư nhân, quay về hiệu buôn chuẩn bị kế hoạch mới. Hắn thời gian lần này ở Phượng thành, ban đầu thì ở tại chỗ ở Cầu phủ, thứ nhất mỗi ngày phải bận rộn chuyện ngân hàng tư nhân, buổi tối lại cùng Tạ Hoán cùng mấy người bàn bạc kế sách, ở hiệu buôn Lạc Ninh bên kia bất tiện, mới đầu, hắn còn oán trách Thẩm Thanh Lạc lại để Bệ Mộng Dao sang chỗ hắn, nói cô nam quả nữ cùng viện, chắc chắn đối với Bệ Mộng Dao rất bất lợi.
Thẩm Thanh Lạc thầm mắng đồ ngốc, thấy Yến Ninh không thông suốt, cũng chỉ có thể do hắn.
Yến Ninh lần này đi ra ngoài, theo kế hoạch hơn nửa năm mới có thể trở về. Hắn sẽ đến Đinh Châu, ở nơi đó mua một khu đất đỏ ở Đinh Châu để trồng một loại cây được đặt tên là khổ đinh (*),Thẩm Thanh Lạc sắp xếp kế hoạch cho hắn là vì muốn các hộ nông dân ở đó nguyện ý trồng khổ đinh cho họ, sau khi Yến Ninh đến đó, trước cùng mỗi hộ nông dân ký khế ước lâu dài sẽ trồng cây cho họ sau đó trả trước cho mỗi gia đình hai lượng bạc làm tiền đặt cọc, ba tháng sau khổ đinh lớn lên, những hộ nông dân này sẽ lấy lá khổ đinh đã phơi khô, sau đó Yến Ninh toàn bộ thu mua. Về sau, những hộ nông dân này hàng năm trồng ra khổ đinh cũng sẽ do hiệu buôn Lạc Ninh thu mua theo giá tiền như ước định.
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc nói xong, rất vui vẻ mà tỏ vẻ nhất định sẽ làm xong. Chỉ vì, việc buôn bán thư hai này, so cái cọc thứ nhất càng có lợi cho người hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, tháng mười năm nay, Dương Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ quái, người bệnh khát nước khó nhịn, càng không ngừng uống nước lại giải không được khát, mọi người tứ chi sưng vù bên trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triều đình phái thái y cũng triệu tập danh y thiên hạ, nhưng mọi người cũng bó tay hết cách. Sau khi người cứu viện vào Dương Giang châu, lại cũng lây phải căn bệnh kỳ quái này, Dương Giang châu chết rất nhiều rất nhiều người, đề phòng bất trắc, triều đình sợ bệnh dịch truyền ra ngoài, cho lệnh đóng cửa thành. Có một gia đình Đinh Châu chỉ có một nữ nhi đang ở Dương Giang, cha mẹ hai người nói chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thành cầu xin lính canh cho hai người vào thành.
Sau đó lại có kỳ quái chuyện xảy ra, hai người không những không có việc gì, mà cả nữ nhi con rể ngoại tôn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
(*) Khổ đinh hay còn gọi là cây trà đắng, có công dụng tả hỏa, thanh nhiệt rất mạnh vì vậy nó làm cho dễ ngủ, nhất là một vài dạng huyết áp cao, tiểu đường hạ xuống
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc ni xong, rất vui vẻ m tỏ vẻ nhất định sẽ lm xong. Chỉ vì, việc bun bun th hai náy, so ci cọc thứ nhất cng có lợi cho ngời hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, thng mười năm nay, Dơng Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ qui, người bệnh kht nc khó nhịn, cng không ngừng ung nấc lại giải khong đợc khất, mọi ngời tứ chi sưng vù bn trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triu đình phi thôi y cũng triệu tập danh y thin hạ, nhưng mọi ngời cũng bó tay hết cch. Sau khi người cứu viện vo Dương Giang chu, lại cũng lấy phải căn bệnh kỳ qui náy, Dơng Giang châu chết rt nhiều rt nhiều ngời, để phòng bt trước, triu đinh sợ bệnh dịch truyn ra ngoài, cho lệnh đng cửa thành. C một gia đình Đinh Chu chỉ có một nữ nhi đang ở Dơng Giang, cha mẹ hai người ni chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thnh cầu xin lính canh cho hai người vo thành.
Sau đ lại cực kỳ qui chuyện xảy ra, hai người khng những không c việc gì, m cả nữ nhi con ri ngoại tn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
Giờ phút này, nàng lại một lần ở đáy lòng hỏi mình, khi đó, Cầu Thế Trinh cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân đêm đó tình cảnh lại xuất hiện tại trong đầu nàng. Đêm đó Cầu Thế Trinh kéo nàng đến thanh lâu để thấy những trường hợp kinh khủng kia, sau khi trở về phủ nàng vẫn phát run, Cầu Thế Trinh ôm nàng vào trong ngực càng không ngừng hôn an ủi nàng, hắn hôn qua quanh thân nàng mỗi một tấc da thịt, lẩm bẩm Thanh Lạc đừng sợ, số mạng bi thảm như vậy sẽ không rơi vào trên người nàng, trừ phi ta chết, không! Ta nếu là chết rồi, cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết theo, hai ta đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau.
Một đêm kia buông xuống màn trướng rung động, giường gỗ lớn khắc hoa lê bị Cầu Thế Trinh mãnh liệt đụng làm cho không ngừng lay động. Ngoài cửa sổ hoàng hôn đê mê, bên trong phòng Bát Bảo Lưu Ly Đăng đốt cháy, màn tơ lều vải trong ánh sáng đèn chiếu lên những tia sáng kỳ dị, Cầu Thế Trinh ở trên người nàng điên cuồng dong ruổi, bắt đầu mấy lần, nàng còn cảm thấy sảng khoái, sau đó, nàng thấy mệt mỏi, liên tiếp vui mừng - yêu mấy canh giờ thân thể mệt mỏi rax rời, chỗ ấy nước chảy càng ngày càng ít, cuối cùng một lần kia, nơi đó khô khốc đến nỗi ngón tay Cầu Thế Trinh ra vào cũng khó khăn.
"Thanh Lạc, ngươi không thích ta sao?" Khi đó, Cầu Thế Trinh hoảng sợ khẽ hô, hắn nắm món đồ của mình vuốt vuốt, liều mạng muốn cho vật này dong ruổi phun cả đêm - bắn năm sáu lần gì đó vẫn lại cứng lần nữa. . . . . . Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu ánh sáng hơi mờ xuyên qua màn trướng, không khí lành lạnh, mặt của Cầu Thế Trinh là một mảnh thảm đạm xám trắng, con mắt sâu hiện đầy tia máu, mồ hôi trên trán chảy xuống, rơi vào trên ngọn núi trần truồng của nàng, nhwg không có nhiệt độ như trước, mà càng ngày càng lạnh lẽo như băng.
"Thanh Lạc. . . . . ." Sau lưng truyền đến tiếng gọi dịu dàng, khàn khàn trầm thấp, một đôi bàn tay có lực cầm bả vai Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc trong khoảnh khắc liền hô hấp cũng dừng lại, cứng nhắc xoay người lại, người trước mắt long đong mệt mỏi, mặc y phục màu tím nhạt dáng tráng kiện tráng cao lớn, lưng thẳng tắp, lông mày hơi nhíu lại, đủ để tan chảy tất cả ánh mắt cuồng nhiệt —— là Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh! Thẩm Thanh Lạc tưởng mình đang trong mộng, kinh ngạc nhìn hắn, mắt không dám chớp động, chỉ sợ một cái chớp mắt, người trước mắt sẽ gặp biến mất.
Hai người duy trì tư thế cứng ngắc, Cầu Thế Trinh nắm bả vai Thẩm Thanh Lạc, nắm rất chặt, ngắm nhìn người khiến mình tưởng niệm số lần, nhiệt độ lòng bàn tay nhiệt độ truyền lại đến trái tim. . . .
Hai người si ngốc nhìn nhau, cũng không biết nhìn bao lâu, Thẩm Thanh Lạc cúi đầu ngậm môi cười nhẹ, trên mặt trắng nõn xinh đẹp nhuộm tầng đỏ mặt.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, ngưng tụ bao nhiêu khổ sở nhớ nhung, lại mong đợi trong thời gian khá dài! Rốt cuộc, lại nhìn thấy lần nữa rồi.
Ba tháng, xa nhau đã ba tháng, hắn bị nhớ nhung hành hạ đến sắp phát điên rồi, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt làm nũng cùng giận tái mặt của nàng, muốn nghe giọng nói thanh thúy như ngọc của nàng, muốn đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào bên trong lòng ngực, muốn vuốt ve muốn xoa nắn da thịt trơn bóng mềm mại của nàng, muốn hôn hôn muốn vuốt ve địa phương thần bí của nàng.
Cái loại tương tư đó chảy xuôi ở trong huyết mạch ngấm sâu vào xương tủy hành hạ đến nỗi khiến hắn nhiều lần nghĩ muốn bỏ lại tất cả, liều mạng chạy về Phượng thành cùng nàng đoàn tụ.
Mới vừa rồi, hắn xa xa nhìn thấy bóng hình đang đắm chìm trong trong nắng chiều, hình bóng yêu kiều đó khiến lòng của hắn như bị thiêu đốt, không suy nghĩ nhiều, tung người một cái liền nhào qua, muốn giữ lấy! Đoạt được!
"Không phải nói giữa tuần mới trở về sao?" Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Nhớ nàng! Nhớ đến muốn điên rồi, chuyện vừa xong, liền bay trở về đây." Cầu Thế Trinh cười ngây ngô nói.
Thẩm Thanh Lạc giương mắt nhìn hắn, không kìm được trong mắt có nước lóe lên.
"Ăn mặc ít như vậy, có lạnh hay không?" Cầu Thế Trinh sờ sờ áo của Thẩm Thanh Lạc, cởi xuống áo khoác của mình khoác lên người nàng, thô thanh nói: "Mới vừa vào hạ, hãy còn lạnh ."
Cũng không lạnh, nhưng, nhưng nhìn thấy động tác của hắn tự nhiên, cảm thụ yêu thương của hắn. . . . . . Thẩm Thanh Lạc hơi mấp máy môi, nhẹ nhàng áp vào bờ ngực rộng rãi rắn chắc của Cầu Thế Trinh.
Hắn không đủ dịu dàng, cũng là nam nhân chân chính, một người có tâm huyết, tính cách thô lỗ không văn vẻ, nhưng lại rất bình bình thản thản. Hắn sẽ không ngâm gió ngắn trăng, sẽ không tình thơ ý hoạ, chỉ biết dùng cả trái tim cùng màu thịt của mình, boong boong Băng Tâm, không nói tiếng nào quan tâm săn sóc như chuyện đương nhiên.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh hai cánh tay ôm chặt, ngửi trên người Thẩm Thanh Lạc tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy vô tận vui sướng cùng thỏa mãn càng ngày càng lớn trong lòng, hạnh phúc an bình rốt cuộc đã đến.
Thẩm Thanh Lạc gò má dán vào lồng ngực Cầu Thế Trinh, đôi tay vòng quanh hẹp eo của hắn, hưởng thụ sự dịu dàng xoa bóp của hắn, thích ý híp lại mắt.
Người trong ngực nhi lông mi dài vẫy, ánh mắt mơ hồ mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn như dương chi bạch ngọc trơn bóng trắng nõn, lộ ra phong tình vạn chủng, muôn vàn tao nhã.
Cầu Thế Trinh nhìn thật sâu, một hồi lâu khó khăn nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, hít thở thật sâu, cắn răng muốn đè xuống bụng dưới đang bộc phát kích động. Vậy mà, đói khát ba tháng, dã thú ẩn núp sâu trong thân thể vẫn rục rịch chộn rộn muốn thoát ra ngoài, Cầu Thế Trinh nắm cả tay Thẩm Thanh Lạc cũng đã chảy mồ hôi ướt đẫm, đáy lòng tà hỏa bùng nổ, dục - vọng nóng bỏng như muốn đốt cháy tất cả máu trong cơ thể như muốn sôi trào.
Hô, thân thể một cái bay lên không, Thẩm Thanh Lạc chưa hồi hồn, cả người đã bị Cầu Thế Trinh đánh ngã trong bụi hoa, hắn đang đỡ đầu của nàng, chợt ngậm miệng của nàng lại, đầu lưỡi xâm nhập đi vào hung ác lật khuấy càn quét.
"Thanh Lạc, ta khó chịu, ta nghĩ muốn nàng. . . . . ." Không đợi Thẩm Thanh Lạc đáp lời, cả người hắn đè lên, đẩy chân Thẩm Thanh Lạc ra, cách lớp quần áo hung hăng đụng vào.
Thẩm Thanh Lạc vừa nóng vừa giận, nâng bờ vai của hắn từ chối mấy cái, lại không thể rung chuyển Cầu Thế Trinh nửa phần, cố lách người ra.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thở dốc gấp hơn, buông miệng Thẩm Thanh Lạc ra, giống như một con chó con liếm cắn cổ của nàng cùng xương quai xanh.
" Cầu Thế Trinh, chàng đừng như vậy. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc thấy hắn gặm sợ hãi tức giận kêu lên.
"Đừng như vậy? vậy làm thế này thì được sao?"
Cầu Thế Trinh đem cổ áo của Thẩm Thanh lạc vừa kéo xuống vừa cắn, cho đến khi chạy đến vật tròn trắng noãn của nàng, hắn ngậm cả đỉnh hồng mai, bẹp bẹp mút lấy. Một cái tay hướng dưới eo nàng tìm kiếm.
Nơi đó toàn là nước, càng đi xuống bản thân nàng cũng càng muốn, Thẩm Thanh Lạc một hồi hoảng sợ, kẹp chặt hai chân, trong lúc tình thế cấp bách lớn tiếng nói: "Chàng mới từ bên ngoài trở lại, người còn rất bẩn."
Cầu Thế Trinh vuốt sân cỏ ướt nhẹp, lại càng thêm hưng phấn, giọng Thẩm Thanh Lạc mềm mại hoảng loạn kháng nghị lọt vào trong tai, suy nghĩ muốn ngừng, rồi lại càng muốn dính vào.
Trong đầu không nắm được chủ ý muốn dừng hay là muốn tiếp tục, một cái tay cũng đã kéo xuống quần lót của Thẩm Thanh Lạc, sân cỏ ướt át phiếm nước, Hoa Nhị phấn hồng bại lộ ngay trước mắt, Cầu Thế Trinh yết hầu trượt một cái, nuốt nước miếng, càng không nguyện dừng lại.
Thẩm Thanh Lạc nếu ngại tay hắn bẩn, vậy thì không cần dùng tay cũng được.
" Cầu Thế Trinh, không cần. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc đưa tay muốn kéo quần áo lại, Cầu Thế Trinh lại mãnh liệt một cái đem váy nàng kéo lên, toàn bộ bao lấy nửa người trên Thẩm Thanh Lạc kể cả mặt của nàng, Thẩm Thanh Lạc nhất thời không thể động đậy.
Trong bóng tối Thẩm Thanh Lạc chỉ nghe một hồi tiếng va chạm chân tay, rồi sau đó tê rần."A!" Thẩm Thanh Lạc vả người cong lên, quanh thân một hồi co quắp.
" Cầu Thế Trinh. . . . . ." Nàng lẩm bẩm im lặng, Cầu Thế Trinh hắn. . . . . . Hắn cư nhiên. . . . . . Cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cũng bởi vì không nhìn thấy, giác quan lại mang tới kích thính càng thêm mãnh liệt. Thẩm Thanh Lạc xấu hổ ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh đầu lưỡi Cầu Thế Trinh tại nơi đó của mình khuấy động . . . . . . Nàng khó chịu đóng chặt cặp mắt, muốn dứt bỏ loại tưởng tượng không biết xấu hổ này, muốn làm nguội lạnh cáo loại cảm giác này lại khiến nó càng thêm sôi trào hơn, nhưng là —— thân thể của nàng như rắn nước đang liều mạng giãy dụa, không biết xấu hổ giơ cao cái mông hợp sức nghênh đón, miệng của nàng ở ngâm nga: "Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ."
"Thanh Lạc, thoải mái chứ? Lớn tiếng kêu đi." Cầu Thế Trinh buồn bực kêu lên, hắn đem miệng ngậm thật chặt chận lại bộ phận kia của nàng, âm thanh buồn bực kia kêu lên làm như từ trong cơ thể nàng phát ra, hắn đang đi đến bên trong thổi hơi, ở viên thịt nhỏ khuấy động, lúc thì khẽ cắn hoa tâm khiến nàng rung động . . . . . .
Thẩm Thanh Lạc hưng phấn đến muốn lớn tiếng kêu la, muôn đè đầu Cầu Thế Trinh xuống để cho hắn dùng sức thêm một chút, thân thể của nàng mỗi một chỗ đều là dục - vọng như lửa đang thiêu đốt, hoa tâm của nàng đang kịch liệt co rút co rúc lại, không gian bóng tối buồn bực cùng kích thích cực độ khiến cho nàng hô hấp không dược thỏa mái, váy che nàng lại cũng nhưng khiến thính giác nàng tính hơn, Thẩm Thanh Lạc suồng sã kêu lên, cuồng dã vặn eo chào đón. . . . . .Muốn giữ lại giờ khắc này —— muốn khóa lại giờ khắc này để cho nàng nổi điên đến cao - triều.
Yến Ninh không đủ hung ác tàn nhẫn, không có dùng biện pháp cứng rắn, nhưng tính tình của hắn mềm dẻo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, Thẩm Thanh Lạc yên tâm mà đem chuyện đòi nợ giao cho hắn.
Ngân hàng tư nhân bên kia, Thẩm Thanh Lạc cùng Tạ Hoán sau khi thương lượng xong, từ bên hiệu buôn Lạc Ninh chọn ra năm người nhìn có dáng Phú Quý, gương mặt mặt lạ hoắc, mặc trang phục sang trọng, mang theo tôi tớ, ban ngày cầm năm vạn lượng bạc mà Yến Ninh kiếm được đem đến ngân hàng tư nhân giử vào, còn cho người tung tin này ra, tạo ra sự tin tưởng cho các phú thương trong thành, nâng cao thanh thế cho khánh phong, hơn nữa còn khắng định ngân hàng khánh phong không thiếu bạc, còn để cho những người làm khác ở hiệu buôn Lạc Ninh xếp hàng ở trong đám người đến rút tiền mặt, giả dạng làm người đến gửi tiền bạc, những người này chia nhau ra cả ngày đêm đều đứng xếp hàng ở ngân hàng, cách này vừa chiếm dụng thời gian của người gửi tới rút tiền, khiến cho số bạc mỗi ngày cần phải trả ra giảm bớt, lại tiện thể cùng những người doTiêu Nhữ Xương sắp xếp trong đám người rút tiền đối chọi cãi nhau gay gắt.
Ngân hàng tư nhân Khánh phong làm như bạc lấy chi không hết loại, ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ trả tiền mặt, vả lại Thẩm Thanh Lạc an bài người mỗi ngày tung tin bên trong ngân hàng tư nhân bạc tồn còn hiều, mấy ngàn một hai vạn cũng không thành vấn đề, người xếp hàng chờ đợi lấy bạc ra cũng càng ngày càng an tĩnh, người của Tiêu Nhữ Xương cắm ở trong đó đã không dậy nổi bất an trong dân chúng được nữa.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, đến kỳ đòi nợ càng ngày càng nhiều, Yến Ninh đi sớm về trễ, có hiệu quả rõ ràng, đoạt về đại bộ phận khoản vay, cũng có cực ít một số người đến kỳ thì chủ động trả lại.
Ngày mồng mười tháng ba, Cầu Hải cùng với người áp tải của tiêu cục trở về , từ Thanh Viễn mang về mười vạn lượng vàng.
Đội hình nghiêm chỉnh từ trên xe ngựa khiêng xuống mười rương gỗ lớn, thì người gửi tiền xếp hàng chờ đổi bạc đồng loạt nhìn tới những cái rương kia. Cầu Hải quét đám người một cái, mệnh người đứng đầu tiêu cục bảo vệ cho tốt, sau đó mở ra từng cái nắp hòm một —— ánh sáng vàng óng ánh lập tức lộ ra, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
"A! cái này chắc rất nhiều nha?" Trong đám người có người sợ hãi than.
Có người lập tức niệm niệm có tiếng tính toán, sau đó hét lớn: "Ít cũng phải vạn lượng."
"Nhiều như vậy!" Đám người chụm đầu nói thầm, một người nói: "Ai nói khánh Phong muốn đóng cửa, nhìn cái bộ dáng này không giống."
Bên cạnh có người lập tức tiếp lời nói: "Ta cũng cảm thấy vậy không giống, cũng đã hơn một tháng, khánh Phong chưa từng từ chối trả tiền mặt qua, lãi cũng trả toàn bộ không có thiếu một đồng."
Có người đi theo phụ họa, trong đám người, người phụ họa càng ngày càng nhiều, có người nói: "Bạc nhiều như vậy, khánh Phong dù có sảy ra chuyện, ta cảm thấy được bạc tồn của khánh Phong, so bạc tồn ở các ngân hàng tư nhân khác còn nhiều hơn, ta không rút tiền mặt nữa."
Một người đi, hai người đi, càng ngày càng nhiều người nói thầm mấy tiếng rồi bỏ đi. . . . . .
Cùng một ngày, khánh phong tuyên bố trước bởi vì không đủ người làm, toàn bộ người làm điều đi đổi bạc cho khách hàng cho nên ngừng cho vay, hiện tại nói bây giờ người gửi tiền giảm bớt, hơi nhẹ nhõm chút, ngân hàng tư nhân bắt đầu cho vay lại, cũng ở ngày đó tất cả cho vay được năm vạn lượng bạc cho khách.
Người ta còn dám cho bên ngoài vay khoản tiền lớn vậy, nào có có thể đóng cửa? Ngân hàng tư nhân khánh Phong trước phong ba bão táp còn sừng sững không ngã, càng tạo thêm được lòng tin, người tới chèn ép không hẹn mà cùng rời đi, lúc trước nói rút bạc ra, vì có lợi có thể cầm, bây giờ lại lục tục có người trở lại gửi vào bạc.
Khánh phong cứ như vậy đem nguy cơ hóa giải, lần nữa hung hăng đánh Tiêu Nhữ Xương một bạt tai vô hình.
"Tùng tùng" tiếng trống canh canh ba vang lên, Tiêu Nhữ Xương lại một chút cũng không có buồn ngủ, hắn nghĩ không hiểu, tại sao mình bị thua?
Ngân hàng tư nhân Khánh Phong đã do lúc trước bị chèn ép trở nên suy yếu rất nhiều, lần đả kích này, không chỉ không có kéo sụp đổ khánh phong, ngược lại giúp khánh phong vang danh thiên hạ, trong thành thậm chí truyền ra một bài dân dao: Nhật Nguyệt ở đây, khánh phong còn.
Sắc trời sáng choang, ánh mặt trời từ phía chân trời lộ ra ngoài, ban đêm nồng đậm đi xa, làm gió nhẹ đẩy ánh sáng mờ đánh vỡ đêm tối. Tiêu Nhữ Xương đứng lên, tự nhủ: "Cũng không phải là thất bại thảm hại, không phải đã trừ bỏ được nữ nhân trong lòng Thế Trinh sao?"
Nhưng Cẩm di nương có phải là người quan trọng trong lòng Cầu Thế Trinh hay không, Tiêu Nhữ Xương lại có chút cảm giác không chính xác.
Có người vui mừng có người buồn, Tiêu gia không được như ý, Cầu phủ bên này lại rất đắc ý. Tiến vào tháng tư, cuối mùa xuân bắt đầu mùa hạ thì khí trời lúc này là tốt nhất, hoa cỏ trong hậu viên tranh nhau đua ở, mùi thơm ngát quanh quẩn thấm vào ruột gan. Thẩm Thanh Lạc lưu luyến ngồi trong đình viện, nhàn nhã ngắm hoa ngắm cảnh.
Cầu Thế Trinh còn chưa có trở lại, Cầu Hải đầu tuần tháng ba khi mang vàng trở về, nói với nàng nguy cơ của ngân hàng tư nhân ở phía dưới đã được giải quyết, chỉ là trải qua một trận chiến này, Cầu Thế Trinh cảm thấy quy tắc làm việc của ngân hàng tư nhân có nhiều chỗ cần hoàn thiện, muốn cùng các quản sự các nơi thảo luận một phen, quy định những nội quy cho vay thật chặt chẽ, hẹn ở khoảng giữa tuần tháng tư mới có thể quay về Phượng thành.
Nguy cơ của ngân hàng tư nhân đã qua, Yến Ninh liền rời khỏi ngân hàng tư nhân, quay về hiệu buôn chuẩn bị kế hoạch mới. Hắn thời gian lần này ở Phượng thành, ban đầu thì ở tại chỗ ở Cầu phủ, thứ nhất mỗi ngày phải bận rộn chuyện ngân hàng tư nhân, buổi tối lại cùng Tạ Hoán cùng mấy người bàn bạc kế sách, ở hiệu buôn Lạc Ninh bên kia bất tiện, mới đầu, hắn còn oán trách Thẩm Thanh Lạc lại để Bệ Mộng Dao sang chỗ hắn, nói cô nam quả nữ cùng viện, chắc chắn đối với Bệ Mộng Dao rất bất lợi.
Thẩm Thanh Lạc thầm mắng đồ ngốc, thấy Yến Ninh không thông suốt, cũng chỉ có thể do hắn.
Yến Ninh lần này đi ra ngoài, theo kế hoạch hơn nửa năm mới có thể trở về. Hắn sẽ đến Đinh Châu, ở nơi đó mua một khu đất đỏ ở Đinh Châu để trồng một loại cây được đặt tên là khổ đinh (),Thẩm Thanh Lạc sắp xếp kế hoạch cho hắn là vì muốn các hộ nông dân ở đó nguyện ý trồng khổ đinh cho họ, sau khi Yến Ninh đến đó, trước cùng mỗi hộ nông dân ký khế ước lâu dài sẽ trồng cây cho họ sau đó trả trước cho mỗi gia đình hai lượng bạc làm tiền đặt cọc, ba tháng sau khổ đinh lớn lên, những hộ nông dân này sẽ lấy lá khổ đinh đã phơi khô, sau đó Yến Ninh toàn bộ thu mua. Về sau, những hộ nông dân này hàng năm trồng ra khổ đinh cũng sẽ do hiệu buôn Lạc Ninh thu mua theo giá tiền như ước định.
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc nói xong, rất vui vẻ mà tỏ vẻ nhất định sẽ làm xong. Chỉ vì, việc buôn bán thư hai này, so cái cọc thứ nhất càng có lợi cho người hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, tháng mười năm nay, Dương Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ quái, người bệnh khát nước khó nhịn, càng không ngừng uống nước lại giải không được khát, mọi người tứ chi sưng vù bên trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triều đình phái thái y cũng triệu tập danh y thiên hạ, nhưng mọi người cũng bó tay hết cách. Sau khi người cứu viện vào Dương Giang châu, lại cũng lây phải căn bệnh kỳ quái này, Dương Giang châu chết rất nhiều rất nhiều người, đề phòng bất trắc, triều đình sợ bệnh dịch truyền ra ngoài, cho lệnh đóng cửa thành. Có một gia đình Đinh Châu chỉ có một nữ nhi đang ở Dương Giang, cha mẹ hai người nói chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thành cầu xin lính canh cho hai người vào thành.
Sau đó lại có kỳ quái chuyện xảy ra, hai người không những không có việc gì, mà cả nữ nhi con rể ngoại tôn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
() Khổ đinh hay còn gọi là cây trà đắng, có công dụng tả hỏa, thanh nhiệt rất mạnh vì vậy nó làm cho dễ ngủ, nhất là một vài dạng huyết áp cao, tiểu đường hạ xuống
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc ni xong, rất vui vẻ m tỏ vẻ nhất định sẽ lm xong. Chỉ vì, việc bun bun th hai náy, so ci cọc thứ nhất cng có lợi cho ngời hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, thng mười năm nay, Dơng Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ qui, người bệnh kht nc khó nhịn, cng không ngừng ung nấc lại giải khong đợc khất, mọi ngời tứ chi sưng vù bn trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triu đình phi thôi y cũng triệu tập danh y thin hạ, nhưng mọi ngời cũng bó tay hết cch. Sau khi người cứu viện vo Dương Giang chu, lại cũng lấy phải căn bệnh kỳ qui náy, Dơng Giang châu chết rt nhiều rt nhiều ngời, để phòng bt trước, triu đinh sợ bệnh dịch truyn ra ngoài, cho lệnh đng cửa thành. C một gia đình Đinh Chu chỉ có một nữ nhi đang ở Dơng Giang, cha mẹ hai người ni chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thnh cầu xin lính canh cho hai người vo thành.
Sau đ lại cực kỳ qui chuyện xảy ra, hai người khng những không c việc gì, m cả nữ nhi con ri ngoại tn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
Giờ phút này, nàng lại một lần ở đáy lòng hỏi mình, khi đó, Cầu Thế Trinh cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân đêm đó tình cảnh lại xuất hiện tại trong đầu nàng. Đêm đó Cầu Thế Trinh kéo nàng đến thanh lâu để thấy những trường hợp kinh khủng kia, sau khi trở về phủ nàng vẫn phát run, Cầu Thế Trinh ôm nàng vào trong ngực càng không ngừng hôn an ủi nàng, hắn hôn qua quanh thân nàng mỗi một tấc da thịt, lẩm bẩm Thanh Lạc đừng sợ, số mạng bi thảm như vậy sẽ không rơi vào trên người nàng, trừ phi ta chết, không! Ta nếu là chết rồi, cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết theo, hai ta đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau.
Một đêm kia buông xuống màn trướng rung động, giường gỗ lớn khắc hoa lê bị Cầu Thế Trinh mãnh liệt đụng làm cho không ngừng lay động. Ngoài cửa sổ hoàng hôn đê mê, bên trong phòng Bát Bảo Lưu Ly Đăng đốt cháy, màn tơ lều vải trong ánh sáng đèn chiếu lên những tia sáng kỳ dị, Cầu Thế Trinh ở trên người nàng điên cuồng dong ruổi, bắt đầu mấy lần, nàng còn cảm thấy sảng khoái, sau đó, nàng thấy mệt mỏi, liên tiếp vui mừng - yêu mấy canh giờ thân thể mệt mỏi rax rời, chỗ ấy nước chảy càng ngày càng ít, cuối cùng một lần kia, nơi đó khô khốc đến nỗi ngón tay Cầu Thế Trinh ra vào cũng khó khăn.
"Thanh Lạc, ngươi không thích ta sao?" Khi đó, Cầu Thế Trinh hoảng sợ khẽ hô, hắn nắm món đồ của mình vuốt vuốt, liều mạng muốn cho vật này dong ruổi phun cả đêm - bắn năm sáu lần gì đó vẫn lại cứng lần nữa. . . . . . Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu ánh sáng hơi mờ xuyên qua màn trướng, không khí lành lạnh, mặt của Cầu Thế Trinh là một mảnh thảm đạm xám trắng, con mắt sâu hiện đầy tia máu, mồ hôi trên trán chảy xuống, rơi vào trên ngọn núi trần truồng của nàng, nhwg không có nhiệt độ như trước, mà càng ngày càng lạnh lẽo như băng.
"Thanh Lạc. . . . . ." Sau lưng truyền đến tiếng gọi dịu dàng, khàn khàn trầm thấp, một đôi bàn tay có lực cầm bả vai Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc trong khoảnh khắc liền hô hấp cũng dừng lại, cứng nhắc xoay người lại, người trước mắt long đong mệt mỏi, mặc y phục màu tím nhạt dáng tráng kiện tráng cao lớn, lưng thẳng tắp, lông mày hơi nhíu lại, đủ để tan chảy tất cả ánh mắt cuồng nhiệt —— là Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh! Thẩm Thanh Lạc tưởng mình đang trong mộng, kinh ngạc nhìn hắn, mắt không dám chớp động, chỉ sợ một cái chớp mắt, người trước mắt sẽ gặp biến mất.
Hai người duy trì tư thế cứng ngắc, Cầu Thế Trinh nắm bả vai Thẩm Thanh Lạc, nắm rất chặt, ngắm nhìn người khiến mình tưởng niệm số lần, nhiệt độ lòng bàn tay nhiệt độ truyền lại đến trái tim. . . .
Hai người si ngốc nhìn nhau, cũng không biết nhìn bao lâu, Thẩm Thanh Lạc cúi đầu ngậm môi cười nhẹ, trên mặt trắng nõn xinh đẹp nhuộm tầng đỏ mặt.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, ngưng tụ bao nhiêu khổ sở nhớ nhung, lại mong đợi trong thời gian khá dài! Rốt cuộc, lại nhìn thấy lần nữa rồi.
Ba tháng, xa nhau đã ba tháng, hắn bị nhớ nhung hành hạ đến sắp phát điên rồi, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt làm nũng cùng giận tái mặt của nàng, muốn nghe giọng nói thanh thúy như ngọc của nàng, muốn đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào bên trong lòng ngực, muốn vuốt ve muốn xoa nắn da thịt trơn bóng mềm mại của nàng, muốn hôn hôn muốn vuốt ve địa phương thần bí của nàng.
Cái loại tương tư đó chảy xuôi ở trong huyết mạch ngấm sâu vào xương tủy hành hạ đến nỗi khiến hắn nhiều lần nghĩ muốn bỏ lại tất cả, liều mạng chạy về Phượng thành cùng nàng đoàn tụ.
Mới vừa rồi, hắn xa xa nhìn thấy bóng hình đang đắm chìm trong trong nắng chiều, hình bóng yêu kiều đó khiến lòng của hắn như bị thiêu đốt, không suy nghĩ nhiều, tung người một cái liền nhào qua, muốn giữ lấy! Đoạt được!
"Không phải nói giữa tuần mới trở về sao?" Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Nhớ nàng! Nhớ đến muốn điên rồi, chuyện vừa xong, liền bay trở về đây." Cầu Thế Trinh cười ngây ngô nói.
Thẩm Thanh Lạc giương mắt nhìn hắn, không kìm được trong mắt có nước lóe lên.
"Ăn mặc ít như vậy, có lạnh hay không?" Cầu Thế Trinh sờ sờ áo của Thẩm Thanh Lạc, cởi xuống áo khoác của mình khoác lên người nàng, thô thanh nói: "Mới vừa vào hạ, hãy còn lạnh ."
Cũng không lạnh, nhưng, nhưng nhìn thấy động tác của hắn tự nhiên, cảm thụ yêu thương của hắn. . . . . . Thẩm Thanh Lạc hơi mấp máy môi, nhẹ nhàng áp vào bờ ngực rộng rãi rắn chắc của Cầu Thế Trinh.
Hắn không đủ dịu dàng, cũng là nam nhân chân chính, một người có tâm huyết, tính cách thô lỗ không văn vẻ, nhưng lại rất bình bình thản thản. Hắn sẽ không ngâm gió ngắn trăng, sẽ không tình thơ ý hoạ, chỉ biết dùng cả trái tim cùng màu thịt của mình, boong boong Băng Tâm, không nói tiếng nào quan tâm săn sóc như chuyện đương nhiên.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh hai cánh tay ôm chặt, ngửi trên người Thẩm Thanh Lạc tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy vô tận vui sướng cùng thỏa mãn càng ngày càng lớn trong lòng, hạnh phúc an bình rốt cuộc đã đến.
Thẩm Thanh Lạc gò má dán vào lồng ngực Cầu Thế Trinh, đôi tay vòng quanh hẹp eo của hắn, hưởng thụ sự dịu dàng xoa bóp của hắn, thích ý híp lại mắt.
Người trong ngực nhi lông mi dài vẫy, ánh mắt mơ hồ mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn như dương chi bạch ngọc trơn bóng trắng nõn, lộ ra phong tình vạn chủng, muôn vàn tao nhã.
Cầu Thế Trinh nhìn thật sâu, một hồi lâu khó khăn nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, hít thở thật sâu, cắn răng muốn đè xuống bụng dưới đang bộc phát kích động. Vậy mà, đói khát ba tháng, dã thú ẩn núp sâu trong thân thể vẫn rục rịch chộn rộn muốn thoát ra ngoài, Cầu Thế Trinh nắm cả tay Thẩm Thanh Lạc cũng đã chảy mồ hôi ướt đẫm, đáy lòng tà hỏa bùng nổ, dục - vọng nóng bỏng như muốn đốt cháy tất cả máu trong cơ thể như muốn sôi trào.
Hô, thân thể một cái bay lên không, Thẩm Thanh Lạc chưa hồi hồn, cả người đã bị Cầu Thế Trinh đánh ngã trong bụi hoa, hắn đang đỡ đầu của nàng, chợt ngậm miệng của nàng lại, đầu lưỡi xâm nhập đi vào hung ác lật khuấy càn quét.
"Thanh Lạc, ta khó chịu, ta nghĩ muốn nàng. . . . . ." Không đợi Thẩm Thanh Lạc đáp lời, cả người hắn đè lên, đẩy chân Thẩm Thanh Lạc ra, cách lớp quần áo hung hăng đụng vào.
Thẩm Thanh Lạc vừa nóng vừa giận, nâng bờ vai của hắn từ chối mấy cái, lại không thể rung chuyển Cầu Thế Trinh nửa phần, cố lách người ra.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thở dốc gấp hơn, buông miệng Thẩm Thanh Lạc ra, giống như một con chó con liếm cắn cổ của nàng cùng xương quai xanh.
" Cầu Thế Trinh, chàng đừng như vậy. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc thấy hắn gặm sợ hãi tức giận kêu lên.
"Đừng như vậy? vậy làm thế này thì được sao?"
Cầu Thế Trinh đem cổ áo của Thẩm Thanh lạc vừa kéo xuống vừa cắn, cho đến khi chạy đến vật tròn trắng noãn của nàng, hắn ngậm cả đỉnh hồng mai, bẹp bẹp mút lấy. Một cái tay hướng dưới eo nàng tìm kiếm.
Nơi đó toàn là nước, càng đi xuống bản thân nàng cũng càng muốn, Thẩm Thanh Lạc một hồi hoảng sợ, kẹp chặt hai chân, trong lúc tình thế cấp bách lớn tiếng nói: "Chàng mới từ bên ngoài trở lại, người còn rất bẩn."
Cầu Thế Trinh vuốt sân cỏ ướt nhẹp, lại càng thêm hưng phấn, giọng Thẩm Thanh Lạc mềm mại hoảng loạn kháng nghị lọt vào trong tai, suy nghĩ muốn ngừng, rồi lại càng muốn dính vào.
Trong đầu không nắm được chủ ý muốn dừng hay là muốn tiếp tục, một cái tay cũng đã kéo xuống quần lót của Thẩm Thanh Lạc, sân cỏ ướt át phiếm nước, Hoa Nhị phấn hồng bại lộ ngay trước mắt, Cầu Thế Trinh yết hầu trượt một cái, nuốt nước miếng, càng không nguyện dừng lại.
Thẩm Thanh Lạc nếu ngại tay hắn bẩn, vậy thì không cần dùng tay cũng được.
" Cầu Thế Trinh, không cần. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc đưa tay muốn kéo quần áo lại, Cầu Thế Trinh lại mãnh liệt một cái đem váy nàng kéo lên, toàn bộ bao lấy nửa người trên Thẩm Thanh Lạc kể cả mặt của nàng, Thẩm Thanh Lạc nhất thời không thể động đậy.
Trong bóng tối Thẩm Thanh Lạc chỉ nghe một hồi tiếng va chạm chân tay, rồi sau đó tê rần."A!" Thẩm Thanh Lạc vả người cong lên, quanh thân một hồi co quắp.
" Cầu Thế Trinh. . . . . ." Nàng lẩm bẩm im lặng, Cầu Thế Trinh hắn. . . . . . Hắn cư nhiên. . . . . . Cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cũng bởi vì không nhìn thấy, giác quan lại mang tới kích thính càng thêm mãnh liệt. Thẩm Thanh Lạc xấu hổ ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh đầu lưỡi Cầu Thế Trinh tại nơi đó của mình khuấy động . . . . . . Nàng khó chịu đóng chặt cặp mắt, muốn dứt bỏ loại tưởng tượng không biết xấu hổ này, muốn làm nguội lạnh cáo loại cảm giác này lại khiến nó càng thêm sôi trào hơn, nhưng là —— thân thể của nàng như rắn nước đang liều mạng giãy dụa, không biết xấu hổ giơ cao cái mông hợp sức nghênh đón, miệng của nàng ở ngâm nga: "Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ."
"Thanh Lạc, thoải mái chứ? Lớn tiếng kêu đi." Cầu Thế Trinh buồn bực kêu lên, hắn đem miệng ngậm thật chặt chận lại bộ phận kia của nàng, âm thanh buồn bực kia kêu lên làm như từ trong cơ thể nàng phát ra, hắn đang đi đến bên trong thổi hơi, ở viên thịt nhỏ khuấy động, lúc thì khẽ cắn hoa tâm khiến nàng rung động . . . . . .
Thẩm Thanh Lạc hưng phấn đến muốn lớn tiếng kêu la, muôn đè đầu Cầu Thế Trinh xuống để cho hắn dùng sức thêm một chút, thân thể của nàng mỗi một chỗ đều là dục - vọng như lửa đang thiêu đốt, hoa tâm của nàng đang kịch liệt co rút co rúc lại, không gian bóng tối buồn bực cùng kích thích cực độ khiến cho nàng hô hấp không dược thỏa mái, váy che nàng lại cũng nhưng khiến thính giác nàng tính hơn, Thẩm Thanh Lạc suồng sã kêu lên, cuồng dã vặn eo chào đón. . . . . .Muốn giữ lại giờ khắc này —— muốn khóa lại giờ khắc này để cho nàng nổi điên đến cao - triều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Yến Ninh không đủ hung ác tàn nhẫn, không có dùng biện pháp cứng rắn, nhưng tính tình của hắn mềm dẻo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, Thẩm Thanh Lạc yên tâm mà đem chuyện đòi nợ giao cho hắn.
Ngân hàng tư nhân bên kia, Thẩm Thanh Lạc cùng Tạ Hoán sau khi thương lượng xong, từ bên hiệu buôn Lạc Ninh chọn ra năm người nhìn có dáng Phú Quý, gương mặt mặt lạ hoắc, mặc trang phục sang trọng, mang theo tôi tớ, ban ngày cầm năm vạn lượng bạc mà Yến Ninh kiếm được đem đến ngân hàng tư nhân giử vào, còn cho người tung tin này ra, tạo ra sự tin tưởng cho các phú thương trong thành, nâng cao thanh thế cho khánh phong, hơn nữa còn khắng định ngân hàng khánh phong không thiếu bạc, còn để cho những người làm khác ở hiệu buôn Lạc Ninh xếp hàng ở trong đám người đến rút tiền mặt, giả dạng làm người đến gửi tiền bạc, những người này chia nhau ra cả ngày đêm đều đứng xếp hàng ở ngân hàng, cách này vừa chiếm dụng thời gian của người gửi tới rút tiền, khiến cho số bạc mỗi ngày cần phải trả ra giảm bớt, lại tiện thể cùng những người doTiêu Nhữ Xương sắp xếp trong đám người rút tiền đối chọi cãi nhau gay gắt.
Ngân hàng tư nhân Khánh phong làm như bạc lấy chi không hết loại, ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ trả tiền mặt, vả lại Thẩm Thanh Lạc an bài người mỗi ngày tung tin bên trong ngân hàng tư nhân bạc tồn còn hiều, mấy ngàn một hai vạn cũng không thành vấn đề, người xếp hàng chờ đợi lấy bạc ra cũng càng ngày càng an tĩnh, người của Tiêu Nhữ Xương cắm ở trong đó đã không dậy nổi bất an trong dân chúng được nữa.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, đến kỳ đòi nợ càng ngày càng nhiều, Yến Ninh đi sớm về trễ, có hiệu quả rõ ràng, đoạt về đại bộ phận khoản vay, cũng có cực ít một số người đến kỳ thì chủ động trả lại.
Ngày mồng mười tháng ba, Cầu Hải cùng với người áp tải của tiêu cục trở về , từ Thanh Viễn mang về mười vạn lượng vàng.
Đội hình nghiêm chỉnh từ trên xe ngựa khiêng xuống mười rương gỗ lớn, thì người gửi tiền xếp hàng chờ đổi bạc đồng loạt nhìn tới những cái rương kia. Cầu Hải quét đám người một cái, mệnh người đứng đầu tiêu cục bảo vệ cho tốt, sau đó mở ra từng cái nắp hòm một —— ánh sáng vàng óng ánh lập tức lộ ra, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
"A! cái này chắc rất nhiều nha?" Trong đám người có người sợ hãi than.
Có người lập tức niệm niệm có tiếng tính toán, sau đó hét lớn: "Ít cũng phải 50 vạn lượng."
"Nhiều như vậy!" Đám người chụm đầu nói thầm, một người nói: "Ai nói khánh Phong muốn đóng cửa, nhìn cái bộ dáng này không giống."
Bên cạnh có người lập tức tiếp lời nói: "Ta cũng cảm thấy vậy không giống, cũng đã hơn một tháng, khánh Phong chưa từng từ chối trả tiền mặt qua, lãi cũng trả toàn bộ không có thiếu một đồng."
Có người đi theo phụ họa, trong đám người, người phụ họa càng ngày càng nhiều, có người nói: "Bạc nhiều như vậy, khánh Phong dù có sảy ra chuyện, ta cảm thấy được bạc tồn của khánh Phong, so bạc tồn ở các ngân hàng tư nhân khác còn nhiều hơn, ta không rút tiền mặt nữa."
Một người đi, hai người đi, càng ngày càng nhiều người nói thầm mấy tiếng rồi bỏ đi. . . . . .
Cùng một ngày, khánh phong tuyên bố trước bởi vì không đủ người làm, toàn bộ người làm điều đi đổi bạc cho khách hàng cho nên ngừng cho vay, hiện tại nói bây giờ người gửi tiền giảm bớt, hơi nhẹ nhõm chút, ngân hàng tư nhân bắt đầu cho vay lại, cũng ở ngày đó tất cả cho vay được năm vạn lượng bạc cho khách.
Người ta còn dám cho bên ngoài vay khoản tiền lớn vậy, nào có có thể đóng cửa? Ngân hàng tư nhân khánh Phong trước phong ba bão táp còn sừng sững không ngã, càng tạo thêm được lòng tin, người tới chèn ép không hẹn mà cùng rời đi, lúc trước nói rút bạc ra, vì có lợi có thể cầm, bây giờ lại lục tục có người trở lại gửi vào bạc.
Khánh phong cứ như vậy đem nguy cơ hóa giải, lần nữa hung hăng đánh Tiêu Nhữ Xương một bạt tai vô hình.
"Tùng tùng" tiếng trống canh canh ba vang lên, Tiêu Nhữ Xương lại một chút cũng không có buồn ngủ, hắn nghĩ không hiểu, tại sao mình bị thua?
Ngân hàng tư nhân Khánh Phong đã do lúc trước bị chèn ép trở nên suy yếu rất nhiều, lần đả kích này, không chỉ không có kéo sụp đổ khánh phong, ngược lại giúp khánh phong vang danh thiên hạ, trong thành thậm chí truyền ra một bài dân dao: Nhật Nguyệt ở đây, khánh phong còn.
Sắc trời sáng choang, ánh mặt trời từ phía chân trời lộ ra ngoài, ban đêm nồng đậm đi xa, làm gió nhẹ đẩy ánh sáng mờ đánh vỡ đêm tối. Tiêu Nhữ Xương đứng lên, tự nhủ: "Cũng không phải là thất bại thảm hại, không phải đã trừ bỏ được nữ nhân trong lòng Thế Trinh sao?"
Nhưng Cẩm di nương có phải là người quan trọng trong lòng Cầu Thế Trinh hay không, Tiêu Nhữ Xương lại có chút cảm giác không chính xác.
Có người vui mừng có người buồn, Tiêu gia không được như ý, Cầu phủ bên này lại rất đắc ý. Tiến vào tháng tư, cuối mùa xuân bắt đầu mùa hạ thì khí trời lúc này là tốt nhất, hoa cỏ trong hậu viên tranh nhau đua ở, mùi thơm ngát quanh quẩn thấm vào ruột gan. Thẩm Thanh Lạc lưu luyến ngồi trong đình viện, nhàn nhã ngắm hoa ngắm cảnh.
Cầu Thế Trinh còn chưa có trở lại, Cầu Hải đầu tuần tháng ba khi mang vàng trở về, nói với nàng nguy cơ của ngân hàng tư nhân ở phía dưới đã được giải quyết, chỉ là trải qua một trận chiến này, Cầu Thế Trinh cảm thấy quy tắc làm việc của ngân hàng tư nhân có nhiều chỗ cần hoàn thiện, muốn cùng các quản sự các nơi thảo luận một phen, quy định những nội quy cho vay thật chặt chẽ, hẹn ở khoảng giữa tuần tháng tư mới có thể quay về Phượng thành.
Nguy cơ của ngân hàng tư nhân đã qua, Yến Ninh liền rời khỏi ngân hàng tư nhân, quay về hiệu buôn chuẩn bị kế hoạch mới. Hắn thời gian lần này ở Phượng thành, ban đầu thì ở tại chỗ ở Cầu phủ, thứ nhất mỗi ngày phải bận rộn chuyện ngân hàng tư nhân, buổi tối lại cùng Tạ Hoán cùng mấy người bàn bạc kế sách, ở hiệu buôn Lạc Ninh bên kia bất tiện, mới đầu, hắn còn oán trách Thẩm Thanh Lạc lại để Bệ Mộng Dao sang chỗ hắn, nói cô nam quả nữ cùng viện, chắc chắn đối với Bệ Mộng Dao rất bất lợi.
Thẩm Thanh Lạc thầm mắng đồ ngốc, thấy Yến Ninh không thông suốt, cũng chỉ có thể do hắn.
Yến Ninh lần này đi ra ngoài, theo kế hoạch hơn nửa năm mới có thể trở về. Hắn sẽ đến Đinh Châu, ở nơi đó mua một khu đất đỏ ở Đinh Châu để trồng một loại cây được đặt tên là khổ đinh (*),Thẩm Thanh Lạc sắp xếp kế hoạch cho hắn là vì muốn các hộ nông dân ở đó nguyện ý trồng khổ đinh cho họ, sau khi Yến Ninh đến đó, trước cùng mỗi hộ nông dân ký khế ước lâu dài sẽ trồng cây cho họ sau đó trả trước cho mỗi gia đình hai lượng bạc làm tiền đặt cọc, ba tháng sau khổ đinh lớn lên, những hộ nông dân này sẽ lấy lá khổ đinh đã phơi khô, sau đó Yến Ninh toàn bộ thu mua. Về sau, những hộ nông dân này hàng năm trồng ra khổ đinh cũng sẽ do hiệu buôn Lạc Ninh thu mua theo giá tiền như ước định.
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc nói xong, rất vui vẻ mà tỏ vẻ nhất định sẽ làm xong. Chỉ vì, việc buôn bán thư hai này, so cái cọc thứ nhất càng có lợi cho người hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, tháng mười năm nay, Dương Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ quái, người bệnh khát nước khó nhịn, càng không ngừng uống nước lại giải không được khát, mọi người tứ chi sưng vù bên trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triều đình phái thái y cũng triệu tập danh y thiên hạ, nhưng mọi người cũng bó tay hết cách. Sau khi người cứu viện vào Dương Giang châu, lại cũng lây phải căn bệnh kỳ quái này, Dương Giang châu chết rất nhiều rất nhiều người, đề phòng bất trắc, triều đình sợ bệnh dịch truyền ra ngoài, cho lệnh đóng cửa thành. Có một gia đình Đinh Châu chỉ có một nữ nhi đang ở Dương Giang, cha mẹ hai người nói chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thành cầu xin lính canh cho hai người vào thành.
Sau đó lại có kỳ quái chuyện xảy ra, hai người không những không có việc gì, mà cả nữ nhi con rể ngoại tôn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
(*) Khổ đinh hay còn gọi là cây trà đắng, có công dụng tả hỏa, thanh nhiệt rất mạnh vì vậy nó làm cho dễ ngủ, nhất là một vài dạng huyết áp cao, tiểu đường hạ xuống
Trước khi xuất phát, vì phòng ngừa người khác hoài nghi, Yến Ninh làm bộ cả đêm gặp mộng, đến chỗ các thầy bói trong Phượng thành xem bói, sau đó, những thầy bói gia dưới sự dẫn đường của hắn, vô cùng thần thông chỉ đạo hắn, muốn hắn đi Đinh Châu các thần tiên muốn uống khổ đinh kính thần.
Việc buôn bán tiếp theo này, sau khi Yến Ninh nghe Thẩm Thanh lạc ni xong, rất vui vẻ m tỏ vẻ nhất định sẽ lm xong. Chỉ vì, việc bun bun th hai náy, so ci cọc thứ nhất cng có lợi cho ngời hơn.
Thẩm Thanh Lạc căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước biết được, thng mười năm nay, Dơng Giang châu sẽ xảy ra một loại bệnh dịch kỳ qui, người bệnh kht nc khó nhịn, cng không ngừng ung nấc lại giải khong đợc khất, mọi ngời tứ chi sưng vù bn trong buồng phổi cơ năng rối loạn dẫn đến chết, triu đình phi thôi y cũng triệu tập danh y thin hạ, nhưng mọi ngời cũng bó tay hết cch. Sau khi người cứu viện vo Dương Giang chu, lại cũng lấy phải căn bệnh kỳ qui náy, Dơng Giang châu chết rt nhiều rt nhiều ngời, để phòng bt trước, triu đinh sợ bệnh dịch truyn ra ngoài, cho lệnh đng cửa thành. C một gia đình Đinh Chu chỉ có một nữ nhi đang ở Dơng Giang, cha mẹ hai người ni chết cũng muốn cùng nữ nhi chết cùng một chỗ, ở cửa thnh cầu xin lính canh cho hai người vo thành.
Sau đ lại cực kỳ qui chuyện xảy ra, hai người khng những không c việc gì, m cả nữ nhi con ri ngoại tn của bọn cũng hết bệnh. Nữ nhi bọn họ cùng hàng xóm phát hiện đầu tiên, sau đó truyền tới quan viên phụ trách của triều đình, nhiều lần tìm hiểu, sau khi cha mẹ của nữ nhi này đến, có mang theo khổ đinh để thay trà mà uống.
Quan viên liền đem lá khổ đinh đi giao cho mấy người đun nước uống..., vẻn vẹn một ngày, người uống qua nước của lá khổ đinh liền không hề còn triệu chứng khát khô cổ nữa, có thể ăn uống bình thường.
Phương pháp trị liệu bệnh dịch tìm được, nhưng là lần đại dịch ấy, vẫn bị chết rất nhiều người, khổ đinh ở Đinh Châu cũng không có trồng trọt rộng rãi, không đủ để cung cấp cho dân chúng ở Dương Giang châu, vả lại, sai khi biết khổ đinh có thể trị bệnh dịch, quan viên trong triều liền sai người âm thầm nhanh chóng thu mua khổ đinh và bán lại giá cao, khiến cho dân chúng bần hàn không thể mua được thuốc trị liệu. Một lần bệnh dịch kia, phía sau lại có quan lớn âm thầm thao nhúng tay, bạn của Tiêu Nhữ Xương là Cung Phóng lúc ấy là ở Dương Giang đàn làm Tri phủ, bởi vì lần đó không sợ cường quyền vì dân cùng mệnh, không sợ bệnh dịch giữ vững Dương Giang, sau khi bệnh dịch được đẩy lui Hoàng đế rất thưởng thức hắn, liền được phá cách cất nhắc, ba năm sau làm tới Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng hắn lại cùng quan viên trong triều khác quan hệ bất đồng, Cung Phóng cùng Tiêu Nhữ xương là từ hoạn nạn quan biết, hắn từng bước một thăng tiến, trừ Hoàng đế đối với hắn xem trọng một phần, cũng không thể không có công của Tiêu Nhữ Xương, hắn đã dùng bạc thay Cung Phóng giải quyết làn sóng phản đối trong triều.
Ngụy Long cùng Cung Phóng, là trợ lực bền chắc nhất không thể gãy của Tiêu Nhữ xương.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới vô số lần, nếu là không có thánh chỉ ban hôn, Cầu Thế Trinh có thể cưới Tiêu Nguyệt Mị hay không?
Giờ phút này, nàng lại một lần ở đáy lòng hỏi mình, khi đó, Cầu Thế Trinh cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân đêm đó tình cảnh lại xuất hiện tại trong đầu nàng. Đêm đó Cầu Thế Trinh kéo nàng đến thanh lâu để thấy những trường hợp kinh khủng kia, sau khi trở về phủ nàng vẫn phát run, Cầu Thế Trinh ôm nàng vào trong ngực càng không ngừng hôn an ủi nàng, hắn hôn qua quanh thân nàng mỗi một tấc da thịt, lẩm bẩm Thanh Lạc đừng sợ, số mạng bi thảm như vậy sẽ không rơi vào trên người nàng, trừ phi ta chết, không! Ta nếu là chết rồi, cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết theo, hai ta đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau.
Một đêm kia buông xuống màn trướng rung động, giường gỗ lớn khắc hoa lê bị Cầu Thế Trinh mãnh liệt đụng làm cho không ngừng lay động. Ngoài cửa sổ hoàng hôn đê mê, bên trong phòng Bát Bảo Lưu Ly Đăng đốt cháy, màn tơ lều vải trong ánh sáng đèn chiếu lên những tia sáng kỳ dị, Cầu Thế Trinh ở trên người nàng điên cuồng dong ruổi, bắt đầu mấy lần, nàng còn cảm thấy sảng khoái, sau đó, nàng thấy mệt mỏi, liên tiếp vui mừng - yêu mấy canh giờ thân thể mệt mỏi rax rời, chỗ ấy nước chảy càng ngày càng ít, cuối cùng một lần kia, nơi đó khô khốc đến nỗi ngón tay Cầu Thế Trinh ra vào cũng khó khăn.
"Thanh Lạc, ngươi không thích ta sao?" Khi đó, Cầu Thế Trinh hoảng sợ khẽ hô, hắn nắm món đồ của mình vuốt vuốt, liều mạng muốn cho vật này dong ruổi phun cả đêm - bắn năm sáu lần gì đó vẫn lại cứng lần nữa. . . . . . Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu ánh sáng hơi mờ xuyên qua màn trướng, không khí lành lạnh, mặt của Cầu Thế Trinh là một mảnh thảm đạm xám trắng, con mắt sâu hiện đầy tia máu, mồ hôi trên trán chảy xuống, rơi vào trên ngọn núi trần truồng của nàng, nhwg không có nhiệt độ như trước, mà càng ngày càng lạnh lẽo như băng.
"Thanh Lạc. . . . . ." Sau lưng truyền đến tiếng gọi dịu dàng, khàn khàn trầm thấp, một đôi bàn tay có lực cầm bả vai Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc trong khoảnh khắc liền hô hấp cũng dừng lại, cứng nhắc xoay người lại, người trước mắt long đong mệt mỏi, mặc y phục màu tím nhạt dáng tráng kiện tráng cao lớn, lưng thẳng tắp, lông mày hơi nhíu lại, đủ để tan chảy tất cả ánh mắt cuồng nhiệt —— là Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh! Thẩm Thanh Lạc tưởng mình đang trong mộng, kinh ngạc nhìn hắn, mắt không dám chớp động, chỉ sợ một cái chớp mắt, người trước mắt sẽ gặp biến mất.
Hai người duy trì tư thế cứng ngắc, Cầu Thế Trinh nắm bả vai Thẩm Thanh Lạc, nắm rất chặt, ngắm nhìn người khiến mình tưởng niệm số lần, nhiệt độ lòng bàn tay nhiệt độ truyền lại đến trái tim. . . .
Hai người si ngốc nhìn nhau, cũng không biết nhìn bao lâu, Thẩm Thanh Lạc cúi đầu ngậm môi cười nhẹ, trên mặt trắng nõn xinh đẹp nhuộm tầng đỏ mặt.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, ngưng tụ bao nhiêu khổ sở nhớ nhung, lại mong đợi trong thời gian khá dài! Rốt cuộc, lại nhìn thấy lần nữa rồi.
Ba tháng, xa nhau đã ba tháng, hắn bị nhớ nhung hành hạ đến sắp phát điên rồi, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt làm nũng cùng giận tái mặt của nàng, muốn nghe giọng nói thanh thúy như ngọc của nàng, muốn đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào bên trong lòng ngực, muốn vuốt ve muốn xoa nắn da thịt trơn bóng mềm mại của nàng, muốn hôn hôn muốn vuốt ve địa phương thần bí của nàng.
Cái loại tương tư đó chảy xuôi ở trong huyết mạch ngấm sâu vào xương tủy hành hạ đến nỗi khiến hắn nhiều lần nghĩ muốn bỏ lại tất cả, liều mạng chạy về Phượng thành cùng nàng đoàn tụ.
Mới vừa rồi, hắn xa xa nhìn thấy bóng hình đang đắm chìm trong trong nắng chiều, hình bóng yêu kiều đó khiến lòng của hắn như bị thiêu đốt, không suy nghĩ nhiều, tung người một cái liền nhào qua, muốn giữ lấy! Đoạt được!
"Không phải nói giữa tuần mới trở về sao?" Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Nhớ nàng! Nhớ đến muốn điên rồi, chuyện vừa xong, liền bay trở về đây." Cầu Thế Trinh cười ngây ngô nói.
Thẩm Thanh Lạc giương mắt nhìn hắn, không kìm được trong mắt có nước lóe lên.
"Ăn mặc ít như vậy, có lạnh hay không?" Cầu Thế Trinh sờ sờ áo của Thẩm Thanh Lạc, cởi xuống áo khoác của mình khoác lên người nàng, thô thanh nói: "Mới vừa vào hạ, hãy còn lạnh ."
Cũng không lạnh, nhưng, nhưng nhìn thấy động tác của hắn tự nhiên, cảm thụ yêu thương của hắn. . . . . . Thẩm Thanh Lạc hơi mấp máy môi, nhẹ nhàng áp vào bờ ngực rộng rãi rắn chắc của Cầu Thế Trinh.
Hắn không đủ dịu dàng, cũng là nam nhân chân chính, một người có tâm huyết, tính cách thô lỗ không văn vẻ, nhưng lại rất bình bình thản thản. Hắn sẽ không ngâm gió ngắn trăng, sẽ không tình thơ ý hoạ, chỉ biết dùng cả trái tim cùng màu thịt của mình, boong boong Băng Tâm, không nói tiếng nào quan tâm săn sóc như chuyện đương nhiên.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh hai cánh tay ôm chặt, ngửi trên người Thẩm Thanh Lạc tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy vô tận vui sướng cùng thỏa mãn càng ngày càng lớn trong lòng, hạnh phúc an bình rốt cuộc đã đến.
Thẩm Thanh Lạc gò má dán vào lồng ngực Cầu Thế Trinh, đôi tay vòng quanh hẹp eo của hắn, hưởng thụ sự dịu dàng xoa bóp của hắn, thích ý híp lại mắt.
Người trong ngực nhi lông mi dài vẫy, ánh mắt mơ hồ mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn như dương chi bạch ngọc trơn bóng trắng nõn, lộ ra phong tình vạn chủng, muôn vàn tao nhã.
Cầu Thế Trinh nhìn thật sâu, một hồi lâu khó khăn nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, hít thở thật sâu, cắn răng muốn đè xuống bụng dưới đang bộc phát kích động. Vậy mà, đói khát ba tháng, dã thú ẩn núp sâu trong thân thể vẫn rục rịch chộn rộn muốn thoát ra ngoài, Cầu Thế Trinh nắm cả tay Thẩm Thanh Lạc cũng đã chảy mồ hôi ướt đẫm, đáy lòng tà hỏa bùng nổ, dục - vọng nóng bỏng như muốn đốt cháy tất cả máu trong cơ thể như muốn sôi trào.
Hô, thân thể một cái bay lên không, Thẩm Thanh Lạc chưa hồi hồn, cả người đã bị Cầu Thế Trinh đánh ngã trong bụi hoa, hắn đang đỡ đầu của nàng, chợt ngậm miệng của nàng lại, đầu lưỡi xâm nhập đi vào hung ác lật khuấy càn quét.
"Thanh Lạc, ta khó chịu, ta nghĩ muốn nàng. . . . . ." Không đợi Thẩm Thanh Lạc đáp lời, cả người hắn đè lên, đẩy chân Thẩm Thanh Lạc ra, cách lớp quần áo hung hăng đụng vào.
Thẩm Thanh Lạc vừa nóng vừa giận, nâng bờ vai của hắn từ chối mấy cái, lại không thể rung chuyển Cầu Thế Trinh nửa phần, cố lách người ra.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thở dốc gấp hơn, buông miệng Thẩm Thanh Lạc ra, giống như một con chó con liếm cắn cổ của nàng cùng xương quai xanh.
" Cầu Thế Trinh, chàng đừng như vậy. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc thấy hắn gặm sợ hãi tức giận kêu lên.
"Đừng như vậy? vậy làm thế này thì được sao?"
Cầu Thế Trinh đem cổ áo của Thẩm Thanh lạc vừa kéo xuống vừa cắn, cho đến khi chạy đến vật tròn trắng noãn của nàng, hắn ngậm cả đỉnh hồng mai, bẹp bẹp mút lấy. Một cái tay hướng dưới eo nàng tìm kiếm.
Nơi đó toàn là nước, càng đi xuống bản thân nàng cũng càng muốn, Thẩm Thanh Lạc một hồi hoảng sợ, kẹp chặt hai chân, trong lúc tình thế cấp bách lớn tiếng nói: "Chàng mới từ bên ngoài trở lại, người còn rất bẩn."
Cầu Thế Trinh vuốt sân cỏ ướt nhẹp, lại càng thêm hưng phấn, giọng Thẩm Thanh Lạc mềm mại hoảng loạn kháng nghị lọt vào trong tai, suy nghĩ muốn ngừng, rồi lại càng muốn dính vào.
Trong đầu không nắm được chủ ý muốn dừng hay là muốn tiếp tục, một cái tay cũng đã kéo xuống quần lót của Thẩm Thanh Lạc, sân cỏ ướt át phiếm nước, Hoa Nhị phấn hồng bại lộ ngay trước mắt, Cầu Thế Trinh yết hầu trượt một cái, nuốt nước miếng, càng không nguyện dừng lại.
Thẩm Thanh Lạc nếu ngại tay hắn bẩn, vậy thì không cần dùng tay cũng được.
" Cầu Thế Trinh, không cần. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc đưa tay muốn kéo quần áo lại, Cầu Thế Trinh lại mãnh liệt một cái đem váy nàng kéo lên, toàn bộ bao lấy nửa người trên Thẩm Thanh Lạc kể cả mặt của nàng, Thẩm Thanh Lạc nhất thời không thể động đậy.
Trong bóng tối Thẩm Thanh Lạc chỉ nghe một hồi tiếng va chạm chân tay, rồi sau đó tê rần."A!" Thẩm Thanh Lạc vả người cong lên, quanh thân một hồi co quắp.
" Cầu Thế Trinh. . . . . ." Nàng lẩm bẩm im lặng, Cầu Thế Trinh hắn. . . . . . Hắn cư nhiên. . . . . . Cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cũng bởi vì không nhìn thấy, giác quan lại mang tới kích thính càng thêm mãnh liệt. Thẩm Thanh Lạc xấu hổ ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh đầu lưỡi Cầu Thế Trinh tại nơi đó của mình khuấy động . . . . . . Nàng khó chịu đóng chặt cặp mắt, muốn dứt bỏ loại tưởng tượng không biết xấu hổ này, muốn làm nguội lạnh cáo loại cảm giác này lại khiến nó càng thêm sôi trào hơn, nhưng là —— thân thể của nàng như rắn nước đang liều mạng giãy dụa, không biết xấu hổ giơ cao cái mông hợp sức nghênh đón, miệng của nàng ở ngâm nga: "Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ."
"Thanh Lạc, thoải mái chứ? Lớn tiếng kêu đi." Cầu Thế Trinh buồn bực kêu lên, hắn đem miệng ngậm thật chặt chận lại bộ phận kia của nàng, âm thanh buồn bực kia kêu lên làm như từ trong cơ thể nàng phát ra, hắn đang đi đến bên trong thổi hơi, ở viên thịt nhỏ khuấy động, lúc thì khẽ cắn hoa tâm khiến nàng rung động . . . . . .
Thẩm Thanh Lạc hưng phấn đến muốn lớn tiếng kêu la, muôn đè đầu Cầu Thế Trinh xuống để cho hắn dùng sức thêm một chút, thân thể của nàng mỗi một chỗ đều là dục - vọng như lửa đang thiêu đốt, hoa tâm của nàng đang kịch liệt co rút co rúc lại, không gian bóng tối buồn bực cùng kích thích cực độ khiến cho nàng hô hấp không dược thỏa mái, váy che nàng lại cũng nhưng khiến thính giác nàng tính hơn, Thẩm Thanh Lạc suồng sã kêu lên, cuồng dã vặn eo chào đón. . . . . .Muốn giữ lại giờ khắc này —— muốn khóa lại giờ khắc này để cho nàng nổi điên đến cao - triều.