Ngồi trong xe ngựa, Cầu Thế Trinh bỏ bọc vải trong tay ra, lúc xuất thành có đi ngang qua cửa hàng bán hỉ phục hắn đã nhảy xuống mua mười bộ hỉ phục khác nhau, ngây ngốc cười:
"Không biết Thanh Lạc thích loại hỉ phục nào? Bộ y phục thêu hoa Thạch Lưu cũng được, bộ này cũng được thêu rất cẩn thận, cái thắt lưng này cũng rất đẹp mắt. . . . . ."
"Thanh Lạc, trước kia cũng đã chuẩn bị, nhưng đã quá năm năm rồi, ta sợ khó coi, giờ mua mấy bộ mới, nàng sẽ không chê ta nhiều chuyện đi?"
Hỉ phục đỏ rực sáng loá như vậy, tưởng tượng lúc Thẩm Thanh Lạc mặc đồ tân nương vào, đội khăn voan đỏ, xấu hổ ngồi ở mép giường chờ hắn xốc khăn voan, tưởng tượng cùng Thẩm Thanh Lạc uống rượu giao bôi, khóemôi Cầu Thế Trinh liền nhếch lên: "Thanh Lạc, người khác uống rượu giao bôi là khoác cánh tay rồi uống, còn chúng ta, ta muốn nàng dùng miệng uy ta, ta dùng miệng uy nàng."
"Uống xong rượu giao bôi, chúng ta sẽ động phòng, Thanh Lạc, lần này chúng ta làm thật nhiều tư thế được không? Lần này chúng ta làm cả đêm, được không? Lần này, ta chuẩn bị sẵn sàng rồi." Cầu Thế Trinh hai mắt tỏa sáng, lần trước cùng Tiêu Nguyệt Mị bái đường đêm đó cùng Thẩm Thanh Lạc làm, vật của hắn sau một lần thì không cứng lại nổi, lần này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, trong phòng ngủ ở liệu Phong Hiên của hắn có một thùng, bên trong có các loại ngọc thế, có to có nhỏ, có dài có ngắn. . . . . . Hắn muốn khiến Thanh Lạc thoải mái kêu to, lưu một đêm thủy(chảy nước một đêm), sẽ không khô kiệt.
Chỉ nghĩ thôi, quanh thân Cầu Thế Trinh nhiệt huyết đã sôi trào, ngay ở trong xe ngựa, hắn vui sướng đem tân nương phục đỏ thấm ấn đến giữa khố, ma sát cọ động, tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc ngọt ngào giống như lúc ban đầu yêu nhau nàng một câu lại một "Cầu lang Cầu lang gọi hắn, tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc hút chặt cự vật cứng rắn của hắn, tưởng tượnglúc nàng bị kích thích, ánh mắt say tình, tiếng rên cùng tiếng rít. . . . . . Cầu Thế Trinh kêu rên một tiếng, chỉ trong suy nghĩ thôi mà hắn đã đặt được khoái cảm.
"Gia, đã trở lại." hộ vệ biệt viện chạy lại chào hắn. (hộ vệ bảo hộ bên trong)
Cầu Thế Trinh nhíu mày, hỏi: "Sao các ngươi lại canh cửa, Cầu Cương cùng Cầu Dương đâu?"(hai người giữ cửa)
"Hai người bọn họ bị Ân quản sự phạt đánh bốn mươi roi, hiện tại đứng không được."
"Sao lại phạt?"
"Hai người bọn họ hôm qua uống say, cho Tiêu tiểu thư tiến vào trong viện ạ."
"Cái gì? Tiêu Nguyệt Mị đã tới? Thanh Lạc không có việc gì chứ?" Cầu Thế Trinh đột nhiên biến sắc, nếu Thanh Lạc xảy ra chuyện gì, hai người thất trách này, hắn muốn đem bọn họ rút gân lột da.
"Không có việc gì, Tiêu tiểu thư vừa mới tiến sân một hồi, cùng cô nương mới nói hơn mấy câu, Ân quản sự đã biết, vội chạy đến đuổi nàng đi rồi. Cô nương tâm tình thoạt nhìn vẫn tốt, buổi chiều hôm qua còn vào thành đi dạo một hồi, Ân quản sự sợ Thẩm cô nương không thoải mái, bữa tối hôm qua tự mình hầu hạ, nghe nói cô nương đã ăn hết một chén cơm đầy, ăn thêm không ít đồ ăn, uống một chén canh, tổng so bình thường đã ăn nhiều hơn."
Sắc mặt Cầu Thế Trinh có chút hòa hoãn, một bên đi vào trong một bên hỏi: "Đồ ăn sáng đâu?"
"Buổi sáng còn chưa rời giường, cô nương bình thường buổi sáng cũng thức dậy trễ, nhóm nô tài hầu hạ không dám kêu, vẫn còn chờ bên ngoài."
Nha hoàn hầu hạ ngồi ở sân hành lang, Cầu Thế Trinh vẫy vẫy tay, ngăn cản các nàng hành lễ, hắn sợ những người này ầm ầm ĩ ĩ , khiến Thẩm Thanh Lạc bị đánh thức.
Trong phòng im ắng , khói thuốc lượn lờ tấm màn buông xuống, chăn hở ra, lộ ra đường cong lả lướt, như đang mời gọi.
"Thanh Lạc, ta đã trở về." Cầu Thế Trinh nói nhỏ, sợ đánh thức Thẩm Thanh Lạc, nhưng trong lòng hưng phấn khó có thể che giấu, nhịn không được lại nói tiếp: "Thanh Lạc, ta nghĩ muốn chọn một ngày lành thành thân, nhưng lại đợi không được, nàng nói xem chúng ta ngày mai lập tức thành thân, hay là chờ vài ngày chọn cái ngày lành?"
Thẩm Thanh Lạc lẳng lặng, mặt vẫn hướng vào trong, không lên tiếng.
Ngủ cũng thật ngon! Cầu Thế Trinh vui sướng hài lòng, tối hôm qua nghe được tin tức sắp thành thân, tâm tình đã thả lỏng rồi sao?
Vừa mới ở trong xe ngựa lên đỉnh một lần, phía dưới vẫn còn mền như cành liễu, Cầu Thế Trinh nhíu mày.
Muốn là sẽ đến, hai tay Cầu Thế Trinh cưởi xiêm y, vội vàngtrèo lên giường.
Một tay vòng qua đầu Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh chít chít lớn tiếnghôn lên cổ Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc vẫn không có phản ứng, Cầu Thế Trinh cười hắc hắc, chính mình thoải mái vui vẻở trên cổ nàng cắn cắn, thỉnh thoảng còn ngậm chặt vành tai hướng lỗ tai Thẩm Thanh Lạc thổi hơi nói lời nói dí dỏm."Thanh Lạc, thành thân xong, ta gọi nàng là nương tử, nàng kêu ta Cầu lang, được không? Còn có. . . . . ."
Cầu Thế Trinh chậc lưỡi hôn nàng một cái, đột nhiên sửng sốt. Quay mặt Thẩm Thanh Lạc lại, nhìn thấy một bên khóe miệng có vết máu đen rỉ ra, cả người Cầu Thế Trinh cương cứng không thể động, hồi lâu, hắn cố gắng trấn tĩnh đưa ngón tay đến dưới mũi Thẩm Thanh Lạc.
Không có hơi thở! Không! Không có khả năng, Thanh Lạc đang đùa với hắn, nàng chỉ cố ý nín thở thôi.
"Muốn lừa ta sao!" Cầu Thế Trinh cười nói, nụ cười cứng ngắc. Hắn đưa tay tiến vào quần Thẩm Thanh Lạc, vừa rồi hắn khiêu khích như vậy, giữa hai chân Thanh Lạc nhất định ẩm, nhưng không phải lừa.
Nơi đó rất khô!
"Không! Không có khả năng, Thanh Lạc, nàng chỉ muốn làm ta sợ thôi, phải không?"
Cầu Thế Trinh đem ngón tay ngạnh sinh sinh chen lách đi vào, không chỉ cửa, bên trong cũng rất khô chặt.
"Sẽ không, Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . . Chúng ta sẽ thành thân, nàng sẽ không bỏ lại ta. . . . . ."
Cầu Thế Trinh liều mạng lật chuyển khuấy đảo, không có kết cấu, thô bạo lỗ mãng, liều sức đâm tới, chỉ cần làm vài chục cái như vậy, Thanh Lạc sẽ không khống chế được, cũng sẽ không nín được rên - ngâm, nước cũng sẽ róc rách chảy ra ngoài.
Không có! Không có nước chảy ra.
Cầu Thế Trinh thẫn thờ rút ra ngón tay, mở to mắt nhìn ngón tay, cảm giác của hắn không có sai, trên ngón tay cái gì cũng không có.
"Thỉnh đại phu! Thỉnh đại phu! Mau mời đại phu. . . . . ."
Giọng nói thê lươngnổ vang, tấm màn lay động ‘đại địa chấn chiến’.
"Không cứu được nữa."
"Đại phu, cầu ngươi, hãy bắt mạch lại, chỉ cần có thể cứu sống, bao nhiêubạc ta cũng dâng hai tay. . . . . ."
"Thỉnh đại phu, đem toàn bộ đại phu Phượng Đô mời đến. . . . . ."
"Quá muộn rồi. . . . . ."
. . . . . .
"Làm sao có thể? Thanh Lạc, chúng ta còn phải thành thân! Nàng không muốn gả cho ta sao? Thanh Lạc, nàng trả lời ta, nếu nàng không muốn gả cho ta, thì không gả, được không? Nàng muốn thế nào ta đều tùy nàng, cầu xin nàng hãy mở mắt ra nhìn ta. . . . . ."
Tại sao có thể như vậy? Cầu Thế Trinh không nghĩ ra, rõ ràng đã không có chướng ngại, có thể trường trường cửu cửu quang minh chính đạiở cùng nhau, vì sao Thanh Lạc còn muốn tự tuyệt?
Hắn tưởng lớn tiếng khóc thét, tưởng cao giọng chất vấn, muốn dùng lực phá vỡ hết thảy. . . . . . Nhưng chỉ là tưởng tượng, hắn cái gì cũng không có làm, không khóc cũng không có kêu, chỉ lăng lăngôm Thẩm thanh lạc không buông tay.
"Gia, đem Thẩm cô nương hạ táng thôi, nhập thổ vi an. . . . . ." Tần Minh Trí run runkhuyên nhủ, Ứng Viễn Phi bệnh nặng nằm trên giường, người duy nhất có thể khuyên Cầu Thế Trinh lại không đến được, Tần Minh Trí cảm thấy nếu bản thân cũng không mở miệng, Cầu phủ chỉ có thể làm tang sự cho cả hai người Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc mất.
Cầu Thế Trinh không có phản ứng, chỉ thì thào nói: "Thanh Lạc, nàng mở mắt ra nhìn ta được không?"
Ba ngày ba đêm đi qua, giọng nói của hắn đã khàn đến cơ hồ nghe không rõ là đang nói cái gì nữa, nhưng Tần Minh Trí vẫn đoán được hắn nóicái gì.
Gia của hắn đã điên rồi, Tần Minh Trí hiểu, lại qua hai ngày, bây giờ Đại La Thần Tiên cũng không cứu nối Cầu Thế Trinh nữa.
"Ứng công tử, cầu xin ngài đi khuyên nhủ Gia nhà ta, được không?"
Tần Minh Trí đi đến Thị Lang phủ, đứng trước giường bệnh Ứng Viễn Phi, đông một tiếng quỳ xuống.
"Ta. . . . . . Ta khuyên không xong Thế Trinh. . . . . ." Ứng Viễn Phi thẳm lặng thở dài, hắn hiểu tâm tình Cầu Thế Trinh lúc này, không thể sống cùng nhau, có thể chết ở cùng nhau cũng tốt, hắn đố kị Cầu Thế Trinh có thể ôm Thẩm Thanh Lạc cùng chết, nếu Cầu Thế Trinh chết, liền có thể cùng Thẩm Thanh Lạc đồng huyệt hợp táng(chôn cùng một huyệt), đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau rồi.
"Chúng ta cứ như vậy nhìn gia. . . . . ." Tần Minh Trí gọi Tạ Hoán, Trần Quy Hòa, Yến Ninh đến một chỗ thương lượng.
Cầu Thế Trinh hai ngày trước còn ngồi đem Thẩm Thanh Lạc ôm vào trong ngực, hiện tại đã không ngồi nổi nữa, hắn nằm cạnh nàng, ánh mắt cũng nhắm lại, giống như buông tha tất cả. . . . . .
"Có một biện pháp, nghe nói thù hận có thể kích khởi ý chí chiến đấu, không biết chừng cách này hữu hiệu, thử xem đi. . . . . ." Tạ Hoán nghĩ nghĩ nói.
"Gia, Thẩm cô nương chết oan uổng vậy, ngài không muốn báo thù cho Thẩm cô nương sao?" Tần Minh Trí nói.
Cầu Thế Trinh mí mắt khẽ run.
Hiện tượng tốt!
"Gia,nô tài đã đi điều tra, Thẩm cô nương căn bản không biết ngài đã ngừng (bỏ,hưu thê) Tiêu Nguyệt Mị, cái tên nô tài đáng chết ngàn vạn lần kia tối đó không gặp trực tiếp Thẩm cô nương, không chuyển lời nói của ngài đến Thẩm cô nương, mà chỉ chuyển lời cho Ân quản sự."
Cầu Thế Trinh mí mắt giật giật.
Tần Minh Trí mừng rỡ, nói tiếp: "Gia, nô tài đã hỏi, nữ nhân Tiêu gia kia đến biệt viện đến, cùng Thẩm cô nương nói, đứa nhỏ trong bụng của nànglà của ngài."
"Tiêu Nguyệt Mị nói với Thanh Lạc, nàng ta mang thai con của ta?" Cầu Thế Trinh hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, môi khẽ nhúc nhích, Tần Minh Trí dù không nghe rõ tiếng, nhưng vẫn đoán được, hắn vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Gia, Tiêu Nguyệt Mị lừa Thẩm cô nương, nói nàng ta đã có hài tử của người, Thẩm cô nương không thể mang thai được nữa, vốn đã luôn hối hận đau khổ, lại nghe nói nàng có hài tử của ngài, nên. . . . . ."
"Cho nên, Thanh Lạc là do Tiêu Nguyệt Mị hại chết !" Cầu Thế Trinh hoắc mắt ngồi dậy.
"Đúng vậy, Gia, người nên vì Thẩm cô nương báo thù!"
"Gia, người nên vì Thẩm cô nương báo thù!"
. . . . . .
Đám người Tạ Hoán đồng loạt quỳ xuống.
"Báo thù! Vì Thanh Lạc báo thù!" Cầu Thế Trinh con ngươi giống như tro tàn bỗng dấy lên hỏa diễm.
"Đúng, gia, ngài nên vì Thẩm cô nương báo thù." Tạ Hoán giơ lên nắm tay huy động.
"Gia, muốn báo thù muốn trước phải dưỡng thân thể cho tốt, Gia người có muốn ăn chút gì không?" Yến Ninh thấp giọng hỏi.
"Này còn phải nói? Mau, mang nước tới cho Gia rửa mặt."
"Mau, đem cháo táo đỏ nóng bưng lên. . . . . ."
Cầu Thế Trinh tỉnh lại, Tần Minh Trí cả trái tim treo cao nhưng vẫn không hề buông, theo thời gian mỗi một ngày đi qua, bất an của hắn dần tăng lên.
Cầu Thế Trinh ăn uống bình thường, trên mặt một điểm bi ai cũng không có, thậm chí còn mỗi ngày đến tiền trang quản lý trướng vụ (làm ăn), lại chạy đến nha môn, không biết làm cái gì.
Hậu sự của Thẩm Thanh Lạc dường như hắn không có ý định làm, cũng không mua quan tài, vẫn đặt ở trên giường, mỗi đêm ôm đi vào giấc ngủ.
Bảy ngày trôi qua, Thẩm Thanh Lạc đã chết được 11 ngày, thi thể hơi có mùi hôi, Tần Minh Trí bị đám người Tạ Hoán bắt nghĩ cách, khuyên Cầu Thế Trinh hạ táng Thẩm Thanh Lạc.
Ngồi trong xe ngựa, Cầu Thế Trinh bỏ bọc vải trong tay ra, lúc xuất thành có đi ngang qua cửa hàng bán hỉ phục hắn đã nhảy xuống mua mười bộ hỉ phục khác nhau, ngây ngốc cười:
"Không biết Thanh Lạc thích loại hỉ phục nào? Bộ y phục thêu hoa Thạch Lưu cũng được, bộ này cũng được thêu rất cẩn thận, cái thắt lưng này cũng rất đẹp mắt. . . . . ."
"Thanh Lạc, trước kia cũng đã chuẩn bị, nhưng đã quá năm năm rồi, ta sợ khó coi, giờ mua mấy bộ mới, nàng sẽ không chê ta nhiều chuyện đi?"
Hỉ phục đỏ rực sáng loá như vậy, tưởng tượng lúc Thẩm Thanh Lạc mặc đồ tân nương vào, đội khăn voan đỏ, xấu hổ ngồi ở mép giường chờ hắn xốc khăn voan, tưởng tượng cùng Thẩm Thanh Lạc uống rượu giao bôi, khóemôi Cầu Thế Trinh liền nhếch lên: "Thanh Lạc, người khác uống rượu giao bôi là khoác cánh tay rồi uống, còn chúng ta, ta muốn nàng dùng miệng uy ta, ta dùng miệng uy nàng."
"Uống xong rượu giao bôi, chúng ta sẽ động phòng, Thanh Lạc, lần này chúng ta làm thật nhiều tư thế được không? Lần này chúng ta làm cả đêm, được không? Lần này, ta chuẩn bị sẵn sàng rồi." Cầu Thế Trinh hai mắt tỏa sáng, lần trước cùng Tiêu Nguyệt Mị bái đường đêm đó cùng Thẩm Thanh Lạc làm, vật của hắn sau một lần thì không cứng lại nổi, lần này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, trong phòng ngủ ở liệu Phong Hiên của hắn có một thùng, bên trong có các loại ngọc thế, có to có nhỏ, có dài có ngắn. . . . . . Hắn muốn khiến Thanh Lạc thoải mái kêu to, lưu một đêm thủy(chảy nước một đêm), sẽ không khô kiệt.
Chỉ nghĩ thôi, quanh thân Cầu Thế Trinh nhiệt huyết đã sôi trào, ngay ở trong xe ngựa, hắn vui sướng đem tân nương phục đỏ thấm ấn đến giữa khố, ma sát cọ động, tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc ngọt ngào giống như lúc ban đầu yêu nhau nàng một câu lại một "Cầu lang Cầu lang gọi hắn, tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc hút chặt cự vật cứng rắn của hắn, tưởng tượnglúc nàng bị kích thích, ánh mắt say tình, tiếng rên cùng tiếng rít. . . . . . Cầu Thế Trinh kêu rên một tiếng, chỉ trong suy nghĩ thôi mà hắn đã đặt được khoái cảm.
"Gia, đã trở lại." hộ vệ biệt viện chạy lại chào hắn. (hộ vệ bảo hộ bên trong)
Cầu Thế Trinh nhíu mày, hỏi: "Sao các ngươi lại canh cửa, Cầu Cương cùng Cầu Dương đâu?"(hai người giữ cửa)
"Hai người bọn họ bị Ân quản sự phạt đánh bốn mươi roi, hiện tại đứng không được."
"Sao lại phạt?"
"Hai người bọn họ hôm qua uống say, cho Tiêu tiểu thư tiến vào trong viện ạ."
"Cái gì? Tiêu Nguyệt Mị đã tới? Thanh Lạc không có việc gì chứ?" Cầu Thế Trinh đột nhiên biến sắc, nếu Thanh Lạc xảy ra chuyện gì, hai người thất trách này, hắn muốn đem bọn họ rút gân lột da.
"Không có việc gì, Tiêu tiểu thư vừa mới tiến sân một hồi, cùng cô nương mới nói hơn mấy câu, Ân quản sự đã biết, vội chạy đến đuổi nàng đi rồi. Cô nương tâm tình thoạt nhìn vẫn tốt, buổi chiều hôm qua còn vào thành đi dạo một hồi, Ân quản sự sợ Thẩm cô nương không thoải mái, bữa tối hôm qua tự mình hầu hạ, nghe nói cô nương đã ăn hết một chén cơm đầy, ăn thêm không ít đồ ăn, uống một chén canh, tổng so bình thường đã ăn nhiều hơn."
Sắc mặt Cầu Thế Trinh có chút hòa hoãn, một bên đi vào trong một bên hỏi: "Đồ ăn sáng đâu?"
"Buổi sáng còn chưa rời giường, cô nương bình thường buổi sáng cũng thức dậy trễ, nhóm nô tài hầu hạ không dám kêu, vẫn còn chờ bên ngoài."
Nha hoàn hầu hạ ngồi ở sân hành lang, Cầu Thế Trinh vẫy vẫy tay, ngăn cản các nàng hành lễ, hắn sợ những người này ầm ầm ĩ ĩ , khiến Thẩm Thanh Lạc bị đánh thức.
Trong phòng im ắng , khói thuốc lượn lờ tấm màn buông xuống, chăn hở ra, lộ ra đường cong lả lướt, như đang mời gọi.
"Thanh Lạc, ta đã trở về." Cầu Thế Trinh nói nhỏ, sợ đánh thức Thẩm Thanh Lạc, nhưng trong lòng hưng phấn khó có thể che giấu, nhịn không được lại nói tiếp: "Thanh Lạc, ta nghĩ muốn chọn một ngày lành thành thân, nhưng lại đợi không được, nàng nói xem chúng ta ngày mai lập tức thành thân, hay là chờ vài ngày chọn cái ngày lành?"
Thẩm Thanh Lạc lẳng lặng, mặt vẫn hướng vào trong, không lên tiếng.
Ngủ cũng thật ngon! Cầu Thế Trinh vui sướng hài lòng, tối hôm qua nghe được tin tức sắp thành thân, tâm tình đã thả lỏng rồi sao?
Vừa mới ở trong xe ngựa lên đỉnh một lần, phía dưới vẫn còn mền như cành liễu, Cầu Thế Trinh nhíu mày.
Muốn là sẽ đến, hai tay Cầu Thế Trinh cưởi xiêm y, vội vàngtrèo lên giường.
Một tay vòng qua đầu Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh chít chít lớn tiếnghôn lên cổ Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc vẫn không có phản ứng, Cầu Thế Trinh cười hắc hắc, chính mình thoải mái vui vẻở trên cổ nàng cắn cắn, thỉnh thoảng còn ngậm chặt vành tai hướng lỗ tai Thẩm Thanh Lạc thổi hơi nói lời nói dí dỏm."Thanh Lạc, thành thân xong, ta gọi nàng là nương tử, nàng kêu ta Cầu lang, được không? Còn có. . . . . ."
Cầu Thế Trinh chậc lưỡi hôn nàng một cái, đột nhiên sửng sốt. Quay mặt Thẩm Thanh Lạc lại, nhìn thấy một bên khóe miệng có vết máu đen rỉ ra, cả người Cầu Thế Trinh cương cứng không thể động, hồi lâu, hắn cố gắng trấn tĩnh đưa ngón tay đến dưới mũi Thẩm Thanh Lạc.
Không có hơi thở! Không! Không có khả năng, Thanh Lạc đang đùa với hắn, nàng chỉ cố ý nín thở thôi.
"Muốn lừa ta sao!" Cầu Thế Trinh cười nói, nụ cười cứng ngắc. Hắn đưa tay tiến vào quần Thẩm Thanh Lạc, vừa rồi hắn khiêu khích như vậy, giữa hai chân Thanh Lạc nhất định ẩm, nhưng không phải lừa.
Nơi đó rất khô!
"Không! Không có khả năng, Thanh Lạc, nàng chỉ muốn làm ta sợ thôi, phải không?"
Cầu Thế Trinh đem ngón tay ngạnh sinh sinh chen lách đi vào, không chỉ cửa, bên trong cũng rất khô chặt.
"Sẽ không, Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . . Chúng ta sẽ thành thân, nàng sẽ không bỏ lại ta. . . . . ."
Cầu Thế Trinh liều mạng lật chuyển khuấy đảo, không có kết cấu, thô bạo lỗ mãng, liều sức đâm tới, chỉ cần làm vài chục cái như vậy, Thanh Lạc sẽ không khống chế được, cũng sẽ không nín được rên - ngâm, nước cũng sẽ róc rách chảy ra ngoài.
Không có! Không có nước chảy ra.
Cầu Thế Trinh thẫn thờ rút ra ngón tay, mở to mắt nhìn ngón tay, cảm giác của hắn không có sai, trên ngón tay cái gì cũng không có.
"Thỉnh đại phu! Thỉnh đại phu! Mau mời đại phu. . . . . ."
Giọng nói thê lươngnổ vang, tấm màn lay động ‘đại địa chấn chiến’.
"Không cứu được nữa."
"Đại phu, cầu ngươi, hãy bắt mạch lại, chỉ cần có thể cứu sống, bao nhiêubạc ta cũng dâng hai tay. . . . . ."
"Thỉnh đại phu, đem toàn bộ đại phu Phượng Đô mời đến. . . . . ."
"Quá muộn rồi. . . . . ."
. . . . . .
"Làm sao có thể? Thanh Lạc, chúng ta còn phải thành thân! Nàng không muốn gả cho ta sao? Thanh Lạc, nàng trả lời ta, nếu nàng không muốn gả cho ta, thì không gả, được không? Nàng muốn thế nào ta đều tùy nàng, cầu xin nàng hãy mở mắt ra nhìn ta. . . . . ."
Tại sao có thể như vậy? Cầu Thế Trinh không nghĩ ra, rõ ràng đã không có chướng ngại, có thể trường trường cửu cửu quang minh chính đạiở cùng nhau, vì sao Thanh Lạc còn muốn tự tuyệt?
Hắn tưởng lớn tiếng khóc thét, tưởng cao giọng chất vấn, muốn dùng lực phá vỡ hết thảy. . . . . . Nhưng chỉ là tưởng tượng, hắn cái gì cũng không có làm, không khóc cũng không có kêu, chỉ lăng lăngôm Thẩm thanh lạc không buông tay.
"Gia, đem Thẩm cô nương hạ táng thôi, nhập thổ vi an. . . . . ." Tần Minh Trí run runkhuyên nhủ, Ứng Viễn Phi bệnh nặng nằm trên giường, người duy nhất có thể khuyên Cầu Thế Trinh lại không đến được, Tần Minh Trí cảm thấy nếu bản thân cũng không mở miệng, Cầu phủ chỉ có thể làm tang sự cho cả hai người Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc mất.
Cầu Thế Trinh không có phản ứng, chỉ thì thào nói: "Thanh Lạc, nàng mở mắt ra nhìn ta được không?"
Ba ngày ba đêm đi qua, giọng nói của hắn đã khàn đến cơ hồ nghe không rõ là đang nói cái gì nữa, nhưng Tần Minh Trí vẫn đoán được hắn nóicái gì.
Gia của hắn đã điên rồi, Tần Minh Trí hiểu, lại qua hai ngày, bây giờ Đại La Thần Tiên cũng không cứu nối Cầu Thế Trinh nữa.
"Ứng công tử, cầu xin ngài đi khuyên nhủ Gia nhà ta, được không?"
Tần Minh Trí đi đến Thị Lang phủ, đứng trước giường bệnh Ứng Viễn Phi, đông một tiếng quỳ xuống.
"Ta. . . . . . Ta khuyên không xong Thế Trinh. . . . . ." Ứng Viễn Phi thẳm lặng thở dài, hắn hiểu tâm tình Cầu Thế Trinh lúc này, không thể sống cùng nhau, có thể chết ở cùng nhau cũng tốt, hắn đố kị Cầu Thế Trinh có thể ôm Thẩm Thanh Lạc cùng chết, nếu Cầu Thế Trinh chết, liền có thể cùng Thẩm Thanh Lạc đồng huyệt hợp táng(chôn cùng một huyệt), đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau rồi.
"Chúng ta cứ như vậy nhìn gia. . . . . ." Tần Minh Trí gọi Tạ Hoán, Trần Quy Hòa, Yến Ninh đến một chỗ thương lượng.
Cầu Thế Trinh hai ngày trước còn ngồi đem Thẩm Thanh Lạc ôm vào trong ngực, hiện tại đã không ngồi nổi nữa, hắn nằm cạnh nàng, ánh mắt cũng nhắm lại, giống như buông tha tất cả. . . . . .
"Có một biện pháp, nghe nói thù hận có thể kích khởi ý chí chiến đấu, không biết chừng cách này hữu hiệu, thử xem đi. . . . . ." Tạ Hoán nghĩ nghĩ nói.
"Gia, Thẩm cô nương chết oan uổng vậy, ngài không muốn báo thù cho Thẩm cô nương sao?" Tần Minh Trí nói.
Cầu Thế Trinh mí mắt khẽ run.
Hiện tượng tốt!
"Gia,nô tài đã đi điều tra, Thẩm cô nương căn bản không biết ngài đã ngừng (bỏ,hưu thê) Tiêu Nguyệt Mị, cái tên nô tài đáng chết ngàn vạn lần kia tối đó không gặp trực tiếp Thẩm cô nương, không chuyển lời nói của ngài đến Thẩm cô nương, mà chỉ chuyển lời cho Ân quản sự."
Cầu Thế Trinh mí mắt giật giật.
Tần Minh Trí mừng rỡ, nói tiếp: "Gia, nô tài đã hỏi, nữ nhân Tiêu gia kia đến biệt viện đến, cùng Thẩm cô nương nói, đứa nhỏ trong bụng của nànglà của ngài."
"Tiêu Nguyệt Mị nói với Thanh Lạc, nàng ta mang thai con của ta?" Cầu Thế Trinh hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, môi khẽ nhúc nhích, Tần Minh Trí dù không nghe rõ tiếng, nhưng vẫn đoán được, hắn vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Gia, Tiêu Nguyệt Mị lừa Thẩm cô nương, nói nàng ta đã có hài tử của người, Thẩm cô nương không thể mang thai được nữa, vốn đã luôn hối hận đau khổ, lại nghe nói nàng có hài tử của ngài, nên. . . . . ."
"Cho nên, Thanh Lạc là do Tiêu Nguyệt Mị hại chết !" Cầu Thế Trinh hoắc mắt ngồi dậy.
"Đúng vậy, Gia, người nên vì Thẩm cô nương báo thù!"
"Gia, người nên vì Thẩm cô nương báo thù!"
. . . . . .
Đám người Tạ Hoán đồng loạt quỳ xuống.
"Báo thù! Vì Thanh Lạc báo thù!" Cầu Thế Trinh con ngươi giống như tro tàn bỗng dấy lên hỏa diễm.
"Đúng, gia, ngài nên vì Thẩm cô nương báo thù." Tạ Hoán giơ lên nắm tay huy động.
"Gia, muốn báo thù muốn trước phải dưỡng thân thể cho tốt, Gia người có muốn ăn chút gì không?" Yến Ninh thấp giọng hỏi.
"Này còn phải nói? Mau, mang nước tới cho Gia rửa mặt."
"Mau, đem cháo táo đỏ nóng bưng lên. . . . . ."
Cầu Thế Trinh tỉnh lại, Tần Minh Trí cả trái tim treo cao nhưng vẫn không hề buông, theo thời gian mỗi một ngày đi qua, bất an của hắn dần tăng lên.
Cầu Thế Trinh ăn uống bình thường, trên mặt một điểm bi ai cũng không có, thậm chí còn mỗi ngày đến tiền trang quản lý trướng vụ (làm ăn), lại chạy đến nha môn, không biết làm cái gì.
Hậu sự của Thẩm Thanh Lạc dường như hắn không có ý định làm, cũng không mua quan tài, vẫn đặt ở trên giường, mỗi đêm ôm đi vào giấc ngủ.
Bảy ngày trôi qua, Thẩm Thanh Lạc đã chết được ngày, thi thể hơi có mùi hôi, Tần Minh Trí bị đám người Tạ Hoán bắt nghĩ cách, khuyên Cầu Thế Trinh hạ táng Thẩm Thanh Lạc.