Ứng Viễn Phi còn nhớ, bóng dáng màu xanh nhạt nhẹ nhàng chậm rãi bước đi trong làn tuyết, nhớ được làn váy xao động lòng người, nhớ được ngày ấy nàng búi tóc đơn giản, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, nhớ được gương mặt trong sáng dịu dàng của nàng. Tư thái của nàng làm người khác không thể không để ý đến, đột ngộtxuất hiện trong sinh mệnh của hắn, cũng khiến hắn bắt đầu từ ngày đó, bị dày vò giữa thống khổ và ngọt ngào.
Dung nhan tuyết sắc của nàng khắc sâu ở trong lòng hắn, hắn đặt nàng ở trong lòng, lại vĩnh viễn không thể tiếp xúc với nàng, vĩnh viễn không thể chạm vào nàng.
Ứng Viễn Phi thường xuyên nhớ tới những lần được ở cùng một chỗ với Thẩm Thanh Lạc, nhớ tới nước mắt của nàng, gương mặt phẫn nộ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng vì tức giận, giờ phút này, hắn nghĩ mà thầm cảm kích Tiêu Nhữ Xương, nhờ âm mưu của Tiêu Nhữ Xương, hắn mới có cơ hội thân cận nàng. (thân cận: thân mật, nói chuyện thân mật…)
Ứng Viễn Phi cố gắng kìm nén, đem tưởng niệm chôn sâu, để tránh bị nghi ngờ, hắn hạn chế đến Cầu phủ, vào những ngày lễ ngày tết, hắn đều mang theo Bệ Mộng Dao đi cùng, cũng không để bản thân một mình một chỗ với Thẩm Thanh Lạc.
Sau ngày một ngày làm việc, hắn rời khỏi nha môn, nhìn đến chỗ rẽ chợt thấy một bóng dáng màu xanh nhạt, hô hấp Ứng Viễn Phicơ hồ đình chỉ.
Búi tóc thiên tiên, trâm ngọc bích hình hoa lan, váy gấm dài màu xanh nhạt, đai lưng màu xanh lơ được thêu những họa tiết tinh tế.
Xuất hiện trong mộng vô số làn lần, hình dáng này đã hiện lên trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần.
Vô số lần trông ngóng, trái tim không ngừng thúc giục, chỉ nghĩ rằng, thật sự muốn cho nàng biết.
Cơn gió nhẹ nhàng như có như không thổi qua, Ứng Viễn Phi trước mắt có chút mông lung, hắn không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Thanh Lạc, hắn chậm rãi đi tới, môi hé mở, trong nháy mắt, đột nhiên không biết nên xưng hô với nàng thế nào.
"Viễn Phi, vẫn muốn cùng ngươi nói một tiếng, cám ơn ngươi!"
Ứng Viễn Phitrái tim nhảy rộn, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lạc gọi hắn như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt lại một mảnh mơ hồ.
Hắn quan sát biểu hiện của nàng, không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ, trong tầm nhìn rõ ràng, hắn cuối cùng cũng tỉnh khỏi mộng đẹp, lời nói tiếp theo của Thẩm Thanh Lạc, khiến trái tim của hắn như vỡ tan từng mảnh.
"Ngươi có thể hay không đối xử tử tế với Mộng Dao?" Nàng hỏi.
Mộng Dao là thê tử của hắn, bọn họ đã thành thân ba năm, hắn biết Thẩm Thanh Lạc nói đối xử tử tế là có ý gì .
Hắn thành thân ba năm, vẫn phân phòng với Bệ Mộng Dao, Ứng Viễn Phi không biết trả lời thế nào, hắn không thể đẩy trách nhiệm cho Mộng Dao, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn có ám chỉ, Bệ Mộng Dao sẽ không cự tuyệt hắn, nàng là loại nữ tử an phận thủ thường, trước lúc gả cho hắn, có lẽ nàng còn có nghĩ tới Điềm Dung, nhưng sau khi gả cho hắn, nàng liền thanh thản ổn định làm thê của hắn rồi.
"Mộng Dao là nữ nhân hiền thục dịu dàng." Thẩm Thanh Lạc hơi dựa người vào tường, nhắm mắt lại, buồn buồn nói: "Hai người luôn được người người ca ngợi là. . . . . ."
"Ta hiểu rồi, nàng yên tâm đi." Ứng Viễn Phi vội vàngđánh gãy lời nói của Thẩm Thanh Lạc, thấp giọng nói: "Nàng chờ uống rượu mừng của đứa nhỏ chúng ta đi."
Chỉ cần có thể khiến nàng an tâm, có một đứa trẻ cũng không ngại, Ứng Viễn Phi tự nói với lòng mình.
Đêm hôm đó, Ứng Viễn Phi ra cửa phòng hướng viện Bệ Mộng Dao đi tới, ngoài ý phát hiện ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, trong màn mưa phùn phiêu di du đãng, đem oi bứcdưới cái nóng mùa hè xua đi, thời tiết mát mẻ giống như cuối mùa thu vậy.
Năm tháng như thoi đưa, thời gian dịch mất, mười mấy năm đi qua, hắn vừa làm Hộ bộ thượng thư, còn tạm thời thay Thừa Tướng giải quyết công việc, công văn lao hình, công vụ núi nhỏ núi lớn. Bận rộn không có lấy một thời gian rảnh, nhà giờ cũng chỉ là chỗ ngủ của hắn thôi.
Mệt mỏi xoa xoa thái dương, Ứng Viễn Phi chậm rãi bước ra khỏi đại kiệu.
"Cha, sao bây giờ người mới về!" Một bóng dáng màu vàng nhạt lao vào trong lòng hắn, mang đến hương gió xuân ấm áp.
Đây là nữ nhi bảo bối của hắn, nụ cười trong sáng còn có một đôi mắt to đen lúng liếng sáng lấp lánh, cười rộ lên cong cong giống trăng khuyết, nàng như tên của nàng, cả ngày cười đùa vui vẻ, vui vẻ hoạt bát giống chú chim nhỏ hót trong mùa xuân vậy.
"Cha, con có kinh hỉ cho người." Nụ cười lóe mắt to, nghịch ngợm lắc lắc cánh tay của hắn: "Cha, cha nhất định sẽ thích kinh hỉ này, con cùng Hoan Hoan ca ca đã chuẩn bị mất ba ngày." (kinh hỉ: vui mừng, niền vui bất ngờ)
Ứng Viễn Phi nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nữ nhi: "Hảo, cha nhất định thích, nói cho cha, chuẩn bị cái kinh hỉ gì?"
"Thứ tốt." Ứng Hoan Nhạc bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng mà nói: "Cha, con muốn xuất giá, người luôn không ở nhà, nương rất cô đơn. Hoan Hoan ca ca nói, đó là do người cùng nương thiếu vài thứ, nếu có thứ này, sẽ giống như cậu mợ vậy, cả ngày ngây ngốc cùng nhau không muốn rời."
Ứng Viễn Phibước chân nhịn không được bị kiềm hãm, ai có thể giống Thế Trinh cùng Thanh Lạc đây! Bọn họ hai mươi năm như một ngày, như keo như sơn.
Thế Trinh cùng Thanh Lạc thành thân mười tám năm, hắn với Mộng Dao thành thân cùng một ngày với bọn họ. Ứng Viễn Phi có chút hoảng hốt, mười tám năm, nhanh như vậy.
"Đã trở lại, lão gia." Bệ Mộng Dao ra đón, nhẹ nhàng thay hắn tháo mũ quan xuống, cởi cả quan bào, lại lấy một bộ thường phục giúp hắn mặc vào. (thường phục: quần áo mặc ở nhà, quần áo bình thường)
Nàng là nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn, săn sóc chu đáo, nàng thay hắn lo liệu gia vụ dưỡng dục nữ nhi, bình tĩnh nhận hờ hững của hắn không hề có câu oán hận, nàng là một thê tử tốt không thể soi mói.
Bọn họ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), hắn không có nạp thiếp, trên triều đình ai cũng khen ngợi bọn họân ái, ai lại biết một đôi ân ái phu thê này toàn bộ dựa vào nhu thuận lanh lợi của nữ nhi liên hệ .
nhìn biểu cảm thê tử dịu ngoan uyển chuyển, cử chỉ hiền lương tới cực điểm, Ứng Viễn Phi trong lòng hiện lên áy náy.
Bệ Mộng Dao đưa qua một ly trà, ôn nhu nói: "Lão gia vất vả rồi."
"Nương, cha con vội công vụ vất vả, người vội gia vụ* cũng vất vả, cha, người mau rót cho nương một ly trà đi." Ứng Hoan Nhạc giòn tan reo lên. (gia vụ: việc nhà)
"Nhạc Nhạc nói có lý." Ứng Viễn Phi biết nghe lời phải, lấy một chén sứ rót trà, hai tay nâng lên, hòa nhã nói: "Phu nhân vất vả, vi phu bên này nhận tạ tội."
Này một cái chớp mắt, Ứng Viễn Phi nhìn thấy trong mắt Bệ Mộng Dao nổi lên niền vui sướng không thể che dấu.
Đi vào trong phòng Bệ Mộng Dao, ôm lấy nàng hướng giường lớn đi tới, Ứng Viễn Phi cảm thấy, trong lòng như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. (Nhạc Hoan chắc giở trò trong trà họ uống rồi)
Trong không gian yên tĩnh, mùi hoa tràn ngập, trên giường lớn rải đầy hoa tươi, đây là kinh hỉ mà nữ nhi chuẩn bị cho bọn họ. Một vòng hoa màu vàng thơm ngát treo trên đầu giường, cùng khói trầm hương thơm ngát.
Màn trướng màu đỏ thắm buông xuống, xuyên thấu qua khe hở rất nhỏ, có thể thấy được hai cỗ thân thể quấn lấy nhau, trong không gian yên tĩnh thanh âm bốp bốp vang lên, sau lại có tiếng ngâm nga thanh lệ động lòng người gia nhập trong đó, cùng tiếng thở dốc khoan khoái.
Cảm giác thỏa mái chạy khắp thân thể, loại cảm giác xa lạ này, Ứng Viễn Phi có chút chần chờ bất định, tự hỏi bản thân mình? Là muốn bù lại Mộng Dao? hay là bù lại bản thân? Là muốn chứng minh cái gì, hay là muốn chặt đứt cái gì?
Hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có một đầu dã thú cuồng nhiệt , gây cho hắn một loại muốn nhiệt tình thiêu hủy, khích lệ hắn tiến lên, đi giữ lấy thân thể thê tử nhu mì xinh đẹp . . . . .
Người trên giường lớn động tác kịch liệtkhông ngừng rung động, tiếng thở dốc dồn dậpcùngthanh âm thân thể va chạm bốp bốp kéo dài không thôi, tỏ rõđây là một hồi hoan ái kịch liệt mà cuồng nhiệt.
Cũng không biết giằng co bao lâu, dã thú trong cơ thểrốt cục bình tĩnh trở lại, Ứng Viễn Phi nhẹ nhàng trợt xuống, đem Bệ Mộng Dao kéo vào trong lòng.
Ngực truyền đến cảm giác ướt át khiến Ứng Viễn Phi run lên: "Mộng Dao, nàng không vui sao?"
Thích! Bệ Mộng Dao ở trong lòng nói, bỗng nhiên nhớ tới lời nói nữ nhi hôm nay: "Nương, người phải hiểu được tranh thủ, cần phải biểu đạt, Hoan Hoan ca ca nói, giống như mợ với cậu, mất hứng cao hứngđều sẽ nói với cậu, người phải học tập mợ." (giờ mới để ý, sao lại gọi là cậu mợ nhỉ- đáng nhẽ phải gọi là thúc chứ CTT là anh nuôi Bệ MD mà)
"Ta thật thích, rất khoái nhạc!" Bệ Mộng Dao ngẩng đầu, đáy mắt sóng nước mông lung: "Ứng lang, chàng thích không?"
Ứng Viễn Phi nhìn trong con mắt thê tử như có hai ngọn lửa nóng rực, cũng nhìn thấy bản thân mình trong mắt của nàng, hắn đối chính mình nói, bỏ đi, để cho nó đi qua thôi."Ta cũng rất khoái nhạc, Mộng Dao, từ này chúng ta luôn luôn vui vẻ, được không?."
"Được!" Bệ Mộng Dao trả lời, ôn nhu mà kiên định, sau đó nàng ôm lấy cổ của hắn, phóng đãng mà nhiệt liệthôn môi hắn.
Giường lớn lại lần nữa lay động, mà trướng theo động tác của người trên giường mà kịch liệt lay động.
Tháng mười năm đó, Ứng phủ liên tục nhận được tin vui, Ứng Viễn Phi thăng nhiệm chức Tả Tướng, tiếp theo nữ nhi xuất giá, nữ nhi xuất giá không lâu, Bệ Mộng Dao bỗng nhiên thân thể không khoẻ, mời đại phu bắt mạch, mới biết nàng có thai, lúc đó Vua và dân trong thành đều náo động, liên tiếp chúc mừng. Bên này mới dừng lại, Cầu gia bên kia truyền ra tin vui, Ứng Hoan Nhạc cũng có mang.
--HOÀN--
Ứng Viễn Phi còn nhớ, bóng dáng màu xanh nhạt nhẹ nhàng chậm rãi bước đi trong làn tuyết, nhớ được làn váy xao động lòng người, nhớ được ngày ấy nàng búi tóc đơn giản, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, nhớ được gương mặt trong sáng dịu dàng của nàng. Tư thái của nàng làm người khác không thể không để ý đến, đột ngộtxuất hiện trong sinh mệnh của hắn, cũng khiến hắn bắt đầu từ ngày đó, bị dày vò giữa thống khổ và ngọt ngào.
Dung nhan tuyết sắc của nàng khắc sâu ở trong lòng hắn, hắn đặt nàng ở trong lòng, lại vĩnh viễn không thể tiếp xúc với nàng, vĩnh viễn không thể chạm vào nàng.
Ứng Viễn Phi thường xuyên nhớ tới những lần được ở cùng một chỗ với Thẩm Thanh Lạc, nhớ tới nước mắt của nàng, gương mặt phẫn nộ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng vì tức giận, giờ phút này, hắn nghĩ mà thầm cảm kích Tiêu Nhữ Xương, nhờ âm mưu của Tiêu Nhữ Xương, hắn mới có cơ hội thân cận nàng. (thân cận: thân mật, nói chuyện thân mật…)
Ứng Viễn Phi cố gắng kìm nén, đem tưởng niệm chôn sâu, để tránh bị nghi ngờ, hắn hạn chế đến Cầu phủ, vào những ngày lễ ngày tết, hắn đều mang theo Bệ Mộng Dao đi cùng, cũng không để bản thân một mình một chỗ với Thẩm Thanh Lạc.
Sau ngày một ngày làm việc, hắn rời khỏi nha môn, nhìn đến chỗ rẽ chợt thấy một bóng dáng màu xanh nhạt, hô hấp Ứng Viễn Phicơ hồ đình chỉ.
Búi tóc thiên tiên, trâm ngọc bích hình hoa lan, váy gấm dài màu xanh nhạt, đai lưng màu xanh lơ được thêu những họa tiết tinh tế.
Xuất hiện trong mộng vô số làn lần, hình dáng này đã hiện lên trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần.
Vô số lần trông ngóng, trái tim không ngừng thúc giục, chỉ nghĩ rằng, thật sự muốn cho nàng biết.
Cơn gió nhẹ nhàng như có như không thổi qua, Ứng Viễn Phi trước mắt có chút mông lung, hắn không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Thanh Lạc, hắn chậm rãi đi tới, môi hé mở, trong nháy mắt, đột nhiên không biết nên xưng hô với nàng thế nào.
"Viễn Phi, vẫn muốn cùng ngươi nói một tiếng, cám ơn ngươi!"
Ứng Viễn Phitrái tim nhảy rộn, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lạc gọi hắn như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt lại một mảnh mơ hồ.
Hắn quan sát biểu hiện của nàng, không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ, trong tầm nhìn rõ ràng, hắn cuối cùng cũng tỉnh khỏi mộng đẹp, lời nói tiếp theo của Thẩm Thanh Lạc, khiến trái tim của hắn như vỡ tan từng mảnh.
"Ngươi có thể hay không đối xử tử tế với Mộng Dao?" Nàng hỏi.
Mộng Dao là thê tử của hắn, bọn họ đã thành thân ba năm, hắn biết Thẩm Thanh Lạc nói đối xử tử tế là có ý gì .
Hắn thành thân ba năm, vẫn phân phòng với Bệ Mộng Dao, Ứng Viễn Phi không biết trả lời thế nào, hắn không thể đẩy trách nhiệm cho Mộng Dao, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn có ám chỉ, Bệ Mộng Dao sẽ không cự tuyệt hắn, nàng là loại nữ tử an phận thủ thường, trước lúc gả cho hắn, có lẽ nàng còn có nghĩ tới Điềm Dung, nhưng sau khi gả cho hắn, nàng liền thanh thản ổn định làm thê của hắn rồi.
"Mộng Dao là nữ nhân hiền thục dịu dàng." Thẩm Thanh Lạc hơi dựa người vào tường, nhắm mắt lại, buồn buồn nói: "Hai người luôn được người người ca ngợi là. . . . . ."
"Ta hiểu rồi, nàng yên tâm đi." Ứng Viễn Phi vội vàngđánh gãy lời nói của Thẩm Thanh Lạc, thấp giọng nói: "Nàng chờ uống rượu mừng của đứa nhỏ chúng ta đi."
Chỉ cần có thể khiến nàng an tâm, có một đứa trẻ cũng không ngại, Ứng Viễn Phi tự nói với lòng mình.
Đêm hôm đó, Ứng Viễn Phi ra cửa phòng hướng viện Bệ Mộng Dao đi tới, ngoài ý phát hiện ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, trong màn mưa phùn phiêu di du đãng, đem oi bứcdưới cái nóng mùa hè xua đi, thời tiết mát mẻ giống như cuối mùa thu vậy.
Năm tháng như thoi đưa, thời gian dịch mất, mười mấy năm đi qua, hắn vừa làm Hộ bộ thượng thư, còn tạm thời thay Thừa Tướng giải quyết công việc, công văn lao hình, công vụ núi nhỏ núi lớn. Bận rộn không có lấy một thời gian rảnh, nhà giờ cũng chỉ là chỗ ngủ của hắn thôi.
Mệt mỏi xoa xoa thái dương, Ứng Viễn Phi chậm rãi bước ra khỏi đại kiệu.
"Cha, sao bây giờ người mới về!" Một bóng dáng màu vàng nhạt lao vào trong lòng hắn, mang đến hương gió xuân ấm áp.
Đây là nữ nhi bảo bối của hắn, nụ cười trong sáng còn có một đôi mắt to đen lúng liếng sáng lấp lánh, cười rộ lên cong cong giống trăng khuyết, nàng như tên của nàng, cả ngày cười đùa vui vẻ, vui vẻ hoạt bát giống chú chim nhỏ hót trong mùa xuân vậy.
"Cha, con có kinh hỉ cho người." Nụ cười lóe mắt to, nghịch ngợm lắc lắc cánh tay của hắn: "Cha, cha nhất định sẽ thích kinh hỉ này, con cùng Hoan Hoan ca ca đã chuẩn bị mất ba ngày." (kinh hỉ: vui mừng, niền vui bất ngờ)
Ứng Viễn Phi nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nữ nhi: "Hảo, cha nhất định thích, nói cho cha, chuẩn bị cái kinh hỉ gì?"
"Thứ tốt." Ứng Hoan Nhạc bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng mà nói: "Cha, con muốn xuất giá, người luôn không ở nhà, nương rất cô đơn. Hoan Hoan ca ca nói, đó là do người cùng nương thiếu vài thứ, nếu có thứ này, sẽ giống như cậu mợ vậy, cả ngày ngây ngốc cùng nhau không muốn rời."
Ứng Viễn Phibước chân nhịn không được bị kiềm hãm, ai có thể giống Thế Trinh cùng Thanh Lạc đây! Bọn họ hai mươi năm như một ngày, như keo như sơn.
Thế Trinh cùng Thanh Lạc thành thân mười tám năm, hắn với Mộng Dao thành thân cùng một ngày với bọn họ. Ứng Viễn Phi có chút hoảng hốt, mười tám năm, nhanh như vậy.
"Đã trở lại, lão gia." Bệ Mộng Dao ra đón, nhẹ nhàng thay hắn tháo mũ quan xuống, cởi cả quan bào, lại lấy một bộ thường phục giúp hắn mặc vào. (thường phục: quần áo mặc ở nhà, quần áo bình thường)
Nàng là nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn, săn sóc chu đáo, nàng thay hắn lo liệu gia vụ dưỡng dục nữ nhi, bình tĩnh nhận hờ hững của hắn không hề có câu oán hận, nàng là một thê tử tốt không thể soi mói.
Bọn họ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), hắn không có nạp thiếp, trên triều đình ai cũng khen ngợi bọn họân ái, ai lại biết một đôi ân ái phu thê này toàn bộ dựa vào nhu thuận lanh lợi của nữ nhi liên hệ .
nhìn biểu cảm thê tử dịu ngoan uyển chuyển, cử chỉ hiền lương tới cực điểm, Ứng Viễn Phi trong lòng hiện lên áy náy.
Bệ Mộng Dao đưa qua một ly trà, ôn nhu nói: "Lão gia vất vả rồi."
"Nương, cha con vội công vụ vất vả, người vội gia vụ cũng vất vả, cha, người mau rót cho nương một ly trà đi." Ứng Hoan Nhạc giòn tan reo lên. (gia vụ: việc nhà)
"Nhạc Nhạc nói có lý." Ứng Viễn Phi biết nghe lời phải, lấy một chén sứ rót trà, hai tay nâng lên, hòa nhã nói: "Phu nhân vất vả, vi phu bên này nhận tạ tội."
Này một cái chớp mắt, Ứng Viễn Phi nhìn thấy trong mắt Bệ Mộng Dao nổi lên niền vui sướng không thể che dấu.
Đi vào trong phòng Bệ Mộng Dao, ôm lấy nàng hướng giường lớn đi tới, Ứng Viễn Phi cảm thấy, trong lòng như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. (Nhạc Hoan chắc giở trò trong trà họ uống rồi)
Trong không gian yên tĩnh, mùi hoa tràn ngập, trên giường lớn rải đầy hoa tươi, đây là kinh hỉ mà nữ nhi chuẩn bị cho bọn họ. Một vòng hoa màu vàng thơm ngát treo trên đầu giường, cùng khói trầm hương thơm ngát.
Màn trướng màu đỏ thắm buông xuống, xuyên thấu qua khe hở rất nhỏ, có thể thấy được hai cỗ thân thể quấn lấy nhau, trong không gian yên tĩnh thanh âm bốp bốp vang lên, sau lại có tiếng ngâm nga thanh lệ động lòng người gia nhập trong đó, cùng tiếng thở dốc khoan khoái.
Cảm giác thỏa mái chạy khắp thân thể, loại cảm giác xa lạ này, Ứng Viễn Phi có chút chần chờ bất định, tự hỏi bản thân mình? Là muốn bù lại Mộng Dao? hay là bù lại bản thân? Là muốn chứng minh cái gì, hay là muốn chặt đứt cái gì?
Hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có một đầu dã thú cuồng nhiệt , gây cho hắn một loại muốn nhiệt tình thiêu hủy, khích lệ hắn tiến lên, đi giữ lấy thân thể thê tử nhu mì xinh đẹp . . . . .
Người trên giường lớn động tác kịch liệtkhông ngừng rung động, tiếng thở dốc dồn dậpcùngthanh âm thân thể va chạm bốp bốp kéo dài không thôi, tỏ rõđây là một hồi hoan ái kịch liệt mà cuồng nhiệt.
Cũng không biết giằng co bao lâu, dã thú trong cơ thểrốt cục bình tĩnh trở lại, Ứng Viễn Phi nhẹ nhàng trợt xuống, đem Bệ Mộng Dao kéo vào trong lòng.
Ngực truyền đến cảm giác ướt át khiến Ứng Viễn Phi run lên: "Mộng Dao, nàng không vui sao?"
Thích! Bệ Mộng Dao ở trong lòng nói, bỗng nhiên nhớ tới lời nói nữ nhi hôm nay: "Nương, người phải hiểu được tranh thủ, cần phải biểu đạt, Hoan Hoan ca ca nói, giống như mợ với cậu, mất hứng cao hứngđều sẽ nói với cậu, người phải học tập mợ." (giờ mới để ý, sao lại gọi là cậu mợ nhỉ- đáng nhẽ phải gọi là thúc chứ CTT là anh nuôi Bệ MD mà)
"Ta thật thích, rất khoái nhạc!" Bệ Mộng Dao ngẩng đầu, đáy mắt sóng nước mông lung: "Ứng lang, chàng thích không?"
Ứng Viễn Phi nhìn trong con mắt thê tử như có hai ngọn lửa nóng rực, cũng nhìn thấy bản thân mình trong mắt của nàng, hắn đối chính mình nói, bỏ đi, để cho nó đi qua thôi."Ta cũng rất khoái nhạc, Mộng Dao, từ này chúng ta luôn luôn vui vẻ, được không?."
"Được!" Bệ Mộng Dao trả lời, ôn nhu mà kiên định, sau đó nàng ôm lấy cổ của hắn, phóng đãng mà nhiệt liệthôn môi hắn.
Giường lớn lại lần nữa lay động, mà trướng theo động tác của người trên giường mà kịch liệt lay động.
Tháng mười năm đó, Ứng phủ liên tục nhận được tin vui, Ứng Viễn Phi thăng nhiệm chức Tả Tướng, tiếp theo nữ nhi xuất giá, nữ nhi xuất giá không lâu, Bệ Mộng Dao bỗng nhiên thân thể không khoẻ, mời đại phu bắt mạch, mới biết nàng có thai, lúc đó Vua và dân trong thành đều náo động, liên tiếp chúc mừng. Bên này mới dừng lại, Cầu gia bên kia truyền ra tin vui, Ứng Hoan Nhạc cũng có mang.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ứng Viễn Phi còn nhớ, bóng dáng màu xanh nhạt nhẹ nhàng chậm rãi bước đi trong làn tuyết, nhớ được làn váy xao động lòng người, nhớ được ngày ấy nàng búi tóc đơn giản, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, nhớ được gương mặt trong sáng dịu dàng của nàng. Tư thái của nàng làm người khác không thể không để ý đến, đột ngộtxuất hiện trong sinh mệnh của hắn, cũng khiến hắn bắt đầu từ ngày đó, bị dày vò giữa thống khổ và ngọt ngào.
Dung nhan tuyết sắc của nàng khắc sâu ở trong lòng hắn, hắn đặt nàng ở trong lòng, lại vĩnh viễn không thể tiếp xúc với nàng, vĩnh viễn không thể chạm vào nàng.
Ứng Viễn Phi thường xuyên nhớ tới những lần được ở cùng một chỗ với Thẩm Thanh Lạc, nhớ tới nước mắt của nàng, gương mặt phẫn nộ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng vì tức giận, giờ phút này, hắn nghĩ mà thầm cảm kích Tiêu Nhữ Xương, nhờ âm mưu của Tiêu Nhữ Xương, hắn mới có cơ hội thân cận nàng. (thân cận: thân mật, nói chuyện thân mật…)
Ứng Viễn Phi cố gắng kìm nén, đem tưởng niệm chôn sâu, để tránh bị nghi ngờ, hắn hạn chế đến Cầu phủ, vào những ngày lễ ngày tết, hắn đều mang theo Bệ Mộng Dao đi cùng, cũng không để bản thân một mình một chỗ với Thẩm Thanh Lạc.
Sau ngày một ngày làm việc, hắn rời khỏi nha môn, nhìn đến chỗ rẽ chợt thấy một bóng dáng màu xanh nhạt, hô hấp Ứng Viễn Phicơ hồ đình chỉ.
Búi tóc thiên tiên, trâm ngọc bích hình hoa lan, váy gấm dài màu xanh nhạt, đai lưng màu xanh lơ được thêu những họa tiết tinh tế.
Xuất hiện trong mộng vô số làn lần, hình dáng này đã hiện lên trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần.
Vô số lần trông ngóng, trái tim không ngừng thúc giục, chỉ nghĩ rằng, thật sự muốn cho nàng biết.
Cơn gió nhẹ nhàng như có như không thổi qua, Ứng Viễn Phi trước mắt có chút mông lung, hắn không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Thanh Lạc, hắn chậm rãi đi tới, môi hé mở, trong nháy mắt, đột nhiên không biết nên xưng hô với nàng thế nào.
"Viễn Phi, vẫn muốn cùng ngươi nói một tiếng, cám ơn ngươi!"
Ứng Viễn Phitrái tim nhảy rộn, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lạc gọi hắn như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt lại một mảnh mơ hồ.
Hắn quan sát biểu hiện của nàng, không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ, trong tầm nhìn rõ ràng, hắn cuối cùng cũng tỉnh khỏi mộng đẹp, lời nói tiếp theo của Thẩm Thanh Lạc, khiến trái tim của hắn như vỡ tan từng mảnh.
"Ngươi có thể hay không đối xử tử tế với Mộng Dao?" Nàng hỏi.
Mộng Dao là thê tử của hắn, bọn họ đã thành thân ba năm, hắn biết Thẩm Thanh Lạc nói đối xử tử tế là có ý gì .
Hắn thành thân ba năm, vẫn phân phòng với Bệ Mộng Dao, Ứng Viễn Phi không biết trả lời thế nào, hắn không thể đẩy trách nhiệm cho Mộng Dao, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn có ám chỉ, Bệ Mộng Dao sẽ không cự tuyệt hắn, nàng là loại nữ tử an phận thủ thường, trước lúc gả cho hắn, có lẽ nàng còn có nghĩ tới Điềm Dung, nhưng sau khi gả cho hắn, nàng liền thanh thản ổn định làm thê của hắn rồi.
"Mộng Dao là nữ nhân hiền thục dịu dàng." Thẩm Thanh Lạc hơi dựa người vào tường, nhắm mắt lại, buồn buồn nói: "Hai người luôn được người người ca ngợi là. . . . . ."
"Ta hiểu rồi, nàng yên tâm đi." Ứng Viễn Phi vội vàngđánh gãy lời nói của Thẩm Thanh Lạc, thấp giọng nói: "Nàng chờ uống rượu mừng của đứa nhỏ chúng ta đi."
Chỉ cần có thể khiến nàng an tâm, có một đứa trẻ cũng không ngại, Ứng Viễn Phi tự nói với lòng mình.
Đêm hôm đó, Ứng Viễn Phi ra cửa phòng hướng viện Bệ Mộng Dao đi tới, ngoài ý phát hiện ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, trong màn mưa phùn phiêu di du đãng, đem oi bứcdưới cái nóng mùa hè xua đi, thời tiết mát mẻ giống như cuối mùa thu vậy.
Năm tháng như thoi đưa, thời gian dịch mất, mười mấy năm đi qua, hắn vừa làm Hộ bộ thượng thư, còn tạm thời thay Thừa Tướng giải quyết công việc, công văn lao hình, công vụ núi nhỏ núi lớn. Bận rộn không có lấy một thời gian rảnh, nhà giờ cũng chỉ là chỗ ngủ của hắn thôi.
Mệt mỏi xoa xoa thái dương, Ứng Viễn Phi chậm rãi bước ra khỏi đại kiệu.
"Cha, sao bây giờ người mới về!" Một bóng dáng màu vàng nhạt lao vào trong lòng hắn, mang đến hương gió xuân ấm áp.
Đây là nữ nhi bảo bối của hắn, nụ cười trong sáng còn có một đôi mắt to đen lúng liếng sáng lấp lánh, cười rộ lên cong cong giống trăng khuyết, nàng như tên của nàng, cả ngày cười đùa vui vẻ, vui vẻ hoạt bát giống chú chim nhỏ hót trong mùa xuân vậy.
"Cha, con có kinh hỉ cho người." Nụ cười lóe mắt to, nghịch ngợm lắc lắc cánh tay của hắn: "Cha, cha nhất định sẽ thích kinh hỉ này, con cùng Hoan Hoan ca ca đã chuẩn bị mất ba ngày." (kinh hỉ: vui mừng, niền vui bất ngờ)
Ứng Viễn Phi nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nữ nhi: "Hảo, cha nhất định thích, nói cho cha, chuẩn bị cái kinh hỉ gì?"
"Thứ tốt." Ứng Hoan Nhạc bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng mà nói: "Cha, con muốn xuất giá, người luôn không ở nhà, nương rất cô đơn. Hoan Hoan ca ca nói, đó là do người cùng nương thiếu vài thứ, nếu có thứ này, sẽ giống như cậu mợ vậy, cả ngày ngây ngốc cùng nhau không muốn rời."
Ứng Viễn Phibước chân nhịn không được bị kiềm hãm, ai có thể giống Thế Trinh cùng Thanh Lạc đây! Bọn họ hai mươi năm như một ngày, như keo như sơn.
Thế Trinh cùng Thanh Lạc thành thân mười tám năm, hắn với Mộng Dao thành thân cùng một ngày với bọn họ. Ứng Viễn Phi có chút hoảng hốt, mười tám năm, nhanh như vậy.
"Đã trở lại, lão gia." Bệ Mộng Dao ra đón, nhẹ nhàng thay hắn tháo mũ quan xuống, cởi cả quan bào, lại lấy một bộ thường phục giúp hắn mặc vào. (thường phục: quần áo mặc ở nhà, quần áo bình thường)
Nàng là nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn, săn sóc chu đáo, nàng thay hắn lo liệu gia vụ dưỡng dục nữ nhi, bình tĩnh nhận hờ hững của hắn không hề có câu oán hận, nàng là một thê tử tốt không thể soi mói.
Bọn họ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), hắn không có nạp thiếp, trên triều đình ai cũng khen ngợi bọn họân ái, ai lại biết một đôi ân ái phu thê này toàn bộ dựa vào nhu thuận lanh lợi của nữ nhi liên hệ .
nhìn biểu cảm thê tử dịu ngoan uyển chuyển, cử chỉ hiền lương tới cực điểm, Ứng Viễn Phi trong lòng hiện lên áy náy.
Bệ Mộng Dao đưa qua một ly trà, ôn nhu nói: "Lão gia vất vả rồi."
"Nương, cha con vội công vụ vất vả, người vội gia vụ* cũng vất vả, cha, người mau rót cho nương một ly trà đi." Ứng Hoan Nhạc giòn tan reo lên. (gia vụ: việc nhà)
"Nhạc Nhạc nói có lý." Ứng Viễn Phi biết nghe lời phải, lấy một chén sứ rót trà, hai tay nâng lên, hòa nhã nói: "Phu nhân vất vả, vi phu bên này nhận tạ tội."
Này một cái chớp mắt, Ứng Viễn Phi nhìn thấy trong mắt Bệ Mộng Dao nổi lên niền vui sướng không thể che dấu.
Đi vào trong phòng Bệ Mộng Dao, ôm lấy nàng hướng giường lớn đi tới, Ứng Viễn Phi cảm thấy, trong lòng như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. (Nhạc Hoan chắc giở trò trong trà họ uống rồi)
Trong không gian yên tĩnh, mùi hoa tràn ngập, trên giường lớn rải đầy hoa tươi, đây là kinh hỉ mà nữ nhi chuẩn bị cho bọn họ. Một vòng hoa màu vàng thơm ngát treo trên đầu giường, cùng khói trầm hương thơm ngát.
Màn trướng màu đỏ thắm buông xuống, xuyên thấu qua khe hở rất nhỏ, có thể thấy được hai cỗ thân thể quấn lấy nhau, trong không gian yên tĩnh thanh âm bốp bốp vang lên, sau lại có tiếng ngâm nga thanh lệ động lòng người gia nhập trong đó, cùng tiếng thở dốc khoan khoái.
Cảm giác thỏa mái chạy khắp thân thể, loại cảm giác xa lạ này, Ứng Viễn Phi có chút chần chờ bất định, tự hỏi bản thân mình? Là muốn bù lại Mộng Dao? hay là bù lại bản thân? Là muốn chứng minh cái gì, hay là muốn chặt đứt cái gì?
Hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có một đầu dã thú cuồng nhiệt , gây cho hắn một loại muốn nhiệt tình thiêu hủy, khích lệ hắn tiến lên, đi giữ lấy thân thể thê tử nhu mì xinh đẹp . . . . .
Người trên giường lớn động tác kịch liệtkhông ngừng rung động, tiếng thở dốc dồn dậpcùngthanh âm thân thể va chạm bốp bốp kéo dài không thôi, tỏ rõđây là một hồi hoan ái kịch liệt mà cuồng nhiệt.
Cũng không biết giằng co bao lâu, dã thú trong cơ thểrốt cục bình tĩnh trở lại, Ứng Viễn Phi nhẹ nhàng trợt xuống, đem Bệ Mộng Dao kéo vào trong lòng.
Ngực truyền đến cảm giác ướt át khiến Ứng Viễn Phi run lên: "Mộng Dao, nàng không vui sao?"
Thích! Bệ Mộng Dao ở trong lòng nói, bỗng nhiên nhớ tới lời nói nữ nhi hôm nay: "Nương, người phải hiểu được tranh thủ, cần phải biểu đạt, Hoan Hoan ca ca nói, giống như mợ với cậu, mất hứng cao hứngđều sẽ nói với cậu, người phải học tập mợ." (giờ mới để ý, sao lại gọi là cậu mợ nhỉ- đáng nhẽ phải gọi là thúc chứ CTT là anh nuôi Bệ MD mà)
"Ta thật thích, rất khoái nhạc!" Bệ Mộng Dao ngẩng đầu, đáy mắt sóng nước mông lung: "Ứng lang, chàng thích không?"
Ứng Viễn Phi nhìn trong con mắt thê tử như có hai ngọn lửa nóng rực, cũng nhìn thấy bản thân mình trong mắt của nàng, hắn đối chính mình nói, bỏ đi, để cho nó đi qua thôi."Ta cũng rất khoái nhạc, Mộng Dao, từ này chúng ta luôn luôn vui vẻ, được không?."
"Được!" Bệ Mộng Dao trả lời, ôn nhu mà kiên định, sau đó nàng ôm lấy cổ của hắn, phóng đãng mà nhiệt liệthôn môi hắn.
Giường lớn lại lần nữa lay động, mà trướng theo động tác của người trên giường mà kịch liệt lay động.
Tháng mười năm đó, Ứng phủ liên tục nhận được tin vui, Ứng Viễn Phi thăng nhiệm chức Tả Tướng, tiếp theo nữ nhi xuất giá, nữ nhi xuất giá không lâu, Bệ Mộng Dao bỗng nhiên thân thể không khoẻ, mời đại phu bắt mạch, mới biết nàng có thai, lúc đó Vua và dân trong thành đều náo động, liên tiếp chúc mừng. Bên này mới dừng lại, Cầu gia bên kia truyền ra tin vui, Ứng Hoan Nhạc cũng có mang.