Khuôn mặt tròn trịa của cô vì khóc nên hơi sưng vù, như cái bánh bao lớn trắng trẻo mũm mĩm. Đôi mắt sáng rực trước đây vì sưng đỏ mà híp thành một đường may, khi Trương Nghiêu đút đồ cho cô ăn, cô phồng má tựa như Sóc chó ở đồng ruộng tìm được thức ăn vậy.
Chẳng hiểu sao Trương Nghiêu muốn cười, cuối cùng cúi đầu nhìn bàn tay bó thành bánh chưng của cô, liền thu lại nụ cười.
“Về sau… Gặp phải nguy hiểm chạy nhanh một chút…”
Từ Tái Xuân ăn uống no nê theo thói quen muốn dựa, hệt như trước kia, ăn uống no nê xong thích nhất được Trương Nghiêu vuốt tóc.
Nhưng cô nhớ lời dì Thái nói, trên người Trương Nghiêu có vết thương, cô ngủ không yên, sẽ làm thương tích của anh thêm nghiêm trọng.
Từ Tái Xuân miễn cưỡng đè nén khát vọng, cô gãi đầu, đột nhiên có chút không hiểu lời Trương Nghiêu nói, “Anh ơi…”
“Nhớ lời anh nói, sau này gặp nguy hiểm đừng vọt tới đằng trước. Có thể chạy được bao xa cứ chạy.”
“Nhưng… anh à…”
Hình như biết nỗi lo lắng của cô, Trương Nghiêu khẽ ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn bờ môi đỏ thắm của cô, “Anh sẽ chạy theo, nhớ kỹ chưa? Sau này chạy được bao xa cứ chạy…”
Cô bé ngốc Từ Tái Xuân được ăn kẹo, gương mặt bánh bao híp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Vì dì Thái đã dặn dò, Từ Tái Xuân ngủ không thành thật lắm. Nên cuối cùng Trương Nghiêu cũng không cho cô ngủ chung giường.
Mấy ngày ngắn ngủi anh mất đi ý thức, nghe nói Từ Tái Xuân cũng chẳng ngon giấc.
Mỗi ngày đều ghé vào tai anh khóc thút thít.
Cô giống như trẻ con vậy, gặp phải chuyện quan trọng chả biết nên làm thế nào cho phải, ngoại trừ khóc, cô còn có thể dùng tay đào bới anh ra.
Trên thế giới này, chắc không ai ngốc như cô đâu.
Trương Nghiêu thở dài, nhìn cô gái ngủ say sưa trên chiếc giường nhỏ, giơ tay lên thoáng do dự, rốt cuộc rơi xuống gương mặt bầu bĩnh của cô.
Từ Tái Xuân, nếu em cứ ngốc cả đời thì tốt quá.
Vì như vậy, anh cũng có thể ở bên cô cả đời.
Bởi lần này Trương Nghiêu bị thương, anh nhạy cảm phát hiện được một vài thứ, ví dụ như, Từ lão hổ cười càng hiền hòa với anh hơn.
Mặc dù lần nào nụ cười hiền hòa của ông đều khiến Trương Nghiêu nổi da gà.
Chắc do trẻ tuổi, tình trạng thương tích của Trương Nghiêu mau chóng hồi phục, rất nhanh, vết thương bắt đầu khép lại, người cũng có tinh thần hẳn. Dì Thái còn nói, hi vọng trải qua một năm mới khỏe mạnh bình an.
Hiện tại mỗi ngày Từ Tái Xuân đều vào bếp theo dì Thái nấu canh, anh bị thương ở xương, Từ Tái Xuân bèn nấu canh xương ống mỗi ngày.
Cô sợ anh ngấy, nên hàng ngày thay đổi cách nấu canh cho anh.
Kỳ thực, thành thật mà nói, hơi ngấy thật, mặc kệ dùng cách nấu nào, chung quy đều là canh.
Song cho tới bây giờ Trương Nghiêu đều không nói ra, chỉ cần Từ Tái Xuân bưng lên, anh đều nể mặt uống sạch.
Không chỉ thế, gần đây, trong nhà có một kẻ đến ăn chực.
Trương Nghiêu cảm thấy, kẻ ăn chực này còn đáng ghét hơn Khoai Tây, càng không bằng cầm thú.
Chẳng biết Cố Tây Dương nghe được ở đâu chuyện Trương Nghiêu bị thương, bèn chạy tới thăm anh.
Đúng lúc, Từ Tái Xuân nấu canh xương ống củ sen cho Trương Nghiêu.
Tận sâu trong đáy lòng Cố Tây Dương đã xem thường Từ Tái Xuân.
Đầu tiên, hắn cảm thấy ánh mắt cô gái này rất tệ, đàn ông tốt trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn, trước mặt mắt chó sắp bị đâm mù của cô có một kẻ đấy, nhưng cô nàng này sao lại thích tên rác rưởi Trương Kiêu kia chứ.
Thậm chí ôm ý nghĩ hiến thân trong đầu, rất sợ Trương Kiêu khách sáo với gái trinh hả.
Thứ hai, Cố Tây Dương cảm thấy Từ Tái Xuân ngốc, chỉ số thông minh thấp, thứ đã làm có chỗ nào ngon. Chẳng hạn như cái bánh quy lần trước, nướng khét.
Do đó, lúc Từ Tái Xuân bưng canh lên, còn nhẹ nhàng thổi nguội cho Trương Nghiêu, Cố Tây Dương lành lạnh phán một câu.
“Cái thứ này, ăn được sao?”
Từ Tái Xuân ngẩn người, tay đã vươn ra rụt lại ngay.
Tuy cô ngốc, nhưng mẫn cảm, cô có thể nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Cố Tây Dương.
Cô nhát gan, sợ Trương Nghiêu uất ức, nên tay đã duỗi lại rụt về.
Trương Nghiêu vừa thấy dáng vẻ kia của cô liền biết ý đồ của cô, tóm tay Từ Tái Xuân, song nhận được một tiếng Shiz của Từ Tái Xuân.
Trương Nghiêu buông tay Từ Tái Xuân, nhẹ nhàng xem xét.
Khác với khoảng thời gian trước, tay Từ Tái Xuân không còn đáng sợ thế nữa, nhưng vẫn còn nhiều chỗ sưng đỏ, một ít vết thương đang kết vảy, hình như đã dính nước, hơi cương mủ.
Trương Nghiêu đen mặt, không chút nghĩ ngợi liền rống to, “Em làm cái gì vậy?”
Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu rống, lại càng hoảng sợ, càng muốn lui về sau.
Trương Nghiêu vừa thấy dáng vẻ cô rớt nước mắt cực kỳ đáng thương, lại nhịn không được đầu hàng.
“Đi lấy thuốc, anh bôi cho em… Còn đau không?”
Từ Tái Xuân hít hít mũi, gật đầu, “Còn hơi ngứa à…”
“Không thể gãi, biết chưa?”
Sau khi Từ Tái Xuân lấy thuốc ra, Trương Nghiêu túm tay cô, kiên trì cẩn thận bôi thuốc mỡ mát rượi cho cô, còn không quên dặn cô, “Về sau không cho dính nước nữa biết chưa? Anh nói em bao nhiêu lần rồi, không thể dính nước, bằng không anh sẽ không uống canh…”
Từ Tái Xuân hít hít mũi, gật đầu.
“Còn nữa…” Trương Nghiêu lại nhìn cô, “Không cho phép khóc…”
Từ Tái Xuân muốn cười, nhưng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trong lòng Trương Nghiêu khó chịu, nhưng có Cố Tây Dương ở đây, đành bảo Từ Tái Xuân ra ngoài trước.
Cô bé ngốc quả nhiên chưa dỗ xong, khóc thút thít, cúi đầu đi ra cửa.
Mẹ nó! Trương Nghiêu xoay đầu lại, liếc Cố Tây Dương, chẳng biết từ lúc nào, hắn bị màn yêu đương của hai kẻ này chọc mắt bị thương, hiện tại đang bưng bát canh xương ống củ sen lên uống.
Trương Nghiêu suýt phun một ngụm máu, “Đó là của tao…”
“Đừng keo kiệt vậy mà! Thiết Ngưu! Được rồi… Canh của cô vợ ngốc mày không tệ nha, xem ra cô ta cũng chẳng phải kẻ vô dụng…”
Trương Nghiêu cướp cái bát trên tay Cố Tây Dương, lạnh lùng trừng Cố Tây Dương một cái, “Tao cảnh cáo mày, đừng nói cô ấy ngốc…”
“Cái gì, mày còn vì một con ngốc mà…”
“Đúng, tao sẽ trở mặt.”
Cố Tây Dương sững sờ, trái lại chẳng ngờ Trương Nghiêu sẽ trực tiếp thế, “Không uống thì không uống, có cái gì đặc biệt hơn người đâu.”
Đáng lẽ, bầu không khí hơi xấu hổ, song Cố Tây Dương là kẻ chẳng biết xấu hổ từ trước đến giờ, nên nhanh chóng thoát khỏi tình huống lúng túng.
“Được rồi, tay cô vợ nhỏ của mày bị sao thế? Sao mà khó coi vậy…” Trước đây, hắn nhớ hai móng vuốt của Từ Tái Xuân y như móng heo, trắng trẻo.
Trương Nghiêu cúi đầu, hết sức rầu rĩ nhìn canh củ sen chỉ còn một nửa trong bát, mẹ nó! Tên Cố Tây Dương này quá đáng thật, hắn uống phân nửa rồi trả lại sao anh uống đây.
Khi Cố Tây Dương tùy tiện hỏi thế, anh hắng giọng mới lên tiếng: “Lúc sạt núi, tao bị chôn. Cô ấy muốn đào tao ra… tay bèn như vậy…”
“Cái gì? Đào mày từ trong đống gạch đá ra?! Còn dùng tay… Cô ta bị ngu hả…”
Trong cái nhìn chòng chọc đầy lạnh lùng của Trương Nghiêu, giọng Cố Tây Dương nhỏ dần rồi biến mất. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu cảm giác của Trương Nghiêu.
Cũng đúng thôi, một cô gái trong lúc nguy nan chẳng màng sống chết, không rời không bỏ anh, hắn con mẹ nó cũng chịu không nổi.
Cô gái như vậy bất kể ngốc hay xấu, đều đáng được tôn trọng.
Cố Tây Dương là người cảm tính thế đấy, do đó sau khi hắn thăm Trương Nghiêu xong, muốn tới xin lỗi Từ Tái Xuân.
Từ Tái Xuân đang ngồi ngay cửa chơi với Khoai Tây, Cố Tây Dương đi tới, chẳng biết nói gì, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nghĩ ra một câu không tệ.
“Canh cô nấu rất ngon.”
Từ Tái Xuân ngẩng đầu lên, Cố Tây Dương thoáng sửng sốt, mẹ nó! Gương mặt Từ Tái Xuân này đúng là không tồi nha.
Trắng trẻo mịn màng, còn mũm mĩm, đáng yêu quá.
Hèn gì thằng Trương Thiết Ngưu xem cô như bảo bối.
Khụ khụ…
Hình như lạc đề rồi.
Cố Tây Dương hắng giọng, “Cái kia… cô đang làm gì thế…”
Cố Tây Dương chẳng có kinh nghiệm trao đổi với kẻ ngốc, dựa theo suy nghĩ của hắn, Từ Tái Xuân này chắc hệt như trẻ con.
Mà trẻ con à, dụ dỗ là được.
Từ Tái Xuân nhìn hắn, gãi đầu, suy nghĩ rất lâu mới nặn ra một câu.
“Là của anh.”
“…” Cố Tây Dương ỉu xìu không thể tả, quả nhiên hắn gặp trở ngại khi giao lưu với kẻ ngốc. Cái gì anh anh em em.
Đợi hắn nghi ngờ nhìn, Từ Tái Xuân đã nghiêm túc giải thích.
“Canh là của anh… Chú không thể uống.”
Vèo ——
Một giây đó, Cố Tây Dương cảm nhận rõ rệt giọng nói ấy như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào máu thịt hắn, lúc rút ra còn mang theo vô số máu thịt.
Thực sự đau không thể tả.
Cũng may, có dì Thái biết nhìn sắc mặt ở đây. Thấy vẻ mặt này của Cố Tây Dương, dì Thái giữ Cố Tây Dương lại ăn cơm, coi như đền bù trái tim mong manh của hắn bị tổn thương.
Bữa cơm này, coi như khiến Cố Tây Dương sáng mắt.
Mẹ nó! Ngon quá!
Hắn đã nói Trương Thiết Ngưu mỗi ngày bị coi như chó sao còn vui vẻ thế, hóa ra là cơm nước ngon, dinh dưỡng theo sau mà.
Cố Tây Dương híp mắt, nuốt từng miếng từng miếng bò viên, mẹ nó! Ngon quá đi à!
Lại nói, những món này phần lớn đều do Từ Tái Xuân làm, nhất thời Cố Tây Dương nhìn cô bằng ánh mắt có chút khác xưa.
Xem ra, chân nhân bất lộ tướng, ưu điểm của Từ Tái Xuân này vẫn có rất nhiều.
Đối với ánh mắt lấy lòng nịnh nọt của Cố Tây Dương ném qua, Từ Tái Xuân hoàn toàn không chú ý.
Cô hít mũi, chả hiểu sao tinh thần hơi kém.
Trương Nghiêu đã lâu không rống cô. Hình như anh tức giận, song mấu chốt là, cô chẳng biết rốt cuộc anh đang giận cái gì.
Từ Tái Xuân muốn khóc, vốn đi tới cửa phòng Trương Nghiêu rồi, lại thầm hối hận.
Nhưng, giờ vào đó, lại rất sợ ánh mắt ghét bỏ của Trương Nghiêu.
Từ Tái Xuân hít hít mũi, lui về.
Cho dù cô ngốc, nhưng cô biết.
Mặc dù dì Thái và ba không nói, song người chung quanh đều ở sau lưng nói cô là đồ ngốc.
Cô biết mà.
Anh, chắc cũng nghĩ thế.
Trương Nghiêu nằm trên giường, chờ hơn nửa buổi tối, nhưng chả chờ được người trên chiếc giường nhỏ kia đến, cuối cùng mới hiểu.
Vẫn chưa dỗ cô bé ngốc của anh xong, chắc cô lại đau lòng rồi.
Anh biết ngay không thể lăn lộn chung một chỗ với tên ngốc Cố Tây Dương mà, bữa nào chắc chắn phải treo ngay cửa một tấm biển Chó dữ và Cố Tây Dương không thể vào.
Chờ chút…
Hình như đây không phải mấu chốt.
Mấu chốt là, hình như Từ Tái Xuân tức giận.
Mà anh chả có kinh nghiệm dỗ con gái, tuy con gái người ta ngốc.