Trương Nghiêu quyết định làm một người tốt trở về bèn cảm thấy mình quá thánh phụ. Sau khi từ nơi quái quỷ kia ra, chẳng phải anh muốn tìm ra chân tướng năm đó trước tiên sao?
Có điều không ngờ chân tướng nó hài kịch thế, lại do một con bé đầu gấu hại anh ngồi tù mấy năm.
Từ Tái Xuân đang ngủ còn bĩu môi, chắc hôm nay chịu cú sốc không nhỏ, Trương Nghiêu ở bên cạnh một lúc, đợi bác sĩ nói không sao rồi trong lòng anh mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, thôi, đi tìm Cố Tây Dương uống rượu vậy.
“Cứ kết thúc như vậy hả?”
“Bằng không có thể thế nào? Bắt cô ta vào tù, hay cho cô ta một trận no đòn? Đừng nói chuyện năm đó đã trôi qua năm năm, hơn nữa, cha con bé đầu gấu ấy đối xử với tao không tệ…”
Cố Tây Dương có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vậy mấy năm nay mày hung tàn nói với tao muốn trả thù đều là con mẹ nó chơi tao à?”
Trương Nghiêu cúi đầu, “Tao cũng không biết sao nữa, bất quá cảm thấy cuộc sống bây giờ không tệ, không muốn có biến cố gì thôi.”
Anh nghĩ, lần này anh có thể thoải mái buông tay thế, chắc còn có một nguyên nhân khác. Từ Tái Xuân không bị tổn thương quá lớn, nếu không…
Nhớ lại dáng vẻ Trương Kiêu cởi quần, tuy sau đó hắn nước mắt nước mũi đảm bảo chỉ là diễn trò, song Trương Nghiêu vẫn có loại kích động muốn giết hắn.
“Bỏ đi…” Cố Tây Dương đong đưa ly rượu, “Biết ngay mày ra tay không được mà. Cô Chương Ngữ đó cũng là một kẻ đáng thương, chắc mày chưa bị cô ta cào trúng hen, tao đã điều tra thời gian cô ta ở nước ngoài, phải nói là đứa dâm đảng… Nghe nói lần này cô ta về nước là tới tìm mày trả thù, cô ta ở nước ngoài mắc bệnh toàn thân, gì mà AIDS giang mai, bệnh nào cô ta cũng có… Được rồi, mày làm kiểm tra toàn thân cho Từ Tái Xuân chưa, nghe nói có mấy bệnh nhân rất biến thái, dùng kim tiêm truyền bệnh cho người khỏe mạnh…”
Trương Nghiêu vừa nghĩ, cũng hơi sợ.
Bọn họ sẽ không làm vậy với Từ Tái Xuân chứ…
Từ Tái Xuân tỉnh lại đã bị Trương Nghiêu chộp đến bệnh viện, trên đường đi, Trương Nghiêu còn lải nhải liên tục.
“Từ Tái Xuân, bọn họ có chích em không?”
Từ Tái Xuân vẫn còn đang mệt đấy, nghe Trương Nghiêu nói thế, căn bản chưa kịp phản ứng gì, trực tiếp lắc đầu luôn.
Con sâu lười này! Trương Nghiêu véo mặt Từ Tái Xuân, hung hăng giày vò, “Nói thật mau lên!”
Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt, lần này cuối cùng cũng tỉnh táo.
“Không có… bọn họ không có… Bọn họ nói cả đống chuyện…” Tuy không biết rốt cuộc đang nói gì.
Trái tim Trương Nghiêu cuối cùng cũng buông lỏng phân nửa, “Vậy em có ăn gì của bọn họ không?”
Từ Tái Xuân xoa xoa mặt, vì đau, nên hiện giờ cô hết buồn ngủ rồi.
“Không có ạ… Anh, rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu…”
Mặc kệ thế nào, Trương Nghiêu vẫn không yên lòng, nên tính dẫn Từ Tái Xuân đi kiểm tra toàn thân mới được.
Tốt nhất không có chuyện gì, nếu có chuyện, cũng đừng trách anh làm người xấu.
Kết quả kiểm tra của Từ Tái Xuân có rồi, khỏe mạnh sung sức, chẳng qua AIDS có một khoảng thời gian ủ bệnh, nên Trương Nghiêu vẫn có chút không vui.
Trái lại Từ Tái Xuân thì vui vẻ, căn bản chẳng biết chuyện gì xảy ra, ra khỏi bệnh viện bèn đói bụng. Muốn ăn mì thịt bò.
Trương Nghiêu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Từ Tái Xuân, phát hiện mấy chỉ tiêu đã bình thường, nhưng bác sĩ vẫn nhắc nhở ăn nhiều rau củ quả, vận động nhiều, bớt ăn thịt.
Có điều một tô mì thịt bò ít thịt, chắc được nhỉ.
Dưới sự cầu xin không ngừng của Từ Tái Xuân, rốt cuộc Trương Nghiêu kéo cô vợ đi xếp hàng ăn mì thịt bò.
Khi ăn mì, Từ Tái Xuân chỉ gắp hai ba lần đã ăn xong thịt bò và trứng kho trong bát, Trương Nghiêu than thở một tiếng, cuối cùng vẫn đẩy bát của mình cho cô, còn bản thân thì ăn bát không còn thịt.
Hừ, lần sau, nhất định không thể chiều cô thế nữa.
Trương Nghiêu thề lần thứ 1001 lần.
Từ Tái Xuân ăn uống no nê, cũng có tâm trạng nhớ lại chuyện cũ.
“Anh, anh có một người anh trai sao?”
Trương Nghiêu sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là không có nha, anh ở đâu ra anh chị em gì… Khoan đã… Hình như anh nghĩ tới một người – không – nên – nghĩ – tới.
“Từ Tái Xuân, sao em đi dụ dỗ Trương Kiêu vậy?”
Nếu Từ Tái Xuân là em gái bình thường, nhất định sẽ đập bàn, cãi nhau với Trương Nghiêu. Cái gì mà dụ dỗ! Anh nói rõ cho bà xem!
Nhưng, Từ Tái Xuân hoàn toàn cảm thấy từ dụ dỗ này là một lời khen, mà vốn dĩ cô không để ý, chỉ thành thật nói: “Anh ta, anh ta thường tới ăn bánh quy ạ…”
“…” Ăn cho chết hắn đi! Thảo nào mập thế! Ra là ăn nhiều bánh quy của Từ Tái Xuân làm! Mập mạp! Sớm biết vậy đã đánh thêm mấy cái!
Sắc mặt Trương Nghiêu không được tốt, “Sao hai người lăn lộn chung với nhau?”
Từ Tái Xuân uống một hớp canh, liếm liếm môi, “Anh ta, anh ta rất thích ăn bánh quy ạ…”
“Lẽ nào thích ăn bánh quy thì chính là người tốt ư! Em có đầu óc không hả!” Từ Tái Xuân không nhắc, Trương Nghiêu cũng không để ý rốt cuộc Từ Tái Xuân bị Đầu gấu bắt bằng cách nào, giờ xem ra, rất có thể do tên rác rưỡi Trương Kiêu lừa rồi.
“Nhưng, anh ta cho em xem hình anh đó! Anh, người kia thực sự là anh trai anh sao?”
“Không phải! Hắn là kẻ xấu! Em nhớ sau này cách xa hắn là được!”
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, thoáng không hiểu, “Anh không thích anh ta à?”
Hừ! Tình địch mà, có chỗ nào thích được!
Hiện tại Từ Tái Xuân là vợ anh, ngộ nhỡ nhớ ra, còn không bị tên khốn kiếp Trương Kiêu dẫn đi sao… Trương Nghiêu cảm thấy cần phải dạy dỗ Trương Kiêu cho tốt, tốt nhất để hắn mãi mãi biến mất khỏi trước mặt hai người họ.
Trương Nghiêu vẫn còn suy nghĩ làm thế nào dạy dỗ Trương Kiêu, khoảng thời gian trước nhà họ Trương bận rộn vậy, hắn lại có thể rảnh rỗi chạy tới ăn bánh quy Từ Tái Xuân làm.
Nhất định là rảnh quá mà, xem ra phải tìm ít chuyện để làm thôi.
Trong lòng Trương Nghiêu lại quyết định mục tiêu sắp tới, có thể khiến anh không ngờ là, ngay khi anh và Từ Tái Xuân tay trong tay về nhà, bà Trương và Trương Kiêu đã chờ ở nhà họ Từ.
Không có việc gì sẽ không đến cửa, Trương Nghiêu biết, bà Trương này mà tới chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Lại nhìn Trương Kiêu mặt mũi bầm dập ở phía sau bà Trương, sắc mặt Trương Nghiêu càng tệ.
“Tại sao hai người tới đây?”
“Đây là thái độ mày đối với phụ huynh à?”
Trương Nghiêu cười lạnh, “Bà là phụ huynh tôi sao?”
Từ Tái Xuân có bóng ma rất lớn với bà Trương này, thấy dáng vẻ hung thần ác sát của bà ta, theo thói quen cô muốn bảo vệ Trương Nghiêu. Song lần này, cô còn chưa tiến lên, đã bị Trương Nghiêu ngăn ở phía sau.
“Ngoan, em lên lầu trước đi.”
Thấy Từ Tái Xuân không nhúc nhích, Trương Nghiêu xoa đầu cô, nhấn mạnh.
“Ngoan đi nè.”
Từ Tái Xuân không nỡ lên lầu, cô thực sự sợ bà dì này ăn hiếp Trương Nghiêu, nhưng ánh mắt kia của Trương Nghiêu dường như đang bảo cô yên tâm. Suy nghĩ một chút, cô vẫn nghe lời lên lầu.
Trương Kiêu cũng lưu luyến, nhìn Từ Tái Xuân muốn lên lầu, bèn đuổi theo, đưa cho Từ Tái Xuân một con hươu cao cổ.
Từ Tái Xuân sững sờ, còn chưa nhận đã bị Trương Nghiêu vọt tới, “Mẹ! Mày còn ở trước mặt tao dụ dỗ vợ tao!”
Trương Nghiêu nhịn Trương Kiêu lâu lắm rồi, vốn anh đã từng nói, sau khi ra tù sẽ không đánh nhau nữa, nhưng tên khốn Trương Kiêu này muốn ăn đòn lắm!
Trương Nghiêu vừa ra tay, mặc dù Trương Kiêu muốn phản kích, nhưng hắn vốn đã bị thương, sức khỏe lại không bằng Trương Nghiêu, nên rất nhanh bị Trương Nghiêu đánh.
Bà Trương thét lên một tiếng.
“Trương Nghiêu! Mày là thằng con hoang! Mày lại có thể đánh người! Mày là đứa con hoang có người sinh nhưng không có người dạy! Buông con trai tao ra!” Bà Trương thừa nhận bản thân gần đây chịu quá nhiều đả kích, đầu tiên là ông Trương muốn ly hôn với bà ta, cho dù là ly hôn thì tài sản trên bản thỏa thuận vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng bất kể bọn họ bàn bạc cỡ nào, ông ta chắc chắn muốn kết hôn, chẳng biết trúng độc của con hồ ly tinh nào bên ngoài!
Bà Trương rất uất ức, nhưng chuyện ông Trương còn chưa bàn xong, lại canh ngay lúc này con trai xảy ra chuyện.
Mặt mũi bầm dập, còn bị gãy một tay.
Bà Trương hoàn toàn sụp đổ, chẳng lẽ ai cũng có thể ức hiếp mẹ con bọn họ ư?
Khoan hãy nói giờ phút này, Trương Nghiêu lại ở trước mặt bà ta, đánh con bà ta, nó muốn chết sao?
Trương Nghiêu cũng không ngờ sức chiến đấu của người đàn bà này dữ dội và hung hăng thế, cũng có thể, trong tiềm thức của anh không muốn ra tay với phụ nữ.
Khi bà Trương giáng một bạt tát, Trương Nghiêu không tránh né.
“Mày là đứa con hoang! Cũng không nhìn lại mày là thứ gì? Đừng tưởng rằng giờ mày vào Từ gia rồi bèn lên mây! Tao nói cho mày biết, nếu không phải nhờ tao, hiện tại mày vẫn còn bị nhốt trong cống rãnh ở sân sau nhà bọn tao! Tao nhổ vào! Cũng không nhìn xem cái đức hạnh này của mày, phụ nữ bình thường sẽ thích mày sao? Mày chính là cái thằng nhặt giày rách của con trai tao!”
Từ Tái Xuân phản ứng chậm, căn bản không phản ứng kịp người bà Trương nói chính là cô.
Song đây là cái gai trong lòng Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân mất đi ký ức, cũng không có lạc hồng.
Anh thích Từ Tái Xuân, nhưng cô từng thích Trương Kiêu, thậm chí hình ảnh cô bị Trương Kiêu đùa bỡn như một món đồ chơi, cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Đầu óc Trương Nghiêu ong ong, ký ức rất nhiều năm về trước dường như ùa về, tại căn phòng đổ nát ở sân sau nhà họ Trương, anh bị trói trên cây cột kia, bà Trương giáng từng bạt tai, đánh đến nỗi đầu óc anh ong ong vang dội, dần dần anh nghe không rõ nữa.
Anh theo thói quen muốn phản kháng, theo thói quen muốn tiêu diệt âm thanh này.
Anh căn bản chẳng biết mình đang làm gì.
Đợi Trương Nghiêu hoàn hồn, trên cánh tay anh đã có một người, là Từ Tái Xuân. Cô khóc giàn giụa, ôm anh không ngừng khóc.
“Anh… đừng đánh nữa, anh đừng đánh người nữa…”
Cách đó không xa, là bà Trương với cái đầu một mảng máu, còn có Trương Kiêu bất tỉnh nhân sự.
Anh…
Anh lại đánh người ta bị thương sao? Lần này đã giết người rồi?
Từ Tái Xuân vẫn đang khóc, vừa khóc, vừa chậm rãi lau nước mắt trên mặt Trương Nghiêu.
“Anh, anh đừng khóc, cũng đừng đánh người, không sợ, chúng ta không sợ gì hết.”
Không sợ ư?
Trương Nghiêu cúi đầu, nhìn quả đấm bê bết máu của mình, sau đó ôm chặt Từ Tái Xuân vào lòng.
“Xin lỗi… thực sự xin lỗi…” Để em chứng kiến hình ảnh anh kinh khủng vậy. Rõ ràng anh từng nói, không đánh người nữa.
Rõ ràng anh từng nói…
Trương Nghiêu quyết định làm một người tốt trở về bèn cảm thấy mình quá thánh phụ. Sau khi từ nơi quái quỷ kia ra, chẳng phải anh muốn tìm ra chân tướng năm đó trước tiên sao?
Có điều không ngờ chân tướng nó hài kịch thế, lại do một con bé đầu gấu hại anh ngồi tù mấy năm.
Từ Tái Xuân đang ngủ còn bĩu môi, chắc hôm nay chịu cú sốc không nhỏ, Trương Nghiêu ở bên cạnh một lúc, đợi bác sĩ nói không sao rồi trong lòng anh mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, thôi, đi tìm Cố Tây Dương uống rượu vậy.
“Cứ kết thúc như vậy hả?”
“Bằng không có thể thế nào? Bắt cô ta vào tù, hay cho cô ta một trận no đòn? Đừng nói chuyện năm đó đã trôi qua năm năm, hơn nữa, cha con bé đầu gấu ấy đối xử với tao không tệ…”
Cố Tây Dương có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vậy mấy năm nay mày hung tàn nói với tao muốn trả thù đều là con mẹ nó chơi tao à?”
Trương Nghiêu cúi đầu, “Tao cũng không biết sao nữa, bất quá cảm thấy cuộc sống bây giờ không tệ, không muốn có biến cố gì thôi.”
Anh nghĩ, lần này anh có thể thoải mái buông tay thế, chắc còn có một nguyên nhân khác. Từ Tái Xuân không bị tổn thương quá lớn, nếu không…
Nhớ lại dáng vẻ Trương Kiêu cởi quần, tuy sau đó hắn nước mắt nước mũi đảm bảo chỉ là diễn trò, song Trương Nghiêu vẫn có loại kích động muốn giết hắn.
“Bỏ đi…” Cố Tây Dương đong đưa ly rượu, “Biết ngay mày ra tay không được mà. Cô Chương Ngữ đó cũng là một kẻ đáng thương, chắc mày chưa bị cô ta cào trúng hen, tao đã điều tra thời gian cô ta ở nước ngoài, phải nói là đứa dâm đảng… Nghe nói lần này cô ta về nước là tới tìm mày trả thù, cô ta ở nước ngoài mắc bệnh toàn thân, gì mà AIDS giang mai, bệnh nào cô ta cũng có… Được rồi, mày làm kiểm tra toàn thân cho Từ Tái Xuân chưa, nghe nói có mấy bệnh nhân rất biến thái, dùng kim tiêm truyền bệnh cho người khỏe mạnh…”
Trương Nghiêu vừa nghĩ, cũng hơi sợ.
Bọn họ sẽ không làm vậy với Từ Tái Xuân chứ…
Từ Tái Xuân tỉnh lại đã bị Trương Nghiêu chộp đến bệnh viện, trên đường đi, Trương Nghiêu còn lải nhải liên tục.
“Từ Tái Xuân, bọn họ có chích em không?”
Từ Tái Xuân vẫn còn đang mệt đấy, nghe Trương Nghiêu nói thế, căn bản chưa kịp phản ứng gì, trực tiếp lắc đầu luôn.
Con sâu lười này! Trương Nghiêu véo mặt Từ Tái Xuân, hung hăng giày vò, “Nói thật mau lên!”
Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt, lần này cuối cùng cũng tỉnh táo.
“Không có… bọn họ không có… Bọn họ nói cả đống chuyện…” Tuy không biết rốt cuộc đang nói gì.
Trái tim Trương Nghiêu cuối cùng cũng buông lỏng phân nửa, “Vậy em có ăn gì của bọn họ không?”
Từ Tái Xuân xoa xoa mặt, vì đau, nên hiện giờ cô hết buồn ngủ rồi.
“Không có ạ… Anh, rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu…”
Mặc kệ thế nào, Trương Nghiêu vẫn không yên lòng, nên tính dẫn Từ Tái Xuân đi kiểm tra toàn thân mới được.
Tốt nhất không có chuyện gì, nếu có chuyện, cũng đừng trách anh làm người xấu.
Kết quả kiểm tra của Từ Tái Xuân có rồi, khỏe mạnh sung sức, chẳng qua AIDS có một khoảng thời gian ủ bệnh, nên Trương Nghiêu vẫn có chút không vui.
Trái lại Từ Tái Xuân thì vui vẻ, căn bản chẳng biết chuyện gì xảy ra, ra khỏi bệnh viện bèn đói bụng. Muốn ăn mì thịt bò.
Trương Nghiêu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Từ Tái Xuân, phát hiện mấy chỉ tiêu đã bình thường, nhưng bác sĩ vẫn nhắc nhở ăn nhiều rau củ quả, vận động nhiều, bớt ăn thịt.
Có điều một tô mì thịt bò ít thịt, chắc được nhỉ.
Dưới sự cầu xin không ngừng của Từ Tái Xuân, rốt cuộc Trương Nghiêu kéo cô vợ đi xếp hàng ăn mì thịt bò.
Khi ăn mì, Từ Tái Xuân chỉ gắp hai ba lần đã ăn xong thịt bò và trứng kho trong bát, Trương Nghiêu than thở một tiếng, cuối cùng vẫn đẩy bát của mình cho cô, còn bản thân thì ăn bát không còn thịt.
Hừ, lần sau, nhất định không thể chiều cô thế nữa.
Trương Nghiêu thề lần thứ lần.
Từ Tái Xuân ăn uống no nê, cũng có tâm trạng nhớ lại chuyện cũ.
“Anh, anh có một người anh trai sao?”
Trương Nghiêu sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là không có nha, anh ở đâu ra anh chị em gì… Khoan đã… Hình như anh nghĩ tới một người – không – nên – nghĩ – tới.
“Từ Tái Xuân, sao em đi dụ dỗ Trương Kiêu vậy?”
Nếu Từ Tái Xuân là em gái bình thường, nhất định sẽ đập bàn, cãi nhau với Trương Nghiêu. Cái gì mà dụ dỗ! Anh nói rõ cho bà xem!
Nhưng, Từ Tái Xuân hoàn toàn cảm thấy từ dụ dỗ này là một lời khen, mà vốn dĩ cô không để ý, chỉ thành thật nói: “Anh ta, anh ta thường tới ăn bánh quy ạ…”
“…” Ăn cho chết hắn đi! Thảo nào mập thế! Ra là ăn nhiều bánh quy của Từ Tái Xuân làm! Mập mạp! Sớm biết vậy đã đánh thêm mấy cái!
Sắc mặt Trương Nghiêu không được tốt, “Sao hai người lăn lộn chung với nhau?”
Từ Tái Xuân uống một hớp canh, liếm liếm môi, “Anh ta, anh ta rất thích ăn bánh quy ạ…”
“Lẽ nào thích ăn bánh quy thì chính là người tốt ư! Em có đầu óc không hả!” Từ Tái Xuân không nhắc, Trương Nghiêu cũng không để ý rốt cuộc Từ Tái Xuân bị Đầu gấu bắt bằng cách nào, giờ xem ra, rất có thể do tên rác rưỡi Trương Kiêu lừa rồi.
“Nhưng, anh ta cho em xem hình anh đó! Anh, người kia thực sự là anh trai anh sao?”
“Không phải! Hắn là kẻ xấu! Em nhớ sau này cách xa hắn là được!”
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, thoáng không hiểu, “Anh không thích anh ta à?”
Hừ! Tình địch mà, có chỗ nào thích được!
Hiện tại Từ Tái Xuân là vợ anh, ngộ nhỡ nhớ ra, còn không bị tên khốn kiếp Trương Kiêu dẫn đi sao… Trương Nghiêu cảm thấy cần phải dạy dỗ Trương Kiêu cho tốt, tốt nhất để hắn mãi mãi biến mất khỏi trước mặt hai người họ.
Trương Nghiêu vẫn còn suy nghĩ làm thế nào dạy dỗ Trương Kiêu, khoảng thời gian trước nhà họ Trương bận rộn vậy, hắn lại có thể rảnh rỗi chạy tới ăn bánh quy Từ Tái Xuân làm.
Nhất định là rảnh quá mà, xem ra phải tìm ít chuyện để làm thôi.
Trong lòng Trương Nghiêu lại quyết định mục tiêu sắp tới, có thể khiến anh không ngờ là, ngay khi anh và Từ Tái Xuân tay trong tay về nhà, bà Trương và Trương Kiêu đã chờ ở nhà họ Từ.
Không có việc gì sẽ không đến cửa, Trương Nghiêu biết, bà Trương này mà tới chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Lại nhìn Trương Kiêu mặt mũi bầm dập ở phía sau bà Trương, sắc mặt Trương Nghiêu càng tệ.
“Tại sao hai người tới đây?”
“Đây là thái độ mày đối với phụ huynh à?”
Trương Nghiêu cười lạnh, “Bà là phụ huynh tôi sao?”
Từ Tái Xuân có bóng ma rất lớn với bà Trương này, thấy dáng vẻ hung thần ác sát của bà ta, theo thói quen cô muốn bảo vệ Trương Nghiêu. Song lần này, cô còn chưa tiến lên, đã bị Trương Nghiêu ngăn ở phía sau.
“Ngoan, em lên lầu trước đi.”
Thấy Từ Tái Xuân không nhúc nhích, Trương Nghiêu xoa đầu cô, nhấn mạnh.
“Ngoan đi nè.”
Từ Tái Xuân không nỡ lên lầu, cô thực sự sợ bà dì này ăn hiếp Trương Nghiêu, nhưng ánh mắt kia của Trương Nghiêu dường như đang bảo cô yên tâm. Suy nghĩ một chút, cô vẫn nghe lời lên lầu.
Trương Kiêu cũng lưu luyến, nhìn Từ Tái Xuân muốn lên lầu, bèn đuổi theo, đưa cho Từ Tái Xuân một con hươu cao cổ.
Từ Tái Xuân sững sờ, còn chưa nhận đã bị Trương Nghiêu vọt tới, “Mẹ! Mày còn ở trước mặt tao dụ dỗ vợ tao!”
Trương Nghiêu nhịn Trương Kiêu lâu lắm rồi, vốn anh đã từng nói, sau khi ra tù sẽ không đánh nhau nữa, nhưng tên khốn Trương Kiêu này muốn ăn đòn lắm!
Trương Nghiêu vừa ra tay, mặc dù Trương Kiêu muốn phản kích, nhưng hắn vốn đã bị thương, sức khỏe lại không bằng Trương Nghiêu, nên rất nhanh bị Trương Nghiêu đánh.
Bà Trương thét lên một tiếng.
“Trương Nghiêu! Mày là thằng con hoang! Mày lại có thể đánh người! Mày là đứa con hoang có người sinh nhưng không có người dạy! Buông con trai tao ra!” Bà Trương thừa nhận bản thân gần đây chịu quá nhiều đả kích, đầu tiên là ông Trương muốn ly hôn với bà ta, cho dù là ly hôn thì tài sản trên bản thỏa thuận vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng bất kể bọn họ bàn bạc cỡ nào, ông ta chắc chắn muốn kết hôn, chẳng biết trúng độc của con hồ ly tinh nào bên ngoài!
Bà Trương rất uất ức, nhưng chuyện ông Trương còn chưa bàn xong, lại canh ngay lúc này con trai xảy ra chuyện.
Mặt mũi bầm dập, còn bị gãy một tay.
Bà Trương hoàn toàn sụp đổ, chẳng lẽ ai cũng có thể ức hiếp mẹ con bọn họ ư?
Khoan hãy nói giờ phút này, Trương Nghiêu lại ở trước mặt bà ta, đánh con bà ta, nó muốn chết sao?
Trương Nghiêu cũng không ngờ sức chiến đấu của người đàn bà này dữ dội và hung hăng thế, cũng có thể, trong tiềm thức của anh không muốn ra tay với phụ nữ.
Khi bà Trương giáng một bạt tát, Trương Nghiêu không tránh né.
“Mày là đứa con hoang! Cũng không nhìn lại mày là thứ gì? Đừng tưởng rằng giờ mày vào Từ gia rồi bèn lên mây! Tao nói cho mày biết, nếu không phải nhờ tao, hiện tại mày vẫn còn bị nhốt trong cống rãnh ở sân sau nhà bọn tao! Tao nhổ vào! Cũng không nhìn xem cái đức hạnh này của mày, phụ nữ bình thường sẽ thích mày sao? Mày chính là cái thằng nhặt giày rách của con trai tao!”
Từ Tái Xuân phản ứng chậm, căn bản không phản ứng kịp người bà Trương nói chính là cô.
Song đây là cái gai trong lòng Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân mất đi ký ức, cũng không có lạc hồng.
Anh thích Từ Tái Xuân, nhưng cô từng thích Trương Kiêu, thậm chí hình ảnh cô bị Trương Kiêu đùa bỡn như một món đồ chơi, cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Đầu óc Trương Nghiêu ong ong, ký ức rất nhiều năm về trước dường như ùa về, tại căn phòng đổ nát ở sân sau nhà họ Trương, anh bị trói trên cây cột kia, bà Trương giáng từng bạt tai, đánh đến nỗi đầu óc anh ong ong vang dội, dần dần anh nghe không rõ nữa.
Anh theo thói quen muốn phản kháng, theo thói quen muốn tiêu diệt âm thanh này.
Anh căn bản chẳng biết mình đang làm gì.
Đợi Trương Nghiêu hoàn hồn, trên cánh tay anh đã có một người, là Từ Tái Xuân. Cô khóc giàn giụa, ôm anh không ngừng khóc.
“Anh… đừng đánh nữa, anh đừng đánh người nữa…”
Cách đó không xa, là bà Trương với cái đầu một mảng máu, còn có Trương Kiêu bất tỉnh nhân sự.
Anh…
Anh lại đánh người ta bị thương sao? Lần này đã giết người rồi?
Từ Tái Xuân vẫn đang khóc, vừa khóc, vừa chậm rãi lau nước mắt trên mặt Trương Nghiêu.
“Anh, anh đừng khóc, cũng đừng đánh người, không sợ, chúng ta không sợ gì hết.”
Không sợ ư?
Trương Nghiêu cúi đầu, nhìn quả đấm bê bết máu của mình, sau đó ôm chặt Từ Tái Xuân vào lòng.
“Xin lỗi… thực sự xin lỗi…” Để em chứng kiến hình ảnh anh kinh khủng vậy. Rõ ràng anh từng nói, không đánh người nữa.
Rõ ràng anh từng nói…