Trương Nghiêu gắng gượng chịu đựng.
Mẹ nó, đau muốn chết luôn, quả nhiên bảo đao của Từ lão hổ chưa cùn, còn nữa, đánh bụng chẳng hạn thực sự quá nham hiểm.
Có điều, mặc kệ trong lòng hộc máu thế nào, Trương Nghiêu đều biết trận này mình cam tâm tình nguyện chịu đánh.
“Tao nói này, rốt cuộc mày có đầu óc không?! Lại có thể ra tay ở nhà?! Bên ngoài có nhiều cơ hội ném đá giấu tay vậy mà mày nhất định phải ầm ĩ ở nhà, mày có biết giờ bà mẹ ghẻ Trương gia kia hận không thể cho cả thế giới biết mày đánh bà ta không…”
Trương Nghiêu cúi đầu, “Con…”
“Còn dám mạnh miệng.” Từ lão hổ thực sự tức không có chỗ xả, “Mày… mày… mày… mày bảo tao nói gì cho phải đây, mày cũng không phải con nít, lẽ nào không biết chịu trách nhiệm trước hành vi của mình? Còn nữa, đụng chuyện lại chạy ra ngoài trốn, mày để Vượng Vượng ở nhà phải làm sao giờ? Lần nào cũng để nó đi tìm mày, chẳng lẽ mày không có chút tự giác làm chồng người ta hả? Con gái tao nuôi lớn không phải để mày ngược, mà cho mày cưng chiều, mày suy nghĩ đi, từ lúc mày bước vào cửa, mày làm Vượng Vượng khóc hết bao nhiêu lần rồi?!”
Trương Nghiêu không có lời nào để nói, vì lời Từ lão hổ nói đều là thật.
“Con chỉ không muốn cô ấy chứng kiến…” Chứng kiến dáng vẻ máu tanh của anh thôi, kết quả vẫn bị trông thấy, anh sợ từ nay về sau cô sẽ sợ anh…
“Thôi.” Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tao thực sự…” Ông lòng vòng mấy vòng, cuối cùng mới hít sâu mấy hơi, “Mày tính sao? Phải biết rằng bà mẹ kế kia của mày không phải kẻ tầm thường…”
“Con biết ạ.” Trương Nghiêu gật đầu, bất quá anh không sợ bà Trương, dù sao giữa bọn họ sớm muộn gì cũng phải có một kết thúc.
Chẳng qua, bà ta muốn kiện anh, vậy anh sẽ không khoanh tay chờ chết.
Bên kia quả nhiên Bà Trương cực kỳ kiêu căng, mặc dù phần lớn bị thương đều là Trương Kiêu, nhưng bà Trương lại giống như mình bị trọng thương vậy.
Trương Kiêu là một tiểu Cường, có no đòn thế nào, hắn vẫn kiên cường sống như cũ, đồng thời, hắn còn khuyên bà Trương đừng kiện Trương Nghiêu.
“Rốt cuộc con có phải con trai mẹ không? Lại hướng cùi chỏ ra ngoài, nó đánh con thành bộ dạng này, con còn nói giúp nó…”
Bà Trương thực sự tiếc rèn sắt không thành thép, “Rốt cuộc con là con trai mẹ hả?”
“Mẹ…” Trương Kiêu thở dài, “Cũng vì con là con trai mẹ, nên mới bảo mẹ đừng làm lớn chuyện. Huống chi, lúc đó Trương Nghiêu đã mất lý trí, nhưng con lại biết, người bị ăn đòn từ đầu đến cuối chính là con, được chưa?” Hắn cũng không định truy cứu, tại sao mẹ hắn phải gấp thế!
“Mày là đứa bất hiếu… mày thực sự muốn chọc tao tức chết mà… Mặc kệ thế nào, thằng con hoang đó tao sẽ không để nó sống thoải mái, đánh con trai tao không còn hình người, tao sẽ không để nó sống tốt…”
Trương Kiêu nhìn dáng vẻ bà Trương, hắn biết gần đây bà bị ông Trương kích thích, sau khi bọn họ bị thương, ông Trương cũng chả có lần nào tới thăm, trái lại còn bảo luật sư tới kêu bà Trương ký đơn ly hôn, hắn nghĩ, bà Trương tức giận thế, phần lớn là do ông Trương rồi.
Về phần Trương Nghiêu, chỉ là kẻ đáng thương bị giận chó đánh mèo thôi.
Trương Kiêu sờ gương mặt bầm tím còn chưa tiêu hết, thoáng bất đắc dĩ ra khỏi phòng bệnh.
Haizzz, phụ nữ thời kỳ mãn kinh thật đáng sợ, trước đây luôn luôn giáo dục hắn chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, kết quả giờ đã lật mặt thật.
Trương Kiêu nghĩ phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ, cho dù người phụ nữ này chính là mẹ ruột hắn cũng không ngoại lệ.
“Chào anh.”
Khi Trương Kiêu đang chuẩn bị về phòng bệnh mình, lại không ngờ có một người bất ngờ quay lại thăm hắn.
“Từ Tái Xuân, tại sao cô tới đây?”
Điều này khiến Trương Kiêu được thương yêu mà vừa mừng vừa sợ, “Cô… sao tới nơi này?” Trương Nghiêu sẽ không ở gần đây chớ? Nghĩ tới đây, Trương Kiêu cảm thấy hơi lạnh.
Trái lại Từ Tái Xuân lắc đầu, “Anh không ở chỗ này đâu, là bản thân tôi muốn tới tìm anh…”
Phải nói rằng Từ Tái Xuân tìm Trương Kiêu, chính là được dì Thái chỉ điểm. Chứ Từ Tái Xuân biết gì đâu, chỉ biết lần này Trương Nghiêu chọc phải phiền toái rất lớn.
Đương nhiên cô biết đánh người là không tốt, tuy cô không thích bà dì xấu xa kia, nhưng cô cũng hiểu, đánh người không tốt mà.
Lúc Từ lão hổ và dì Thái nói chuyện, cũng không cố tình kiêng kỵ Từ Tái Xuân, nên Từ Tái Xuân biết chuyện phiền toái của Trương Nghiêu.
Cô thoáng lo lắng, song chẳng biết làm sao bây giờ, bèn đi hỏi dì Thái.
Dì Thái suy nghĩ một chút, sau đó chỉ cho cô con đường sáng.
Vì vậy, Từ Tái Xuân đi tìm Trương Kiêu.
Trương Kiêu cũng không ngốc, thấy Từ Tái Xuân tới đây thăm hắn, còn mang theo bánh gato, ánh mắt lấp lánh, nhất thời cũng hiểu.
“Cô vì Trương Nghiêu mới tới sao?”
Từ Tái Xuân gật đầu.
Trương Kiêu hơi chua xót, năm tháng đúng là dao mổ heo mà, hóa ra trước đây không lâu cô gái này vẫn còn thích hắn đấy, kết quả hiện giờ đã hoàn toàn thích một người đàn ông khác rồi.
Haizzz… Trong lòng Trương Kiêu tiếc nuối không thôi, thành thật mà nói trước đây hắn thực sự không thích Trương Nghiêu, nhưng tuyệt đối không tính là ghét, chính là vầy, đôi khi cảm thấy trong nhà không có người này cũng tốt. Nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ đại gian đại ác, mặc dù hơi xấu xa tí, song không muốn chỉnh người ta vào chỗ chết. Hơn nữa, lần trước coi như Trương Nghiêu đã cứu hắn từ tay cô Chương ác ma kia, bỏ đi…
Hắn quyết định làm người tốt một lần.
“Cô yên tâm, chuyện này… coi như việc nhà, không sao cả.”
Ánh mắt Từ Tái Xuân sáng lên, tuy mờ mịt không biết cái gì là việc nhà, nhưng Trương Kiêu bảo không sao, cô liền vui vẻ.
“Cảm ơn… cho nè! Bánh gato cho anh!”
Trương Kiêu tiếp nhận chiếc bánh gato, khoét một miếng, có chút muốn nhắc lại chuyện cũ.
“Tên đó… Hắn có tốt với cô không? Tôi không có ý gì khác, lần trước cô thấy hắn rất bạo lực, lẽ nào cô không sợ hắn sẽ đánh cô hả?”
Trương Kiêu bày tỏ hắn không phải giở trò xấu đâu, chỉ nói rõ một sự thật thôi.
Nhưng Từ Tái Xuân rất kiên định lắc đầu, “Không, anh chỉ đánh kẻ xấu à.”
Trương Kiêu làm ‘kẻ xấu’, nhất thời cảm thấy hơi ưu thương.
Bên này Trương Kiêu vẫn tiếp tục nói, ngược lại chỗ bà Trương không tốt lắm. Chồng bà ta không cần bà ta nữa, lẽ nào ngay cả chỉnh một đứa con hoang cũng không được ư?
Bà Trương có chết cũng không buông tay, song bà ta lại không ngờ, Trương Nghiêu tới tìm bà ta.
“Thằng con hoang như mày tới đây làm gì?”
Lần này tâm trạng Trương Nghiêu ôn hòa, anh nhìn gương mặt quen thuộc trên giường kia, trước đây người phụ nữ này để lại bóng ma rất lớn trong cuộc đời anh, lúc còn bé anh ghét bà ta sợ bà ta, bóng dáng bà ta để lại trong anh quá khủng khiếp, hiện tại xem ra cũng chỉ có thế.
“Tôi tới tìm bà đàm phán hòa bình.”
“Đàm phán hòa bình? Đừng có mơ!” Bà Trương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Bà ta cũng không phải kẻ thiếu tiền, bà ta sẽ không mong chờ tiền bồi thường của Trương Nghiêu, bà ta muốn tên cặn bã Trương Nghiêu này ngồi tù!
Bà Trương trả lời như vậy, Trương Nghiêu đã dự đoán được.
Anh cũng không tức giận, vẫn ôn hòa nhã nhặn nói: “Tôi nghe nói ông ta đang tìm bà ly hôn, tôi còn nghe nói mấy người ầm ĩ chuyện chia tài sản đến mức rất không vui…”
“Mắc mớ gì tới mày, giờ mày nên nghĩ cho bản thân mày đi…”
“Haha…” Trương Nghiêu rảnh rỗi thổi một hơi, “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi nộp cho tòa án bằng chứng mẹ kế ngược đãi con trai từ nhỏ, không biết thứ này có giúp cho thủ tục ly hôn không?”
“Mày…” Sắc mặt bà Trương trắng bệch, “Mày uy hiếp tao?”
Trương Nghiêu lắc đầu, “Tôi không uy hiếp bà, ngay từ đầu tôi đã nói với bà, tôi đến đàm phán hòa bình. Bà không tới làm phiền tôi, chuyện trước kia, tôi cũng có thể cho qua… Bất quá nếu bà cố tình tìm việc cho tôi làm, tin tôi đi, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của con trai bà, từng phút từng giây tôi sẽ khiến hắn ngã quỵ không bò dậy nổi… Bà biết đấy, tôi không có những khả năng khác, đầu óc chỉ hơi linh hoạt thôi…”
Bà Trương tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy cực kỳ không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, Trương Nghiêu nói là sự thật.
Trên người Trương Nghiêu có vết sẹo trong nhiều năm qua, nếu thực sự ra tòa, có lẽ bà ta sẽ bất lợi.
Song, cứ buông tha cho thằng con hoang này như vậy sao? Bà ta càng không cam tâm.
“Trương Nghiêu, giờ mày có tương lai, tưởng bám vào con ngốc nhà họ Từ kia là thắng hả? Tao cho mày biết, sống dựa vào phụ nữ, mày hoàn toàn thua rồi…”
“Tôi đã sớm không quan tâm chuyện thắng thua.”
Trương Nghiêu bình tĩnh nhìn bà Trương. Khác biệt lớn nhất giữa anh và bà ta là, bà ta vọng tưởng nuôi anh thành một người khác, song rốt cuộc, vẫn không thể.
Lúc Trương Nghiêu đi ra, ánh mặt trời rạng rỡ.
Khi anh nghĩ đến năm đó anh từ nhà tù ra ngoài, thời tiết cũng tốt thế này.
Lúc ấy anh hai bàn tay trắng, thậm chí tiền viện phí của bà ngoại cũng chưa nộp, khi đó, anh thấy bà Trương vênh váo tự đắc trước mặt, trong lòng thề, sau này nhất định phải cướp lại tất cả những gì thuộc về anh.
Hôm nay bà lạnh nhạt với tôi, ngày mai tôi sẽ để bà không với cao nổi.
Anh nghĩ, Từ Tái Xuân là một chiếc cầu thang rất tốt.
Kế hoạch rất đẹp, nhưng cuối cùng bất ngờ quá.
Từ Tái Xuân là chiếc cầu thang tốt lắm, cũng là một cô gái tốt.
Anh nghĩ, anh vẫn là một người đàn ông bình thường.
Đàn ông bình thường, đều sẽ thích cô gái tốt như vậy.
Ngay cổng bệnh viện, cô gái tốt bay ra ôm Trương Nghiêu.
“Anh!”
“Tại sao em lại ở đây?”
Ánh mắt Từ Tái Xuân dao động, ấp úng không nói lời nào.
Trương Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn Trương Kiêu trên ban công vẫn chưa thu hồi tầm mắt, hơi sáng tỏ.
“Không phải bảo em không được gặp hắn à?”
Chẳng may nối lại tình xưa thì sao giờ? Trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu.
Trong lòng Từ Tái Xuân càng không có tư vị gì, “Em… em chỉ muốn giúp anh một tay thôi.”
“Đã nói rồi, có chuyện gì anh sẽ ở phía trước, em không nên chắn ngay phía trước anh.”
Dáng vẻ Từ Tái Xuân bĩu môi rất đáng yêu, Trương Nghiêu có khó chịu đi nữa, nhưng dánh vẻ này cũng khiến anh không giận nổi.
“Nhớ kỹ lời anh, sau này cách xa gã kia ra.”
“Ưm.”
“Ưm cái gì mà ưm, phải nói được.”
“… Được.”
Từ Tái Xuân uất ức nói một tiếng được, nhưng rất nhanh cô lại mở rộng cõi lòng.
Vì Trương Nghiêu dẫn cô đi ăn điểm tâm ngọt. Lâu lắm lắm rồi cô không ăn điểm tâm ngọt đấy.
Về phần vấn đề cuối cùng tại sao anh ghét Trương Kiêu vậy, rõ ràng hắn mập mạp, không giống kẻ xấu nha, tại sao Trương Nghiêu ghét hắn thế, vấn đề này rất cao thâm, cô quyết định ném ra sau ót.