“đi thuyết khách” không thành công, Lục Vanh mất hứng trở lại tam phòng.
Tiêu thị vừa thấy dáng vẻ này của trượng phu đã đoán được đại khái, sau khi hỏi một lượt về buổi nóichuyện giữa cha con hai người, Tiêu thị cười nói: “Quả nhiên, phụ thân không có coi trọng gia thế của Diêu gia. Nhưng phụ thân nói vậy chắc hẳn là vì trong khoảng thời gian ngắn chưa suy nghĩ cẩn thận thôi, chỉ cần chúng ta nói rõ đạo lý rồi, phụ thân yêu thương A Quân như vậy, khẳng định sẽ gật đầu đồng ý.”
Cha mẹ yêu con tất nhiên phải suy tính nhiều, thân là mẫu thân, Tiêu thị có thể hiểu được suy nghĩ của cha chồng mình. Đường đường là tiểu thư của phủ Thượng thư mà lại phải gả vào một gia đình đã sa cơ lỡ vận, mọi hy vọng “trọng chấn non sông” chỉ trông cậy vào một thám hoa trẻ tuổi, vừa nghe vậy hiển nhiên cha chồng sẽ cảm thấy nữ nhi bị khinh thường, phải chịu uất ức. Đây là biểu hiện của tấm lòng yêu thương nữ nhi, nhưng chờ đến khi cha chồng đã bình tĩnh lại, suy ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện mối nhân duyên này cũng có chỗ tốt của nó.
Lục Vanh vẫn nhắm mắt chán chường, ngồi bên cạnh thê tử, nói: “nói thì dễ, nhưng tính của phụ thân......”
Đừng nói Lục gia, mà cả triều đình này, ngoại trừ Hoàng thượng thì có mấy ai dám khiêu chiến với phụ thân đâu?
Tiêu thị vẫn mỉm cười, tiến đến bên tai trượng phu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không được nhưng còn có mẹ mà.”
Lục Vanh sửng sốt, nhìn sang thê tử vừa đưa ra loại ý kiến thúi này, trong mắt rõ ràng hiện lên bốn chữ “không thể tin nổi”. Phụ thân rất cứng rắn, không khác gì bàn đá, mẫu thân lại rất mềm, như sợi liễu mỏng manh dễ uốn. Với tính nết nhu nhược của mẫu thân, xưa nay phụ thân bảo bà đi hướng đông bà không dám đi ngược về hướng tây, thì nay dám khuyên phụ thân sao? Đừng để đến cuối cùng khôngkhuyên được, ngược lại còn bị phụ thân túm đầu răn dạy.
Lục Vanh thật tình cảm thấy chủ ý này quá quá tệ.
Nam nhân không thể nghĩ ra được việc này, nói rõ hắn là người đứng đắn. Tiêu thị cười cười cầm lấy gối đầu đặt lên giường, sau đó vỗ vỗ trượng phu rồi cố ý ghé vào bên tai trượng phu, nhẹ nhàng thổi mộthơi, “đã hiểu chưa?”
Vốn dĩ nàng chỉ muốn để cho trượng phu hiểu được ý nghĩa của câu “thổi gió bên gối”, Lục Vanh lại bị thê tử thổi một cái đến mức hồn vía lên mây, hai tay lập tức hành động trước khi suy nghĩ, ôm chặt lấy thê tử đang định rời đi, cúi đầu hôn xuống. Tiêu thị choáng váng, tức giận đẩy hắn. đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn mà sao tự nhiên hắn lại bổ nhào tới thế này? Sắp tới bữa cơm chiều rồi, hai con đến đây bắt gặp thì biết phải làm sao?
“Chàng buông......” Tiêu thị đỏ mặt giận dữ trừng trượng phu, vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, mà chủ yếu vẫn là do nãy giở giãy dụa đã mệt đứ đừ.
“Nàng thổi ta trước.” Đôi mắt đen láy của Lục Vanh nặng nề nhìn chăm chú vào thê tử mình, tình nồng ý đậm chất chứa trong đó như muốn lấp đầy lại tất cả những năm đã bị vụt mất kia. Tiêu thị khôngmuốn dung túng cho hắn làm loạn, nhưng từ sau khi trượng phu hồi phục thị lực, nàngkhông bao giờ có thể chống đỡ nổi ánh mắt lúc nào cũng chứa chan tình ý của trượng phu, vì thế Lục Vanh tiếp tục kéo áo nàng xuống, tay Tiêu thị lại dần dần vô lực.
“Vậy chàng....... nhanh lên.”
“Ừ.”
Ăn chậm nhai kỹ có cái hay của ăn chậm nhai kỹ, mà mưa rền sấm dữ cũng có cái hay của mưa rền sấm dữ, chỉ một khắc sau đã thấy Lục Vanh đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo mình, nhìn thê tử còn đang nằm liệt trên giường không muốn đứng dậy, hắn thoả mãn cười, đi trước đến chính phòng chờ hai đứa con yêu dấu của mình. Nha hoàn đợi ngoài phòng nhìn thấy hắn đều vội vàng quay mặt đi hết, tiếng động mới vừa rồi khiến người ta vừa nhớ lại đã thẹn đỏ cả mặt.
Chờ đến khi Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ lại đây, vợ chồng Lục Vanh đã sớm khôi phục lại dáng vẻ “đạo mạo” thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, Lục Vanh đi ra ngoài dự tiệc, Tiêu thị đi đến chỗ mẹ chồng nói nhẹ nhàng vài câu. Nàng nói rõ đạo lý lợi hại trong đó, Chu thị lại là người tai mềm, dễ nghe lời người khác, thấy con dâu nói rất đúng, liền sắt son bảo đảm với con dâu: “Tiêm Tiêm yên tâm, đợi khi nào tổ phụ của A Noãn về, mẹ sẽ nói với ông ấy, nhất định không để cho Diêu Ký Đình bị người khác cướp mất.”
Tiêu thị săn sóc nói:“Mẹ không cần vội vã quá đâu, phụ thân bận rộn quốc sự cả một ngày, về đến nhà nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi, trước khi ngài chuẩn bị đi ngủ hẵng thoáng đề cập đến với phụ thân, khi đó phụ thân đang thoải mái nhất, cũng dễtiếp thu nhất.” Nếu đã là “gió thoảng bên gối”, đương nhiên phải thổi gió trong màn gấm rồi, chứ nếu thổi trước lại thổi mạnh quá khiến người ta chạy mất thì sẽ chỉ nhận được kết quả trái với mong muốn thôi.
Chu thị gật đầu liên tục, cười tủm tỉm nhìn con dâu, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ chu đáo.”
Con dâu hiền lành thật đấy, đối với hôn sự của cô em chồng cũng hết sức tận tâm.
Trời sập tối, khi Lục Trảm trở về thì Chu thị đang cắt móng tay cho Sùng nhi, mẹ con hai người ngồi trên cái sập dài kê cạnh cửa sổ, ánh tịch dương chiếu nghiêng lên người, mẫu thân ôn nhu ân cần, con trai trắng trẻo mập mạp xinh đẹp nhu thuận, lúc ông vừa bước vào cửa thì hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, lại cùng một lúc cười với ông. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tất cả những chuyện phiền lòng của Lục Trảm trong Bộ binh lập tức bay biến hết, từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
“Sùng nhi đang làm gì đấy?” Trước khi đến đây Lục Trảm đã ở tiền viện đổi sang thường phục, lúc này cởi giày bước lên trên sập, ngồi xếp bằng đối diện thê tử, cúi đầu trêu đùa con trai mình. Đến lúc già lại có được một mụn con, ở trước mặt Sùng nhi, Lục Trảm hoàn toàn không nghiêm khắc tẹo nào, cười với Sùng nhi còn nhiều hơn cả với bốn người con trai trước cộng lại.
Vì vậy Sùng nhi cũng không sợ phụ thân, giơ cánh tay trái béo mập lên, cho phụ thân nhìn thấy móng tay đã được sửa sang đẹp đẽ của hắn.
Lục Trảm cầm bàn tay nhỏ nhắn của con trai, hôn chụt một cái, đối với đứa bé từng tuổi này, thì hôn càng vang nhóc con càng thích. Khi ngước mắt lên nhìn Sùng nhi lần nữa, thấy đôi mắt to tròn của nhóc đã vui sướng híp lại thành một đường, hai cái chân ngắn cũn cũng giơ cao lên. Chu thị ghét bỏ“xì” mộttiếng, vừa đè lại thằng con lộn xộn vừa quở trách trượng phu, “Chờ thiếp cắt xong rồi hẵng trêu.”
Trước khi thành thân bà rất sợ Lục Trảm, sau khi thành thân, quan hệ giữa vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất, tuy Lục Trảm mặt lạnh nhưng lại đối với bà tốt vô cùng, nên Chu thị cũng dám nói vài câu. Sau khi vào kinh, trượng phu lại dần dần xa lánh bà, Chu thị lại sợ thật lâu thật lâu. hiện giờ hai ông bà già lại hòa thuận ngọt ngào như ngâm mật, Chu thị ở trước mặt Lục Trảm cũng càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng cởi mở.
Bị răn đe, Lục Trảm nhìn thê tử, thành thành thật thật thu tay về, nhìn bà tiếp tục cắt móng tay cho con trai. Cắt xong, Lục Trảm cực kỳ bình tĩnh vươn bàn tay già của mình đến. Chu thị hiểu ý của trượng phu, nhưng bà cảm thấy móng tay của trượng phu vẫn chưa đủ dài, liền cất kéo đi, nói, “Hai ngày nữa sẽ cắt cho chàng.”
Lục Trảm khá là thất vọng, vẫn muốn kiên trì thêm một chút, nhưng Sùng nhi lại vui sướng bổ nhào vào lòng ông, Lục Trảm đành phải dỗ con trai trước.
Ban đêm, Sùng nhi ngủ cùng nhũ mẫu, Chu thị giắt màn xong thì nằm vào bên giường, thấy đôi mắt hổ của Lục Trảm nhìn chằm chằm đỉnh giường như có tâm sự gì đó, Chu thị theo thói quen dựa vào ngực ông, ôm lấy ông, hỏi: “đang nghĩ gì đấy?”
Lục Trảm vỗ vỗ vai bà, thở dài:“Cả nhà lão Tam sắp rời đi rồi, trước tiên là nói về lão Tam, mấy năm nay vẫn đóng cửa không ra ngoài, cho dù học vấn có nhiều thì cũng chỉ là lý luận suông, ta sợ hắn ra ngoài lại chịu thiệt. Còn ba mẹ con A Noãn, yếu ớt nhỏ bé, ngàn dặm xa xôi tàu xe mệt nhọc, đặc biệt là Hằng nhi......”
nói còn chưa dứt lời đã thấy trước ngực chợt lạnh, Lục Trảm kinh hãi, nâng cằm thê tử lên nhìn, quả nhiên đã khóc. Nhớ đến tối qua thê tử nghe nói con trai sắp phải đi xa thì khóc hơn nửa ngày, Lục Trảm hối hận cực, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thê tử, lặp lại những lời tối hôm qua mình đã dùng để an ủi, “Ta chỉ nói chút thôi, chứ lão Tam của chúng ta có bản lĩnh như vậy, ta cũng sẽ phái người đi giúp hắn, cũng chuẩn bị lang trung cho hắn mang theo đề phòng có chuyện nữa, không sao đâu.”
“Thiếp thật luyến tiếc......” Vai Chu thị run run, luyến tiếc con trai, luyến tiếc cháu trai cháu gái.
“Vẫn còn A Quân với Sùng nhi ở cùng nàng mà, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta sinh thêm mộtđứa.” Lục Trảm biết làm sao mới có thể khiến cho thê tử ngừng khóc nhanh nhất, bàn tay todời đi, làm bộ như đang muốn cởi áo Chu thị ra.
Tối hôm qua vừa mới “làm lụng” quá sức, nên đêm nay Chu thị không có hứng thú gì, giữ chắc quần áo mình không cho ông đụng, suy tư bị dời sang chỗ khác, tạm thời quên khóc. Lục Trảm cười giúp bà lau lệ vương trên mặt, nhìn vết chân chim ở đuôi mắt thê tử, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nói: “Tuổi đã cao rồi mà vẫn như tiểu cô nương, muốn khóc là khóc. Lỡ Sùng nhi học theo nàng thì sao?”
Chu thị không thích nghe, cúi đầu hừ nói: “Vậy chàng chuyển Sùng nhi qua cho Chu lão di nương nuôi đi.”
“nói hươu nói vượn.” Giọng Lục Trảm trầm xuống, không thật sự tức giận mà chỉ hù thê tử chút thôi. Từ khi biết được lão Tứ Lục Tuân ôm suy nghĩ ác độc với huynh trưởng mình, Lục Trảm đã đưa Chu lão di nương đến thôn trang rồi.
Chu thị hừ hừ, thuần thục ngồi vào trong lòng trượng phu, nghiêng đầu hỏi: “Diêu Ký Đình rất tốt mà, vì sao chàng không muốn A Quân gả cho hắn?”
Vẻ mặt Lục Trảm đột nhiên thay đổi, nhìn thê tử ngu ngơ của mình, sao mà không đoán được. Con trai khuyên ông không được nên mượn sức mẫu thân đây mà. Nhưng Lục Trảm có thể hung dữ với con trai, lại không nhẫn tâm tức giận với thê tử mình, đón lấy ánh mắt nghiêm túc của Chu thị, Lục Trảm thành khẩn nói: “Con cháu Diêu gia không có bản lĩnh, Diêu Ký Đình không có huynh đệ trợ giúp, tuy được khâm điểm thành Thám hoa, nhưng chờ đến khi hắn thành tài ít nhất cũng phải mười năm sau, khôngxứng với A Quân.”
“Nhưng A Quân gả đến gia đình như thế mới hài lòng thoải mái được.” Chu thị dùng lời của chính bản thân mình, thuật lại đống đạo lý mà con dâu đã nói, “Chàng thấy đó, sau khi A Quân bắt đầu khôn lớn hiểu chuyện, mỗi lần trong cung, vương phủ, quốc công phủ mời khách, con bé có thể không đi thì dứt khoát không đi, bởi vì con bé chung đụng với những người đại quý kia cảm giác không được tự nhiên. Nếu thực sự gả vào nhà cao cửa rộng, A Quân có thể vui vẻ hay không? Diêu gia là thư hương môn đệ......”
Đêm dài vắng người, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ vương vấn bên tai, nghe thê tử rủ rỉ tâm sự, vẻ mặt Lục Trảm dần dầnthay đổi.
Tính cách của nữ nhi......
Từ tận đáy lòng Lục Trảm đột nhiên dâng lên nỗi tự trách mãnh liệt. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, nữ nhi lớn lên có tính cách như vậy đều là lỗi của ông, phải trách ông hiểu lầm ý định của thê tử, tưởng bà học thói kiêu căng phách lối của những phu nhân nhà khác, vì thế cãi nhau với thê tử vài lần, không khéo bị nữ nhi nghe thấy được.Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, ý nghĩ mẫu thân xuất thân từ hộ nhà nông luôn bị người đời khinh miệt đã cắm rễ trong lòng nữ nhi, dẫn đến nàng cũng tự ti theo, khôngthích giao tiếp với các phu nhân tiểu thư.
Ông vẫn luôn muốn tuyển chọn cho nữ nhi một thanh niên tài tuấn, tài năng dung mạo đều đứng đầu, lại có gia thế lớn, như vậy nữ nhi gả đi mới nở mày nở mặt. Nhưng mà, khi đem so nở mày nở mặt với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, thì căn bản không đáng để nhắc tới.
“đi ngủ trước đã, ta sẽ cân nhắc thêm.” Lục Trảmsờ sờ mái tóc dài mềm mượt của thê tử, trịnh trọng nói.
Chu thị yên tâm, vùi đầu trong khuôn ngực ấm áp rắn chắc của trượng phu, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lục Trảm thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau vào triều, đến chiều lại về sớm, gọi con trai đến hỏi: “A Quân mới mười hai, vì sao con lại sốt ruột muốn gả muội muội đi?” Hôm qua tức giận là vì Lục Trảm hoài nghi con trai vì muốn kết giao với một thám hoa mà dâng tặng muội muội ruột của mình cho người ta. Nam nhân nếu nói chuyện cảm thấy hợp ý nhau, thì chỉ phúc vi hôn gả tỷ gả muội gì đó đều làm được hết.
Lục Vanh nghe vậy biết mình có hy vọng, bình tĩnh nói dối: “Năm ngoái Trần cô nương xuất giá, mẹ của A Noãnthấy cảnh này thì đau buồn, nói với con chuyện tương lai A Noãn xuất giá, trò chuyện một chút thì nhắc tới muội muội. Mẹ của A Noãn xem A Quân như muội muội ruột của mình, biết muội muội thận trọng, lại hướng nội, khuyên con nên để tâm xem xét một vài người có gia thế thích hợp. Lúc ấy con trai cũng chỉ nghe qua loa đại khái thôi chứ không để bụng, lần này vô tình gặp được Diêu Ký Đình, bỗng nhiên chợt nhớ tới A Quân. Phụ thân, con trai chỉ đưa ra một sự lựa chọn mà thôi, nếu phụ thân cảm thấy thích hợp, con trai sẽ đi hỏi ý của Diêu Ký Đình một chút xem thế nào......”
“Hỏi hắn cái gì, chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ A Quân?” Sắc mặt Lục Trảm vừa dịu đi một chút lại trầm xuống, mắt hổ không vui trừng con trai mình. Trong mắt Lục Trảm, ông chịu đồng ý xem xét mối hôn sự này đã là cất nhắc Diêu Ký Đình rồi, Diêu Ký Đình sẽ chỉ mừng rỡ như điên sau đó lại gắng sức biểu hiện tranh thủ chiếm thêm chút ưu ái của ông thì có.
Lục Vanh cũng có nữ nhi, đối với nữ nhi hay muội muội đều có quan điểm như nhau, chỉ có thể để nhà mình chọn người khác, chứ người khác không thể chọn nhà mình. Nhưng kết thân lại là chuyện của hai bên, nên hỏi vẫn phải hỏi, nếu không chẳng lẽ chỉ vì nhà mình vừa lòng, liền trực tiếp thông báo để Diêu gia đến cầu hôn à? Hoàng thượng gả nữ nhi cũng chưa bá đạo đến thế.
Nhưng Lục Vanh không ngốc, nghiêm trang nói hùa theo phụ thân: “Nếu hắn dám ghét bỏ A Quân, con sẽ bảo Mạnh Toàn đánh gãy một chân của hắn.”
Cuối cùng cũng nghe được một câu êm tai, Lục Trảm hài lòng hơn một chút, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Hai mươi này mở tiệccó gửi thiệp mời cho hắn chưa?”
Lục Vanh cung kính nói:“Vẫn chưa ạ, còn chờ phụ thân định đoạt.”
Lục Trảm biết con trai đang dỗ mình vui, trong nhà Trạng Nguyên mở tiệc ăn mừng, có lý nào lại khôngmời Thám hoa Bảng nhãn cơ chứ?
“Vậy gọi hắn lại đây đi, để mẹ con gặp mặt một chút.” Lục Trảm thản nhiên nói.
Lục Vanh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cửa ‘thân thế’ này coi như đã thông qua, về phần tài cán tướng mạo của Diêu Ký Đình, Lục Vanh rất yên tâm.
Ở Tam phòng, Lục Minh Ngọc đang hứng thú lật xem chồng thiệp mời do quản sự đưa cho mẫu thân thẩm duyệt, lúc nhìn đến Sở quốc công phủ, Lục Minh Ngọc hơi khựng lại, ngay trước khi mẫu thân liếc qua thì đúng lúc bỏ xuống, tiếp tục xem những thiệp mời khác.
Sở Tùy không ở kinh, Tiêu thị không sợ nữ nhi đi tìm hắn, cười dặn dò: “Hôm ấy khách đến đông, mẹ không xoay sở hết được, A Noãn nhớ phải giúp mẹ trông chặt đệ đệ con đấy, đừng để đệ đệ chạy lung tung quấy rối.”
Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
“đi thuyết khách” không thành công, Lục Vanh mất hứng trở lại tam phòng.
Tiêu thị vừa thấy dáng vẻ này của trượng phu đã đoán được đại khái, sau khi hỏi một lượt về buổi nóichuyện giữa cha con hai người, Tiêu thị cười nói: “Quả nhiên, phụ thân không có coi trọng gia thế của Diêu gia. Nhưng phụ thân nói vậy chắc hẳn là vì trong khoảng thời gian ngắn chưa suy nghĩ cẩn thận thôi, chỉ cần chúng ta nói rõ đạo lý rồi, phụ thân yêu thương A Quân như vậy, khẳng định sẽ gật đầu đồng ý.”
Cha mẹ yêu con tất nhiên phải suy tính nhiều, thân là mẫu thân, Tiêu thị có thể hiểu được suy nghĩ của cha chồng mình. Đường đường là tiểu thư của phủ Thượng thư mà lại phải gả vào một gia đình đã sa cơ lỡ vận, mọi hy vọng “trọng chấn non sông” chỉ trông cậy vào một thám hoa trẻ tuổi, vừa nghe vậy hiển nhiên cha chồng sẽ cảm thấy nữ nhi bị khinh thường, phải chịu uất ức. Đây là biểu hiện của tấm lòng yêu thương nữ nhi, nhưng chờ đến khi cha chồng đã bình tĩnh lại, suy ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện mối nhân duyên này cũng có chỗ tốt của nó.
Lục Vanh vẫn nhắm mắt chán chường, ngồi bên cạnh thê tử, nói: “nói thì dễ, nhưng tính của phụ thân......”
Đừng nói Lục gia, mà cả triều đình này, ngoại trừ Hoàng thượng thì có mấy ai dám khiêu chiến với phụ thân đâu?
Tiêu thị vẫn mỉm cười, tiến đến bên tai trượng phu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không được nhưng còn có mẹ mà.”
Lục Vanh sửng sốt, nhìn sang thê tử vừa đưa ra loại ý kiến thúi này, trong mắt rõ ràng hiện lên bốn chữ “không thể tin nổi”. Phụ thân rất cứng rắn, không khác gì bàn đá, mẫu thân lại rất mềm, như sợi liễu mỏng manh dễ uốn. Với tính nết nhu nhược của mẫu thân, xưa nay phụ thân bảo bà đi hướng đông bà không dám đi ngược về hướng tây, thì nay dám khuyên phụ thân sao? Đừng để đến cuối cùng khôngkhuyên được, ngược lại còn bị phụ thân túm đầu răn dạy.
Lục Vanh thật tình cảm thấy chủ ý này quá quá tệ.
Nam nhân không thể nghĩ ra được việc này, nói rõ hắn là người đứng đắn. Tiêu thị cười cười cầm lấy gối đầu đặt lên giường, sau đó vỗ vỗ trượng phu rồi cố ý ghé vào bên tai trượng phu, nhẹ nhàng thổi mộthơi, “đã hiểu chưa?”
Vốn dĩ nàng chỉ muốn để cho trượng phu hiểu được ý nghĩa của câu “thổi gió bên gối”, Lục Vanh lại bị thê tử thổi một cái đến mức hồn vía lên mây, hai tay lập tức hành động trước khi suy nghĩ, ôm chặt lấy thê tử đang định rời đi, cúi đầu hôn xuống. Tiêu thị choáng váng, tức giận đẩy hắn. đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn mà sao tự nhiên hắn lại bổ nhào tới thế này? Sắp tới bữa cơm chiều rồi, hai con đến đây bắt gặp thì biết phải làm sao?
“Chàng buông......” Tiêu thị đỏ mặt giận dữ trừng trượng phu, vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, mà chủ yếu vẫn là do nãy giở giãy dụa đã mệt đứ đừ.
“Nàng thổi ta trước.” Đôi mắt đen láy của Lục Vanh nặng nề nhìn chăm chú vào thê tử mình, tình nồng ý đậm chất chứa trong đó như muốn lấp đầy lại tất cả những năm đã bị vụt mất kia. Tiêu thị khôngmuốn dung túng cho hắn làm loạn, nhưng từ sau khi trượng phu hồi phục thị lực, nàngkhông bao giờ có thể chống đỡ nổi ánh mắt lúc nào cũng chứa chan tình ý của trượng phu, vì thế Lục Vanh tiếp tục kéo áo nàng xuống, tay Tiêu thị lại dần dần vô lực.
“Vậy chàng....... nhanh lên.”
“Ừ.”
Ăn chậm nhai kỹ có cái hay của ăn chậm nhai kỹ, mà mưa rền sấm dữ cũng có cái hay của mưa rền sấm dữ, chỉ một khắc sau đã thấy Lục Vanh đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo mình, nhìn thê tử còn đang nằm liệt trên giường không muốn đứng dậy, hắn thoả mãn cười, đi trước đến chính phòng chờ hai đứa con yêu dấu của mình. Nha hoàn đợi ngoài phòng nhìn thấy hắn đều vội vàng quay mặt đi hết, tiếng động mới vừa rồi khiến người ta vừa nhớ lại đã thẹn đỏ cả mặt.
Chờ đến khi Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ lại đây, vợ chồng Lục Vanh đã sớm khôi phục lại dáng vẻ “đạo mạo” thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, Lục Vanh đi ra ngoài dự tiệc, Tiêu thị đi đến chỗ mẹ chồng nói nhẹ nhàng vài câu. Nàng nói rõ đạo lý lợi hại trong đó, Chu thị lại là người tai mềm, dễ nghe lời người khác, thấy con dâu nói rất đúng, liền sắt son bảo đảm với con dâu: “Tiêm Tiêm yên tâm, đợi khi nào tổ phụ của A Noãn về, mẹ sẽ nói với ông ấy, nhất định không để cho Diêu Ký Đình bị người khác cướp mất.”
Tiêu thị săn sóc nói:“Mẹ không cần vội vã quá đâu, phụ thân bận rộn quốc sự cả một ngày, về đến nhà nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi, trước khi ngài chuẩn bị đi ngủ hẵng thoáng đề cập đến với phụ thân, khi đó phụ thân đang thoải mái nhất, cũng dễtiếp thu nhất.” Nếu đã là “gió thoảng bên gối”, đương nhiên phải thổi gió trong màn gấm rồi, chứ nếu thổi trước lại thổi mạnh quá khiến người ta chạy mất thì sẽ chỉ nhận được kết quả trái với mong muốn thôi.
Chu thị gật đầu liên tục, cười tủm tỉm nhìn con dâu, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ chu đáo.”
Con dâu hiền lành thật đấy, đối với hôn sự của cô em chồng cũng hết sức tận tâm.
Trời sập tối, khi Lục Trảm trở về thì Chu thị đang cắt móng tay cho Sùng nhi, mẹ con hai người ngồi trên cái sập dài kê cạnh cửa sổ, ánh tịch dương chiếu nghiêng lên người, mẫu thân ôn nhu ân cần, con trai trắng trẻo mập mạp xinh đẹp nhu thuận, lúc ông vừa bước vào cửa thì hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, lại cùng một lúc cười với ông. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tất cả những chuyện phiền lòng của Lục Trảm trong Bộ binh lập tức bay biến hết, từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
“Sùng nhi đang làm gì đấy?” Trước khi đến đây Lục Trảm đã ở tiền viện đổi sang thường phục, lúc này cởi giày bước lên trên sập, ngồi xếp bằng đối diện thê tử, cúi đầu trêu đùa con trai mình. Đến lúc già lại có được một mụn con, ở trước mặt Sùng nhi, Lục Trảm hoàn toàn không nghiêm khắc tẹo nào, cười với Sùng nhi còn nhiều hơn cả với bốn người con trai trước cộng lại.
Vì vậy Sùng nhi cũng không sợ phụ thân, giơ cánh tay trái béo mập lên, cho phụ thân nhìn thấy móng tay đã được sửa sang đẹp đẽ của hắn.
Lục Trảm cầm bàn tay nhỏ nhắn của con trai, hôn chụt một cái, đối với đứa bé từng tuổi này, thì hôn càng vang nhóc con càng thích. Khi ngước mắt lên nhìn Sùng nhi lần nữa, thấy đôi mắt to tròn của nhóc đã vui sướng híp lại thành một đường, hai cái chân ngắn cũn cũng giơ cao lên. Chu thị ghét bỏ“xì” mộttiếng, vừa đè lại thằng con lộn xộn vừa quở trách trượng phu, “Chờ thiếp cắt xong rồi hẵng trêu.”
Trước khi thành thân bà rất sợ Lục Trảm, sau khi thành thân, quan hệ giữa vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất, tuy Lục Trảm mặt lạnh nhưng lại đối với bà tốt vô cùng, nên Chu thị cũng dám nói vài câu. Sau khi vào kinh, trượng phu lại dần dần xa lánh bà, Chu thị lại sợ thật lâu thật lâu. hiện giờ hai ông bà già lại hòa thuận ngọt ngào như ngâm mật, Chu thị ở trước mặt Lục Trảm cũng càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng cởi mở.
Bị răn đe, Lục Trảm nhìn thê tử, thành thành thật thật thu tay về, nhìn bà tiếp tục cắt móng tay cho con trai. Cắt xong, Lục Trảm cực kỳ bình tĩnh vươn bàn tay già của mình đến. Chu thị hiểu ý của trượng phu, nhưng bà cảm thấy móng tay của trượng phu vẫn chưa đủ dài, liền cất kéo đi, nói, “Hai ngày nữa sẽ cắt cho chàng.”
Lục Trảm khá là thất vọng, vẫn muốn kiên trì thêm một chút, nhưng Sùng nhi lại vui sướng bổ nhào vào lòng ông, Lục Trảm đành phải dỗ con trai trước.
Ban đêm, Sùng nhi ngủ cùng nhũ mẫu, Chu thị giắt màn xong thì nằm vào bên giường, thấy đôi mắt hổ của Lục Trảm nhìn chằm chằm đỉnh giường như có tâm sự gì đó, Chu thị theo thói quen dựa vào ngực ông, ôm lấy ông, hỏi: “đang nghĩ gì đấy?”
Lục Trảm vỗ vỗ vai bà, thở dài:“Cả nhà lão Tam sắp rời đi rồi, trước tiên là nói về lão Tam, mấy năm nay vẫn đóng cửa không ra ngoài, cho dù học vấn có nhiều thì cũng chỉ là lý luận suông, ta sợ hắn ra ngoài lại chịu thiệt. Còn ba mẹ con A Noãn, yếu ớt nhỏ bé, ngàn dặm xa xôi tàu xe mệt nhọc, đặc biệt là Hằng nhi......”
nói còn chưa dứt lời đã thấy trước ngực chợt lạnh, Lục Trảm kinh hãi, nâng cằm thê tử lên nhìn, quả nhiên đã khóc. Nhớ đến tối qua thê tử nghe nói con trai sắp phải đi xa thì khóc hơn nửa ngày, Lục Trảm hối hận cực, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thê tử, lặp lại những lời tối hôm qua mình đã dùng để an ủi, “Ta chỉ nói chút thôi, chứ lão Tam của chúng ta có bản lĩnh như vậy, ta cũng sẽ phái người đi giúp hắn, cũng chuẩn bị lang trung cho hắn mang theo đề phòng có chuyện nữa, không sao đâu.”
“Thiếp thật luyến tiếc......” Vai Chu thị run run, luyến tiếc con trai, luyến tiếc cháu trai cháu gái.
“Vẫn còn A Quân với Sùng nhi ở cùng nàng mà, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta sinh thêm mộtđứa.” Lục Trảm biết làm sao mới có thể khiến cho thê tử ngừng khóc nhanh nhất, bàn tay todời đi, làm bộ như đang muốn cởi áo Chu thị ra.
Tối hôm qua vừa mới “làm lụng” quá sức, nên đêm nay Chu thị không có hứng thú gì, giữ chắc quần áo mình không cho ông đụng, suy tư bị dời sang chỗ khác, tạm thời quên khóc. Lục Trảm cười giúp bà lau lệ vương trên mặt, nhìn vết chân chim ở đuôi mắt thê tử, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nói: “Tuổi đã cao rồi mà vẫn như tiểu cô nương, muốn khóc là khóc. Lỡ Sùng nhi học theo nàng thì sao?”
Chu thị không thích nghe, cúi đầu hừ nói: “Vậy chàng chuyển Sùng nhi qua cho Chu lão di nương nuôi đi.”
“nói hươu nói vượn.” Giọng Lục Trảm trầm xuống, không thật sự tức giận mà chỉ hù thê tử chút thôi. Từ khi biết được lão Tứ Lục Tuân ôm suy nghĩ ác độc với huynh trưởng mình, Lục Trảm đã đưa Chu lão di nương đến thôn trang rồi.
Chu thị hừ hừ, thuần thục ngồi vào trong lòng trượng phu, nghiêng đầu hỏi: “Diêu Ký Đình rất tốt mà, vì sao chàng không muốn A Quân gả cho hắn?”
Vẻ mặt Lục Trảm đột nhiên thay đổi, nhìn thê tử ngu ngơ của mình, sao mà không đoán được. Con trai khuyên ông không được nên mượn sức mẫu thân đây mà. Nhưng Lục Trảm có thể hung dữ với con trai, lại không nhẫn tâm tức giận với thê tử mình, đón lấy ánh mắt nghiêm túc của Chu thị, Lục Trảm thành khẩn nói: “Con cháu Diêu gia không có bản lĩnh, Diêu Ký Đình không có huynh đệ trợ giúp, tuy được khâm điểm thành Thám hoa, nhưng chờ đến khi hắn thành tài ít nhất cũng phải mười năm sau, khôngxứng với A Quân.”
“Nhưng A Quân gả đến gia đình như thế mới hài lòng thoải mái được.” Chu thị dùng lời của chính bản thân mình, thuật lại đống đạo lý mà con dâu đã nói, “Chàng thấy đó, sau khi A Quân bắt đầu khôn lớn hiểu chuyện, mỗi lần trong cung, vương phủ, quốc công phủ mời khách, con bé có thể không đi thì dứt khoát không đi, bởi vì con bé chung đụng với những người đại quý kia cảm giác không được tự nhiên. Nếu thực sự gả vào nhà cao cửa rộng, A Quân có thể vui vẻ hay không? Diêu gia là thư hương môn đệ......”
Đêm dài vắng người, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ vương vấn bên tai, nghe thê tử rủ rỉ tâm sự, vẻ mặt Lục Trảm dần dầnthay đổi.
Tính cách của nữ nhi......
Từ tận đáy lòng Lục Trảm đột nhiên dâng lên nỗi tự trách mãnh liệt. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, nữ nhi lớn lên có tính cách như vậy đều là lỗi của ông, phải trách ông hiểu lầm ý định của thê tử, tưởng bà học thói kiêu căng phách lối của những phu nhân nhà khác, vì thế cãi nhau với thê tử vài lần, không khéo bị nữ nhi nghe thấy được.Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, ý nghĩ mẫu thân xuất thân từ hộ nhà nông luôn bị người đời khinh miệt đã cắm rễ trong lòng nữ nhi, dẫn đến nàng cũng tự ti theo, khôngthích giao tiếp với các phu nhân tiểu thư.
Ông vẫn luôn muốn tuyển chọn cho nữ nhi một thanh niên tài tuấn, tài năng dung mạo đều đứng đầu, lại có gia thế lớn, như vậy nữ nhi gả đi mới nở mày nở mặt. Nhưng mà, khi đem so nở mày nở mặt với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, thì căn bản không đáng để nhắc tới.
“đi ngủ trước đã, ta sẽ cân nhắc thêm.” Lục Trảmsờ sờ mái tóc dài mềm mượt của thê tử, trịnh trọng nói.
Chu thị yên tâm, vùi đầu trong khuôn ngực ấm áp rắn chắc của trượng phu, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lục Trảm thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau vào triều, đến chiều lại về sớm, gọi con trai đến hỏi: “A Quân mới mười hai, vì sao con lại sốt ruột muốn gả muội muội đi?” Hôm qua tức giận là vì Lục Trảm hoài nghi con trai vì muốn kết giao với một thám hoa mà dâng tặng muội muội ruột của mình cho người ta. Nam nhân nếu nói chuyện cảm thấy hợp ý nhau, thì chỉ phúc vi hôn gả tỷ gả muội gì đó đều làm được hết.
Lục Vanh nghe vậy biết mình có hy vọng, bình tĩnh nói dối: “Năm ngoái Trần cô nương xuất giá, mẹ của A Noãnthấy cảnh này thì đau buồn, nói với con chuyện tương lai A Noãn xuất giá, trò chuyện một chút thì nhắc tới muội muội. Mẹ của A Noãn xem A Quân như muội muội ruột của mình, biết muội muội thận trọng, lại hướng nội, khuyên con nên để tâm xem xét một vài người có gia thế thích hợp. Lúc ấy con trai cũng chỉ nghe qua loa đại khái thôi chứ không để bụng, lần này vô tình gặp được Diêu Ký Đình, bỗng nhiên chợt nhớ tới A Quân. Phụ thân, con trai chỉ đưa ra một sự lựa chọn mà thôi, nếu phụ thân cảm thấy thích hợp, con trai sẽ đi hỏi ý của Diêu Ký Đình một chút xem thế nào......”
“Hỏi hắn cái gì, chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ A Quân?” Sắc mặt Lục Trảm vừa dịu đi một chút lại trầm xuống, mắt hổ không vui trừng con trai mình. Trong mắt Lục Trảm, ông chịu đồng ý xem xét mối hôn sự này đã là cất nhắc Diêu Ký Đình rồi, Diêu Ký Đình sẽ chỉ mừng rỡ như điên sau đó lại gắng sức biểu hiện tranh thủ chiếm thêm chút ưu ái của ông thì có.
Lục Vanh cũng có nữ nhi, đối với nữ nhi hay muội muội đều có quan điểm như nhau, chỉ có thể để nhà mình chọn người khác, chứ người khác không thể chọn nhà mình. Nhưng kết thân lại là chuyện của hai bên, nên hỏi vẫn phải hỏi, nếu không chẳng lẽ chỉ vì nhà mình vừa lòng, liền trực tiếp thông báo để Diêu gia đến cầu hôn à? Hoàng thượng gả nữ nhi cũng chưa bá đạo đến thế.
Nhưng Lục Vanh không ngốc, nghiêm trang nói hùa theo phụ thân: “Nếu hắn dám ghét bỏ A Quân, con sẽ bảo Mạnh Toàn đánh gãy một chân của hắn.”
Cuối cùng cũng nghe được một câu êm tai, Lục Trảm hài lòng hơn một chút, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Hai mươi này mở tiệccó gửi thiệp mời cho hắn chưa?”
Lục Vanh cung kính nói:“Vẫn chưa ạ, còn chờ phụ thân định đoạt.”
Lục Trảm biết con trai đang dỗ mình vui, trong nhà Trạng Nguyên mở tiệc ăn mừng, có lý nào lại khôngmời Thám hoa Bảng nhãn cơ chứ?
“Vậy gọi hắn lại đây đi, để mẹ con gặp mặt một chút.” Lục Trảm thản nhiên nói.
Lục Vanh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cửa ‘thân thế’ này coi như đã thông qua, về phần tài cán tướng mạo của Diêu Ký Đình, Lục Vanh rất yên tâm.
Ở Tam phòng, Lục Minh Ngọc đang hứng thú lật xem chồng thiệp mời do quản sự đưa cho mẫu thân thẩm duyệt, lúc nhìn đến Sở quốc công phủ, Lục Minh Ngọc hơi khựng lại, ngay trước khi mẫu thân liếc qua thì đúng lúc bỏ xuống, tiếp tục xem những thiệp mời khác.
Sở Tùy không ở kinh, Tiêu thị không sợ nữ nhi đi tìm hắn, cười dặn dò: “Hôm ấy khách đến đông, mẹ không xoay sở hết được, A Noãn nhớ phải giúp mẹ trông chặt đệ đệ con đấy, đừng để đệ đệ chạy lung tung quấy rối.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“đi thuyết khách” không thành công, Lục Vanh mất hứng trở lại tam phòng.
Tiêu thị vừa thấy dáng vẻ này của trượng phu đã đoán được đại khái, sau khi hỏi một lượt về buổi nóichuyện giữa cha con hai người, Tiêu thị cười nói: “Quả nhiên, phụ thân không có coi trọng gia thế của Diêu gia. Nhưng phụ thân nói vậy chắc hẳn là vì trong khoảng thời gian ngắn chưa suy nghĩ cẩn thận thôi, chỉ cần chúng ta nói rõ đạo lý rồi, phụ thân yêu thương A Quân như vậy, khẳng định sẽ gật đầu đồng ý.”
Cha mẹ yêu con tất nhiên phải suy tính nhiều, thân là mẫu thân, Tiêu thị có thể hiểu được suy nghĩ của cha chồng mình. Đường đường là tiểu thư của phủ Thượng thư mà lại phải gả vào một gia đình đã sa cơ lỡ vận, mọi hy vọng “trọng chấn non sông” chỉ trông cậy vào một thám hoa trẻ tuổi, vừa nghe vậy hiển nhiên cha chồng sẽ cảm thấy nữ nhi bị khinh thường, phải chịu uất ức. Đây là biểu hiện của tấm lòng yêu thương nữ nhi, nhưng chờ đến khi cha chồng đã bình tĩnh lại, suy ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện mối nhân duyên này cũng có chỗ tốt của nó.
Lục Vanh vẫn nhắm mắt chán chường, ngồi bên cạnh thê tử, nói: “nói thì dễ, nhưng tính của phụ thân......”
Đừng nói Lục gia, mà cả triều đình này, ngoại trừ Hoàng thượng thì có mấy ai dám khiêu chiến với phụ thân đâu?
Tiêu thị vẫn mỉm cười, tiến đến bên tai trượng phu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không được nhưng còn có mẹ mà.”
Lục Vanh sửng sốt, nhìn sang thê tử vừa đưa ra loại ý kiến thúi này, trong mắt rõ ràng hiện lên bốn chữ “không thể tin nổi”. Phụ thân rất cứng rắn, không khác gì bàn đá, mẫu thân lại rất mềm, như sợi liễu mỏng manh dễ uốn. Với tính nết nhu nhược của mẫu thân, xưa nay phụ thân bảo bà đi hướng đông bà không dám đi ngược về hướng tây, thì nay dám khuyên phụ thân sao? Đừng để đến cuối cùng khôngkhuyên được, ngược lại còn bị phụ thân túm đầu răn dạy.
Lục Vanh thật tình cảm thấy chủ ý này quá quá tệ.
Nam nhân không thể nghĩ ra được việc này, nói rõ hắn là người đứng đắn. Tiêu thị cười cười cầm lấy gối đầu đặt lên giường, sau đó vỗ vỗ trượng phu rồi cố ý ghé vào bên tai trượng phu, nhẹ nhàng thổi mộthơi, “đã hiểu chưa?”
Vốn dĩ nàng chỉ muốn để cho trượng phu hiểu được ý nghĩa của câu “thổi gió bên gối”, Lục Vanh lại bị thê tử thổi một cái đến mức hồn vía lên mây, hai tay lập tức hành động trước khi suy nghĩ, ôm chặt lấy thê tử đang định rời đi, cúi đầu hôn xuống. Tiêu thị choáng váng, tức giận đẩy hắn. đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn mà sao tự nhiên hắn lại bổ nhào tới thế này? Sắp tới bữa cơm chiều rồi, hai con đến đây bắt gặp thì biết phải làm sao?
“Chàng buông......” Tiêu thị đỏ mặt giận dữ trừng trượng phu, vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, mà chủ yếu vẫn là do nãy giở giãy dụa đã mệt đứ đừ.
“Nàng thổi ta trước.” Đôi mắt đen láy của Lục Vanh nặng nề nhìn chăm chú vào thê tử mình, tình nồng ý đậm chất chứa trong đó như muốn lấp đầy lại tất cả những năm đã bị vụt mất kia. Tiêu thị khôngmuốn dung túng cho hắn làm loạn, nhưng từ sau khi trượng phu hồi phục thị lực, nàngkhông bao giờ có thể chống đỡ nổi ánh mắt lúc nào cũng chứa chan tình ý của trượng phu, vì thế Lục Vanh tiếp tục kéo áo nàng xuống, tay Tiêu thị lại dần dần vô lực.
“Vậy chàng....... nhanh lên.”
“Ừ.”
Ăn chậm nhai kỹ có cái hay của ăn chậm nhai kỹ, mà mưa rền sấm dữ cũng có cái hay của mưa rền sấm dữ, chỉ một khắc sau đã thấy Lục Vanh đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo mình, nhìn thê tử còn đang nằm liệt trên giường không muốn đứng dậy, hắn thoả mãn cười, đi trước đến chính phòng chờ hai đứa con yêu dấu của mình. Nha hoàn đợi ngoài phòng nhìn thấy hắn đều vội vàng quay mặt đi hết, tiếng động mới vừa rồi khiến người ta vừa nhớ lại đã thẹn đỏ cả mặt.
Chờ đến khi Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ lại đây, vợ chồng Lục Vanh đã sớm khôi phục lại dáng vẻ “đạo mạo” thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, Lục Vanh đi ra ngoài dự tiệc, Tiêu thị đi đến chỗ mẹ chồng nói nhẹ nhàng vài câu. Nàng nói rõ đạo lý lợi hại trong đó, Chu thị lại là người tai mềm, dễ nghe lời người khác, thấy con dâu nói rất đúng, liền sắt son bảo đảm với con dâu: “Tiêm Tiêm yên tâm, đợi khi nào tổ phụ của A Noãn về, mẹ sẽ nói với ông ấy, nhất định không để cho Diêu Ký Đình bị người khác cướp mất.”
Tiêu thị săn sóc nói:“Mẹ không cần vội vã quá đâu, phụ thân bận rộn quốc sự cả một ngày, về đến nhà nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi, trước khi ngài chuẩn bị đi ngủ hẵng thoáng đề cập đến với phụ thân, khi đó phụ thân đang thoải mái nhất, cũng dễtiếp thu nhất.” Nếu đã là “gió thoảng bên gối”, đương nhiên phải thổi gió trong màn gấm rồi, chứ nếu thổi trước lại thổi mạnh quá khiến người ta chạy mất thì sẽ chỉ nhận được kết quả trái với mong muốn thôi.
Chu thị gật đầu liên tục, cười tủm tỉm nhìn con dâu, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ chu đáo.”
Con dâu hiền lành thật đấy, đối với hôn sự của cô em chồng cũng hết sức tận tâm.
Trời sập tối, khi Lục Trảm trở về thì Chu thị đang cắt móng tay cho Sùng nhi, mẹ con hai người ngồi trên cái sập dài kê cạnh cửa sổ, ánh tịch dương chiếu nghiêng lên người, mẫu thân ôn nhu ân cần, con trai trắng trẻo mập mạp xinh đẹp nhu thuận, lúc ông vừa bước vào cửa thì hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, lại cùng một lúc cười với ông. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tất cả những chuyện phiền lòng của Lục Trảm trong Bộ binh lập tức bay biến hết, từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
“Sùng nhi đang làm gì đấy?” Trước khi đến đây Lục Trảm đã ở tiền viện đổi sang thường phục, lúc này cởi giày bước lên trên sập, ngồi xếp bằng đối diện thê tử, cúi đầu trêu đùa con trai mình. Đến lúc già lại có được một mụn con, ở trước mặt Sùng nhi, Lục Trảm hoàn toàn không nghiêm khắc tẹo nào, cười với Sùng nhi còn nhiều hơn cả với bốn người con trai trước cộng lại.
Vì vậy Sùng nhi cũng không sợ phụ thân, giơ cánh tay trái béo mập lên, cho phụ thân nhìn thấy móng tay đã được sửa sang đẹp đẽ của hắn.
Lục Trảm cầm bàn tay nhỏ nhắn của con trai, hôn chụt một cái, đối với đứa bé từng tuổi này, thì hôn càng vang nhóc con càng thích. Khi ngước mắt lên nhìn Sùng nhi lần nữa, thấy đôi mắt to tròn của nhóc đã vui sướng híp lại thành một đường, hai cái chân ngắn cũn cũng giơ cao lên. Chu thị ghét bỏ“xì” mộttiếng, vừa đè lại thằng con lộn xộn vừa quở trách trượng phu, “Chờ thiếp cắt xong rồi hẵng trêu.”
Trước khi thành thân bà rất sợ Lục Trảm, sau khi thành thân, quan hệ giữa vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất, tuy Lục Trảm mặt lạnh nhưng lại đối với bà tốt vô cùng, nên Chu thị cũng dám nói vài câu. Sau khi vào kinh, trượng phu lại dần dần xa lánh bà, Chu thị lại sợ thật lâu thật lâu. hiện giờ hai ông bà già lại hòa thuận ngọt ngào như ngâm mật, Chu thị ở trước mặt Lục Trảm cũng càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng cởi mở.
Bị răn đe, Lục Trảm nhìn thê tử, thành thành thật thật thu tay về, nhìn bà tiếp tục cắt móng tay cho con trai. Cắt xong, Lục Trảm cực kỳ bình tĩnh vươn bàn tay già của mình đến. Chu thị hiểu ý của trượng phu, nhưng bà cảm thấy móng tay của trượng phu vẫn chưa đủ dài, liền cất kéo đi, nói, “Hai ngày nữa sẽ cắt cho chàng.”
Lục Trảm khá là thất vọng, vẫn muốn kiên trì thêm một chút, nhưng Sùng nhi lại vui sướng bổ nhào vào lòng ông, Lục Trảm đành phải dỗ con trai trước.
Ban đêm, Sùng nhi ngủ cùng nhũ mẫu, Chu thị giắt màn xong thì nằm vào bên giường, thấy đôi mắt hổ của Lục Trảm nhìn chằm chằm đỉnh giường như có tâm sự gì đó, Chu thị theo thói quen dựa vào ngực ông, ôm lấy ông, hỏi: “đang nghĩ gì đấy?”
Lục Trảm vỗ vỗ vai bà, thở dài:“Cả nhà lão Tam sắp rời đi rồi, trước tiên là nói về lão Tam, mấy năm nay vẫn đóng cửa không ra ngoài, cho dù học vấn có nhiều thì cũng chỉ là lý luận suông, ta sợ hắn ra ngoài lại chịu thiệt. Còn ba mẹ con A Noãn, yếu ớt nhỏ bé, ngàn dặm xa xôi tàu xe mệt nhọc, đặc biệt là Hằng nhi......”
nói còn chưa dứt lời đã thấy trước ngực chợt lạnh, Lục Trảm kinh hãi, nâng cằm thê tử lên nhìn, quả nhiên đã khóc. Nhớ đến tối qua thê tử nghe nói con trai sắp phải đi xa thì khóc hơn nửa ngày, Lục Trảm hối hận cực, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thê tử, lặp lại những lời tối hôm qua mình đã dùng để an ủi, “Ta chỉ nói chút thôi, chứ lão Tam của chúng ta có bản lĩnh như vậy, ta cũng sẽ phái người đi giúp hắn, cũng chuẩn bị lang trung cho hắn mang theo đề phòng có chuyện nữa, không sao đâu.”
“Thiếp thật luyến tiếc......” Vai Chu thị run run, luyến tiếc con trai, luyến tiếc cháu trai cháu gái.
“Vẫn còn A Quân với Sùng nhi ở cùng nàng mà, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta sinh thêm mộtđứa.” Lục Trảm biết làm sao mới có thể khiến cho thê tử ngừng khóc nhanh nhất, bàn tay todời đi, làm bộ như đang muốn cởi áo Chu thị ra.
Tối hôm qua vừa mới “làm lụng” quá sức, nên đêm nay Chu thị không có hứng thú gì, giữ chắc quần áo mình không cho ông đụng, suy tư bị dời sang chỗ khác, tạm thời quên khóc. Lục Trảm cười giúp bà lau lệ vương trên mặt, nhìn vết chân chim ở đuôi mắt thê tử, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nói: “Tuổi đã cao rồi mà vẫn như tiểu cô nương, muốn khóc là khóc. Lỡ Sùng nhi học theo nàng thì sao?”
Chu thị không thích nghe, cúi đầu hừ nói: “Vậy chàng chuyển Sùng nhi qua cho Chu lão di nương nuôi đi.”
“nói hươu nói vượn.” Giọng Lục Trảm trầm xuống, không thật sự tức giận mà chỉ hù thê tử chút thôi. Từ khi biết được lão Tứ Lục Tuân ôm suy nghĩ ác độc với huynh trưởng mình, Lục Trảm đã đưa Chu lão di nương đến thôn trang rồi.
Chu thị hừ hừ, thuần thục ngồi vào trong lòng trượng phu, nghiêng đầu hỏi: “Diêu Ký Đình rất tốt mà, vì sao chàng không muốn A Quân gả cho hắn?”
Vẻ mặt Lục Trảm đột nhiên thay đổi, nhìn thê tử ngu ngơ của mình, sao mà không đoán được. Con trai khuyên ông không được nên mượn sức mẫu thân đây mà. Nhưng Lục Trảm có thể hung dữ với con trai, lại không nhẫn tâm tức giận với thê tử mình, đón lấy ánh mắt nghiêm túc của Chu thị, Lục Trảm thành khẩn nói: “Con cháu Diêu gia không có bản lĩnh, Diêu Ký Đình không có huynh đệ trợ giúp, tuy được khâm điểm thành Thám hoa, nhưng chờ đến khi hắn thành tài ít nhất cũng phải mười năm sau, khôngxứng với A Quân.”
“Nhưng A Quân gả đến gia đình như thế mới hài lòng thoải mái được.” Chu thị dùng lời của chính bản thân mình, thuật lại đống đạo lý mà con dâu đã nói, “Chàng thấy đó, sau khi A Quân bắt đầu khôn lớn hiểu chuyện, mỗi lần trong cung, vương phủ, quốc công phủ mời khách, con bé có thể không đi thì dứt khoát không đi, bởi vì con bé chung đụng với những người đại quý kia cảm giác không được tự nhiên. Nếu thực sự gả vào nhà cao cửa rộng, A Quân có thể vui vẻ hay không? Diêu gia là thư hương môn đệ......”
Đêm dài vắng người, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ vương vấn bên tai, nghe thê tử rủ rỉ tâm sự, vẻ mặt Lục Trảm dần dầnthay đổi.
Tính cách của nữ nhi......
Từ tận đáy lòng Lục Trảm đột nhiên dâng lên nỗi tự trách mãnh liệt. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, nữ nhi lớn lên có tính cách như vậy đều là lỗi của ông, phải trách ông hiểu lầm ý định của thê tử, tưởng bà học thói kiêu căng phách lối của những phu nhân nhà khác, vì thế cãi nhau với thê tử vài lần, không khéo bị nữ nhi nghe thấy được.Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, ý nghĩ mẫu thân xuất thân từ hộ nhà nông luôn bị người đời khinh miệt đã cắm rễ trong lòng nữ nhi, dẫn đến nàng cũng tự ti theo, khôngthích giao tiếp với các phu nhân tiểu thư.
Ông vẫn luôn muốn tuyển chọn cho nữ nhi một thanh niên tài tuấn, tài năng dung mạo đều đứng đầu, lại có gia thế lớn, như vậy nữ nhi gả đi mới nở mày nở mặt. Nhưng mà, khi đem so nở mày nở mặt với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, thì căn bản không đáng để nhắc tới.
“đi ngủ trước đã, ta sẽ cân nhắc thêm.” Lục Trảmsờ sờ mái tóc dài mềm mượt của thê tử, trịnh trọng nói.
Chu thị yên tâm, vùi đầu trong khuôn ngực ấm áp rắn chắc của trượng phu, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lục Trảm thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau vào triều, đến chiều lại về sớm, gọi con trai đến hỏi: “A Quân mới mười hai, vì sao con lại sốt ruột muốn gả muội muội đi?” Hôm qua tức giận là vì Lục Trảm hoài nghi con trai vì muốn kết giao với một thám hoa mà dâng tặng muội muội ruột của mình cho người ta. Nam nhân nếu nói chuyện cảm thấy hợp ý nhau, thì chỉ phúc vi hôn gả tỷ gả muội gì đó đều làm được hết.
Lục Vanh nghe vậy biết mình có hy vọng, bình tĩnh nói dối: “Năm ngoái Trần cô nương xuất giá, mẹ của A Noãnthấy cảnh này thì đau buồn, nói với con chuyện tương lai A Noãn xuất giá, trò chuyện một chút thì nhắc tới muội muội. Mẹ của A Noãn xem A Quân như muội muội ruột của mình, biết muội muội thận trọng, lại hướng nội, khuyên con nên để tâm xem xét một vài người có gia thế thích hợp. Lúc ấy con trai cũng chỉ nghe qua loa đại khái thôi chứ không để bụng, lần này vô tình gặp được Diêu Ký Đình, bỗng nhiên chợt nhớ tới A Quân. Phụ thân, con trai chỉ đưa ra một sự lựa chọn mà thôi, nếu phụ thân cảm thấy thích hợp, con trai sẽ đi hỏi ý của Diêu Ký Đình một chút xem thế nào......”
“Hỏi hắn cái gì, chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ A Quân?” Sắc mặt Lục Trảm vừa dịu đi một chút lại trầm xuống, mắt hổ không vui trừng con trai mình. Trong mắt Lục Trảm, ông chịu đồng ý xem xét mối hôn sự này đã là cất nhắc Diêu Ký Đình rồi, Diêu Ký Đình sẽ chỉ mừng rỡ như điên sau đó lại gắng sức biểu hiện tranh thủ chiếm thêm chút ưu ái của ông thì có.
Lục Vanh cũng có nữ nhi, đối với nữ nhi hay muội muội đều có quan điểm như nhau, chỉ có thể để nhà mình chọn người khác, chứ người khác không thể chọn nhà mình. Nhưng kết thân lại là chuyện của hai bên, nên hỏi vẫn phải hỏi, nếu không chẳng lẽ chỉ vì nhà mình vừa lòng, liền trực tiếp thông báo để Diêu gia đến cầu hôn à? Hoàng thượng gả nữ nhi cũng chưa bá đạo đến thế.
Nhưng Lục Vanh không ngốc, nghiêm trang nói hùa theo phụ thân: “Nếu hắn dám ghét bỏ A Quân, con sẽ bảo Mạnh Toàn đánh gãy một chân của hắn.”
Cuối cùng cũng nghe được một câu êm tai, Lục Trảm hài lòng hơn một chút, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Hai mươi này mở tiệccó gửi thiệp mời cho hắn chưa?”
Lục Vanh cung kính nói:“Vẫn chưa ạ, còn chờ phụ thân định đoạt.”
Lục Trảm biết con trai đang dỗ mình vui, trong nhà Trạng Nguyên mở tiệc ăn mừng, có lý nào lại khôngmời Thám hoa Bảng nhãn cơ chứ?
“Vậy gọi hắn lại đây đi, để mẹ con gặp mặt một chút.” Lục Trảm thản nhiên nói.
Lục Vanh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cửa ‘thân thế’ này coi như đã thông qua, về phần tài cán tướng mạo của Diêu Ký Đình, Lục Vanh rất yên tâm.
Ở Tam phòng, Lục Minh Ngọc đang hứng thú lật xem chồng thiệp mời do quản sự đưa cho mẫu thân thẩm duyệt, lúc nhìn đến Sở quốc công phủ, Lục Minh Ngọc hơi khựng lại, ngay trước khi mẫu thân liếc qua thì đúng lúc bỏ xuống, tiếp tục xem những thiệp mời khác.
Sở Tùy không ở kinh, Tiêu thị không sợ nữ nhi đi tìm hắn, cười dặn dò: “Hôm ấy khách đến đông, mẹ không xoay sở hết được, A Noãn nhớ phải giúp mẹ trông chặt đệ đệ con đấy, đừng để đệ đệ chạy lung tung quấy rối.”