“Tiểu thư?”
Nhìn tiểu thư nhà mình thật yên lặng, Cam Lộ lại vô cùng lo lắng, mới vừa rồi nàng đã thấy tiểu thư khóc đến thương tâm như vậy.
“Ta không sao.” Cùng Sở Tùy hai đời ân oán hoàn toàn phơi bày, Lục Minh Ngọc lúc này cả người cảm thấy thoải mái tự đáy lòng, nhìn về phía Cam Lộ cười nói,“Chuyện ngày hôm nay đừng để ai biết, ngươi cũng đừng hỏi nhiều, ta cùng nhị công tử có chút xích mích, mới vừa rồi đều đã giải thích rõ ràng, về sau sẽ không cần gặp mặt như vậy nữa.”
Có lời cam đoan của tiểu thư, Cam Lộ nhẹ nhàng thở ra. Nàng sợ nhất không phải lần gặp mặt này, mà là tiểu thư và Sở Tùy về sau sẽ thêm nhiều lần bí mật gặp nhau nữa, đến lúc đó nếu nàng báo với phu nhân e rằng tiểu thư sẽ không vui, còn nếu không báo, lại sợ ngày nào đó “tai vách mạch rừng”, mình bị phu nhân trách phạt là chuyện nhỏ, liên lụy đến thanh danh của tiểu thư thì nguy rồi
“Để em đưa tiểu thư sang tịnh phòng trước.” Cam Lộ nhìn nước mắt trên mặt tiểu thư, quan tâm nói.
Lục Minh Ngọc gật gật đầu, cũng cảm thấy nước mắt đong đầy trên mặt.
Trang điểm lại lần nữa, trở về buổi tiệc thưởng hoa cũng không có gì bất ngờ nữa, buổi trưa dùng cơm xong, mẹ con Lục Minh Ngọc liền hồi phủ.
Buổi tối Lục Minh Ngọc ngủ đặc biệt ngon, một đêm vô mộng.
~
cô cô xuất giá, Hằng nhi phải đi học, Niên nhi càng lớn càng hiếu động, cả ngày chỉ muốn ở trong vườn hoa chơi đùa, trong nhà người có thể nói chuyện giải buồn càng ít đi. Lục Minh Ngọc là trọng sinh trở lại, nữ hồng châm tuyến, lễ nghi quy củ nàng đều biết, thật sự không có tâm tư học lại, sau này có thể nói là do thiên phú nên không cần giả bộ phải đọc sách viết chữ.
Trong lúc rảnh rỗi, Lục Minh Ngọc sang phòng của Đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc giúp nàng làm một ít việc thêu thùa, cô nương gia sắp xuất giá. Đến nhà trai, phải tặng một ít vật nhỏ xinh xắn cho nữ quyến thân thích trong nhà, các vật phẩm thêu thùa chuẩn bị nhiều một chút mới tốt.
“Ra là A Noãn ở đây, hại tỷ tìm ngươi trong vườn mai cả buổi cũng không thấy người đâu.”
Bên trong nhà chính, nha hoàn vừa thông truyền, lập tức liền truyền đến thanh âm oán giận của Lục Hoài Ngọc, Lục Minh Ngọc cười buông châm tuyến trong tay xuống, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi người đang phe phẩy quạt tròn tiến vào:“Nhị tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì ah?”
Lục Hoài Ngọc trừng nàng,“Chẳng lẽ có việc mới được tìm ngươi?”
Lục Minh Ngọc mím môi cười, đem châm tuyến để qua một bên, ba tỷ muội ngồi quanh chiếc bàn thấp, trên bàn một mâm anh đào tươi rói, trong veo hồng nhuận như nước.
“Giá y của Đại tỷ tỷ đã làm xong chưa?” Lục Hoài Ngọc cầm miếng anh đào, bỏ vào trong miệng tò mò hỏi,“Lần trước muội đến xem hình như đã thêu xong rồi.”
Lục Cẩm Ngọc nói dối không nháy mắt,“Còn thiếu một chút.” Nếu nói cho muội muội biết đã thêu tốt lắm, nàng ta nhất định sẽ đòi mặc thử.
Lục Hoài Ngọc ăn anh đào, một tay nâng cằm, bộ dáng hâm mộ nhìn Đại tỷ,“Ai, cô cô gả đi, đại tỷ tỷ cũng sắp gả đi......”
Lúc này, bọn tỷ muội không đành lòng mới phải, Nhị muội muội lại tỏ vẻ hâm mộ?
Lục Cẩm Ngọc tế nhị dùng ánh mắt hỏi tiểu muội muội.
Lục Minh Ngọc biết nội tình, nhỏ giọng trêu ghẹo:“Nhị tỷ tỷ cũng sốt ruột lập gia đình a? thật ác tâm, muốn bỏ muội ở nhà một mình.”
Lục Hoài Ngọc lấy anh đào ném nàng, mặt lại đỏ, tay cầm miếng anh đào khác bỏ vào miệng, anh đào chua chua ngọt ngọt, nàng hạ mi mắt, sắc mặt đỏ bừng, nghĩ đến hai ngày đi trước lúc đi dâng hương trong chùa, một màn “vô tình gặp mặt” Hạ Dụ kia. Hạ Dụ cùng Hạ Lễ không giống nhau, Hạ Lễ đối với nàng rất tốt, nhưng chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không có đưa lễ vật gì đặc biệt, Hạ Dụ nhìn lạnh như băng, nhưng…gặp một lần gan lại một lần lớn, dám đem nàng để ở trên cây ……
Cảm giác khiến cho người ta mê muội kia lại thổi bùng lên, Lục Hoài Ngọc vội vàng dời đi tâm tư.
Tâm tư vừa chuyển, lại nhớ đến lời Hạ Dụ thì thầm bên tai nàng trước khi rời đi, hắn nói hắn còn chuẩn bị một phần lễ vật nữa, rất nhanh sẽ cho người đưa tới. Là cái gì đây?
Lục Hoài Ngọc nghi ngờ trừng mắt nhìn.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, biểu công tử nhờ người tới cầu hôn!” Đại nha hoàn trong viện của nàng chạy tới, hưng phấn mà nói.
Lục Hoài Ngọc mặt trắng bệch, cầu hôn, thân cửu mẫu tựa hồ cũng có nói qua chờ cô cô gả ra ngoài liền nhờ người đến cầu hôn, không ngờ lại nhanh như vậy? Mẫu thân vẫn rất thích Hạ Lễ, trước đây trưởng bối hai nhà đều đã thông qua, vạn nhất mẫu thân hôm nay đáp ứng thì làm sao bây giờ?
Liên quan đến chung thân đại sự của chính mình, Lục Hoài Ngọc rốt cuộc cũng ngồi không yên, nhanh chóng mang giày thêu vào, muốn đi nói cho mẫu thân biết người nàng thích là ai, nhưng trong lòng cũng ảo não không kém, cũng biết nên sớm nói ra, nhưng lại sợ mẫu thân phản đối trách cứ, bị quở trách cũng tốt hơn so với việc bị mẫu thân mơ hồ gả cho Hạ Lễ.
Nàng chạy nhanh như bay, chờ khi Lục Minh Ngọc có phản ứng thì đã không thấy người đâu!
“Đại tỷ tỷ ở lại, muội đi qua nhìn một cái!” Lục Minh Ngọc cũng nhanh chóng đi ra, nhíu mày đuổi theo Nhị tỷ tỷ.
trên đường đi Lục Minh Ngọc tâm sự trùng trùng, đối với hôn sự của Nhị tỷ tỷ, nàng cũng lo lắng khôngkém. Nhị tỷ tỷ hiện tại không thể nghi ngờ là đã tâm nghi Hạ Dụ, nhưng Hạ Lễ, Hạ Dụ là đường huynh đệ, lúc trước bất quá là trong lòng trưởng bối hai nhà đều biết, người ngoài không biết, nay Hạ Lễ đến cầu hôn, muốn đem quan hệ thông cáo cho mọi người đều biết. Như vậy cho dù Nhị bá phụ Nhị bá mẫu cự tuyệt, Hạ Dụ đến sau, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu có thể đồng ý không?
Nếu đồng ý, Nhị tỷ tỷ trước sau bị một đôi huynh đệ tranh đoạt, cuối cùng còn chọn đại ca, việc này truyền đi sẽ có bao nhiêu lời suy đoán khó nghe? Người bên ngoài có thể càng thêm tò mò sau hôn lễ, khi gặp mặt tiểu thúc Hạ Lễ này Nhị tỷ tỷ sẽ đối xử như thế nào? Đến lúc đó chỉ cần một cử chỉ nhìn như thân mật sẽ đều rước lấy chê trách.
Đầu óc Nhị bá phụ vốn linh động, trong mắt người ngoài là một kẻ rất biết cách đối nhân xử thế chắc chắn sẽ không để cho nữ nhi bị cuốn vào một hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
nói cách khác, ai trong hai huynh đệ Nhị tỷ tỷ cũng đều không thể gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Minh Ngọc thực thay Nhị tỷ tỷ đau đầu.
Ai ngờ mới đuổi tới sân Tổ mẫu, chỉ thấy Nhị tỷ tỷ từ hướng đối diện đỏ mặt chạy trở ra, bộ dáng kia rõràng vừa xấu hổ vừa vui mừng rạo rực, có vẻ như cửa hôn nhân này giống như ý nguyện?
Lục Minh Ngọc không hiểu ra sao, chặn người lại, buồn bực hỏi:“Nhị tỷ tỷ, tỷ rất muốn gả cho Lễ biểu ca sao?”
Lục Hoài Ngọc thật sự không ngăn được sự vui mừng, lại sợ bị muội muội chê cười, nàng trước sau vẫn cúi thấp đầu,“không phải hắn, là Dụ biểu ca......”
nói xong vội đẩy muội muội ra, vui mừng bỏ chạy.
Lục Minh Ngọc ngẩn người, hôm nay cầu hôn lại là Hạ Dụ?
~
Tại Ninh An đường, Chu thị ngồi ở vị trí chủ vị, nghe nói Võ Khang Hầu phủ đến cầu hôn, lúc đầu nàng nghĩ là đại phòng Hạ Lễ, đến khi bà mối nhắc tới tên chi thứ hai Hạ Dụ, Chu thị mới choáng váng, khiếp sợ nhìn về phía chỗ con dâu thứ hai. Nàng thường nghe con dâu thứ hai nói cái gì Hạ Lễ cùng Hoài Ngọc là thanh mai trúc mã, hôm nay như thế nào người tới cầu hôn lại là Hạ Dụ......
Chu thị cố gắng nhớ lại, căn bản nhớ không nổi Hạ Dụ này là ai.
Lại nói con dâu thứ hai này vẫn không xem nàng là mẹ chồng, Chu thị cũng hiểu nàng không phải là người có tâm cơ, tuy bà đối với người con dâu này không quá tốt nhưng cũng không bao giờ dung thái độ bề trên để áp chế con dâu. Hơn nữa, chi thứ hai nhà Hạ Du cũng ít khi đến chơi, Chu thị càng ra vẻ không quen.
Bên kia Nhị phu nhân nghe đến tên của Hạ Dụ, tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nàng cùng Chu thị giống nhau, tưởng rằng là thân chất tử, thế nào lại nhảy ra một ......
“Đừng nói nữa, ta không đồng ý!” Dưới cơn thịnh nộ, Nhị phu nhân đã quên phong phạm của phu nhân thế gia cần phải chú ý đến lời nói cử chi, lớn tiếng ngắt ngang lời bà mối đang khen ngợi Hạ Dụ, người cũng đứng lên,“Việc này chắc chắn hiểu lầm, ngươi trở về nói cho bọn họ biết ta không đồng ý, khiến cho bọn họ nghĩ cùng đừng nghĩ nữa, sớm thu hồi tâm tư này lại!”
nói xong liền trầm mặt bước ra, trong lòng vốn chưa bao giờ xem Chu thị là mẹ chồng chân chính nhất thời kích động cũng quên hành lễ.
Bà mối sửng sờ, bất vi sở động nhìn Nhị phu nhân thô lỗ với nàng lại đối với Chu thị bất kính.
Chu thị thấy mãi cũng đã quen, chê trách cũng không sửa, Nhị phu nhân đã quen tùy hứng ngang ngược, Chu thị không quan tâm, nhưng Hoài Ngọc là đứa cháu ngoan, Chu thị tuy rằng không biết Hạ Dụ là người như thế nào, nhưng người ta đến nhà mình cầu hôn, dù thế nào cũng không nên đem người đuổi ra như thế.
Hòa khí sinh tài ah, Chu thị thở dài, ôn nhu trấn an bà mối:“Vợ Lão Nhị này hai ngày nay không thoải mái, nói chuyện có điều không phải, ngươi cũng đừng để ở trong lòng, đều nói hôn nhân đại sự lời của mai mối, còn phải được cha mẹ làm chủ, nàng đi rồi, ta cũng không tiện trả lời ngươi cái gì. Như vậy đi, ngươi đi về trước, cứ nói Nhị phu nhân phải đợi Nhị gia trở về để thương lượng một chút, khi nào có tin tức, ta lập tức phái người đi hồi âm.”
Chu thị mặt mũi hiền lành, bà mối trong lòng thoải mái không ít, cảm tạ hai câu rồi trở về.
Đến Võ Khang Hầu phủ, bà mối trực tiếp đi tới chi thứ hai.
Hạ Dụ hôm nay ở nhà, khi bà mối đến, hắn đang bồi mẫu thân Đan thị đánh cờ. Bà mối đến, hắn cũng không có tránh đi, ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, ánh mắt vẫn như cũ nhìn bàn cờ. Hiểu con không ai bằng mẹ, rõ ràng trong lòng gấp muốn chết mà làm ra vẻ không quan tâm. Đan thị liếc nhìn nhi tử lại sai người dâng trà chiêu đãi bà mối, chờ bà mối uống trà, lúc này mới hỏi thăm tình hình tại Lục gia.
Bà mối đương nhiên nói thật a, chỉ là hơi uyển chuyển một chút.
Vẻ mặt Đan thị như đã biết trước sự tình, nhìn về phía con trai, nàng đã nói cô em chồng sinh ra với con mắt mọc ở trên đầu kia sẽ không đồng ý.
Thần sắc Hạ Dụ thản nhiên, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, an ủi bà mối hai câu, sau đó thỉnh nàng về nhà trước nghỉ ngơi, khi cần sẽ lại mời sang.
Bà mối ứng tiếng, hướng Đan thị hành lễ xong ra ngoài, mới rời khỏi sân viện của chi thứ hai đã thấy Võ Khang Hầu phu nhân dẫn nha hoàn hùng hổ tiến đến đây. Bà mối trong lòng máy động, mơ hồ cảm thấy việc này cùng nàng có liên quan, không muốn có thêm rắc rối cho mình, bà mối cắm đầu đi tới, Võ Khang Hầu phu nhân cũng không chú ý đến nàng.
Nhưng Võ Khang Hầu phu nhân vì nàng mà đến, sao lại không nhận ra nàng là bà mối?
Đứng trước mặt bà mối, Võ Khang Hầu phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng xong lại hướng vào trong sân tiếp tục đi tìm Đan thị tính sổ.
“Đại tẩu sao lại đến đây?”
Trong phòng Đan thị sớm nghe được động tĩnh, đang muốn đi ra ngoài nhìn một chút, không nghĩ tới Võ Khang Hầu phu nhân lại giận dữ đi đến, mạnh tay đẩy rèm cửa bước vào.
Vào phòng, Võ Khang Hầu phu nhân đưa mắt quét một vòng, tầm mắt hướng xuống đứa cháu đangngồi trên bàn cờ xoay lưng với nàng, mắt Võ Khang Hầu phu nhân gần như muốn phun lửa, cho bọn nha hoàn lui xuống, nàng cố ý đi đến ngồi đối diện Hạ Dụ, lại thấp giọng chất vấn Đan thị: “Nghe nóingươi cho người đến cầu hôn Hoài Ngọc?”
Đan thị làm như không nhìn thấy lửa giận hừng hực trên mặt đại tẩu, cười nói: “Đúng vậy, Dụ nhi tuổi không còn nhỏ, hắn nói hắn thích Hoài Ngọc, ta đây cao hứng, lập tức cho bà mối đến hỏi, nói Hoài Ngọc xinh đẹp có xinh đẹp, muốn gia thế có gia thế, lại nói “cưới vợ phải cưới liền tay ah”.”
Nàng còn có mặt mũi để nói?
Võ khang hầu phu nhân tức giận đến ngực phập phồng. Cố gắng áp chế lửa giận không để trở thành mụ đàn bà chanh chua chửi đổng, ánh mắt lại như dao nhỏ dường như hận không thể đâm trên người Đan thị thủng vài lỗ,“Hồ nháo, quả thực hồ nháo! Ta sớm có tâm cho A lễ cưới biểu muội của hắn, chẳng lẽ ngươi không biết? hiện tại thì tốt rồi, ngươi giành cầu hôn trước, bảo chúng ta phải làm gì đây?”
Lục Minh Ngọc còn hiểu đạo lý này, Hầu phu nhân tất nhiên cũng biết, bởi vậy mới hận nghiến răng.
Đan thị lại cảm thấy thật oan uổng, khiếp sợ nhìn nàng,“Đại tẩu, đại tẩu cũng coi trọng Hoài Ngọc? Này, này, đại tẩu chưa bao giờ nói qua, muội làm sao mà biết được? Nếu biết muội cũng sẽ không......” nóitới đây, Đan thị bước nhanh đến ngồi cạnh con trai, vội vã hỏi: “Dụ nhi, con có biết Nhị đệ con cũng thích Hoài Ngọc không?”
Hạ Dụ ngẩng đầu, mặt trầm như nước, nhìn thẳng Võ Khang Hầu phu nhân nói: “không biết.”
Mẫu tử kẻ xướng người hoạ, diễn như thật, Võ Khang Hầu phu nhân tự nhiên biết được hai người đangđùa bỡn nàng, đối mặt với sự khiêu khích như thế, nàng hung hăng xoắn chiếc khăn trong tay, thở hỗn hễn như trâu hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt, tốt, nguyên lai cả 2 mẫu tử các ngươi là cố tình, ta thật đã coi thường các ngươi! Nhưng mà các ngươi cũng đừng vội đắc ý, cho dù Hoài Ngọc không thể gả cho chúng ta, mẹ nàng cũng sẽ không đem nữ nhi ngoan của mình gả cho một kẻ......”
Nàng muốn nói con vợ kế, nhưng nhìn thấy con ngươi đen sâu kín của Hạ Dụ, như bị ác quỷ nhìn tới, lời ra đến miệng lại không thể nói.
Muốn mắng lại không thể mắng, Võ Khang Hầu phu nhân lại đem khăn trong tay xoắn thành một cục, giận dữ rời đi.
“Nương, bọn họ nói như thế nào?” Hạ Lễ vẫn ngồi ở viện mẫu thân chờ tin, thấy mẫu thân trở về, hắnnhíu mày hỏi.
Ở bên ngoài,Võ Khang Hầu phu nhân cần phải duy trì vẻ uy nghi, lúc này không có người ngoài, nàng không kiềm chế cơn giận nữa, liền ném tách trà trên tay xuống đất, “Tiện. Nhân, không biết tự lượng sức, cũng dám tranh với ta, con trai mình không bằng người, liền ở sau lưng sử dụng chiêu trò phá hư chuyện tốt của con trai ta!” Chị em dâu nhà nào mà không có vài chuyện xích mích? nói đến Võ Khang Hầu phu nhân cùng Đan thị tranh đấu gay gắt, nàng có thể nói đến ba ngày ba đêm.
Hạ Lễ vừa nghe, nắm chặt quyền, hắn biết hắn muốn kết hôn cùng biểu muội sợ là không dễ dàng như vậy, nhưng giờ này khắc này, Hạ Lễ còn có lo lắng khác,“Nương, cô phụ và cô mẫu có thể đồng ý không?”
“không có khả năng!” điểm này thì Võ Khang Hầu phu nhân rất tin tưởng, ngồi vào ghế trên, hừ lạnh nói: “cô mẫu của ngươi rất không ưa Nhị thẩm này, nay Nhị Thẩm ngươi làm hỏng mối hôn sự tốt của ngươi cùng Hoài Ngọc sợ là nàng cũng đang nhức đầu không kém.”
Mẫu thân cùng cô tính tình khá giống nhau, Hạ Lễ cảm thấy mẫu thân nói có lý, nhưng......
“Nếu cô phụ đồng ý, cô mẫu cũng chỉ có thể nghe theo không?” Hạ Lễ nắm chặt hai tay thành nấm đấm, trầm giọng nhắc nhở mẫu thân. nói tới thì cô phụ thậm chí là Lục Trảm mới là gia chủ. Vứt bỏ hư danh, luận về bãn lĩnh và tiền đồ, Hạ Lễ không thể không thừa nhận, hắn so với người nọ kém một bực.
Nghe xong, Võ Khang Hầu phu nhân ngẩn ra, đầu cứng ngắc quay sang nhìn con trai.
Lục nhị gia sẽ không hồ đồ như vậy chứ?